#1
⋆─────⋆
📱 Tin nhắn đến lúc 6:12 sáng
@heeseung: dậy chưa, trời ngoài đồng đang có sương đẹp lắm.
@jaeyun: Ưmmmmm... 5 phút nữa, cho em nằm nghe gió thêm tí.
@heeseung: gió không chờ đâu, nhưng anh thì có :)
@jaeyun: nói mấy câu này ở thành phố chắc bị chê sến.
@heeseung: ở đây, người ta gọi là "thật lòng"
Giữa không gian lặng như tờ, chỉ có tiếng gà gáy và hơi thở của sương sớm, tin nhắn của Heeseung đến như một vệt nắng len vào phòng.
Jaeyun dụi mắt, nửa thức nửa mơ, cảm giác ấm áp từ dòng chữ nhỏ khiến lòng khẽ dãn ra như được chạm nhẹ vào một điều dịu dàng chưa kịp gọi tên.
⋆─────⋆
🐚 Chiều, bên bờ suối nhỏ sau làng
- jaeyun: anh có bao giờ nghĩ... sau này mình sẽ đi xa không?
- heeseung: chắc là có, nhưng anh muốn quay lại.
- jaeyun: vì sao?
- heeseung: vì ở đây có người hay lười dậy sớm, mà anh chưa dạy em xong cách ngắm bình minh.
Ánh chiều rải xuống mặt nước những vệt vàng mềm như sợi tơ, gió đưa theo mùi cỏ non và hương hoa dại.
Jaeyun ngồi trên phiến đá, tay khẽ vẽ vòng tròn trên mặt suối. Heeseung ngồi cạnh, lặng im một lúc rồi bật cười, tiếng cười nhẹ như cánh chuồn lướt qua mùa hạ.
Có những điều không cần nói ra, chỉ cần nhìn nhau cũng đủ biết lòng mình đang bình yên đến nhường nào.
⋆─────⋆
🌾 Ghi chú từ jake
"Thật lạ... giữa đồng không mênh mông, tim mình lại nhỏ đi.
Nhỏ như giọt sương đọng trên đầu cỏ, như tiếng thở của gió khi chạm vào lá lúa.
Nhưng cũng chính lúc ấy, lòng mình lại yên ả hơn bao giờ hết... vì bên cạnh, có người nhìn cùng một bầu trời, cùng một ánh hoàng hôn."
⋆─────⋆
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro