10


Hắn nói không được!

Phác quản gia không bất ngờ chút nào, trong lòng hắn thầm trách Thẩm Tại Luân không chịu nghe lời, lần này xong rồi, cả bọn đều xong đời.

"Không phải hả?" Thẩm Tại Luân không hề cảm giác được nguy hiểm, chỉ cảm thấy nghi hoặc: "Sáng sớm chính là mùi của cái túi thơm này mà."

Cậu nhặt lên vỗ vỗ mấy cái, cúi đầu ngửi một chút, Thẩm Tại Luân cũng không nhạy cảm với mùi hương, chỉ ngửi ra mùi thuốc, còn bên trong có thảo dược gì thì hoàn toàn không phân biệt được.

Thẩm Tại Luân kỳ quái hỏi: "Không phải mùi này, vậy là mùi nào?"

Lý Hi Thừa không trả lời ngay lập tức, hồi lâu hắn mới chậm rãi nói: "Lại đây."

Lại thì lại, Thẩm Tại Luân đi tới gần hắn một chút.

Thật ra không chỉ cậu không nhạy cảm với mùi hương, còn đặc biệt trì độn trong việc nhận biết bầu không khí. Giống như bây giờ vậy, Phác quản gia đã bắt đầu mặc niệm cho cậu, Thẩm Tại Luân lại không chút phòng bị nào mà đến gần Lý Hi Thừa.

Lý Hi Thừa nhìn cậu vài lần, vươn tay đặt lên vai phải của cậu, dưới cậu phục là cổ tay tái nhợt nhưng có lực, Lý Hi Thừa hơi dùng sức, cũng cúi người xuống.

Ánh mắt của hắn đặt lên cổ của thiếu niên.

Một đoạn thon dài, trắng nõn xinh đẹp. Mấy sợi tóc đen rũ xuống, kề sát cổ của thiếu niên, nơi đó có một nốt ruồi son sắc nồng ướt át, vô cùng xinh đẹp.

Cùng lúc đó, hắn cách cậu càng gần, khí tức thuộc về thiếu niên càng rõ ràng.

Một mùi thảo dược thơm ngát khó có thể phân biệt được. Có lẽ là một loại dược liệu cực kỳ hiếm thấy, hoặc là kết quả của việc kết hợp nhiều loại dược liệu, nói chung không hỗn tạp, chúng cực kỳ phù hợp, mùi vị trong veo lại nhu hòa.

Thô bạo tàn ác sâu trong linh hồn của Lý Hi Thừa đang điên cuồng dao động đều được dẹp loạn trong luồng hơi thở này, thậm chí ngay cả tâm tư vô cùng bất ổn của hắn trong chốc lát cũng được an tĩnh.

"Vương gia?"

Thẩm Tại Luân không biết hắn đang làm gì, mờ mịt ngẩng đầu lên.

Ánh sáng lọt vào từ khe hở của rèm trúc, vừa vặn chiếu lên gương mặt trắng nõn của cậu, bức rèm lưu ly không ngừng lay động, cậu và hạt châu kia không biết cái nào long lanh hơn, lông mi thiếu niên khẽ động, mềm mại, trong sáng, giống như tiểu bồ tát ngồi trên đài sen.

Cậu ở đây, đưa tay ra là có thể chạm tới, nhưng lại giống như chỉ có thể bắt được mây và sương mù, vươn tay đến là tan biến, không thể tìm thấy.

Nhìn một lát, không biết ra sao, Lý Hi Thừa bỗng nhiên nổi lên một ý nghĩ.

Làm bẩn cậu.

Kéo cậu vào hồng trần.

Nhưng mà cậu sạch sẽ trong sáng như vậy, làm bẩn hình như khá là đáng tiếc.

Lý Hi Thừa hạ mi mắt. Không lâu lắm, hắn lấy một thứ từ trên vai Thẩm Tại Luân ra, thần sắc bình tĩnh: "Lông sói."

Hắn không làm gì cả, giống như vừa rồi chỉ vươn tay để lấy lông sói mà thôi, Thẩm Tại Luân chớp chớp mắt, cũng không nghĩ nhiều: "Vừa nãy có chơi với sói con một chút, chắc là bị dính lên."

Lý Hi Thừa gật đầu: "Ừm."

Bình tĩnh kết thục đoạn đối thoại này.

Phác quản gia: "?"

Chỉ như vậy? Chỉ như vậy?

Vương gia không nổi giận, càng không xử lý bọn họ.

Tình huống này là sao?

Phác quản gia kinh ngạc không thôi, sau một khắc hắn liền phát hiện ra gì đó, từ bái đường đến cứu sói con, lại đưa túi thơm, đây cũng không phải là lần đầu tiên Vương gia phá lệ.

Một lần hai lần không nói, hai lần trước có thể nói là Vương gia cảm thấy hứng thú với Tam công tử, nhưng bây giờ thì sao...

Đây là hương liệu a!

Vương gia cũng không nổi giận sao?

Bảo toàn một mạng của bọn họ?!

Phác quản gia rất khiếp sợ, nhưng trong lúc hắn khiếp sợ cũng hiểu được điều gì đó.

Tuyệt đối không thể đắc tội Tam công tử!

Cho dù Vương gia có tính toán gì, nói chung chỉ bằng thái độ của Vương gia đối với Tam công tử, về sau hắn phải lên tinh thần gấp trăm lần để hầu hạ!

Hương liệu không thể dùng, túi thơm cũng không thể dùng, trong lòng Thẩm Tại Luân có chút không biết làm sao, cậu không nhịn được mà hỏi Lý Hi Thừa: "Vương gia, vậy ngươi phải làm sao bây giờ?"

Lý Hi Thừa liếc mắt nhìn Phác quản gia, ra hiệu hắn đi xử lý, Thẩm Tại Luân "Ồ" một tiếng, còn nói: "Vậy... ngươi tiếp tục nghỉ ngơi?"

"Ừm."

Lý Hi Thừa nhàn nhạt đáp, Thẩm Tại Luân biết mình phải đi thôi, nhưng đi được vài bước cậu đã trở lại, vẫn muốn hắn giữ lại túi thơm, kiên trì nói: "Lỡ như có tác dụng thì sao."

Lý Hi Thừa liếc mắt nhìn, không tỏ rõ ý kiến.

Thẩm Tại Luân kín đáo đưa túi thơm cho hắn, sau đó mới hài lòng rời đi.

Lý Hi Thừa không nhìn túi thơm, chỉ cầm trong tay thưởng thức, một lát sau, ngữ khí hắn bình thản mở miệng.

"Nói đi, xảy ra chuyện gì."

"Nô tài trên đường đưa hương liệu đến đây, bị nha hoàn lỗ mãng của Tam công tử đụng vào, nô tài cầm không chắc, hộp liền rơi xuống..."

Sự việc đúng là xảy ra như thế, nha hoàn dù có to gan như thế nào nhưng nếu hắn tránh đúng lúc thì sẽ không xảy ra chuyện như vậy, hai người sẽ bị đánh 50 gậy, Phác quản gia liền đem hết trách nhiệm đổ lên người đối phương.

Lý Hi Thừa cười như không cười theo dõi hắn.

Phác quản gia cảm thấy mình bị nhìn thấu. Trước mặt Vương gia, ý nghĩ của hắn, tâm tư của hắn, dường như đều có thể dễ dàng bị nhìn thấu, tất cả hành vi của hắn đều không thể giấu giếm được, càng không thể giấu giếm.

Cảm giác bị áp bách mãnh liệt khiến Phác quản gia chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, hắn đành nhắm mắt nói: "Đúng rồi, Vương gia, nha hoàn kia hình như nói hôm nay đến kỳ Tam công tử dược dục, nô tài nghĩ là muốn hỏi chuyện dược liệu trong trang."

Dược dục sao.

Thì ra là như vậy.

Ôn dưỡng nhiều năm, mới có thể nuôi ra thiếu niên một thân mùi thảo dược như thế.

"Cậu muốn gì cứ cho cậu."

"Vương gia, trong trang hình như không có..."

Còn chưa dứt lời, Phác quản gia liền biết mình lại phạm lỗi ngu xuẩn, hận không thể tát mình mấy cái. Hắn nịnh nọt nói: "Trong trang không có, nô tài có thể xuống núi mua, cũng có thể hồi phủ lấy."

Vẻ mặt Lý Hi Thừa lạnh nhạt, vô cùng thiếu kiên nhẫn, hắn lãnh lệ nói: "Cút."

Phác quản gia lập tức rời đi, nhưng trước khi đón cửa hắn không thể không hỏi nhiều một câu: "Vương gia, hương liệu của ngài, nô tài cũng về phủ lấy một hộp?"

Lý Hi Thừa nhẹ nhắm hai mắt, mùi hương hỗn tạp của túi thơm làm hắn cảm thấy không thích, thế nhưng lại có mấy phần mùi hương của thiếu niên, hắn không biểu tình gì mà nói: "Không cần nhiều như vậy."

Hắn đến biệt trang, chỉ muốn nghỉ ngơi một đêm.

Nếu tâm tình đã bình phục, không cần dùng nhiều hương liệu hơn nữa.

......

Có một lần như thế, Phác quản gia trở lại biệt viện, thái độ càng thêm cung kính.

"Vương phi, ngài phải dược dục?" Phác quản gia hỏi: "Có phương thuốc cố định không?"

Thẩm Tại Luân suýt quên mất chuyện này, cậu không chắc chắn nói: "Chắc là có?"

Đương nhiên là có phương thuốc, nhưng Thẩm Tại Luân không biết, Lan Đình lại đọc thuộc làu làu, nàng chần chờ hỏi: "Quản gia, ngươi hỏi phương thuốc để...?"

Phác quản gia cười híp mắt trả lời: "Vương gia nói rồi, Vương phi thiếu cái gì cứ việc nói, nô tài chuẩn bị thay Vương phi."

Thẩm Tại Luân chớp chớp mắt, thật lòng nói: "Vương gia thật là tốt."

Nhưng mà lại chết quá sớm.

Phác quản gia: "..."

Hắn miễn cưỡng nặn ra một nụ cười lúng túng mà không mất lễ phép, lời này hắn không có cách nào tiếp được.

Lan Đình vốn đang tự trách không thôi, cho là công tử không có cách nào dược dục được, nghe vậy cũng coi như yên lòng, nói phương thuốc cho Phác quản gia: "Huyết linh phiến một lạng, phù tang diệp ba lạng, quy chỉ một lạng..."

Phác quản gia nghe đến sững sờ, hình như đều là dược liệu quý báu.

Theo hắn biết, Tam công tử sống ở nông thôn với ông ngoại rất nhiều năm, lúc trước cậu cũng dùng những dược liệu quý báu này sao?

Không đúng, không phải Tam công tử vào kinh tìm đại phu sao, chắc là phương thuốc đại phụ mới viết.

Phác quản gia cũng không nghĩ nhiều, Vương gia nói cần cái gì cứ cho cái đó, vì thế ghi nhớ phương thuốc lại, sau đó không ngừng không nghỉ mà xuống núi.

Mấy canh giờ sau, thuốc được đưa tới, Lan Đình bận trước bận sau, bắt đầu chuẩn bị dược dục. Sau khi chuẩn bị xong mọi thứ, nàng tiến lên giúp Thẩm Tại Luân cởi áo, Thẩm Tại Luân lắc đầu nói: "Để ta tự làm."

Lan Đình do dự một chút, sau đó lui ra ngoài, sau khi Thẩm Tại Luân ngồi vào bồn tắm mới đi tới thay cậu vén tóc.

Dưới ánh đèn, lông mi thiếu niên rũ xuống, khuôn mặt trắng nõn, Lan Đình nhìn một chút, nhẹ giọng nói: "Công tử thay đổi nhiều thật đó."

Nghe nàng nói như vậy, Thẩm Tại Luân sợ hết hồn, muộn màng nhớ tới mình cũng không ẩn giấu bản tính, mà Lan Đình đã hầu hạ Thẩm Tại Luân trước đây rất lâu.

Thẩm Tại Luân: "..."

Bất cẩn quá.

"A Nan đại sự tính toán thật là chuẩn." Lan Đình nói tiếp: "Ông ấy nói năm công tử 18 tuổi sẽ gặp một kiếp nạn, nếu vượt qua được, phúc duyên đều đến, chỉ là tính tình có chút thay đổi, nếu không vượt qua được... may mà công tử không sao."

Dừng một chút, Lan Đình mím môi cười cười: "Công tử như vậy cũng rất tốt."

Không âm trầm như trước, không để tâm vào những chuyện vụn vặt, tấm lòng cũng mềm mại hơn rất nhiều, sáng sủa hơn trước đây không ít.

Thẩm Tại Luân bị nàng nói sợ hết hồn, may mà Lan Đình nói rõ đầu đuôi, cậu thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng mà Thẩm Tại Luân tò mò về A Nan đại sư này lắm, muốn hỏi Lan Đình nhưng lại sợ để lộ sơ hở, không thể làm gì khác hơn là nằm nhoài trên bồn tắm nhớ lại trong cốt truyện có nhân vật này hay không.

A Nan đại sư.

A Nan.

......

Ban đêm, biệt trang khá yên tĩnh. Tiếng gió rì rào, sàn sạt nhẹ nhàng vang lên, giao hòa với nhau, Thẩm Tại Luân nghĩ tới nghĩ lui cũng không nghĩ ra được gì, cậu đang muốn hỏi Lan Đình, đột nhiên nghe thấy một loạt tiếng động.

Loảng xoảng!

Loảng xoảng, loảng xoảng, loảng xoảng!

Thẩm Tại Luân sững sờ, Lan Đình ôm cậu phục sạch sẽ trong lòng giao cho cậu, nàng đi ra ngoài xem.

Hình như là tiếng từ lồng của sói con, Thẩm Tại Luân nghe một chút, cũng khoác thêm áo ngoài, cậu không tìm thấy giày, cứ như vậy đi chân trần ra ngoài.

Thật sự là sói con.

Sói con nôn nóng mà tông vào lồng, vết thương ban ngày vất vả lắm mới cầm máu được đã rịn ra không ít vết máu, băng gạc cũng bị nhiễm đỏ.

"Làm sao vậy?" Thẩm Tại Luân hỏi.

Lan Đình lắc đầu một cái, cũng hết đường xoay xở, nàng nhường chỗ cho Thẩm Tại Luân, sói con nghẹn ngào mà hướng về phía cậu kêu lên, vô cùng gấp gáp.

Sói con này khá là thông minh, gặp nạn biết cầu cứu, đau đớn còn có thể làm nũng, Thẩm Tại Luân do dự một chút, mở lồng ra cho nó, hỏi: "Ngươi muốn làm gì?"

Sói con khập khiễng bò ra khỏi lồng, sau đó nhanh chóng chui ra cửa phòng khép một nửa.

Thẩm Tại Luân không dám để nó chạy lung tung, vội vội vàng vàng mà đuổi theo.

Lan Đình muốn nói gì đó, đột nhiên thấy Thẩm Tại Luân đi chân trần cả người còn hơi nước, cả kinh cắn phải đầu lưỡi, nửa ngày không nói được chữ nào, chờ nàng hồi phục tinh thần lại thì không thấy sói con đâu, cũng không thấy Thẩm Tại Luân luôn.

Nhất thời Lan Đình cuống cuồng, vội vã đuổi theo.

Công tử cậu phục xốc xếch như vậy còn muốn đi đâu a?

Thẩm Tại Luân cũng không biết nó muốn đi đâu. Sói con lảo đảo chạy đi, Thẩm Tại Luân đi theo phía sau nó, không chú ý phương hướng, mãi đến khi cậu nhìn thấy một tòa lầu các.

"Ai?"

Thị vệ canh giữ bên ngoài lầu các dồn dập bắt đầu đề phòng, nắm lấy chuôi đao đến gần, lúc thấy rõ người đến, bọn họ đều ngẩn người.

Cả người thiếu niên còn hơi nước, tóc cũng ướt khiến cậu phục ướt một mảnh, cậu chỉ khoác áo ngoài, đi chân trần, đôi chân trắng nõn xinh đẹp.

"Vương, Vương phi..."

Bọn họ nhận ra Thẩm Tại Luân, lúc này không dám nhìn nữa, lắp bắp ngăn lại: "Vương gia đang nghỉ ngơi, không cho phép bất kỳ ai đi vào."

Thẩm Tại Luân không để ý tới những lời này, sói con đã nhanh chóng chạy vào, cậu cũng vội vã đi theo, bọn thị vệ muốn ngăn lại nhưng không dám.

Nếu cản, nhất định không tránh được phải lôi kéo một phen, chắc chắn Vương gia sẽ không thích.

Trong lúc Vương gia nghỉ ngơi, bất kỳ ai cũng không được đi vào, gồm cả bọn họ!

Thiên nhân giao chiến, Thẩm Tại Luân đã đi vào lầu các, bọn thị vệ nhìn nhau, cắn răng, cũng đi theo.

Vào lầu các, sói con cúi đầu ngửi ngửi, Thẩm Tại Luân vừa hơi mất tập trung thì không biết nó đã chạy đi đâu, vào lúc này, Thẩm Tại Luân đã đứng trước cửa phòng của Lý Hi Thừa.

Cậu tìm xung quanh một chút, không thấy sói con, lúc này mới ngượng ngùng gõ cửa.

Lúc trời còn sớm đến là vì Lan Đình làm đổ hương liệu, đã trễ thế này, lại là cậu không tìm được sói con.

"... Vương gia."

"Vương gia?"

Không người đáp lại.

Ngủ rồi sao?

Thẩm Tại Luân nhăn nhăn mày, đột nhiên nghĩ tới cốt truyện.

"Tối hôm đó, Thừa vương nghỉ ở biệt trang. Lúc nửa đêm, bệnh tình của hắn tái phát, ho ra máu không ngừng..."

Bây giờ không còn sớm, không phải là bệnh của Vương gia tái phát chứ?

Nghĩ như vậy, Thẩm Tại Luân lại gõ lên cửa vài cái, vẫn không có người đáp lại, cậu không khỏi có chút lo lắng, rốt cuộc không nhịn được đẩy cửa ra.

Một giây sau, thiếu chút nữa tim cậu đã ngừng đập.

Trong phòng tăm tối, màn che tung bay, nam nhân kéo trường bào phiền phức ra, trong tay hắn cầm kiếm, tư thái không tập trung, khí thế lại vô cùng ác liệt, đang đứng đối diện với bảy, tám con sói.

Nghe thấy tiếng "kẽo kẹt" Lý Hi Thừa cũng không quay đầu lại, trường bào của hắn bay phần phật trong gió, môi đỏ khẽ nhếch, như đang giễu cợt, cũng như đang thở dài: "Không để ý tới ngươi, ngươi lại càng muốn tham gia trò vui."

"Ngươi thật sự là một tiểu bồ tát a, không chịu nổi khi thấy người khác đau đớn khổ sở."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro