Chương 1: Ninh Manh
“Biết tin gì không? Một lát nữa sẽ có người chuyển đến đấy.” Tiếng bàn tán rôm rả khắp nhà ăn làm cho không khí có phần náo nhiệt.
“Ai vậy? Là trai hay gái?”
“Không biết nữa, là đột xuất đấy...” Từ Diêu thở dài chán nản: “Vậy là phần ăn bị bớt lại một ít...” Nói là vậy nhưng cô bé không hề có ý xấu.
“Ăn ít một hôm không khiến em xuống tận năm ký đâu.” Hành Kiện ngồi chung bàn chen vào trêu chọc vài câu.
“Vậy ngày mai anh nhường phần cho em đi.”
Dì Thạch tình cờ đi ngang, nghe những lời Từ Diêu vừa nói liền vỗ nhẹ lên vai cô bé: “A Kiện còn phải phụ giúp trông các em, bận rộn đủ bề, con đừng có giành phần ăn của thằng bé.”
“Vậy con cũng phụ các dì trông em thì có được ăn phần của anh Kiện không ạ?” Từ Diêu tinh nghịch nháy mắt với đám trẻ trên bàn, lập tức có vài tiếng cười khúc khích vang lên.
Dì Thạch bất lực định rời đi thì Từ Diêu lại kéo cánh tay bà lại, hỏi: “Dì Thạch, dì biết thông tin gì về người sắp đến chỗ chúng ta không? Là trai hay gái? Lớn hay nhỏ? Gia cảnh thế nào mà lại chuyển đến đây?” Cô liên tục đặt ra hàng tá câu hỏi.
Dì Thạch đặt mâm tựa vào bàn, đám trẻ ngồi cạnh Từ Diêu vội vội vàng vàng kéo ghế ra xa để có khoảng trống cho bà ngồi.
“Dì nghe nói lần này đến là một cô bé gái, độ khoảng 15 hay 16 tuổi.”
“Ơ, lớn thế à?” Đám trẻ tròn mắt ngạc nhiên.
“Thế thì bằng tuổi con rồi còn gì.” Từ Diêu reo lên, ánh mắt sáng hẳn: “Gia cảnh... gia cảnh thế nào ạ? Vì sao cậu ấy lại chuyển đến chỗ chúng ta?” Cô vẫn không quên câu hỏi chính, đây cũng là điểm làm bọn họ tò mò nhất.
Dì Thạch thở dài, ánh mắt thoáng dao động: “Bố thì qua đời, còn mẹ lại hết đánh bạc rồi rượu chè, hút thuốc, tiền trong nhà đều bị mụ ta phá sạch.”
“Là... bị bà ta bỏ rơi ạ?” Từ Diêu có chút xót xa.
“Không phải, con bé bị mụ đánh đến mức bất tỉnh, hàng xóm thấy thế liền báo cảnh sát rồi quyết định đưa đến đây.” Nói đến đây gương mặt bà lộ rõ vẻ khó chịu: “Thôi mấy đứa mau ăn nhanh lên, dì xuống bếp phụ Tiểu Đào dọn dẹp.”
Từ Diêu thở dài, cúi đầu khuấy nhẹ thìa trong bát cơm: “Chẳng ai có cuộc sống dễ dàng nhỉ?”
“Thế nên mới đến đây.” Hành Kiện đáp lời, nụ cười làm nổi bật những chiếc răng trắng sáng trước làn da màu bánh mật của cậu.
“Đây là nhà của chúng ta.” Đường Trạch Dương chốt câu kết.
Cô nhi viện từ lâu đã được những đứa trẻ ở đây xem là nhà của mình, một ngôi nhà không có mái ấm gia đình theo đúng nghĩa nhưng lại chứa đựng đầy ắp tình thương của những người chăm sóc mà bọn trẻ thường gọi với giọng điệu thân thương là “mẹ”. Ở đây, tiếng cười vang từ sân chơi, những bữa cơm tuy đơn sơ nhưng ấm cúng, những câu chuyện cổ tích được kể mỗi tối trước giờ đi ngủ hay những ngày đông được “các mẹ” đan áo len tránh rét. Dù cuộc sống còn nhiều thiếu thốn, dù mỗi đứa trẻ đều mang trong mình một quá khứ không trọn vẹn với những mất mát, tổn thương riêng, song chính tình yêu thương, đùm bọc ở mái ấm nhỏ này đã trở thành liều thuốc chữa lành quý giá nhất.
“Đến rồi... đến rồi.” Đường Trạch Dương kéo tay Hành Kiện chỉ tay về phía cửa sổ đang mở: “Người đến rồi.”
Đám trẻ lập tức xôn xao, từng ánh mắt bon chen hướng ra ngoài cánh cổng sắt của cô nhi viện. Một cô bé có thân hình nhỏ nhắn trông gầy hơn cả Từ Diêu, tóc ngắn ngang vai còn để cả mái ngố, bộ quần áo trên người rộng thùng thình khiến dáng vẻ càng thêm mong manh. Cô bé được Tư Kiều đưa thẳng đến nhà ăn.
“Từ giờ gia đình nhỏ của chúng ta sẽ có thêm một thành viên mới, giới thiệu với các con, đây là Ninh Manh.” Tư Kiều đứng trước phòng ăn để giới thiệu.
Ninh Manh rụt rè đứng nấp bên cạnh Tư Kiều, đôi tay nhỏ nhắn xoắn chặt lấy gấu áo, ánh mắt ngập ngừng chỉ dám liếc qua đám trẻ rồi vội cụp xuống. Tiếng xì xào lại vang lên khắp nơi, đám nhóc xung quanh khẽ thì thầm “trông gầy quá”, rồi có người nói “hơi đen nhỉ”, “mặt nhiều vết bầm quá.”
“Nào, nào...” Tư Kiều quay sang nhìn Ninh Manh, dịu dàng nói: “Con vào ăn cùng các bạn nhé.” Bà kéo cô bé đến bàn của nhóm Hành Kiện đang ngồi, bên cạnh Từ Diêu vừa hay còn một chỗ trống mà dì Thạch để lại.
Dù Ninh Manh liên tục lắc đầu, bàn chân như dán chặt xuống sàn, nhưng dưới ánh mắt khuyến khích của Tư Kiều, cuối cùng cô bé cũng miễn cưỡng bước lại. Tiếng ghế kéo kèn kẹt vang lên, Từ Diêu vội nghiêng người dịch sang một khoảng để lại chỗ trống thoải mái hơn.
“Em là Đường Trạch Dương.”
“Em là Phùng Linh San.”
“Tớ là Từ Diêu.”
Đến người đối diện, chàng trai nhìn Ninh Manh rồi mỉm cười giới thiệu: “Hành Kiện.”
Cậu nói thêm: “Thiên hành kiện, quân tử dĩ tự cường bất tức.”
Nghe xong thì đám trẻ trên bàn bật cười: “Anh Kiện lại khoe tên.”
“Tên đẹp thì nên để mọi người biết.” Hành Kiện cười đáp.
Ninh Manh gật đầu lịch sự nhưng chẳng hiểu được câu sau Hành Kiện nói là gì, cũng vội vã giới thiệu lại tên mình cho phải phép: “Ninh Manh.” Cô bé còn giải thích thêm: “Ninh trong quả chanh.”
Cả bàn ngẩn ra một thoáng, không biết Hành Kiện suy nghĩ gì một lúc rồi bật cười nói: “Tên em dễ thương đấy.”
Ninh Manh hơi ngẩng lên, đôi mắt thoáng ngạc nhiên nhìn Hành Kiện rồi nhanh chóng cụp xuống, cô bé vội vã ăn xong phần cơm của mình rồi lảng đi mất.
Ninh Manh đi dạo một vòng quanh cô nhi viện, từng bước chân khẽ khàng như sợ làm ồn. Sân nhỏ trải sỏi, hai bên là những khóm hoa cúc, xa hơn là cây bàng tỏa bóng, vài đứa bé đang chơi đùa dưới gốc cây, tiếng cười lanh lảnh vang vọng cả một góc trời.
Chiều đó, Ninh Manh được Tư Kiều sắp xếp phòng ngủ, trùng hợp là cùng phòng với Từ Diêu. Căn phòng khá nhỏ, bốn chiếc giường tầng đặt san sát nhau đến mức lối đi cũng chỉ vừa đủ cho một người bước, một cửa sổ nhỏ hẹp được mở để đón sáng, những vết loang màu trên tường như minh chứng cho thời gian xây dựng nơi này.
Ninh Manh không mang quá nhiều đồ đạc vì vốn dĩ cô bé cũng chẳng có gì. Từ chiếc ba lô đã sờn quai, cô bé lôi ra vài bộ quần áo được gấp gọn, một chiếc khăn bông đã bạc màu và một chiếc lược chải tóc, cô ngồi đó xếp gọn mọi thứ lên giường.
“Manh Manh.” Tư Kiều từ ngoài bước vào, thấy cô bé đang lom khom ngồi xếp đồ đạc ở tầng dưới thì khẽ nói: “Một lát đi chợ cùng mẹ để mua một ít quần áo và đồ dùng học tập chuẩn bị cho tuần sau khai giảng.” Bà không ngần ngại xưng mẹ - con với Ninh Manh, dù sao thì ở cô nhi viện này bà đều là mẹ của bọn trẻ.
“Vâng.” Ninh Manh đưa mắt nhìn rồi lại quay về hướng đồ đạc đang xếp dở dang.
Ở Hồng Đăng có một khu chợ đêm rất đông khách, sở dĩ náo nhiệt vì đồ đạc không những nhiều loại mà còn được bán với giá rất rẻ. Người ta trải tấm bạt cũ ra đất, trên đó bày la liệt quần áo, sách vở hơi ngả sang màu vàng, những chiếc cốc nước bằng nhựa rẻ tiền, giày dép chất thành đống, mùi cao su hăng hắc, vài chiếc cặp học sinh sờn quai được treo vắt vẻo chờ những bàn tay nghèo chọn mua.
Ninh Manh không quá xa lạ với nơi này, thậm chí còn có phần thân thuộc, lúc còn ở nhà với Cẩn Giai, bà ta luôn sai vặt cô bé đến nơi này mua rượu, là loại rượu pha với nước lọc rẻ tiền. Cẩn Giai nghiện rượu nặng, một ngày không uống bà ta sẽ không chịu được mà hét ầm lên.
Ninh Manh không thích chợ đêm, nhưng cũng chẳng ghét. Bởi với cô bé, nó giống một dấu vết đã in hằn, mỗi bước đi trên nền đất bụi bặm, mỗi hơi thở trong cái không khí lẫn mùi cao su, mùi rượu rẻ tiền đều gợi về một tuổi thơ đen tối và khốn khổ.
“Bên này.” Tư Kiều vừa nói vừa kéo Ninh Manh đi sang phía bên trái. Ninh Manh tròn mắt ngạc nhiên, cô bé cứ nghĩ Tư Kiều sẽ dắt mình đến khu chợ đêm như trong tưởng tượng nhưng thật không ngờ bà lại đưa cô sang khu thương mại mới xây.
Bọn họ dừng lại tại một cửa hàng quần áo, cửa hàng sạch sẽ, ánh đèn led bật sáng khắp nơi, lần đầu tiên trong đời Ninh Manh được thấy một nơi sáng rực đến thế.
Ninh Manh có chút lưỡng lự khi Tư Kiều bảo cô vào, cô bé nhìn xuống đôi chân mình, giày dép đã mòn vẹt, phần mũi giày sờn đến mức lộ cả vải lót bên trong, bàn tay nhỏ bé siết chặt gấu áo không có can đảm bước vào trong.
“Manh Manh, vào thôi con.” Tư Kiều mỉm cười, nắm lấy bàn tay cô bé dắt đi vào.
Bên trong cửa hàng treo vô số bộ váy xinh xắn, sạch sẽ, Ninh Manh mải mê ngắm nhìn hết bộ này đến bộ khác. Tuy gia đình cô không có nhiều tiền song lúc Ninh Đức còn sống, mỗi dịp Tết đến Ninh Manh luôn được ông sắm cho một bộ váy mới, là kiểu váy công chúa, nhìn rất đáng yêu, Ninh Manh cũng rất thích. Nhưng kể từ khi bố mất, cô bé không được mua thêm bất cứ bộ váy nào, xuân về chỉ có thể mặc lại quần áo cũ từ những năm trước.
“Manh Manh, con xem bộ này có hợp với mình không?” Tư Kiều vừa nói vừa ướm thử lên người Ninh Manh một chiếc áo thun màu trắng có in hình con mèo nhỏ ở trước ngực, vải áo mềm, còn thơm mùi quần áo mới.
“Dễ thương lắm, rất hợp với con.” Tư Kiều tự cảm thán.
Bà lại nói: “Mẹ đã nhờ người bán vào kho lấy hai bộ đồng phục cho con.” Bà đảo mắt từ trên nhìn xuống một vòng quanh cô bé, nghĩ ngợi: “Gầy thế này chắc mặc size S là vừa.”
“Con.... con thật sự có đồng phục mới ạ?” Giọng Ninh Manh run run, vừa mong đợi vừa lo sợ như thể chỉ cần chớp mắt tất cả sẽ biến mất.
“Đương nhiên, không những đồng phục mà còn có cả quần áo, giày mới, cặp sách, bút viết... mọi thứ đều phải sắm sửa để Manh Manh vào lớp 10.”
Hai người về đến cô nhi viện thì trời đã chập tối, Tư Kiều bảo Ninh Manh xách đồ về phòng tắm rửa rồi đến ăn cùng đám trẻ.
Ninh Manh không dám tắm lâu nhưng khi đi đến phòng ăn thì hầu như mọi người đã có mặt, Từ Diêu vẫy tay ra hiệu Ninh Manh đến chỗ bọn họ ngồi.
“Nghe nói mẹ tư vừa đưa cậu đi mua quần áo, sao không mặc thử cho bọn này xem?” Từ Diêu tò mò hỏi.
Ninh Manh vừa nhận phần cơm từ dì Thạch, xoay người lại trả lời: “Bộ đó vừa mới mua, để dịp khác tớ sẽ mặc.” Dù sao cũng chẳng phải dịp quan trọng, lấy quần áo mới ra mặc chỉ khiến nó cũ dần, đồ trên người vẫn còn mặc được.
Không khí trên bàn nhanh chóng lắng xuống, đám trẻ ngồi ngay ngắn ăn hết phần cơm của mình, lâu lâu lại phát ra âm thanh tiếng thìa va chạm vào bát.
“Chị Diêu, cuối tuần sẽ có đoàn thiện nguyện đến thăm đấy.” Phùng Linh San đang ăn thì quay sang nhìn bọn họ, nói.
“Lần này là gì nhỉ?” Từ Diêu vội hỏi.
Phùng Linh San uống nửa bát canh rồi thong thả đáp: “Em nghe nói sẽ có hoạt động văn nghệ.”
“Chúng ta có được đăng ký tiết mục không nhỉ?” Từ Diêu hào hứng nhìn mọi người trên bàn, lập tức cô quay sang nhìn Hành Kiện đang mải mê ăn: “Anh Kiện, hay là đến lúc đó em và anh cùng lên đăng ký một bản song ca.” Mắt Từ Diêu ánh lên vẻ thích thú.
Hành Kiện giật mình, chiếc đũa còn chưa kịp gắp miếng thịt đã dừng lại giữa không trung, cậu ngước mắt, bắt gặp đôi mắt sáng rỡ của Từ Diêu thì thoáng ngẩn ra.
“Thôi cho anh xin.”
“Anh Kiện đừng giấu nghề. Lần trước mấy đứa bọn em nghe anh hát ru Tiểu Ân ngủ rồi, giọng trầm ấm nghe khá bắt tai.” Đường Trạch Dương nói liền một mạch.
Từ Diêu thúc nhẹ vào tay Ninh Manh, nháy mắt nói: “Manh Manh mới đến đây nên chắc cũng muốn nghe anh Kiện hát, đúng không?”
Ninh Manh ngơ ngác nhìn Từ Diêu rồi vô tình bắt gặp ánh mắt Hành Kiện đang nhìn mình, cô bé chợt không biết nên nói thế nào, chỉ khẽ gật đầu rồi cúi xuống tiếp tục ăn.
Tối ngủ trên chiếc giường mới, Ninh Manh chưa thể thích nghi nên nhắm mắt mãi mà vẫn không ngủ được, cô bé không dám nhúc nhích mạnh vì sợ làm ảnh hưởng Từ Diêu ở tầng trên và mọi người ngủ ở giường khác. Trong bóng tối, tiếng hít thở đều đặn của mọi người vang lên nhịp nhàng, chỉ có Ninh Manh là mở tròn đôi mắt, ngơ ngác nhìn trần nhà xa lạ, cái chăn phủ kín người ấm áp mà lại chẳng xua nổi cảm giác lạc lõng trong lòng.
Ninh Manh không nhớ nhà, nơi đó đối với cô là địa ngục, hàng ngày bị Cẩn Giai chửi rủa, đánh đập không thương tiếc. Người ta có câu “hổ dữ không ăn thịt con” vậy mà Cẩn Giai lại nhẫn tâm trút mọi căm phẫn lên cô.
“Manh Manh.” Giọng Từ Diêu thủ thỉ từ tầng trên, ngay sau đó cái đầu nhỏ khom xuống, mái tóc xõa dài, đôi mắt sáng lấp lánh trong bóng tối nhìn vào giường của Ninh Manh: “Cậu không ngủ được sao?”
Ninh Manh hơi giật mình, khẽ hỏi: “Tớ làm cậu tỉnh giấc sao?”
Từ Diêu lắc đầu, mái tóc đen dài rũ rượi trong không gian: “Không ngủ được thì chúng ta tâm sự một chút nhé.”
Không đợi Ninh Manh lên tiếng đáp, Từ Diêu vội vàng nhảy xuống nằm bên cạnh Ninh Manh, chiếc giường vốn không rộng giờ đây lại thêm một người, chật kín không còn chỗ để nghiêng.
“Manh Manh, cậu có nhớ nhà không?” Từ Diêu hỏi.
Ninh Manh lắc đầu ngay lập tức, đáp: “Không nhớ.”
Từ Diêu cười cười: “Giống tớ đấy, khi vừa chuyển đến đây tớ cũng chẳng biết cảm giác nhớ nhà là gì.”
Trong bóng tối, Ninh Manh quay đầu nhìn Từ Diêu rồi cô bé kia cũng đưa đôi mắt của mình mà nhìn Ninh Manh, ánh mắt hai đứa trẻ chạm nhau như có sợi dây vô hình nối lại.
Từ Diêu biết cô bạn mới này ít nói nên lại lên tiếng trước: “Chúng ta đều chẳng có cuộc sống tốt đẹp gì.” Nói xong cô bé thở dài:
“Như tớ này.... từ bé đã bị bỏ rơi, đến cả mặt mũi bố mẹ như thế nào cũng chẳng biết.”
Ninh Manh khẽ mím môi, đôi mắt hơi dao động như có gì đó bị khơi dậy, nhưng rồi vẫn không lên tiếng.
Từ Diêu lại kể cho cô nghe hoàn cảnh của mọi người ở đây:
“Đường Trạch Dương, cậu nhớ không?.... Cậu ta xuất thân trong một gia đình giàu có, vốn nghĩ mọi chuyện sẽ viên mãn đến cuối đời thì không ngờ vào dịp Tết cách đây vài năm, căn nhà to của gia đình cậu ta không biết vì sao lại phát hỏa, ông bà, bố mẹ và cả em gái đều chết cháy, Đường Trạch Dương lúc đó tụ tập bạn bè chơi ở ngoài nên may mắn thoát nạn.”
Từ Diêu ngừng lại, mắt bắt đầu đỏ rồi lại kể:
“Còn Phùng Linh San, gia đình nghèo, con bé bị bố mẹ ruột đem bán cho bọn buôn người. May mắn trên đường được giải cứu, nhưng không còn ai thân thích, giấy tờ cũng mất hết. Thế là trôi dạt đến cô nhi viện này. Thực ra con bé rất sợ bóng tối, mỗi khi đêm xuống là run như cầy sấy, nhưng ngoài miệng lúc nào cũng tỏ ra cứng rắn.”
“Tiểu Ân nữa, nhóc con ấy bị bệnh tim bẩm sinh. mẹ sinh xong thì bỏ đi, bố không chịu nổi chi phí thuốc men nên gửi thẳng vào đây, chẳng bao giờ quay lại thăm một lần. Tiểu Ân yếu lắm, chạy được vài bước đã mệt, nhưng thằng bé lúc nào cũng cười.”
Khi nhắc đến Hành Kiện, Từ Diêu có chút xót xa: “Anh Kiện ấy.... Nhà anh ấy nghèo, bố mẹ làm nông. Năm đó một trận lũ quét trôi đi cả ruộng vườn, không còn kế sinh nhai, bố mẹ lần lượt ngã bệnh rồi qua đời, bỏ lại anh ấy một mình.... Cậu biết không Manh Manh? Anh ấy từ phương xa đi bộ hàng trăm cây số đến Hồng Đăng này, anh ấy lớn tuổi nhất nên bọn tớ xem như người anh cả vậy.”
Ninh Manh nhìn xuống mép chăn, ngập ngừng một lát rồi thì thầm: “Còn tớ... bố mất sớm, mẹ thì đánh đập hành hạ.” Có lẽ vì bị những cảnh đời khốn khó mà Từ Diêu kể nên Ninh Manh đã mở lòng, lần đầu tiên cô bé kể hoàn cảnh gia đình của mình cho người khác nghe, chính Tư Kiều là người đưa cô về cũng chỉ nghe thuật lại từ vài người hàng xóm gần nhà Ninh Manh.
Đã biết sự tình trước đó, Từ Diêu không muốn đào sâu vào quá khứ đau buồn của người khác, càng không muốn bị cho là ép buộc người ta phải kể: “Manh Manh, cậu đã rất mạnh mẽ rồi.”
“Mau ngủ sớm thôi, không thì một lát mẹ tư đi kiểm tra phát hiện chúng ta không ngủ lại rầy cho một trận.” Nói xong Từ Diêu cười cười rồi leo lên tầng ngủ.
********
Sau khi ăn xong bữa sáng, Ninh Manh phụ Tư Kiều chăm sóc bọn trẻ. Ở cô nhi viện này đa dạng lứa tuổi, nhỏ nhất là các bé vừa mới sinh không quá một tháng tuổi, lớn nhất là Hành Kiện, vừa qua sinh nhật tuổi 17 cách đây không lâu.
Tay chân Ninh Manh vẫn còn vụng về, cô bé được Tư Kiều giao trách nhiệm chăm sóc Tiểu Ân bốn tuổi. Cậu nhóc ăn chậm lại còn ham chơi, Ninh Manh mỗi lần đút đều phải làm trò để thằng bé tập trung sự chú ý về mình.
“Tiểu Ân, nói aaa đi.” Giọng cô bé hết sức kiên nhẫn.
Tiểu Ân nhướng mày, đôi mắt to tròn long lanh nhìn Ninh Manh rồi há miệng ê a theo nhịp chỉ dẫn. Ninh Manh cứ như vậy đút cho thằng bé ba, bốn thìa cháo, miệng a a không ngớt.
Tiểu Ân ăn một lúc thì bất ngờ hắt xì mạnh, cháo trên thìa văng thẳng lên người Ninh Manh. Cô giật mình, miệng há hốc bất ngờ, mắt mở to không nói nên lời, mùi cháo nóng bám vào áo và tóc khiến cô bé có chút khó chịu.
“Lần sau có hắt xì phải đưa hai tên lên che miệng, rồi xoay người đi hướng khác để tránh văng lên người đối diện, được không Tiểu Ân?” Hành Kiện vội đến bên cạnh hai người, vừa nói vừa thực hiện động tác minh họa một cách cẩn thận, tay che miệng rồi nghiêng sang một bên. Sau đó cậu nhờ đứa trẻ khác trông chừng Tiểu Ân, còn bản thân quay sang nhìn Ninh Manh:
“Làm dơ hết quần áo của em rồi, Tiểu Ân không cố ý.... em đi tắm lại nhé.”
Việc sống chung một mái nhà với Cẩn Giai đã khiến Ninh Manh rèn luyện được tinh thần chịu khổ, một chút này thì có nhằm nhò gì, vả lại Tiểu Ân cũng chỉ là một đứa bé, mà Ninh Manh lại không để bụng với trẻ con, cô vội đáp một tiếng: “Được.” Rồi lặng lẽ đi về phía cuối dãy phòng, ở đấy chính là khu nhà tắm dành cho nữ.
Ninh Manh tắm gội rất nhanh, sau đó cô lấy chậu để giặt quần áo vừa bị dính bẩn, dòng nước mát lạnh từ từ chảy vào chậu thấm ướt đôi bàn tay nhỏ nhắn của cô, cảm giác lành lạnh xâm chiếm đầu ngón tay khiến cô tỉnh táo hẳn.
Ninh Manh vừa giặt quần áo vừa suy nghĩ, cuộc sống ở cô nhi viện rất tốt, có đồ ăn ngon, chăn êm nệm ấm, có quần áo mới, có người quan tâm... Vậy mai sau thì như thế nào? Cô sẽ sống ở đây mãi được ư? Ở bên ngoài thế giới rộng lớn và nhiều bất trắc, còn cô chỉ là một cô bé mười sáu tuổi, yếu ớt và đơn độc. Ở đây càng ấm áp và an toàn, Ninh Manh lại càng lo sợ, sợ một ngày nào đó những thứ cô đang có bỗng chốc biến mất.
Ngày mai đoàn thiện nguyện sẽ đến thăm nơi này, các dì trong cô nhi viện mỗi người một tay tranh thủ quét dọn, lau chùi phòng ốc, khu sinh hoạt. Tiếng chổi lách cách, tiếng khăn lau sột soạt hòa cùng tiếng cười nói của đám trẻ tạo nên bầu không khí tất bật nhưng tràn đầy sinh động. Đối với cô nhi viện, ai ai ở đây cũng mong đoàn thiện nguyện hay các nhà tài trợ đến. Với những đứa trẻ, đó là dịp được nhận những món quà nho nhỏ, có thêm đồ chơi, sách vở mới hay thậm chí là những bộ quần áo xinh xắn. Với các dì, đó là niềm vui khi thấy nơi này nhận được sự quan tâm, được chăm sóc kỹ lưỡng, và là cơ hội để đám trẻ có thêm trải nghiệm, học cách biết ơn và trân trọng những gì mình đang có.
Ninh Manh cũng không nằm ngoài nhịp sống ấy. Cô phụ giúp gấp quần áo, xếp chăn gọn gàng, lau những vết bẩn nhỏ trên bàn ghế, rảnh rỗi còn xách nước đi tưới hoa.
“Nặng lắm, em cứ để việc này cho bọn anh, con gái thì làm việc gì nhẹ thôi.” Hành Kiện đưa tay giành xách xô nước trong tay Ninh Manh.
Ninh Manh không khách sáo, vốn dĩ đứa trẻ nào ở đây cũng được đối xử bình đẳng như nhau, hà tất cô phải ôm việc nặng vào mình: “Vậy cảm ơn anh.”
Ninh Manh vừa định đi thì Hành Kiện đã gọi lại: “Manh Manh.”
Cô bé quay đầu, Hành Kiện chậm rãi đặt xô nước vừa giành xuống đất, lấy từ túi áo ra một thanh kẹo: “Cái này Tiểu Ân nhờ anh đưa cho em... thằng bé nói cảm thấy có lỗi vì đã làm bẩn bộ quần áo của em, tính nó vốn nhút nhát, không dám đưa tận tay.”
Ninh Manh nhìn thanh kẹo trên tay Hành Kiện rồi lại đưa mắt nhìn cậu ta, tuy đã đến đây gần một tuần nhưng đây là lần đầu cô bé chăm chú quan sát kỹ từng đường nét trên gương mặt cậu thiếu niên 17 tuổi này.
Hành Kiện ấy à.... làn da trên người cậu ta có màu bánh mật, nhìn rất rắn rỏi và khỏe mạnh, từng cử động, từng bước đi đều tràn đầy sức sống. Dáng người cao lớn, vai rộng, eo thon, ánh mắt vừa toát lên sự lanh lợi vừa điềm tĩnh lạ thường, đôi lúc còn mang cho người khác cảm giác yên tâm như thể chỉ cần giao phó việc gì thì cậu ta chắc chắn sẽ hoàn thành tốt.
Ninh Manh gật đầu cười nhẹ, tay nhận lấy thanh kẹo: “Cảm ơn anh.”
“Sao lại cảm ơn anh?” Hành Kiện ngơ ngác hỏi.
“Hành Kiện... lúc sáng Tiểu Ân vừa mới đến xin lỗi em.”
“Anh đừng cảm thấy áy náy, việc này không phải lỗi của anh, huống hồ thằng bé đã đến xin lỗi em.” Nói xong, Ninh Manh lắc lắc thanh kẹo trong tay, mỉm cười nói: “Dù sao cũng cảm ơn anh vì món quà này.”
Đây là lần đầu tiên trong suốt gần một tuần đến cô nhi viện, Ninh Manh chủ động nói nhiều đến thế.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro