Chương 12 - Ác Nữ Nhà Họ Lạc: Quyền Lực Gia Tộc và Bí Mật Vợ Lẽ
Khương Diệp bước ra khỏi chiếc xe màu đen bóng loáng, từng bước chân nhẹ nhưng chắc, vang lên tiếng cười khẽ trong lòng. Ánh hoàng hôn cuối chiều nhuộm vàng những bức tường dát vàng của gia tộc Lạc, phản chiếu lên từng nét mặt quan sát xung quanh. Đại sảnh rộng lớn, trần cao, chạm khắc tinh xảo, tấm thảm đỏ trải dài như dẫn lối từng bước chân, nhưng không gian vẫn lạnh lẽo, đầy căng thẳng.
Cô dừng lại, hít một hơi thật sâu, đôi mắt sắc bén quét qua những gương mặt quen thuộc và cả những người xa lạ. Ở trung tâm, Lạc Thịnh, cha cô, đang đứng cạnh người phụ nữ mới – Lâm Phương, với nụ cười xã giao nhưng ánh mắt lấp ló sự xảo quyệt. Mọi chi tiết trên gương mặt ông đều toát lên vẻ trầm trọng; Lâm Phương đứng thẳng, dáng đi uyển chuyển, tay khẽ chạm chiếc nhẫn kim cương lấp lánh, ánh mắt liếc nhìn cô từ đầu tới chân.
Khương Diệp nhếch môi, giọng lạnh lùng nhưng rõ ràng, từng chữ một như những mũi dao:
"Cha... nghe nói cha đã kết hôn? Thật sao?"
Lạc Thịnh thở dài, ánh mắt vừa nghiêm nghị vừa lo lắng:
"Khương Diệp... chuyện này không phải việc con có quyền can thiệp. Cha đã quyết định, và hy vọng con... hiểu."
Khương Diệp cười khẩy, bước tới từng bước, ánh mắt sắc bén như dao:
"Không can thiệp sao? Cha nghĩ Ác Nữ nhà họ Lạc sẽ ngồi yên, nhìn cha ép con chấp nhận chuyện cha lấy vợ lẽ, chia rẽ gia tộc sao? Không đời nào!"
Mọi người trong sảnh im lặng, ánh mắt dồn hết về phía cô. Sự căng thẳng khiến không khí như nén lại, từng hơi thở đều có thể nghe thấy. Lâm Phương tiến tới, nụ cười duyên dáng nhưng ánh mắt rực lửa:
"Khương Diệp, cô về rồi... thật... không biết xấu hổ."
Khương Diệp đáp lạnh lùng, giọng sắc như thép:
"Cô không cần che giấu. Tôi đã nhìn thấu bộ mặt thật của cô từ lâu. Và tôi sẽ không tha cho bất kỳ hành động nào chống lại tôi."
Một khoảng im lặng căng thẳng, ánh mắt mọi người dồn về cặp đôi, đoán biết những trận đấu trí sắp diễn ra. Lâm Phương giật mình, nhưng nhanh chóng khôi phục vẻ điềm tĩnh, nở nụ cười mỉa mai.
Ngay lúc đó, Lâm Diệp Anh xuất hiện. Cô ta bước vào với dáng vẻ yếu đuối, ánh mắt long lanh, nụ cười mỏng manh – hình tượng trà xanh khiến nhiều người trong sảnh cảm thấy "ô kìa, cô bé này thật đáng yêu, không hại ai đâu." Nhưng Khương Diệp quan sát kỹ, ánh mắt tinh quái như đang soi thấu từng lớp mặt nạ:
"Lâm Diệp Anh... đừng để vẻ ngoài đánh lừa. Ai dám chống lại Ác Nữ nhà họ Lạc, sẽ hối hận."
Lâm Diệp Anh giật mình, nét mặt thoáng sợ hãi nhưng vẫn cố duy trì hình tượng yếu đuối, cúi đầu nhún nhường:
"Khương... Khương Diệp, con... con chỉ muốn gia đình bình yên..."
Khương Diệp nhếch môi, không đáp lời, chỉ nhìn chằm chằm, ánh mắt sắc lạnh nhưng chứa đựng sự tinh tế: mọi hành vi, cử chỉ, ánh mắt đều được cô đọc hết.
Trong những ngày tiếp theo, âm mưu hãm hại Khương Diệp bắt đầu:
Lâm Phương tung tin giả trong nội bộ gia tộc:
Khẳng định Khương Diệp đã nhận hối lộ từ đối tác bên ngoài, nhằm thao túng quyền lợi tài sản chung của gia tộc.
Lan truyền thông tin rằng Khương Diệp dùng thủ đoạn để chiếm đoạt quỹ đầu tư của gia tộc.
Một số thành viên lớn tuổi bắt đầu nghi ngờ, bàn tán, khiến bầu không khí gia tộc thêm phần căng thẳng.
Cùng lúc đó, Lâm Phương cản trở quyền lợi của Khương Diệp, ra lệnh cho các quản lý và nhân viên thao túng tài sản và công việc:
Hạn chế Khương Diệp tiếp cận ngân sách đầu tư, khiến cô phải chờ phê duyệt lâu hơn bình thường.
Trì hoãn hồ sơ quan trọng, gửi sai hợp đồng cho Khương Diệp, khiến cô gặp khó khăn với đối tác.
Can thiệp vào các quyết định nhân sự, thao túng nhân viên để gây rối trật tự làm việc của Khương Diệp.
Khương Diệp quan sát tất cả bằng ánh mắt sắc bén: cô ghi nhận từng chi tiết, từng biểu hiện, từng dấu hiệu bất thường. Một nụ cười khẽ thoáng trên môi khi cô nghĩ: "Mọi âm mưu... đều nằm trong tầm kiểm soát của tôi. Ai dám chống Ác Nữ nhà họ Lạc, sẽ chịu hậu quả nặng nề."
Một chiều nọ, Lâm Hạo – con trai Lâm Phương – tìm gặp Khương Diệp. Cậu chứng kiến mọi âm mưu, thấy mẹ và chị gái tàn nhẫn, bất chấp lương tri, và dần nhận ra rằng chính nghĩa mới là con đường đúng đắn.
Ánh mắt cậu lộ vẻ do dự nhưng quyết tâm:
"Khương Diệp... tôi không thể đứng nhìn nữa. Mẹ và chị đang làm những điều sai trái. Tôi muốn đứng về phía cô."
Khương Diệp bước tới gần, ánh mắt vừa sắc bén vừa dịu dàng:
"Đúng... Chính nghĩa luôn tồn tại, ngay cả trong gia tộc này. Ai đứng về phe chính nghĩa, sẽ được bảo vệ; ai chống đối... sẽ tự hủy."
Lâm Hạo cúi đầu, ánh mắt kiên định, giọng run run nhưng chắc nịch:
"Tôi sẽ chứng minh. Tôi sẽ giúp cô, Khương Diệp."
Khương Diệp gật đầu, bước đi tự tin, ánh mắt lóe lên vẻ kiêu hãnh:
"Đúng vậy... Chính nghĩa sẽ thắng, kẻ tàn nhẫn sẽ tự lộ bản chất."
Xung đột với cha: Khương Diệp tiến thẳng đến trước Lạc Thịnh, giọng lạnh lùng:
"Cha lấy vợ lẽ, sinh con để chia rẽ gia tộc, mà còn muốn tôi chấp nhận? Cha nghĩ Ác Nữ nhà họ Lạc sẽ im lặng sao?"
Lạc Thịnh cau mày, giọng trầm:
"Khương Diệp... cha không muốn con tổn thương, nhưng quyết định đã đưa ra. Con... hãy bình tĩnh."
Khương Diệp bật cười khẩy:
"Bình tĩnh? Ác Nữ nhà họ Lạc không bao giờ nhún nhường trước bất công. Ai chống tôi, sẽ phải trả giá."
Khương Diệp trở về phòng làm việc, không gian rộng lớn nhưng lạnh lẽo, ánh sáng chiều hắt qua khung cửa sổ tạo thành những vệt dài trên sàn gỗ bóng loáng. Cô ngồi xuống bàn, ánh mắt lạnh lùng nhưng tập trung. Trước mặt là tập hồ sơ, email, tài liệu bị thao túng, tất cả đều do Lâm Phương và Lâm Diệp Anh âm thầm chuẩn bị để gây rối cho cô.
Cô mỉm cười khẽ, nhấc bút, viết ra kế hoạch tỉ mỉ: từng nhân viên bị thao túng, từng hồ sơ bị sửa đổi, từng tin đồn trong nội bộ gia tộc – tất cả đều được phân tích kỹ càng. Khương Diệp biết rằng để lật tẩy âm mưu, không thể nóng vội; mọi hành động phải chính xác, từng bước một.
Ngày hôm sau, Khương Diệp bước vào đại sảnh, nơi các thành viên gia tộc tụ tập để nghe báo cáo công việc. Ánh mắt cô quét qua từng người, dừng lại trên Lâm Phương, khiến đối phương giật mình.
"Về việc hồ sơ tài chính gần đây," Khương Diệp bắt đầu, giọng lạnh lùng nhưng rõ ràng, "tôi đã phát hiện một số bất thường."
Cô đưa ra bằng chứng: email giả, hồ sơ bị tráo, nhân viên bị tác động bởi chỉ thị lén lút từ Lâm Phương. Cô chỉ ra chi tiết từng hành động, ai ra lệnh, ai thực hiện. Mọi người im lặng, ánh mắt vừa sợ hãi vừa ngạc nhiên.
Lâm Phương cố gắng can thiệp, nụ cười mỉa mai xuất hiện:
"Khương Diệp... cô đang vu khống."
Khương Diệp nhếch môi, ánh mắt sắc lạnh:
"Vụ việc có bằng chứng rõ ràng. Ai làm điều xảo quyệt, sẽ phải chịu hậu quả. Và giờ... tôi xin phép công khai toàn bộ thông tin."
Các thành viên gia tộc lần lượt đọc hồ sơ, nhận ra âm mưu tinh vi của Lâm Phương và Lâm Diệp Anh. Một số người lẩm bẩm, trao đổi ánh mắt nghi ngờ.
Trong khi đó, Lâm Hạo đứng bên cạnh Khương Diệp, ánh mắt nghiêm túc:
"Khương Diệp, tôi sẽ cung cấp thêm thông tin về những âm mưu khác, để mẹ và chị gái không còn cơ hội thao túng."
Khương Diệp nhìn cậu, ánh mắt vừa dịu dàng vừa sắc bén:
"Cảm ơn... Chính nghĩa cần những người dám đứng lên, và cậu đã làm đúng."
Lâm Hạo cúi đầu, vừa lo lắng vừa quyết tâm:
"Không ai được làm tổn hại đến cô nữa."
Căng thẳng gia tộc tiếp tục tăng khi Khương Diệp tiến hành đấu trí với Lâm Diệp Anh. Cô khéo léo đưa ra tình huống giả định:
"Lâm Diệp Anh, nếu như người đứng đầu gia tộc biết con đã tung tin sai lệch để cản trở Khương Diệp, con sẽ xử lý ra sao?"
Cô bé ban đầu sợ hãi, vẻ yếu đuối hiện ra rõ. Nhưng ánh mắt nhanh chóng lộ sự xảo quyệt:
"Con... con không biết... con chỉ..."
Khương Diệp nhếch môi, ánh mắt sáng lấp lánh:
"Đừng cố gắng lẩn tránh. Ai dám chống Ác Nữ nhà họ Lạc, sẽ tự lộ bản chất."
Cô tiếp tục chỉ ra bằng chứng chi tiết về các hành vi thao túng, từng lời nói dối, từng hành động tinh vi của Lâm Phương và Lâm Diệp Anh. Từng chi tiết một được lật tẩy trước toàn bộ gia tộc.
Xung đột với cha càng căng thẳng. Lạc Thịnh tiến tới, giọng trầm:
"Khương Diệp... con đã làm rõ mọi chuyện, nhưng cách con đối đầu... khiến cha và con càng xa nhau."
Khương Diệp lạnh lùng, ánh mắt kiêu hãnh:
"Cha đã chọn vợ lẽ và chia rẽ gia tộc. Cha trách tôi sao? Ác Nữ nhà họ Lạc không nhún nhường trước bất công."
Một khoảng lặng nặng nề bao trùm đại sảnh. Mọi người nhận ra rằng mối quan hệ cha con đã bị xé toang bởi quyền lực, âm mưu và chính nghĩa.
Buổi chiều khép lại, ánh hoàng hôn phủ xuống đại sảnh, phản chiếu lên từng gương mặt đầy suy tư. Khương Diệp biết rằng bước ngoặt mới của cô vừa bắt đầu: tạm bỏ học, tiếp quản quyền lực gia tộc, đấu trí với những kẻ xảo quyệt, đồng thời duy trì phong cách Ác Nữ – vừa ngọt ngào, vừa bá đạo, vừa sắc lạnh.
Khương Diệp trở về phòng làm việc sau buổi đấu trí căng thẳng trong đại sảnh. Căn phòng rộng lớn, trần cao, ánh sáng từ cửa sổ rọi xuống tạo những vệt dài trên sàn gỗ. Cô không vội ngồi xuống mà đi đi lại lại, đôi mắt sắc bén quét khắp các hồ sơ, từng mảnh email giả, hợp đồng bị tráo, và những lời khai nội bộ. Mỗi chi tiết đều được cô ghi nhớ, phân tích cẩn thận.
"Âm mưu tinh vi... nhưng quá sơ hở." – Khương Diệp mỉm cười khẽ, ngón tay gõ nhẹ trên bàn.
Cô lập kế hoạch cụ thể: từng nhân viên bị thao túng, từng hồ sơ bị tráo, từng lời nói dối, tất cả sẽ được khai thác để lật tẩy bộ mặt thật của Lâm Phương và Lâm Diệp Anh.
Ngày hôm sau, Khương Diệp triệu tập một cuộc họp gia tộc khẩn cấp. Toàn bộ thành viên đều có mặt, không khí căng thẳng đến mức mọi tiếng động đều vang rõ. Cô bước vào, ánh mắt quét qua từng người, dừng lại trên Lâm Phương và Lâm Diệp Anh, khiến họ giật mình.
"Về việc hồ sơ tài chính gần đây," Khương Diệp bắt đầu, giọng lạnh lùng nhưng rõ ràng, từng chữ nhấn mạnh như tiếng chuông cảnh báo, "tôi đã phát hiện nhiều bất thường."
Cô lần lượt chỉ ra:
Những email giả do Lâm Phương gửi để nhân viên hiểu sai tình hình.
Hồ sơ bị tráo và những giấy tờ quan trọng bị chỉnh sửa nhằm gây rối cho các dự án gia tộc.
Từng hành động của nhân viên bị tác động, ai thực hiện, ai đứng sau – tất cả đều có bằng chứng.
Cả đại sảnh im lặng. Mọi người đọc từng hồ sơ, ánh mắt dồn về Lâm Phương và Lâm Diệp Anh. Một số thành viên bắt đầu bàn tán, nghi ngờ.
Lâm Phương vội bước tới, giọng điệu giả bộ:
"Khương Diệp... cô đang vu khống mẹ con tôi."
Khương Diệp nhếch môi, ánh mắt sắc lạnh:
"Vụ việc có bằng chứng rõ ràng. Ai làm điều xảo quyệt, sẽ phải chịu hậu quả. Và bây giờ, tôi sẽ công khai toàn bộ thông tin trước gia tộc."
Từng chi tiết, từng chứng cứ được trình bày một cách tuần tự. Mọi mưu mẹo, thủ đoạn, từng cú pháp email giả, từng hồ sơ tráo được lật ra trước ánh mắt mọi người. Lâm Phương và Lâm Diệp Anh cứng đờ, không còn đường biện hộ.
Trong lúc đó, Lâm Hạo đứng bên cạnh Khương Diệp, ánh mắt nghiêm túc, giọng khẽ run nhưng dứt khoát:
"Khương Diệp, tôi sẽ cung cấp thêm chứng cứ về những âm mưu khác, để mẹ và chị không còn cơ hội thao túng."
Khương Diệp nhìn cậu, ánh mắt vừa dịu dàng vừa sắc bén:
"Cảm ơn... Chính nghĩa cần những người dám đứng lên, và cậu đã làm đúng."
Lâm Hạo cúi đầu, ánh mắt quyết tâm:
"Không ai được làm tổn hại đến cô nữa."
Khương Diệp mỉm cười, nhẹ nhàng đặt tay lên vai cậu:
"Đúng... Chính nghĩa tồn tại, kẻ xảo quyệt sẽ tự lộ bản chất."
Âm mưu tiếp theo của Lâm Diệp Anh:
Cô bé cố gắng đổ tội cho nhân viên, nói rằng họ tự ý chỉnh sửa hồ sơ. Nhưng Khương Diệp đã dự đoán trước, từng lời nói dối được phản bác bằng chứng cứ: tin nhắn, email, ghi âm.
Lâm Diệp Anh từ trà xanh yếu đuối, bắt đầu lộ bản chất tinh quái: ánh mắt lén lút, nụ cười mỉa mai thoáng qua khi không ai để ý.
Khương Diệp không bỏ qua, nhẹ nhàng dằn mặt: "Ai chống Ác Nữ nhà họ Lạc sẽ tự hủy. Con cũng không ngoại lệ."
Cô nhấn mạnh từng chi tiết, từng hành động của Lâm Phương và Lâm Diệp Anh, khiến mọi âm mưu đều bị phơi bày trước mắt gia tộc.
Xung đột với cha: Lạc Thịnh tiến tới, giọng trầm:
"Khương Diệp... con đã làm rõ mọi chuyện, nhưng cách con đối đầu... khiến cha và con càng xa nhau."
Khương Diệp lạnh lùng, ánh mắt kiêu hãnh:
"Cha đã chọn vợ lẽ và chia rẽ gia tộc. Cha trách tôi sao? Ác Nữ nhà họ Lạc không nhún nhường trước bất công."
Khoảnh khắc căng thẳng bao trùm đại sảnh, mọi người nhận ra mối quan hệ cha con đã rạn nứt sâu sắc.
Buổi chiều khép lại, ánh hoàng hôn phủ xuống đại sảnh, phản chiếu lên từng gương mặt đầy suy tư. Khương Diệp đứng giữa không gian rộng lớn, biết rằng bước ngoặt mới của cô vừa bắt đầu: tạm bỏ học, tiếp quản quyền lực gia tộc, đấu trí với những kẻ xảo quyệt, đồng thời giữ vững phong cách Ác Nữ – vừa ngọt ngào, vừa bá đạo, vừa sắc lạnh.
Khương Diệp trở về phòng làm việc ngay sau buổi đấu trí, không gian rộng lớn nhưng lạnh lẽo, ánh sáng chiều hắt qua cửa sổ tạo những vệt dài trên sàn gỗ bóng loáng. Cô bước tới bàn, mở tập hồ sơ mới, từng chi tiết từ email giả, hợp đồng bị tráo, đến báo cáo tài chính bị thao túng đều được cô sắp xếp cẩn thận. Cô biết rằng để củng cố quyền lực, không thể chỉ dựa vào chứng cứ một lần; mọi âm mưu phải được xử lý triệt để.
Đầu tiên, Khương Diệp lập danh sách những người bị thao túng: quản lý, nhân viên, các cộng sự gần gũi Lâm Phương. Cô ghi chú từng hành vi bất thường, thời điểm, bằng chứng liên quan, và các mối quan hệ nội bộ.
Một ngày sau, Khương Diệp triệu tập cuộc họp nội bộ, lần này chỉ gồm các nhân viên trực tiếp quản lý tài sản và dự án của cô. Không gian phòng họp căng như dây đàn.
"Về những sai sót gần đây," Khương Diệp mở lời, ánh mắt sắc bén như dao, "tôi đã xác định nguyên nhân từ những chỉ thị bên ngoài. Ai tham gia thao túng sẽ phải chịu trách nhiệm."
Cô lần lượt đưa ra bằng chứng: email giả, hợp đồng bị tráo, nhân viên bị tác động bởi Lâm Phương. Từng chi tiết, từng hành vi được phân tích cụ thể: ai nhận lệnh, ai thực hiện, ai cố tình giấu giếm.
Một số nhân viên run rẩy, ánh mắt lo lắng, nhận ra rằng mọi hành vi sai trái đều được ghi nhận và sẽ bị xử lý. Khương Diệp không nóng giận, giọng điệu bình tĩnh nhưng uy quyền:
"Ai còn tiếp tục chống lại Ác Nữ nhà họ Lạc sẽ tự hủy."
Trong lúc đó, Lâm Hạo đứng bên cạnh, cung cấp thông tin chi tiết về các âm mưu của mẹ và chị gái. Cậu kể về những lần Lâm Phương ra lệnh thao túng, về cách Lâm Diệp Anh lén lút tung tin giả, và cách họ gây áp lực lên các thành viên khác.
Khương Diệp lắng nghe, ánh mắt dịu lại một chút, giọng khẽ:
"Cậu đã làm rất tốt, Lâm Hạo. Chính nghĩa cần những người dám đứng lên, và cậu đã chọn đúng."
Cậu cúi đầu, ánh mắt kiên định:
"Không ai được làm tổn hại đến cô nữa. Tôi sẽ luôn đứng về phía cô."
Khương Diệp mỉm cười, đặt tay lên vai cậu:
"Đúng... Chính nghĩa tồn tại, kẻ xảo quyệt sẽ tự lộ bộ mặt thật."
Khâu tiếp theo – lật tẩy âm mưu của Lâm Diệp Anh:
Khương Diệp đưa ra tình huống giả định trước toàn bộ nhân viên và một số thành viên gia tộc:
"Lâm Diệp Anh, nếu người đứng đầu gia tộc biết con đã tung tin sai lệch để cản trở Khương Diệp, con sẽ xử lý ra sao?"
Cô bé ban đầu sợ hãi, vẻ yếu đuối hiện ra rõ, nhưng ánh mắt thoáng sự tinh quái:
"Con... con không biết... con chỉ..."
Khương Diệp nhếch môi, ánh mắt sáng lấp lánh:
"Đừng cố lẩn tránh. Ai chống Ác Nữ nhà họ Lạc, sẽ tự hủy. Con cũng không ngoại lệ."
Từng hành vi, từng lời nói dối được cô phân tích tỉ mỉ, khiến âm mưu tinh vi của Lâm Phương và Lâm Diệp Anh bị phơi bày hoàn toàn.
Xung đột với cha tiếp tục căng thẳng. Lạc Thịnh tiến tới, giọng trầm:
"Khương Diệp... con đã làm rõ mọi chuyện, nhưng cách con đối đầu... khiến cha và con càng xa nhau."
Khương Diệp lạnh lùng, ánh mắt kiêu hãnh:
"Cha đã chọn vợ lẽ và chia rẽ gia tộc. Cha trách tôi sao? Ác Nữ nhà họ Lạc không nhún nhường trước bất công."
Khoảnh khắc căng thẳng bao trùm toàn bộ đại sảnh. Mọi người nhận ra rằng mối quan hệ cha con đã rạn nứt sâu sắc, và mọi âm mưu đều bị Khương Diệp xử lý tinh tế, không bỏ sót.
Cuối cùng, Khương Diệp tạm bỏ học, mở ra bước ngoặt mới: quyền lực gia tộc, đấu trí với những kẻ xảo quyệt, giữ vững phong cách Ác Nữ – vừa ngọt ngào, vừa bá đạo, vừa sắc lạnh. Cô đứng giữa đại sảnh, ánh mắt nhìn xa xăm, biết rằng hành trình sắp tới sẽ còn nhiều âm mưu, nhiều đấu trí, nhưng cô đã sẵn sàng.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro