tháng tư, mưa trên khung cửa, hoa cẩm tú cầu, ly nước cam, và anh




Cứ như thế, các lá thư em thầm trao tới anh và anh đáp lại, truyền qua tay nhau đã đến lần thứ tư.

Jaeyun chẳng thể ngăn bản thân tiếp tục việc này, dù em biết điều đó chất chứa bao nhiêu sai lầm. Nhưng giữa mối quan hệ chông chênh như những kẻ đi trên dây của em và anh, em chỉ còn cách đó là cách duy nhất để giao tiếp và biểu đạt tình cảm với người em thương nhất. Một cách âm thầm, và hèn nhát.

...

Ngày hôm ấy, Jiwon mời em đi ăn cùng hai người họ. Em đã nghĩ, có lẽ sau hôm nay, lá thư thứ tư nên là lá thư cuối cùng.

Jiwon chỉ đơn thuần muốn bữa ăn này như một lời cảm ơn em. Em chỉ biết cười cay đắng. Nếu Jiwon biết những điều đằng sau em làm, liệu cô ấy còn có thể thực lòng cảm kích em nữa hay không?

Em đã cố gắng từ chối, nhưng không thể. Jiwon năn nỉ nhiều lần dù em đã cố tìm mọi lý do trốn tránh. Chỉ cho đến khi anh nói, anh muốn em có mặt.

Sẽ rất tuyệt nếu em có mặt ở đó chúc phúc cho anh, phải không?

Nếu anh biết trái tim em đau như thế nào khi nhìn hai người hạnh phúc, có lẽ anh sẽ không tàn nhẫn đến thế.

Nếu anh biết em phải cố gắng chạy trốn ra sao khỏi những cơn mê man, cảnh anh tư tình bên người con gái khác, dưới một mái nhà bên cạnh không còn hơi ấm của em...

Nếu anh biết tình em dạt dào đến thế này, có khi anh đã chẳng làm trái tim em đau...

Nhưng mà anh đâu có biết. Anh sẽ không bao giờ biết. Em mong là như vậy, dù điều đó đang giết chết em từng ngày.

Em chấp nhận vai diễn bạn thân hết lòng ủng hộ. Em phải làm cho trót, dù bên trong em vụn vỡ hết rồi.

Vai diễn này... cát xê anh trả cho em bằng tình cảm được không?

Nếu không thể là tình yêu, thì tình cảm gì cũng được. Bất cứ tình cảm nào để em có một chút vị trí trong lòng anh, là một người em trai hoặc một cậu bạn tốt.

...

Jaeyun gần như không ngẩng mặt lên nhìn cả hai suốt buổi. Em chẳng nhớ mình ăn gì, trang phục hai người ra sao, khung cảnh quán ăn như thế nào. Tâm trí em chỉ toàn một màu giông tố cuồng vây suốt mấy tiếng đồng hồ trôi lẳng lặng. Em biết điều này rất khó hiểu, đây là thái độ mà Jiwon hiếm khi bắt gặp ở em. Em luôn là người đối nhân xử thế rất hòa nhã mà.

Nhưng em không muốn nhìn, không dám nhìn. Em sợ trái tim em chạm vào ánh mắt kia sẽ vỡ tan ra như quả cầu pha lê. Em sợ bắt gặp một cái nhìn đa tình của anh nhưng lại hướng tới người con gái khác.

Em sợ anh phát hiện ra đôi mắt em run rẩy thảm hại như một đứa trẻ thèm khát đứng trông điều nó thầm ao ước lặng lẽ vụt khỏi tầm tay.

Em chỉ cúi đầu, lặng lẽ cắm cúi ăn. Jiwon sẽ thấy thái độ của em rất lạ, em sẽ viện vào một cái bệnh cảm vặt hay gì đó để lấp liếm. Em chỉ cần cố gắng chịu đựng nốt buổi tối này thôi.

...

Dù Jaeyun có cố dựng nên vẻ bình tĩnh và thản nhiên đến đâu, Heeseung vẫn nhận ra sự lúng túng khác thường của em.

Heeseung ngồi đối diện Jaeyun, bên cạnh anh là Jiwon.

Suốt cả buổi, anh không thể tập trung được. Anh không rõ vì sao sự có mặt của em lại khiến anh thấy lòng dạ mình nổi nhiều cồn sóng đến thế. Đối diện với sự lúng túng khiên cưỡng của em, với giọt lệ em giấu tưởng như không nổi sau mi mắt, anh thấy có lẽ trái tim anh không chịu đựng nổi nữa.

Anh muốn thử chạm lấy, để những gì trong em tan vỡ ra chứ đừng là bọc gai nhọn đâm vào tim em. Anh muốn ôm lấy khuôn mặt em, đôi mắt kia xin đừng trốn tránh anh nữa.

Jiwon gắp vào bát anh một miếng. Heeseung chẳng để mắt đến điều đó, bởi tâm trí anh đang mải miết nghĩ đến những việc khác rất xa. Anh chỉ nhận ra khi Jaeyun ngập ngừng nhìn anh, đôi tay em rụt rè cản đầu đũa anh lại, trước khi anh lơ đễnh đưa món ấy lên miệng.

"Nhưng mà... anh Heeseung bị dị ứng với bơ mà... cái đó anh không ăn được đâu."

Heeseung nhìn xuống. Anh đúng là đã thiếu tập trung đến nỗi không nhận ra món salad bơ cá hồi hun khói ấy, có một loại quả mà người dị ứng latex như anh cần tránh xa.

"Vậy sao?"

Jiwon bối rối. Món ăn được đẩy xa ra khỏi anh, bát cũng mau chóng được đổi thành bát mới.

"Vậy mà... em chưa từng nghe anh nói với em."

"Anh quên mất."

Sau câu trả lời của Heeseung, không khí rơi vào tĩnh lặng. Không ai nói gì thêm. Heeseung lẽ ra nên nhận thấy có hàng ngàn suy nghĩ vụt trôi qua mắt Jiwon. Nhưng trong mắt anh lúc này đây, lời nói của em là điều đọng lại duy nhất.

Anh đã ngỡ là Jaeyun không còn để tâm đến anh nữa. Chúng ta đã xa nhau quá lâu đến mức một hành động nhỏ của em cũng đủ khiến anh xuyến xao. Sao đột nhiên anh lại muốn ôm em, vì nhận ra hóa ra em vẫn quan sát anh nhiều đến thế. Đến mức kịp nhận thức những thứ mà anh chưa kịp nhận ra.

Đúng là, anh có thể nào sống mà không có em sao, Jaeyun?

...

Jaeyun không thể ngừng nghĩ về bữa tối hôm đó. Có quá nhiều sự khó xử, không phải chỉ đến từ sự im lặng một phía của em.

Em phát hiện ra đồ uống đã được ai đó bảo nhân viên làm riêng bỏ ít ngọt, trước cả khi em lên tiếng nhờ họ.

Sẽ không phải là Jiwon. Cô nàng thân thiết nhưng có lẽ chưa bao giờ để tâm đến khẩu vị của em.

Đột nhiên em lại nhớ về những ly nước cam được anh cố tình bỏ ít đường mỗi buổi chiều khi cùng ngắm hoàng hôn buông xuống.

Có những thứ là thói quen, nhỏ nhoi đến nỗi em nghĩ trên đời này chỉ có một người ngoài em nhớ đến mà thôi. Những điều luôn khiến trái tim em xao động khôn xiết và nhung nhớ về anh nhiều hơn.

...

Jiwon đã đến ra mắt gia đình anh. Em nghe phong thanh ai đó nói như vậy. Cũng chẳng cần anh kể, em tự đoán được hôm ấy áo quần anh là lượt chải chuốt hơn ngày thường, hẳn là cuộc hẹn ấy quan trọng lắm.

Em luôn nghĩ Jiwon là một nàng dâu tốt. Trần đời em chưa thấy ai đảm đang khéo léo và thục nữ hơn bạn thân em. Một cô vợ ngoan trọn vẹn trọng trách. Chắc là bố mẹ anh sẽ thích thôi. Em từng nghe anh kể gia đình anh truyền thống thế nào. Em đoán được ánh mắt cười tươi rạng rỡ trên khuôn mặt nhị vị phụ huynh. Vợ hiền dâu thảo, con đàn cháu đống, tương lai ấy còn gì đẹp hơn?

Em trộm nghĩ về mình để rồi thấy bản thân thảm hại bao nhiêu. Jiwon sắp bước vào gia đình nhà anh rồi đấy, nghĩa vợ chồng sắp dựng, đường đường chính chính danh phận đủ đầy. Còn em, một cái siết tay anh cũng phải thập thò trong bóng tối lúc anh say ngủ. Tình yêu của em thua thiệt rõ ràng đến vậy, em cứ cố chấp ôm mộng xương rồng này đến bao giờ nữa đây?

...

Dạo này Jiwon không còn đến gặp em nữa. Em cũng vài lần tự hỏi tại sao, nhưng rồi hèn nhát nên cứ để mặc mọi chuyện diễn ra như vậy.

"Jaeyun này, mình nghĩ Heeseung không yêu mình nhiều đến thế..."

Lần gặp gần nhất, Jiwon nói vậy với em. Giọng cô trầm hơn ngày thường, nhỏ đến mức vỡ ra tan theo làn gió. Jaeyun bối rối, Jiwon không nhìn em. Đôi mắt hổ phách hình như phủ một lớp sương dày.

"Chỉ là...cảm giác thôi. Không lý giải được."

Jiwon nhún vai. Bóng cổ sượt qua đám đông người, không một cái vẫy tay chào lại.

Em nhận ra, Jiwon vẫn chiếm vị trí rất quan trọng trong lòng em, ở khoảnh khắc em thấy trái tim mình đau hơn khi bắt gặp nỗi buồn trong đáy mắt. Tình yêu tàn nhẫn nhỉ? Jiwon luôn nghĩ rằng mình được yêu. Nhưng được yêu thôi thì chưa đủ. Phải là được yêu một cách trọn vẹn.

Em không biết tại sao Jiwon lại đột nhiên nghĩ như vậy? Hay phải chăng là do sự bận rộn của Heeseung dạo này? Hay là do Heeseung còn vụng về chưa biết yêu ai một cách đúng đắn?

Hoặc là... Hoặc là rất nhiều thứ. Những thứ mà Jaeyun luôn sợ hãi khi nghĩ về. Em cầu mong điều đó không xảy ra hoặc Jiwon đừng bao giờ để suy nghĩ ấy len vào trong trí óc cô một lần nào cả.

...

Từ sau đó, em giữ khoảng cách với Heeseung. Tránh mặt anh kể cả khi anh cố gắng trò chuyện. Ra khỏi nhà mọi lúc và chỉ ở yên trong phòng của cả hai. Cố hết sức bước khỏi cuộc đời anh một cách lặng thầm nhất, để không có ai phải đau khổ nữa. Cũng là để cho chính bản thân em thoát khỏi cơn cùng khổ.

Jaeyun lẩn trốn anh không khác gì một kẻ tội phạm. Một kẻ trộm lỡ đặt anh vào trong trái tim, loay hoay không biết làm cách nào để thoát ra khỏi nhà tù tình yêu hay là cạm bẫy mà em tự ý mắc. Dõi theo anh như một vì sao xa dù khoảng cách hai căn phòng chỉ cách nhau một bức vách.

Nước cam tự em pha mà cũng chẳng vừa miệng em. Em đổ xuống nền đất. Hoa cẩm tú cầu tàn rồi. Em cố sức tưới nước nhưng hoa vẫn tàn. Cánh hoa rơi xuống không ngừng, thê lương hệt như cõi lòng em hoang vắng. Em âm thầm cắt chúng đi, tự hỏi sự biến mất của loài hoa em yêu trong góc vườn thân thuộc, liệu anh có để ý?

...

Heeseung nhớ cảm giác an yên trong ngôi nhà nhỏ của anh và Jaeyun. Dù nơi này, từ xưa đến nay, cho đến tận khoảnh khắc mà anh đang ngồi và hoài niệm, chưa từng có một lần to tiếng. Không một lời cãi vã nhưng chẳng còn sự bình yên.

Giông tố ngoài thiên nhiên chẳng bao giờ xáo trộn bằng cơn bão lòng. Heeseung ngày xưa dẫu ngoài hiên nhà gió đập ào ào cánh cửa, mưa tuôn xối xả, chỉ cần được ngồi cạnh em, nhâm nhi ly trà gừng, ly nước cam, lại thấy cuồng phong cũng chẳng phải điều gì to tát.

Còn khoảng trời của anh bây giờ chẳng bao giờ lặng yên. Luôn nổi cơn giông mỗi khi ánh mắt em hờ hững lướt nhanh trong chớp mắt. Và cơn mưa sẽ tuôn trào, đổ ụp không ngừng được, ướt đẫm cõi lòng anh trong những khoảng không chỉ có tiếng anh hỏi mà em không đáp lại. Những chiều hè trời thả nắng ngột ngạt như đổ lửa, anh thấy ngôi nhà này lạnh băng. Không có em và nụ cười của em, không có giọng nói em, không có những bữa cơm nhìn nhau chìm sâu vào khoảng lặng dịu dàng. Giữa muôn trùng thinh không cô tịch, Heeseung thấy lòng mình quạnh hiu.

Nhiều khi anh muốn móc trái tim ra để mà hỏi rốt cuộc nó muốn gì. Trái tim anh có phải của anh không, mà sao anh chẳng bao giờ hiểu hết về nó?

Những cái nắm tay anh chủ động siết chặt khi đi cùng Jiwon, hình như vô tư và tự do lắm. Những lần động chạm da thịt mà anh nghĩ sẽ kiếm tìm được một cảm giác khác.

Anh tự hỏi, sao mà mình dễ dàng nắm bàn tay Jiwon đến thế? Cố gắng tìm kiếm một chút rung động trong nụ cười và ánh mắt của Jiwon. Hình như anh chưa bao giờ cảm thấy căng thẳng và lo lắng khi đi cùng nàng. Những cái nắm tay chưa bao giờ phải dè dặt vì anh biết nàng chẳng bao giờ từ chối.

Thật khác khi đi với em...

Anh chưa từng nắm tay em vì mỗi lần gần nhau anh đều thấy trái tim mình nhộn nhạo. Một cái chạm bâng quơ vô tình không hiểu sao cứ làm anh nhớ mãi không thôi. Anh từng muốn nắm tay em vào một ngày đông khi cả hai cùng ra ngoài mua ít đồ ở siêu thị. Nhưng anh đã chần chừ mãi, dù anh biết em đang phải khổ sở hà hơi lên bàn tay để giữ ấm. Anh rất muốn nhưng lại sợ hãi đến không thể chạm vào.

Hóa ra không phải ở bên ai cũng sẽ xốn xang như thế. Không phải nắm tay ai cũng dè dặt và căng thẳng. Không phải đi bên ai cũng thấy bươm bướm múa lượn trong lòng.

Chỉ có ở cạnh em mà thôi...

Sự hân hoan trên khuôn mặt nàng, đôi lúc anh thấy mình áy náy nhiều hơn là mừng rỡ. Có lẽ anh vô tư được với Jiwon vì anh biết nàng sẽ chẳng bao giờ khước từ. Còn Jaeyun, là điều anh muốn nhưng không thể có được.

Jaeyun nghĩ gì về anh, anh không biết...

Jaeyun muốn nắm tay anh không, anh không biết...

Chính vì anh không hiểu rõ lòng em nên lúc nào anh cũng chần chừ dè dặt. Lỡ như em sẽ ghét anh...

Lỡ như em rời khỏi ngôi nhà của chúng ta...

...

Đôi lúc Jaeyun miên man trong suy nghĩ, trong hàng triệu cái ôm, hàng triệu lần vô tình cầm tay anh, hàng triệu lần em gác đầu lên vai anh ngủ, có bao giờ anh nghĩ đó là yêu không?

Vì em và anh cùng giới tính, những cái động chạm chẳng mang nhiều ý nghĩa sâu xa như trai gái ngoài kia, vô tư thật đấy nhưng vì vậy mà chẳng có cách nào lấy đó làm tín hiệu cho nửa bên kia.

Thật khó để phát hiện cái chạm tay của hai người họ là tình yêu hay anh em đơn thuần. Hẳn là anh chẳng bao giờ hiểu theo hướng khác. Ly nước cam và tách sữa ấm của anh chỉ là sự nhiệt thành hay quý mến dành cho cậu em đã cùng với anh chia sẻ không gian sinh hoạt.

Jiwon chỉ nấu cơm cho anh vài bữa, hẹn anh vài ba lần cafe, đi chơi cùng anh dăm buổi, vậy mà anh đã tường tỏ lòng cô ấy. Còn em, thời gian bên anh tính bằng năm, hàng ngàn bữa cơm anh ăn đều do một tay em nấu, áo quần anh mặc cũng là em gấp ủi gọn gàng, cà vạt anh đeo cũng là em thắt lên cổ áo dạy anh cho đến khi anh tự thắt được. Rất nhiều, rất nhiều sự chăm sóc khác, nhưng tất cả sẽ đều chỉ là "anh em tốt" thôi, phải không?

...

Dù em đã cố lơ đi, nhưng em vẫn không thể tránh được rằng em để tâm đến chuyện hai người dạo này. Heeseung không còn hẹn hò đến khuya nữa. Họ không gọi điện, không cả nhắn tin cho nhau. Gần như chẳng thấy Heeseung ra ngoài cuối tuần. Jiwon cũng chẳng qua đây. Jaeyun tin rằng giữa họ đã có vấn đề. Em hy vọng là một cuộc cãi vã gì đó thôi. Em nhắn tin cho Jiwon không được, gọi điện lại càng không. Họ không bên nhau nhưng em lại thấy em mới là người căng thẳng. Đôi lúc em cũng muốn đánh liều hỏi anh, nhưng rồi lại chẳng dám.

Em vẫn nghĩ mãi, về câu nói Jiwon nói với em hôm ấy, "Heeseung không yêu mình nhiều đến thế." Em vin vào đó, tạm lý giải liệu đó có phải nguồn cơn cho sự gián đoạn của họ không? Nếu vậy thì em bứt rứt lắm. Em không muốn Jiwon nghĩ vậy, lại càng không muốn Jiwon đào sâu để lý giải tại sao cổ chẳng bao giờ được nhận đủ tình yêu.

Ngược lại thì, Heeseung cứ càng ngày càng bình lặng đi. Không đau khổ dằn vặt nhưng rõ ràng cũng không vui vẻ vì căn nhà chỉ toàn hai cái bóng lặng lẽ lướt ngang. Em từng ngoái lại cửa phòng anh, cũng có thể em sai, nhưng có vài lần em nghĩ, Heeseung đã tần ngần đứng đó, giống như anh muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại chẳng cất lời nổi.

...

Một đêm mưa lớn. Đột nhiên em không ngủ được. Em quyết định mở sáng đèn ngồi ở phòng khách. Heeseung chưa về. Phòng ngủ vẫn mở toang. Không hiểu sao em lại thấy râm ran bất an.

Cửa mở. Em thoáng thấy bóng người đi vào nhà, xiêu vẹo đến mức như sắp đổ rạp xuống. Bao nhiêu giọt nước mưa trên áo quần cứ chảy từng giọt ướt sũng nền nhà. Em hoảng hốt nhận ra Heeseung đã dầm mưa về, dù lẽ ra anh hoàn toàn có thể đi taxi. Và em thậm chí còn hoảng hốt nhiều hơn khi tiến lại gần anh, em thấy nồng nặc mùi rượu.

Làm sao mà em có thể ngó lơ anh được khi anh đang ở tình huống này? Em cuống quýt đỡ anh vào nhà, để anh ngồi trên sofa rồi mau chóng lấy khăn lau người anh khỏi ướt. Em có cả tá câu hỏi nhưng trước hết em chẳng biết nên lý giải tình huống này thế nào.

Em pha đồ giải rượu. Heeseung hiếm khi say đến mức này. Lần em thấy anh say nhất là vào mùa xuân năm ngoái, anh đi uống với vài người bạn Đại học, mặt anh đỏ nhưng ý thức vẫn không hề lạc đi. Em tin chắc lần này anh uống nhiều đến nỗi em đứng từ xa cũng có thể cảm nhận được mùi rượu từ anh.

Heeseung thay đồ rồi. Mùi nến thơm em đốt để không gian trong nhà ấm cúng hơn. Em không còn ngửi mùi rượu nữa, chỉ còn mùi nồi canh giải rượu trên bếp nghi ngút.

Đột nhiên em thấy tiếng bước chân đằng sau chậm rãi đến kỳ lạ. Như tiếng đập trái tim em. Đè nén khắp lồng ngực em một linh cảm khó giải đáp.

Bàn tay vòng qua eo em, siết chặt. Ấm áp và gần gũi kỳ lạ. Tay chân em mềm nhũn ra, từng neuron run rẩy trong mạch máu. Heeseung tựa đầu lên vai em, tiếng thở đều đặn như say ngủ nhưng bàn tay siết mỗi lúc một chặt hơn.

Có thể anh đã nghe thấy tiếng trái tim em đập. Có thể anh đã nghe thấy tiếng thở của em đột nhiên gấp gáp hơn. Hoặc có thể anh không nghe thấy gì cả.

Sự gần gũi bất ngờ mà em chưa từng cùng làm với anh trước đây. Cái ôm eo tưởng như chỉ tồn tại trong những giấc mơ hoang đường. Anh có đang nhầm lẫn gì không?

Jaeyun run run chạm vào bàn tay anh trước eo mình, từ tốn hạ giọng.

"Anh à, em không phải Jiwon đâu..."

"Anh biết mà..."

Giọng anh nhỏ, cứ ngỡ là một câu nói mơ. Em cảm nhận được mái đầu anh cọ vào gáy mình nhồn nhột. Em toát mồ hôi hột, chẳng biết lý giải việc này ra sao.

Anh biết mà, sao còn ôm em?

Đã bao nhiêu phút trôi qua, chẳng còn ai nhớ rõ. Em và anh đứng như vậy, lâu lắm rồi sự tĩnh lặng bình yên mới chảy trôi trong tâm hồn anh.

Heeseung ngửi thấy mùi em, nỗi nhớ xộc vào tâm trí anh, dội lại một xúc cảm mãnh liệt chưa từng có. Mùi hương đào ngọt ngào chẳng lẫn vào đâu, dù cả hai dùng chung nước giặt và sữa tắm, nhưng em vẫn luôn có một thứ mùi rất riêng không thể lẫn được. Hoặc chỉ một mình anh nhận ra.

Anh nghe thấy rồi, nghe thấy tiếng đập từ trái tim em. Anh áp tim anh vào hy vọng em nghe thấy, con tim anh cũng chẳng hề bình tĩnh.

Anh luôn sợ, nhưng hôm nay anh muốn nói ra...

"Anh yêu em..."

Heeseung chỉ nói một lần duy nhất. Đủ rõ ràng và gần sát bên tai em.

Jaeyun thấy đau. Em thấy đau dù rõ ràng em nên thấy hạnh phúc. Trái tim em bị ai bóp nghẹt đến nhức nhối, rồi lời nói của anh như một cú ném làm tất cả mọi tế bào trong em vỡ nát cả ra.

Em hiểu rồi. Em hiểu lý do tại sao Jiwon và anh dạo này không gặp gỡ nữa. Em cũng hiểu tại sao dù em có cố gắng liên lạc với Jiwon, người sẽ chạy đến chỗ em đầu tiên khi gặp bất cứ chuyện gì, lại nhất quyết chẳng hé răng với em một lời như thể cô đã tan biến đi.

Em đã mơ về câu nói này đến cả triệu lần. Nhưng không phải với tình huống này. Ai mà biết anh đang nói với em lúc này đây, là trong tình huống gì? Tình huống anh thấy ấm ức vì Jiwon đá nên anh túng thiếu cần một chỗ dựa? Hay là vì anh thấy trống vắng nên muốn nương nhờ vào một ai đó giải khuây, một người mà anh biết đang dốc lòng yêu anh, như em chẳng hạn?

Jaeyun xoay mặt anh lại.

"Có ba khoảnh khắc này anh nên nhớ.

Khi bế tắc đừng nói lời khuyên...

Khi tuyệt vọng đừng đưa ra lựa chọn...

Khi say...đừng nói lời yêu..."

"Anh biết không, lời nói lúc anh say, người nghe nghe xong không biết nên tin đó là đùa hay thật."

Xin anh, em sẽ nghĩ rằng đó là thật mất. Trái tim em thảm hại đói khát tình yêu của anh đến nỗi em sẽ tin tất cả những lời bông đùa kể cả lúc say là lời nói thật.

Heeseung tin rằng hôm đó anh đã mơ. Giấc mơ thật đến nỗi anh cam đoan đó là hiện thực dù anh chẳng có cơ sở nào cả. Anh đã mơ rằng em hôn anh, nụ hôn nửa mơ hồ nửa rõ ràng, lẫn lộn giữa hư vô và hiện thực.

...

Sau đêm đó, khoảng cách của cả hai xa hơn hai cực bán cầu. Heeseung cay đắng nhìn em. Anh và em lướt qua đời nhau, hờ hững như những cánh chuồn vô ưu lượn trên mặt nước. Giá như ta có thể là những cánh chuồn xa lạ. Nhưng khổ nỗi lại lỡ nặng lòng với nhau. Heeseung càng ngày càng thấy em xa xăm đến vạn dặm ánh sáng, mà kể cả có chạm vào cũng lại sợ em biến tan vào những hạt bụi cát vĩnh viễn.

...

Jiwon hẹn em ra quán cafe nói chuyện. Jiwon trông rất lạ, nghiêm nghị đến khác thường. Mắt cổ vẫn đỏ, dường như là tàn dư của một trận khóc suốt đêm.

Em vẫn chẳng dám hỏi rốt cuộc đêm đó đã có chuyện gì. Lần đầu tiên gặp Jiwon mà giữa em và cổ lại chỉ toàn lặng thinh gượng gạo. Em muốn hỏi nhiều lắm, rằng đã có gì xảy ra suốt thời gian qua vậy, nhưng chẳng hiểu vì sao em chỉ lặng im.

"Tôi chuẩn bị ra nước ngoài. Đi Mỹ. Tuần sau."

Lời thông báo rành mạch và gọn ghẽ, đánh vào đại não em một cú shock lớn, khiến em chết lặng.

"Tại sao vậy? Có chuyện gì không?"

Jiwon không đáp. Cô chỉ nhìn lên trời, đôi mắt hổ phách nhìn thảm thương kỳ lạ.

Em thấy rối bời và căng thẳng. Sự im lặng của Jiwon càng làm em thấy bức bối hơn.

"Vậy còn Heeseung thì sao? Hai người dừng lại thật à?"

Em cố nhìn xoáy vào mắt Jiwon, cầu xin một câu trả lời.

Gió thổi làn tóc Jiwon tung bay trong gió. Tóc xòa lên mặt, lên trán, nhưng Jiwon không đưa tay vuốt chúng đi một cách kiều diễm, như cách mà cô thường làm.

Jaeyun nhận ra, đây là lần đầu tiên Jaeyun trông thấy bộ dạng thiếu chỉn chu của Jiwon đến thế. Thần sắc giảm rõ rệt. Không còn son đỏ má bồ quân, tóc mây rối tung theo làn gió, đôi mắt u ám thê lương.

Đột nhiên Jiwon ném ánh mắt lạnh tanh ấy vào trái tim em, làm em bất giác run rẩy.

"Heeseung không có tôi thì đâu có sao."

"..."

"Có cậu rồi mà."

Tiếng trái tim rơi vỡ xuống nền đất rõ ràng bên tai em. Và ánh mắt kia, thêm một lần dao cứa khiến cho từng mảnh vỡ thêm rỉ máu.

Em thu ánh mắt lại, đôi môi run rẩy muốn nói nhưng không biết nói gì. Khắp sống lưng lạnh toát.

"Đừng vờ níu giữ tôi nữa. Không có tôi cản đường, cậu càng thoải mái ở cạnh Heeseung hơn, không phải sao?"

Từng lời Jiwon thốt ra, bằng cách nào kẹt cứng ở cổ em, nghẹn đắng.

"Jiwon... Hình như cậu hiểu lầm rồi..."

"Chắc tôi hiểu lầm thật. Nhưng mà là hiểu lầm con người cậu."

Đôi mắt màu hổ phách bây giờ đã hóa thành màu đại dương, nhưng không trong xanh mà cuộn xô ập vào toàn một màu đen kịt. Lạnh lẽo và đầy căm hận, như một trận cuồng phong.

Từng lời gằn xuống xé nát em ra thành từng mảnh, thảm hại và đau đớn, lưỡi dao cắt từng mảnh da và cả tâm trí em.

"Jaeyun, cậu biết cảm giác luôn đi theo sau cậu là như thế nào không? Cảm giác mà tôi phải cố gắng nỗ lực để có được thứ tôi muốn, trong khi cậu chỉ chớp mắt là mọi thứ trong bàn tay.

À không, cậu làm sao mà hiểu được. Sinh ra cha mẹ tốt, nhà điều kiện, học hành thiên phú, có bao giờ phải ngoảnh đầu nhìn lại những kẻ thảm hại như tôi đâu. Từ xưa đến nay, không có ngày nào tôi được nghỉ ngơi trong cuộc đua đuổi theo cậu, để theo kịp cậu. Sim Jaeyun lúc nào cũng có được thứ mà tôi muốn mà.

Tôi biết, tôi biết chứ, rằng cậu không bao giờ cố ý. Nhưng tôi vẫn không tránh khỏi sự thật rằng tôi luôn âm thầm ganh ghét đố kỵ cậu.

Thứ hạng, học bổng, công việc... những thứ tôi đổ mồ hôi mới có được. Nhưng thực tình tôi chẳng biết đó là những điều tôi thực sự muốn, hay chỉ đơn giản là mải miết chạy theo để đuổi kịp cậu, để không bị cảm giác thua kém và bỏ lại phía sau.

Tôi đã đợi mình trưởng thành, tin rằng khi đó tôi đã có thể thoát khỏi cái bóng rực rỡ của cậu rồi đấy. Nhưng mà không. Cậu vẫn ở đó, và lấy hết. Cậu vẫn có cách để lấy hết tất cả của tôi.

Chúng ta đã là hai giới tính đối lập, vậy mà đến cả tình yêu cậu cũng vẫn tham lam muốn lấy nốt của tôi nhỉ?

Đừng chối bỏ gì cả. Đừng nói rằng cậu làm thế là vì nghĩ cho tôi. Cậu có dám khẳng định không, có dám thề thốt không, rằng những lá thư cậu mượn danh nghĩa tôi để bày tỏ với Heeseung, là vì cậu nghĩ cho tôi, hay cho chính bản thân cậu?"

Em yên lặng. Sự bẽ bàng xen lẫn tan vỡ khiến em tê rần mọi giác quan. Jiwon biết rồi. Vụ thư từ của em, sự lừa lọc trí trá của em. Em không thể ngừng an ủi bản thân rằng em làm thế dẫu sao vẫn tốt cho Jiwon mà thôi. Nhưng em lầm rồi! Em cứ tiếp tục những lỗi sai mà em tự cho rằng mình đang sửa chữa.

Em không thể chối được sự thật là em làm vậy một phần vì sự ích kỷ nhỏ nhen. Nhưng Jiwon à, em chưa từng mong hành động đó của em nhằm mục đích cướp Heeseung từ Jiwon cả. Em chưa bao giờ dám làm thế, và cũng sẽ không bao giờ muốn làm thế.

"Jaeyun à, nếu cậu yêu Heeseung, ngay từ đầu tại sao cậu còn nhận lời giúp tôi? Hay vì cậu muốn thấy tôi sụp đổ, muốn thấy tôi đổ nhiều nỗ lực đã đời rồi cậu bứng tay một cái là tất cả biến mất. Bản chất cậu là như vậy đúng không? Hóa ra tôi hiểu sai về con người cậu suốt từ bấy lâu nay. Sự thật rằng cậu không hề tốt đẹp như vậy.

Sim Jaeyun, cậu đã bao giờ không có được thứ mà cậu muốn đâu, nên cậu chẳng bao giờ hiểu. Đúng rồi đấy, người ta phải dùng thủ đoạn để có được thứ mình muốn nếu không dùng nỗ lực ra so bì được. Tôi cứ nghĩ chỉ những kẻ thảm hại như tôi mới phải làm vậy. Nhưng chắc bây giờ Sim Jaeyun cũng sớm trở thành người như vậy rồi đấy nhỉ?"

Em cắn chặt môi, cúi gằm mặt. Đó là lời thừa nhận thầm lặng. Jiwon nói đúng. Em đã sai từ rất lâu. Không phải ở những phong thư âm thầm mới là sai. Em sai từ việc em nhận lời dù bản thân em biết em không muốn. Em không thể vờ tốt bụng với một điều em không thật tâm.

Em dựa vào đâu để cho rằng những điều em làm là tốt cho Jiwon? Hay em chỉ cần một cái cớ, để bào chữa rằng sâu bên trong em là sự ích kỷ âm thầm? Em nhận lấy hết tất cả mọi sự sỉ vả trách cứ, vì em xứng đáng mà. Thậm chí cả những gì Jiwon nghĩ về em, xấu xa tệ hại thủ đoạn tâm cơ, em có muốn bào chữa cũng chẳng còn nghĩa lý gì nữa. Em làm quá nhiều điều đáng hận đến nỗi không thể lấy sự hy sinh thầm lặng của em ra để giảm bớt tội trạng được.

Chính vì thế mà em càng đau. Em thấy mình phần nào đang bị kết tội sai, nhưng chẳng thấy oan ức mà chỉ thấy hổ thẹn. Đến mức dần dà em nghĩ mọi lời buộc tội thực sự đúng là em là loại người như vậy thật. Em thấy ghê tởm bản thân vô cùng.

Em có cố đeo mặt nạ vị tha bao nhiêu lần cũng đâu phủ nhận rằng lúc đó, em làm vậy là vì em yêu Heeseung.

Em cứ chăm chăm nghĩ, em làm thế là vì tốt cho Jiwon. Nhưng em đâu việc em làm chính là điều tàn nhẫn nhất với cô ấy. Yêu một người và mãi mãi biết rằng mình không được yêu đủ nhiều. Ở bên một người mà trái tim họ cứ mải miết hướng về phía khác.

Em đã phá nát hết. Tình yêu, tình bạn... Tất cả những điều đẹp đẽ thiêng liêng mà em có, đều nát vụn dưới tay em.

Jiwon hãy cứ hận em, căm thù em, vì em xứng đáng. Em xứng đáng với tất cả mọi lời nguyền rủa hàng đêm.

"Dù sao thì, chúc mừng cậu vì có được Heeseung."

...

Jiwon đi rồi. Lời cuối cùng cổ nói với em là lời chúc mừng mà sao em chẳng hề thấy mãn nguyện. Chúc mừng vì có được Heeseung, em đâu hề có được. Em sẽ không bao giờ có được Heeseung nữa. Em không còn tư cách đó. Em không còn một tư cách nào ở cạnh Heeseung hay làm bạn Jiwon. Em chẳng nên xuất hiện ở cuộc đời của cả hai người nữa.

Mưa rơi. Mưa lạnh lẽo quá! Em đã hiểu tại sao khi buồn người ta thường tắm mình trong mưa. Sự lộn xộn của những giọt mưa xối xả làm loãng đi tâm tư đang nặng gánh. Em thử thả nỗi lòng em vào làn mưa trắng xóa xem nó có gột rửa được hết không. Em nghĩ rằng ông trời đang khóc. Khóc cho Jiwon vì cô ấy đã quá khổ sở rồi. Khóc cho anh vì anh đột nhiên ở thế khó xử. Còn em, em không đáng nhận được một sự thương hại nào đâu.

Jiwon, bạn thanh mai trúc mã của em, người mà em yêu quý còn hơn gia đình và bản thân mình, đến nỗi em muốn đem hết bình yên cho cô nhưng lại vô tình kéo tới toàn giông tố.

Em nhớ về những điều đẹp đẽ tạo nên tình bạn của cả hai. Về tất cả tháng ngày chảy trôi dài hơn một thập kỷ, lớn lên cùng nhau, cứ ngỡ sẽ cùng nhau trưởng thành đến cuối đời.

Jiwon đã tin em, em vô tình chà đạp lên lòng tin ấy không thương tiếc. Dù em cũng muốn Jiwon biết em đã nỗ lực và hy sinh, nhưng em sai rồi.

Lẽ ra em không nên đồng ý để Jiwon ở cạnh Heeseung nếu thực tâm em chẳng hề muốn vậy. Em hy sinh, một sự hy sinh ích kỷ, cuối cùng chẳng cứu được ai, lại tự giết chết mình, giết chết họ.

Em quý Jiwon lắm, kể cả khi cô có căm hận em. Kể cả khi em không còn tư cách mà quý mến Jiwon nữa. Nhưng Jiwon đối với em vẫn là gia đình, là cố hữu mà em không thể chối bỏ.

Em thấy lạnh. Cơn lạnh bắt đầu ngấm vào da thịt em. Em chỉ muốn mình chết đi cùng những mảnh hồn không còn nguyên vẹn. Để em không còn phải đối diện với ngày mai và nhận ra sự tồn tại thảm hại của mình chính là cội nguồn cho nghiệp duyên của người khác.

...

Heeseung không ngủ được. Tiếng mưa đập vào cửa sổ lớn đến nỗi làm anh thao thức mãi. Gió bên ngoài rất mạnh. Anh vẫn để ý rằng em chưa về. Anh để ngỏ cửa và cố ghé tai nghe xem bao giờ tiếng bước chân em loạt soạt. Nhưng đã muộn lắm rồi. Anh muốn gọi điện hỏi em nhưng lại không dám. Em chẳng có nhiều bạn, em đâu còn nơi nào để đi nếu không trở về nhà?

Tiếng cửa mở vang lên. Heeseung bật dậy nhanh như lò xo, vội vã lao ra.

Anh gần như kêu lên thành tiếng khi thấy bộ dạng của em, khiến anh suýt chút nữa té ngửa vì giật mình. Nước mưa chảy từng dòng vào nhà ướt đẫm. Anh không thấy rõ mặt em, tóc che khắp mặt. Không biết em đã ở ngoài bao lâu. Mưa lâu đến như vậy cơ mà.

Heeseung chạm lên người em, thấy khắp người em lạnh toát. Anh chưa kịp giữ lại thì em đã lao về phòng rất nhanh. Mặc cho anh gọi và đập cửa, Jaeyun vẫn nhất quyết không mở. Em câm lặng như hóa đá. Mặc kệ sự lo lắng đến mức hoảng sợ của anh.

Xin hãy mặc em đi, em muốn mình gánh chịu tất cả hậu quả em đã gây ra. Và em cũng không muốn nhìn mặt anh nữa. Em không thể đối diện với anh nữa.

Em căm ghét lẽ đời, tại sao duyên số lại sắp đặt em với anh ở gần nhau. Rồi em ghét bản thân mình vì đã để trái tim mình yêu người mà nó không nên thuộc về.

Em ước gì hai ta chưa từng gặp nhau...

Ước gì em chưa từng yêu Heeseung...

Ước gì Heeseung chưa từng lăn tăn vì em...

Nực cười thật! Heeseung lăn tăn vì em ư? Em nghe điều đó nửa thấy xa vời nhưng thực tế trước mặt em đây rồi, chỉ là em không dám đối diện. Em biết hôm anh say đó là lời nói thật, vì là thật nên em càng sợ. Nhưng tại sao vậy anh ơi? Không phải anh đã chọn yêu Jiwon rồi, sao lại lăn tăn vì em? Tại sao còn yêu em? Tại sao lại yêu em vào lúc đó?

Jaeyun thấy khắp người em không còn lạnh mà chuyển sang nóng ran. Nóng từ tận trong da thịt đến tận hốc mắt và hơi thở phả ra cũng nóng hổi. Em choáng váng. Em biết chắc mình bị sốt rồi. Em nằm vật xuống giường, mặc kệ cảm giác nóng lạnh thất thường chạy khắp cơ thể.

...

Em lờ mờ tỉnh dậy, khắp người đau như đeo đá. Ánh nắng ấm rọi vào căn phòng đánh thức em. Đầu em đau như búa bổ, di chuyển một chút là choáng váng hoa mắt. Áo quần trên người khô lại từ khi nào. Hình như anh đã bật máy sưởi trong phòng em từ bên ngoài để em không ngấm lạnh. Cửa phòng vẫn đóng kín. Có lẽ đêm qua anh đã phải bất lực ra sao.

Em cố gắng gượng đi ra ngoài. Heeseung không có nhà. Em thở phào nhẹ nhõm vì điều ấy. Mùi cháo trên bếp thơm nghi ngút, em thấy tờ note anh dán trên bàn, dặn em phải ăn không được bỏ bữa. Anh hứa sẽ về sớm, anh khẩn thiết xin em đừng làm hại sức khỏe mình.

Anh lại quan tâm em rồi. Sự dịu dàng của anh vẫn muốn làm em động lòng nữa sao? Em trốn tránh anh vì em biết càng ở cạnh anh thì rung động trong em càng lớn, mà em muốn dừng lại việc đó.

Nhưng mà... như vậy thì anh có đau không?

...

Heeseung đêm nào cũng ước, sớm mai thức dậy, có ai đó đã gỡ rối mớ tơ vò trong lòng anh.

Càng đắm chìm vào, Heeseung càng thấy hàng tá suy nghĩ đan xen rối tung buộc trăm nghìn nút thắt hiểm. Nhiều lần anh muốn đem kéo cắt phụt tất cả đi nhưng rồi lại chẳng nỡ lòng.

Sợ nhất là cắt nhầm sợi tơ hồng buộc duyên nợ của anh và em...

Heeseung thấy mình là thằng ngốc. Ngốc nghếch và hèn nhát. Có lẽ anh đã sai. Không phải có lẽ, chắc chắn anh đã sai. Heeseung luôn biết mình sai và biết khởi nguyên của cái sai khó dung thứ ấy từ đoạn nào.

Nếu cho anh quay lại về những ngày xưa ấy, anh ước mình chưa từng tò mò hương vị tình yêu, vốn dĩ chưa từng tồn tại, khi anh gật đầu muốn thử quen biết với Jiwon.

Anh sẽ quay về những tháng ngày bình yên, nơi căn nhà nhỏ thời gian chảy trôi chậm như bị nhịp đời bỏ quên. Về với khu vườn dịu dàng nắng ấm, có khóm cẩm tú bung nở và mái đầu em thấp thoáng dưới khóm cây. Về với tất cả những khoảng trời riêng khi nắng mưa chỉ là bức tranh điểm xuyết, nghe mưa gõ nhịp nghe nắng chao nghiêng.

Từng khoảnh khắc chầm chậm tua lại trước mắt anh, vẹn nguyên hệt như thể thước phim cũ kỹ. Heeseung cay đắng nghĩ, rốt cuộc anh muốn kiếm tìm điều gì, muốn pha trộn thêm sắc màu gì vào mặt hồ vốn chỉ quen với yên ả trong lòng anh?

Thực ra anh luôn biết, anh coi Jaeyun đặc biệt hơn một người bạn cùng nhà. Những chiều hè bên khung cửa, lén đưa mắt nhìn em, tiếng mưa hay tiếng trái tim anh gõ từng nhịp, anh cũng không rõ nữa. Anh thấy cầu vồng, thấy sao trời và thiên hà trong mắt em. Thấy nắng nhẹ hôn lên má em màu hồng phớt chúm chím. Những phép màu của bốn mùa đều tồn tại trong mảnh vườn của chúng ta.

Lần đầu tiên anh thấy mưa giông đến, vào buổi tối em hỏi "Anh nghĩ sao về Jiwon, bạn của em?"

Anh vẫn nhớ, đêm đó bầu trời rất đặc. Ít sao đêm và chỉ có tiếng côn trùng rả rích kêu. Heeseung nghĩ mãi về câu nói của em, nhưng không phải vì cái tên Jiwon ấy. Anh tìm mãi khởi đầu của cơn giông trong lòng. Những tiếng thở dài không giấu được. Hoa cẩm tú cầu đột nhiên khiến trái tim anh đau lạ thường. Anh đã đi thật xa cốt đem về loài hoa em yêu để nhìn nụ cười trên khuôn mặt em rạng rỡ. Hình như anh làm rất nhiều điều thì phải, cuối cùng cũng chỉ đổi lấy sự tin cậy và tín nhiệm của một người anh cùng nhà tốt bụng.

Heeseung tự hỏi, ngày hôm đó có nỗi đau nào thoáng trong lòng em không? Em có từng thấy đau khi nghĩ đến việc anh bên người khác? Hay là anh đã tự xem trọng vị trí của mình đến vậy? Đối với em, anh cũng chỉ là một người tốt, trong hàng triệu người tốt ngoài kia thôi mà.

Còn anh, anh đau nhiều đến nỗi anh không nhận thức được nỗi đau ấy mới chính là điều khiến anh gật đầu đồng ý quen Jiwon.

Anh muốn thử xem tình yêu thế nào. Đấy là anh tự bào chữa thế. Sâu thâm tâm anh chỉ muốn kiếm tìm một điều gì khác, để khỏa lấp nỗi trống vắng rằng em chưa từng xem anh quan trọng đến vậy trong đời.

Làm thế nào vậy nhỉ, làm thế nào mà em có thể thản nhiên đẩy lùi anh ra đời em và thêm Jiwon vào giữa hai chúng ta, nhẹ bẫng như một cái chớp mắt? Anh thấy điều ấy khó khăn lắm. Chưa từng mong ai xuất hiện vào khoảng trời riêng của cả hai, nhưng còn cách nào khác đây, vì hình như chỉ mình anh thấy, thế giới chỉ có riêng hai ta là quá đủ.

Anh đã cố gắng rất nhiều, nhiều hơn em nghĩ. Cố hết sức để yêu và rung động với người con gái ấy. Nhưng tình yêu muốn tập luyện thì thật khó khăn. Tình yêu này xuất phát không phải từ trái tim yêu mà từ trái tim đau.

Những đêm gió lộng, anh ghét việc anh mải miết nghĩ đến em trong khi bàn tay đan dạo bước bên nàng. Anh ghét việc đứng trước khung cảnh trời đêm, Jiwon xuýt xoa bên tai, còn trong lòng anh âm thầm trộm nghĩ bao giờ có thể đưa em đến những nơi như thế. Ghét việc mình thấp thỏm đợi thời gian trôi nhanh để đôi chân lao về với ngôi nhà có bóng hình em là điều anh cần nhất.

Jiwon là người tốt, đến giờ anh vẫn thấy cô ấy tốt. Jiwon rất yêu anh, đôi lúc anh xiêu lòng vì tình yêu ấy. Nhưng những xúc cảm ấy chỉ như ngọn đuốc chợt bùng lên, rồi hóa thành hạt đốm tí tách. Anh rung cảm trước tình yêu của nàng, không phải con người nàng.

Có đôi lúc, ta không biết ta thuộc về đâu cho đến khi ta lạc lối...

Ta không biết ta hợp với điều gì cho đến khi ta tìm thấy điều không hợp...

Ta hôn sai người mới biết nụ hôn đúng là thuộc về ai...

Heeseung đã cố gắng tìm trong đại dương sâu thẳm của Jiwon một sự bình yên của làn suối mát.

Ở bên Jiwon, Heeseung mới biết Jaeyun vừa vặn với anh đến mức nào. Đến mức tất cả thế gian kia đều hóa thành trật nhịp khi so sánh với em. Đến mức anh âm thầm lấy em ra làm tiêu chuẩn, rồi lại lặng lẽ thở dài khi nhận thấy, những ánh mắt nụ cười ngoài kia, khác với em ấy nhiều lắm.

...

Jaeyun, anh luôn tưởng hiểu hết về em nhưng dường như từ sau khi anh ở bên Jiwon, em càng trở nên khó hiểu. Sự im lặng giữa đôi ta khiến cõi lòng anh đắng ngắt. Anh nhiều lần muốn hỏi, nhưng sợ hãi nhận lại câu trả lời rằng: "Chúng ta nên giữ khoảng cách đi."

Đôi lúc em tàn nhẫn mà em không hề biết đấy.

Heeseung vẫn nhớ hôm ấy anh đã đứng ở cửa hàng trang sức lâu thật lâu. Mục đích đến đây là vì anh muốn mua thứ gì đó đáp lại cho món quà Jiwon tặng anh lần trước. Chọn quà cho nàng, anh chỉ hỏi ý nhân viên rồi chọn lấy gợi ý hấp dẫn nhất. Nhưng điều khiến anh nán lại lâu là ở chiếc vòng tay dành cho đàn ông, thanh lịch và tao nhã. Heeseung không hứng thú với trang sức, anh không nghĩ cho mình trong khoảnh khắc ấy. Đột nhiên anh cứ nghĩ đến em, sẽ ra sao nếu chiếc vòng ấy trên cổ tay em nhỉ? Cổ tay em nhỏ nhắn hình như vẫn còn trống. Chiếc lắc đẹp lắm, thiết kế đơn giản có thể sẽ đúng gu em.

Anh không hiểu sao, cuối cùng anh lại mua nó. Chiếc hộp nằm trong túi áo anh, xôn xao như trái tim anh vậy. Đến mức anh đột nhiên trở nên lúng túng và căng thẳng, không biết nên đưa cho em với tư cách gì đây?

"Anh mua quà cho Jiwon sao?"

Em ngẩng lên, mỉm cười.

Anh gật đầu, giơ hộp vòng cổ anh toan tặng Jiwon cho em ngắm nghía trước. Còn hộp vòng tay cho em, anh nắm chặt trong túi, bấm bụng chờ khoảnh khắc nào can đảm đủ lớn, anh sẽ đưa nó cho em.

"Jiwon sẽ rất thích đấy. Rất hợp với cô ấy."

Em ngắm nghía rồi mỉm cười. Nụ cười em luôn đẹp như vậy. Heeseung bất giác trở nên hồi hộp. Bàn tay run rẩy nắm chặt chiếc hộp trong túi áo, mong đợi điều này sẽ đem tới nụ cười tiếp theo của em, dành cho anh.

"Em nghĩ là, anh nên mua thêm một cái nữa cho anh. Hai người đeo vòng đôi, như vậy sẽ lãng mạn hơn đấy."

Chút can đảm nhen nhóm trong anh đột nhiên vụt tắt. Anh thấy tiếng cõi lòng tan vỡ. Bàn tay đang nắm chặt thả ra, chiếc hộp nằm gọn trong túi anh mãi mãi.

Hình như em luôn nghĩ, anh ở bên cạnh ai khác sẽ rất hoàn hảo, nhỉ?

Hình như em chưa từng nghĩ, anh muốn người đó là em...

Lẽ ra anh nên mua một chiếc vòng đôi cùng Jiwon mới đúng, vì em thấy anh ở cạnh Jiwon tốt hơn. Chứ không phải đi mua một chiếc vòng cho em, vì em thấy chúng ta đâu có quan trọng tới nhau đến thế.

Heeseung lặng lẽ giữ lại, món quà như tình cảm của riêng anh. Hàng đêm bỏ ra ngắm và tưởng tượng em đeo chiếc vòng này trên cổ tay. Em sẽ rạng rỡ nói cảm ơn anh khi anh bảo em là người đặc biệt, hay em sẽ hoảng sợ vì thứ tình cảm không nên có xuất phát từ kẻ tội lỗi là anh.

Em không yêu anh, mỗi bước anh tiến tới sẽ làm em thêm khó xử. Em vui và hạnh phúc khi Jiwon hạnh phúc. Anh bên cạnh Jiwon là làm tròn bổn phận bạn trai đem hạnh phúc cho bạn em rồi. Có lẽ em đã toại nguyện rồi nhỉ?

Anh cay đắng nhận ra, việc tốt nhất anh có thể làm cho em vui, không phải là ở bên và dịu dàng với em. Có lẽ em vui nhất khi anh bên người khác. Em vui nhất khi anh là một ai đó của Jiwon, không phải với em.

Chúng ta cứ vậy mà xa dần, đúng ý em rồi nhỉ?

Nếu điều đó làm em hạnh phúc, anh còn cách nào khác đây?

Trái tim ta chưa từng chung hướng...

Em không bao giờ biết được đâu, trái tim anh đau thế nào. Anh không thể nhìn vào mắt Jiwon vì anh thấy quá nhiều tội lỗi của bản thân trong đó. Anh có thể nỗ lực để làm một người yêu tốt, nhưng không thể nỗ lực phải lòng một ai.

Em cũng sẽ chẳng bao giờ biết được, anh ngóng trông những lá thư tay từ em như trẻ con mong thức quà từ cha mẹ. Em ngốc lắm, nét chữ của em, đến cả cách ngắt nghỉ xuống dòng anh cũng thuộc làu làu. Anh đã biết từ lâu, đằng sau cái tên Jiwon trên những phong thư kia chính là câu chữ của em, thậm chí biết ngay từ ngày em trao anh lời nói dối đầu tiên.

Ngày đầu tiên nhận thư, anh chưa bao giờ tin vào trực giác mình đến thế. So đi so lại với tấm thiệp từ món quà sinh nhật em tặng anh. Nét chữ em đặc biệt đến nỗi khó lẫn lộn. Anh thức cả đêm để hoài suy nghĩ, rằng những lời em viết trong thư, có bao nhiêu chữ là thật lòng.

Em vô tư lắm, Jaeyun ạ...

Vô tư đến nỗi có lẽ chưa từng thắc mắc tại sao anh chẳng trực tiếp đưa thư cho Jiwon mà cứ phải thông qua em.

Vô tư đến nỗi chưa từng để ý mỗi lá thư của anh đều bắt đầu bằng dòng "Em thân yêu..." chứ không phải một cái tên nào cụ thể...

Không phải em quá tinh vi đâu, là anh đang cùng em diễn tròn vở kịch khờ khạo.

Sao ta cứ ngốc nghếch như thế mãi nhỉ? Anh mỏi mệt rồi, chúng ta đừng vờn bắt nữa. Cuộc chạy đuổi này chỉ thấy toàn niềm đau.

...

Tối đó, Jiwon đến gặp anh. Heeseung bắt gặp bản thân lúng túng khi đối diện với cô ấy.

Lời chia tay nói ra, cái gật đầu của anh nhẹ như bẫng. Nàng thông báo sẽ rời khỏi Hàn Quốc, Heeseung không hiểu sao anh không bất ngờ. Dường như đó là viễn cảnh mà anh luôn biết trước.

"Heeseung này... Trong suốt thời gian qua, đã có lúc nào anh yêu em chưa?"

Heeseung cúi đầu. Anh ngàn lần muốn xin lỗi nàng vì tất cả những tháng ngày gông cùm người con gái ấy vào sự luẩn quẩn của anh. Heeseung đã từng yêu Jiwon chưa, anh cũng không trả lời được.

"Anh xin lỗi..."

"Anh biết những lá thư đó không phải của em, nhỉ?"

Chiếc lá chao nghiêng, tiếng rơi khẽ khàng nhưng khiến mặt hồ xao động. Mặt hồ của Heeseung xao động. Jiwon biết rồi. Tất cả những màn kịch lặng thầm mà anh và em giấu trong bóng tối. Chỉ xin nàng đừng trách, đó không phải do lỗi của Jaeyun.

Không có hiểu lầm nào từ vụ thư từ cả. Anh cố ý hiểu lầm mà thôi. Xin nàng đừng nghĩ đó là ý đồ mà Jaeyun muốn hại cho chuyện anh và nàng tan vỡ. Vốn dĩ chuyện chúng ta chưa từng lành lặn. Không thể hòa trộn dòng nước ngọt vào giữa mặn mòi biển khơi.

"Em biết anh chưa từng đọc lá thư nào của em. Lá thư đầu tiên cũng vậy."

Heeseung cắn môi. Dòng suy nghĩ tuôn trào nhưng cổ họng ứ nghẹn.

"Thực ra cũng không có gì để đọc đâu...

Vì em đã gửi cho anh một tờ giấy trắng..."

Jiwon cười gượng. Giọt lệ rơi xuống nền đất vỡ tan.

"Jaeyun ngốc lắm! Em đã nói với cậu ấy rằng em không biết viết gì cho anh rồi mà nhỉ? Có giả vờ cũng nên thử mở thư của em ra xem trước chứ?"

Cơn gió thổi làn tóc cô tung bay. Jiwon nhìn thấy những tháng ngày cũ vụt trôi trong tích tắc, những chờ đợi hồ hởi mong khóe môi anh nở nụ cười. Cố tìm căn nguyên tại sao những dấu suy tư cứ đọng trên trán anh mãi. Chờ đợi một lời yêu đáp lại từ anh sau cả ngàn lần bày tỏ của cô.

"Em muốn anh biết, thời gian qua em yêu anh nhiều lắm..."

Đủ nhiều để có thể vì anh mà thức đêm hôm chỉ vì những món quà nhỏ nhắn. Đủ nhiều để chịu lắng nghe những điều anh nói, những điều anh say mê trong khi bản thân luôn nghĩ làm cách nào để hiểu được anh đây.

Đủ nhiều để một công chúa tự do như nàng dẫu biết hoàng tử của mình hình như không muốn bước ra đại dương sóng vỗ, nàng sẵn sàng chạm tới mặt hồ phẳng lặng rồi đau đớn nhận ra mỗi bước chân chạm lại khiến mặt hồ xáo trộn mãi chẳng ngưng.

Jiwon đã nhiều lần muốn hỏi, giữa những cái ôm siết chặt và bàn tay đan, có bóng hình nào khác len vào tâm trí anh vậy?

Khi môi hôn chạm nhau, anh đã nghĩ đến ai?

Jiwon nhận ra, nàng chẳng là ai cả. Đứng trước hai người, nàng chỉ là nhân vật phụ họa, thừa thãi đến thảm thương. Cách họ nhớ về những thói quen của nhau, những nếp sinh hoạt, những điều giống như vốn dĩ đã là vùng trời khác được kết duyên từ lâu, nàng là kẻ xâm lăng xuất hiện làm tất cả xáo trộn.

Heeseung mong Jiwon hãy hận anh cả đời, vì tất cả những khổ đau mà anh đã gây ra cho cô ấy. Những gì anh làm không thể và cũng không nên được dung thứ. Anh chỉ mượn cô làm bình phong để che đi một trái tim vụn vỡ khi không có được người mình yêu.

Chỉ có việc giấu tình cảm đi mà anh cũng chẳng làm được. Giờ thì cô mất tất cả, tình yêu, tình bạn, niềm tin... Những nỗi đau chẳng thể nào tưởng tượng được. Anh xứng đáng chết đi hàng trăm vạn lần, tất cả vì trái tim anh đã yêu người không nên yêu.

Ánh trăng mờ dần dưới làn sương. Jiwon vươn tới muốn đặt lên môi anh một nụ hôn cuối.

Màn hình điện thoại sáng rực, chuông đổ liên hồi. Đột nhiên anh thấy trái tim nóng ran vì bất an. Anh liếc mắt xuống nhìn, đôi chân bất giác lùi lại.

Là Jay gọi.

Heeseung nuốt nước bọt. Có điều gì đó như muốn đốt cháy cơ thể anh. Anh ngẩng lên bắt gặp ánh mắt nàng, buông thõng và khẩn thiết.

Anh nhấn nút nghe máy, giọng Jay bên đầu dây kia, gấp gáp.

"Anh Heeseung, bây giờ anh có nhà không? Anh xem giúp em Jaeyun có ổn không vậy? Khi nãy em gọi nó, giọng nó nghe yếu lắm. Bây giờ gọi lại thì không nghe máy nữa..."

Heeseung thấy tay chân anh run rẩy, giọng anh lắp bắp. Anh cúp máy, trong đầu vẽ ra vô số viễn cảnh. Hôm nay anh hứa sẽ về nhà sớm rồi. Em đã dậy ăn gì chưa? Hay vẫn còn ở trong phòng suốt từ đêm mưa hôm qua? Em ốm, hay em đi đâu? Em đi đâu mà không nhấc máy?

Jiwon thở dài. Nụ cười nhạt nghe đau đến kỳ lạ.

"Đúng là hai người không thể sống thiếu nhau đâu..."

Heeseung vội vã đứng dậy. Khắp sống lưng lạnh toát, đôi chân gấp rút muốn chạy thật mau đến chỗ em.

Cái níu tay mỏng manh từ người con gái trước mặt sượt qua vạt áo anh.

"Anh... một nụ hôn tạm biệt thôi, có được không?"

Anh nhìn Jiwon, ánh mắt nàng đong đầy van lơn và cầu khẩn. Chưa từng nghĩ Jiwon phải nhún nhường cầu xin điều gì nhiều đến thế. Nàng chỉ trở nên như vậy, yếu đuối và khốn khổ khi chìm trong bể tình với anh.

"Jiwon, anh xin lỗi. Bây giờ anh không thể nghĩ điều gì khác được. Jaeyun đang ốm, em ấy cần anh..."

"Phải rồi, Jaeyun cần anh. Và anh cũng vậy. Hai người cần nhau mà..."

"..."

"Em cũng cần anh mà... Heeseung..."

Jiwon run rẩy. Nước mắt nàng tuôn rơi như thác đổ. Níu giữ trái tim không thuộc về mình chỉ khiến mình thảm hại hơn thôi. Nàng đã có câu trả lời cho tất cả hoài nghi luôn bủa vây suốt nhiều ngày tháng. Không phải nàng chưa đủ nỗ lực để khiến anh yêu mình. Nếu trong lòng anh đã có sẵn một hình bóng, thì nàng có là ai, có làm gì, cũng chỉ là kẻ ngoài cuộc mà thôi.

Sợi tơ duyên này, có lẽ đã đến lúc nàng để anh tự do, để anh được giải thoát...

"Hai người... độc ác lắm..."

Jiwon buông tay. Vạt áo anh tách khỏi ngón tay nàng. Tiếng nấc cuối cùng vỡ tan theo làn gió. Nước mắt nuốt vào trong, nàng ngẩng lên nhìn anh, giọng nhẹ như gió mà lạ thay lại cứa vào da thịt anh một vết thương dài.

"Anh đi đi."

Heeseung nhìn nàng lần cuối, cúi đầu không rõ là hối lỗi hay cảm ơn. Rồi tà áo anh vụt đi giữa phố đông, tìm về nơi căn phòng của người đang gieo vào lòng anh bao lửa đốt.

...

Jaeyun lờ mờ nghe thấy âm thanh gì lớn thật lớn, nghe như tiếng xô cửa phòng. Em thấy cơ thể nóng ran của mình được bàn tay nào đỡ lấy, lau những giọt mồ hôi nhễ nhại khắp cơ thể em. Chiếc khăn ấm được đặt lên trán em, theo sau là thứ nước đắng nghét từ thuốc hạ sốt. Em nghe tiếng anh văng vẳng, giữa làn sương mù mơ che phủ tầm mắt, bóng lưng anh thấp thoáng, rồi dần dần rõ ràng trước mặt em.

Em thấy con tim quặn thắt lại. Anh lại ở đây, nắm chặt tay em, nâng niu và chăm sóc em như trước đây ta đã từng. Anh lại tốt bụng với em như anh vẫn thường như vậy. Anh hiện hữu rõ ràng hay bước từ cơn mơ?

"Jaeyun, anh đây rồi..."

Bàn tay anh ôm lên gò má em nóng hổi. Heeseung cuống quýt lau những giọt lệ vỡ ra lăn xuống từ khóe mi. Em chỉ muốn chết đi để nỗi đau này cũng tan biến. Vậy mà sao anh lại cứ ở đây? Sao anh lại cứ xuất hiện, hết lần này đến lần khác cứu em khỏi vực sâu tuyệt vọng? Xin đừng giật lấy mạng sống mà dúi vào tay em nữa. Sự tồn tại qua ngày chỉ càng nhắc nhở em về mối nghiệt duyên này thôi.

Jaeyun nhìn anh. Anh vẫn là anh, lặng thầm và dịu dàng như thế. Ôm em cho đến khi từng cái run rẩy của em ngừng hẳn. Xoa nhẹ nhàng lên lưng em dù em cố vùng vẫy đẩy ra. Jaeyun nhìn bàn tay anh đang khẽ khàng lau mồ hôi trên cánh tay em, tự hỏi sự dịu dàng của anh sẽ còn làm em đau khổ đến bao giờ nữa đây?

"Heeseung, em hỏi anh một câu được không?"

"Ừ."

"Sao anh lại đồng ý yêu Jiwon?"

Anh không đáp. Đôi mắt anh chẳng dừng lại mà cứ hối hả tiếp tục việc đang làm.

Jaeyun cố nhìn vào mắt anh, cầu xin một câu trả lời cho điều em đau đáu nhất.

"Nếu anh không yêu, tại sao lúc đó anh còn đồng ý?"

Tiếng em lạc dần. Dường như em thấy giọng mình run rẩy. Những cơn đau từng âm ỉ bây giờ nhức nhối dày vò em, không cách nào ngăn lại được. Sự lặng thinh không đáp từ phía anh càng khiến em muốn nổ tung.

Lần đầu tiên trong đời em to tiếng. Sự giận dữ em không biết lấy căn cứ ở đâu mà nói như thể đang hét, muốn vứt bỏ tất cả những ấm ức vốn luôn tồn đọng trong em bấy lâu.

"Anh không thể thành thật với cảm xúc mình hay sao? Sao lại sống mà lừa bịp bản thân như vậy?"

Cả ngàn mảnh sao rơi vụn vỡ trong mắt anh. Heeseung ngẩng lên nhìn em, môi anh mím chặt. Heeseung tiến tới phía em, nắm lấy cổ tay nhỏ nhắn mà siết mạnh.

"Em thì không sao? Em cũng lừa dối bản thân mình đấy thôi."

Jaeyun run sợ. Mảnh sao rơi xuống hồ tan ra thành trăm ngàn mảnh sáng.

"Tại sao vậy Jaeyun? Tại sao không thể là anh? Anh không đủ tốt đúng không?"

Cổ tay em tê rần và đỏ ửng. Hiếm khi Heeseung mạnh tay đến vậy. Nhưng chẳng cảm nhận được gì ngoài những mảnh vỡ trong tim.

"Em muốn trốn dưới phong thư đề tên Jiwon mãi mãi hay sao?"

Em sững sờ. Vậy là anh đã biết về tất cả màn diễn kịch của em bấy lâu. Vậy những lời anh đáp lại, đó là tình cảm thật lòng của anh đấy sao?

Vở diễn của em thất bại rồi. Sao anh còn trả cát xê cho em làm gì nữa? Em không thể nhận tình cảm này dù đó là điều em luôn thèm khát. Chúng ta đều là những diễn viên dở tệ, phá hỏng màn kịch vui thành tro tàn bi thương.

Màn kịch này do em khởi xướng trước, xin anh đừng tự ý dấn thân...

Heeseung ước, giá như anh đủ can đảm nói yêu em sớm hơn. Không phải trong cơn say mơ màng và nụ hôn nửa thực nửa ảo. Dù say hay tỉnh, Heeseung chưa bao giờ nhầm lẫn tình cảm của anh.

Heeseung hôn em, nụ hôn nóng ran trên bờ môi khiến anh đau đến chết đi sống lại. Em không ngừng khóc. Sao anh càng chạm vào lại càng thấy hơi thở của em tan biến đi? Sóng trào trên mi mắt, lần đầu tiên mặt hồ của anh xáo trộn đến thế, vần vũ cuồng phong.

Jaeyun buông thõng bàn tay dù anh cố nắm lấy. Đôi mắt xa xăm nhuộm màu buồn biển cả. Nắng ấm ai giấu đi rồi, không còn trên gò má em nữa. Trời đất phủ đông giữa đêm tháng 5 đổ lửa. Mái đầu cúi khiến anh khó lòng đọc rõ tâm tư em.

Ta còn bên nhau được bao lâu? Đột nhiên câu hỏi ấy thình lình kéo đến. Heeseung vùng vẫy trong làn nước sâu không đáy nơi mặt hồ trong mắt em, nhận ra anh sẽ mãi chìm sâu vào nỗi buồn muôn thuở. Nhận ra sâu thẳm trái tim em là rất nhiều lớp pha lê tan vỡ chồng chất chẳng thể dọn đi.

"Heeseung à, chúng ta đều có lỗi. Mình không bên nhau được. Em sẽ đi, anh cũng thế. Ta gặp nhau sai thời điểm rồi."

Máu rỉ ra từ tim anh. Không màu không sắc. Những nỗi đau tình mắt thường không thấy được. Lặng lẽ ăn mòn giết chết từng góc hồn anh.

Chúng mình đng yêu nhau được không?

Em yêu anh thôi...

Anh yêu em thôi...

Nhưng đng yêu nhau...

...

Tháng tư đến nhanh không báo trước. Cơn mưa ì ùng như ông trời nổi cơn dỗi hờn. Vẫn xối xả và đột ngột, đúng phong vị ẩm ương những chiều chớm hè.

Đất trời bao nhiêu năm trôi vẫn thế. Mưa vẫn là mưa, hè vẫn là hè, tháng tư vẫn là tháng tư. Chỉ có tháng tư của ai đó hôm nay không còn giống tháng tư của nhiều năm về trước. Tháng tư những lời nói dối chôn sâu trong mảnh tình không khi nào ngừng nhức nhối, mỗi cơn mưa tuôn lại lôi cả bầu trời kia ức quay trở về.

Đã vài tháng tư trôi, những tháng tư cứ vơi dần những cơn đau âm ỉ. Miệt mài vá lành trái tim, tự hỏi sau ngần ấy tháng năm, tiếng mưa gõ lên khung cửa sổ bằng cách nào sao vẫn rõ ràng trong tâm trí em đến thế? Có rất nhiều loài hoa khác em từng gặp, nhưng vẫn luôn chẳng thôi bồi hồi trước một khóm cẩm tú cầu. Bao nhiêu mùa hè đến rồi đi, đất trời là một kẻ lười biếng, lặp lại chu kỳ quanh quẩn chẳng thay đổi. Đôi khi em nghĩ ông trời cố ý như vậy, để loài người dù có tìm cách đổi thay mỗi ngày, nhưng một thoáng nào đó vẫn chẳng ngừng ngẩn ngơ nhận ra vạt nắng này quen hệt như vạt nắng của những ngày xưa cũ.

Jaeyun khẽ khàng thở một hơi dài, tháng tư Hàn Quốc vẫn chẳng khiến con tim em ngừng rung mỗi lúc nhớ về. Có những tháng tư bên nước Úc ồn ào và náo nhiệt. Vậy mà hóa ra em vẫn thèm cảm giác tĩnh lặng của một khoảng trời riêng nơi mảnh đất nhỏ giấu mảnh tình đã xưa. 4 năm, hình như trái tim em cũng lười biếng không kém ông trời thì phải, 4 năm dài mà sao tưởng như em chỉ vừa một trải qua một cơn say ngủ, đối diện với Hàn Quốc thấy vẫn y nguyên bóng hình người ấy trong tim, rõ ràng như chuyện vừa mới hôm qua.

Khó mà tìm được một căn nhà nào có góc vườn giống với góc vườn trong ký ức. Em thử trồng một loài hoa khác, nhưng hình như đẹp nhất vẫn là cẩm tú cầu.

Nước cam, trà gừng, sữa ấm... Thói quen đáng sợ vì dường như rất khó bỏ. Muốn hết đau chỉ có cách quên mất điều gì dẫn đến những thói quen.

Em đã tự pha được một ly nước cam vị thanh thanh vừa với khẩu vị mình nhất. Có thể một mình ngồi ngắm mưa tuôn mà chẳng phải âm thầm giấu giọt lệ nhòe khóe mi.

Chỉ chưa biết làm sao để đôi khi không còn miên man choàng tỉnh vì bắt gặp nụ cười thân quen trong giấc mộng, dịu êm như nắng nhạt, lung linh như cầu vồng.

Điện thoại đổ chuông. Dãy số lạ hiện trên màn hình.

"Jaeyun, tôi Jiwon đây..."

Em nghe trái tim mình ngừng đập. Những câu chuyện xưa ùa về như nước lũ. Những cái tên quen từng như máu thịt của em, mỗi lần vang lên âm ỉ một niềm đau day dứt.

"Tôi sắp kết hôn. Giữa tháng này. Hy vọng cậu có thể đến dự."

Em cắn môi bối rối. Em rõ ràng thấy niềm hạnh phúc trong lòng nhưng đi kèm sự ân hận khôn nguôi.

Jiwon nói thêm vài câu nữa. Đại khái là cô muốn em biết người cô sẽ nên duyên vợ chồng là ai. Một ai đó em không hề quen, một ai đó yêu Jiwon và trân trọng cô một cách trọn vẹn.

Em bối rối. Em không biết mình còn tư cách nào đi dự đám cưới của cô không.

"Đừng xin lỗi nữa... Chúng ta ngày đó đều còn trẻ, và đều sai lầm..."

Cả hai yên lặng. Em thấy những nỗi đau em chôn sâu xuống một lần nữa lại hiện hữu vẹn nguyên trước mặt em. Tất cả những khuôn mặt mà em dành suốt 4 năm để tập quên đi nhưng chẳng thể.

"Jaeyun này, đừng tự trách bản thân nữa. Chuyện ngày đó, chúng ta không có ai sai nhiều hơn hay đúng nhiều hơn ai đâu...

Bản thân tôi, khoảnh khắc quay gót rời Hàn Quốc, cũng không thể tha thứ cho chính mình.

Chúng ta đều tệ lắm. Tôi nên biết vị trí của mình từ khi nhận ra anh chưa từng nắm tay cậu, nhưng anh sẽ không bao giờ vừa nhìn ngắm tôi vừa mỉm cười như cách anh làm với cậu. Tôi nên biết vị trí của mình khi mọi điều về tôi lướt qua tâm trí anh trôi tuột như làn nước, nhưng ánh mắt anh sẽ sáng rỡ khi bắt gặp cái tên cậu.

Lẽ ra nên biết ánh mắt cậu dao động khi nhìn anh. Lẽ ra nên biết cả hai âm thầm ngoái lại nhìn nhau nhiều hơn anh nhìn tôi.

À, thực ra tôi biết cả mà, chỉ là cố tình lờ đi, cố tình cố chấp. Hy vọng tôi sẽ thay đổi anh được. Hy vọng cậu sẽ vì tôi mà sớm rời đi. Hy vọng mình có thể thay đổi để giống anh hơn một chút.

Nhưng cuối cùng anh vẫn đi. Không phải do cậu. Không phải do anh. Không phải do tôi. Anh vẫn sẽ rời khỏi tôi kể cả khi cậu không yêu anh, anh vẫn sẽ rời khỏi tôi kể cả khi anh không yêu cậu, và vẫn sẽ rời khỏi tôi kể cả khi tôi có yêu anh đủ nhiều. Chỉ đơn giản vì tôi và anh chưa từng chung một thế giới của nhau.

Tôi biết cậu vẫn chưa tha thứ cho chính mình. Nhưng tôi hy vọng cậu hiểu rằng, thời trẻ chúng ta đã làm rất nhiều thứ vì tình yêu. Trong đó có cuồng nhiệt, ngu muội, dại khờ và đau khổ. Tình yêu đẹp mà cũng khiến ta đau lắm.

Hy vọng cậu sớm tha thứ cho chính mình.

Sim Jaeyun, nhiều thập kỷ trôi rồi, tôi hy vọng cậu chưa từng quên lời hứa của hai đứa trẻ con, ngày tôi mặc váy cưới nhất định cậu phải ở đó chúc phúc. Tri kỷ phải ở bên nhau trong khoảnh khắc hạnh phúc hiếm hoi nhất trong đời. Jaeyun, cậu là bạn tốt của tôi, những điều cậu làm tôi biết đều là vì muốn đem cho tôi những điều tốt đẹp nhất."

...

Jaeyun đứng trước cửa sảnh hội trường, tần ngần nhìn lại lần nữa nơi người bạn thân thiết nhất của em vừa khoác tay bên cạnh người cô yêu thương, trao lời ước hẹn và đặt lên ngón tay nhau đôi nhẫn kim cương lấp lánh. Em đã thấy Jiwon nhìn em, nụ cười mỉm, đôi mắt hổ phách rạng rỡ, em gật đầu, Jiwon khe khẽ nghiêng đầu đáp lại. Ký ức vụt trôi, hai đứa trẻ lớn lên cùng nhau, những đứt gãy thời gian chia lìa, không nghĩ chuyện hàn gắn lại dễ dàng đến thế.

Thực ra em chưa hoàn toàn tha thứ cho chính mình. Nhưng trước hết, để học cách tha thứ, em phải dám đối mặt. Em chẳng thể trốn tránh mãi và để bản thân bị nhấn chìm trong nỗi ân hận. Sẽ có ngày em phải gặp lần lượt tất cả những người đã xuất hiện trong câu chuyện buồn của em, để cảm ơn sự xuất hiện của họ đã dạy em trưởng thành hơn sau những sai lầm khó sửa chữa.

Những hạt mưa bất chợt thình lình ập xuống. Mưa tháng tư khó bao giờ đoán trước. Giống như chữ tình đột nhiên ập đến gõ cửa, ai sơ sểnh quên đem ô thì chắc chắn sẽ ướt lòng.

Jaeyun rảo bước thật nhanh, em luôn là kẻ lơ đễnh quên ô, dù trong chuyện tình yêu hay ngoài đời cũng vậy.

Đột nhiên bước chân em chậm lại. Có tiếng chân người rảo bước sau em. Ô trên tay nghiêng về phía em đằng trước. Mùi hương quen thuộc đã ngủ quên lẫn lộn cùng mùi mưa.

Đôi chân em khựng lại. Hình bóng người rõ ràng như bước ra từ một giấc mơ. Em nhìn anh, trái tim đau nhưng hoan ca một khúc nhạc xưa cũ. Có rất nhiều thứ đã thay đổi. Chỉ có tháng tư là mãi vẹn nguyên. Vẹn nguyên đọng lại trên gương mặt và làn mi anh, rung rung giống như bên khung cửa sổ ngày ấy.

Vẫn yên bình dù cả hai không còn ngồi bên khung cửa sổ trong căn nhà cũ. Bước chân anh vẫn chậm rãi. Những cái liếc trộm vẫn âm thầm trao nhau. Em phì cười nhận ra cà vạt anh thắt vẫn chưa chỉn chu được. Tự hỏi mặt hồ trong lòng anh đã phẳng lặng hay chưa?

"Cảm ơn anh. Anh vẫn tốt bụng thật..."

"Anh không cho rằng đó là lời khen nữa. Vì sự tốt bụng của anh đã làm một số người đau..."

Em im lặng, thấy trái tim khẽ run rẩy. Nhịp mưa gõ lên thành tán ô thân quen như tiếng trái tim em gõ nhịp khi xưa.

Heeseung lấy từ trong túi ra một chiếc hộp, họa tiết này rất quen, hình như em đã thấy ở đâu.

"Anh luôn giữ nó bên mình, phòng khi em quay lại. 4 năm rồi, hy vọng vòng tay này vẫn vừa với em."

Chiếc vòng tay ngày xưa Heeseung dặn lòng cất giấu đi vì không muốn em biết anh coi em là một người đặc biệt. Ròng rã nhiều năm, chưa ngày nào anh thôi hối hận, giá như lúc đó anh đủ can đảm nói với em.

Heeseung nắm lấy bàn tay em, nhận ra sau ngần ấy năm vẫn chưa từng ngừng hồi hộp khi chạm vào làn da ấy. Đôi mắt có ngàn sao đọng trong đó, lấp lánh như chứa đựng dải ngân hà.

"Hôm nay anh không say. Nên nếu anh nói yêu em thì em đừng ngờ vực nhé."

Jaeyun run run. Những nỗi đau xưa kết lại thành viên thủy tinh cô đọng lấp lánh. Em không chôn giấu nỗi đau và nghĩ có lẽ mình cũng không cần thiết phải làm điều đó. Đôi lúc tình yêu chính là đau và song hành với nỗi đau.

"Nếu khi đó là sai thời điểm, vậy anh sẽ đợi đến lúc ta gặp nhau là đúng. 4 năm rồi, em vẫn yêu anh, anh vẫn yêu em, vậy ta yêu nhau được chưa?"

Tháng tư mưa rơi gõ lên thành ô từng tiếng tim em đập. Đột nhiên em thấy mưa ngừng rơi mà đôi mắt em vẫn nhòe đi. Cầu vồng hiện ra sớm hơn trong áng phù vân treo trên mảng trời vàng đượm. Em thấy nắng nhạt xuất hiện trong mắt anh, và thấy tiếng chim hót reo vang trong lồng ngực khi đôi môi chạm nhau.

Tháng tư bên khung cửa sổ, có hoa cẩm tú cầu, tách trà gừng, ly sữa ấm và vị nước cam...


☆  .  ☆  .  ☆








Chiếc fic này hơi đc bit. Trong hàng ngàn plot đã viết ra nhưng đi vi mình plot này kh s hơn mt chút, chc vì nó "cá nhân" quá chăng?

"Tháng tư bên ca s" ging mt cun hi ký hơn, tuy đã được dm mm thêm mui cho phù hp vi ct truyn, nhưng xúc cm là tht, phc tp là tht, dn vt là thât.

Thc ra mình t thy chiếc fic này mình chưa dùng hết bút lc. Sau này có th s hiếm khi đc li vì mình ghét ging văn này. Nhưng mà bng mt lý do mơ h nào đó thì mình vn mun gi li, vì đng phương din cá nhân thì nó "đc bit". ( dù thc ra mình vn ghét nhng chuyn đã qua lm :((((

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro