chương 65
Sáu tháng cuối năm hai, Sim Jaeyun gần như chỉ chạy qua lại giữa sân thể dục và văn phòng Chủ tịch Hội học sinh, hằng ngày ngoại trừ ăn, ngủ thì chính là huấn luyện, học tập – Đương nhiên còn có không lúc nào là không yêu đương với chủ tịch Lee nữa.
Mỗi ngày, mỗi ngày đều tặng anh một viên kẹo.
Kẹo trái cây được bọc bởi một loại giấy hình vuông trong suốt rực rỡ, giấy này có thể gấp thành hạc với đủ kiểu màu sắc.
Một ngày tích một con như vậy, chiếc bình nhỏ của Lee Heeseung nay đã có hơn trăm chiếc hạc giấy.
Kết thúc học kỳ sau của năm hai, thành tích Sim Jaeyun đã ổn định khoảng hạng 30 trong lớp, kiểm tra cuối kỳ đứng thứ 31 giữa học sinh cùng lớp, tổng điểm đạt 466.
Sau khai giảng năm ba, bọn họ lại trải qua một đợt phân ban nữa, hiện tại lớp thường và lớp Olympic đã còn chút khác biệt nào, và Sim Jaeyun - hoàn toàn không bất ngờ - được phân đến chung một lớp với Lee Heeseung – Đây là lần hiếm hoi Lee Heeseung sử dụng đặc quyền Chủ tịch Hội học sinh của anh, lần trước là khi Sim Jaeyun ở năm nhất.
Chuyện này với nhóm ABO trong lớp quả thực là thịnh yến thị giác, hai Alpha cấp bậc nam thần trong trường đều ở lớp họ – Nhưng lại không dám ngó nghiêng nhiều, vì trùm trường siêu dữ, lại còn thích ghen khiến họ chỉ dám lén lút ngắm xíu xiu.
Địa điểm học bổ túc vẫn tại văn phòng Chủ tịch Hội học sinh như cũ.
Những mảng kiến thức dễ hiểu đã học qua ở năm hai, ví dụ mẫu Lee Heeseung giảng cho hắn càng ngày càng khó, có vài chỗ thậm chí phải giảng đến hai ba lần Sim Jaeyun mới hiểu, nhưng hiệu quả lộ rõ – Tổng thành tích cao nhất Sim Jaeyun đạt được là 490, gần tới 500.
Tháng hai năm sau, đại học A tuyên bố thể lệ chiêu sinh, những học sinh ban thể dục muốn ghi danh trước hết phải qua được khảo sát thể chất, thành tích thể thao chiếm 70%, điểm thi đại học chiếm 30%, cuối cùng chọn từ trên xuống, điểm càng ưu tú càng chắc.
Mấy ngày này Lee Heeseung xin nghỉ trên trường để cùng Sim Jaeyun đến trường thi chỉ định tham gia khảo thí.
Sim Jaeyun báo danh chạy nước rút, hạng mục thi chỉ có 100m và 200m, giám khảo là một vận động viên cấp quốc gia nào đó mà Sim Jaeyun từng nghe qua tên.
Có rất nhiều học sinh thể thao tụ tập ở sân, Sim Jaeyun cùng Lee Heeseung ngồi ở chỗ chờ, còn nửa tiếng nữa là đến lượt tổ chạy nước rút.
Lee Heeseung quay đầu nhìn hắn: "Có hồi hộp không?"
Đây là "cuộc thi đại học" của học sinh thể thao, đương nhiên Sim Jaeyun cũng có chút khẩn trương, rốt cuộc thì đây có liên quan tới việc hắn có được vào chung trường đại học với Lee Heeseung hay không – Nhưng Sim Jaeyun vẫn rất tin tưởng vào năng lực của mình, kể cả đối thủ cạnh tranh có đế từ năm châu bốn bể, hắn cũng cảm thấy chắc chắn mình có thể cầm cờ vượt lên.
Sim Jaeyun lắc đầu: "Vẫn ổn mà, tôi cảm thấy hẳn là không thành vấn đề! Nhưng nếu cậu thơm thơm tôi chút thì chắc chắn là không còn tí hồi hộp nào luôn!"
Bốn phía quanh họ toàn là học sinh, Sim Jaeyun không có khả năng thực sự bảo Lee Heeseung hôn hắn một cái, chỉ là muốn chiếm tí tiện nghi của chủ tịch Lee ngoài mồm thôi –
Sim Jaeyun nghe thấy nhân viên công tác thông báo thí sinh chạy 100m chuẩn bị đến sân chia tổ, hắn đứng lên: "Tôi đi đây! Chờ tôi trở lại nhá!"
Lee Heeseung khe khẽ lên tiếng, anh khẽ hôn lên lòng bàn tay mình rồi lại nắm nắm tay Sim Jaeyun.
Là một nụ hôn gián tiếp lên cổ tay.
Sim Jaeyun: "...."
Chỉ biết dụ dỗ tôi thôi!
Tổng cộng có 60 học sinh báo danh chạy nước rút, dựa theo tỉ lệ trúng tuyển trước kia, khả năng chỉ khoảng mười người đỗ vào đại học A.
Sim Jaeyun quay quay cổ tay, nhìn vạch đích cách đó một trăm mét, ánh mắt kiên định mà vững vàng, hắn thở ra một hơi.
Này hẳn là lần đầu tiên hắn chạy trên sân thi đấu vì – người mình thích, cuộc thi này hoàn toàn khôn giống những lần hắn thi đấu trước đó.
Vì Lee Heeseung, hắn cũng sẽ dồn hết toàn lực.
Sim Jaeyun thậm chí không dám nhìn về phía Lee Heeseung, hắn sợ hắn xem một cái là sẽ thất thần mất.
Một tiếng súng "Bụp!" vang lên trên sân.
Sim Jaeyun như "phóng" ra khỏi chỗ đứng, vào một cái là "xuất hiện" một khoảng lớn.
Lee Heeseung nghe thấy người bên cạnh kinh ngạc cảm thán: "Người thứ nhất này chạy nhanh thật."
Ánh mắt Lee Heeseung dừng trên người Sim Jaeyun.
Trong mắt Lee Heeseung, Sim Jaeyun luôn sáng bừng rực rỡ, từ ánh mắt đầu tiên đã như vậy rồi.
Đây là chú cún con của anh.
Vì chạy xong sẽ biết thành tích của mình luôn nên kết quả xếp hạng được công bố ngay sau khi kết thúc cuộc thi cùng ngày.
Thành tích tổng hợp của Sim Jaeyun đứng thứ hai, những người đứng nhất đều là quái vật thể thao thân cao 1m9, cả người cuồn cuộn cơ bắp, Sim Jaeyun thậm chí hoài nghi gã là người máy.
Nhưng thành tích của Sim Jaeyun cũng đã phi thường nổi bật.
Chỉ cần hắn phát huy ổn định, không sai sót gì trong kỳ thi đại học thì trên cơ bản là đã ăn chắc.
Thi đại học diễn ra trong bốn tháng sau.
Sim Jaeyun và Lee Heeseung không được phân tới chung trường thi, Lee Heeseung vẫn ở cơ sở chính của trường Giang Tân, còn Sim Jaeyun đến trường cấp hai cũ.
Bọn họ không gặp nhau trong hai ngày thi đại học. Mẹ Sim thậm chí còn không đến lớp mà chỉ tập trung lái xe đưa đón Sim Jaeyun, khi về nhà còn nấu cho hắn mấy bữa thịnh soạn.
Lúc làm bài Sim Jaeyun không quá căng thẳng vì Lee Heeseung đã từng nói với hắn là bài nào làm được thì làm, cái nào không biết thì bỏ qua, đến cuối cùng hoàn thành tất cả những bài hắn biết giải là được.
Sim Jaeyun cảm thấy hắn đã quán triệt điều trên cực kỳ tốt.
Thi xong môn cuối cùng, mẹ Sim trêu hắn: "Thế nào, có hy vọng đậu chung trường đại học với chủ tịch Lee của con không?"
Sim Jaeyun: "... Con không biết."
Sim Jaeyun rất tin tưởng vào khoản thể thao nhưng lại không chắc chắn về mấy môn văn hóa lắm, đó không phải điểm mạnh của hắn.
Nhưng hai ngày trước Lee Heeseung đã cho Sim Jaeyun khảo sát rất nhiều mảng kiến thức, hắn đều qua được hết.
Sim Jaeyun cảm thấy đạt 460 điểm hẳn không thành vấn đề.
Sau ngày thi đại học, Sim Jaeyun lập tức chạy ra ngoài chơi với Lee Heeseung – Jaeyunie cùng bạn trai hắn du ngoạn vòng quanh thế giới, mãi đến khi có kết quả thi mới về.
Bộ Giáo dục thông báo vào 10 giờ sáng là có thể tra điểm, nhưng vì lượng người truy cập quá lớn nên đến 10 giờ, không ngoài dự đoán, trang web xem thành tích lại quá tải rồi lỗi, đổi mới kiểu gì cũng không được.
Sim Jaeyun vỗ vỗ CPU của chiếc máy tính vô tội ầm ầm, mất kiên nhẫn: "Mạng rác quá, load mãi không được."
Lee Heeseung giữ tay hắn lại, trấn an chú cún nhỏ đang bùng nổ: "Không sao, có thể gọi điện dùng số báo danh để tra điểm mà, cậu muốn thử không?"
Mắt Sim Jaeyun sáng lên: "Còn có thể gọi điện à?"
Lee Heeseung gật đầu, tìm số điện thoại.
Sim Jaeyun nhát nhát: ".... Hay cậu hỏi hộ tôi đi."
Hắn không dám nghe điểm của chính mình.
Lee Heeseung: "Được."
Anh nhập số báo danh của Sim Jaeyun vào rồi nhấn phím #.
Không biết nghe thấy gì mà biểu tình Lee Heeseung có chút vi diệu.
Lòng Sim Jaeyun lộp bộp.
Hắn thấp thỏm nhấp môi dưới: "Sao vậy... Điểm của tôi tệ lắm à?"
Nếu thực sự thi rớt thì ngày nào hắn cũng đến trước ngủ trên đất trước cổng trường Đại học A.
Lee Heeseung cúp điện thoại, nói: "520."
Trái tim Sim Jaeyun sắp nhảy vọt ra ngoài: "Tôi cũng yêu cậu – Mà tôi thi được bao nhiêu vậy?"
Lee Heeseung lặp lại lần nữa: ".... 520."
Sim Jaeyun ngây ra trong chớp mắt, lập tức hiểu ra: "Tôi thi được 520 điểm?"
Trước kia Sim Jaeyun thi thử, điểm cao nhất cũng không quá 500!
Lee Heeseung mỉm cười: "Ừ. 520, điểm rất cao đó."
Này với Sim Jaeyun mà nói tuyệt đối là phát huy siêu cấp siêu cấp vượt trội!
Hốc mắt Sim Jaeyun bỗng đỏ lên, hắn trực tiếp nhảy cẫng lên, treo trên người Lee Heeseung như koala, cặp chân dài quặp lấy eo anh, gào rú a a a: "Bạn trai ơi thế là tôi có thể học chung trường đại học với cậu đúng không!! Chắc chắn tôi có thể vào đại học A đúng không!!"
Sim Jaeyun thực sự rất hạnh phúc, lúc nhào qua thiếu chút nữa là đánh ngã Lee Heeseung. Một tay Lee Heeseung cầm điện thoại, một tay dùng sức ôm hắn.
"Ừm, cậu tuyệt lắm."
Câu tiếp theo nhỏ đến gần như không thể nghe thấy: "... Là niềm kiêu hãnh của tôi."
Sim Jaeyun không nghe rõ câu này, hắn gào thét rồ dại trên người Lee Heeseung một trận, giọng điệu càng thêm kích động: "Cậu mau tra tra xem cậu được bao nhiêu điểm!"
"Bọn mình gọi thêm cú nữa!"
Kỳ thực điểm Lee Heeseung không quan trọng lắm, mới ở năm nhất đại học A đã sớm liên hệ với người nhà Chu bày tỏ ý muốn chiêu mộ Lee Heeseung, trên cơ bản là "Mời nhập học".
Lee Heeseung lại nhập dãy số kia, anh đưa điện thoại cho Sim Jaeyun, thấp giọng hỏi hắn: "Cậu muốn nghe hộ tôi không?"
Sim Jaeyun nhận điện thoại, nuốt nuốt nước miếng, nhìn thậm chí còn hồi hộp hơn lúc tra điểm của hắn, lòng bàn tay toát mồ hôi, hắn điền số báo danh của Lee Heeseung vào dựa theo lời chỉ dẫn của AI.
– Sau đó nghe thấy hình như tiếng máy móc cũng phải ngạc nhiên.
Kỳ thi quốc gia khó khăn như vậy mà tổng điểm Lee Heeseung đạt những 709, thành tích môn ào cũng cao kinh người.
Sim Jaeyun cảm giác điểm này hơi kinh dị, nhưng nếu là điểm của Lee Heeseung thì lại có thể hiểu được.
Lee Heeseung xếp đầu toàn tỉnh, là người duy nhất có thành tích khoa học tự nhiên vượt trên 700.
Nghe nói nhiều trường đại học nổi tiếng đều ngỏ "cành olive" đến nhà Lee Heeseung, điện thoại Lee Heeseung cũng nhận được rất nhiều cuộc gọi mời chào nhưng anh từ chối hết.
Giấy thông báo trúng tuyển của Sim Jaeyun và Lee Heeseung đến cùng nhau.
Trùm trường không phải kiểu người thích rải cơm chó trong vòng bạn bè hay hận không thể để toàn địa cầu biết hắn đang yêu đương nhưng sau khi nhận được thư thông báo cũng không nhịn được đem đi khoe.
Sim Jaeyun đặt giấy thông báo đỗ của Lee Heeseung và hắn cạnh nhau, để lộ tên ra chứng minh cả hai đậu chung một trường đại học, thể hiện sau này cả hai sẽ không bao giờ tách ra.
Mãi cho đến giây phút này Sim Jaeyun mới cảm thấy một năm rưỡi học tập gian khổ - những năm tháng dù có Lee Heeseung bầu bạn vẫn như sống một ngày không bằng một năm một tháng - đều là đáng giá.
Ngày 2 tháng 9.
Mặt trời chói chang treo lơ lửng trên cao, gió mùa hạ bậc lên từng tia lửa nóng.
Sim Jaeyun kéo vali bước vào cổng trường đại học A cùng Lee Heeseung.
Hôm nay là ngày đầu tiên chào đón tân sinh viên nhập học, có rất nhiều đàn anh đàn chị "đi săn" trong sân trưởng xem có thể "Tiên hạ thủ vi cường" đối tượng ưng ý hay không.
Chiếc áo sơmi mà Sim Jaeyun và Lee Heeseung mặc là đồ đôi – Sim Jaeyun đặt mẫu riêng tại cửa hàng, trước ngực hắn có hoa văn kẹo bông gòn trắng tuyết, còn của Lee Heeseung lại in một chú cá nhỏ chibi màu xanh.
Nhưng có thể vì ý "đôi" hơi khó thấy nên có rất nhiều người không nhìn ra.
Hơn nữa hai người đều xách theo hành lý chứ không nắm tay nhau.
Hai Alpha ngoại hình xuất sắc, chất lượng cao cùng xuất hiện tại sân trường, hình ảnh kia có thể xưng cảnh đẹp ý vui. Khi cả hai vừa vào cổng trường thì lập tức có rất nhiều người – đặc biệt là Omega độc thân – lén lút đánh giá bọn họ.
Sim Jaeyun cảm nhận được những ánh mắt đó, nhíu mày không nói gì.
Suy cho cùng hắn không thể nói với từng người "Đây là Alpha của tôi, ai cho mấy người không ngắm" được, dù Sim Jaeyun siêu siêu muốn làm vậy.
Sim Jaeyun vốn định nhịn tới lúc về ký túc xá – cho đến khi có một Omega cực kỳ to gan lớn mật chủ động đến trước mặt bọn họ, hơi thả chút pheromone đầy thiện ý ra, khe khẽ liếc nhìn Lee Heeseung: "Soái ca, kết bạn WeChat không?"
Omega rất xinh đẹp, xác thực có căn cứ để tự tin.
Sim Jaeyun vô cảm: "Không cho. Đây là bạn trai của tôi."
Biểu tình trên mặt Omega rạn nứt.
Lee Heeseung gật đầu: "Xin lỗi, không được."
Omega: "..."
Sim Jaeyun nhìn Omega bỏ chạy mà không quay đầu lại mới nhăn mũi ghét bỏ: "Sao có mấy O khó chịu thế nhỉ, không thấy bọn mình đi cùng nhau à? Chẳng lẽ phải để tôi dán tag #Hoa đã có chậu, cấm mơ ước viển vông# lên cậu mới được à?"
Lee Heeseung dịu dàng nói: "Vậy cũng được mà."
Sim Jaeyun tức giận.
Hắn đổi tên WeChat Lee Heeseung thành "Đã có bạn trai".
Ảnh đại diện WeChat là mấy chữ đen to đùng trông cực kỳ bắt mắt: "Nhà có A".
Này thì kết bạn.
Ngày đầu tiên vào Đại học A, ai ai trong trường cũng biết có hai đại soái ca Alpha đến khoa Vật lý và khoa Thể thao, đã đẹp trai lại còn không dễ chọc.
Ngày hôm sau, ai ai trong trường cũng biết hai Alpha này là một cặp.
Đặc biệt là tên Alpha tóc bạch kim với đôi mắt màu hổ phách siêu cấp giữ gìn chiếm hữu bạn trai bảo bối của hắn.
Siêu dữ luôn –-
_End_
_________________________________
End chưa phải là hết nhé các bồ iu, tớ sẽ đăng ngoại truyện của hai bé nhà mình sau nhaa
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro