Chương 33: Trào lưu ly hôn
Chương 33: Trào lưu ly hôn
Bội Linh mở cửa nhà, nhìn thấy mẹ một thân một mình đứng bên ngoài với vẻ mặt tiều tụy cùng đôi mắt sưng phù. Cô không nói gì, chỉ thở dài kéo tay bà vào trong.
Gặp được Bội Linh, bà Diệu Lan như tìm được người tâm phúc, lập tức ôm lấy con gái và òa khóc.
Bội Linh không khuyên ngăn, chỉ nhẹ nhàng vỗ lưng thay lời an ủi để bà có thể phát tiết hết nỗi u uất trong lòng.
Nhẩm tính thời gian, cô cũng lờ mờ đoán được đã xảy ra chuyện gì. Kiếp trước, cũng vào độ những tháng này, bố cô dắt nhân tình cùng đứa con ngoài giá thú về nhà để tiện bề trái ôm phải ấp.
Dù cô có sống thêm một đời đi chăng nữa, thì vẫn có những chuyện không cách nào thay đổi được, ví dụ như bản tính bạc tình của mấy người đàn ông xung quanh.
Bà Diệu Lan khóc đến lả người đi. Bội Linh ân cần dìu bà ngồi xuống, nhúng khăn ấm cho bà lau mặt và rót một ly nước:
"Mẹ uống miếng nước đi, có chuyện gì nói cho con nghe xem."
Con gái vừa hỏi tới, hốc mắt chưa kịp khô lại bắt đầu ướt đẫm:
"Bố con, ông ấy… ông ấy…" Bà nức nở nói không thành câu.
"Ông ấy dắt nhân tình và con riêng về nhà có đúng không."
Bà Diệu Lan kinh ngạc nhìn Bội Linh:
"Làm sao con biết?"
Bội Linh thở dài:
"Ai mà chẳng biết chuyện này. Chẳng phải mẹ cũng biết sao?"
Bà Diệu Lan cúi đầu, chua xót nói:
"Mấy chục năm vợ chồng, hết tình còn nghĩa. Mẹ không nghĩ ông ta lại đối xử với mình như thế." Dứt lời bà lại sụt sùi khóc.
Bội Linh lấy khăn lau nước mắt cho mẹ rồi cười lạnh.
"Từ hồi công ty chuyển vào Sài Gòn tới giờ, chuyện tốt không thấy, thói xấu của mấy ông đại gia ổng đều học sạch sành sanh. Hôm nay đua đòi muốn thê thiếp đề huề, ngày mai chắc xưng vương xưng bá luôn quá."
Bà Diệu Lan rất buồn, nhưng thấy thái độ của con gái dành cho chồng mình như thế, bà vẫn không mấy vui vẻ:
"Sao con lại nói vậy, dù gì ông ấy cũng là bố của con mà."
Bà Diệu Lan là mẫu phụ nữ truyền thống, rất xem trọng đạo hiếu và nghĩa phu thê. Cho nên khi thấy Bội Linh vô lễ với chồng, dù không nói ra nhưng nội tâm bà chẳng mấy vui vẻ.
Bội Linh đương nhiên hiểu tính tình của mẹ. Cô không nhắc đến ông Hậu nữa, chỉ hỏi:
"Vậy bây giờ mẹ tính sao?"
Không nhắc đến thì thôi, vừa hỏi tới, gương mặt bà Diệu Lan lại không giấu được mờ mịt và hoang mang:
"Mẹ không biết nữa."
Bội Linh thở dài, cầm tay bà và nói:
"Mẹ ly hôn đi. Về đây ở với con."
Bà Diệu Lan ngẩng đầu, ánh mắt bàng hoàng nhìn Bội Linh:
"Con… con nói cái gì vậy? Mẹ đã hy sinh vì cái nhà này mấy chục năm, bây giờ ly hôn để cho đứa phá hoại gia can mình được hưởng tất cả à?"
"Vậy mẹ muốn làm sao? Đuổi ả ta ra khỏi nhà, dạy cho họ một bài học để họ biết không phải ai cũng có thể trèo lên đầu mẹ ngồi. Hay là trở về sống chung với họ, hai nữ thờ một chồng, nhận hết sự khinh thường và nhục nhã từ bố?"
"Mẹ… mẹ…" Bà Diệu Lan cúi đầu, ấp úng nói không thành câu. Hai lựa chọn mà con gái đưa ra, bà chẳng muốn chọn cái nào cả.
Bội Linh từng bước ép sát:
"Nếu mẹ đủ mạnh mẽ, con còn có thể dạy cho ả ta một bài học, giúp mẹ đòi lại công bằng. Nhưng sau đó thì sao? Mẹ vẫn sống trong cuộc hôn nhân không tình yêu. Hằng ngày đối diện với bốn bức tường và một người chồng lạnh nhạt."
"Mẹ à, sau khi ly hôn cuộc đời con đã sang trang mới, con có thể theo đuổi ước mơ, con mạnh dạn làm những điều mình thích. Hiện tại, mỗi ngày con đều thức dậy với tâm trạng vui vẻ và chờ mong. Vì từng việc con làm đều có ý nghĩa với bản thân mình."
"Con đang rất hạnh phúc, và con cũng muốn mẹ hạnh phúc như vậy. Ly hôn đi mẹ, con có tiền, rất nhiều tiền. Con chỉ thiếu người chăm sóc thôi."
"Cái nhà đó chẳng có gì để mẹ luyến tiếc đâu. Về ở với con, con lo cho mẹ, mẹ muốn tiếp tục theo đuổi đam mê hội họa cũng được, muốn nhàn tản ở nhà cũng được. Thậm chí nếu thấy cô đơn con bao luôn cho mẹ vài cậu trai trẻ cao to lực lưỡng, bỏ xa bố mấy con phố."
Bà Diệu Lan trừng mắt quát:
"Cái con nhỏ này, nói nhăng nói cuội."
Bội Linh ba hoa một hồi, bà Diệu Lan cũng không còn cảm thấy đau lòng như trước nữa, ngược lại có vẻ mủi lòng với lời đề nghị của cô.
Bội Linh lại không cho là đúng:
"Con nói thật. Ly hôn xong, mẹ trở thành quý cô độc thân nhiều tiền, muốn đàn ông kiểu nào mà không có. Bố vừa già, vừa bụng phệ, vừa gia trưởng, có gì để luyến tiếc."
Bà Diệu Lan rầu rỉ thở dài, cũng không có tâm tư đùa với cô:
"Độc thân thì có, nhiều tiền ở đâu ra? Bố con tiền chợ còn chi li với mẹ từng đồng. Ly hôn rồi đừng hòng moi của ông ấy một xu."
"Ai nói? Ra tòa chia đều. Bố mẹ cưới nhau nhiều năm như vậy, tất cả đều là tài sản chung."
"Nhưng như thế thì rắc rối quá…"
Bội Linh dứt khoát cắt ngang:
"Nói vậy là mẹ đồng ý ly hôn rồi đúng không? Mẹ chỉ cần ký vào đơn, mọi việc còn lại cứ để con lo."
"Nhưng mà…" Bà Diệu Lan vẫn còn do dự.
"Không nhưng nhị gì hết. Bây giờ đi ngủ. Ngày mai mẹ về dọn đồ đạc qua đây với con."
Nói rồi, cô đứng dậy kéo mẹ vào phòng ngủ, không cho bà nói thêm gì nữa.
Là người thuộc trường phái hành động, sáng sớm hôm sau Bội Linh đã liên hệ với văn phòng luật sư để soạn thảo đơn ly hôn. Mười giờ trưa, cô dẫn mẹ cùng đoàn người gồm ba luật sư và hai nhân viên kế toán về nhà của ông Hậu.
Bà Diệu Lan cũng hoảng hốt trước trận thế mà con mình bày ra, chỉ có thể nép sát vào người Bội Linh như con chim nhỏ. Trong bất giác, bà đã xem Bội Linh trở thành cây trụ chống đỡ tinh thần cho mình.
Gặp lại bố, Bội Linh chỉ gật đầu chào hỏi sau đó lui lại phía sau để luật sư làm việc.
Ông Hậu còn đang bàng hoàng không biết xảy ra chuyện gì thì một người mặc tây trang màu xám đã tiến đến:
“Chào anh, tôi là Đỗ Phước Nhàn, luật sư đại diện của chị Diệu Lan. Hôm nay tôi sẽ thay mặt thân chủ hoàn tất thủ tục ly hôn với anh.”
Ông Hậu xám mặt, quét đôi mắt hung ác về phía vợ con:
“Bội Linh, mày lại bày trò gì vậy? Bữa nay còn dám lôi kéo cả mẹ mày phản nghịch với tao hả?”
Bội Linh không trả lời, chỉ nhún vai tỏ ra vô tội.
Không đợi ông Hậu nổi trận lôi đình, Phước Nhàn tung ra một tập hồ sơ:
“Đây là bằng chứng chứng minh anh đã ngoại tình và có con ngoài giá thú trong thời gian hôn nhân với thân chủ của tôi. Bao gồm hình ảnh, video cùng giấy xét nghiệm ADN. Còn đây là đơn ly hôn, mời anh xem rồi ký vào.” Những thứ này Bội Linh đã âm thầm chuẩn bị từ rất lâu, chỉ chờ cơ hội để được tung ra.
Ông Hậu lật xem tập hồ sơ trong tay, càng nhìn sắc mặt càng tái.
“Mẹ lên phòng thu dọn hành lý đi, nơi này để con lo là được.” Bội Linh nói với bà Diệu Lan.
***
Trong phòng làm việc, Bách Tùng nhìn bản báo cáo về thành tích kinh doanh của V.I.C Phone, trong lòng không nén được vui vẻ. Bao nhiêu tâm huyết anh đã đổ vào đây, rốt cuộc kế hoạch chiếm lĩnh thị trường smartphone nội địa cuối cùng cũng gặt hái được những thành tựu đầu tiên.
Góp phần không nhỏ cho thành công này chính là sự lan tỏa của cái tên ‘Bội Linh’. Cô ngày càng nổi tiếng, sức ảnh hưởng cũng càng lớn, chọn cô làm gương mặt đại diện quả là một quyết định đúng đắn. Nghe phòng kinh doanh báo những ngày đầu ra mắt, fan của cô ấy đã góp không ít tiền vào doanh thu sản phẩm.
‘Thôi, nể tình em làm việc có hiệu quả như vậy, tôi sẽ phá lệ gọi điện hỏi han sức khỏe của em.’ Bách Tùng thầm nghĩ như thế, lập tức lấy điện thoại ra nhấn vào dãy số quen thuộc, mặc kệ lời thề độc của mình ngày hôm qua.
Bội Linh hăng say thưởng thức dáng vẻ phẫn nộ nhưng không thể phát tiết của bố mình thì chuông điện thoại vang lên. Thấy người gọi đến là Bách Tùng, ngón tay đang dừng ở phím từ chối ngừng lại vài giây như có điều suy ngẫm. Sau đó, Bội Linh bước ra ngoài và tiếp máy của anh.
“A lô, anh gọi tôi có chuyện gì không? Tôi đang bận.”
Bách Tùng còn chưa kịp mở lời thì đã bị cô dội một gáo nước lạnh. Anh nhíu mày bất mãn:
"Tổng giám đốc tập đoàn lớn như tôi còn không than bận, em làm cái gì mà suốt ngày bận tới bận lui?"
"Tôi đang giúp mẹ làm thủ tục ly hôn. Như vậy có tính là bận không?"
"A…" Bách Tùng ngạc nhiên kêu lên một tiếng, không biết phải tiếp lời như thế nào.
"Nếu anh không có gì quan trọng thì tôi cúp máy đây, bao giờ xong chuyện tôi sẽ gọi lại." Cô nói với thái độ rất thiếu kiên nhẫn.
Bách Tùng cũng không tiện dây dưa, nhẹ giọng ừ một tiếng.
Anh tựa lưng vào ghế bành, nhìn điện thoại trên tay bằng ánh mắt đăm chiêu. Bội Linh đã ly hôn, giờ đến mẹ cô ấy ly hôn. Quái lạ, chẳng lẽ ly hôn đang là trào lưu của phụ nữ hiện đại?
Ngẫm nghĩ giây lát, anh nhấn vào một dãy số khác. Rất nhanh sau đó đầu dây bên kia phát lên giọng nói dịu dàng của một người phụ nữ:
"Con trai, gọi cho mẹ có chuyện gì à?"
"Mẹ, mẹ có muốn ly hôn với bố không?" Bách Tùng mở miệng hỏi một câu không đâu vào đâu.
Phía bên kia im lặng vài giây, sau đó vang lên tiếng quát kinh hoàng:
"Cái thằng này, mày lại động kinh à? Tự nhiên hỏi chuyện tầm phào, muốn trù cho bố mẹ ly hôn hả?"
Mặt Bách Tùng không hề biến sắc khi bị mẹ mắng, anh hỏi thêm một lần nữa với thái độ vô cùng nghiêm túc:
"Mẹ thật sự không muốn ly hôn hả? Con nghe nói tuần trước bố lại lén mẹ mua một bộ dụng cụ chơi golf nữa đó."
"Nếu rảnh quá thì cuối tuần về nhà, tôi sắp xếp cho anh một buổi xem mắt. Ba mươi tuổi đầu rồi còn không chịu dắt con dâu về nhà cho bố mẹ nhờ. Suốt ngày lông bông rồi hỏi điên hỏi khùng." Mẹ anh tiếp tục mắng.
Nghe bà nhắc đến chuyện xem mắt, Bách Tùng lập tức đánh trống lảng:
"Có đối tác đến gặp con, không nói chuyện với mẹ nữa, tạm biệt."
Vừa cúp điện thoại, Bách Tùng thở phào một hơi.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro