tháng tư, mưa, cầu vồng, thư tay, lời nói dối

Tháng tư. Tiết trời không còn váng vất cái lạnh như những ngày lập xuân nữa. Bầu trời thay màu xám xịt bằng màu xanh trong veo màu ngọc bích. Trời trong, gió mát, nắng phảng phất hơi ẩm của mùa hè chớm gõ. Giăng những giọt sương đậu tròn trịa lên từng búp non. Hơi thở lẫn lộn của những đoạn giao mùa.

Jaeyun ngồi thu mình trên chiếc ghế tựa, chống cằm đưa mắt nhìn ngắm tất cả những điều mà em cho là mỹ cảnh của tạo hóa. Tháng tư bắt đầu có mưa. Những cơn mưa bất chợt mà em khó lòng nói rõ rằng đó là sự dịu dàng của nàng Xuân hay chút tinh nghịch của trời Hạ. Sự pha trộn của tất cả những điều nửa vời tạo ra một không khí mà em luôn rất yêu. Một không khí mơ hồ chẳng rõ ràng.

Jaeyun đưa tay vươn qua cánh cửa sổ, chạm đến những đóa cẩm tú cầu đẫm sương. Không phải sương. Chiều buông sương chưa đến sớm như vậy. Có người đã tưới nước cho nó, bởi vì người ấy biết loài hoa này có ý nghĩa thế nào với em.

"Jaeyunie, em muốn uống nước cam không?"

Âm thanh ngọt ngào rót vào tai em, em lơ đễnh không một cái ngoái lại. Nhưng điều đó chưa bao giờ nghĩa là em không để tâm. Em gật đầu khe khẽ. Rồi chẳng mất quá lâu sau, người ấy đem đến cho em một ly nước cam tươi mát, khẽ khàng đặt xuống bệ cửa, không muốn làm gián đoạn khoảng trời riêng của em.

"Anh tưới nước cho hoa à, Heeseung?"

"Ừ. Anh sợ hoa sẽ héo. Trời bắt đầu chuyển Hạ rồi."

Jaeyun đưa mắt sang nhìn anh. Heeseung ngồi bên cạnh, đôi mắt anh cũng xa xăm hướng về khu vườn bình yên phía ngoài khung cửa sổ. Những gam màu xanh thật quả có sức gột rửa tâm hồn lộn xộn, và khi ánh chiều tà buông, hòa trộn với màu nắng nhạt vì hè chưa làm chúng gay gắt, khu vườn của họ an tạc lên một bức tranh trọn vẹn hai chữ bình yên.

Ngôi nhà này đối với Jaeyun chính là hiện thân của hai chữ bình yên. Từ ngày em bước vào nơi đây, chưa bao giờ em cảm nhận được sự trống vắng dù thành phố này không có bóng dáng của gia đình. Một nơi tỏa ra tròn trịa cái gọi là tổ ấm. Không chỉ bởi không gian hoàn hảo, một khu dân cư yên tĩnh và hòa thuận, phía trước mảng sân lại ưu ái có cả một mảnh vườn nhiều màu sắc. Mà còn cả việc người bạn chung nhà mà em cùng chia sẻ nơi chui ra chui vào.

Em đưa lên miệng một ngụm nước cam. Vẫn rất vừa với khẩu vị không thích những gì quá gay gắt đến vị giác. Không quá chua, không quá ngọt, phải thanh thanh dịu nhẹ. Jaeyun không thích những điều quá đột ngột đến với cơ thể mình, thậm chí chỉ là những hương vị mạnh mẽ tấn công đầu lưỡi cũng khiến em dè dặt. Tính cách em là vậy. Đôi khi em nghĩ mình bình lặng như nước trong hồ. Một mặt hồ tĩnh đến nỗi hiếm có cả một chiếc lá chao nghiêng.

Đó là lý do mà em nghĩ, Heeseung vừa vặn với em đến thế. Jay từng nói với em rằng em có quá nhiều vấn đề cá nhân. Nhiều đến nỗi mà sự đơn giản của em trở nên phức tạp với người khác. Và chính vì lẽ đó nên suốt nhiều năm em chỉ có thể ở được với Jay, người bạn thân từ thuở nối khố.

Jay nói sống với em không khó, nhưng lại thật khó để hiểu con người em. Jay từng bảo nếu hai đứa gặp nhau lúc trưởng thành, có khi Jay sẽ chẳng bao giờ bước vào cuộc sống em được. Em đơn giản và bình dị đến mức chính điều đó khiến em khó tìm được một ai cũng đơn thuần giống mình. Bên ngoài kia đều là những con sóng lớn, thậm chí ngay chính cả Jay cũng vậy. Chỉ là vì Jay là bạn em nên cậu ấy biết cách điều hòa sự ồn ào của mình và sự tĩnh lặng của Jaeyun mà thôi.

Vậy nên khi em quyết định phải chuyển đi, Jay đã lo lắng cho em nhiều đến nỗi không ăn ngủ được. Em hy vọng Jay không thấy áy náy vì dù sao em nghĩ việc này rồi sẽ đến sớm thôi. Jay và em đều đã trưởng thành, em biết Jay muốn đón Jungwon về ở chung để vun đắp thêm tình cảm của họ, nên em tự dọn đi trước. Ai cũng cần phải thoát khỏi cuộc sống độc thân. Huống chi việc Jay và Jungwon sẽ về một nhà là điều mà em đã lường trước từ lâu.

Đó là khi Heeseung xuất hiện. Em đã nghĩ rằng đôi khi quyết định chuyển nhà năm ấy chính là phép màu lớn nhất của em. Em biết Jay lo lắng vì em dường như chẳng thể hòa hợp với bất cứ một ai ngẫu nhiên ngoài kia cả. Vậy nên khi em nghe Jay giới thiệu về Heeseung, đàn anh mà Jay rất tin cậy, lại vừa vặn lúc anh đang muốn tìm người ở chung, Jaeyun đã tạm cho mình một phép thử. Phép thử thần kỳ đã hóa thành phép màu, khiến trái tim em lưu lại ngôi nhà này cũng ngót nghét gần 2 năm.

So với ở cạnh Jay, Heeseung yên tĩnh đến bất ngờ. Cuộc sống suốt gần 2 năm qua chưa bao giờ có một tiếng cãi vã. Điều đó không có nghĩa Jay là một người bạn cùng nhà tệ, nhưng bát đũa để cạnh nhau còn có lúc leng keng. Chỉ là ở cạnh Heeseung, Jaeyun tìm thấy nhiều bình yên hơn một chút. Có lẽ vì anh giống em. Có lẽ vì so với sự năng nổ và hoạt ngôn của Jay thì anh yên lặng hơn nhiều chút. Heeseung giống em ở việc anh không thích dùng ngôn từ diễn tả cảm xúc. Nhưng không có nghĩa là tấm lòng anh bị giấu đi. Người như anh và em thích lặng nhìn ngắm bầu trời lúc chiều tà hoặc bình minh buổi sớm, thích mượn cơn mưa đêm muộn để thả trôi nỗi buồn. Đôi khi ánh trăng khuya giữa một đêm hè thanh vắng chính là cách biểu đạt tuyệt nhất cho sự viên mãn giữa cuộc sống này.

Heeseung kiệm lời nhưng hành động của anh thì chưa bao giờ hiếm hoi. Qua cách anh luôn đem đến cho em một thứ gì đó, trời đông sẽ là một ly sữa ấm, trời hè sẽ là một ly nước cam. Heeseung biết em không khỏe lúc nào mà chuẩn bị cho em một ly trà gừng giữ ấm cơ thể, cũng biết em yêu điều gì trong khu vườn của cả hai mà luôn giữ cho chúng mãi mãi trọn vẹn dáng vẻ tươi xanh.

Cuộc đời khi ở cạnh Heeseung bỗng nhiên trôi rất chậm. Những buổi chiều ngồi thư thái ngắm mảnh vườn do chính em lựa chọn những loài hoa để gieo trồng, và cả những sớm bình minh yên lặng cùng nhau làm một việc gì đó, chỉ thỉnh thoảng nói một vài câu chuyện, đối với Jaeyun đó là những khoảnh khắc vô giá. Em thích lắng nghe hơn là nói. Heeseung cũng vậy. Nên dường như chẳng bao giờ em cảm thấy mình không được lắng nghe. Sự thần kỳ ở ngôi nhà của em và Heeseung là không cần những cuộc hội thoại xuyên đêm thâu suốt ngày này tháng nọ, chỉ có những buổi đột nhiên cả hai thấy lòng giông bão, em nói nhiều hơn một chút, anh nói nhiều hơn một chút, chỉ vậy thôi. Ngần ấy điều tạo nên một không khí thoải mái và dễ chịu, biến nơi này thành một chốn nhỏ bình yên và an toàn tuyệt đối trong lòng em. Và Heeseung, tự lúc nào cũng chính là nơi trú thân ấm áp mà em sẵn lòng nương tựa vào mãi mãi.

Xung quanh Jaeyun, có lẽ Heeseung là người kiệm lời nhất. Nhưng lại là người mà em thấy yên bình nhất khi ở bên. Jay giới thiệu Heeseung làm bạn cùng nhà với em chắc chắn không chỉ đơn giản là vì Heeseung đang cần tìm người. Mà là vì anh giống chính xác với con người em đến nỗi không phải anh thì sẽ không thể là ai khác. Jaeyun tự biết em là một người khó sống, vì mặt hồ yên ả của em thật khó tìm được sự tĩnh mịch giữa hàng ngàn con sóng lớn. Vậy nên sự xuất hiện của Heeseung là phép màu tuyệt diệu lắm, tựa hồ làn nước trong veo đong đầy thêm thế giới tình cảm của em, mà vẫn giữ nguyên sự tĩnh mịch và yên ả vốn có.

Số bạn bè của em không nhiều. Hai bàn tay vẫn có thể đếm đủ. Ai cũng trở nên hoạt bát lắm lời khi ở cạnh em vì có lẽ em giỏi lắng nghe. Và vì một phần em mang năng lượng tươi sáng như nắng đầu Hạ, không quá gay gắt để thiêu đốt da thịt mà chỉ nhẹ dịu đủ sưởi ấm cõi lòng.

...

Jiwon đến càm ràm với em. Vẫn là những chuyện tưởng như cũ rích mà gần như tuần nào em cũng nghe đi nghe lại. Chuyện công ty, chuyện đồng nghiệp, chuyện gia đình phức tạp của cô ấy, và cả những chuyện nhỏ nhặt ca thán xã hội như tiền nhà tiền đất sao mà quá cao. Jaeyun nghe đến mòn tai nhưng em chưa bao giờ tỏ vẻ chán nản. Em biết những người tìm đến để trút nỗi lòng và sự phiền muộn với em, nghĩa là em chiếm một vị trí đủ quan trọng trong lòng họ. Bản thân em cũng sẽ bất giác muốn lắng nghe và làm chỗ dựa cho những người mà em thực lòng yêu quý. Và Jiwon là một trong số đó.

Jiwon. Người khác giới hiếm hoi trong vòng tròn quan hệ của em. Người biết em đủ lâu đến nỗi nhiều khi em xem cô ấy là gia đình chứ không phải một người mà em quen biết ngoài xã hội. Cùng nhau lớn lên từ thuở thiếu thời, bên cạnh rất nhiều những người đến người đi, Jiwon là một trong số ít những người còn ở lại. Trưởng thành lên rồi mới biết giữ gìn được những mối quan hệ bên mình là điều gì rất khó. Jiwon đồng hành bên em qua nhiều năm tháng, từ lúc là những cô cậu choai choai mới dậy thì, đến khi chạm ngưỡng 18, và sau này là khi 22. Cả hai chứng kiến mọi sự thay đổi của nhau, thần kỳ sao vẫn chưa có sự thay đổi nào làm phai nhạt mối quan hệ. Cùng nhau chung một mái trường từ cấp 2 rồi đến cấp 3, mãi đến khi Đại học mới chịu tách nhau ra. Jiwon và em tuy bây giờ mỗi người một hướng đi khác, nhưng có lẽ vì trở thành máu thịt của nhau, nên vẫn thật khó mà tách rời.

Jiwon là một cô gái độc lập. Em đã sớm nhận ra điều đó trước cả khi em hiểu những chữ ấy là gì. Jiwon độc lập ngay khi cô ấy còn là một cô gái nhỏ. Có lẽ đó là cách mà những ngôi nhà phức tạp tôi luyện một đứa trẻ. Em không bao giờ hiểu hết sự phức tạp mà Jiwon trải qua, nhưng rõ ràng đó là lý do mà Jiwon rất độc lập. Sự nỗ lực chảy trôi trong huyết quản người con gái ấy.

Đối với Jiwon, mục tiêu đặt ra không bao giờ là nói suông. Kể cả khi điều đó nghĩa là Jiwon phải đổ nhiều mồ hôi hơn người khác, cắn răng chịu đựng nhiều hơn người khác. Jiwon sẵn sàng đem nỗ lực của mình ra để so bì với tài năng của thiên hạ. Đối với cô ấy, nếu không thể chạy nhanh bằng họ, chỉ có thể chạy lâu hơn họ, chạy bền hơn họ thì mới theo kịp họ.

Jaeyun nể phục Jiwon vì lẽ đó. Không phải vì Jiwon giỏi giang hơn người. Nhưng sự kiên trì của Jiwon thì chẳng ai địch được. Jiwon nỗ lực gấp nhiều lần người khác. Điều đó vốn đã thể hiện trong bản tính của cổ từ ngày xưa, khi mà Jiwon thức nhiều đêm hơn để cày cuốc học hành chỉ vì muốn học chung lớp, đứng chung trường với Jaeyun. Có những người ngoài kia giỏi giang hoàn toàn là thiên phú, như Jaeyun chẳng hạn. Jiwon không được thiên phú, vậy nên để theo kịp cậu bạn thân mình, cách duy nhất là chăm chỉ mà thôi.

Có lẽ vì vậy mà Jaeyun đặc biệt yêu quý Jiwon hơn mọi người một chút. Vì mối quan hệ này Jiwon đã phải nỗ lực ra sao để giữ tình bạn của hai người không bị chia cắt. Vì Jaeyun biết em cũng là một phần gia đình của cô ấy mà cô ấy không muốn đánh mất, giống như em cũng vậy. Vì Jiwon chịu nhiều thiệt thòi, nên Jaeyun luôn thật tâm muốn thế gian đối xử với Jiwon nhẹ nhàng một chút, cô bạn của em xứng đáng được nhận nhiều điều tốt đẹp hơn thế.

...

Jiwon cứng rắn mạnh mẽ đến vậy, thế mà có một ngày, Jaeyun cảm thấy có gì đó lăn tăn, và ngập ngừng trong mắt cô bạn.

"Này, có lẽ tớ hơi để ý đến anh chàng sống chung nhà với cậu."

Lần đầu tiên trong đời, Jaeyun thấy cõi lòng mình không còn là mặt hồ yên ả nữa. Có một chiếc lá nào đó mà Jiwon vô tình thả trôi khuấy động sự phẳng lặng vốn dĩ luôn ngự trị trong lòng mình. Mà tệ hơn là, những vòng dao động ấy cứ không ngừng lan rộng mãi, chẳng bao giờ đứng yên.

Lần đầu tiên Jaeyun bàng hoàng nhận ra, không phải lúc nào em cũng có thể sẵn lòng đem lại tất cả những gì Jiwon muốn, với một thái độ thực sự mong trao đi.

Heeseung. Trên đời này có ai mà không thích Heeseung nhỉ? Jaeyun đã nghĩ như thế. Anh lịch thiệp, nhã nhặn, đẹp trai và tốt bụng. Nụ cười của anh luôn ấm áp như nắng chứa chan đến tất cả thế gian. Sự tồn tại của anh lúc nào cũng khiến bất cứ ai tiếp xúc đều như muốn tan chảy trước mọi cử chỉ thật đỗi ngọt ngào. Heeseung tỏa sáng rực rỡ không chỉ ở vẻ ngoài tuấn tú và sáng sủa của anh, mà còn ngay cả ở trái tim anh bản chất đã luôn đẹp tựa vàng ròng. Có ai mà không thích những điều đẹp đẽ ấy cơ chứ? Có ai mà không bối rối khi lỡ chìm đắm vào ánh mắt sâu như biển hồ của anh cơ chứ?

Khi ở cạnh nhau, Heeseung chăm sóc cho Jaeyun rất tốt. Chẳng bao giờ anh kêu ca phàn nàn. Jaeyun nghĩ rằng anh dễ tính, nhưng lâu dần thì em nghĩ đó là anh tốt tính. Và lâu hơn nữa thì em nghĩ rằng em đặc biệt. Em đón nhận tất cả những sự chăm sóc của anh một cách vô tư và mãn nguyện. Những ly sữa ấm và tách trà gừng, em đã thôi không còn trăn trở rằng điều đó là lòng tốt của anh hay vốn dĩ em là một ai đó khiến anh chẳng màng một chút công sức vì những điều tỉ mẩn. Những khóm cẩm tú cầu em vu vơ nói muốn có ở mảnh sân trước nhà, Jaeyun đã rung động đến mức nào khi thấy anh lặn lội xa xôi cốt để kiếm được loài hoa ấy đem về nơi góc nhỏ.

Jaeyun đã ngừng suy nghĩ về điều đó. Em không thể phủ nhận sự tồn tại của Heeseung quan trọng với em nhiều hơn việc chia sẻ chung một mái nhà và đỡ đần nhau trong những công việc chung. Nhiều hơn việc hai con người lặng thầm trao nhau chỗ dựa.

Có những cảm xúc khác đã len lỏi vào trái tim em, âm thầm mọc rễ và nảy nở lên những khóm hoa kỳ diệu mà em chẳng cách nào gọi tên được. Dòng nước mát trong như thác nguồn từ ngọn suối nhỏ, từ khi nào lặng lẽ chảy vào mặt hồ yên ả trong em, có khi em đã nhận ra từ lâu thật lâu. Từ những khoảng lặng em len lén ngắm nhìn anh lúc anh ngả mình dựa đầu vào cửa sổ, nắng chiều tà vương trên tóc anh, hôn lên mi mắt anh khẽ rung. Em thấy trái tim mình rung khi đôi mắt anh đảo qua các trang giấy trên cuốn sách trước mặt, và sẽ còn rung mạnh mẽ hơn nếu vô tình anh ngẩng lên và mỉm cười nhẹ một cái. Em thấy những khoảng lặng bên cạnh nhau, ngoài cảm giác yên ả còn là đôi điều giống như niềm hạnh phúc. Giọng nói của anh khiến em thấy yên tâm mỗi khi ở nhà, hình bóng anh là thứ em tìm kiếm đầu tiên trước cả khi bật sáng đèn bước qua bậc cửa. Và cảm giác đó cứ lớn dần, ngày một rõ ràng và mạnh mẽ, ẩn mình sâu dưới mặt hồ mà em luôn xem rằng tĩnh lặng.

Heeseung chăm sóc em rất nhiều. Nhưng thực ra anh cũng rất cần sự chăm sóc của người khác đấy. Jaeyun luôn cho rằng mình nhận được từ anh nhiều hơn em cho đi, có lẽ là vì em chưa bao giờ coi những điều em hết lòng với anh là sự "cho đi" cả. Tự lúc nào mà việc nấu nướng chăm lo từng bữa cơm cho anh là điều em làm một cách vô thức và tự nguyện. Kể cả khi Heeseung luôn cảm ơn em thật nhiều với thái độ biết ơn sâu sắc, em vẫn luôn nghĩ đó là nghĩa vụ của em mà thôi. Nghĩa vụ được chăm sóc cho anh và nhìn anh ăn ngon vừa miệng. Vì anh hạnh phúc khi được ăn ngon cũng chính là hạnh phúc của em. Em không làm điều đó vì người khác, em làm cho bản thân em mà, và em thấy hạnh phúc bởi việc đó.

Có lẽ Jiwon đã gặp Heeseung lần đầu vào hôm ấy. Một buổi tối trời mưa, Jiwon ghé nhà em để mượn một món đồ gì đó. Có lẽ sự tử tế và dịu dàng của Heeseung khi mở cửa mời Jiwon vào nhà đã khiến trái tim cô rung động. Jiwon phải lòng ánh mắt hiền hòa của chàng trai ấy dù khoảnh khắc chỉ vụt trôi nơi thềm cửa. Nụ cười của anh, sự ôn nhu của anh, lần đầu tiên Jiwon bắt gặp nắng ấm giữa trời mịt mùng mưa tuôn.

Người cứng rắn như Jiwon mà lại xiêu lòng vì Heeseung, bởi vậy mới nói Heeseung là điều gì kỳ diệu lắm. Jaeyun chỉ để chút ngạc nhiên thoáng đọng trên khuôn mặt mình đôi chút, nhưng ngẫm nghĩ kỹ lại thì điều ấy cũng đâu phải việc đáng bất ngờ.

Ngoài kia có bao nhiêu kẻ muốn Heeseung. Rất nhiều. Em biết điều ấy. Em có muốn Heeseung như cách những người ngoài kia muốn anh không? Đôi khi em vẩn vơ nghĩ về điều đó. Hình như em chưa bao giờ nổi lòng tham lam sở hữu anh, bởi vì có lẽ việc vốn dĩ luôn được ở cạnh anh khiến em chưa một lần tưởng tượng có ngày Heeseung sẽ không còn là của em nữa.

Em quen Jiwon đã lâu, nhưng đây là lần đầu tiên em nghe thấy cô bạn mình bộc bạch thẳng nỗi lòng mình một cách rõ ràng đến thế. Nghĩa là Heeseung thực sự rất đặc biệt trong mắt cô ấy. Đến nỗi một người tưởng chừng cứng rắn đến mức không nghĩ đến tình yêu, lại vì sự xuất hiện của anh mà muốn dấn thân vào sự hỗn loạn của tình ái.

Ai rồi cũng sẽ phải yêu, kể cả khi họ nghĩ mình không muốn. Tình yêu đến gõ cửa nhân gian, thình lình và chậm rãi, hiếm khi ta chối từ được dù trước đây ta luôn tìm cách bài trừ. Mà Heeseung, sự hiện diện của anh luôn khiến người khác muốn rơi vào lưới tình bất cứ lúc nào.

...

Jiwon nói với Jaeyun, liệu có thể giúp cô ấy tiếp cận Heeseung được không.

Jaeyun, vừa vặn thay, là người thân thiết với Jiwon nhất, cũng là người thân thiết với Heeseung nhất. Jiwon đã nghĩ Jaeyun có lẽ chính là chiếc cầu hoàn hảo để cô từng bước tiến lại gần thế giới của anh. Jaeyun đã ở cạnh Heeseung gần 2 năm rồi. Em biết nhiều thứ về Heeseung hơn ai hết.

Jaeyun nhận ra, có lẽ đây là lần đầu tiên Jiwon phải nhún nhường hạ giọng nhờ một ai đó, chỉ để có được điều cô ấy muốn. Điều ấy cho thấy khao khát có được anh trong lòng cổ phải lớn đến thế nào. Jiwon phải muốn điều ấy đến mức sẵn sàng hạ đi cái tôi vốn từng cao ngất ngưởng trong lòng mình. Jaeyun trầm mặc. Đó là tình yêu, sức mạnh của tình yêu. Tình yêu mới khiến người ta hành xử khác thường như thế. Jiwon đã yêu, một cách sâu sắc và mãnh liệt.

Jaeyun không trả lời ngay. Em ôm suy nghĩ đó vào trong trái tim suốt nhiều ngày, mỗi ngày đều thấy chúng đè lên trái tim mình đau nhói. Jiwon sẽ hạnh phúc nhỉ, vì Heeseung là người tốt. Người như Heeseung rất tốt mà. Anh sẽ tốt thôi, Jaeyun tin chắc là như vậy. Thực ra Jaeyun luôn nghĩ chẳng có ai trên đời đủ tốt để em có thể yên tâm giao phó Jiwon cho người đàn ông nào khác. Nhưng Heeseung thì lại đặc biệt tốt. Tốt đến nỗi mà bất cứ ai ở cạnh anh đều cảm thấy may mắn và phúc phần. Tốt đến nỗi mà trái tim em không thể ngừng đau khi nghĩ đến việc chia sẻ anh cho một ai khác.

Nếu Jiwon ở bên Heeseung, không còn điều gì hạnh phúc hơn thế. Chẳng có ai ở bên anh mà không hạnh phúc cả. Ngay cả em, chỉ cần lặng thầm sống chung nhà với anh cũng đã đủ thấy trái tim mình hoan ca đến mức độ nào. Vậy thì việc được đầu ấp tay gối với anh, có lẽ là phần thưởng quý giá nhất mà mọi trái tim thiếu nữ đều thèm khát. Sự chăm sóc, ân cần của anh sẽ vá lành những tổn thương mà em không bao giờ đào xới được hết trong lòng cô bạn. Và tình yêu của anh, có lẽ, sẽ đem cho cô một cuộc đời viên mãn từng chỉ dám dệt trong mơ.

Lẽ ra điều đó nên khiến em thấy mừng cho Jiwon mới phải. Em từng nói sẽ sống chết bảo vệ để bù đắp những gì Jiwon đã trải qua hay sao? Nhưng đúng là em chưa bao giờ cân nhắc đến việc có ngày, cơn sóng cuộn trào dưới lòng hồ nơi lời bộc bạch của Jiwon thả xuống lại có sức ảnh hưởng tới em nhiều đến thế. Em chưa từng nghĩ, có một ngày, em và Jiwon lại đem lòng thương cùng một bóng hình.

Jaeyun đã gật đầu đồng ý. Cũng không hiểu vì sao nữa. Cái gật đầu của em rất phức tạp. Jiwon sẽ không bao giờ nhận ra nụ cười của em hôm ấy vốn dĩ chỉ là một cái gượng cười. Rất nhiều vụn vỡ rơi xuống trái tim em. Nhưng em phải giấu nó thật kỹ, thật sâu, vì có đáng gì đâu chỉ là một phần hồn héo úa, miễn là Jiwon được hạnh phúc, có lẽ đánh đổi của em là đáng giá. Dù sao thì...

Heeseung cũng đâu phải của em...

...

Jaeyun vẫn nhìn anh lâu như vậy. Khi cả hai ăn cơm cùng nhau, Jaeyun chẳng thể ngăn trái tim mình ngừng thổn thức trước dáng hình người trước mặt em. Heeseung vô tư nhìn em, và anh làm sao biết được em chứa chất điều gì trong ánh mắt. Anh mỉm cười gắp cho em một miếng thật ngon, và lẽ thường điều đó sẽ khiến bông hoa trong lòng em nở thêm một chút. Nhưng lần này, em chợt thấy có gì đó đau âm ỉ khó thành lời.

"Heeseung này, anh rất tốt bụng đấy..."

Anh khẽ ngẩng lên nhìn em. Miệng anh cong hé nụ cười, mái đầu nghiêng nghiêng, những lọn tóc rung rinh trong ánh đèn mờ.

"Tự nhiên lại vậy..."

Heeseung không hiểu, nhưng những lời của em vẫn khiến anh thấy trong lòng thật nhiều niềm vui. Có điều, em không hề vui, lời khen của em, em thấy đắng cay nhiều hơn là ngọt ngào.

"Anh có bao giờ nghĩ rằng sự tốt bụng của anh khiến ai đó vấn vương anh nhiều dù mới chỉ một thoáng gặp mặt không?"

Heeseung ngẩng lên, em không nhìn đáp lại. Em cúi xuống, mân mê những hạt cơm trong bát. Anh thấy sự phức tạp trong em. Nhưng Heeseung dành cả đời cũng không giải mã hết được. Jaeyun không bao giờ nói ra những lời đơn thuần mà không hàm chứa điều gì phức tạp. Những người như em, thường sẽ im lặng rất lâu rồi mới nói, và khi nói ra rồi, nghĩa là đã suy nghĩ đủ thấu đáo.

Heeseung chống tay lên cằm.

"Thực ra anh thấy, so với việc được khen về ngoại hình, thì được khen về tính cách sẽ vui hơn nhiều."

Đúng thật. Người như anh thì cả ngoại hình hay tính cách đều chẳng có điểm gì để chê. Ngoại hình của anh đẹp y như tâm hồn anh vậy. Người ta nói đẹp người đẹp nết, Heeseung chính là như thế. Giống như thể sự tồn tại của anh là minh chứng của hai chữ "Hoàn hảo". Và đôi khi, Jaeyun soi chiếu bản thân mình vào anh, nhận ra rằng mình nhỏ bé đến bất ngờ.

Jaeyun không đáp lời anh nữa. Em lặng lẽ đứng dậy, thu dọn bát vào bồn rửa. Đôi tay em cuống cuồng theo dòng suy nghĩ vụt trôi trong tâm trí. Vòi nước lạnh hòa cùng với những âm vực sâu thẳm nghẹn lại ở họng em.

"Có người đang để ý đến anh đấy..."

"Ai vậy?"

Jaeyun vẫn không nhìn anh. Mắt em vẫn dán vào bàn tay thoăn thoắt trong bọt xà phòng.

"Em hả?"

Heeseung bật cười. Anh đôi khi hay bỡn cợt như vậy. Lời nói đùa của anh có khi là sự vô tư vu vơ, Jaeyun không phải lần đầu nghe anh đùa, nhưng lần nào em cũng không ngăn được nét bối rối trên khuôn mặt.

"Bạn em, Jiwon, muốn tìm hiểu về anh."

Heeseung im lặng. Hẳn là anh bất ngờ. Hoặc anh đang suy nghĩ.

Jaeyun tiếp lời, khi lau tay vào khăn trên giá.

"Anh còn nhớ bạn nữ hôm trước đến nhà mình đợi em đưa đồ không? Anh đã ra chào hỏi với bạn một chút ấy..."

Heeseung gật gù. Anh vẫn nhớ rõ. Một cô gái rất xinh, rất ưa nhìn. Một lần nhìn cũng khó mà quên đi ngay được.

"Đó là bạn thân của em. Bạn ấy để ý đến anh. Em hy vọng hai người có thể thử tìm hiểu nhau một chút."

...

Heeseung lơ đễnh đưa mắt nhìn ra khung cửa. Tháng tư vụt qua tự khi nào, mùa hè đã chạm ngõ gần đến nỗi sức nóng bám vào mặt đất đôi lúc như một sự ủ ê. Nắng hè khi chiều buông nhuộm vàng bầu trời sau cơn mưa, khu vườn hiện lên đẹp tựa hồ tranh vẽ. Anh trầm mặc ngắm nhìn mái đầu của em lấp ló sau tán lá, mải miết tỉa cành cho mấy khóm hoa trong vườn. Jaeyun dạo này không ngồi cạnh anh ngắm trời mây, kể từ buổi tối hôm ấy.

Jiwon, cái tên đó vẫn đọng lại trong tâm trí anh, vang mãi như một nốt nhạc lạ trong bản giao hưởng. Không phải bây giờ anh mới nghe đến cái tên đó. Cái tên ấy từng xuất hiện trong cuộc sống em rất nhiều, đủ nhiều đến mức dù rõ ràng em không cố ý nhưng nó vẫn đọng lại ở trí nhớ bất cứ ai có quen biết với em. Đủ để hiểu mối quan hệ của em và người đó mật thiết đến mức nào. Đã hơn một lần anh tự hỏi Jiwon trông như thế nào. Về bóng hồng duy nhất trong vòng tròn quan hệ của em, mà lại thân thiết đến mức chẳng khác gì người nhà.

Vào đêm Jaeyun nói với anh về điều ấy, anh đã tìm thấy trong ánh mắt em, thật nhiều tia hy vọng. Anh không biết mình có nên tự hào không, vì điều đó có nghĩa là em tin tưởng anh nhiều đến nỗi muốn giới thiệu anh với bạn thân mình. Nghĩa là trong mắt em, anh là người tốt. Nhưng còn có điều gì đó phức tạp hơn mà Heeseung không thể giải thích. Anh không thể đọc rõ biểu cảm em lúc đó, rốt cuộc là vui hay buồn, là mong chờ hay sợ hãi. Giống như chính bản thân anh bây giờ cũng chẳng hiểu được chính lòng mình. Mơ hồ phủ sương vây bám trái tim anh. Có lẽ anh thấy lòng mình không hồ hởi như anh nghĩ. Hoặc là có gì đó, giống như một nỗi thất vọng chăng?

Heeseung đã gật đầu đồng ý. Anh muốn thử xem tình yêu rốt cuộc trông như thế nào. Có lẽ sẽ ấm áp, có lẽ sẽ nhiều si mê. Có lẽ tình yêu sẽ thôi thúc Heeseung trở nên cuồng nhiệt hơn so với sự yên bình vốn luôn ngự trị trong anh suốt bấy lâu. Heeseung đặt vào tình yêu nhiều sự trông chờ hơn anh nghĩ.

Jiwon quả là một cô gái đặc biệt. Qua cách cô ấy nói chuyện, cách cô ấy cư xử, độc lập và cá tính, nhưng lại vừa đủ mềm mỏng và đoan trang. Buổi hẹn đầu tiên với anh, Jiwon mặc một chiếc váy xanh thanh thiên, tóc thả dài tung bay dưới làn gió, phóng khoáng và tự do như một giấc mộng hè. Son đỏ, má bồ quân, đôi mắt sáng rực như chứa đựng hàng ngàn tinh cầu trong đó.

Jiwon rất thông minh, trò chuyện cùng cô ấy khiến Heeseung nhận ra tư duy của nàng thật sắc bén. Anh đã nghĩ rằng hai người họ thân thiết với nhau lâu như vậy, hẳn là tính cách sẽ gần giống nhau. Vậy mà càng khám phá lại càng hiểu Jiwon và Jaeyun giống như ở hai đầu thái cực, kỳ diệu sao mà họ vẫn đồng hành với nhau đến tận ngần ấy năm.

Jiwon thực sự là một người con gái tuyệt vời. Heeseung đã hiểu tại sao Jaeyun lại mở lời giới thiệu cô ấy với anh. Vì nàng quả thực xinh đẹp, đoan trang, và "hoàn hảo." Xứng đáng với một con người "hoàn hảo" giống anh. Jaeyun chưa bao giờ đưa cho anh một điều gì không đủ tốt. Thậm chí Jiwon còn quá tốt. Chẳng có điểm gì đáng để chê. Giống như bước ra từ màn ảnh, nàng chính là nữ chính mà hẳn là ai cũng muốn có được trong vở kịch cuộc đời.

Jiwon rất yêu anh, anh cảm nhận được điều đó. Qua việc Jiwon dành nhiều nỗ lực để gặp anh đến thế nào dù cả hai đều bận rộn. Qua việc Jiwon không tiếc một phút giây nào của riêng nàng để được ở cạnh Heeseung thêm một tích tắc. Qua việc nắng mưa cũng chẳng nề hà gì miễn là được gặp anh, cười một cái rồi lại ra về.

Những món ăn Jiwon làm cho anh có hương vị rất mới lạ. Jiwon bỏ công bỏ sức tỉ mẩn làm cơm cho anh. Hương vị khác xa với những gì đã từng thân quen trong vị giác Heeseung. Những món ăn toát lên sự chỉn chu và tỉ mỉ, cả về phần nhìn lẫn phần vị. Một sự khéo léo và tháo vát, điển hình của mẫu người phụ nữ đảm đang. Heeseung phải thú nhận rằng, có những ngày anh đắm chìm vào cảm giác mới mẻ nơi đầu lưỡi ấy. Sự tò mò và hứng thú về những hương vị mới lạ Jiwon đem đến cho anh, anh không thể phủ nhận.

Đôi khi anh nghĩ điều đó khiến anh say mê. Nhưng là trong thoáng chốc. Hương vị đọng lại trên môi sẽ trôi lãng đãng đi sớm hơn anh tưởng. Anh nghĩ mình tò mò nhiều hơn là nhung nhớ. Những điều tự vấn cứ vảng vất trong trí óc anh, vây cuồng làm xáo trộn tâm trí mịt mùng.

Jaeyun không còn cần phải lo cho anh từng bữa ăn nữa. Em biết Jiwon nấu ăn giỏi thế nào, so với em thì những gì em làm toàn là thứ vặt vãnh. Jaeyun biết những món anh mang đi làm dạo gần đây chu toàn hơn rất nhiều so với cơm canh cậu làm cho anh ngày trước. Jiwon khéo léo như thế, rất tốt để chăm sóc cho anh.

...

Yêu đương thật sự rất tốn thời gian. Heeseung từ lúc yêu đương với Jiwon, cảm thấy dường như không còn thời gian cho mình nữa. Đi làm bận rộn đến lúc tan làm thì hẹn hò đến tối mịt. Ai cũng bận rộn thôi, anh bận rộn, Jiwon bận rộn, vậy nên việc cô ấy cố chừa thời gian cho anh mỗi ngày khiến anh vô cùng cảm kích. Cũng chính thế mà anh không thể khước từ được sự nhiệt tình ấy. Nhưng một ngày dài trở về nhà, đôi khi Heeseung vẫn thấy rất mệt mỏi. Anh thấy năng lượng mình như bị rút cạn. Về tới nhà là chỉ muốn nằm rạp xuống giường đi ngủ.

Tệ hơn nữa, có rất nhiều thứ đã biến mất dần khỏi cuộc đời anh từ lúc ấy. Trong đó có em.

Jaeyun cứ trượt dần khỏi cuộc đời anh từ lúc nào, mơ hồ đến mức khi anh kịp nhận ra thì dường như cả hai đã ở quá xa. Cũng chẳng thể trách được. Anh về nhà trễ, Jaeyun đã ngủ rồi. Em dậy sớm, anh dậy muộn. Lịch sinh hoạt cứ dần dần mà lệch nhau. Họ không còn ăn chung vì bây giờ anh đã có người khác để ăn cùng. Jaeyun cứ tan biến dần dù anh biết em vẫn đang hiện hữu trước mặt. Và điều đó khiến anh không ngừng đau nhói mỗi lúc nghĩ về.

Có những đêm nằm trên giường sau một ngày dài, Heeseung muốn nói với Jaeyun rằng, anh nhớ hương vị món mỳ cậu thường nấu, và cả những đêm ngồi xì xụp ăn khuya cùng nhau, anh mặc áo phông rộng, em mặc quần xà lỏn, thoải mái vắt chân lên ghế, khe khẽ liếc nhau rồi bật cười. Anh nhớ những bữa tối bình lặng thoải mái trong căn nhà này nhiều như nhớ những chiều tà ngồi lặng ngắm khu vườn qua khung cửa sổ, thấy mái đầu em lấp ló sau bụi cây mải miết bắt sâu tỉa cành. Những đóa cẩm tú cầu gần đây đã có ai tưới nước chưa? Anh chẳng có thời gian ngó đến chúng. Những thói quen khó bỏ sẽ dần bị lãng quên nếu người ta đủ bận rộn. Giống như Heeseung đã suýt lãng quên thói quen pha cho em một ly nước cam hay một tách sữa ấm khi mưa gõ cửa.

Heeseung không phủ nhận, Jiwon là một cô gái đẹp. Đẹp, thướt tha, kiều diễm, khiến bao bóng hình phải xao xuyến. Nụ cười nàng đẹp như mây và đôi mắt màu hổ phách, như một nữ thần làm muôn kẻ muốn quỳ rạp dưới chân nàng.

Heeseung cũng sẽ không bao giờ phủ nhận, rằng chính điều đó khiến cho anh thấy Jiwon thật xa vời. Nàng giống như một cánh bướm trắng mà anh chỉ đang nắm trong tay chứ chưa bao giờ thực sự sở hữu. Tựa như nàng là sóng nơi đại dương, mát mẻ và tươi mới, nhanh chóng ập đến rồi cũng nhanh chóng lui đi. Heeseung cố gắng tìm hiểu, mà càng tìm hiểu lại càng thấy dường như cả hai thật khác nhau. Anh là nước ngọt đổ từ sông, nàng là nước mặn đổ từ biển. Dù có cố gắng thế nào cũng chẳng thể trộn lại kể cả khi anh có cố gắng đổ lẫn.

Sự tươi mới của Jiwon phóng khoáng như làn gió ngoài biển khơi. Đem vị mặn đọng lại đôi môi anh khiến cho anh không giấu được sự tò mò vì những điều khác lạ. Nhưng Heeseung luôn biết mình không phải một kẻ ưa phiêu lưu. Những cơn sóng ngoài đại dương không bao giờ là chỗ cho anh. Sự sương gió cũng sẽ không phù hợp với con người chỉ quen với vị thanh nhàn nhạt. Heeseung ví Jiwon là đại dương vì nàng luôn sâu xa và vĩ đại đến mức dường như chẳng thể hiểu được. Và Heeseung ở cạnh bên nàng cũng chẳng bao giờ thấy bình yên. Mặt biển thì có bao giờ mà tĩnh lặng. Đôi khi Heeseung cũng muốn vờ khuấy động mặt hồ phẳng lặng trong lòng mình, cuối cùng lại lặng lẽ thu lại vào khoảng trời riêng.

...

Jiwon nhiệt thành với tình yêu như thế, đó là điều mà Jaeyun không ngờ có ngày mình lại bắt gặp dáng vẻ đó của cô bạn. Em không hề dối trá khi nói mình thực sự hạnh phúc khi bắt gặp nụ cười của Jiwon rạng rỡ khi đắm chìm vào tình yêu. Jiwon đã làm những điều mà trước đây khi tình yêu chưa xuất hiện, cổ sẽ không bao giờ làm. Em đã nghĩ, chà, hóa ra tình yêu mạnh mẽ đến như vậy. Hóa ra tình yêu làm mềm những trái tim cứng rắn sắt đá nhất. Em nên cảm ơn Heeseung không, vì sự xuất hiện của anh hóa như phép màu đối với Jiwon, đem đến phần đời rực rỡ mà Jiwon xứng đáng có được.

Có lẽ em nên sớm nhận ra, em không nhân hậu đến thế. Em không từ bi và quảng đại đến mức hy sinh mà không màng đến việc trái tim đau.

Yêu là chết trong lòng mt ít

Vì my khi yêu mà chc được yêu...?

Từ khi Heeseung ở bên Jiwon, Jaeyun cứ vô thức mà tránh mặt dần với anh. Cả vô ý cả cố ý. Em sợ trái tim mình không kìm được mà bật khóc ở đó, em sẽ không biết làm thế nào để giấu sự thảm hại ấy khỏi ánh nhìn Heeseung. Em thậm chí còn chẳng dám nhìn anh lâu một chút, sợ sẽ bắt gặp vẻ mặt của anh đang thực sự hạnh phúc, hạnh phúc khi không có em. Vẻ mặt mà em dành cả phần đời nhỏ nhoi để khao khát có được. Jiwon hạnh phúc rồi, anh cũng thế, em chỉ không biết làm thế nào để thực sự chung vui, khi mà ẩn sâu trong cõi lòng em cứ có nỗi đau âm ỷ.

...

"Anh Heeseung thích gì vậy, Jaeyun?"

Em không đáp. Jiwon hỏi em trong một lần cả hai cùng nhau đi lang thang dạo phố mua sắm một vài món đồ. Jiwon vẫn còn nhiều điều chưa biết hết về anh. Còn Jaeyun hiểu rõ anh đến mức có thể đọc anh như một cuốn sách. Chẳng trách được, em có nhiều thời gian ở cạnh Heeseung hơn, quen biết Heeseung lâu hơn Jiwon mà.

Jiwon sẽ còn cần nhiều thời gian nữa, để hiểu được Heeseung nhiều như cách em đang làm. Jiwon sẽ phải dành nhiều nỗ lực hơn nữa, kiên nhẫn hơn nữa. Đột nhiên em cảm thấy trong lòng trào dâng một nỗi niềm ấm ức, vì chẳng phải chính em mới là người hiểu Heeseung nhất hay sao. Và chút thái độ ngông nghênh em cũng không biết mình lấy ở đâu ra nữa, có lẽ từ âm thầm một suy nghĩ nào đó, rằng chỉ có em mới là người hiểu Heeseung nhất.

"Anh ấy thích nhận thư tay. Có lẽ thế."

Jaeyun nhún vai. Em không giải thích gì thêm. Em nói ra một sự phỏng đoán mà giọng điệu thì chắc nịch hơn cả một chân lý. Em chưa bao giờ phỏng đoán sai điều gì. Em cũng chẳng bao giờ thẳng thắn hỏi Heeseung thích thứ gì nhất. Em chỉ quan sát anh đủ nhiều để biết anh trân trọng điều gì mà thôi.

Lần sinh nhật anh vừa rồi, Jaeyun nhớ rõ anh đã mừng rỡ và hạnh phúc ra sao khi thấy kẹp trong món quà em tặng anh là một lá thư viết tay vội vã vài dòng. Quý giá đến mức anh nâng niu và gìn giữ đến tận bây giờ. Lúc đó em mới biết, hóa ra Heeseung là một người rất coi trọng thư tay.

"Thư tay sao? Giờ còn có người thích thư tay nhỉ? Sở trường của mình không phải viết lách và mấy thứ như thế. Vậy khi nào để mình ráng thử."

Jaeyun không đáp lời. Jiwon là một con người khá lý trí. Nhiều lúc Jaeyun nghĩ cô nàng sống bằng khối óc nhiều hơn trái tim. Hiếm khi thấy Jiwon trưng bày dáng vẻ sướt mướt với ai. Cách Jiwon thể hiện tình cảm thường là qua hành động hoặc những lời thẳng thắn. Có lẽ đó là lý do mà thư tay dường như chưa bao giờ nằm trong phạm trù cuộc sống của cổ. Jiwon đã làm rất nhiều thứ để trở nên vừa vặn với cuộc sống của Heeseung, những thứ khác xa với cuộc đời cô ấy.

"Anh Heeseung hóa ra thích những thứ truyền thống và sến sẩm vậy nhỉ?"

Jaeyun chỉ mơ hồ gật gù về lời bình phẩm ấy.

Truyền thống, sến sẩm. Jaeyun không biết đó rốt cuộc ấy là lời khen hay chê nữa. Jaeyun có thích những thứ truyền thống, sến sẩm không? Em không rõ là mình thích gì. Em không bao giờ thực sự suy nghĩ kỹ điều gì hợp và không hợp với mình. Em chỉ biết rằng, điều gì Heeseung thích, em sẽ thích. Có những điều liên quan đến Heeseung, chầm chậm đi vào cuộc đời em, ở yên đó lâu đến nỗi em không phân biệt được đó vốn dĩ là sở thích tồn tại trong em bấy lâu hay bản thân em đang thay đổi mình mà trở nên giống anh đến vậy.

Jiwon sẽ không bao giờ hiểu, một lá thư tay có ý nghĩa nhiều như thế nào. Tiếng yêu nói ra nhanh như cái chớp mắt. Đôi khi trong tích tắc. Thật khó mà nhớ về. Còn lời yêu đọng trong trang giấy trên nét mực nhòe dấu mưa, đến không nhanh không chậm, cũng vì thế mà rất lâu mới hoen úa đi. Người như anh và em thích lôi những điều đẹp xinh ra mà ngắm nghía. Lời yêu trên đầu môi chẳng có cách nào mang ra mà nâng niu như dòng thư gấp gọn. Bởi lẽ ngắm đi ngắm lại một vài dòng chữ mà vẩn vơ, nghe từng tiếng rung trong nhịp tim đập lúc nhanh lúc chậm, đó là ý nghĩa của thư tay.

Heeseung và em, đều không thích điều gì quá nhanh. Những điều đột ngột đến không báo trước, những điều ồ ạt và ồn ào, đôi khi hơi choáng ngợp. Em nghĩ rằng Heeseung thích nhiều điều lặng lẽ hơn, từ tốn hơn, chậm rãi hơn. Như việc lời yêu nói ra qua câu chữ in trên trang giấy.

...

Những ngày sau, Jiwon đưa cho Jaeyun một lá thư tay. Cô nói muốn nhờ em chuyển tới tay Heeseung.

"Chắc sẽ hơi gớm một chút. Tại mình chẳng viết thư bao giờ. Cố gắng lắm cũng chỉ được như vậy. Chắc Heeseung sẽ hiểu thôi nhỉ?"

Anh Heeseung sẽ hiểu thôi mà. Thậm chí anh còn rất quý trọng là đường khác. Jaeyun lặng lẽ cất lá thư vào túi, nghe thấy cõi lòng mình chao nghiêng.

Đường về nhà hôm nay dài hơn em tưởng. Dạo này em hiếm khi quay lại chốn bình yên thân thuộc của mình với thái độ thực sự hân hoan. Khi mà trái tim mỗi ngày tình cảm lại chất chồng thêm, mỗi bước chân đều nặng như đá đổ.

Tình yêu của Jiwon có lẽ đang lớn đến nỗi cô đã làm những điều xa vời hơn cả bản thân cô. Điều đó khiến em nhận ra, việc tước đi Heeseung khỏi tay Jiwon là một điều thật tàn nhẫn.

Vậy nên Jaeyun à, hãy cố dặn lòng mình đừng bao giờ để lộ trái tim mày ra. Bởi vì Jiwon cần Heeseung nhiều đến thế, nhiều như cách mày cần anh vậy.

...

Đêm hôm ấy, Jaeyun về muộn. Căn phòng im lìm tối đèn chỉ loáng thoáng tiếng thở thật khẽ. Jaeyun lách người bước vào phòng khách, ánh đèn trên TV lập lòe phản chiếu bóng người in lên vách tường, em mới biết hóa ra Heeseung chưa ngủ. Anh thoải mái gác đầu lên thành sofa, ánh sáng xanh hắt ra bóng anh thật to lớn.

Jaeyun khẽ nhón chân, nhưng em vẫn đoán được anh đã biết em về rồi. Bàn tay em run rẩy nắm lấy lá thư yên vị trong túi áo. Trái tim em thét gào, lòng em nóng ran như lửa đốt. Lá thư này là của anh, tình cảm của Jiwon này là dành cho anh, em không nên giữ nữa. Vậy mà sao em chẳng thể làm được cái việc đơn giản là gửi gắm tới anh một thứ mà em không thuộc về.

Thực ra em biết, có lẽ họ ở cạnh nhau đủ nhiều, đủ thân thiết để nói với nhau muôn vàn câu chuyện. Nhiều hơn những gì được viết trong thư. Nhưng em vẫn biết, đối với anh thì một lá thư tay có ý nghĩa sâu sắc lắm. Cùng một ý đồ, cùng một nội dung nhưng chẳng phải nếu được truyền đạt theo đúng ý mình muốn, đúng cách mình yêu, thì sức mạnh rung động càng lớn hơn hay sao?

Em đột nhiên cứ thế mà đứng tần ngần, rụt rè trong sự hèn nhát. Heeseung bỗng chốc quay lại, cái nhìn của anh vẫn vậy, dịu dàng và ngọt ngào tựa giấc mơ.

"Jaeyun à, nếu em không bận, có thể ra đây ngồi xem TV cùng anh."

Hàng ngàn con sóng lớn cuộn trào trong mắt em. Từng ngọn sóng vỗ vào bờ dạt dào như muốn ngân vang giai điệu tình yêu mà em chẳng thể nào giấu diếm được nữa. Những điều thân quen từng khiến em nhớ nhung khôn xiết, từ bao giờ việc hai ta dành thời gian riêng cho nhau lại trở nên hiếm hoi đến thế.

Em ngồi xuống cạnh anh. Trời tháng tư đâu còn lạnh nhưng em vẫn thấy ở cạnh anh thật ấm. Anh vòng tay qua xiết lên vai em, thân thiết như thể chuyện của họ mới chỉ như ngày hôm qua. Như thể tất cả những dằm gai đeo bám em bao đêm chỉ là một thoáng mơ ngủ. Mùi hương thân thuộc của anh, tiếng thở mà em đã quen đến cả những nhịp phập phồng, tất cả những điều ấy gần đây đã thuộc về một ai khác. Trong một thoáng hiếm hoi, đột nhiên em lại nổi lòng tham muốn gom tất cả mà giấu đi. Giấu vào nơi góc khuất trái tim em để chỉ một mình em được ngắm nhìn, lắng nghe và chìm đắm trong đó.

Sự ích kỷ nhỏ nhen cuộn trào trong tích tắc. Em không biết hôm ấy TV đã chiếu những gì. Chẳng có âm thanh hay hình ảnh nào lọt vào tâm trí em ngoài tiếng thở đều bên tai em và mái đầu thân thuộc mà em chỉ dám lùi lại để nhìn ngắm. Lá thư trong túi áo em dường như muốn bốc cháy. Trái tim em cũng muốn bốc cháy, nhưng trước hết em muốn tan chảy vào khoảnh khắc này.

Và thế là em quyết định để lá thư đó nằm lại trong túi mình thay vì đưa nó cho anh...

Em và anh không nói gì, chỉ có màn hình cứ vụt chạy hết hình ảnh này tới hình ảnh khác. Anh nói một vài chuyện, em đáp lại. Vẫn bình yên như chuyện ngày xưa. Chuyn ngày xưa. Không ngờ chuyện của anh và em đã là chuyện ngày xưa. Xưa đến mức em ngỡ ngàng vì không nghĩ ngày xưa có thể quay trở lại.

Heeseung ngủ thiếp đi trên vai em. Khuôn mặt anh bình yên và nhẹ nhõm lạ. Em khẽ chạm lên lọn tóc mềm luôn rung rinh cùng chuyển động trái tim mình mỗi khi chạm mắt. Nhận ra tất thảy những điều về anh đều đẹp đẽ trong mắt em. Làn mi cong khóe môi chúm chím, những điều em chẳng nghĩ rằng mình yêu đến thế cho đến khi chúng nằm xa khỏi tầm tay.

Em không nỡ đánh thức Heeseung dậy. Em muốn ngắm nghía vẻ mặt bình yên này lâu thật lâu. Hoặc chính em mới là người không muốn thức giấc.

Nhẹ nhàng đỡ anh nằm xuống sofa, Jaeyun nâng đầu anh lên để anh tựa vào gối nhỏ, lấy chăn đắp lên thân anh giữ ấm. Em thu mình nằm ép lại, gọn gàng trong vòng tay anh. Em hy vọng cánh tay của mình đủ ngăn cái lạnh chiếm đến cơ thể anh. Và cũng muốn giữ anh trong vòng tay em, để đêm nay anh có thể là của em trong chốc lát.

Nhìn anh say giấc, em tự hỏi đã có bao giờ hình bóng em lưu lại trong giấc mơ của anh hay chưa? Còn bản thân em thì chẳng khi nào ngừng nghĩ về anh như một giấc mộng hè luôn đau đáu.

Em cất áo khoác về phòng, lá thư này xin phép gửi chậm đến tay anh một hôm. Chỉ chậm một hôm thôi, cũng đâu có hề gì? Ít nhất thì em muốn anh có thể là của em trong đêm nay, trước khi trở thành của Jiwon mãi mãi.

...

Jaeyun đã tìm suốt vài tiếng đồng hồ. Em không biết lá thư của Jiwon đột nhiên biến mất đi đâu. Em nhớ rõ mình đã cất vào túi áo. Áo vẫn nằm trên móc treo nhưng thư thì chẳng biết ở đâu nữa rồi. Em lục tung căn nhà, cúi xuống mọi ngóc ngách gầm giường. Hoang mang và lo lắng, em sẽ giải thích với Jiwon ra sao đây?

Đến khi em toan bỏ cuộc, em mới phát hiện ra phong thư hôm qua tuột khỏi túi áo rơi xuống đất, bị chuột gặm nham nhở lôi vào tận góc tủ. Nhìn lá thư xinh đẹp tàn tanh nát vụn không còn gì ngoài tấm bìa, em bơ phờ thở dài, nhặt nhạnh tất cả dù trong lòng rối tung không biết nên làm gì tiếp.

Em có nên nói sự thật với Jiwon không? Rằng sự thực là em đã cố tình không đưa lá thư cho anh vào đêm ấy, vì sự ích kỷ nỗi niềm riêng của em. Em có thể nói dối, đổ lỗi rằng em quên khuấy mất đi. Nhưng tệ là đêm ấy Jiwon còn nhắn hỏi em đã đưa cho anh chưa vậy, để chắc chắn rằng em không quên mất việc quan trọng ấy. Em không quên mà, em chỉ cố tình lờ đi thôi.

Không hiểu sao bản thân em nhận thấy niềm tin của em và Jiwon đang ngày càng trở nên mong manh. Hoặc chính em là kẻ đi lấp liếm nên lúc nào cũng nghĩ hành động của mình tạo ra sự nghi hoặc.

Jaeyun hít một hơi thật sâu. Đột nhiên em lại đánh liều làm một việc sai trái.

Em lấy giấy bút, viết một lá thư khác, giả vờ như đó là của Jiwon. Em không biết Jiwon đã viết những gì trong lá thư của cô ấy. Có lẽ là những điều về cảm xúc say đắm dành cho anh, giống như em cũng vậy. Em không biết suy nghĩ của Jiwon về anh có khác em không, nhưng có lẽ tình cảm thì không khác là mấy. Em đành viết theo những gì em cảm nhận về anh, giả vờ rằng mình thích và yêu anh như cách Jiwon yêu anh. À không, vốn dĩ đâu cần phải giả vờ. May mắn thay là những cảm xúc đó luôn tồn tại trong em thật. May mắn thay là những lời thương sâu nặng em đặt bút viết chính là tiếng lòng thực sự của em.

Chẳng biết tự bao giờ, lá thư đã sang đến mặt thứ ba...

Có lẽ Jiwon không viết dài đến vậy. Cô ấy vốn không phải người dông dài chữ nghĩa. Chính bản thân em cũng chẳng ngờ rằng khi nghĩ đến anh, trái tim đưa đường dẫn lối cho câu chữ trong em chảy trôi tràn đầy đến thế. Những điều em khát khao muốn trao tới anh nhưng lại chỉ biết dặn lòng ém lại, hóa thành những mảnh thủy tinh lấp lánh găm vào cõi lòng.

Heeseung,

Cuc đi em có l chưa bao gi yêu mt ai nhiu đến thế. Yêu nhiu đến mc em mun dành cho anh mt ch "thương". Đến mc t hi kiếp trước mình đã làm nhng gì đ kiếp này ông tri ban cho em cơ hi được gn k anh như vy.

Có l anh không biết, em hiếm khi nghĩ v tình yêu. Tình yêu đi vi em là áng phù vân xa xôi đp đ nhưng thuc v na bên kia bu tri mà em chng vi ti. Đôi lúc em li nghĩ tình yêu là la đ rc cháy như cơn nóng khát ngày hè.

Tình yêu chc là đp lm. Lp lánh như cu vng, du êm như sui mát. Em không đi tìm đnh nghĩa cho nó na. Em nghĩ điu y cũng chng cn thiết đâu.

Em ch biết ... tình yêu là anh.

..,

Em đưa phong thư cho anh, nhìn nụ cười từ ánh mắt anh mà nghẹn đắng không thể nói rằng chữ Jiwon em viết ngoài bìa khiến em phải ghìm bao nhiêu giọt nước mắt chảy ngược. Còn gì hạnh phúc hơn khi người mình thương làm những điều mình thích, anh nhỉ? Anh sẽ yêu Jiwon thêm gấp bội phần, dù những câu chữ ấy không phải của Jiwon. Nhưng em sẽ không nói ra đâu, để bảo toàn cho hạnh phúc của anh được trọn vẹn.

Em vờ tránh đi cho anh có không gian riêng đọc thư dù em biết rõ từng câu chữ bên trong đó. Em vẫn phải diễn tròn vai thật tốt, vai diễn một người bạn hết lòng ủng hộ cho cả hai. Anh sẽ có biểu cảm gì, anh có bất giác cười vu vơ hay khóe mắt cay cay vì xúc động ngập tràn? Em nửa tò mò nửa mong đợi, nhưng nhận ra chính điều đó lại càng dày xéo trái tim em hơn nữa, vì anh sẽ luôn nghĩ, đó là tiếng lòng của người anh yêu, chứ không phải người yêu anh, là em.

...

Mưa ì ùng ngoài mặt đất. Gió thổi đem những hạt nước xiêu vẹo đột nhập vào khung cửa. Jaeyun thu mình nép lại tránh những giọt mưa hung hãn, nhưng vẫn nhất quyết không đóng cửa sổ. Dạo này mưa không còn dịu dàng nữa. Đến cả mưa cũng trở nên quyết liệt với em. Những điều mà em từng dựa vào khi cõi lòng giông bão, như là bầu trời, như là khu vườn, như là anh. Tất thảy dường như không còn là của riêng em nữa. Những thứ vốn dĩ chưa từng là của riêng ai. Cũng chưa từng là của riêng em.

Hôm ấy, Heeseung đột nhiên đưa cho em một lá thư. Anh bảo nhờ em chuyển lại cho người gửi lần trước lời hồi đáp của anh. Lẽ ra em nên thắc mắc rằng tại sao anh không tự làm điều ấy. Vậy nên em cứ thế mà nhận lời. Em không nghĩ rằng anh sẽ lại còn viết thư đáp lại. Hoặc là anh thực sự ấn tượng bởi những điều lá thư trước đến tay anh. Em thấy lòng mình cũng đổ mưa tuôn, xối xả hơn cả dòng chảy bên ngoài khung cửa sổ.

Em khẽ mỉm cười, gật đầu, từ khi nào em giỏi trong việc nở nụ cười gượng đến thế.

"Anh viết thư đáp lại chỉ vì anh nghĩ là ... anh muốn người viết thư thực sự hiểu được anh biết ơn từng câu chữ trong đó."

Anh đã nói như vậy đấy. Jaeyun hiểu rồi. Em không biết khóe mi mình cay vì vui hay là vì đớn đau nữa. Điều ấy thật tốt. Jiwon đã ghi điểm trong mắt anh. Em đã giúp được Jiwon rồi đấy. Vậy mà sao em lại khóc vậy?

Anh đáp lại điều gì cơ chứ? Đáp lại câu từ em viết trong thư nhưng không bao giờ là đáp lại tình cảm của người đã viết nên chúng.

Em bối rối giữ lá thư lại. Nếu bây giờ em đưa cho Jiwon, không phải ý thư của anh sẽ khiến Jiwon phát hiện ra anh trả lời những điều hoàn toàn khác với những gì Jiwon thực sự viết. Em chẳng biết Jiwon đã viết gì cả. Với lại, thư lần trước là do em viết, anh hồi đáp lại, thì em... có quyền đọc mà nhỉ?

Nghĩ vậy, em bấm bụng mở thư ra.

Anh viết tương đối dài. Hầu hết là nhắc lại những gì em đã viết trước đó, với một thái độ cảm kích ra sao.

Em thân yêu,

Tình yêu đi vi anh, trước hết là s cm kích. Anh ngàn ln mun cm ơn em vì đã yêu anh theo cách đó. Tình yêu muôn hình vn trng mà, anh thích góc nhìn v tình yêu ca em, nhng áng phù vân, nhng cu vòng đa sc, nhng cơn oi bc ca mùa hè đ la... Anh t hi em đã quan sát thế gian nhiu ra sao đ gán nó ti s mơ h ca tình yêu. Ta ging nhau nhiu hơn em tưởng. Đôi khi anh chy đui theo tình yêu đ ri biết rng tình yêu vn dĩ tn ti mt cách bình d bên anh.

Cm ơn em vì đã yêu anh theo nhng cách đó. Vì đó là cách mà anh mun được yêu...

Những vệt nước mắt lã chã thấm nhòe trang giấy. Em chẳng thể ngăn được giọt lệ ngừng rơi khi từng câu từ chạm đến trái tim em. Em khổ sở ôm phong thư mà em luôn muốn là của em dù thực tình nó chính xác là đáp lại lời của em đấy. Em chẳng có tư cách hân hoan mà ngược lại tiếng yêu từ anh còn khiến em xé lòng hơn.

Giá mà anh biết, những lời đó là của em...

...

Jaeyun đã quyết định giấu nhẹm lá thư đó với Jiwon.

Dù sao sâu trong thâm tâm Jiwon cũng luôn cho rằng Heeseung không gửi thư đáp lại vì anh ngại. Mà dù sao Jaeyun cũng đâu thể gửi được vì điều đó sẽ lộ ra em đã mượn danh nghĩa của Jiwon để sửa chữa lỗi sai. Chi bằng để Jiwon chưa từng biết về sự tồn tại của phong thư đó. Em áy náy nhưng em chẳng biết làm thế nào để đúng hơn. Em nơm nớp lo sợ rằng trong một phút lơ đễnh nào đó, Heeseung lỡ buột miệng hỏi Jiwon về lá thư đáp lại của anh, cô sẽ nhận ra cô chưa từng nhận được nó.

Lạ kỳ thay, một thời gian trôi qua, vẫn chẳng có điều gì xảy ra cả. Jaeyun dần thở phào nhẹ nhõm. Nhưng lá thư của anh nằm gọn ghẽ trên mặt bàn, cứ khiến ruột gan em nóng bức hơn mỗi lần mở ra đọc lại. Anh có đang chờ đợi thư hồi đáp không? Nếu em không gửi thư đáp lại, anh sẽ hỏi Jiwon rằng tại sao cô không viết thư đáp lại nữa, và thế thì mọi chuyện bung bét.

Hơn nữa, em cũng có rất nhiều điều còn muốn nói với anh...

Những lỗi sai một khi đã phạm lại cứ càng muốn sai thêm, dù bản thân nhận thức được rằng đó là điều không đúng đắn.

Jaeyun biết rằng em tiếp tục như vậy là sai, vậy mà em lại vẫn cứ viết thêm một lá thư nữa. Em tự vin vào đó suy nghĩ rằng em đang ngầm tạo thêm thiện cảm về Jiwon tới anh. Jiwon không giỏi viết lách, vậy thì để em giả vờ thay Jiwon làm vừa vặn với phần tính cách chênh lệch của họ. Cũng đâu có sao, anh nhận được thư, anh hạnh phúc, anh yêu Jiwon hơn, Jiwon yêu anh hơn, Jiwon hạnh phúc. Còn em, ở một phần góc linh hồn sâu thẳm nào đó, cũng vin vào điều ấy để làm chút hạnh phúc ít ỏi ngốc nghếch của riêng mình. Vịn vào những lời hồi đáp không-thực-sự-dành-cho-em để mà xốn xang.

Chỉ có điều là, mỗi lần nhận thư từ anh, sau nụ cười lúc nào cũng là những tràng nước mắt. Niềm hạnh phúc của em chẳng bao giờ trọn vẹn vì nó luôn phải song hành cùng với nỗi đau. Ngay sau tiếng rung từ trái tim khi chữ "Yêu em" anh đặt ở cuối phong thư hồi đáp mới nhất, em sớm nhận ra cả cõi lòng sụp đổ theo đó. Heeseung càng ngày càng yêu Jiwon rồi, còn em lại càng ngày càng yêu anh không thể ngừng được.

Anh đang yêu, em đang yêu, Jiwon đang yêu, chúng ta đều đang yêu, ch tiếc là không yêu nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro