Chương 1 - Xin ký chủ hãy chuẩn bị thật tốt
Trường Trung học Thịnh Hoa về đêm chìm trong ánh đèn vàng mờ ảo. Tiếng cười nói, tiếng reo hò của lễ tốt nghiệp còn vang vọng đâu đó, như dư âm của một buổi tiệc náo nhiệt chưa muốn tan biến.
Khương Diệp ngồi một mình bên bàn học trong phòng ký túc xá, trên bàn còn đặt một bó hoa hồng tươi đỏ rực mà nam sinh lớp bên gửi tặng.
Xinh đẹp, thông minh, học giỏi, tài năng nghệ thuật không ai sánh bằng — người ta gọi cô là "Nữ thần học đường".
Bạn bè ngưỡng mộ. Giáo viên yêu quý. Các chàng trai theo đuổi.
Trong mắt mọi người, cuộc đời Khương Diệp chẳng khác nào một vở kịch hoàn hảo: nữ chính thanh thuần, nữ thần cao ngạo, người chiến thắng trong mọi cuộc thi.
Nhưng chỉ có chính cô mới biết — sau nụ cười dịu dàng kia, là sự mệt mỏi cùng chán chường.
Cái danh "nữ thần" ấy như một cái lồng giam bằng vàng, ép cô phải sống theo kỳ vọng của người khác.
Cô ghét nó. Ghét cái cảm giác bị trói buộc, ghét việc bản thân không được phép sai lầm, càng ghét cái cách mọi người tung hô cô như một búp bê hoàn hảo.
Khương Diệp buông một tiếng cười nhạt, ngón tay gõ nhịp trên mặt bàn. Bên cạnh, quyển tiểu thuyết ngôn tình dày cộp nằm lật dở. Cô tiện tay cầm lên đọc tiếp — chỉ để giết thời gian, không hề để tâm.
"Nữ chính Bạch Lộ: trong sáng, hiền lành, khiến mọi người thương xót.
Nam chính Hàn Dịch: tổng tài bá đạo, lạnh lùng, chỉ dịu dàng với Bạch Lộ.
Ác nữ Lạc Tinh Hà: thiên kim kiêu ngạo, độc ác, ghen ghét nữ chính, cuối cùng bị hãm hại thân bại danh liệt."
Cẩu huyết. Rập khuôn. Ngu xuẩn.
Khương Diệp lật vài trang, ánh mắt dừng lại ở đoạn Lạc Tinh Hà trong buổi tiệc xa hoa bị say rượu, gây chuyện rồi bị toàn trường cười nhạo, sau đó bị nam chính phũ phàng vứt bỏ.
Cô bật cười khẽ:
"Thiên kim ác nữ? Thật đáng thương."
Ngoài cửa sổ, sấm chớp lóe sáng, tiếng mưa rơi lộp độp hòa cùng tiếng gió gào.
Đồng hồ điểm mười hai giờ khuya.
Mí mắt cô nặng trĩu. Ý thức mơ hồ dần trôi đi trong tiếng sấm nổ rền trời.
Ngay lúc ấy — một giọng nói lạnh băng vang lên trong đầu, từng chữ như dao khắc:
"Xin ký chủ hãy chuẩn bị thật tốt.
Thân phận lần này của ngài — Ác nữ nhà họ Lạc."
Toàn thân Khương Diệp run lên. Cô mở choàng mắt.
Trước mắt không còn là căn phòng ký túc xá quen thuộc.
Thay vào đó — một đại sảnh lộng lẫy, đèn chùm pha lê sáng rực, âm nhạc du dương, những ánh mắt hiếu kỳ lẫn khinh miệt đồng loạt đổ dồn về phía cô.
Trên người cô là chiếc váy dạ hội đỏ rực, ôm trọn từng đường cong gợi cảm. Làn da trắng ngần, bờ môi đỏ thẫm, đôi mắt phượng kiêu ngạo — hoàn toàn khác hẳn dáng vẻ thanh thuần của "nữ thần học đường" Khương Diệp.
Một tiếng cười giễu cợt vang lên từ đám đông:
"Đó chẳng phải là Lạc Tinh Hà sao? Lại uống say rồi à?"
"Ác nữ nhà họ Lạc đấy. Lại chuẩn bị gây chuyện mất mặt thôi."
Lạc Tinh Hà.
Tên nhân vật phản diện trong cuốn tiểu thuyết cô vừa đọc.
Khương Diệp hít sâu một hơi, bàn tay siết chặt. Cơ thể này... không phải của cô.
Trong đầu, giọng nói máy móc lại vang lên:
"Hệ thống nhiệm vụ: Làm nhục nữ chính Bạch Lộ trong buổi tiệc, để kích thích nam chính Hàn Dịch xuất hiện anh hùng cứu mỹ nhân.
Nếu nhiệm vụ thất bại → xóa sổ ký chủ."
Khương Diệp bật cười lạnh.
Làm nhục nữ chính? Để thúc đẩy tình cảm của cặp đôi kia?
Xin lỗi.
Cô không hứng thú.
Khóe môi cong lên, nụ cười của cô quyến rũ mà tàn nhẫn như một lưỡi dao mỏng:
"Đã cho ta mang danh Ác Nữ... thì ta sẽ ác đến tận cùng. Nhưng..."
Cô ngẩng đầu, ánh mắt sắc lạnh quét qua đám đông, giọng nói kiêu ngạo bật ra:
"Ta không làm nền cho bất cứ ai cả."
Âm nhạc chậm rãi đổi nhịp, từ xa vang lên tiếng đàn violin dịu dàng. Giữa đại sảnh, một thiếu nữ mặc váy trắng bước vào, ngọc bội trên cổ khẽ lay động, mái tóc đen dài buông xõa, gương mặt thanh thuần không chút tỳ vết.
Ánh đèn pha lê hắt xuống, khiến cô ta như phát sáng.
Tiếng xì xào lập tức vang lên:
"Là Bạch Lộ kìa..."
"Quả nhiên, khí chất khác hẳn. Vừa nhìn đã thấy trong sáng, thuần khiết..."
Khương Diệp đứng ở bên, nửa cốc rượu đỏ sóng sánh trong tay. Cô liếc qua một cái, khóe môi nhếch khinh miệt.
Đây chính là nữ chính trong cuốn tiểu thuyết cẩu huyết kia. Cô gái được cả thế giới dung túng, được nam chính bá đạo yêu chiều, được số phận che chở.
Trong đầu, hệ thống lại vang lên:
"Nhiệm vụ nhắc nhở: Ký chủ cần lập tức gây chuyện, làm nhục nữ chính Bạch Lộ trước toàn thể khách mời, để thúc đẩy tình tiết nam chính xuất hiện.
Nếu không... sẽ bị xóa sổ."
Giọng nói lạnh lùng, vô cảm, không để lại một kẽ hở thương lượng.
Khương Diệp khẽ cười, mắt ánh lên tia sáng chế giễu.
Làm nhục nữ chính ư?
Ngốc mới làm.
Cô bước từng bước chậm rãi về phía trung tâm, nơi Bạch Lộ vừa cúi người chào mọi người. Tiếng giày cao gót gõ trên nền đá hoa cương, đều đặn và kiêu ngạo, khiến không khí xung quanh như căng thẳng hẳn lên.
"Lạc Tinh Hà tới rồi..."
"Chậc, lần này chắc chắn lại có trò hay để xem."
Đám thiếu gia, tiểu thư giàu có thì thầm, ánh mắt mang theo ý cười xem kịch. Trong nguyên tác, đây chính là cảnh Lạc Tinh Hà say rượu hất cả ly vang đỏ vào váy trắng tinh của Bạch Lộ, biến cô ta thành trò cười, để rồi sau đó bị Hàn Dịch lạnh lùng vứt bỏ.
— Kịch bản đã viết sẵn.
Nhưng Khương Diệp chưa bao giờ là người thích đi theo kịch bản.
Cô dừng lại trước mặt Bạch Lộ, ngẩng cao đầu, đôi mắt phượng lạnh lẽo nhìn thẳng vào cô ta.
Ánh mắt ấy sắc bén, cao ngạo, giống như một nữ vương đang quan sát con mồi.
Bạch Lộ ngước lên, đôi mắt trong trẻo run rẩy, lộ ra vẻ hoảng sợ yếu đuối — một chiêu trò quen thuộc của nữ chính trong mọi tiểu thuyết cẩu huyết.
Không đợi cô ta mở lời, Khương Diệp mỉm cười.
Nụ cười kia không hiền hòa, mà như dao bén cắt qua không khí.
"Váy đẹp đấy." – Khương Diệp nhả từng chữ, giọng điệu vừa như khen, vừa như giễu cợt.
Không khí lập tức căng lên. Người xung quanh nín thở, chờ xem màn kịch "Ác nữ gây chuyện" mà họ mong đợi.
Nhưng thay vì hắt rượu vào người Bạch Lộ như kịch bản định sẵn, Khương Diệp đưa ly rượu lên, khẽ lắc, rồi — uống cạn.
Tiếng thủy tinh va vào nhau, trong khoảnh khắc, cả hội trường im lặng.
Bạch Lộ thoáng sững sờ, đôi mắt ngây thơ chớp chớp, dường như không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Khương Diệp đặt mạnh chiếc ly trống rỗng xuống bàn bên cạnh, tiếng "cạch" vang lên lanh lảnh. Cô cúi người, thì thầm ngay bên tai Bạch Lộ, chỉ đủ cho hai người nghe:
"Yên tâm. Ta sẽ không hạ mình để bẩn tay vì cô."
Bạch Lộ khẽ run lên.
Khương Diệp lùi lại, ánh mắt lạnh lẽo quét một vòng, rồi ngẩng cao đầu bước đi.
Đám đông ngẩn người. Họ chờ một màn hổ báo, một trò hề làm nhục, nhưng cuối cùng lại chỉ thấy một Lạc Tinh Hà kiêu ngạo uống rượu cạn và bỏ đi, để lại dư vị khó hiểu.
Trong đầu, hệ thống điên cuồng báo động:
"Cảnh báo! Cảnh báo! Ký chủ lệch kịch bản!
Đề nghị thực hiện nhiệm vụ theo nguyên tác!
Nếu không... sẽ tiến hành trừng phạt!"
Khương Diệp không buồn để ý. Trên môi cô nở nụ cười lạnh đầy khiêu khích:
"Cứ báo lỗi đi. Dù sao thì... ta vốn chưa từng định nằm trong tầm kiểm soát."
Ánh mắt Bạch Lộ dõi theo bóng lưng đỏ rực kia, trong thoáng chốc, vẻ thuần khiết run rẩy trên gương mặt như bị rạn vỡ.
Một khúc dạo đầu mới đã chính thức bắt đầu.
Hệ thống lập tức vang lên, giọng nói lạnh lùng hơn bao giờ hết:
"Ký chủ! Ngay lập tức thực hiện nhiệm vụ theo nguyên tác!
Không tuân lệnh, sẽ tiến hành hình phạt cấp cao!"
Một luồng ánh sáng nhạt xuất hiện quanh Khương Diệp, từ trên xuống dưới, ép cô đứng im. Trong khoảnh khắc, cơ thể cô cảm thấy nặng nề, như có hàng tấn đá đè lên.
Khương Diệp nhíu mày, đôi mắt sắc lạnh nhìn thẳng về phía trước:
"Đá? Hay điện? Ta chịu được."
Hệ thống đẩy thêm một luồng lực khác, khiến cô phải nghiêng người, mắt hoa lên. Cả thế giới dường như rung chuyển, cảnh vật xung quanh nhòe đi.
"Cảnh báo: Thời gian thi hành nhiệm vụ sắp hết!
Nếu không thực hiện đúng kịch bản — ký chủ sẽ bị xóa sổ."
Khương Diệp nhếch môi cười khẩy:
"Xóa sổ? Nghe có vẻ... thú vị đấy."
Cô bước tới giữa đại sảnh, thân hình thon thả nhưng uy lực, mỗi bước chân đều khiến mọi ánh mắt dõi theo. Mọi người tưởng cô sắp "phá kịch bản" kiểu cũ: hất ly rượu, la hét, gây xôn xao.
Nhưng Khương Diệp đứng yên, đôi tay bắt chéo trước ngực, giọng điệu vừa kiêu hãnh vừa thách thức:
"Người ta nói ta phải làm nền cho nữ chính? Hừ... từ giờ trở đi, không ai có thể điều khiển ta cả."
Hệ thống lập tức báo động khẩn:
"Cảnh báo! Ký chủ đang phá kịch bản! Lực ép tăng lên!"
Một cột ánh sáng từ trần nhà lao thẳng xuống, quấn quanh Khương Diệp, cố gắng kéo cô đi theo kịch bản.
Cô nhắm mắt, hít một hơi thật sâu, rồi bật ra nụ cười lạnh lùng:
"Được thôi, thử xem ngươi mạnh đến đâu."
Mắt mở ra, Khương Diệp giơ tay lên — không chạm vào ánh sáng, không dùng sức vật lý. Chỉ một ánh nhìn sắc bén như dao cắt, và tất cả luồng lực của hệ thống bỗng bị khựng lại.
"Không thể... ký chủ... đã phản kháng?"
Cô bước từng bước, uy lực mỗi bước khiến ánh sáng xung quanh như muốn rạn vỡ.
Mọi người xung quanh đều cảm nhận được sự thay đổi — Ác Nữ nhà họ Lạc lần đầu tiên không còn là nhân vật phản diện rập khuôn trong sách. Cô bất khuất, bá đạo, và hoàn toàn ngoài tầm kiểm soát.
Khương Diệp dừng lại trước Bạch Lộ, ánh mắt đầy thử thách:
"Ta có thể làm bất cứ điều gì ta muốn. Nhưng đừng lo, cô sẽ không bị ta hạ nhục theo kiểu kịch bản. Ta có cách của riêng mình..."
Bạch Lộ run rẩy, không hiểu chuyện gì đang diễn ra.
Hệ thống báo động lần nữa, giọng điệu gần như hoảng loạn:
"Cảnh báo! Ký chủ đang phá kịch bản trầm trọng!
Khuyến nghị: Hãy hợp tác, nếu không... xóa sổ sẽ diễn ra ngay!"
Khương Diệp nhếch môi:
"Xóa sổ? Ngươi đe dọa ta à? Hay chỉ muốn thử phản kháng của ta?
Nghe này, từ giờ trở đi... ta là Ác Nữ. Ta quyết định luật chơi."
Một nụ cười lạnh như băng phủ tràn khắp khuôn mặt.
Trong khoảnh khắc ấy, ánh sáng từ hệ thống dần tan biến, nhường chỗ cho quyền lực của Khương Diệp. Đại sảnh lặng im, chỉ còn lại âm thanh nhịp tim của những người chứng kiến.
Lần đầu tiên, Lạc Tinh Hà không còn là con rối trong kịch bản nữa.
Và chương 1 kết thúc ở khoảnh khắc: Khương Diệp đứng giữa ánh sáng và bóng tối, nhìn thẳng vào Bạch Lộ và cả hệ thống, mỉm cười đầy kiêu ngạo:
"Ngoài tầm kiểm soát rồi thì sao? Từ giờ trở đi, ta chính là Ác Nữ... và thế giới này sẽ phải học cách phục tùng ta."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro