Mất thế giới lần nữa
Jin vừa tỉnh dậy sau một giấc ngủ sâu
Bác sĩ kiểm tra vết khâu trên bụng Jin không có vấn đề gì, nói cậu chỉ cần tĩnh dưỡng chờ vết thương chậm rãi khép lại là tốt rồi. Jin hỏi ra mới biết mình đã hôn mê hơn hai ngày, ngày đó bị Lee Eunsung bắt nhốt một ngày, tổng cộng đã ba ngày cậu chưa liên hệ với cô Lee. Jin sốt ruột, nhìn về phía JungKook khẩn cầu
"Em biết mình không nên làm phiền anh thêm nữa, nhưng anh có thể liên lạc với cô Lee giúp em được không?Em muốn hỏi tình huống của mẹ một chút."
JungKook cự tuyệt lời cậu, lấy lí do cô Lee đang chăm sóc người bệnh, không có cách nào tới gặp. Đáy lòng thất vọng nhưng không biết phải nói gì nữa, đúng là mẹ cậu phẫu thuật xong phải phiền cô ấy nhiều , hơn nữa cậu đã tỉnh rồi, khi nào có dịp bà ấy nhất định sẽ bớt thời giờ sang thăm cậu.
Có điều mãi cho đến ngày thứ tư cậu tỉnh lại, cô Lee vẫn như cũ không xuất hiện. Mỗi lần cậu hỏi JungKook đều nói bà ấy không có thời gian lại đây, cậu càng nghĩ càng kì quái, tuy rằng cậu và mẹ không ở cùng một bệnh viện, nhưng thừa lúc rảnh rỗi nào đó ghé qua là chuyện luôn có thể làm được. Miệng vết thương đã bắt đầu khép lại, chỉ cần không quá kịch liệt cậu đã có thể rời giường đi thong thả. Nếu cô Lee ko thể qua đây, cậu đành phải đề xuất với JungKook để cậu đi xem hai người họ, không nghĩ tới JungKook lại vẫn lạnhmặt cự tuyệt.
"Vết thương không quá nghiêm trọng, bác sĩ cũng nói đã tốt hơn nhiều rồi, em có thể đi được."
Cậu sốt ruột mà phản bác.
"Không được, cậu không thể đi."
JungKook như trước thẳng thừng cự tuyệt, một chút thương lượng cũng không chừa lại cho cậu. Jin khó thở đứng lên, mở miệng nói
"JungKook, em thật sự biết ơn anh đưa em tới bệnh viện, hơn nữa còn giúp mẹ em làm phẫu thuật. Sau này không dám làm phiền đến anh nữa, em sẽ tự xử lí tốt. Khoản tiền đó em nhất định sẽ trả lại cho anh."
Nói xong liên đứng dậy muốn chạy ra ngoài.
JungKook một tay túm cậu trở về, sắc mặt khó coi, một lúc lâu rốt cục đáp ứng
"Để tôi tìm bà ấy đến thăm cậu."
Trưa ngày hôm sau cậu vừa ăn cơm vừa nôn nóng nhìn cửa ra vào, không biết cô Lee nhìn thấy bộ dạng này của cậu có lo lắng hay không, dù sao thì để bà ấy quở trách mấy câu là được. Lúc cô Lee đẩy cửa tiến vào Jin có chút kinh ngạc, thoạt nhìn bà ấy gầy hơn rất nhiều, sắc mặt cũng mệt mỏi... Chẳng lẽ là do một mình chăm mẹ cậu rất vất vả? Cô Lee là một người vô cùng thiện lương, nếu không bao năm qua sao bà ấy có thể yên lặng chăm lo cho một người câm không quen biết, có lẽ trong thâm tâm bà ấy đã thật sự coi mẹ cậu là người thân của mình. Từ khi mẹ cậu sinh bệnh tới nay bà ấy vẫn luôn hao tâm tổn trí, về sau cậu nghĩ nhất định phải đền ơn bà ấy.
Cô Lee ngồi cạnh giường cậu, cẩn thận nhìn Jin một lúc mới đỏ mắt hỏi
"Vết thương của cháu thế nào rồi?"
Quan tâm trong lời nói của đối phương khiến mũi cậu đau xót, trước mắt bị nhòe đi , cậu hít hít cái mũi cười trả lời
"Đã không có vấn đề gì rồi ạ , một thời gian nữa là có thể xuất viện."
Cô Lee gật gật đâu, lau lệ ở khóe mắt, nghẹn ngào nói:
"Không có việc gì là tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi..."
Jin luôn chờ cô Lee nhắc đến chuyện của mẹ cậu, đợi một lúc lâu cũng không thấy bà ấy đề cập tới, cuối cùng cậu nhịn không được hỏi
"Cô Lee, mẹ của cháu có khỏe không? Phẫu thuật xong bác sĩ nói thế nào?"
Cô Lee sửng sốt cúi đầu, ánh mắt có chút dao động bất định, hồi lâu mới cố gắng cười nói
"Ha Eun tốt lắm, bác sĩ nói phẫu thuật thực thành công."
"Như vậy ạ... mẹ có hỏi cháu hay không?"
Vài ngày không thấy cậu bà ấy câư cũng sốt ruột lắm
"Mẹ luôn nhớ cháu như vậy, huống chi ở bệnh viện không nhìn thấy cháu mẹ nhất định sẽ sợ hãi."
"Cô nói cháu đi công tác..."
Cô Lee vẫn không ngẩng đầu nhìn Jin, thanh âm cũng bé dần như đang kìm nén.
"Cô Lee, mấy ngày nay thực vất vả cho cô . Nếu không có cô cháu thực sự không biết nên làm gì bây giờ, nhưng mà thời điểm khó khăn nhất đã qua rồi, đợi cháu xuất viện sẽ..."
"SeokJin ah!! hôm nay đến đây thôi, lần sau cô sẽ lại vào thăm cháu. Ha Eun vẫn đang chờ cô . Cháu chú ý thân thể, dưỡng thương cho tốt."
Cô Lee nói xong liên có chút rối loạn khẩn trương đứng lên ra về.
Jin không ngăn cản bà ấy.
Nhưng biểu cảm trên mặt dần trở nên cứng ngắc, ngơ ngác nhìn bóng lưng cô Lee.Cô ấy hôm nay rất lạ nhưng cậu linh cảm được có sự việc đã xảy ra mà bản thân ko có khả năng tiếp nhận.
"Cô....., cô nói sự thật cho cháu biết đi ....mẹ cháu... rốt cuộc đã làm sao?"
Thời điểm cô Lee đi tới cạnh cửa, Jin nghe được thanh âm mình thì thào như vậy.
Cô Lee vẫn quay lưng về phía cậu nhưng giật mình cứng người lại, hồi lâu bả vai bà ấy run lên dữ dội sau đó bà ấy xoay người bổ nhào tới trước giường cậu, nắm chặt vai Jin khóc thảm thiết
"Cô đã nói cháu không cần làm chuyện điên rồ, như thế nào cháu lại hồ đồ như vậy... Buổi tối hôm đó không thấy cháu, Ha Eun một hai đòi tìm cháu ta khuyên ngăn mãi cô ấy mới chịu ở yên đợi cháu , nhưng nhân lúc ta ra ngoài lại lén chạy ra ngoài, sau đó... sau đó .....bị tai nạn xe cộ khi băng qua đường lúc đèn đỏ . Không cứu được kịp thời! Bà ấy chạy ra ngoài chính là muốn tìm cháu... bà ấy là đi tìm cháu..."
Cậu mờ mịt nhìn bà ấy khóc như là sắp ngất đi, trong đầu lại một mảnh trống rỗng.
Tai nạn xe cộ?
Không cứu được kịp thời?
Rõ ràng mỗi từ cậu đều biết, nhưng vì cái gì khi chúng tổ hợp cùng một chỗ Jin lại nghe không hiểu?
Jin quay ra vội vàng nói như sợ lỡ mất cơ hội
"Cô Lee, cô nói bà ấy đừng đi tìm cháu nữa, cháu chỉ là bị thương, đến khi khỏi sẽ trở về, cháu....."
Cậu giữ chặt cô Lee có phần không khống chế được, nghiêm túc dặn dò.
Cô Lee vẫn là khóc lắc đầu
Xem ra không thể đợi thêm được nữa, mẹ cậu nhất định rất sốt ruột rồi. Jin đẩy cô Lee ra, vội vã bước xuống giường
"Cháu ngay bây giờ sẽ đến viện thăm mẹ. Thật sự không còn cách nào , sao mẹ cứ luôn khiến mọi người lo lắng như vậy..."
Cậu cà nhắc đi ra ngoài, cô Lee giữ cậu lại, cậu bắt đắc dĩ quay đầu nhìn bà ấy như van xin
"Không thể chậm trễ nữa, cô yên tâm thương thế của cháu không có vấn đề gì."
Cô Lee dừng khóc, trừng lớn mắt nhìn cậu, run rẩy hỏi
"SeokJin ah ! cháu làm sao vậy... Đừng dọa cô ..."
Jin thở dài
"Chúng ta phải nhanh lên, mẹ cháu phải đợi sẽ nóng nảy , lại chạy lung tung rất nguy hiểm"
Cô Lee bắt lấy tay cậu, nước mắt lại thi nhau rơi xuống
"Ha Eun cô ấy chết rồi... cô ấy đã chết rồi .... SEOKJIN ah!"
Cậu thật sự không kiên nhẫn lôi kéo cùng bà ấy , đẩy tay bà ấy ra tiếp tục lết đến phía cửa. Jin biết phẫu thuật xong nhất định rất khó chịu, nhưng chỉ cần mẹ nhìn thấy cậu bà ấy sẽ lại tốt hơn.
Đẩy cửa ra cậu nhìn thấy JungKook, anh vẫn luôn đứng ở ngoài , không kịp giải thích với anh, Jin lách qua muốn đi ra ngoài. Đi chưa được mấy bước đã bị giữ chặt lại, JungKook tức giận nói
"Cậu sao lại xuống giường? Mau trở về!"
Jin dùng sức gạt anh ra
"Không có thời gian, em phải đi thăm mẹ em."
JungKook kìm hai bả vai cậu lại, cắn răng rống lên,
"Cậu muốn đi đâu nhìn? Người mẹ câm kia của cậu đã chết rồi."
Jin tức giận cho anh một quyền.
Cậu bây giờ rất yếu nhưng cú đấm như dùng hết sức có thể .
Đây là lần đầu tiên cậu động thủ với JungKook. Jin chỉ là không hiểu, vì cái gì hai người bọn họ đều muốn ngăn cản cậu, cậu chỉ muốn đi thăm mẹ cậu mà thôi.
Jin xoay người tiếp tục đi, đi vài bước cậu bắt đầu chạy.
Nhanh lên.
Phải nhanh lên...
Không còn nhiều thời gian nữa.
Phía sau cũng vang lên tiếng bước chân, cậu kích động không biết vấp phải cái gì mà trượt chân ngã lăn trên mặt đất.
Jin đứng dậy lảo đảo tiếp tục chạy về phía trước, đối diện có một vài bác sĩ chạy tới đè cậu lại. Cậu dùng sức giãy giụa, thậm chí còn dùng chân đá bọn họ, những người này thật kì quái, thế giới này thật sự kì quái, vì sao cậu làm cái gì cũng đều bị ngăn cản?
Cô Lee khóc đuổi theo hô gọi tên cậu, bác sĩ bên cạnh cũng hét lớn
"Mau đưa người bệnh trở về! Vêt thương nứt ra rồi lập tức tiến hành khâu lại."
Jin cúi đầu mới thấy chiếc áo đã bị nhiễm đầy màu đỏ, thế nhưng một chút cậu cũng không cảm thấy đau.
Jin nghiêng đầu cắn vào tay một ai đó đang đè bả vai cậu lại, người nọ kêu lên một tiếng thu tay về, xoay thân muốn tránh khỏi bác sĩ kia, JungKook cùng vài người phía sau đúng lúc chạy tới đè cậu xuống.
"Buông... buông... Mẹ ơi ....Không có thời gian..."
Cậu khóc cầu mà nhìn về phía JungKook. Anh sẽ luôn cứu cậu, tựa như rất nhiều năm trước kia anh cứu cậu trên tay những người xa lạ, tựa như mấy ngày trước thôi anh cứu cậu từ trên tay Lee Eunsung...
JungKook sẽ luôn cứu cậu, anh là người cuối cùng trên thế gian này cậu có thể cầu cứu.
"Tiêm thuốc mê cho cậu ấy."
Vậy mà Jin lại nghe được giọng anh lạnh như băng, nói ra một câu như vậy.
Đâu càng ngày càng đau, thân thể bắt đâu nhũn ra, mọi âm thanh xung quanh dần biến mất.
Trong đầu chỉ còn hình ảnh cuối cùng kia.
Là đêm đó, mẹ cậu lau nước mắt cho cậu, trên mặt bà cười ấm áp đầy yêuthương
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro