° 𝜗𝜚 °
🖇 ℕ𝕊𝔽𝕎
-----
Ngày nghỉ yên ả đến bất ngờ, như một chiếc chăn mỏng trải nhẹ lên cả ký túc xá thường ngày đầy ồn ào. Không còn tiếng bước chân hối hả, không còn tiếng cười đùa ngoài hành lang. Mỗi thành viên đều có khoảng không riêng, và Jake chọn dành một chiều riêng tư cho trò chơi quen thuộc của mình. Phòng cậu sáng vừa đủ, máy tính phát ra ánh sáng xanh dịu nhẹ, phản chiếu lên làn da trắng hồng và hàng mi cong đang cụp xuống đầy tập trung.
Cậu nằm lên giường ngồi tư thế nằm sấp, một chiếc tanktop cũ kỹ mà Heeseung từng bảo là “nhìn muốn cắn”, cùng một chiếc quần ngủ mỏng đến mức gần như chẳng che được gì nếu cậu vô tình nghiêng người. Lưng Jake thon, trắng, và cong nhẹ xuống phần eo, cái cách mà ánh sáng hắt nghiêng qua lại càng khiến hình thể ấy trở nên mong manh, quyến rũ đến nghẹt thở.
Jake không biết, sau cánh cửa khép hờ, đã có một ánh mắt nhìn mình rất lâu.
Heeseung đứng đó, yên lặng và kiềm nén. Trong đôi mắt anh là một trận bão, và tâm trí thì lặp đi lặp lại một từ duy nhất: cún con của anh sao lại dễ thương thế này. Anh không định làm gì cả. Ban đầu chỉ là ghé qua mượn sách, rồi lại bị hút chặt vào dáng ngồi nghiêng nghiêng với mái tóc rối bù ấy. Chỉ một trận game? Chỉ một bộ đồ ngủ? Cớ sao lại quyến rũ đến mức này?
Anh không chịu nổi nữa.
Anh tiến lại gần, không gây tiếng động, và chỉ khi đứng sát sau lưng Jake, hơi thở gần đến mức da cổ cậu khẽ nổi gai, Jake mới giật mình quay đầu lại. Nhưng chưa kịp nói, cậu đã bị kéo nhẹ ngửa người ra, cả cơ thể rơi vào vòng tay ôm chặt từ phía sau. Heeseung không nói gì. Anh lên giường, chỉ úp cằm lên vai cậu, hít một hơi thật sâu như muốn khảm trọn mùi hương cún nhỏ vào lồng ngực.
Jake vẫn cứng người, ánh mắt không rời khỏi màn hình. “Hyung… đừng phá… sắp top ba rồi…” – cậu thì thầm, giọng khản nhẹ.
Anh cười khẽ bên tai. “Chơi đi, anh chỉ nghịch một chút thôi.”
Bàn tay luồn xuống dưới lớp áo, áp lên bụng bé, rồi trượt xuống hông. Chạm khẽ. Day nhẹ. Đến khi Jake hơi rướn người, thì Heeseung đã đưa một món đồ nhỏ áp vào giữa hai chân em. Không to. Không lạnh. Nhưng trơn, mịn và mềm vừa đủ để khiến Jake nấc khẽ, và cái run đầu tiên khiến toàn thân cậu phản ứng như điện giật.
Anh đẩy sâu vào, cẩn thận và chậm rãi, rồi dùng một thiết bị nhỏ xíu điều khiển chế độ rung. Khi tiếng rung đầu tiên bắt đầu, là lúc Jake vỡ vụn. Tay cậu run, đôi mắt mờ nhòe.
Jake rít qua kẽ răng. Bàn tay run, mắt nhòe vì cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng mỗi đợt rung khiến cậu siết chân lại, rồi rên khẽ như tiếng mèo vỡ giọng.
“Ưh… ah… aah…!”
Mỗi cú rung như kích thích thần kinh sâu nhất trong cậu. Bụng co rút, sống lưng run rẩy. Jake bắt đầu thở hổn hển cố bám lấy sự tỉnh táo mong manh trong khi cơ thể cứ tan chảy dần dần. Nhưng Heeseung không cho em thời gian định thần. Anh nhấc bổng Jake lên, ghì cậu nằm xuống giường, ép em dạng chân trong vô thức, và nhấn môi mình vào lưng trần mát lạnh.
“Tiếp tục chơi đi.” – anh cười khẽ, tay thì nhấn tăng cấp độ thứ hai.
bzzzztt
“Ư… ƯAA… ah…!”
Jake cắn môi thật mạnh để không rên thành tiếng, nhưng mông thì siết lại không kiểm soát, khiến thứ trong người trượt sâu thêm một chút. Cả người cậu nghiêng nhẹ về trước, lưng cong rõ rệt, và Heeseung vẫn đang nhấn từng nấc tăng dần, mỗi lần đều quan sát phản ứng run rẩy của bé cún đáng yêu.
“Ch-chết mất… H-Hee à… dừng lại đ-đi....”
“Không là không?”
Heeseung thì thầm ngay bên tai, rồi bấm mạnh nút cao nhất.
“ƯAAAHH—!”
Jake gào khẽ, cả thân người giật mạnh về phía trước, điện thoại rơi khỏi tay, chân đá loạng choạng, hai tay bấu chặt chăn ga như tìm điểm tựa sống sót. Phần dưới co rút dữ dội, từng đợt sóng rung cực mạnh đánh thẳng vào sâu trong, khiến bé khóc bật tiếng, nước mắt rơi không kịp ngăn.
“Ư… aa… hức… a-anh… chồng… đừng mà… e-em… chói cả người rồi…”
Heeseung vẫn không tắt. Anh ôm lấy eo bé, hôn lên cổ cậu thật dài, rồi thì thầm như rót mật vào tai:
“Bé của anh rên xinh như thế… không bật max thì phí.”
Jake khóc nức lên, thân dưới co giật như đang lên đỉnh lần đầu, rên không thành tiếng, đầu gục xuống bàn mà không thể kiểm soát nổi thân thể mình nữa.
Heeseung chỉ hôn má em, rồi nhấn tắt chế độ rung, đúng lúc Jake vỡ oà, ướt đẫm, người đổ gục vào lòng anh như cánh hoa héo rũ.
Rồi, anh rút món đồ ra khỏi người cậu, thay vào đó là cơ thể thật nóng, dài, cứng, và đang chờ được nuốt trọn. Heeseung cẩn thận chống người, hôn nhẹ lên xương sống Jake, kéo áo tanktop lên tận cổ để lộ tấm lưng trắng nõn nà phủ sương mồ hôi.
Và rồi… chạm vào.
Một chuyển động chậm, trượt sâu, ấm nóng len từng chút một như thể đẩy ngọn lửa đi vào tận đáy. Jake không rên to, không hét lớn. Cậu chỉ khóc, mắt mở to, cổ khẽ gập lại như muốn tránh né điều không tránh được. Nhưng tiếng thở khẽ ấy, cái cách cơ thể co rút lại để siết chặt anh vào sâu hơn, đã nói thay tất cả.
Heeseung bắt đầu nhấp nhẹ, nhưng từng cú đều rất sâu, rất đều như đào tận cùng cái đáy mềm yếu nhất của cún nhỏ. Mỗi cú thúc là một tiếng rên, không đứt quãng, không giấu giếm.
“Ưh…ah…mmph..hức..!”
Cậu nằm sấp, hai tay bị kéo ghì lên đầu, còn phần hông thì bị nâng lên, ép lại đúng vị trí khiến mỗi cú đâm đều va trúng điểm sâu nhất khiến Jake khóc càng lúc càng nhiều hơn, nhưng không ngừng nghển mông lên chịu đựng. Khiến em gần như không còn nhận thức rõ ràng.
Heeseung thì ôm sát lấy cậu từ phía sau, thở gấp ngay bên tai em:
“Chặt quá… Jaeyunie… sao em cứ co lại thế hả…?”
Jake không thể trả lời, cậu chỉ có thể khóc nấc nhẹ, thân thể mềm nhũn nhưng vẫn dạng chân theo phản xạ, như dâng hiến toàn bộ cho người mình yêu.
Anh kéo tóc cậu nhẹ ra sau, ép lưng cậu ngửa lên, rồi phập thêm một cú cực mạnh, đến tận cùng.
“ƯAAAAH…!!”
Jake gào lên một tiếng như bị bóp nghẹt, toàn thân run lẩy bẩy, rồi bất ngờ bị lật lại, nằm ngửa, hai chân bị đẩy lên cao sát ngực. Gương mặt cậu ướt nhòe, hai mắt đỏ, miệng vẫn chưa khép lại sau tiếng rên nghẹn.
Heeseung không cho bé nghỉ, đâm vào ngay khi đổi tư thế, mạnh và sâu đến mức người Jake bị đẩy trượt lên giường, mông đỏ ửng, ngực phập phồng vì rên không kịp thở.
“Ưah… ah… ahh… a…!”
“Đừng khóc… bé của anh… rên đẹp thế này cơ mà…” – Heeseung cúi xuống, liếm nước mắt ở má Jake, rồi nhấn lưỡi vào miệng bé, kéo ra một sợi chỉ bạc dài khi buông.
Jake run chân, cơ bụng co giật, đầu óc trống rỗng, cậu chỉ còn biết thút thít trong sung sướng, không thốt ra nổi một từ.
Nhưng Heeseung chưa dừng lại.
Anh rút ra, đỡ Jake ngồi dậy, để bé ngồi lên đùi mình, xoạc hai chân cưỡi anh, gương mặt cậu lúc này đã đỏ bừng, môi sưng ướt vì bị cắn.
“Em tự làm đi. Cưỡi chồng như em muốn ấy.”
Jake rùng mình, hai tay chống lên vai anh, rồi từ từ nhấn mông xuống, đôi chân bé nhỏ siết lấy eo anh, thân thể đầy những dấu hôn đỏ ửng. Mỗi lần hạ xuống, Jake ngước lên rên trong nước mắt, miệng hé thành đường nhỏ, cổ ngửa, cả người như đang tan chảy trên người Heeseung. Phần cứng nóng rực trượt vào trong, chọc sâu đến tận cùng, khiến cậu rên to, đầu gục xuống vai Heeseung, run như sắp ngất.
“Ưh… aaah… aa… aaaa…”
Heeseung ngẩng lên, ngắm bé cún ngoan run rẩy trong lòng, rồi đỡ eo bé bắt đầu nhấp từ dưới lên, từng cú đẩy khiến Jake ngửa đầu khóc không ra hơi, giọng rên vỡ vụn.
“Ư… ư… uuhh… aah… chồng ơi… aa…”
Jake bắn trong vô thức, trắng bụng, nhưng cơ thể vẫn bị đè ngược xuống giường, ép ngực sát giường, mông cong vểnh, tay bị kéo ra sau giữ chặt như trói đôi chân dang ra, bị giữ chặt và thúc vào từ sau không thương tiếc. Giường rung. Mồ hôi rơi. Mắt Jake nhòe, nhưng vẫn nghiêng đầu rên rỉ trong khoái cảm điên cuồng.
Khi anh nhìn thấy đôi mắt Jake đẫm nước, môi rên nức nở mà vẫn nghển người lên nghênh đón anh như cầu xin, toàn bộ phần bản năng trỗi dậy, mãnh liệt, cháy bỏng, và chẳng còn điểm dừng.
"Bé cún ngoan của anh chịu được nữa không?" – anh gằn khẽ, nhưng lại không cho bé kịp thở, ép mông em xuống sát đùi mình, rồi thúc hông thật mạnh từ dưới lên.
Phạch!
Phạch!
Phạch!
Mỗi cú đâm như có lực ngàn cân, chạm thẳng vào điểm sâu nhất, khiến Jake bật ngửa người, khóc òa không thành tiếng. Tay em bấu chặt tấm ga, từng móng tay để lại vết lõm vì đau – mà cũng vì sung sướng đến điên loạn.
“ƯAAA... H-Heeseung… a-aah… a-anh… dừng m-một chút... hức…”
Nhưng Heeseung không dừng.
Anh ghì chặt eo Jake, rút ra rồi dồn toàn bộ lực thúc vào một lần sâu đến tận cùng khiến bé cún giật bắn người, cả thân thể cong lại thành hình cánh cung, mồ hôi vã ra như mưa.
Jake không còn nói được.
Cậu chỉ rên. Chỉ khóc.
Mỗi cú thúc là một tiếng nấc nghẹn. Mỗi nhịp vào là một tiếng rên kéo dài:
“Ư-aah… ah… a… aaaa… hức… a-anh… em… e-em không…!”
Heeseung dồn nhịp nhanh hơn, như muốn đẩy bé lên cao trào lần nữa. Những cú va chạm vang lên ướt át, dày đặc, nhịp nhàng mà điên cuồng, khiến cả giường rung như đang khóc cùng Jake
Cuối cùng, khi anh thúc cú cuối, sâu đến mức Jake cong người giật bắn, cậu không còn sức rên nữa, chỉ hé môi thở nhẹ, rồi bất tỉnh trong vòng tay người yêu.
Heeseung ôm em lên, lau người cẩn thận bằng khăn ấm. Anh hôn lên từng dấu đỏ mình để lại, thay ga giường mới, rồi kéo Jake vào lòng. Em vẫn run nhẹ, nhưng đã yên giấc, hai tay co lại như cún con, trán vẫn nhíu vì dư âm.
Anh chỉ khẽ thì thầm bên tai:
“Lần sau, nếu thấy anh đứng sau lưng mà vẫn cố chơi game… anh sẽ làm gấp đôi.”
Jake khẽ rên mũi trong mơ, tiếng âm nhỏ như tiếng mèo con cựa mình giữa trời đông. Cậu nhăn nhẹ trán, môi mấp máy một chữ không rõ ràng, như thể dư âm của khoái cảm vẫn còn chảy tràn trong huyết mạch, chưa chịu nguôi ngoai. Hàng mi run nhẹ, nước mắt khô lại thành một vệt bạc nhòe nơi gò má, còn hơi thở thì phập phồng theo từng cái siết dịu dàng từ cánh tay Heeseung đang ôm trọn cậu từ phía sau.
Heeseung chống khuỷu tay, nửa người gác lên bé cún vừa ngủ lịm. Mắt anh không chớp, chỉ dán vào bờ mi Jake đang khép lại thật yên. Em thở đều, lồng ngực phập phồng nhịp chậm, môi hé ra như vẫn còn thở theo những cơn rên chưa tan hết. Đôi má cậu đỏ bừng, vẫn còn dấu nước mắt sau hàng mi dài, còn bắp đùi thì khẽ co lại theo bản năng khi Heeseung lướt nhẹ ngón tay trên da.
Anh cúi xuống, hôn nhẹ lên mũi cún, rồi thì thầm như thể nói với chính mình:
“Ngủ rồi à, Jaeyunie…”
Một tiếng cười khẽ thoát ra, đầy yêu chiều và bất lực. “Nhìn em thế này, anh chẳng hiểu sao mình còn giữ được bình tĩnh. Chẳng hiểu sao lúc em gọi ‘chồng ơi’ mà rên trong nước mắt, anh không nuốt luôn em vào tim mình.”
Anh kéo cậu sát hơn, ghì chặt vào ngực như thể sợ chỉ cần thả ra… em sẽ biến mất.
“Em không biết đâu… anh ghen với cả mấy tiếng thở em dành cho giấc mơ. Anh muốn mỗi tiếng rên, mỗi lần em mím môi khóc… đều vì anh, chỉ vì anh thôi.”
Anh ngừng lại, nhìn gương mặt ấy lần nữa - gương mặt cún ngoan sau khi bị dỗ bằng cả trái tim lẫn thân xác.
“Em thuộc về anh, Jake à. Cả cơ thể này. Cả trái tim này. Kể cả những vết đỏ anh để lại… đều là để ai nhìn vào cũng biết: em là của Lee Heeseung.”
Một bàn tay siết lấy eo em thật chặt.
“Mai dậy, thể nào cũng đau lắm, nhỉ? Nhưng mà… nếu em còn rên ‘chồng ơi’ theo cái kiểu ban nãy…”
Heeseung cúi xuống, hôn thật sâu lên môi cún, rồi dừng lại, thì thầm trong nụ hôn chưa dứt:
“…anh sẽ lại đè em xuống, ngay cả khi em còn chưa tỉnh ngủ.”
-----
end.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro