Chương 8
[HeeSunKi – Chương 8: Em chỉ được mềm vì bọn anh]
Sunoo bắt đầu ghét… sự yên tĩnh.
Mỗi lần một mình, làn da cậu như khô lại, hơi thở rối loạn, tim đập nhanh vô lý.
Là vì… nhớ.
Nhớ đôi tay lạnh của Ni-ki mơn trớn từng khe da.
Nhớ hơi thở nóng của Heeseung thì thầm bên tai: “Em là của bọn anh.”
Và tệ hơn nữa, cậu… bắt đầu cảm thấy thiếu khi họ không chạm vào.
“Em tránh bọn anh?”
Heeseung bước sát, ánh mắt tối dần.
Sunoo giật mình, lùi lại. “Không… chỉ là Jay nói muốn—”
“Jay.”
Ni-ki lặp lại cái tên, ánh nhìn trượt xuống cổ cậu, nơi vết đỏ vẫn chưa mờ hẳn.
“Cậu ta có từng khiến em run rẩy như thế này chưa?”
Sunoo mím môi. Không dám nói.
Heeseung bật cười, áp người tới gần hơn, ép cậu vào tường.
“Cậu ta chỉ biết nhìn em từ xa, Sunoo à. Còn bọn anh…”
Tay anh lướt vào trong áo cậu, lần dọc eo.
“…nhìn, chạm, và khiến em không thể quên.”
Tối đó, Jay đến ký túc xá tìm Sunoo.
Nhưng thứ cậu nghe được—là tiếng thở rối, tiếng rên nhỏ bị kìm nén, tiếng chăn ga cọ xát không ngừng.
Jay đứng ngoài cửa, sững người.
Đôi mắt mở to khi cậu nhận ra:
Sunoo đang ở bên trong. Và cậu đang bị chiếm lấy… từng chút một.
Trong phòng, Heeseung đè Sunoo xuống nệm, ánh mắt rực lửa.
“Đừng nhìn ai khác nữa. Cơ thể em đã phản bội rồi.”
Ni-ki từ phía sau nâng cằm Sunoo lên, môi chạm nhẹ tai:
“Để cậu ta nghe đi. Nghe xem em rên thế nào khi thuộc về bọn anh.”
Sunoo muốn phản kháng… nhưng cơ thể lại mềm nhũn hơn, hơi thở ngày càng nhanh.
“Em chỉ được mềm như thế này… dưới tay bọn anh.”
Heeseung nói, tay xiết chặt eo cậu hơn, từng cú chạm sâu hơn khiến Sunoo bật thành tiếng.
Jay ngoài cửa không dám ở lại.
Nhưng những âm thanh ấy… sẽ ám theo cậu mãi.
Đêm kết thúc khi Sunoo thiếp đi giữa hai vòng tay siết chặt.
Mồ hôi dính trên cổ, dấu đỏ khắp nơi, giọng khản không nói nổi.
Ni-ki hôn nhẹ lên trán.
Heeseung ghé môi nói:
“Chúng ta sẽ không để ai cướp em. Kể cả khi em không nhớ nổi lý do mình đến với bọn anh.”
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro