74 (final)
Thẩm Tại Luân đứng ở một bên, tận mắt nhìn Lý Hi Thừa biến mất trong không gian trắng xóa.
Màn hình lớn dường như đã phát hiện ra sự hiện diện của cậu, xoay về phía cậu, chậm rãi hiện ra mấy chữ: "Chúc mừng cậu đã nhớ lại mọi chuyện, chúc cậu và người cậu yêu sống hạnh phúc ở thế giới mới."
Thứ gì đây?
Thẩm Tại Luân nhìn màn hình lớn, những gì nhìn thấy trước mắt giống như một chiếc kính vạn hoa, cậu giật mình tỉnh khỏi giấc mộng, ngồi dậy thở hổn hển.
Mãi đến khi hô hấp dần bình ổn lại, cậu mới nhận ra trên mặt mình có chất lỏng nóng hổi.
Cậu giơ tay lau đi rồi quay lại nhìn căn phòng tối tăm, trong mắt có chút mơ hồ.
Cảm giác tuyệt vọng và bất lực trong giấc mơ vẫn còn đọng lại trong lòng, mọi chuyện xảy ra trong quá khứ dần trở nên rõ ràng và hoàn toàn dung hòa vào trí nhớ của cậu.
Căn phòng yên tĩnh ngoại trừ nhịp đập vô tận của trái tim trong lồng ngực thì chỉ còn lại tiếng thở gấp gáp của Thẩm Tại Luân.
Lý Hi Thừa đâu rồi?
Thẩm Tại Luân nhìn chiếc giường trống bên cạnh, ngây người vài giây, sau đó lập tức hất chăn ra.
Cậu chưa kịp xỏ dép vào liền chân trần chạy ra khỏi phòng, điên cuồng chạy xuống lầu.
Thẩm Tại Luân tìm kiếm khắp biệt thự cũng không thấy Lý Hi Thừa, một mình đứng trong phòng khách trống trải ngột ngạt đến khó thở.
Lý Hi Thừa đâu? Tại sao không thấy Lý Hi Thừa? Cậu vẫn đang nằm mơ sao?
Hay mọi chuyện xảy ra trước đó chỉ là một giấc mơ?
Đâu mới là thật? Lý Hi Thừa có thật không?
Là thật, chắc chắn là thật, còn những người khác thì sao?
...
Thẩm Tại Luân lo lắng đến toát mồ hôi, không bỏ cuộc xuống lầu tiếp tục tìm kiếm, cậu như đứa trẻ lạc trong rừng, vòng đi vòng lại hết chỗ này đến chỗ khác. Cuối cùng vì không tìm được người mà mắt đỏ hoe, nước mắt không kìm được.
Khi cậu gọi điện thoại thì nhận được thông báo số máy quý khách vừa gọi hiện đang tắt máy, gọi cho Phác Thành Huấn và những người khác, nhưng họ đều nói không gặp Lý Hi Thừa.
Anh ấy đã đi đâu?
Mồ hôi trên mặt khiến tóc cậu ướt đẫm, dính chặt vào mặt, Thẩm Tại Luân không còn để ý xem mình nhếch nhác thế nào, vội vàng đi xuống lầu muốn ra ngoài tìm kiếm, nhưng vì quá vội nên loạng choạng ngã xuống cầu thang, ngồi bệt dưới đất.
Đầu gối của cậu cọ vào sàn, da bị rách đau rát.
Thẩm Tại Luân nghiến răng chịu đựng, chậm rãi từ trên mặt đất đứng dậy, nhìn đầu gối đang chảy máu của mình, ánh mắt càng ngày càng nóng.
Cậu chưa bao giờ nghĩ rằng có một ngày mình sẽ khóc vì suy sụp.
"Lý Hi Thừa..." Thẩm Tại Luân lẩm bẩm, loạng choạng đi về phía cửa, đi được mấy bước lại ngã xuống đất.
Lần này chân cậu bị bong gân, mặt cậu đau đến tái nhợt gần như trong suốt.
Thẩm Tại Luân xoa xoa chân, ánh mắt có chút trống rỗng, suy nghĩ trì độn.
Chắc là cậu vẫn đang mơ.
Khi cậu đang nghĩ như vậy thì cánh cửa bị người từ bên ngoài mở ra, ánh nắng chói chang từ bên ngoài chiếu vào, khiến căn phòng tối tăm trở nên sáng sủa.
Tiếng bước chân đều đặn vang lên, một người đàn ông dáng người mảnh khảnh, khuôn mặt sâu thẳm chậm rãi bước vào.
Thẩm Tại Luân tưởng là mình bị ảo giác, ngẩng đầu nhìn lên.
Người đàn ông ngược sáng trên mặt mang theo nét dịu dàng quen thuộc, vừa nhìn thấy đầu gối của cậu, anh đã chạy nhanh đến, dừng lại bên cạnh cậu, lo lắng ngồi xổm xuống hỏi: "A Luân, sao vậy?"
"Là thật sao?" Thẩm Tại Luân hai mắt đỏ lên, nắm lấy tay anh, run rẩy chọc chọc vào mặt anh.
Mềm mại, ấm áp.
Lý Hi Thừa giật mình, nhìn vào ánh mắt không chắc chắn của cậu như nghĩ đến chuyện gì đó, khóe môi hơi nhếch lên, "Đúng vậy, là thật."
"Em đứng dậy trước đã." Anh bế Thẩm Tại Luân từ dưới đất lên, đặt cậu ngồi trên ghế, lấy hộp y tế ra xử lý vết thương cho cậu, "A Luân, em gặp ác mộng à?"
Thẩm Tại Luân lắc đầu, chăm chú nhìn dáng vẻ xử lý vết thương, thậm chí còn quên mất đau đớn, thân thể theo bản năng run rẩy.
"Em đã nhớ lại hết rồi, tất cả mọi thứ." Thẩm Tại Luân nói: "Lý Hi Thừa, anh có biết mình rất ngốc không? Lỡ như em không nhớ được thì sao? Anh có lòng tin với em vậy à? Thân thể khó chịu cũng không nói cho em biết, anh định giấu em mãi sao?"
Tay cầm chiếc tăm bông sững lại một lúc, Lý Hi Thừa ngẩng đầu lên, nhìn vào đôi mắt đen sáng của cậu, đột nhiên mỉm cười: "Chào mừng trở lại, A Luân."
"Anh tin tưởng em, luôn luôn tin em."
"Thấy không, bây giờ em đã nhớ ra rồi."
"Nếu như em không nhớ ra thì sao?" Thẩm Tại Luân nói: "Lâu như vậy em mới nhớ ra, xém nữa là... xém chút nữa đã muộn rồi."
"Gần đây có phải anh đau lắm không?"
"Đáng lẽ em nên nhớ ra sớm hơn."
"Trước đây em luôn cho rằng những giấc mơ vô nghĩa đó chỉ là mơ. Giờ nghĩ lại, chúng là đang nhắc nhở em."
"..."
Cậu thấp giọng lẩm bẩm rất nhiều, cuối cùng tự giễu cợt chính mình.
"Không." Lý Hi Thừa lau đi nước mắt nơi khóe mắt của cậu, "Có em ở bên cạnh, anh không hề cảm thấy khó chịu chút nào."
"Nói nghe cứ như em là thuốc vậy, chính vì em ở bên cạnh anh nên mới càng khó chịu hơn." Thẩm Tại Luân cúi đầu móc ngón tay của Lý Hi Thừa, thấp giọng nói: " Xin lỗi, em không biết anh đã phải chịu đựng nhiều đau đớn như vậy."
"Đồ ngốc," Lý Hi Thừa nhéo mũi cậu cưng chiều, "Mọi chuyện đã qua rồi, A Luân, bây giờ không có gì có thể ngăn cản chúng ta ở bên nhau."
Anh giơ tay đeo vật trong tay mình vào ngón tay Thẩm Tại Luân, "Chiếc nhẫn anh hứa với em lúc trước vừa hay có thể tặng em."
Cảm giác trên ngón tay có chút mát lạnh khiến Thẩm Tại Luân không khỏi ngẩng đầu lên nhìn, sau khi nhìn thấy chiếc nhẫn, cậu không khỏi hỏi: "Anh vừa ra ngoài mua chiếc nhẫn này à?"
"Đúng vậy." Lý Hi Thừa nói: "Em nhìn kỹ xem trên đó là cái gì."
Thẩm Tại Luân cúi đầu nhìn chiếc nhẫn, nhìn thấy trên mặt nhẫn có một con lợn cực kỳ nhỏ.
Cậu chợt nhớ tới cách đây rất lâu, khi cậu và Lý Hi Thừa đều có thời gian tự do, cậu nằm trong vòng tay của Lý Hi Thừa, cười đến không thở nổi nói: "Lý Hi Thừa, anh nói xem sau này em sẽ yêu người như thế nào?"
Lý Hi Thừa: "Có lẽ... là người nào đó giống anh."
"Anh mặt dày thật đó, sao anh không nói là anh luôn đi."
"Ừ."
"Thật sao? Nhưng em không muốn. Nếu anh muốn ở bên em thì phải chuẩn bị một chiếc nhẫn, vậy em mới ở bên anh."
"Đến lúc đó, trên nhẫn nhất định phải khắc một con heo, nếu không em sẽ không đồng ý."
"Con heo đó là anh, còn trên chiếc nhẫn của anh khắc tên của em, thế nào?"
"..."
Thẩm Tại Luân vòng tay qua cổ Lý Hi Thừa, dùng sức xoa xoa cổ anh: "Lý Hi Thừa, cảm ơn, cảm ơn anh đã tin tưởng em."
"Cảm ơn anh vì đã không bao giờ rời bỏ em dù khó khăn đến mấy."
Người đàn ông ôm eo cậu, cúi đầu cọ chóp mũi cậu, khẽ cười nói: "A Luân, anh cũng rất may mắn khi có thể lại được ở bên em."
...
Vào ngày đầu năm mới, Thẩm Tại Luân và Lý Hi Thừa đến biệt thự nhà họ Thẩm trước.
Khi đến nơi, Thẩm Tử Nham và Liễu Húc Nhiễm đã bắt đầu gói sủi cảo, ba Thẩm đang dán câu đối, còn mẹ Thẩm đang bận việc trong bếp.
"A Luân tới rồi à? Tới đây, nhanh lên." Vừa nhìn thấy cậu, Thẩm Tử Nham như nhìn thấy cứu tinh, lập tức vẫy tay gọi Thẩm Tại Luân ngồi vào chỗ của mình, "Mẹ con cứ bắt ba gói sủi cảo, ba gói hoài mà không được, con gói thử xem."
Thẩm Tại Luân chớp chớp mắt, "Sủi cảo ạ? Con cũng không biết làm, nhưng con có thể học!"
Giọng nói tự tin của cậu khiến Lý Hi Thừa phải nhịn cười, hiển nhiên là không tin.
Thẩm Tại Luân: "Em học nhanh lắm, thật đó?"
Một lát sau, Thẩm Tại Luân đặt một chiếc bánh nham nhở xuống bàn, vừa đặt xuống thì lớp vỏ bánh lại bong ra.
"Cũng khó thật." Cậu không muốn bỏ cuộc, bắt đầu gói lại một cái khác.
Lúc Thẩm Thanh và Thẩm Hà Nhứ bước vào, Thẩm Tại Luân vẫn còn đang vật lộn với đống sủi cảo.
"Nhìn nè, em thành công rồi!" Chiếc bánh sủi cảo hoàn hảo nhất cuối cùng cũng xuất hiện, Thẩm Tại Luân liền mang đến cho Lý Hi Thừa xem, bộ dáng như đang cầu được khen ngợi: "Có phải giống hệt nguyên bảo không?!"
"Đúng vậy." Lý Hi Thừa giơ tay sờ sờ đầu cậu khen ngợi: "Gói rất đẹp."
"Em đã nói mà, em học rất nhanh." Thẩm Tại Luân hưng phấn ngồi xuống, bởi vì đã biết cách làm nên gói càng lúc càng đẹp hơn.
"Ba, mẹ." Thẩm Thanh chào hỏi rồi đi vào bếp, "Dì Hoàng đâu ạ? Dì ấy về rồi sao?"
"Ừ, vốn dĩ mẹ muốn giữ bà ấy lại cùng nhau ăn Tết, không ngờ con trai bà ấy lại được nghỉ lễ nên bảo là về quê ăn Tết." Mẹ Thẩm mỉm cười giải thích.
Sau khi Thẩm Thanh thật trở về, mẹ Thẩm cũng tìm đến dì Hoàng, xin lỗi rồi mời bà về.
"Con và Tiểu Thẩm ở bên nhau rồi à?" Mẹ Thẩm nhìn người đang cụng ly uống rượu với ba Thẩm ở ngoài phòng.
"Nhanh thôi ạ." Thẩm Thanh cũng không che giấu.
Mẹ Thẩm hỏi: "Nhanh là sao?"
"Bọn con dự định năm sau mới quen nhau." Thẩm Thanh nói: "Bây giờ cho anh ấy một khoảng thời gian lựa chọn. Nếu anh ấy không muốn ở bên con nữa thì chia tay. Nếu anh ấy muốn thì sang năm có thể quen nhau."
Mẹ Thẩm cười nói: "Tiểu Thẩm là một đứa bé rất ngoan. Mẹ thấy hai đứa con rất hợp nhau. À đúng rồi, sang năm con nhớ đến dự đám cưới của A Luân nhé."
Trên mặt Thẩm Thanh hiếm khi nở một nụ cười: "Dạ, con nhất định sẽ tới."
Gần đến giờ ăn tối thì bên ngoài bắn đầy pháo hoa.
Thẩm Tại Luân nấu xong sủi cảo thì đặt trước mặt Lý Hi Thừa, vì nóng quá nên cậu liền nắm lấy tai: "Mau nếm thử xem, đĩa này đều là em làm đó, sợ bọn họ chê em làm xấu, nên không cho bọn họ ăn."
"Không xấu." Lý Hi Thừa cúi đầu nhìn sủi cảo trong đĩa, cười nói: "Rất đẹp."
Thẩm Tại Luân hai mắt sáng lên: "Thử xem."
Lý Hi Thừa gắp một cái bánh sủi cảo, thổi cho bớt nóng, nhìn Thẩm Tại Luân nói: "A Luân, há miệng ra."
"Mở miệng làm gì?" Tuy rằng hỏi như vậy, nhưng Thẩm Tại Luân vẫn vô thức mở miệng, giây tiếp theo, Lý Hi Thừa đưa cái bánh sủi cảo vào miệng cậu, cười nhẹ nói: "Vất vả rồi."
Thẩm Tại Luân đột nhiên ngừng cười, cầm đũa nhanh chóng đút cho Lý Hi Thừa một miếng, sau đó nhai sủi cảo trong miệng rồi nuốt xuống, quay về phía Liễu Húc Nhiên giơ ngón tay cái lên: "Mẹ, con làm sủi cảo ăn ngon lắm, siêu ngon luôn!"
"Lần đầu tiên làm, chỉ cần thích ăn là được." Liễu Húc Nhiên ngồi ở bên cạnh cười nói.
Thẩm Tại Luân đột nhiên lấy rượu ra, rót cho mọi người một ly, sau đó nâng ly lớn tiếng nói: "Hôm nay là Tết, chúng ta cùng cụng ly đi."
"Uống được không đó?" Trong phòng khách hầu như mọi người đều nghi ngờ khả năng uống rượu của Thẩm Tại Luân.
Thẩm Tại Luân điên cuồng gật đầu: "Có thể uống, uống ít thì không sao."
Ngoài cửa sổ, pháo hoa hoành tráng rực rỡ nở rộ trên bầu trời, mọi người mỉm cười cụng ly:
"CHÚC MỪNG NĂM MỚI."
"CHÚC MỪNG NĂM MỚI!"
"..."
Thẩm Tại Luân ngẩng đầu uống cạn ly rượu, đã lâu không uống, mắt cậu hưng phấn hơn bình thường rất nhiều, nhìn bình rượu bên cạnh lắc lư nhân bản, cậu đưa tay ra muốn rót cho mình một ly.
Lý Hi Thừa ghé vào tai cậu thấp giọng nói gì đó, sắc mặt Thẩm Tại Luân đột nhiên đỏ bừng, trong nháy mắt đặt ly xuống, rất ngoan ngoãn nói: "Em không uống nữa! "
Những người khác nhìn qua chỗ cậu, Thẩm Tại Luân liền vội vàng dời ánh mắt đi, chỉ ra ngoài cửa sổ: "Nhìn xem, pháo hoa đẹp quá."
Mọi người đều nhìn theo ngón tay của cậu.
Pháo hoa đầy màu sắc nở rộ trên bầu trời đêm hiện ra mấy chữ: Chúc mọi người một năm mới vui vẻ.
Hoàn chính văn
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro