Chap 17
Sau khi Lâm Kha rời đi, Lý Hi Thừa ngồi im trên ghế, ánh mắt trống rỗng nhìn về phía cửa sổ.
Bên ngoài, cơn mưa phùn lặng lẽ rơi xuống, từng hạt nước tí tách bám vào ô kính.
Hắn nhớ lại lần cuối cùng mình gặp Thẩm Tại Luân.
Vẫn là căn phòng ấy.
Vẫn là bầu không khí ấy.
Chỉ có điều, khi đó, cậu còn đứng trước mặt hắn.
Còn bây giờ…
Chỉ có khoảng trống mênh mông giữa hai người.
Tối hôm đó, hắn nhận được một email.
Người gửi là Thẩm Tại Luân.
Hắn nhìn chằm chằm vào cái tên ấy hồi lâu, đến mức đầu ngón tay đặt trên bàn phím cũng dần lạnh buốt.
Hắn không biết mình muốn gì.
Muốn mở ra, hay muốn xóa đi, như thể chưa từng nhận được?
Cuối cùng, hắn vẫn nhấn vào.
Gửi Lý Hi Thừa,
Khi anh đọc được email này, tôi có lẽ đã rời đi rất xa rồi.
Tôi không định nói lời tạm biệt, nhưng nghĩ lại… tôi vẫn muốn để lại một chút gì đó, dù rằng có thể anh sẽ chẳng bao giờ thật sự để tâm.
Lần đầu tiên tôi gặp anh, tôi nghĩ rằng anh là một người rất hoàn hảo.
Sau đó, tôi lại nghĩ rằng anh rất đáng ghét.
Rồi đến cuối cùng, tôi nhận ra - tôi đã yêu anh mất rồi.
Anh có thể xem đây là một câu chuyện cũ kỹ, một chuyện tình vô nghĩa. Nhưng với tôi, đó là khoảng thời gian đẹp nhất.
Dù nó có đau đớn đến mức nào, tôi cũng chưa từng hối hận vì đã yêu anh.
Chỉ là bây giờ, tôi nghĩ mình nên kết thúc nó.
Bản nhạc tôi viết vẫn chưa hoàn thành.
Có lẽ, tôi sẽ không bao giờ viết tiếp.
Hoặc có lẽ, một ngày nào đó, tôi sẽ tìm được cảm hứng để viết nên một đoạn kết.
Nhưng tôi chắc chắn một điều - đoạn kết ấy sẽ không còn liên quan đến anh nữa.
Tạm biệt, Lý Hi Thừa.
Thẩm Tại Luân.
Lý Hi Thừa nhìn chằm chằm vào màn hình.
Mưa vẫn rơi ngoài cửa sổ.
Có một cảm giác trống rỗng đến kỳ lạ len lỏi vào trong hắn.
Hắn bật cười, nhưng giọng cười ấy nghe còn buồn hơn cả tiếng gió ngoài trời.
Thẩm Tại Luân…
Thật sự rời khỏi thế giới của hắn rồi.
Không còn quay đầu lại nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro