Chap 15 (end)
Và thế là cũng đã ba tháng kể từ ngày Thẩm Tại Luân biến mất khỏi thế giới showbiz, khỏi vòng xoay ồn ào của danh vọng và khỏi trái tim của người đàn ông mà cậu từng yêu bằng cả sinh mệnh.
Ba tháng.
Đủ để tuyết phủ kín mọi lối đi trong thị trấn nhỏ nằm nép mình dưới chân núi.
Đủ để những dòng tin tức về sự biến mất của Thẩm Tại Luân lặng lẽ trôi vào quên lãng như thể chưa từng tồn tại.
Nhưng lại không đủ để xóa nhòa bóng hình một người trong trái tim Lý Hi Thừa.
Kể từ ngày ấy, hắn sống như một cái bóng. Phòng làm việc bừa bộn thư từ chưa mở. Những buổi phỏng vấn bị hủy bỏ. Những hợp đồng bị bào mòn bởi sự im lặng của một kẻ từng chạm đến đỉnh cao, rồi tự mình rơi xuống vực sâu.
Ba tháng.
Cũng chính là khoảng thời gian Thẩm Tại Luân sống ẩn dật giữa núi rừng, trong một căn nhà gỗ cũ kỹ nằm bên hồ nước đã đóng băng từ lâu. Không mạng, không điện thoại, không ánh đèn trường quay, không paparazzi – và đặc biệt, không có Lý Hi Thừa.
Cậu đã nghĩ như vậy là đủ để quên.
Vậy mà, đêm nào cậu cũng mơ về hắn.
Mơ về nụ cười của hắn sau hậu trường.
Mơ về bàn tay ấm áp đặt lên vai mình khi cậu ngã gục vì kiệt sức.
Mơ về những buổi tối hai người ngồi cạnh nhau trong xe, không nói gì nhưng lại cảm thấy thế giới thật yên bình.
Giấc mơ ấy cứ lặp đi lặp lại đến mức nó trở thành cơn ác mộng.
Cậu đã cố chạy trốn khỏi tình cảm ấy.
Nhưng trái tim cậu…
Vẫn ở lại nơi hắn.
Một ngày đầu đông, khi tuyết rơi dày như những vết sẹo phủ lên nỗi đau, cánh cửa quán café nhỏ của Thẩm Tại Luân bất ngờ mở ra. Cậu ngước lên và chết lặng.
Lý Hi Thừa.
Hắn đứng đó, ướt sũng trong tuyết, gương mặt hốc hác, đôi mắt đỏ hoe như vừa đi qua hàng ngàn cơn mưa đau đớn.
"Xin lỗi… anh đến muộn."
Giọng hắn run run. Không phải vì lạnh, mà vì sợ. Sợ rằng chỉ cần cậu quay lưng một lần nữa, hắn sẽ mãi mãi không còn cơ hội nào khác.
Cậu đứng lặng.
Tay nắm chặt lấy khăn trải bàn đến mức run rẩy.
"Anh đến làm gì?"
"Để đưa em về."
"Về đâu?"
"Về nhà. Về... với anh."
Cậu bật cười. Một nụ cười không còn vị ngọt của yêu thương, mà chỉ toàn cay đắng.
"Chúng ta chưa từng có cái gọi là 'nhà'. Anh có người yêu rồi. Anh chuẩn bị kết hôn cơ mà."
Hi Thừa không nói gì. Hắn nhìn vào mắt cậu, như muốn cậu hiểu điều gì đó.
"… Anh đã hủy hôn rồi."
Tim cậu co thắt. Nhưng giọng cậu vẫn bình thản như nước hồ đông cứng.
"Muộn rồi."
Lý Hi Thừa ở lại thị trấn đó một tuần. Mỗi ngày đều đến quán café, không uống gì, chỉ ngồi nhìn cậu từ xa.
Cậu không đuổi hắn đi, cũng không nói chuyện.
Cậu sợ rằng chỉ cần một lần mềm lòng, cậu sẽ lại quay về.
Rồi lại bị vùi dập thêm lần nữa.
Ngày thứ bảy, Lý Hi Thừa mang đến một chiếc hộp gỗ nhỏ, đặt lên quầy.
"Trong đây là những bức bức thư anh viết cho em suốt ba tháng qua. Anh không biết địa chỉ, không dám gửi… Anh chỉ viết rồi giữ lại."
Thẩm Tại Luân không mở hộp, chỉ nhìn vào mắt hắn.
"Tại sao anh lại đến tìm tôi?"
Hi Thừa không trả lời ngay. Một lúc lâu sau, hắn mới khẽ đáp:
"Vì anh yêu em."
"Muộn rồi," cậu thì thầm.
"Không, chưa muộn - "
"Muộn rồi, Hi Thừa. Mọi thứ... đã rất muộn rồi."
Cậu rời khỏi quầy, đi ra ngoài giữa trời tuyết, để lại hắn đứng đó một mình.
Đêm hôm đó, tuyết rơi dày hơn bao giờ hết.
Thẩm Tại Luân đứng trên cây cầu bắc qua hồ băng, gió rét quất vào mặt như nhát roi của số phận.
Cậu cầm trong tay một lá thư - bức thư cuối cùng trong hộp gỗ của Lý Hi Thừa.
"Nếu thời gian quay lại, anh nhất định sẽ không chọn danh vọng. Anh sẽ chọn em.
Tại Luân, xin em… đừng rời khỏi anh mãi mãi."
Nước mắt Thẩm Tại Luân rơi. Nhưng cậu không biết là vì đau… hay vì tiếc nuối.
Bỗng từ xa, tiếng gọi vang lên. Xé tan màn tuyết trắng.
"Tại Luân!"
Lý Hi Thừa lao đến, bước chân ngập sâu trong tuyết. Hắn thở dốc, đôi mắt chứa đầy tuyệt vọng.
"Xin em… dừng lại…"
Cậu quay lại, ánh mắt bình thản. Đẹp đến đau lòng.
"Anh biết không, yêu anh giống như đứng trong căn nhà đang cháy. Dù biết rõ sẽ chết cháy, tôi vẫn không muốn bước ra."
"Anh sai rồi," hắn gần như gào lên, "Anh không thể sống thiếu em. Anh không thể mất em thêm lần nào nữa!"
Cậu cười. Lặng lẽ. Dịu dàng. Như đang tha thứ… nhưng không quay lại.
"Anh sẽ sống được. Anh là Lý Hi Thừa cơ mà."
Rồi cậu thả mình xuống làn nước lạnh như băng.
Tiếng nước vỡ vụn.
Tiếng hét thất thanh.
Tuyết vẫn rơi.
Ba năm sau.
Trong một buổi phỏng vấn, Lý Hi Thừa trở lại màn ảnh. Anh được hỏi rằng:
"Nếu được quay về quá khứ, anh muốn thay đổi điều gì nhất?"
Anh im lặng thật lâu. Rồi chỉ khẽ đáp:
"Giá như… tôi không để người ấy đi."
Người phỏng vấn không hiểu. Nhưng trong đôi mắt người đàn ông ấy… là một nỗi trống rỗng mãi mãi không thể lấp đầy.
Ở nơi hồ sâu kia, người con trai từng yêu anh đến mức đánh đổi cả sinh mệnh… vẫn chưa từng được ai tìm thấy.
Và Lý Hi Thừa, dù sống cả đời trong vinh quang, cũng mãi mãi không còn trái tim để yêu thêm ai nữa.
Bởi vì… người duy nhất anh từng yêu, đã chết rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro