57
"Lý Tổng, có thể nói chuyện riêng được không?" Ba Thẩm nhìn Lý Hi Thừa ngập ngừng hỏi.
Lý Hi Thừa không nói gì, chỉ đi về một phía khác, ba Thẩm tự động đi theo anh.
Thẩm Tại Luân không thể nghe thấy hai người nói gì, nhưng cậu có thể đoán được ba Thẩm sẽ nói gì với Lý Hi Thừa. Cậu đứng ở chỗ cũ, vừa xoay chiếc nhẫn trên tay vừa trầm ngâm suy nghĩ cho đến khi bị một người nào đó đến gần cắt ngang.
"Nghe nói cậu học chuyên ngành diễn xuất ở trường đại học." Thẩm Hà Nhứ đứng trước mặt cậu, nhìn cậu chằm chằm hỏi: "Kịch bản tôi nhận gần đây thiếu một nam phụ, hình tượng của nhân vật rất hợp với cậu, có muốn thử không?"
Thẩm Tại Luân không ngẩng đầu, ngữ khí rất lạnh lùng: "Không cần, tôi không có hứng thú làm diễn viên."
Thẩm Hà Nhứ có chút bất đắc dĩ: "Cậu hiện tại không phải thất nghiệp sao? Tôi nhớ rõ cậu đang làm streamer, nếu đã muốn làm streamer, vì sao không..."
"Ai nói tôi không có việc làm? Còn nữa, ai nói với anh livestream không phải là công việc?" Thẩm Tại Luân cảm thấy Thẩm Hà Nhứ thật đáng ghét, vì vậy ngẩng đầu cười nói: "Thẩm đại minh tinh, fan hâm mộ của anh có biết tính cách thật của anh khác biệt một trời một vực với tính cách trên mạng của anh không?"
Thẩm Hà Nhứ cảm thấy Thẩm Tại Luân đang gây sự vô lý.
Hắn chỉ muốn tới nhắc nhở Thẩm Tại Luân, nhưng Thẩm Tại Luân lại làm ra vẻ muốn ăn tươi nuốt sống hắn, thái độ ghét bỏ.
Hắn chỉ đành im lặng không nói nữa.
Thẩm Tại Luân có thể nhìn ra Thẩm Hà Nhứ đang nghĩ gì, cậu chiếc đeo nhẫn lại vào tay rồi nói: "Tôi có công việc rồi, cảm ơn lòng tốt của anh nhưng tôi thực sự không cần anh giới thiệu công việc."
Thẩm Tại Luân nghiêng người, thấy cuộc nói chuyện của Lý Hi Thừa và ba Thẩm sắp kết thúc, ba Thẩm còn cười nói rất vui vẻ, cậu đang định rời đi, lại bị Thẩm Hà Nhứ ngăn lại, "Cậu có cảm thấy em trai của cậu rất kỳ quái không?"
Đây là lần đầu tiên có người chủ động nói với cậu Thẩm Thanh rất kỳ quái, hơn nữa người này lại còn là nhân vật chính.
Thẩm Tại Luân dừng bước, kinh ngạc nhìn Thẩm Hà Nhứ: "Sao anh lại nói vậy?"
Thẩm Hà Nhứ không ngờ chủ đề này sẽ thu hút được sự chú ý của Thẩm Tại Luân.
Anh ta không biết nên vui mừng vì cuối cùng mình đã nhắc đến một chủ đề khiến Thẩm Tại Luân quan tâm, hay nên nghi ngờ sức hút của chính mình, trầm giọng nói: "Tôi chỉ cảm thấy cậu ấy khác với người trong lời đồn, giống như một người khác vậy. Hoặc có thể nói rằng tính cách của cậu ấy thay đổi quá nhiều, đến nỗi khiến người khác không thể phân biệt được đâu mới là con người thật của cậu ấy."
Thẩm Tại Luân khẽ mỉm cười: "Nếu anh đã tò mò như vậy, thì có thể chủ động hỏi cho rõ ràng. Tôi còn có việc phải làm, cho nên đi trước."
Lý Hi Thừa đi về phía bên này, Thẩm Tại Luân rời đi cùng với anh.
Ánh mắt Thẩm Hà Nhứ rơi vào bàn tay nắm chặt của hai người họ, có chút kinh ngạc.
Họ thực sự ở bên nhau rồi?
Hắn từng nghe nói về Lý Hi Thừa, hầu hết mọi người đều nghĩ rằng Lý Hi Thừa sẽ không thích bất kỳ ai, nhưng bây giờ anh ta lại ở bên Thẩm Tại Luân.
Là thật lòng hay chỉ để chơi đùa?
"Ba em gì với anh thế?" Trở lại trong xe, Thẩm Tại Luân thắt dây an toàn hỏi.
"Ông ấy nói, nếu anh muốn chơi đùa với em thì nên nói rõ trước với em, đừng để em lún quá sâu. Còn nếu không phải thì ông ấy rất vui khi có một đứa con rể là anh." Lý Hi Thừa thấp giọng cười.
"Vậy anh trả lời thế nào?" Thẩm Tại Luân tò mò hỏi.
"Anh nói ông ấy có thể yên tâm," Lý Hi Thừa nói, "Anh sẽ không bao giờ rời xa em, ngay cả khi em có muốn vứt bỏ anh cũng không thể. Thẩm Tại Luân, em đã nói anh không có cơ hội hối hận nữa, vậy nên em cũng không còn cơ hội nữa."
Xe chuyển bánh, ngoài cửa sổ có gió nhẹ thổi vào, Thẩm Tại Luân liền nhìn thấy khóe môi đang nhếch lên điên cuồng của mình phản chiếu trên cửa kính xe đang hé mở.
...
Ban đêm, biệt thự của nhà họ Thẩm vô cùng yên tĩnh.
Thẩm Thanh ngồi ở trên sô pha, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn ba Thẩm mẹ Thẩm, rốt cuộc lấy hết can đảm gọi một tiếng: "Ba, mẹ."
"Ba hy vọng con có thể cho ba một lời giải thích hợp lý về những chuyện đã xảy ra ngày hôm nay." Ba Thẩm cố gắng hết sức để kiểm soát giọng điệu của mình, nói một cách bình tĩnh.
"Con, chỉ là nhất thời hồ đồ." Thẩm Thanh run giọng nói: "Con bị anh chọc tức, cho nên mới nói những lời như vậy. Thật ra trong lòng con không có nghĩ như vậy, con chỉ nói bậy mà thôi, càng không muốn hãm hại anh ấy."
Ba Thẩm cũng không biết có nên tin lời nói của hắn hay không, xoa xoa lông mày, trầm mặc một hồi.
Mẹ Thẩm nói: "Mẹ muốn nói chuyện với ba con, con lên lầu ngủ đi, cũng đã khuya rồi."
Thẩm Thanh đứng dậy, đi một bước quay đầu ba lần rồi bỏ lên lầu.
Ngay sau khi hắn lên lầu, mẹ Thẩm liền kể cho ba Thẩm nghe về những lời mà Thẩm Tại Luân đã nói với bà.
"Nó cũng nói với bà rồi à?" Ba Thẩm cả kinh, "Thằng nhóc này cũng nói với tôi rồi, tôi cảm thấy đứa nhỏ này có ác cảm với A Thanh quá rồi."
"Không đâu." Mẹ Thẩm hiếm khi nghiêm túc với một chuyện như vậy, bà lắc đầu khẳng định: "Tôi thấy không thể nào là giả được, ông thật sự không cảm thấy A Thanh có vấn đề gì sao?"
Người nói câu này từ con trai của mình biến thành vợ mình, khiến ba Thẩm bắt buộc phải nghiêm túc suy nghĩ lại.
"Tính cách thì đúng là có chút kỳ lạ, tôi luôn cảm thấy nó quá cẩn thận dè dặt, mà sự cẩn thận dè dặt này lại giống như đang giả vờ." Ba Thẩm nói.
"A Luân cho tôi xem cuốn nhật ký mà A Thanh đã viết lúc trước." Mẹ Thẩm hạ thấp giọng, "Trong nhật ký viết rằng nó có xảy ra mâu thuẫn với người khác ở trường, bởi vì những người đó đã nói những lời rất khó nghe. Nó không động một chút là hoảng sợ khóc lóc như bây giờ, mà bình tĩnh phản bác lại những lời của những người đó, cho đến khi họ không nói nên lời được nữa... Tính cách của một người có thể thay đổi trái ngược như vậy sao?"
Ba Thẩm im lặng suy nghĩ, cuối cùng lắc đầu.
Mẹ Thẩm: "Nếu nói A Luân muốn lừa dối chúng ta cũng không có khả năng. Ngay khi A Thanh vừa dọn về, nó đã chủ động dọn ra ngoài vạch rõ quan hệ với chúng ta. Tôi không nghĩ nó sẽ cố ý lừa chúng ta để đuổi A Thanh đi đâu."
"Tôi cũng không nghĩ như vậy, lần trước nó trực tiếp nói nó muốn trở về thành phố H." Ba Thẩm cau mày, ngẩng đầu nhìn trên lầu, thấp giọng nói: "Chẳng lẽ đứa nhỏ này có hai tính cách?"
Theo tình hình trước mắt, chỉ có suy đoán này là khả thi và hợp lý nhất.
Mẹ Thẩm thở dài: "Tôi cảm thấy giữa hai đứa nhỏ này có quá nhiều hiểu lầm, hay là hôm nào gọi hai đứa nó cùng gặp mặt, ở trước mặt hai chúng ta giải thích hiểu lầm."
"Cũng không phải là ông không biết tính cách của A Luân, tôi sợ nó không muốn, nó hiện tại cũng không muốn gặp A Thanh, cho nên bỏ đi." Ba Thẩm nhớ lại những lời Thẩm Tại Luân nói Thẩm Thanh khi ở trước mặt ông, cũng đành từ bỏ.
Mẹ Thẩm cũng không nói thêm gì nữa, trong phòng khách lập tức lâm vào yên tĩnh, hai người sắc mặt đều không tốt lắm.
Họ nghiêm túc thảo luận, nhưng lại không phát hiện ra Thẩm Thanh đang nghe lén ở một góc trên lầu.
Nhật ký sao...
Hắn không nhớ là còn có thứ này.
Khi tiến vào thân thể này, hắn không có bất kỳ ký ức nào, chỉ biết tình tiết trong cuốn tiểu thuyết, còn những chi tiết nhỏ nhặt trong tiểu thuyết hắn đều không biết, không ngờ rằng còn có một cuốn nhật ký.
Thẩm Thanh bấu móng tay để lại những vết xước trên tường, hắn cúi đầu nhìn móng tay của mình, cười nham hiểm.
Cho dù có nhật ký, hắn cũng có biện pháp đối phó Thẩm Tại Luân, chỉ cần hắn còn ở trong thân thể này, ai dám nói hắn không phải Thẩm Thanh thật.
Nghĩ tới đây, Thẩm Thanh lấy điện thoại ra, tìm số điện thoại của Thẩm Tại Luân, gửi một tin nhắn.
"Tôi biết anh có cuốn nhật ký của tôi, đó là đồ của tôi, xin hãy trả lại cho tôi. Anh không phải luôn nghi ngờ tôi không phải Thẩm Thanh thật sao? Ngày mai lúc ba giờ chiều, tại quán cà phê Tịch Dương, tôi sẽ cho anh biết tại sao tính cách của tôi lại thay đổi thành như bây giờ. Còn có những chuyện mà anh vẫn luôn thắc mắc."
Thẩm Tại Luân gần như trả lời ngay lập tức, cậu gửi một biểu tượng giơ ngón giữa, rõ ràng là đang khinh thường Thẩm Thanh, sau đó không nói gì khác nữa.
Thẩm Thanh tức đến bật cười, lạnh lùng đáp: "Không đến thì anh vĩnh viễn đừng mong biết được chân tướng."
Thẩm Tại Luân: "Đến đó thì sẽ biết được à? Cậu nghĩ tôi là con nít lên ba dễ bị lừa sao? Cậu đánh giá cao bản thân mình quá rồi. Tôi sẽ tự tìm ra sự thật mà tôi muốn, không cần cậu nói cho tôi biết."
"Trừ khi tôi nói cho anh biết, bằng không thì anh sẽ không bao giờ biết được." Sau khi gửi tin nhắn đi, Thẩm Thanh đột nhiên suy nghĩ đến một vấn đề: Thẩm Tại Luân làm sao biết hắn không phải là Thẩm Thanh thật? Chỉ dựa vào một quyển nhật ký? Không thể nào.
Chẳng lẽ anh ta biết trước cốt truyện, Thẩm Tại Luân cũng biết rồi? Vậy nên mới cảm thấy hắn không giống với Thẩm Thanh trong tiểu thuyết?
Nghĩ tới nghĩ lui thì cũng chỉ có khả năng này là lớn nhất.
Nếu hắn đã có thể trùng sinh trong cơ thể này, thì việc Thẩm Tại Luân biết được cốt truyện cũng không khó tin lắm.
Nhưng ông trời cũng thật thiên vị Thẩm Tại Luân, một vai phụ bị vả mặt tới chết cũng có cơ hội được trùng sinh.
Còn hắn thì sao?
Thẩm Thanh càng nghĩ càng tức, hắn nghiến răng đá một phát vào tường, tiếng động lớn đến nỗi ba Thẩm mẹ Thẩm đang ngồi ở dưới lầu cũng nghe thấy.
Hắn lập tức từ trong góc đi ra, mỉm cười với ba Thẩm mẹ Thẩm, không đi xuống lầu mà nói: "Ba mẹ, hai người còn thức sao?"
Giả vờ như vừa ra khỏi phòng.
"Ba mẹ cũng chuẩn bị ngủ rồi, con cứ ngủ trước đi." Ba Thẩm cười nói.
Thẩm Thanh gật đầu, rồi quay sang xem tin nhắn trên điện thoại.
Thẩm Tại Luân đã trả lời: "Kiếp trước cậu là con ruồi à? Người khác càng chán ghét cậu, cậu càng bám dính lấy? Gặp nhau thì bỏ đi. Mất công tôi phải bỏ tiền ra mua một cái vỉ đập ruồi, tốn tiền."
Thẩm Thanh nhớ đến gì đó, gọi điện thoại qua cho Thẩm Tại Luân, quả nhiên đã bị cho vào danh sách đen.
Hắn cười khẩy một tiếng, nắm chặt lấy điện thoại.
Bây giờ hắn đã biết được bằng chứng trong tay Thẩm Tại Luân, vẫn chưa biết được ai mới là người cười đến cuối cùng đâu.
*
Sáng hôm sau, khi Thẩm Tại Luân mặc áo sơ mi và đứng trước gương cài cúc áo, cậu phát hiện thấy trên cổ mình có một vết đỏ nhỏ.
Cậu sửng sốt một chút, đột nhiên nhớ tới vết đỏ kia là cái gì, hai má liền nóng lên, vội vàng cài cúc áo lên.
Mãi cho đến khi chiếc cúc cuối cùng được cài xong, không thể nhìn thấy dấu đỏ mờ ám đó nữa, Thẩm Tại Luân mới thở phào nhẹ nhõm, ngồi tàu điện ngầm đến công ty.
Vừa đến cổng công ty, cậu đụng phải Ninh Thượng Tư đang nheo mắt cắn một cái bánh bao.
"Thời tiết đúng là thất thường, lúc nóng lúc lạnh, ai không biết còn tưởng đang là mùa hè." Ninh Thượng Tư lau mồ hôi trên đầu, phát hiện cúc áo của Thẩm Tại Luân cài chặt cứng, liền "Ôi" một tiếng, "Cậu Thẩm, cậu không nóng à? Sao lại cài cúc kín mít thế này."
Thẩm Tại Luân mở to mắt nói dối: "Không nóng."
"Cậu nói dối." Ninh Thượng Tư nói: "Đầu cậu đổ đầy mồ hôi kìa."
Trời nắng chói chang, gần đến mùa đông mà nhiệt độ lại đột ngột tăng lên 30 độ, không nóng mới là lạ.
Thẩm Tại Luân lưng ướt đẫm mồ hôi, không trả lời Ninh Thượng Tư mà bước vào công ty.
Vừa bước vào công ty, cậu đã cảm nhận được sự mát mẻ của điều hòa, cuối cùng cũng cảm thấy dễ chịu hơn chút.
Thẩm Tại Luân đi vào thang máy, nhìn thấy Ninh Thượng Tư đang đi về phía này, bộ dáng như muốn nói chuyện phiếm, liền giơ tay ngăn cản, "Ninh Thượng Tư, tôi nghĩ anh có thể cân nhắc đổi một cái tên khác đấy."
Ninh Thượng Tư dừng lại một chút, nghiêm túc nói: "Tên gì?"
"Ninh nói nhiều, Ninh bà tám, Ninh nhiều chuyện."
Ninh Thượng Tư vỗ tay, "Rất hợp với tôi. Cậu Thẩm Tại Luân, nếu cậu nói sớm hơn một chút thì tốt rồi."
Thẩm Tại Luân bị suy nghĩ nghiêm túc này của anh ta chọc cười.
Thang máy dừng lại, cửa chậm rãi mở ra, Thẩm Tại Luân bước ra ngoài, liền nhìn thấy một người đang đứng ở cửa phòng làm việc, có chút quen mắt, hình như đã từng gặp qua ở đâu rồi.
"Hi." Nhìn thấy Thẩm Tại Luân, Phác Thành Huấn giơ tay chào hỏi, nhìn chằm chằm Thẩm Tại Luân rồi bất ngờ cười nói: "Cậu chính là người bị Lý Lão Cẩu bắt nạt đến phát khóc sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro