Chap 10

Thẩm Tại Luân lặng lẽ ngồi một mình trong phòng chờ, nơi đoàn phim vừa hoàn thành cảnh quay cuối ngày. Chiếc áo khoác mỏng anh vẫn chưa kịp cởi, nhưng cơ thể lại lạnh đến mức chẳng buồn run.

Ánh mắt cậu rơi vào tờ tạp chí bị ai đó bỏ quên trên bàn. Trang bìa mở ra rõ ràng như một vết cứa vào mắt:

Lâm Kha xuất hiện trên trang bìa với nụ cười hoàn hảo.

Cô mặc một chiếc váy cưới trắng thuần khiết, ôm lấy thân hình mảnh mai như sương mai đọng trên cánh hoa. Chiếc váy như được tạo ra để dành riêng cho cô ấy - thanh lịch, dịu dàng, và trọn vẹn. Một hình ảnh đẹp đẽ đến đau lòng.

Ngay dưới tấm ảnh:

"Lý Hi Thừa và Lâm Kha - Đám cưới thế kỷ của làng giải trí!"

Thẩm Tại Luân nhìn chằm chằm vào dòng tiêu đề. Đôi mắt cậu trầm xuống như bầu trời sắp mưa.

Ngón tay cậu vô thức siết chặt lại.

Cảm giác chua xót bắt đầu lan ra từ lồng ngực, như một vết thương cũ bị xát muối.

Lâm Kha.

Cô ấy là sự lựa chọn hoàn hảo. Không chỉ xinh đẹp, thông minh, mà còn biết cách dịu dàng đúng lúc, đúng chỗ.

Cô ấy không giống cậu. Không lạc lối. Không mơ hồ. Không yêu đơn phương một người chẳng thuộc về mình.

Một tiếng gõ cửa khẽ vang lên. Quản lý bước vào, đặt nhẹ một tấm thiệp cưới lên bàn.

"Lý Hi Thừa gửi cho cậu."

Cậu ngẩng đầu, ánh mắt dừng lại trên lớp giấy mịn màu trắng, được viền bạc thanh thoát như chính phong cách của anh.

Tên họ của Hi Thừa và Lâm Kha in rõ trên nền thiệp, bằng nét chữ mềm mại đến nực cười.

Ngày cưới: gần lắm rồi.

Cậu bật cười. Một tiếng cười cạn khô như vỏ xác, không mang theo chút cảm xúc nào ngoài sự trống rỗng tuyệt đối.

Buổi tối, đoàn phim tổ chức tiệc nhỏ. Đèn treo lấp lánh, tiếng ly chạm nhau, tiếng cười đan xen trong giai điệu nhạc nhẹ. Mọi người rôm rả, thoải mái, riêng Thẩm Tại Luân vẫn đứng lặng bên cửa sổ, ly rượu trong tay chưa hề chạm môi.

Ngoài kia, thành phố như một biển đèn đang dần chìm vào đêm.

"Cậu đang trốn à?"

Giọng nói ấy quen đến mức làm cậu khựng lại.

Cậu quay đầu.

Lâm Kha đang đứng sau lưng, trên tay cũng là một ly rượu đỏ. Mái tóc cô uốn nhẹ, rũ xuống vai, từng chuyển động đều toát lên khí chất ung dung, sắc sảo.

Cậu khẽ nhíu mày. "Cô đến đây làm gì?"

"Anh ấy muốn tôi thay mặt trao thiệp cưới tận tay."

Cậu cười khẩy, đặt ly rượu xuống bàn gần đó. "Cẩn thận, tôi có thể làm hỏng váy cưới của cô đấy."

Lâm Kha bước lại gần, ánh nhìn vẫn bình thản, nhưng ẩn sâu trong đó là một thứ gì đó sắc như dao.

"Cậu yêu anh ấy."

Không phải một câu hỏi.

Mà là một lời xác nhận.

Tại Luân đứng lặng. Hơi thở ngưng trong lồng ngực.

Cậu không phủ nhận. Cũng không biện minh. Chỉ khẽ nghiêng đầu:

"Thì sao?"

"Thì đáng tiếc."

Cô đặt ly rượu xuống, giọng nhẹ nhàng như gió thoảng.

"Vì anh ấy sắp cưới tôi."

Một câu nói, như châm ngòi cho cơn đau vẫn luôn chực chờ bùng nổ trong lòng Thẩm Tại Luân.

Cậu nhìn cô, rồi khẽ nhắm mắt. Một nhịp tim bị bỏ lỡ.

Cậu không giành được gì.

Không thắng.

Không thua.

Chỉ là người đến sau - một kẻ bước nhầm vào câu chuyện tình vốn đã viết sẵn vai diễn cho hai người khác.

Và giờ đây, vai diễn của cậu đã đến hồi kết. Không một tràng pháo tay. Không ánh đèn sân khấu. Chỉ là một mình lui về phía hậu trường, để ánh đèn chiếu rọi người còn lại bước lên lễ đường.

Trong câu chuyện này, Thẩm Tại Luân mãi mãi chỉ là kẻ đứng sau.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro