CHƯƠNG 7: Đệ nhất hệ thống muốn ta thống trị lục địa
Trong một sân đình nhỏ, có nhiều tiểu hài tử chạy nhảy nhốn nháo, lại vô tình có đứa nhỏ nhỏ đẩy ngã một đứa nhỏ khác, tâm tình xấu tính.
-"Xem nó ngã chổng mông kìa!! Mắc cười quá!"
Mấy đứa khác cũng cười theo phụ hoạ.
Tiểu tử bị mất mặt kia vô cùng oan ức rưng rưng nước mắt, hắn đường đường là con của một cường giả trúc cơ kỳ, lại phải im lặng chịu ủy khuất! Bởi vì nó biết đứa trẻ xấu tính kia là con của người đứng đầu tông môn, thực lực chắc chắn phải mạnh hơn phụ thân hắn.
-"Sao? Mày không phục hả? Không phục thì chạy về mách với bá phụ nhà mày đi!! Hahaha!"
Tiểu hài tử kia ấm ức cắn chặt môi không lên tiếng. Tên nhóc kia lại chế nhạo tiếp.
-"Hôm sau lại xem ông ta có tới tông môn ta hỏi tội không? Hay là hèn nhát chỉ dám lém xép trong nhà!"
-"Không được nói phụ thân ta như vậy! Ngươi là cái thá gì chứ!"
*Bốp!
Một bạt tay nhỏ giáng xuống mặt của tiểu tử kia, hắn lần nữa ngã sõng soài dưới đất, nước mắt cũng ư ứ chảy dài.
-"Ta được phụ thân rất yêu thích! Người chỉ cần nghe ta, là sẽ diệt luôn cả nhà ngươi luôn đấy! Cái đồ không biết tốt xấu!"
Tên nhóc này tên là Lục Bảo Bảo, con trai độc nhất của tông chủ Lục Kiếu Hạo, hắn ta chỉ mới có hơn hai mươi lại chính thức lên chức tông chủ, ngạo nghễ áp bức khí thế của toàn thành Đông Dan. Nổi tiếng nuông chiều đứa con trai độc nhất, chỉ cần là thứ hắn muốn liền có thể có được, lại nói Lục Bảo Bảo sinh ra ở vạch đích rồi, có được phụ thân cường đại như vậy, chưa từng trãi qua mất mặt.
Đông Dan nằm ở phía Bắc, cũng khá nổi tiếng với tông chủ Lục Kiếu Hạo, tuy không có tiếng bằng Tề gia, nhưng mà người ta toàn tiếng thơm, không như dâm ô nhà họ Tề, đâu đâu cũng toàn tiếng xấu.
-"Nhà ngươi chuẩn bị chết hết đi là vừa! Ta nói lại chuyện hôm nay với phụ thân, nói ngươi nhạo báng ta chả là cái gì trong mắt ngươi!! Xem phụ thân có lột da ngươi không! Haha!"
Lục Bảo Bảo nói, đứa trẻ mới năm tuổi đã có tính khí hung hăng, xem mạng người như cỏ rác, có thể nói tùy tiện một từ chết, đem sinh mạng người khác ra cợt nhã, thật sự quá là được cưng chiều.
-"Anh em đi thôi, mặc kệ nó!"
Mấy đứa nhỏ khác cũng tu tú nghe theo Lục Bảo, giống như đại ca trong nhóm, nói gì phải làm theo để còn được hắn cho kẹo.
Lúc này ở trên trời...
...
...
-"100 lượng vàng một căn biệt phủ? Không ngờ một căn thế này đồng giá với cái cây cổ thụ này đấy..."
Tề Lưu hắn cay cay mắt nhìn bảng hệ thống, hai cánh tay hai bên đang bế cặp song sinh, chúng nó từ lúc được hắn bế thì mắt mày nhắm tịt nằm ngủ im thin thít, vô cùng là ngoan ngoãn.
"Biệt phủ phong cách cổ xưa: gỗ được làm từ loài cây hiếm phát ra linh khí gia tăng tu vi theo thời gian tiếp xúc với người sở hữu,..."
-"Sao cái đách gì cũng có khí vậy?"
Thứ này là vật phẩm được tặng trong quà thăng cấp của hắn, phải nói quà tặng rất hào phóng nha. Xem ra hắn đã hiểu lầm hệ thống này rồi, hắn mở ra gói quà nào cũng đều kinh bạt.
-"Thiên cấp bảo vật, địa cấp bảo vật, thánh cấp bảo vật, đế cấp bảo vật..."
Tề Lưu nheo mắt hơi không hiểu, bởi vì hắn vốn dĩ cũng không hiểu rõ lắm về phẩm cấp của mấy món đồ này.
-"Hệ thống, mau cho ta xem độ hiếm của mấy bảo vật này đi!"
*Ting
Hệ thống bày loạt phẩm cấp ra trước mặt hắn.
"Địa cấp bảo vật: độ hiếm 20% (người có được bảo vật này phải vào sinh ra tử, khổ nạn cùng cực mới có thể có được)
Thiên cấp bảo vật: độ hiếm 10% (trên lục địa người có được những món bảo vật này đa số là một tổ chức hoặc một quốc gia, dùng nó để trấn giữ tông môn hoặc bảo vật đại diện)
Thánh cấp bảo vật: 5% (muốn tìm thấy phải có được cơ duyên ngàn kiếp, lại để có được càng khó hơn)
Đế cấp bảo vật: 1% (có trong truyền thuyết)"
-"Ta nói này... Ngươi chắc không phải muốn ta trở thành kẻ thù của toàn nhân loại đó chứ?"
Tề Lưu hắn nheo mắt lại khó xử, nếu những người kia biết hắn có được mấy thứ này dễ như ăn kẹo, có phải sẽ tới thả lẩu hắn không?
Vàng của Tề Lưu hắn tuy nói bị chính mình dùng đổi rượu uống cả một đêm, nhưng thật sự thì số tiền vẫn là như lu gạo bị vơi đi vài hạt, nói hắn dùng hết số tiền này mua hết phẩm cấp đế trong cửa hàng, lại trở thành thánh thần trong cái thế giới này cũng không phải không làm được.
Hắn lắc lắc đầu, không thể mạo hiểm vung tiền, ngộ nhỡ đến lúc tìm được cách trở về thế giới cũ, tiền thì mất sạch thì phải làm sao... Hắn không tin tưởng hệ thống xíu nào.
-"được rồi, đem biệt phủ ra đây đi! Ta muốn đặt nó ở góc này!"
Tề Lưu tùy ý chỉ tay vào khoảng đất trống trước mặt trên địa thiên các, một căn biệt phủ cổ xưa theo tiếng 'ting' một phát xuất hiện. Chỉ vừa mới xuất hiện khiến Tề Lưu há hốc đứng hình, nó hùng vĩ hơn hắn nghĩ rất nhiều, địa thiên các bây giờ không thể nói là trống trãi nữa, bây giờ nó vô cùng tráng lệ.
Lại nói cả căn biệt phủ phát ra cổ khí khổng lồ, cuồn cuộn nhấp nhả khí tức như một vật sống, chỉ đứng ở trước khuôn viên lại hấp thụ gần như được rất nhiều tu vi.
*Ting
"Chủ nhân, hấp thụ thêm 100 tu vi mỗi giây, vì chưa đột phá cấp nên tu vi nhận thêm sẽ được cho vào lưu trữ"
Tề Lưu hơi ngẩn người ra rồi bất giác hỏi lại.
-"chưa đột phá cấp? Ta cần đột phá cấp không, đột phá có ích lợi gì?"
"Chủ nhân hiện tại tu vi là 1000, sức mạnh tung ra giới hạn ở 1000 khí lực, chân khí sinh ra mỗi phút chỉ là 10 tu vi, tiếp tục vận chân khí lâu dài ắt sẽ kiệt sức hoặc tung ra đòn đánh 1000 khí lực sẽ trực tiếp rút cạn tu vi, phải chờ một ngày tu vi mới hồi đầy lại"
"Nhưng nếu chủ nhân đột phá tu vi tầng 2, giới hạn tu vi sẽ là 2000 tu vi, có thể tương đương vận khí, đánh khí ở mức giới hạn 2000! Nếu tu vi tầng 10, giới hạn sẽ là 10000 tu vi"
Hiểu rồi... Vậy đây là cách nó hoạt động! Khoan đã... Ta rốt cuộc đã ứ đọng bao nhiêu tu vi rồi vậy?... Tu vi từ tiên khí cặp song sinh, tu vi từ nữ nhi hồng, tu vi của cây cổ thụ, lại còn căn biệt phủ này nữa... Rồi còn quà thăng cấp... Đừng nói là ta dùng vàng, có thể không dùng vàng mà vẫn đè bẹt thiên hạ có thể không sao?
Chậc... Mà cũng không biết chắc gì đâu, dù sao hắn chưa từng gặp bất kỳ người nào ở thế giới này, biết được năng lực của họ ở đâu mà phán đoán chứ...
Những thứ hắn gặp, một là xác chết, hai là xác chết... Ba lại là cặp song sinh, dường như không cái nào bình thường hết... Có lẽ chắc phải giao lưu một chút để hiểu hơn về người ở thế giới này rồi đi...
Ặc nhưng mà hắn ra ngoài cùng hai đứa nhỏ trong giống hệt hắn... Lại còn với cái danh Tề dâm kia, há không phải bị người ta chọi trứng gà à? Mới mười hai tuổi đã như vậy, nếu bị mắng thì biết lỗ nào mà trốn chứ...
Thôi đành để mấy tiểu tử này lớn đã vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro