11.
Sau 1 tuần nghỉ phép, sim jaeyun quay về Seoul tấp nập để tiếp tục công việc luật sư, khoảng thời gian này, cậu quyết định sẽ ở cùng mẹ, chăm sóc mẹ và em. đã rất nhiều năm trôi qua, sim jaeyun làm việc không ngừng nghỉ, ngôi nhà xập xệ năm nào đã được cậu sửa sang, nỗi lo gần như biến mất trong cậu. Tuy vậy, điều cậu không ngờ chính là sau khi rời xa Lee Heeseung, dù cậu có đi đâu đi chăng nữa, chỉ cần trong phạm vi Seoul hoa lệ này, thì nơi đâu cũng ngập tràn hình bóng của anh. Điều đó làm cậu như phát điên.
______
"Phiên tòa kết thúc."
Âm thanh chiếc búa gỗ vang lên ba lần, như đóng đinh nỗi im lặng đang gào thét trong tim Jaeyun. Cậu cất tập hồ sơ vào túi, chỉnh lại cổ áo cho ngay ngắn. Bên ngoài, bầu trời vẫn trong, ánh nắng nhàn nhạt phủ lên bậc thềm toà án, nhưng trong lòng cậu, là một vùng mây xám mù mịt.
Nhớ lại cảnh tượng ban nãy, trên ghế bị đơn, đứa bé khoảng tám tuổi – gầy gò, hai bàn tay siết chặt nhau trên đùi – vẫn ngồi đó, ánh mắt như vừa bị ai cướp mất thứ quý giá nhất. Người cha bước đi thẳng thừng, thậm chí không nhìn lại. Người mẹ thì lau son, chỉnh váy, rồi cũng quay lưng, để lại đứa con ruột thịt như thể chỉ là một món đồ hư.
"Tôi không thể nuôi nó. Nó không cần một người mẹ như tôi đâu."
"Tôi còn trẻ, còn cuộc sống riêng. Một đứa trẻ không nằm trong kế hoạch của tôi, tôi không cần."
Họ nói thế. Rõ ràng. Lạnh lùng. Không một chút hối hận.
Jaeyun từng nghĩ mình đã quen với sự vô tâm của đời. Cậu là thẩm phán – cậu phải công bằng, phải cứng rắn. Nhưng cái cách đứa bé ấy nhìn mình, đôi mắt đen sũng nước, như muốn hỏi: "Cháu đã làm gì sai mà cả thế giới bỏ rơi cháu vậy?" — điều đó khiến tim Jaeyun nhói lên từng nhịp.
Chiều hôm đó, Jaeyun về nhà sớm. Căn nhà lặng lẽ như chính con người cậu. Cậu không bật đèn. Bóng tối bao phủ như vòng tay an ủi duy nhất còn lại. Cậu xoay lưng, bước đến phòng của mẹ và em, nhìn thấy mọi người đã ngủ say, cậu mới thật sự yên lòng.
Jaeyun đặt cặp lên bàn, tháo cà vạt, bước về phía góc phòng – nơi có chiếc ghế đệm nhỏ và giá sách cũ. Nơi đó, ngày xưa, là nơi ba cậu thường ngồi đọc sách, rồi vẫy tay bảo: "Lại đây, ngồi cạnh ba một lát."
Jaeyun ngồi xuống, rút đầu gối lại ôm sát ngực, đầu tựa vào tường lạnh. Cậu cố nuốt cơn nghẹn, nhưng rồi không kiềm được. Tiếng nấc vang lên trong không gian lặng thinh.
"Ba à… Con không nghĩ sẽ có ngày con thấy chính mình trong đôi mắt của một đứa trẻ lạ."
Cậu bật cười, giữa nước mắt. Cười vì bản thân quá yếu đuối. Cười vì cái thế giới này thật độc ác. Cười vì nhớ đến ngày ba mất – ngày mà cậu cũng từng thấy ánh mắt van xin của chính mình trong gương: "Ba ơi, đừng bỏ con lại…"
Cậu biết, luật sư là một con đường khó khăn và áp lực, có những nỗi đau mà luật sư không bao giờ dám nói – vì họ là người gánh nỗi đau ấy thay cho người khác. Năm ấy khi quyết định chọn con đường luật sư, Sim Jaeyun cũng đã đắn đo rất nhiều, nhưng cuối cùng, cậu đã ở đây, ngay lúc này, với áp lực đè nặng trên vai xuất phát từ chính quyết định của mình.
Những lúc thế này, cậu luôn là người cảm thấy cô đơn nhất, cay đắng nhất. Trước đây, mỗi khi mỏi mệt, cậu thường tựa vào vai Lee Heeseung, nghe tiếng anh thủ thỉ dỗ ngọt, nhưng giờ đây không có ai bên cạnh, cậu cũng chẳng thể tự dỗ ngọt bản thân, thế nên đêm nay cậu chọn cách thu mình vào thế giới nhỏ của riêng cậu.
_______
Sáng hôm sau, Sim Jaeyun thức dậy vì tiếng chim sẻ ríu rít ngoài khung cửa sổ. Cậu dụi mắt, nhận ra mình đã ngủ quên trên chiếc ghế đệm cũ từ bao giờ. Tấm chăn mỏng ai đó đắp lên người cậu đã trượt khỏi vai. Có lẽ là mẹ, cậu nghĩ, và lòng bỗng chốc se lại. Ấm áp quá đỗi, nhưng cũng mong manh như sương sớm.
Cậu đứng dậy, gấp chăn gọn gàng, bước ra khỏi phòng. Hương canh rong biển mẹ nấu lan nhẹ trong không khí, đánh thức chút ký ức cũ xưa. Ở bàn ăn, mẹ đang cặm cụi cắt củ cải, còn em gái– đứa trẻ ngày nào mới học tiểu học, giờ đã là một thiếu nữ xinh xắn– đang cắm cúi ăn sáng, tai vẫn còn đeo chuếc tai nghe. Không ai nói gì, nhưng Jaeyun cảm thấy lòng mình dịu lại.
“Dậy rồi à, con trai?” – mẹ cất giọng, không cần quay đầu vẫn nhận ra bước chân cậu.
“Vâng, con dậy rồi.”
Chỉ một câu đáp bình thường, nhưng sao trong lồng ngực Jaeyun lại thắt lại như có ai bóp nghẹt. Đã bao lâu rồi cậu không nghe giọng mẹ vào buổi sáng? Đã bao lâu rồi cậu sống một mình trong căn hộ trống, ăn tối muộn với hộp cơm mua vội ở cửa hàng tiện lợi, không ai chờ, không ai hỏi han?
Cậu kéo ghế, ngồi xuống cạnh em gái. Cả hai không nói chuyện, nhưng Jaeyun không thấy cần thiết. Sự hiện diện của người thân đủ để xoa dịu vết thương vô hình trong tim cậu. Cậu ăn từng thìa canh nóng hổi, tự nhủ sẽ cố gắng quen với việc sống chậm lại một chút, lặng hơn một chút, và bớt gồng mình đi.
Nhưng rồi, khi bước ra khỏi nhà, cậu lại chạm phải thực tại. Thành phố Seoul không cho phép ai dừng lại lâu. Những bước chân vội vã, tiếng còi xe, dòng người chen chúc dưới hầm tàu điện – tất cả như một dòng xoáy vô hình, lôi kéo cậu trở lại với guồng quay mà cậu đã từng chọn.
Trên đường đến văn phòng luật, Jaeyun ghé ngang qua một quán cà phê nhỏ quen thuộc nằm cuối một con phố cổ. Nơi này từng là chốn cũ của cậu và Lee Heeseung – những sáng chủ nhật hiếm hoi không lịch trình, họ sẽ đến đây, ngồi nơi góc khuất, gọi hai ly Americano, một ly nhiều đường, một ly đắng. Heeseung hay bảo, “Em uống gì cũng phải thêm vị ngọt, còn anh thì đắng cho trọn vai ác nhân.”
Jaeyun nhớ rõ hôm cuối cùng họ đến đây, trời cũng nắng nhẹ như hôm nay. Heeseung cười, dịu dàng đến lạ, rồi nói câu khiến mọi thứ sụp đổ:
“Chúng ta nên dừng lại thôi. Em giỏi lắm rồi, không cần anh bên cạnh nữa.”
Lúc đó, Jaeyun không khóc. Cậu chỉ cười khẽ, như thể điều đó không quan trọng. Nhưng trái tim cậu khi ấy – vỡ tan như ly cà phê rơi xuống nền gạch. Giọt đắng ngày ấy, đến giờ vẫn còn nguyên vẹn trong ký ức.
Hôm nay, bước vào quán, không gian chẳng thay đổi gì, chỉ thiếu đi một người và ánh mắt hay lặng lẽ nhìn cậu từ phía đối diện. Cậu gọi một ly Americano – không đường. Lúc uống, cậu nhăn mặt, rồi bật cười. Cậu tự hỏi, hóa ra thứ duy nhất cậu còn giữ lại được từ Heeseung, là khẩu vị của anh sao?
Cốc cà phê trên tay dần nguội lạnh, như ký ức cũ. Nhưng lòng Jaeyun thì vẫn rối bời.
Ngày làm việc trôi qua nặng nề hơn bình thường. Một vụ ly hôn khác, một đứa trẻ khác đứng giữa hai người lớn đang chì chiết nhau như kẻ thù. Cậu cố giữ bình tĩnh, lắng nghe, phân tích, đưa ra hướng giải quyết phù hợp. Nhưng mỗi lần ánh mắt trẻ con ấy hướng về phía cậu – van lơn, sợ hãi, mong manh – là mỗi lần Jaeyun cảm giác như bản thân lại bị bào mòn đi một chút.
Cậu tự hỏi: Vì sao người lớn lại giỏi làm tổn thương nhau và làm tổn thương con trẻ đến thế?
Tối đến, khi trở về nhà, mẹ đã ngủ sớm. Em gái cậu đi học thêm chưa về. Căn nhà lại trở về với dáng vẻ lặng lẽ của nó. Jaeyun mở tủ sách, lấy ra một cuốn cũ đã ngả vàng. Trang đầu là nét chữ của ba cậu, viết bằng bút mực xanh:
“Cho Jaeyun – người con trai kiên cường, dù cuộc đời có mài mòn con, hãy luôn giữ một góc trong tim mình để tha thứ và yêu thương.”
Cậu vuốt nhẹ dòng chữ, mắt cay xè.
“Ba à, con đang cố… nhưng hình như con sắp quên cách yêu thương rồi.”
Rồi cậu khẽ lẩm bẩm một cái tên – cái tên mà dù có chôn vùi bao nhiêu năm tháng, chỉ cần nhắm mắt lại, mọi thứ lại hiện lên rõ ràng như mới hôm qua:
“Heeseung…”
Không có hồi đáp, chỉ có tiếng gió khẽ lay ngoài hiên, và nhịp tim nặng trĩu trong ngực người đàn ông đã trưởng thành, nhưng vẫn mang trong mình trái tim vụn vỡ của một cậu bé từng bị bỏ rơi.
.
.
.
.
Gặp lại nhau không phải là phép màu, mà là thời gian đã mài đi tình yêu thành im lặng, nhưng chưa từng để nó chết đi.
Có lẽ đâu đó trên thế giới này, vẫn còn một người thật lòng thương nhớ cậu, muốn bù đắp tất cả cho cậu.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro