ʚིᵋºᵌɞྀ
-----
Khi ánh nắng đầu tiên của tháng Bảy len qua khe rèm cửa, Sim Jaeyun đã thức dậy từ rất lâu. Cậu không phải là người ưa dậy sớm, lại càng không phải kiểu người khéo léo, kiên nhẫn chuẩn bị mọi thứ cầu kỳ vào buổi sáng. Nhưng hôm nay thì khác. Hôm nay là ngày đặc biệt, ít nhất là với riêng cậu.
Jaeyun rón rén ngồi dậy khỏi chiếc giường quen thuộc, nơi Heeseung vẫn đang ngủ say. Anh nằm nghiêng về phía cậu, mái tóc nâu đậm hơi rối, lòa xòa rơi xuống sống mũi thanh tú. Gương mặt Heeseung lúc ngủ luôn khiến Jaeyun mềm lòng. Bình yên, ngốc nghếch và hơi... vô lo.
Cậu bước ra khỏi phòng ngủ, đi chân trần trên nền gỗ lạnh, mở tủ lấy sữa, chuẩn bị cà phê sữa đá, đúng kiểu anh thích. Bánh cậu đã tự tay làm từ tối hôm qua, vụng về trang trí nhưng cố hết sức để nắn nót dòng chữ socola nhỏ xíu:
"Happy 3rd Anniversary, my love."
Bên cạnh là bó hoa được đặt từ sớm, đơn giản, không phô trương, nhưng thơm dịu dàng như cách Jaeyun vẫn luôn yêu anh.
Cậu đặt tất cả lên bàn ăn, ngồi chờ. Đồng hồ treo tường nhích từng tiếng tích tắc, rồi dừng ở 7:03. Heeseung chắc sắp dậy. Cậu hồi hộp. Lòng đầy mong chờ.
Cánh cửa phòng ngủ mở ra. Nhưng không phải với tiếng cười, không phải với một cái ôm hay ánh mắt dịu dàng. Chỉ là Heeseung – tóc rối, áo nhàu, vẻ lờ đờ – bước ra với một câu hờ hững:
"Ủa, nay bé dậy sớm vậy?"
Jaeyun khựng người. Anh... không nhớ? Nhưng cậu vẫn im lặng, chờ đợi một điều gì đó phía sau câu nói kia. Có thể là trò đùa? Có thể là bất ngờ?
Nhưng không.
Heeseung ngáp dài, nhìn bàn ăn rồi mỉm cười:
"Sao nay có bánh dữ vậy ta?"
Anh ngồi xuống, cắt một miếng, cho vào miệng, nhai ngon lành.
"Ngon thật chớ. Cái này chỗ hôm trước đặt hả?"
Tim Jaeyun dần chìm xuống. Cậu không trả lời. Không khí xung quanh cũng lạnh dần.
Heeseung cười:
"Cà phê hôm nay pha chuẩn ghê. Cảm ơn bé nha."
Cảm ơn. Nhưng không một lời nhắc đến ngày kỷ niệm. Không một ánh nhìn sâu sắc. Không có điều gì cậu mong đợi. Mọi thứ cậu chuẩn bị – hoa, bánh, cà phê, tất cả – bị anh đối xử như một bữa sáng thường nhật.
Jaeyun lặng lẽ đứng dậy, không nhìn anh nữa. Cậu quay vào phòng, đóng cửa khẽ nhưng rõ ràng. Cạch. Một âm thanh rất nhẹ, nhưng trong lòng cậu là tiếng vỡ to.
Ở ngoài, Heeseung vẫn tiếp tục nhai bánh cho đến khi mắt anh chạm vào dòng chữ nhỏ trên mặt kem.
Happy 3rd Anniversary.
Anh chết lặng. Cảm giác như cả mặt đất trượt khỏi chân mình. Anh đứng bật dậy, chạy vội về phía phòng, gõ nhẹ vào cửa:
"Bé ơi… bé ơi… anh xin lỗi… anh ngu quá… hôm qua thu âm muộn… đầu óc rối loạn… bé ơi mở cửa cho anh đi mà…"
Không có tiếng đáp. Tay nắm xoay nhẹ – không khóa. Anh bước vào.
Jaeyun ngồi quay lưng về phía cửa sổ, ôm gối, im lặng. Heeseung tiến đến, ngồi sau cậu, nhỏ giọng:
"Anh xin lỗi… Anh không cố quên đâu. Chỉ là... hôm qua mệt quá, anh không để ý…"
Cậu không phản ứng. Heeseung dịch lại gần hơn.
"Thôi mà bé… anh biết anh tệ. Nhưng anh không bao giờ quên bé cả…"
"Biến đi."
Giọng Jaeyun lạnh như băng. Heeseung vẫn kiên nhẫn, vòng tay qua eo cậu, dụi mặt vào vai như mèo con.
"Mà bé hôm nay xinh lắm. Tóc thơm, lưng mềm… thơm cái nha… chụt!"
Cậu hất mạnh tay anh ra, quay phắt lại, quát:
"Anh. Quên. Ngày. Kỷ. Niệm. Ba. Năm. Yêu. Nhau."
"Ba năm trời, không phải ba ngày. Không phải ba tuần! Em chuẩn bị mọi thứ, em chờ anh, em tưởng… anh sẽ bất ngờ…"
Giọng cậu run lên:
"Anh nhìn cái bánh rồi hỏi em ‘mua ở đâu’?"
Heeseung như bị tát thẳng vào mặt. Anh không biết phải làm gì, chỉ biết cúi đầu, mắt dán xuống sàn, rồi lặng lẽ rút gối ôm, vùi mặt vào đó.
“Anh xin lỗi…”
Anh nói bằng giọng rất khẽ, như thể không còn hơi sức nào.
“Anh biết anh tệ… anh biết anh đáng bị giận…” - Một tiếng khụt khịt vang lên. Jaeyun trợn mắt. Heeseung đang… khóc?
Cậu chết sững. Nhìn cái cách anh co người lại, cúi đầu, giấu mặt vào gối, nước mắt rơi lặng lẽ xuống vải trắng, tim cậu như bị ai đó bóp nghẹt. Cậu chưa bao giờ thấy Heeseung như vậy. Người con trai cậu yêu ba năm – người luôn mạnh mẽ, luôn cười, luôn lạc quan – bây giờ đang ngồi ở đó, run run, khóc vì một lời mắng. Không, chính xác là vì một lời cậu đã quát
"Hức… Anh xin lỗi… Anh thiệt sự… không cố… Hức… anh quên… nhưng không phải anh không thương bé… Anh… anh ngu thôi… Híc… bé đừng giận anh mà… Bé mắng lớn vậy… anh… anh tưởng bé không cần anh nữa… Anh… sợ… sợ bé bỏ anh…"
Heeseung ôm chặt lấy gối, nước mắt không ngừng rơi. Vai run bần bật như một đứa trẻ bị bỏ lại. Đây không còn là sự nhõng nhẽo thường ngày. Đây là Heeseung – người đàn ông mạnh mẽ, người yêu luôn cười rạng rỡ – khóc nức nở như sắp mất đi tất cả.
Jaeyun chết lặng. Cậu quỳ xuống trước mặt anh, chạm vào đôi tay đang che mặt:
"Anh…"
Heeseung không dám ngẩng lên. Cậu siết nhẹ tay anh, kéo vào lòng:
"Thôi mà… thôi… em xin lỗi… Em không nên hét lên như vậy… Em… chỉ buồn quá… em mong anh nhớ… Em tưởng… ít nhất anh sẽ ôm em rồi nói ‘anh nhớ chứ’… Em không nghĩ anh… lại quên."
Heeseung ngẩng mặt lên, mắt đỏ hoe, môi run:
"Anh ngu… Anh xin lỗi… Bé… bé đừng ghét anh…"
Cậu lau nước mắt cho anh, khẽ cười:
"Không ghét."
"Không bỏ anh?"
"Không."
"Không giận nữa?"
"Giận thì vẫn giận. Nhưng thương thì vẫn thương."
Heeseung ôm chặt lấy cậu, vùi mặt vào vai, như thể chỉ cần lơi tay là mọi thứ sẽ tuột mất. Tim Jaeyun mềm ra. Cậu vuốt tóc anh, thơm lên má một cái:
"Lần sau quên nữa là em dọn ra ngoài ở một tuần."
"Hongggg… bé không được bỏ anh… anh thề lần sau anh nhớ… anh khắc vào trán luôn…"
"Khùng…"
Heeseung dụi dụi mũi vào cổ cậu, giọng nghèn nghẹn:
"Chút nữa là em giận luôn đời anh rồi…"
"Ờ. May là em thương anh quá nên mềm lòng."
"May là anh biết khóc kịp…"
Cả hai bật cười. Trong vòng tay nhau. Không cần gì xa hoa. Chỉ cần người kia còn ở đây, và còn thương.
Một lúc sau, Heeseung thì thầm:
"Bé… Anh được hôn chưa?"
"Nãy thơm má rồi còn gì?"
"Không… cái đó là tự anh thơm, chưa được bé đồng ý…"
"Thì anh cứ tự tiện hoài đó."
Heeseung ngồi thẳng lên, tay vẫn giữ lấy vai cậu, ánh mắt nghiêm túc:
"Cho anh xin một cái hôn sâu. Đàng hoàng. Của một người yêu bé ba năm, vừa khóc sưng mắt, vừa biết mình sai."
Cậu bật cười khúc khích:
"Biết sai là tốt."
"Vậy cho chưa?"
"Cho đó."
Heeseung đưa tay đỡ má cậu, nhẹ nhàng kéo lại gần, trán chạm trán, mũi chạm mũi. Cậu thở ra một hơi, ngón tay siết nhẹ lấy vạt áo anh. Rồi môi anh đặt lên môi cậu. Đầu tiên là một cái chạm rất khẽ. Khi Jaeyun không né tránh, anh nghiêng đầu, hôn sâu hơn.
Môi anh mềm, ấm, và quen thuộc. Không phải nụ hôn vội vã, cũng không phải nụ hôn vì ham muốn. Đó là nụ hôn của một người vừa sợ đánh mất, vừa mừng vì vẫn còn được yêu.
Jaeyun đáp lại, tay vòng ra sau cổ anh. Heeseung siết eo cậu lại gần hơn. Nụ hôn kéo dài trong tĩnh lặng, chỉ còn tiếng tim đập giữa hai lồng ngực.
Khi rời nhau ra, môi cậu hơi ướt, mắt long lanh:
"Anh biết không… Nãy em tưởng… em sẽ không tha cho anh được đâu."
"Anh biết. Nên anh mới khóc."
"Khóc xấu mà khóc dai."
"Vì bé đáng để anh khóc."
"Lần sau anh mà quên nữa…"
"Anh biết. Em sẽ giận thật."
"Không. Em sẽ không nói gì hết. Em sẽ lặng im, không bánh, không cà phê, không hoa…"
"Không!!! Không được!! Bé mà im lặng là anh biết là mất luôn rồi!"
Cậu cười, ngả đầu vào vai anh:
"Vậy nhớ đi. Nhớ như nhớ mật khẩu ATM. Nhớ như lịch comeback. Nhớ như mỗi lần em gọi anh là ‘chồng’."
Heeseung bật cười:
"Chồng nhớ rồi. Chồng không bao giờ quên nữa."
Ngoài kia, trời bắt đầu chuyển vàng nhạt. Ánh nắng xuyên qua rèm, hắt xuống sàn nhà, rọi lên hai người đang ngồi ôm nhau trong một buổi sáng đầu tháng Bảy.
Không cần bánh to. Không cần buổi tiệc rực rỡ.
Chỉ cần một cái ôm thật chặt, một nụ hôn thật sâu, và hai trái tim vẫn còn đập vì nhau.
Ba năm không dài, nhưng đủ để biết – nếu hôm nay còn có nhau, thì ngày mai sẽ không rời.
------
end
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro