65
Kim Thiện Vũ càng nói Thẩm Tại Luân càng ngồi không yên, trên mặt Lý Hi Thừa bên cạnh thì không thấy biểu cảm kỳ lạ gì, thỉnh thoảng còn hưởng ứng lời của Kim Thiện Vũ, nhưng không hiểu sao Thẩm Thờ lại cảm thấy hắn đang không vui.
Cậu đổ đầy ly nước Kim Thiện Vũ đã uống gần hết, chuyển chủ đề:"Mày đối xử với Tạ Hồng như vậy, lỡ nó có lòng trả thù mày thì sao?"
"Nó không dám đâu." Kim Thiện Vũ cười hì hì, "Cách đây không lâu cậu tao lại được thăng chức, ngày nào cũng có người chạy đến nịnh bợ nhà tao. Thầy bói nói, tao có số mệnh tốt, vượng cả nhà, họ quý tao lắm."
Chỉ có thể nói có người sinh ra đã có số mệnh giàu sang.
Kim Thiện Vũ có tiền, không chỉ không có mưu mẹo mà còn không có vẻ gì là kiêu căng, ngoại trừ lúc xuất hiện dọa người một chút, theo thời gian, dần dần quen với những người trên bàn ăn.
Mặt Tây Thôn Lực tròn mắt cũng tròn, đã thay đổi cách ăn mặc như HKT của mình, cả người trông sạch sẽ và vô hại, cầm ly lên nói vài câu đã tâm sự với Kim Thiện Vũ.
(Note: HKT là edit tự thêm vào, từ gốc là 杀马特, cũng là chỉ cách ăn mặc dị hợm như thế này, nói HKT cho mấy bác dễ hình dung ha)
Cậu ta cười híp mắt:"Trông quan hệ của anh và Thẩm Tại Luân tốt thật, quen nhau từ khi nào?"
"Chúng tôi quen nhau từ mẫu giáo, mẫu giáo Hoa Hướng Dương biết không? Hồi nhỏ hai đứa tôi học ở đó. Lúc đó mặt Thẩm Tại Luân không thối như bây giờ, trắng trẻo như được tạc từ ngọc, là đứa trẻ đẹp nhất cả trường, tôi vừa nhìn đã ưng..."
Cái miệng nhỏ của Kim Thiện Vũ lèm bèm: "Hồi nhỏ nó đáng yêu hơn bây giờ nhiều, lúc đó còn sợ sấm sét, sợ quá ôm gối tìm tôi ngủ cùng."
Cậu ta càng nói, Lý Hi Thừa bên cạnh càng im lặng.
Thẩm Tại Luân đá cậu ta một cái dưới gầm bàn:"Mày bớt nói lại đi."
Kim Thiện Vũ bị đá ngơ ngác:"Không phải chứ Thẩm Tại Luân, mặt mày mỏng quá vậy? Hơn nữa, ở đây toàn là bạn bè, đâu có vợ tương lai của mày đâu, mày lo cái gì?"
Thẩm Tại Luân: "..."
Tây Thôn Lực khựng lại, cũng không nói gì.
Không nói thì không nói, Kim Thiện Vũ bưng bát ăn cơm, ăn một lúc cậu ta lại ghé sát vào Thẩm Tại Luân, "Món ăn ở tầng này không ngon bằng tầng trên."
Thẩm Tại Luân gắp một miếng thịt bò nhét vào miệng cậu ta, "Đại thiếu gia, là mày muốn ăn ở đây với tao đấy."
Kim Thiện Vũ nói: "Không phải gọi mày lên mà mày không lên sao, thật ra cũng có thể gọi bạn bè mày lên cùng, tao mở thêm một phòng riêng là được."
Có thể nói là đại thiếu gia Kim vừa ngốc vừa nhiều tiền.
Đại thiếu gia Kim lại nói: "Mày xem mày sống khổ sở thế nào, ăn cũng không được ngon, mặc cũng không được tốt, tao cho tiền mày lại không lấy."
Thẩm Tại Luân: "..."
Lý Hi Thừa kéo ghế đứng dậy, "Tôi đi vệ sinh."
Thẩm Tại Luân nhìn hắn một cái, đối phương chỉ để lại cho cậu một cái lưng.
Kim Thiện Vũ than phiền, "Người bạn này của mày sao thế? Lạnh như băng, không thích nói chuyện, nhìn thấy tao cũng không cười một cái, lúc trước tao còn chọn quần áo cho cậu ta nữa..."
Thẩm Tại Luân cũng kéo ghế đứng dậy, "Tao cũng đi vệ sinh."
Kim Thiện Vũ: "..."
Không phải, mắc tiểu gấp vậy à?
Thẩm Tại Luân đi theo đường tìm đến nhà vệ sinh, vừa bước vào, bên trong không có một ai, trống rỗng, gạch lát sàn màu be phản chiếu bóng của cậu.
"Lý Hi Thừa?"
Thẩm Tại Luân thăm dò gọi một tiếng.
Không có ai đáp lại cậu.
Cậu lại đi thêm hai bước, gần đến cuối, đột nhiên một bàn tay đưa ra che miệng cậu, trong nháy mắt đã kéo người vào trong.
Thẩm Tại Luân trợn tròn mắt, gáy được lót tay, lưng đập vào cửa phòng vệ sinh phát ra tiếng ruỳnh rất lớn. Cậu còn chưa hoàn hồn, đôi môi khô ráo đã dồn dập áp xuống.
Mũi truyền đến mùi khô nóng, thắt lưng Thẩm Tại Luân đang căng thẳng từ từ thả lỏng, đưa tay vòng lấy vai đang áp sát cậu.
Thế là nụ hôn càng mãnh liệt hơn.
Bàn tay lót dưới gáy cậu không biết từ lúc nào đã rời đi, vạt áo phông được vén lên, lòng bàn tay nóng hổi dán vào eo trượt vào trong.
Thẩm Tại Luân bị ép vào góc nhỏ hẹp của phòng, trước sau đều bị vây kín, người trước mặt mang theo cảm xúc cực kỳ vội vã như đang tìm kiếm điều gì, hận không thể chen vào cơ thể cậu.
Bàn tay đặt trên eo từ từ đi lên, vết chai trong lòng bàn tay vừa thô vừa dày, khi lướt qua làn da mềm mại trên ngực tạo ra những vết hằn đỏ ửng, ép, xoa, kéo đến có chút biến dạng.
Thẩm Tại Luân run lên một cái, khó chịu cúi lưng, môi bị ăn, ngay cả lời ngăn cản cũng không nói ra được, chỉ có thể đưa tay ra cố gắng kéo bàn tay đang ở trong áo ra.
Nhưng vừa chạm vào cánh tay, đã bị bàn tay khác kéo xuống.
Lý Hi Thừa buông miệng ra, vùi vào cổ và vai Thẩm Tại Luân như một con chó, dâm đãng đẩy hông về phía trước.
"Thiếu gia, sờ tôi đi..."
Cách lớp vải, Thẩm Tại Luân sờ được một củ khoai nóng bỏng. Cậu cố gắng hất tay ra, nhưng bị nắm chặt, không tài nào hất ra được.
"Lý Hi Thừa!" Gốc tai cậu đỏ đến sắp chảy máu, "Giữa chốn đông người, sao cậu lại... sao lại..."
"Tôi không biết..."
Lý Hi Thừa liếm lên vai và cổ trắng nõn của cậu, như thể bị kìm nén quá lâu, đuôi mắt nổi lên màu đỏ tươi.
"Thiếu gia, cầu xin anh chạm vào tôi, dùng cái gì cũng được, sờ tôi một cái đi, anh vẫn thích mà đúng không?"
Động tác giãy giụa của Thẩm Tại Luân khựng lại.
Lý Hi Thừa vẫn vội vã áp vào người cậu, mồ hôi từ khuôn mặt góc cạnh chảy xuống, hơi thở càng lúc càng dồn dập, không gian nhỏ hẹp bị biến thành một vũng nước ẩm ướt đầy tình dục.
So với nhu cầu thể xác, hắn càng muốn sự đụng chạm của Thẩm Tại Luân hơn. Hắn khao khát sự vuốt ve của cậu, đặc biệt là sau khi Kim Thiện Vũ xuất hiện, sự kìm nén quá lâu đã biến thành một làn sóng tình dục mãnh liệt, ập đến dữ dội.
So với một con người, Lý Hi Thừa lúc này càng giống một con thú bị kìm hãm bởi tình dục, không biết xấu hổ mà áp sát Thẩm Tại Luân, kéo tay cậu, đưa thứ xấu xí vào tay cậu.
"Cầu xin anh, sờ tôi đi, hôn tôi đi..."
Một tiếng rầm, cửa phòng vệ sinh bị mở ra, Thẩm Tại Luân giật mình, cả người co rúm lại trong lòng Lý Hi Thừa, rút tay ra che miệng hắn.
Lý Hi Thừa thè lưỡi liếm qua lòng bàn tay cậu.
Không biết là do nóng hay do gì, đuôi mắt Thẩm Tại Luân ửng nước, lông mi run rẩy không ngừng.
Người trong phòng vệ sinh đến rồi đi, Lý Hi Thừa vẫn dán chặt vào cậu không buông. Không được vuốt ve, cả người hắn trở nên vội vã thấy rõ, trong cổ họng phát ra tiếng rên rỉ nghẹn ngào.
Thẩm Tại Luân nhắm mắt lại, từ từ thở ra một hơi, như thể đã hạ quyết tâm, đưa tay ra đỡ lấy, ngẩng đầu đưa môi mình lên, dán vào đôi môi khô ráo của Lý Hi Thừa, an ủi liếm một cái.
"Lý Hi Thừa, tôi ở đây, vẫn luôn ở đây, thích cậu nhất..."
-
Kim Thiện Vũ chờ trái chờ phải, cơm gần ăn xong rồi, Thẩm Tại Luân mới quay lại.
Lý Hi Thừa đi sau lưng cậu, hai người một trước một sau, mặt Thẩm Tại Luân lạnh lùng không nói lời nào, cả người tỏa ra một luồng khí lạnh, dường như đã rửa mặt, tóc trên trán đều ướt.
Lý Hi Thừa đi đến bên cạnh cậu, vừa mở miệng, Thẩm Tại Luân lập tức quay người, thế là hắn hít phải một bụng bụi bặm, nhìn Thẩm Tại Luân ngồi xuống cạnh Kim Thiện Vũ.
Hắn sờ mũi, cũng ngồi xuống bên kia của Kim Thiện Vũ.
Kim Thiện Vũ khựng lại, kéo ghế lại gần Thẩm Tại Luân, "Bố, sao lại giận rồi?"
Thẩm Tại Luân không nói, những sợi tóc ướt rủ xuống, đầu mũi bị chạm vào có chút lạnh, dường như cậu vẫn có thể ngửi thấy mùi tanh dính trên mặt.
Thật là...
Lý Hi Thừa tự biết mình có lỗi, bóc tôm đặt vào đĩa rồi đẩy về phía Thẩm Tại Luân, "Anh nếm thử cái này đi."
Mặt Thẩm Tại Luân lập tức sầm xuống, "Cầm đi, không thèm."
"Vậy cua thì sao?"
"Thịt gà?"
"Sườn..."
Thẩm Tại Luân cầm đũa ném vào mặt Lý Hi Thừa, "Đừng nói chuyện với tôi, nhìn thấy cậu là tôi đã bực rồi."
Nhất thời, bàn ăn rơi vào sự yên lặng kỳ lạ, Kim Thiện Vũ chen giữa hai người run rẩy, cậu ta cười gượng một tiếng, "Có chuyện gì vậy?"
Thẩm Tại Luân không nói, chỉ thề trong lòng, nếu cậu còn xót Lý Hi Thừa thì cậu là chó.
Bữa cơm cứ thế kết thúc trong sự hỗn loạn.
Dưới sự nài nỉ của Kim Thiện Vũ, Thẩm Tại Luân đồng ý ngày mai sẽ đi chơi với cậu ta, tiễn những người khác đi, cậu và Lý Hi Thừa quay về khách sạn.
Vừa vào cửa, Lý Hi Thừa rất tự giác quỳ bên giường, ánh mắt đầy mong đợi nhìn Thẩm Tại Luân, "Xin lỗi, tôi sai rồi."
Thẩm Tại Luân: "..."
Nhận lỗi thì rất tích cực, chỉ là chưa bao giờ thấy hắn sửa chữa.
Cậu coi như không thấy, tự mình đi tắm. Khi đi ra, Lý Hi Thừa vẫn ở vị trí cũ không nhúc nhích.
Thấy cậu đi ra, Lý Hi Thừa nhích lại gần, đến bên cạnh Thẩm Tại Luân, "Anh chưa ăn no, tôi bảo khách sạn chiên một phần cơm chiên."
Thẩm Tại Luân ngồi trên giường, giọng nói lạnh nhạt, "Ăn gì, bị cậu chọc giận no rồi."
Những sợi tóc mềm mại của thiếu niên rủ xuống trán, khuôn mặt bị hơi nước làm cho ửng đỏ, cổ áo hơi mở để lộ một đoạn xương quai xanh tinh tế, hương thơm ấm áp trên cơ thể hòa lẫn với mùi sữa tắm không tên của khách sạn, bay vào mũi Lý Hi Thừa.
Hắn nuốt nước bọt, lại nhớ đến dáng vẻ khi bắn lên mặt cậu.
Người như ngọc trắng, lại bị hắn làm ô uế. Ánh mắt hắn không hề trong sạch, Thẩm Tại Luân nhìn một cái đã phát hiện, giơ chân đá vào eo bụng rắn chắc của hắn.
"Lý Hi Thừa, cậu đang nghĩ gì vậy?"
Lý Hi Thừa nuốt nước bọt, "Không có."
Thẩm Tại Luân khoanh tay, rũ mắt đánh giá hắn, "Vậy cậu nói xem, cậu sai ở đâu?"
Lý Hi Thừa nhìn chằm chằm vào cậu.
"Tại tôi bắn quá cao."
Thẩm Tại Luân: "..."
Cậu còn có thể mong chờ cái gì tốt đẹp từ cái miệng này của Lý Hi Thừa đây?
Thẩm Tại Luân nằm xuống, kéo chăn trùm kín người, "Nói hay như vậy, vậy cậu quỳ mà nói đi."
Lý Hi Thừa: "..."
Nói nhiều sai nhiều, Lý Hi Thừa dứt khoát im lặng, ngoan ngoãn quỳ ở đó, đợi Thẩm Tại Luân hết giận rồi nói.
Đợi một lúc, Thẩm Tại Luân lật người, trong chăn truyền ra giọng nói nghèn nghẹt của cậu.
"Tôi và Kim Thiện Vũ chỉ là bạn bè bình thường."
Lý Hi Thừa sững sờ một lát, mới phản ứng lại Thẩm Tại Luân đang giải thích với hắn.
"Tôi biết, chỉ là tôi..."
Chỉ là hắn không thể kiểm soát. Hắn hy vọng người khác đối xử tốt với Thẩm Tại Luân, nhưng lại sợ người khác đối xử quá tốt với Thẩm Tại Luân.
Những gì hắn có thể cho, người khác cũng có thể cho, vậy thì Thẩm Tại Luân không cần phải ở bên cạnh hắn nữa.
Thẩm Tại Luân không nhận ra suy nghĩ của hắn, tưởng hắn chỉ ghen tuông. Cậu nói: "Kim Thiện Vũ là trẻ sinh non, cơ thể không khoẻ lắm, nhà lại chỉ có mình nó, cưng chiều vô cùng, cho ăn uống vô tội vạ, nuôi từ nhỏ thành một thằng béo ú."
"Lúc đó có một đứa trẻ không ưa nó, bèn xúi giục những đứa khác cô lập nó, ngày nào cũng mắng nó là thằng béo chết tiệt. Nó nhút nhát, bị bắt nạt cũng không dám nói với người nhà, tôi thấy không vừa mắt, giúp nó vài lần, thế là ngày nào nó cũng chạy theo sau lưng tôi. Cứ thế chúng tôi thân nhau."
Nói đến đây, cậu kéo chăn lẩm bẩm một câu, "Một người đàn ông to như vậy, có thể rộng lượng một chút không?"
"Tại tôi nhỏ mọn quá..." Lý Hi Thừa nằm sấp bên giường, đưa tay kéo chăn, "Tôi sẽ chú ý hơn vào lần sau, tha thứ cho tôi lần này có được không?"
Chăn lỏng ra một chút, Thẩm Tại Luân để lộ đôi mắt, mí mắt bị hơi làm cho hơi hồng. Cậu nhìn Lý Hi Thừa, đôi mắt ướt át, giọng nói nhỏ xíu.
"Lý Hi Thừa... cậu có cái đó... cái chứng nghiện đó không..."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro