kẻ trộm nội tạng.


1. nhật ký kẻ cô đơn - trang đầu tiên.

hôm nay là một ngày kì lạ đối với anh, em biết vì sao không? anh thấy lòng mình thật nhẹ nhõm, lần đầu tiên, sau khi em rời đi. ̶e̶m̶ ̶l̶à̶ ̶đ̶ồ̶ ̶t̶ồ̶i̶ ̶t̶ệ̶,̶ ̶a̶n̶h̶ ̶g̶h̶é̶t̶ ̶e̶m̶. à thì hôm nay anh đã tắm. anh đã thay quần áo. đã dọn dẹp lại nhà cửa sau bao ngày vắng em. em bỏ anh. đồ tồi. mà anh biết em sao được chọn lựa. kệ đi, anh cũng quen. và, tại sao thế em? ̶a̶n̶h̶ ̶đ̶ã̶ ̶h̶y̶ ̶v̶ọ̶n̶g̶ ̶e̶m̶ ̶c̶h̶o̶ ̶a̶n̶h̶ ̶c̶â̶u̶ ̶t̶r̶ả̶ ̶l̶ờ̶i̶ ̶v̶ề̶ ̶s̶ự̶ ̶p̶h̶ả̶n̶ ̶b̶ộ̶i̶ ̶n̶h̶ư̶n̶g̶ ̶e̶m̶ ̶l̶ạ̶i̶ ̶c̶h̶ế̶t̶.̶ tình mình, em ạ, rối ren và kỳ lạ, nhưng thế nào anh lại vẫn yêu em.

mai anh sẽ ra ngoài. lâu lắm anh không gặp mấy đứa em. thằng jake gọi cho anh suốt, sunghoon hay gõ cửa rủ anh đi tập gym, jay xòe anh vé đi du lịch nhưng mà anh từ chối. jungwon nói, anh không cần đứng dậy ngay, trong lúc riki bóp vai anh. bờ vai công cộng, bé nhỏ của anh, ̶k̶h̶ô̶n̶g̶ ̶c̶ó̶ ̶e̶m̶ ̶d̶ự̶a̶ ̶v̶à̶o̶.̶

2. nhật ký kẻ cô đơn - trang thứ hai.

anh đéo thể tin được, việc anh cảm thấy nhẹ nhõm hơn không phải là do anh đã quên em, mà do anh đã mất bộ lòng. ừ, chắc em không hiểu ý, nhưng anh mất bộ lòng, ruột non, ruột già.

̶Đ̶Ị̶T̶ ̶C̶O̶N̶ ̶M̶Ẹ̶ ̶Đ̶É̶O̶ ̶T̶H̶Ể̶ ̶N̶A̶

em đã chết, anh hy vọng anh vẫn còn sống lâu và không phải gặp em sớm quá (dù anh rất nhớ em). anh vẫn còn yêu cuộc sống và bằng chứng là dù mất-lòng, anh vẫn sống sờ sờ ra đấy. và anh không muốn chết, không có ý định chết.

bác sĩ bảo khi nào anh mất hết nội tạng anh sẽ ngỏm ngay tức thì.

̶F̶U̶C̶K̶.̶

tình yêu của đời anh, em biết gì không. dù lòng-dạ anh đã đổi thay, không còn như xưa nữa, trái-tim anh vẫn ở đây, vẹn nguyên. anh vẫn yêu em, và anh sẽ bảo vệ trái tim của anh, trái-tim-yêu-em đến cuối cùng. phút cuối cùng, anh hứa. anh sẽ yêu em, cho đến khi nào anh chết.

̶3̶.̶ ̶n̶h̶ậ̶t̶ ̶k̶ý̶ ̶k̶ẻ̶ ̶c̶ô̶ ̶đ̶ơ̶n̶ ̶-̶ ̶t̶r̶a̶n̶g̶ ̶t̶h̶ứ̶ ̶b̶a̶
3. nhật ký nhà có khách - trang thứ ba

hôm nay anh bắt được thằng lồn trộm nội tạng anh. nó trộm từ lòng mề đến gan, thận, phổi. thảo nào anh không hút thuốc lá được. anh đang lên một kế hoạch tra tấn nó đầy tàn nhẫn. em muốn xem không?

̶K̶Ế̶ ̶H̶O̶Ạ̶C̶H̶ ̶T̶R̶A̶ ̶T̶Ấ̶N̶ ̶T̶H̶Ằ̶N̶G̶ ̶T̶R̶Ộ̶M̶ ̶(̶C̶Ự̶C̶ ̶K̶Ỳ̶ ̶T̶À̶N̶ ̶N̶H̶Ẫ̶N̶!̶!̶!̶)̶

̶-̶ ̶C̶Ù̶ ̶L̶É̶C̶ ̶N̶Ó̶ ̶Đ̶Ế̶N̶ ̶K̶H̶I̶ ̶N̶Ó̶ ̶C̶H̶Ế̶T̶ ̶V̶Ì̶ ̶C̶Ư̶Ờ̶I̶.̶
̶-̶ ̶B̶Ắ̶T̶ ̶N̶Ó̶ ̶X̶E̶M̶ ̶1̶0̶ ̶T̶I̶Ế̶N̶G̶ ̶G̶I̶Ả̶N̶G̶ ̶V̶Ề̶ ̶H̶À̶M̶ ̶S̶Ố̶ ̶V̶À̶ ̶N̶H̶Ữ̶N̶G̶ ̶B̶Ê̶N̶ ̶L̶I̶Ê̶N̶ ̶Q̶U̶A̶N̶.̶
̶-̶ ̶K̶Ể̶ ̶C̶H̶O̶ ̶N̶Ó̶ ̶V̶Ề̶ ̶E̶M̶ ̶V̶À̶ ̶K̶H̶I̶Ế̶N̶ ̶N̶Ó̶ ̶K̶H̶Ó̶C̶ ̶Đ̶Ế̶N̶ ̶K̶H̶I̶ ̶M̶Ắ̶T̶ ̶N̶Ó̶ ̶R̶Ơ̶I̶ ̶R̶A̶ ̶N̶G̶O̶À̶I̶.̶

không được rồi em ạ, thằng này cứng quá. anh thọc lét nó mãi mà mặt nó cứ đơ ra, nhìn muốn đấm. lúc anh cho nó xem video thì nó ngủ. mà khi anh kể về em, nó cười ngu. ̶n̶ó̶ ̶c̶ư̶ờ̶i̶ ̶đ̶ẹ̶p̶ ̶l̶ắ̶m̶,̶ ̶a̶n̶h̶ ̶b̶u̶ồ̶n̶ ̶q̶u̶á̶. em, chuyện chúng mình làm gì có buồn cười. anh kể nghiêm túc, mà nó lại cười. nó giống em, làm anh khổ.

nó trốn rồi.

anh vẫn chưa biết nó giấu nội tạng ở đâu.

4. nhật ký nhà có khách - trang thứ tư.

nó trốn rồi. nhưng trước khi đi nó bảo, anh là thằng ngu. ô hay, nghĩ buồn cười. nó bảo anh yêu em là ngu dốt, dại dột. nhưng anh thấy, chả sao. một người đã thực vật, chết não, chết tim thì có sao? cả khi nằm dưới mồ rồi, anh vẫn hoài nhung nhớ.

nó bảo anh, anh nào hay biết, em như thế là do nó. nó chuyên trộm trái tim người ta khi người ta đem lòng thương nhớ nó, rồi nó liền mang về làm của riêng (đúng-nghĩa-đen). mà người ta không chết, chỉ sống thực vật, sống trong đau khổ. sống dựa vào ánh nắng, là nó chứ ai. và thằng đấy bảo anh em đã đưa trái tim của em cho nó.

và có trái tim của em em sẽ sống trở lại.

5. nhật ký kẻ độc hành - trang thứ năm.

em chưa chết hẳn, em chết hai phần ba. nên anh nói thế này hơi sai sai, nhưng chắc cũng được. em đã phù hộ cho anh kiếm ra địa chỉ nhà thằng lồn đấy.

anh sẽ lấy lại trái tim cho em, rồi em sẽ sống. ̶s̶ố̶n̶g̶ ̶l̶ạ̶i̶ ̶đ̶ể̶ ̶m̶à̶ ̶l̶à̶m̶ ̶k̶h̶ổ̶ ̶a̶n̶h̶ ̶t̶i̶ế̶p̶,̶ anh mong em về. em về rồi, mình sẽ xây đắp tương lai. anh sẽ quên cho em chuyện quá khứ. và em cũng quên cho anh nếu anh có thiếu hụt một bộ phận nào đấy mà nó quên không trả. ̶a̶n̶h̶ ̶m̶o̶n̶g̶ ̶t̶ì̶n̶h̶ ̶m̶ì̶n̶h̶ ̶n̶h̶ư̶ ̶c̶ũ̶,̶ ̶m̶à̶ ̶e̶m̶ ̶c̶h̶ẳ̶n̶g̶ ̶b̶a̶o̶ ̶g̶i̶ờ̶ ̶đ̶ư̶ợ̶c̶ ̶n̶h̶ư̶ ̶t̶h̶ế̶ ̶n̶ữ̶a̶.̶

em này, tình yêu của đời anh. sẽ ra sao nếu bờ vai của anh trở thành chốn riêng tư và đủ rộng cho em nằm lên đấy? sẽ thật lý tưởng biết bao, tình luôn thế. sunoo, mặt trời của em, kẻ trộm nội tạng, hỏi anh một câu khó: anh chọn lấy lại nội tạng anh hay anh chọn lấy lại trái tim em?

không có nội tạng, anh chả ăn uống được gì. anh chả nhộn nhạo đói, hay buồn lòng nhớ em. thiếu lá phổi, anh lười hít thở, thèm hút thuốc mà khói cứ tứ tung khắp phía không thèm chui vào cổ họng. anh nhớ cảm giác sống quá em ạ. anh mất tất cả rồi, còn mỗi trái tim. thôi thì, anh đành cho em nốt.

em sống rồi, hãy yêu ai, đừng như anh. ̶a̶n̶h̶ ̶b̶i̶ế̶t̶ ̶e̶m̶ ̶đ̶ã̶ ̶n̶g̶ừ̶n̶g̶ ̶y̶ê̶u̶ ̶a̶n̶h̶ ̶r̶ấ̶t̶ ̶l̶â̶u̶ ̶v̶à̶ ̶t̶i̶m̶ ̶đ̶ã̶ ̶r̶ấ̶t̶ ̶r̶u̶n̶g̶ ̶k̶h̶i̶ ̶n̶h̶ì̶n̶ ̶t̶h̶ấ̶y̶ ̶s̶u̶n̶o̶o̶.̶ nó cười đẹp, làm anh buồn khổ quá. anh nhận ra, anh không được như nó. mà anh không muốn được như nó, không muốn sống như nó. thôi, chuyện tới đây được rồi. sống tốt nhé em, yêu em mãi mãi. anh sẽ đưa trái tim mình cho kẻ trộm nội tạng này giữ hộ, rồi ngày nào đó đẹp trời, một ngày xuân hồng dù chỉ còn một nửa, em lại hồi sinh anh. anh lại tái sinh, dưới hình hài của tình yêu, của ái tình cao thượng.

6. nhật ký kẻ cô đơn - trang thứ sáu.

ồ, vậy mà anh vẫn sống. anh nghe mẹ em rối rít gọi báo tin, em tỉnh rồi. anh ngồi chờ chết thì sunoo mang trả anh những gì thuộc về anh. nó bảo, người ngu như anh, dân tộc thiểu số nhưng đa số. chả là ít ai được như anh, hi sinh cái lợi của mình để làm ơn làm phước cho kẻ vong ân bội nghĩa. anh mắng nó ngay: em là người tốt nhất. nó bảo không phải em đã bỏ anh đi đấy sao? người có nhiều trái tim như nó làm sao hiểu, tình yêu mà em dành cho anh đủ để khiến em yêu kẻ khác nhưng không rời bỏ anh. nó nhếch mép, xem chừng không đồng ý với anh rồi.

nó vừa kể anh nghe chuyện này em ạ. ̶n̶ó̶ ̶k̶ể̶ ̶a̶n̶h̶,̶ ̶m̶ắ̶t̶ ̶n̶ó̶ ̶b̶u̶ồ̶n̶,̶ ̶r̶ũ̶ ̶r̶ư̶ợ̶i̶,̶ ̶n̶ó̶ ̶k̶h̶ô̶n̶g̶ ̶c̶ư̶ờ̶i̶ ̶n̶ữ̶a̶.̶ ̶v̶à̶ ̶a̶n̶h̶ ̶l̶ạ̶i̶ ̶b̶u̶ồ̶n̶ ̶k̶h̶ổ̶ ̶b̶i̶ế̶t̶ ̶b̶a̶o̶,̶ ̶e̶m̶ ̶ạ̶.̶ nó kể, nó ăn trộm ăn cắp về, vì trái tim ấy không bao giờ là của nó vĩnh viễn. nó bảo, con người là thế, đổi trắng thay đen. chắc sunoo thiếu thốn tận cùng cái kho báu bạc vàng mà anh giang tay trao tùy hứng. mà với anh, trắng đen hợp nhau, đi cạnh nhau sang chảnh cực kỳ. anh nói trắng với đen có gì đâu mà xấu? người ta khổ vì thương không phải cách. yêu sai duyên, và mến chẳng nhằm người. nó bảo, tình không là vĩnh viễn. anh cũng tin, cũng gật đầu. nhưng tình là vĩnh cửu khoảnh khắc nó sinh ra, khoảnh khắc nó tồn tại và khoảnh khắc nó chết đi huy hoàng. nên anh tin tình mình vẫn thế, đẹp như buổi ban đầu. và anh cũng tin tình trao đi rồi có ngày được yêu trở lại. nếu không, ta chẳng mất gì cả. chúng ta đều là con người, những kẻ cô đơn.

̶A̶N̶H̶ ̶T̶H̶Í̶C̶H̶ ̶Ă̶N̶ ̶C̶A̶Y̶.̶ ̶N̶H̶Ư̶N̶G̶ ̶N̶Ó̶ ̶C̶Ứ̶ ̶C̶H̶Ử̶I̶ ̶A̶N̶H̶ ̶N̶G̶U̶.̶ ̶A̶N̶H̶ ̶C̶A̶Y̶ ̶Q̶U̶Á̶.̶

7. nhật ký nhà có khách - trang thứ bảy.

anh sẽ về nhà, ngôi nhà của chúng mình, có cỏ cây, hoa lá. khi tiếng sáo cất lên là khi tình yêu gọi mời. anh nghĩ tiếng sáo của vũ trụ bao la đang dẫn lối anh.

̶n̶h̶ư̶n̶g̶ ̶c̶h̶â̶n̶ ̶a̶n̶h̶ ̶k̶h̶ô̶n̶g̶ ̶n̶h̶ú̶c̶ ̶n̶h̶í̶c̶h̶.̶

̶c̶h̶ú̶n̶g̶ ̶k̶h̶ô̶n̶g̶ ̶c̶ố̶ ̶t̶r̶ở̶ ̶v̶ề̶ ̶v̶ớ̶i̶ ̶e̶m̶.̶

thật kỳ lạ quá em ạ. sunoo đã trả anh hết. tim gan phèo phổi, không thiếu thứ gì. anh còn vạch quần ra xem nó có trộm mất bên tinh hoàn nào của anh không. nhưng vẫn y nguyên. em này, nó không cười ngu nữa. nó cười đẹp lắm, vô vọng, anh yêu, nhưng sao mà buồn. có thể nó đã lấy trộm não anh, nhưng thế thì những dòng chữ này đã phải lộn xộn và sai ̶t̶r̶í̶n̶h̶ chính tả (cái kia do anh viết vội thôi). anh sao thế này, anh thấy lạ. tự nhiên anh thấy lòng nhẹ bẫng, nhưng vẫn cảm thấy như có đàn bướm bay lượn rập rờn dường như đương chọc thủng bụng anh bay ra ngoài tìm mật. hình như anh đã chết, mà không phải em, thằng trộm đã hồi sinh anh trở lại.

anh cũng chẳng hiểu nổi. anh bước về nhà, lòng bán tính bán nghi. khi anh nhìn cơ thể bé nhỏ của nó lọt thỏm bên khung cửa đợi anh biến mất, buồn rười rượi, anh ngờ ngợ. anh có cảm giác sunoo đã trộm mất đi cái gì đấy của anh, vẫn chưa lấy lại được.

___

@public_shoulder

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro