i
Một buổi sớm đầu thu, sương mai hãy còn ngủ quên trên xanh um cành lá. Lee Minhyeong cặp treo lủng lẳng một bên vai, mở cửa rầm rầm. Bỏ ngoài tai tiếng mẹ Lee quát với theo, thằng nhóc ba bước thành hai chạy tới trước cửa nhà đối diện, hai mắt hẳn là dán trên trán nên mới không nhìn thấy chuông cửa chỉ cách đấy có một sải tay, cậu ta ngửa đầu, tay bắc thành loa gào rống lên, dám chắc là công lực hai lá phổi còn mạnh mẽ hơn cả loa phát thanh của bác tổ trưởng tổ dân phố mỗi lần thông báo họp cư dân.
- Lee Sanghyeok!!! Anh dậy chưa?
- Chuông cửa để làm cảnh hả, thằng kia? - Lee Sanghoon hiếm khi có mặt ở nhà, miệng ngậm bàn chải đánh răng ra mở cửa. - Vào bếp đi, bà nội nấu cháo đậu đỏ đấy.
- Sanghyeok chưa dậy ạ? - Minhyeong đá giày ra khỏi chân, tự nhiên như thể đây là nhà mình, quen cửa quen nẻo rẽ vào hành lang ngập tràn ánh nắng ấm áp.
- Ảnh dậy chạy bộ từ sớm lận, chắc đang vệ sinh cá nhân trên phòng.
Đến khi Minhyeong mò vào tới bếp, đã thấy Ryu Minseok và Choi Wooje, hai thằng nhóc thuê trọ nhà Sanghyeok đang cãi nhau chí chóe vì mấy quả trứng cút. Cậu tủm tỉm cười, giơ tay chào với Minseok vừa mới ngẩng đầu lên khỏi tô cháo nóng nghi ngút.
- Ô Minhyeong đấy à!
- Chào buổi sáng. - Minhyeong nhấc tay kẹp cổ thằng nhỏ họ Choi, khiến đứa nhóc lớp chín mặt mũi đỏ tía, cố gắng vùng vẫy khỏi cái thây to như hộ pháp của ông anh hơn mình một tuổi. - Phải gọi là anh Minhyeong chứ, thằng nhỏ mất nết này.
- Anh Sanghyeok ơi cứu em! - Bất lực trước sức mạnh của thành viên chủ chốt đội bóng rổ trường, Choi Wooje nhận ra rằng ba mươi sáu kế, mách lẻo là thượng sách, liền gào toáng lên cầu cứu. - Anh Sanghyeok!
Vị cứu tinh của nó cuối cùng cũng thong thả đến muộn. Anh đứng trên bậc thang từ tầng hai xuống, vị trí ngược sáng khiến cho nước da trắng sứ của anh gần như đang tan biến vào thinh không. So với Lee Sanghyeok, Lee Sanghoon và Lee Minhyeong trông lại càng giống anh em ruột hơn. Hai đứa đều là dân thể thao, cao trên mét tám, cơ bắp rắn chắc, trông hệt như vai nam chính trong mấy bộ phim học đường high school của Mỹ. Trong khi Lee Sanghyeok, thân là kỳ thủ cờ vây trẻ tuổi nhất vừa thi lên cửu đẳng đầu năm nay, lại có vẻ ngoài mỏng manh thanh thuần như cành hoa sơn trà trong vườn nhà bà nội. Bộ đồng phục được cắt may tinh tế khoe trọn vẹn đường nét cơ thể của anh, đôi chân thon gầy, vòng eo cũng rất nhỏ. Minhyeong từng thử ước lượng, cỡ hai bàn tay là đủ ôm trọn lấy chiếc eo mảnh mai xinh đẹp ấy. Sanghyeok bật cười, giọng nói lanh lảnh đánh thức Lee Minhyeong từ dòng suy nghĩ miên man của cậu chàng.
- Mới sáng sớm mà đã chảnh chọe với nhau rồi à? - Anh đi tới bên bàn ăn, kéo ghế ngồi xuống cạnh Minseok, tư thái giản đơn không hoa mỹ nhưng lại kiêu kỳ như một chú mèo. - Minhyeong xuống bếp lấy thêm cái bát lên đây.
Bà nội Lee nhìn thấy thằng nhóc con hay qua ăn ké cơm thì mỉm cười hiền hòa, Minhyeong lấy được bát ăn cháo mà trên tay lại nhiều thêm một ly sữa. Choi Wooje bĩu môi không vừa lòng, lầm bầm bất mãn:
- Sao ngày nào anh cũng qua đây ăn ké thế?
- Nhà mày hả nhóc? - Lee Minhyeong ngó quanh bàn một lượt, muốn nhắm tới cái ghế còn trống bên cạnh Lee Sanghyeok, nhưng chưa kịp lại gần thì Lee Sanghoon đã từ đâu xuất hiện, tỉnh bơ đặt mông ngồi xuống trước ánh nhìn trân trối của thằng nhóc.
- Ơ kìa ngồi đi chứ còn ngại ngùng gì nữa. - Khác với Sanghyeok đăng ký vào một trường cấp ba trọng điểm thành phố, Lee Sanghoon theo học ở một trường chuyên thể thao cách nhà khá xa. Vậy nên bình thường chỉ thấy cậu ghé về thăm nhà vào dịp cuối tuần, rồi lại vội vội vàng vàng rời đi từ sớm thứ Hai để kịp buổi huấn luyện. Sanghyeok nhìn em trai ruột húp cháo nóng như nước lã cũng muốn nghẹn thay, chậm rãi để trước mặt cậu một ly nước ấm. Hai anh em nhà này từ ngoại hình đến khí chất cách xa nhau một trời một vực, nhưng lại chưa thấy cả hai cãi cọ gây gổ bao giờ, chẳng bù cho cặp anh em họ con cô con cậu nào đấy chỉ hòa thuận cho đến khi dính vào đồ ăn.
- Sao mày cứ chôm trứng cút của anh thế hả?
- Anh ăn mãi cũng có cao thêm được đâu, nhường em út tí đi mà.
Lee Minhyeong chép miệng thở dài. Cháo đậu đỏ bà nội Lee nấu vẫn luôn là món ăn sáng yêu thích của cả ba đứa nhóc hai nhà họ Lee ở đối diện nhau từ khi chúng nó còn bé tí, cho tới khi Ryu Minseok và Choi Wooje dắt díu nhau từ Busan lên Seoul học cấp ba và thuê trọ nhà Sanghyeok, lượng fan của cháo đậu đỏ lại tăng lên đủ một bàn tay. Trong khi đám trẻ con thời buổi bây giờ say sưa với đồ ăn vặt nhiều chất bảo quản ít dinh dưỡng, lũ trẻ hai nhà lớn lên chỉ biết đồ mẹ Lee và bà nội Lee nấu. Đến lúc này, Minhyeong mới nhớ ra hai hộp cơm mẹ chuẩn bị sáng nay vẫn đang cất kỹ trong cặp, bèn nghển cổ nói vọng vào trong bếp.
- Bà nội không cần chuẩn bị bữa trưa cho Sanghyeok đâu nhé, mẹ cháu nấu cho cả hai đứa rồi.
Có tiếng bà nội mơ hồ đáp lại, Sanghyeok dừng bàn tay đang bỏ bớt nấm sang cho Sanghoon, chớp mắt nhìn Minhyeong.
- Sao cứ phải phiền mẹ thế, không thì anh ăn cơm nhà ăn cũng được.
- Phiền gì cơ, em cũng hay ăn ké bên này mà. - Minhyeong đặt quả trứng cút cuối cùng vào bát Minseok, chấm dứt cuộc nội chiến võ mồm nhưng tầm hủy diệt cũng phải ngang ngửa vũ trụ Marvel của hai anh em nhà nọ. - Anh đã ăn cơm nhà ăn trường mình bao giờ chưa mà tự tin là không cần cơm nhà?
- Cơm nhà ăn trường mình thì sao chứ?
- Trường mình dùng dầu cống chiên thịt heo đó, anh sợ chưa?
- Đừng có đồn vớ vẩn.
Lee Minhyeong híp mắt cười nhìn Sanghyeok đang nghiêm túc dạy dỗ mình, hiển nhiên chẳng hề bị dáng vẻ của anh dọa sợ. Lee Sanghoon vẫn luôn im lặng ăn bữa sáng một cách nhanh nhất có thể đột nhiên cất tiếng hỏi:
- Minhyeong này, anh Sanghyeok ở trường có quen người yêu chưa?
- Anh đã nói em đừng có nhàm chán vậy rồi mà. - Sanghyeok như mèo bị dẫm phải đuôi, giương vuốt hung hăng nhéo vào cánh tay cậu. - Ăn nhanh lên còn đi không bố chờ kìa.
- Đấy thấy chưa, em đã nói là phản ứng của anh trông giấu đầu hở đuôi lắm luôn á. - Sanghoon xuýt xoa ôm tay, hất đầu với cậu em cùng họ. - Cứ nói đi Minhyeong, anh bảo kê chú.
- Thôi đại ca cho em xin, anh chẳng mấy khi ở nhà, còn Sanghyeok ngày nào em cũng phải gặp. - Minhyeong ngoài mặt dở khóc dở cười, trong lòng thì lại bí mật nghĩ thầm, một khi tụi này còn bám kè kè theo sau thì khả năng Sanghyeok có người yêu thời đi học còn thấp hơn cả khả năng 134340 Pluto được công nhận là một hành tinh.
Cho tới khi được anh trai bạo lực nhét vào ghế sau xe của bố Lee và chở đến trường, Sanghoon vẫn dính lấy Minhyeong dặn đi dặn lại nhất định phải báo ngay cho cậu nếu Lee Sanghyeok nhà họ hẹn hò yêu đương với ai đó. Lee Minhyeong phiền không chịu được, nhíu mày hỏi ngược:
- Nhưng mà báo cho anh để làm gì mới được chứ?
- Để anh đập cho đứa đó một trận chứ chi? - Lee Sanghoon nhếch môi cười, bẻ khớp tay răng rắc. - Dám tán tỉnh Lee Sanghyeok hả, không có cửa.
===
Vẫn đang là một học sinh cấp hai, Choi Wooje được các anh đưa tới trước cổng chỉ cách trường cấp ba một con phố. Mấy ông anh giai tiêu chuẩn con nhà người ta nhìn chiếc móc khóa psyduck nhún nhảy theo từng bước chân thằng nhóc đi khuất rồi mới ung dung đến trường mình.
- Anh Sanghyeok, Minseok, Minhyeong!
Cả ba cùng lúc quay đầu, trông thấy Moon Hyeonjun từ xa chạy tới. Cậu chàng học cùng lớp với hai đứa lớp mười, và là sư đệ cùng võ đường Taekwondo với Lee Sanghoon, nên có thể coi như là một thành viên không thường trực của đám nhóc nhà này. Minhyeong vui vẻ chào đón thằng bạn bằng một cái vỗ vang dội lên tấm lưng rộng lớn tựa Thái Bình Dương của họ Moon. Hyeonjun oằn mình dưới sức nặng của tình bạn, cười mà như khóc.
- Hyeonjun ăn sáng chưa? Sao em chảy mồ hôi nhiều thế? - Sanghyeok lấy ra từ trong túi chiếc khăn tay trắng tinh đưa cho cậu em. Cái đứa vừa được anh dịu dàng quan tâm thì phát sốt cả lên, đỏ mặt tía tai run run nhận lấy khăn rồi lại không nỡ dùng, sợ bản thân vô ý vấy bẩn nó. Sanghyeok mỉm cười với cậu. Gương mặt anh là sự hài hòa giữa những đường nét tương phản: là hàng mày lưỡi mác, là đôi mắt xếch sắc lạnh. Là chiếc mũi nhỏ, là khóe môi mèo cong cớn kiêu ngạo. Là khi anh vừa cười lên, hai mắt cũng biến thành đôi vầng bán nguyệt cong cong, nước da trắng nhợt mơ màng ửng hồng. Lee Sanghyeok liếc mắt nhìn qua thì trông có vẻ hết sức bình thường, nhưng nếu đã lỡ để hồn sa vào cái vẻ đơn thuần trong sáng của anh ấy, cả đời này cũng chẳng tài nào tìm được lối ra.
Mà với đứa nào đó họ Moon, chỉ cần là Lee Sanghyeok thì mê cung bất tận cũng chẳng khác gì lạc viên(*).
- Mày có biết sáng nay anh Sanghoon nói gì với tao không? - Trên đường về phòng học, Lee Minhyeong câu lấy cổ Hyeonjun thì thầm vào tai cậu, trên mặt đầy vẻ gian xảo khiến đứa nọ sởn cả gai ốc.
- Ảnh nói, nếu tao thấy có đứa nào dám ve vãn tán tỉnh anh trai ruột của ảnh. - Cậu chàng họ Lee cười trầm thấp. - Thì nhất định phải báo cho ảnh biết, để ảnh cho cái thằng chán sống ấy một trận.
Nói rồi, cậu vỗ vai Moon Hyeonjun bồm bộp, hai tay đút túi quần thong thả vào lớp, bỏ lại đứa bạn mặt cắt không còn giọt máu đứng như trời trồng phía sau...
===tbc
Sanghyeok có biết mình thương em rất nhiều không nhỉ?
(*) Love maze - BTS.
onedemort, ngày 28 tháng 8 năm 2022.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro