Mở đầu

"Rất xin lỗi, mình đã thích người khác mất rồi." Nữ hài xinh đẹp mặc váy trắng nói lời xin lỗi với nam sinh vừa mới tỏ tình với mình.

Nam sinh vóc dáng cao gầy, khuôn mặt sạch sẽ đến mức không dính khói lửa phàm tục, một thân áo sơ mi cao bồi được cắt may khéo léo càng làm nổi bậc khí chất của người thiếu niên.

Nhưng mà nam sinh dù là bên trong lẫn bên ngoài, thân phận hay gia thế đều được xưng là cực phẩm, lại phải đối mặt với 19 lần tỏ tình thất bại.
Hơn nữa là cậu đơn phương tỏ tình thất bại, cho tới nay cũng chưa từng có người nào tỏ tình với cậu.

Sớm đoán trước kết quả này, Chử Vị hiểu rõ mà cười cười, đã quen bị từ chối, nếu người ta đột nhiên đồng ý, cậu ngược lại sẽ bị dọa nhảy dựng lên.

Cuồng chịu ngược gì đó, chắc là như vậy ha.

"Không sao, hy vọng cậu có thể hạnh phúc với người cậu thích." Chử Vị hào phóng cười, trên mặt tựa như chứa một tầng ánh sáng ấm áp, rực rỡ lấp lánh, chiếm đoạt tầm mắt người khác.

Nữ hài thấy vậy, gương mặt không thể ức chế mà đỏ hồng, cuối cùng cô thở dài, quyết định vẫn là nói nhiều hai câu: "Mình nói thật."

"Hả?" Chử Vị nghi hoặc mà nhìn về phía cô, không rõ hai người còn có việc gì cần nói.

Nữ hài ngẩng đầu: "Cậu lớn lên đẹp gia thế tốt tính cách nhân phẩm càng không cần bàn đến, tất cả mình đều biết. Theo lý thuyết, nếu như đổi thành một nam sinh khác điều kiện tốt như vậy tỏ tình với mình, đừng nói là cự tuyệt, suy xét một chút khẳng định là có. Nhưng mà thay thành cậu liền không giống nhau, mình cũng không rõ đây là cảm giác gì. Chỉ là thời điểm cậu tỏ tình với mình, mình cảm thấy giống như cậu nói hôm nay thời tiết thực tốt, hoàn toàn không có phản ứng gì. Cho nên trực giác nói cho mình, hai chúng ta chắc chắn không thích hợp."

Nhìn biểu tình Chử Vị có chút vi diệu, nữ hài tự dưng cảm thấy tội lỗi, an ủi nói: "Không sao không sao, không thành người yêu chúng ta còn có thể làm bạn bè mà. Chỉ là cậu chưa gặp được người yêu định mệnh của mình thôi, nếu không mình đề cử cho cậu một vị đại sư nha, anh ta tính nhân duyên rất chuẩn, rất nổi tiếng trong giới, cậu có thể tìm anh ta thử xem."

Chử Vị nghe xong, lông mày khẽ nhướng, tia hi vọng nhỏ nhoi không giấu được trong đôi mắt cậu làm tâm nữ hài đều tan chảy.

Mẫu thân thuộc tính lập tức trào lên, móc ra giấy ghi chú viết vài nét bút về phương thức liên hệ cho đại sư, một phen đưa cho cậu nói: "Gọi điện thoại liền báo tên của mình, đại sư sẽ giảm giá một nửa. Được rồi, chút nữa mình còn có tiết nên không thể nói chuyện cùng cậu, tạm biệt."

Nữ hài nói xong liền xách túi vội vã rời đi, Chử Vị nhìn bóng dáng yểu điệu của đối phương, lại cúi đầu nhìn chuỗi số quyên tú trên tay, bất đắc dĩ mà cười cười, cảm thấy chính mình thật sự cần thiết đi xem nhân duyên.

Nhìn xem Nguyệt Lão có phải khi dắt tơ hồng, tới lượt của cậu lại vừa vặn dùng hết, nên mới tạo thành cục diện hiện tại -- hai mươi tuổi mà còn chưa có bạn gái. Từ nhỏ đến lớn, nhân duyên với người khác phái cơ hồ bằng không.

Ngay cả chú chó săn cái lông vàng trong nhà đều không muốn thân cận với cậu, mỗi lần cậu tới gần liền bày ra biểu tình ghét bỏ. Từ đó về sau, Chử Vị không thèm sờ kim mao (lông vàng) nhà mình nữa, đem trộm chó xếp vào hạng nhất sinh thời hệ liệt.

Chử Vị không phải không nghĩ tới mình trời sinh là cong, cho nên không thu hút các nữ hài thích cũng miễn cưỡng nói thông.

Nhưng là trải qua quá trình cẩn thận quan sát, Chử Vị không thể không thừa nhận, không có một nam sinh nào hứng thú với cậu, đây là sự thật. Cho nên Chử Vị vẫn cảm thấy chính mình thích nữ sinh, bởi vì cậu nghĩ giữa gay khẳng định sẽ có cảm ứng với nhau, mà cậu lại chưa bao giờ có cảm ứng giữa gay, cũng không hấp dẫn lực chú ý của nam sinh khác.Vì thế cậu cho rằng chính mình chỉ là thiếu chút duyên với người khác phái, tuyệt đối không phải là cong.

Sau khi thẳng nam Chử Vị 19 lần thổ lộ đều bị cự tuyệt, tâm tình thực bình tĩnh, móc di động ra gọi điện đến số trên giấy, cùng trợ lý của đại sư hẹn trước ngày gặp mặt liền xoay người trở về ký túc xá, tìm kiếm sự an ủi của bạn cùng phòng.

"Lại thất bại?" Một nam sinh vai trần, phía dưới chỉ mặc một cái quần cộc hoa đang ngồi, một bên gõ bàn phím một bên hỏi. Nhìn cũng không thèm nhìn Chử Vị một cái liền đoán trước được kết quả.

"Sao mày biết?" Chử Vị hữu khí vô lực mà đem cơm hộp ném ở trên bàn, tuy rằng đã quen bị người ta cự tuyệt, nhưng bị bạn cùng phòng không cần suy nghĩ đã đoán trúng kết quả, vẫn là có chút buồn bực.

"Đương nhiên là đoán a, mày có lần nào thành công chưa?" Nam sinh liếc mắt một cái, thấy hộp cơm Chử Vị đặt trên bàn, nuốt nuốt nước miếng: "Người anh em, có phần của tao không?"

"Không có, muốn ăn thì tự mình mua đi." Chử Vị cầm lấy một phần cơm trong đó, khẩu thị tâm phi mà nói, hiển nhiên là ghi hận đối phương chọc thủng chuyện của cậu không chút lưu tình.

"Vậy mày mua hai phần làm gì, lão đại lão nhị đều không ở đây, chẳng lẽ mày mua cho bọn họ hả?"

"Một mình tao ăn hai phần cơn không được à." Chử Vị ngoài miệng nói, nhìn đồ ăn trước mặt lại có chút no, đừng nói hai phần, này một phần cậu đều không thể ăn hết.

"Hắc hắc hắc." Nam sinh ngừng chơi game, hiển nhiên là biết sức ăn của Chử Vị, ngoài miệng nói cảm tạ, móng vuốt không hề khách khí, lặng lẽ sờ cơm hộp.

Chử Vị liếc mắt một cái coi như không thấy, cơm nước xong còn phải đi gặp đại sư, cùng đối phương so đo nhiều cũng vô dụng, dù sao cuối cùng cơm vẫn sẽ cho vào bụng, lúc này nói nhiều cũng là vô nghĩa.

Cơm nước xong Chử Vị ngồi chơi điện thoại, gần đến giờ lại đứng dậy thu dọn đồ đạc.
"Tao đi ra ngoài gặp người, đêm nay có thể sẽ về trễ, nếu muộn quá thì tụi mày đi ngủ trước đi, không cần chờ tao."

Chử Vị chưa nói xong đã đóng sầm cửa, đem bạn cùng phòng muốn hỏi cậu đi gặp ai nhốt bên trong.

Gặp đại sư xong đã 9 giờ tối, Chử Vị đi bộ ở ven đường, đôi chân một nặng một nhẹ mà bước.

Hiện tại tâm trạng cậu so với lần đầu tiên bị từ chối còn khó chịu hơn.

Cái gì ngoạn ý nhi, vậy mà nói mình đời này định sẵn không vợ không con, mệnh cũng không có hồng loan tinh động*, càng không có vận đào hoa gì đó, là chú cô sinh mệnh cách ngàn năm khó gặp.
*Hồng Loan tinh động (sao Hồng Loan chuyển động): để hình dung tới một cuộc tình duyên tốt đẹp nào đó sẽ tiến tới hôn nhân.

Chân Chử Vị đá vào đường cái cho hả giận, biểu tình lại vặn vẹo một hồi. Sau đó chậm rãi mà ngồi xổm xuống che chân bị tản đá cứng rắn làm đau lại, thở dài: "Mệnh tôi sao lại khổ như vậy a."

Cứ cho là không tin lời đại sư nói, Chử Vị vẫn phải thừa nhận khả năng đây chính là nguyên nhân khiến cậu không được người khác yêu thích, nhưng biết là một chuyện, làm đáy lòng tiếp thu lại là chuyện khác.

Lúc này, trong một không gian thần bí không rõ khác, Chủ Thần ngồi trên chiếc ghế da cau mày, đôi con ngươi sâu như vực thẳm nhìn chằm chằm hình ảnh trước mặt, bên trong chính là Chử Vị ôm chân ngồi xổm trên mặt đất tự hỏi nhân sinh.

Tựa như có người cầm camera quay Chử Vị ở khoảng cách một mét, chất lượng hình ảnh rõ ràng đến mức có thể đếm được số cọng lông mi dài và cong vút của Chử Vị.

Tuấn mỹ thanh niên lười biếng dựa vào ghế ngả ngớn mà huýt sáo một cái, tán thưởng nói: "Nhóc con này lớn lên không tồi."

Chủ Thần nghe vậy, đôi lông mày nhăn lại, một chân đạp trên mặt đất làm ghế dựa cách xa người tựa như không xương không cốt nào đó, đôi tay giao nhau đặt trước bụng nhìn con trai của mình, hỏi: "Augst, con còn không nhìn ra cái gì sao?"

"Nhìn thấy cái gì? Mắt phải cậu ta có 198 cọng lông mi? Ân, lông mi quả thực rất nhiều, nhiều hơn người bình thường đến mấy chục cái."
Augst vuốt cằm nói, nói có sách mách có chứng giống như là đang cùng cha của mình nghiêm túc tiến hành thảo luận học thuật.

Chủ Thần bị lời nói không đàng hoàng này làm tức giận đến hận không thể đem ghế dựa dưới mông ném về hướng Augst, cả giận nói: "Mày nhìn kỹ nhân duyên của cậu ta cho ta!"

Augst thấy lão phụ thân nhà mình nổi giận đùng đùng, lúc này mới thu hồi thần sắc, nghiêm túc mà quan sát người đang đứng dậm chân trên màn hình.

"A......" Còn chưa kịp cười xong, ý cười còn sót lại trong cổ họng Augst bị ánh mắt hung ác của Chủ Thần trừng nghẹn trở về.

Vô tội mà sờ sờ cái mũi, hắn thật sự không cố ý cười, ai kêu nhóc con kia thú vị như vậy.

Nhìn nhìn một hồi, thần sắc hắn lại dần dần ngưng trọng lên, còn tiến lên vài bước để quan sát cẩn thận hình ảnh khuôn mặt Chử Vị, nhìn cho đến khi mắt muốn chọi gà mới lùi về sau vài bước, tấm tắc thở dài: "Tám đời độc thân, đều sắp đuổi kịp anh trai con."

Dứt lời Augst nhanh chóng trốn đến bên cạnh, nhìn cái ghế da rơi xuống đất cách đó không xa, không có thành ý mà vỗ vỗ ngực: "Ai nha, nếu người đánh con bị thương thì phải làm sao, đến lúc đó ai sẽ bồi thường cho người một nhi tử anh tuấn soái khí a."

Chủ Thần hít sâu một hơi làm mình bình tĩnh lại, một lát mới nói: "Mỗi một người trong thế giới song song, dù cho có một đời sống cô độc cả đời, nhưng tình huống này chắc chắn sẽ không xuất hiện lần thứ hai, cho nên..."

Chủ Thần nói còn chưa nói xong đã bị người nào đó tiếp lời: "Cho nên thế giới này có bug?"

"Ừ, chính xác là trên người này có bug." Chủ Thần xoay người, phất tay xem xét tư liệu Chử Vị, xem xong liền thở dài nói: "Là do sơ sẩy của ta, tình huống hiện tại của cậu ấy còn có thể sửa, nhưng rút dây động rừng. Muốn sửa chữa cái bug này cần phải đem tất cả các thế giới song song khác phá vỡ và tổ chức lại, cần phải trả giá rất lớn."

"Tựa như xếp gỗ đúng không? Thiếu một khối gỗ cũng cần phải phá vỡ và xếp lại?" Augst hỏi.

"Đúng vậy." Chủ Thần ngưng thần tự hỏi, vì một người mà phải tổ chức lại các thế giới là không có khả năng.Nhưng nguyên nhân của chuyện này là ông, do ông sơ sẩy mới làm hại người ta độc thân tám kiếp. Cứ tiếp tục như vậy tội lỗi của ông sẽ càng sâu nặng thêm, cho nên nhất định phải nghĩ cách đền bù một chút đứa nhỏ này.

Nhìn thấu ý tưởng của Chủ Thần, Augst nhướng mày, mặt mày một mảnh phong lưu chi sắc, nói: "Cử một hệ thống xuống phá vỡ loại mệnh cách này. Có hệ thống hiệp trợ bên cạnh, cậu ta chỉ cần nỗ lực một chút là có thể ôm được mỹ nhân về nhà."

Chủ Thần tán đồng gật đầu: "Ân, vậy đem sản phẩm nghiên cứu vừa chế tạo vài ngày trước, hệ thống theo đuổi nữ thần số 001 phái xuống đó đi."

"Vạn nhất người ta là cong thì sao?" Augst bĩu môi hỏi.
"Mày cho rằng ai cũng gay bẩm sinh như mày a!" Chủ Thần rít gào, nếu không phải trong tư liệu nhân gia mấy đời thổ lộ đều là nữ sinh, ông sao có thể hồ đồ không phân xanh đỏ đen trắng mà trực tiếp kết luận?

"Hừ, chuyện này còn chưa chắc đâu." Augst vừa dứt lời, số 001 đã bị cử đi xuống hạ giới.

Đến lúc này hắn mới nhớ tới hình như có chỗ không đúng lắm, vội vàng nói: "Từ từ, phụ thân cử đi xuống có phải là hệ thống đánh số ZNS-001 tháng trước mới vừa được đưa lại đây?"

"Ừm, ta quen kêu tên tiếng Trung của nó, số tiếng Anh rất dễ nhầm lẫn."

"A a a a a a!!!" Augst đột nhiên ôm đầu thét chói tai, làm Chủ Thần sợ đến mức toàn thân run lên.

"Làm sao vậy? Động kinh à." Chủ Thần ghét bỏ nhìn nhi tử không có hình tượng, cảm thấy lúc tạo ra nhi tử chắc chắn là có trình tự thiết kế nào đó bị sai, cho nên mới tạo ra một Hỗn Thế Ma Vương như vậy.

"Con con con... Con vừa mới cải tạo hệ thống đánh số ZNS-001 thành hệ thống bẻ cong vào tuần trước, chỉ là làm chơi chơi thôi, còn chưa có đưa vào thử nghiệm, ai biết người... người..." Augst biết hệ thống một khi đã phái ra, trừ phi nhiệm vụ thành công hoặc thất bại, còn các trường hợp khác không có khả năng thu hồi.

Nhưng bất kể thành công hay là thất bại, chỉ cần một khi hệ thống trói định, vẫn là hố thẳng nam độc thân tám đời kia a!

Chủ Thần mặc một lát, mới run run rẩy rẩy mà chỉ vào hắn mở miệng: "A a a a mày cái thằng hỗn tiểu tử cút đi xuống đền bù sai lầm cho ta! Không giải quyết được vấn đề thì đừng mơ trở về!"

Dứt lời liền một chân đem Augst không phòng bị đá vào đường hầm thời không.
______
Editor: Có nhiều câu mình cũng khum biết nghĩa của nó nên đọc sượng sượng, bạn nào biết thì cmt mình sẽ sửa.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro