1. Ruồng bỏ
Cậu là Raphaela, thiên thần đầu tiên mà Chúa tạo ra, là linh hồn nguyên thủy trong vũ trụ bao la mà Ngài đã dựng nên. Cùng với Chúa, cậu đã thắp lên những ngọn lửa đầu tiên của sự sống, làm nên những bầu trời vĩnh cửu và những đỉnh núi phủ đầy ánh sáng rực rỡ. Cậu là điểm khởi đầu của mọi sự hoàn mỹ, và vì thế, cậu mang trong mình những sức mạnh vô cùng kỳ diệu, khác biệt hẳn so với những thiên thần còn lại. Những sức mạnh này không chỉ đơn thuần là khả năng thay đổi thiên nhiên hay điều khiển ánh sáng, mà còn là sức mạnh của sự bao dung vô hạn, của trí tuệ sâu sắc, và của một trái tim luôn rộng mở đón nhận mọi sinh linh trong thế giới mới mà cậu cùng Chúa đã tạo ra.
Nhưng giữa tất cả những phẩm chất thần thánh ấy, điều khiến các thiên thần khác phải ngẩn ngơ ngắm nhìn, không thể rời mắt, chính là vẻ đẹp tuyệt trần của cậu. Raphaela không chỉ đẹp theo cách mà những cánh hoa mỏng manh nở rộ dưới ánh mặt trời, hay như những vì sao sáng lấp lánh trong đêm sâu thẳm. Cậu là biểu tượng của một vẻ đẹp hoàn hảo mà chẳng ai có thể so sánh. Mái tóc cậu, dài và mềm mại như những sợi tơ bạc, phủ xuống như một dòng thác sáng trắng mơ màng, bay bồng bềnh trong không gian, như làn sóng nhẹ nhàng cuốn trôi mọi sự ưu phiền, tạo nên một vũ điệu ngọt ngào trong gió. Mỗi bước đi của cậu như chạm vào đất trời, khiến cả vũ trụ như bừng tỉnh, mọi vật xung quanh đều phải cúi mình chào đón sự hiện diện của thiên thần đầu tiên ấy.
Đôi mắt của cậu là một thiên đường thu nhỏ, là sắc xanh dương của đại dương sâu thẳm, chứa đựng biết bao điều kỳ diệu và bí ẩn. Khi nhìn vào đôi mắt ấy, ta như lạc vào một không gian vô tận, nơi mà mỗi làn sóng tĩnh lặng của mặt biển đều phản chiếu một thế giới không lời. Ánh mắt ấy mang trong mình sự hiểu biết vô biên, thấu suốt mọi khúc mắc trong lòng người, nhưng lại dịu dàng và ấm áp như làn gió xuân, mang đến một cảm giác bình yên, an lạc đến kỳ lạ. Chỉ cần một cái nhìn từ Raphaela, những tâm hồn đang bối rối, lo âu đều trở nên thanh thản, như thể đã được tắm trong ánh sáng thần thánh của Ngài.Cứ thế, cậu hiện hữu như một biểu tượng của sự hoàn mỹ, không chỉ trong hình hài mà còn trong cả bản chất. Mỗi chuyển động của cậu như một bản giao hưởng tuyệt vời, hòa quyện giữa ánh sáng, gió và không gian, khiến mọi vật xung quanh đều phải tạm lặng im, để chiêm ngưỡng và cảm nhận vẻ đẹp thuần khiết ấy. Và trong những khoảnh khắc ấy, không chỉ thiên thần mà cả vạn vật trong thiên đàng đều phải ngưỡng mộ, cảm phục vẻ đẹp tuyệt diệu của Raphaela – thiên thần đầu tiên mà Chúa đã tạo ra.
Raphaela luôn dành một tình yêu sâu sắc và sự kính trọng vô bờ bến cho người cha của mình, Đấng sáng tạo vĩ đại, Chúa – vị thần linh thiêng đã tạo ra cậu và cả vũ trụ rộng lớn. Cậu không chỉ là con của Ngài, mà còn là người bạn đồng hành trong hành trình sáng tạo ra thiên đàng. Mỗi lần cậu nhìn vào ánh sáng của Chúa, trái tim cậu như bừng lên một cảm giác ấm áp vô cùng, như thể mọi vết thương trong tâm hồn đều được chữa lành bằng tình yêu thương vô tận từ Ngài.Chúa đối với Raphaela không chỉ là vị thần quyền uy, mà còn là người cha yêu thương, luôn dõi theo, bảo vệ và dạy dỗ cậu. Cậu quý trọng từng lời Ngài nói, mỗi cử chỉ, mỗi ánh mắt đều chứa đựng sự khôn ngoan và tình cảm vô biên. Cậu biết rằng, từ khi mình được sinh ra, Chúa đã luôn hiện diện bên cạnh, là ngọn đèn dẫn lối, là bến đỗ an toàn trong những lúc bối rối. Chính dưới sự che chở của Ngài, cậu đã học được sự bao dung, sự thấu hiểu và khả năng nhìn thấy vẻ đẹp trong mọi sinh linh.Mỗi lần nhìn thấy đôi tay của Chúa nâng niu, vỗ về, Raphaela cảm nhận một tình yêu vĩnh cửu, không bao giờ phai nhạt. Cậu nhớ những buổi sáng đầu tiên, khi ánh sáng đầu tiên của bình minh được Chúa khẽ vén lên, và cậu ở đó, đứng bên cạnh Ngài, nhìn mọi thứ trên thế giới bắt đầu sống dậy. Đó là những khoảnh khắc thiêng liêng mà cậu sẽ mãi khắc ghi trong tim.Không gì có thể so sánh với tình cảm mà Raphaela dành cho người cha của mình. Cậu hiểu rằng mình được sinh ra không chỉ để làm thiên thần của vũ trụ, mà còn để là đứa con ngoan, người đồng hành bên cha, cùng nhau gìn giữ và bảo vệ thiên đàng. Chúa đã trao cho cậu những quyền năng vô hạn, nhưng điều cậu quý giá nhất, chính là tình yêu thương vô điều kiện mà Ngài dành cho cậu, và cậu nguyện dành cả đời này để xứng đáng với tình yêu đó. Cậu yêu người cha của mình hơn tất cả những gì cậu có, vì trong trái tim cậu, Chúa không chỉ là Đấng sáng tạo vĩ đại, mà còn là người cha vĩnh hằng, là ngọn nguồn của mọi sự sống, là sự che chở và hy vọng bất diệt.
Nhưng vào cái ngày định mệnh đó, khi ánh sáng của thiên đàng vẫn rực rỡ và bầu trời vẫn vô cùng yên bình, một biến cố bất ngờ đã xảy đến, khiến mọi thứ mà Raphaela tin tưởng bấy lâu nay sụp đổ trong chớp mắt. Ngài, người cha mà cậu yêu thương và kính trọng nhất, lại là người đã dập tắt đi niềm tin mãnh liệt đó trong trái tim cậu. Mọi thứ bắt đầu từ một lời cáo buộc vô căn cứ từ một thiên thần khác, người đã nói rằng Raphaela có ý đồ làm hại những thiên thần khác, gieo rắc sự hoang mang trong thiên đàng.
Không một bằng chứng rõ ràng, chỉ là những lời đồn đại, nhưng Chúa – Đấng sáng tạo vĩ đại, người luôn nhìn thấy mọi thứ, lại tin tưởng vào lời tố cáo đó. Mắt Ngài, vốn luôn đầy sự hiểu biết và công lý, giờ đây lại trở nên lạnh lùng và xa lạ. Raphaela, với trái tim trong sáng và một lòng trung thành vô bờ bến với người cha của mình, không thể hiểu nổi. Cậu đã làm gì sai? Tại sao những lời nói của một thiên thần khác lại có thể khiến cha của cậu nghi ngờ đến vậy? Mỗi cơn gió lạnh từ trời cao như thể xé nát tâm hồn cậu, khiến cậu cảm thấy mình như bị bỏ rơi trong chính thế giới mà mình đã giúp tạo dựng.
Cậu đứng đó, đối diện với Ngài, không thể tin vào những gì đang xảy ra. Chúa không chỉ nghi ngờ cậu mà còn đưa ra một quyết định đau lòng – đẩy cậu xuống địa ngục, nơi ánh sáng bị tắt lịm và bóng tối ngự trị. Cái nhìn của Ngài, vốn đầy yêu thương và bảo bọc, giờ đây trở nên vô cảm, như thể tất cả những kỷ niệm ấm áp giữa hai cha con đã bị xóa nhòa. Trong phút giây ấy, Raphaela cảm thấy trái tim mình vỡ vụn, và những gì còn lại chỉ là nỗi đau khôn tả, là sự mất mát không thể nào lấp đầy. Cậu không hiểu vì sao cha lại có thể làm điều đó, không thể hiểu tại sao niềm tin vô bờ của mình lại bị dập tắt bởi một lời nói không có căn cứ.
Khi cậu bị đẩy xuống địa ngục, không gian xung quanh trở nên u tối, lạnh lẽo, như chính tâm hồn cậu đang bị nhấn chìm trong bóng tối vô tận. Mỗi bước đi của cậu trên mảnh đất âm u ấy giống như một sự tra tấn tinh thần, không chỉ bởi sự cô độc mà còn bởi cảm giác bị phản bội từ chính người mà cậu yêu quý và kính trọng nhất. Cậu không thể hiểu tại sao một thiên thần như mình, người đã luôn hết lòng vì sự tốt đẹp của thiên đàng, lại phải chịu đựng một số phận tàn khốc như vậy.Nỗi đau của Raphaela không chỉ đến từ sự trừng phạt thể xác, mà còn từ sự tan vỡ trong tâm hồn. Cậu không thể quên được những ngày tháng yên bình bên Chúa, những giây phút mà cậu tin rằng mình là một phần của vũ trụ hoàn hảo, nơi mà tình yêu thương luôn ngự trị. Nhưng giờ đây, tất cả những gì cậu có là bóng tối và sự nghi ngờ, một cuộc sống không còn có sự bảo bọc của người cha yêu thương.Dù vậy, trong những đêm tối tăm ấy, nơi mà không có ánh sáng và hi vọng, một điều duy nhất mà Raphaela vẫn còn giữ trong trái tim mình là niềm tin vào tình yêu của Chúa – dù Ngài đã làm điều đó với cậu, cậu vẫn không thể buông bỏ tình yêu ấy. Cậu tin rằng một ngày nào đó, sự thật sẽ được sáng tỏ, và khi ánh sáng trở lại, cậu sẽ có cơ hội để chứng minh rằng mình vô tội. Nhưng cho đến lúc ấy, cậu chỉ có thể đứng vững trong bóng tối, chờ đợi một ngày mà tình yêu và sự công lý sẽ được tái lập.
Nhiều năm đã trôi qua kể từ cái ngày định mệnh đó, và Raphaela vẫn không thể nào quên được những gì đã xảy ra. Bóng tối của địa ngục không thể nào xóa nhòa đi nỗi đau trong trái tim cậu, nỗi đau từ sự phản bội và sự nghi ngờ của người cha mà cậu luôn kính trọng. Mỗi ngày, cậu chỉ còn lại những câu hỏi không lời đáp, những lời hứa không bao giờ được thực hiện, và sự tĩnh lặng của một nơi mà mọi hi vọng dường như đã chết. Những năm tháng dài đằng đẵng ấy chỉ làm sâu thêm vết thương trong tâm hồn cậu, biến nỗi buồn thành một ngọn lửa căm hận âm ỉ, không thể nguôi ngoai.
Chúa, Đấng sáng tạo và là người cha của cậu, vẫn không một lần quay lại để làm sáng tỏ những điều chưa rõ. Cậu tự hỏi liệu có phải người cha mà cậu từng tin tưởng đã hoàn toàn thay đổi, hay là cậu chỉ là một sinh linh quá yếu đuối để có thể đối diện với sự thật? Những câu hỏi không có lời đáp chỉ càng làm cho lòng cậu thêm phần trống rỗng và khắc nghiệt. Từ một thiên thần trong sáng, tràn đầy tình yêu thương, Raphaela giờ đây đã trở thành một bóng tối, một hình ảnh phai mờ của chính bản thân mình. Niềm tin vào công lý, vào tình yêu của cha dần dần bị thay thế bởi sự căm phẫn và oán hận.
Và rồi, khi Lucifer Morningstar và Lilith bị đẩy xuống địa ngục, một cơ hội mới đã đến với Raphaela. Cậu nhận ra rằng trong những kẻ bị đày đọa ấy, có thể có một sự đồng cảm sâu sắc với nỗi đau của chính mình. Lucifer, người đã từng là một thiên thần tuyệt vời, bị lừa dối và bị đẩy xuống địa ngục, như một kết cục của những sự thật bị bóp méo. Lilith, người bị đối xử như một kẻ phản bội, cũng hiểu rõ nỗi đau của việc bị bỏ rơi và khinh miệt. Chính sự đồng điệu trong nỗi đau của họ đã thức tỉnh một phần của Raphaela, một phần mà cậu đã kìm nén suốt bao năm.
Dù căm hận Chúa, cậu vẫn mang trong mình một sức mạnh vô biên, một sức mạnh được sinh ra từ thiên đàng, một sức mạnh mà cậu từng dùng để bảo vệ và xây dựng thế giới. Giờ đây, sức mạnh ấy không còn được giữ lại để bảo vệ sự hoàn hảo của thiên đàng nữa, mà được sử dụng để phá vỡ những xiềng xích mà chính cậu và những người giống cậu phải chịu đựng. Cậu quyết định sẽ giúp Lucifer và Lilith, không phải vì họ xứng đáng hay không, mà vì cậu đã quá mệt mỏi với sự cô đơn và nỗi đau mà cậu phải gánh chịu một mình. Chẳng ai đến giúp cậu, vậy thì ít nhất, cậu có thể làm điều gì đó cho những linh hồn đang chịu khổ.
Sức mạnh của Raphaela trỗi dậy mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Cậu, với vẻ đẹp tuyệt trần và sự quyền năng của một thiên thần đầu tiên, đã không ngần ngại giúp Lucifer và Lilith thoát khỏi sự giam cầm, sử dụng mọi khả năng mà cậu sở hữu để giải phóng họ khỏi sự đau khổ mà họ phải chịu. Mỗi phép thuật, mỗi cử chỉ của cậu đều mang trong mình một sự quyết tâm không thể lay chuyển. Cậu không còn là thiên thần trong sáng mà cậu từng là, nhưng trong trái tim cậu vẫn còn một chút gì đó của tình yêu – tình yêu dành cho tự do, cho sự công lý và cho những kẻ bị áp bức.
Với việc giúp Lucifer và Lilith, Raphaela không chỉ đang chống lại chính những gì đã được tạo ra, mà còn là một cách để cậu đối diện với nỗi đau trong lòng mình. Cậu muốn chứng minh rằng, dù đã bị phản bội, dù phải sống trong bóng tối, nhưng cậu vẫn có quyền lựa chọn con đường của chính mình. Và trong một thế giới đầy hỗn loạn này, đôi khi sự giúp đỡ chỉ đến từ những kẻ bị gạt bỏ, những người mà không ai tin tưởng. Nhưng Raphaela biết rằng, dù phải trả giá thế nào, cậu cũng không thể để bản thân mãi mãi bị xóa bỏ trong sự lạnh lùng của thiên đàng. Cậu sẽ tìm lại sức mạnh của chính mình, và có thể, một ngày nào đó, sẽ tìm thấy được ánh sáng mới trong trái tim mình.
Và cũng chính nhờ bàn tay chìa ra giữa tăm tối ấy—sự giúp đỡ vô điều kiện của Raphaela—mà Lucifer Morningstar và Lilith đã có thể đứng dậy mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Từ những kẻ bị ruồng bỏ, họ trở thành những biểu tượng của sự kháng cự, những linh hồn không chấp nhận khuất phục trước thứ công lý méo mó được áp đặt từ nơi được gọi là thiên đàng.
Raphaela không chỉ trao cho họ sức mạnh, mà còn truyền cho họ một niềm tin mới—rằng không phải mọi thiên thần đều là kẻ mù quáng, và rằng trong bóng tối vẫn có ánh sáng, dù mong manh. Chính nhờ cậu, họ bắt đầu tổ chức lại địa ngục, biến nó từ một cõi trừng phạt trở thành một thành lũy kiên cường, nơi trú ngụ của những linh hồn bị từ chối, bị lãng quên, bị kết tội không lời biện hộ.
Dưới sự dẫn dắt của Lucifer và Lilith, và sự âm thầm hiện diện của Raphaela như một ngọn lửa thần thánh bị đày ải, địa ngục không còn là nơi của tuyệt vọng. Nó trở thành một pháo đài của những kẻ sống sót. Họ không còn đơn thuần chống lại thiên đàng vì thù hận, mà vì khát vọng được sống thật, được tự do khỏi những lời răn dối trá và sự kiểm soát đầy định kiến.Raphaela—thiên thần đầu tiên, ánh sáng bị ruồng bỏ—đã trở thành biểu tượng không chính thức cho sự phản kháng. Dù cậu không công khai đứng lên, không ngồi trên ngai vàng nào, nhưng những hành động của cậu đã thầm lặng viết nên một chương mới cho lịch sử của các cõi. Sự giúp đỡ ấy không phải là sự trả đũa, mà là lời tuyên ngôn: rằng ngay cả những kẻ bị đánh rơi khỏi thiên đàng, cũng có thể tự mình thắp sáng lại một vũ trụ riêng.Thiên đàng giờ đây không còn là duy nhất. Vì dưới lòng đất, giữa tro tàn và đau thương, đã có một nơi khác cũng bắt đầu tỏa sáng—và nơi ấy có tên là địa ngục, được bảo vệ bởi những kẻ từng bị coi là sa ngã... và một thiên thần mang mái tóc bạc như sương trời, đôi mắt xanh sâu như đại dương, người mà thiên đàng đã ruồng bỏ nhưng chưa bao giờ ngừng tin vào công lý thật sự: Raphaela.
Đã hàng ngàn năm trôi qua kể từ khoảnh khắc Raphaela dang tay với địa ngục, và từ đó, một lịch sử đẫm máu và kháng cự nối tiếp nhau không ngừng. Thiên đàng, như thể không thể chấp nhận sự tồn tại của một địa ngục tự do, đã đều đặn, từng năm, từng kỷ nguyên, mở ra những cuộc tàn sát thánh – những cuộc thanh trừng với danh nghĩa "thanh lọc tà ác". Mỗi lần, họ lại gửi những đạo quân rực rỡ ánh sáng xuống, mang theo thiên hỏa và lưỡi gươm thiêng, dội xuống địa ngục không chút nhân từ. Không phải để cứu rỗi, mà để hủy diệt.
Người dân của địa ngục—những linh hồn lang thang, những thực thể bị lãng quên, những kẻ chỉ mong được sống yên bình—đã quá quen với mùi máu và lửa cháy. Và Raphaela, dù mạnh mẽ, cũng không thể một mình che chở cho tất cả. Nhưng mỗi lần, đúng vào thời khắc tuyệt vọng nhất, khi thiên đàng tưởng chừng đã giáng đòn kết liễu, thì chàng lại xuất hiện.
Desdemona Evangeline—chúa cứu thế của địa ngục.
Không ai rõ nàng đến từ đâu. Một số kẻ thì thầm nàng là con trai của Lilith và một vị thần cổ đại đã chết. Một số khác lại tin rằng nàng chính là một phần linh hồn của địa ngục, được sinh ra từ nỗi đau và ước nguyện ngàn năm của những kẻ bị phản bội. Nhưng dù nguồn gốc thế nào, sự thật không thể chối bỏ là: mỗi lần thiên đàng giáng lửa, Desdemona Evangeline đều xuất hiện giữa màn tro bụi, như một vì sao cháy đỏ giữa màn đêm tuyệt vọng.
Với mái tóc đen tuyền như vực sâu, đôi mắt đỏ rực mang theo ánh sáng của lửa và máu, nàng bước đi không mang sợ hãi, tay cầm thanh kiếm hai lưỡi được rèn từ bóng tối và ánh sáng. Giọng nói của chàng mang theo âm hưởng của hàng ngàn linh hồn, dịu dàng như ru, nhưng cũng dữ dội như sấm sét. Và mỗi lần chàng xuất hiện, cơn bão mà thiên đàng mang đến sẽ bị xé toạc.
Desdemona không chỉ chiến đấu—chàng còn truyền cảm hứng. Chàng đứng giữa địa ngục không như một kẻ thống trị, mà như một nữ thần của những kẻ bị quên lãng. Người ta gọi chàng là "Ngọn Lửa Cuối Cùng", là "Bông Hồng Bất Diệt Trong Lò Lửa", là "Người Anh Của Mọi Linh Hồn Sa Ngã". Dưới ánh mắt của chàng, kẻ hèn nhất cũng dám cầm vũ khí, và kẻ tuyệt vọng nhất cũng dám đứng dậy.
Nhưng không ai biết sự thật đó. Không một linh hồn nào trong địa ngục nhận ra rằng, vị chúa cứu thế mang tên Desdemona Evangeline—người mang ánh mắt như thiêu đốt cả thiên binh, người từng quỳ gối giữa biển máu để ôm một đứa trẻ quỷ vào lòng—thật ra lại chính là thiên thần đầu tiên, Raphaela. Kẻ từng đứng bên cạnh Chúa lúc tạo dựng thiên đàng.
Cái tên "Desdemona" không phải tình cờ. Trong ngôn ngữ cổ của các thiên thần, Desdemona có nghĩa là kẻ bị ruồng bỏ trong nỗi oan khiên. Còn Evangeline—người mang lời tiên tri của ánh sáng. Raphaela đã chọn cái tên ấy không phải để giấu mình, mà như một lời nguyền vĩnh cửu khắc vào định mệnh: cậu là ánh sáng đã bị hiểu lầm, bị ruồng bỏ, và từ trong bóng tối, cậu sẽ thắp lên công lý bằng chính đôi tay từng bị thiêu cháy bởi lưỡi gươm của thiên đàng.
Những năm tháng trôi qua dưới địa ngục không chỉ biến cậu thành một biểu tượng... mà thành một thực thể mới. Raphaela không còn là thiên thần ngây thơ từng nhìn Cha mình với ánh mắt tràn đầy sùng kính. Cậu đã chết—và từ cái chết ấy, Desdemona được sinh ra.
Mái tóc bạc năm xưa giờ đen như mực, nhuộm bởi tro tàn và bóng tối. Đôi mắt xanh dương từng phản chiếu thiên đường giờ rực lửa đỏ, như hai ngọn địa hỏa. Nhưng sâu trong đó... vẫn là ánh nhìn từng trao cho Chúa. Chỉ khác một điều—giờ nó không còn tin tưởng nữa. Nó thấu hiểu. Nó biết.
Desdemona là tiếng thét của công lý bị bóp nghẹt. Là đôi cánh gãy của ánh sáng đã bị thiêu. Là tình yêu đã hóa đá sau hàng thiên niên kỷ chờ đợi một lời giải thích không bao giờ đến.
Và mỗi lần cậu bước ra giữa cuộc tàn sát, đối diện với những thiên sứ từng gọi cậu là "anh cả", từng học từ cậu cách dùng ánh sáng... là mỗi lần cậu im lặng. Không một lời trách, không một tiếng khóc. Chỉ có hành động. Một nhát kiếm. Một bức tường chắn. Một cái ôm dành cho một linh hồn sắp tan biến.
Bởi vì cậu biết: không ai cần hiểu cậu là ai. Họ chỉ cần biết rằng, khi Desdemona Evangeline xuất hiện... thì sẽ không ai bị bỏ lại.
Và Chúa—nơi ngai vàng lạnh lẽo trên cao—liệu có nhận ra? Liệu có thấy, đứa con đầu tiên của mình giờ đã trở thành điều mà thiên đàng không bao giờ dám đối mặt: một ánh sáng mà họ không thể kiểm soát?
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro