6
Đêm đó, không khí trong ký túc xá trở nên nặng nề. Jake giả vờ ngủ say, nhưng tai anh vẫn căng ra lắng nghe. Heeseung cũng không khá hơn, anh nằm trên giường, cố gắng thở đều đặn nhưng tâm trí lại xoay vòng.
Khoảng 1 giờ sáng, Jake nghe thấy tiếng giường Heeseung khẽ kẽo kẹt.
"Anh đi đâu vậy?" Jake thì thầm, dù biết rằng Heeseung đang cố gắng lẻn ra ngoài.
Heeseung dừng lại, quay đầu lại nhìn bóng hình Jake trong bóng tối. "Anh có chút chuyện cần nói với Jay." Giọng anh trầm và kiên quyết.
Jake biết chuyện gì đang xảy ra. "Cẩn thận nhé, Hyung."
Heeseung không nói gì, chỉ gật đầu và lẳng lặng rời khỏi phòng.
Jay đang đợi trên sân thượng vắng lặng của ký túc xá. Anh khoanh tay, tựa vào lan can, nhìn xuống ánh đèn thành phố. Anh không giận, mà thất vọng và bối rối. Anh xem Heeseung và Jake như hai người anh em thân thiết nhất của mình, và việc họ giữ bí mật này khiến anh cảm thấy bị phản bội.
Heeseung bước ra, đóng cửa lại.
"Em có chuyện muốn nói với anh à, Jay?" Heeseung hỏi, cố gắng giữ giọng điệu bình thường.
Jay quay lại, ánh mắt sắc bén xuyên thẳng vào Heeseung. Anh không vòng vo. "Chiếc vòng tay. Nó là của anh, đúng không?"
Heeseung im lặng một lúc lâu. Anh biết mình không thể nói dối Jay thêm nữa. Anh vốn không giỏi che giấu cảm xúc, đặc biệt là trước người thông minh và nhạy cảm như Jay.
"Phải," Heeseung thừa nhận.
"Và tại sao nó lại nằm trên đầu giường của Jake?" Jay gặng hỏi, giọng anh bắt đầu cao hơn. "Đừng nói với em là cậu ấy 'giữ hộ' nữa. Mấy cái chạm tay lén lút ở phòng tập, thái độ lo lắng quá mức của cả hai khi máy quay tắt... Em không phải là người ngu ngốc, Hyung."
Heeseung tiến lại gần, đặt tay lên vai Jay. Jay gạt tay anh ra.
"Jay, bình tĩnh lại đã. Để anh giải thích."
"Giải thích cái gì?" Jay giận dữ. "Là tại sao hai người lại biến tình cảm của mình thành một bí mật nguy hiểm? Anh có biết điều này sẽ ảnh hưởng đến nhóm như thế nào không? Đến sự nghiệp của tất cả chúng ta? Anh biết rõ quy tắc mà!"
"Anh biết! Anh biết rõ hơn ai hết!" Heeseung gầm lên, nỗi sợ hãi và áp lực đã dồn nén bấy lâu bùng nổ. "Em nghĩ anh muốn chuyện này xảy ra sao? Anh đã cố gắng kìm nén. Anh đã cố gắng xem Jake như một đứa em trai, nhưng anh không thể. Em ấy... em ấy là người duy nhất khiến anh cảm thấy mình là Lee Heeseung chứ không phải 'anh cả của ENHYPEN' nữa."
Jay nhìn thấy sự tuyệt vọng và tình yêu chân thật trong đôi mắt Heeseung. Cơn giận của anh dịu xuống, thay vào đó là sự thấu hiểu.
"Anh yêu Jakey, Jay à," Heeseung nói, giọng anh giờ đây chỉ còn là một lời cầu xin. "Tình cảm này là thật. Anh không thể kiểm soát được."
Jay hít một hơi thật sâu. Anh nhìn ra xa, cố gắng sắp xếp lại suy nghĩ. "Thế Jakey thì sao? Cậu ấy có biết mức độ nghiêm trọng của chuyện này không? Cậu ấy có yêu anh không?"
"Em ấy yêu anh," Heeseung khẳng định, giọng đầy tự hào và kiên định. "Và chúng em đã cố gắng hết sức để giữ bí mật này. Em là người duy nhất biết, và anh xin em... đừng nói với bất kỳ ai. Đừng hủy hoại tương lai của chúng em."
Jay quay lại, nhìn Heeseung, một người anh đáng kính nhưng đang đứng trước mặt anh với tư cách là một người đàn ông đang yêu và sợ hãi.
"Anh đã đối xử với em như anh em thân thiết, anh đã tâm sự với em mọi thứ... vậy mà cái bí mật lớn nhất này anh lại giấu em," Jay nói, giọng anh chua chát.
"Đó là lý do anh phải nói sự thật đêm nay," Heeseung đáp. "Anh tin em. Anh cần em. Anh cần một người hiểu và có thể che chắn cho chúng ta."
Jay nhắm mắt lại. Anh là người thực tế. Anh biết thế giới Kpop khắc nghiệt đến mức nào. Nhưng anh cũng là một người bạn.
Cuối cùng, Jay thở dài nặng nề. "Em sẽ không nói với ai. Nhưng anh phải hứa với em một điều, Hyung."
Heeseung nhìn chằm chằm vào Jay, sẵn sàng đánh đổi bất cứ điều gì. "Anh hứa."
"Mối quan hệ này phải luôn đặt an toàn của nhóm lên hàng đầu," Jay nói, ánh mắt kiên định. "Và nếu em thấy nó bắt đầu ảnh hưởng tiêu cực đến nhóm, em sẽ là người đầu tiên kéo hai người ra. Em không thể để bảy năm tập luyện của mình và của các thành viên khác đổ sông đổ biển vì bất cẩn của hai người. Rõ chưa?"
"Rõ rồi," Heeseung gật đầu, sự nhẹ nhõm lan tỏa khắp cơ thể.
"Và... không được để Jakey buồn," Jay nói thêm, giọng anh mềm mỏng hơn. "Em ấy là bạn thân nhất của em."
Heeseung bước tới, ôm lấy Jay. Đó là cái ôm của sự tha thứ và lòng biết ơn. "Cảm ơn em, Jay. Thật sự cảm ơn em."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro