Chương 2

CHƯƠNG 2: GIỚI HẠN ĐƯỢC VẼ RA

Ngày hôm sau, mọi thứ vẫn diễn ra bình thường. Các thành viên vẫn vui vẻ tập luyện, nhưng không khí trong phòng tập bỗng dưng trở nên căng thẳng. Sunoo cảm thấy như có một tấm lưới vô hình bao quanh mình, một sự quan sát không ngừng nghỉ từ Heeseung. Anh không hề giấu giếm sự căng thẳng của mình, cứ mỗi lần Sunoo gần gũi ai, mắt Heeseung lại sáng lên như thể đang quan sát từng chuyển động nhỏ nhất.

Lần này, lại là Sunghoon.

Anh ấy tiến đến gần Sunoo, nhướng mày cười vui vẻ. "Sunoo-yah, em làm vậy chắc chắn sẽ dễ thương lắm đấy."

Sunoo chỉ cười nhẹ, không nghĩ ngợi gì nhiều, vì đây là một chuyện bình thường. Nhưng ngay khi Sunghoon vươn tay định xoa đầu Sunoo, Heeseung bất ngờ xuất hiện, bước nhanh về phía họ, mặt không biểu cảm.

“Sunghoon,” Heeseung lên tiếng, giọng anh lạnh như băng, khiến cả Sunoo lẫn Sunghoon đều khựng lại. “Đừng chạm vào em ấy.”

Cả phòng tập lặng ngắt, không ai dám lên tiếng. Sunoo cảm thấy không khí bỗng trở nên nặng nề. Cậu không hiểu tại sao Heeseung lại có phản ứng thái quá như vậy, nhưng lại không thể không cảm thấy tim mình đập mạnh hơn khi nhìn vào ánh mắt đầy chiếm hữu của anh.

“Anh...” Sunoo lên tiếng, nhưng Heeseung ngắt lời ngay lập tức.

“Em không thấy anh đang nói với ai à?” Heeseung nói mà không hề quay đầu lại nhìn cậu.

Sunghoon, dù có chút khó hiểu, nhưng vẫn rút tay lại và không dám phản bác gì. Cảm giác đó như một cú sốc nhẹ, nhưng Sunoo lại không thể nói gì thêm.

“Em là của anh, và không ai được phép đến gần quá mức.” Heeseung quay lại đối diện với Sunoo, ánh mắt của anh như xuyên thấu vào cậu. “Em hiểu không?”

Sunoo ngây người, không hiểu vì sao mình lại có cảm giác vừa căng thẳng lại vừa mê hoặc như vậy. Sự chiếm hữu của Heeseung có thể khiến cậu sợ hãi, nhưng cũng khiến cậu cảm thấy như đang được yêu theo một cách đặc biệt.

“Anh đừng…” Sunoo không biết phải nói gì, lời nói nghẹn lại trong cổ họng. Anh yêu Heeseung, nhưng có phải anh đang quá mức không? Cảm giác này như thể không có lối thoát, bị kẹt giữa yêu thương và sự độc đoán.

Heeseung không nói gì thêm, chỉ kéo cậu đi ra khỏi phòng tập, giữ cậu trong vòng tay chặt đến mức khiến Sunoo không thể thở được. “Anh không thích nhìn thấy em thân mật với họ như vậy.”

Sunoo cố gắng đẩy nhẹ anh ra, nhưng Heeseung đã vòng tay quanh eo cậu, giữ cậu lại thật chặt. “Em không thể tránh xa họ được sao? Anh không thể chịu được việc nhìn thấy em với những người khác như thế.”

“Em đâu có làm gì sai.” Sunoo ngẩng đầu nhìn anh, nhưng trong ánh mắt của Heeseung là một thứ cảm xúc rất lạ – không phải là sự giận dữ, mà là sự sợ hãi. Sợ mất đi thứ gì đó rất quan trọng.

“Không phải em làm gì sai,” Heeseung thì thầm, hơi thở nóng hổi phả vào da cậu, khiến Sunoo cảm thấy một cảm giác kỳ lạ. “Nhưng anh không muốn ai gần em. Anh muốn em chỉ thuộc về anh.”

Heeseung khẽ hôn lên trán Sunoo, rồi kéo cậu lại gần mình hơn, tay vòng qua eo cậu. “Em là của anh. Không ai khác.”

Cảm giác ngột ngạt ấy khiến Sunoo không thể thở nổi, nhưng cậu lại không muốn đẩy anh ra. Cậu đã quen với sự hiện diện của Heeseung, quen với sự bảo vệ mạnh mẽ, nhưng chưa bao giờ nhận ra rằng nó có thể khiến cậu cảm thấy như bị giam cầm.

“Em yêu anh,” Sunoo thở ra, mắt nhắm lại khi cảm nhận đôi môi Heeseung nhẹ nhàng chạm vào môi mình.

“Anh yêu em,” Heeseung thì thầm, giọng anh khàn đi. “Vì vậy, đừng để họ đụng vào em nữa.”

Sunoo cảm thấy tim mình thắt lại. Cậu yêu Heeseung, nhưng lại không muốn mình trở thành con tin trong tình yêu đó. Cậu không thể yêu nếu không có tự do. Nhưng đôi mắt của Heeseung lại làm cậu mù quáng, và cậu không thể rời xa anh.


Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro