Chương 1


Một lần nữa bước vào Giang thành, Ôn Mạn không thể nói được tâm trạng của mình bây giờ là gì, chỉ cảm thấy thật lạnh, không khí thở ra cũng biến thành sương trắng,

Tiếng chuông di động vang lên, là bạn tốt La Hàm gọi cho cô.

Sau khi bấm nhận cuộc gọi, giọng nói nhẹ nhàng uyển chuyển củ La Hàm lọt vào tai: "Mạn Mạn, cậu tới đâu rồi?"

"Mình mới xuống máy bay, muộn một chút mới tới." Giọng nói của Ôn Mạn giống như vẻ bề ngoài của cô vậy, lạnh lùng: "Các cậu chơi trước đi, không cần chờ mình."

"Không sao, không sao, vẫn còn người chưa tới, cậu đi đường cẩn thận nhé." La Hàm mỉm cười tắt máy.

Ôn Mạn nhìn di động đã ngắt cuộc gọi, mở phần mềm đặt một chuyến xe, sau khi lên xe có máy sưởi, cô mới cảm thấy mình được sống lại rồi.

Hôm nay là buổi họp lớp của lớp đại học, từ sau khi tốt nghiệp tới giờ Ôn Mạn đều không tham gia những hoạt động này.
Nhưng lần này bạn tốt La Hàm là người chủ trì, vừa làm nũng vừa bán manh cầu xin cô đã lâu, bảo cô nhất định phải tới, Ôn Mạn vốn ăn mềm không ăn cứng chỉ có thể đồng ý.

Hơn nữa, nghe nói lần này Chu Khải cũng tới....

Ôn Mạn nhìn chằm chằm thành phố không khác gì trong trí nhớ ngoài cửa xe, không biết bản thân mình lúc này đang căng thẳng hay là sung sướиɠ.

Địa điểm tụ hội là một câu lạc bộ giải trí, Ôn Mạn xuống xe cũng đã hơn 9 giờ tối rồi.

"Cảm ơn bác tài." Ôn Mạn đóng cửa xe lại, đứng dưới đèn đường gửi tin nhắn cho La Hàm, cô không biết số phòng là bao nhiêu.

La Hàm không trả lời, chắc là đang high rồi.

Ôn Mạn nhẹ nhàng thở dài, cô mặc quá ít, đầu ngón tay đã lạnh như băng rồi. Lúc cô đang do dự có nên gọi điện thoại cho La Hàm không, một đôi giày da và quần tây thẳng thớm lọt vào trong mắt cô.
Đột nhiên tim Ôn Mạn chậm mất nửa nhịp, tay cầm di động cũng thêm sức, dường như có bàn tay nào đó đang bóp chặt lấy cổ cô, hô hấp cũng trở nên khó khăn.

Rõ ràng ba năm không gặp rồi, cô lại chỉ cần liếc mắt một cái đã nhận ra anh.

"Đã lâu không gặp." Giọng nói của đối phương vẫn trầm thấp ôn hòa, từ tính như trước.

Ôn Mạn giấu cảm xúc trong lòng đi, ngẩng đầu nhìn lại, gương mặt nam tính tuấn tú lọt vào mắt cô.

Dáng người Chu Khải cực tốt, vai rộng eo thon, tây trang đặt riêng mặc trên người anh làm tăng mị lực đàn ông lên thêm mấy lần.

Anh rũ mi dài, đôi đồng tử đen như mực đang nhìn cô, trong mắt cũng chỉ có cô.

Thậm chí, Ôn Mạn còn không rõ vẻ mặt mình lúc này như thế nào, chậm chạp đáp lại: "... Đã lâu không gặp."

"Không biết phòng nào?" Chu Khải bất động thanh sắc quét mắt nhìn xương quai xanh lộ ra sau cổ áo chữ V của cô, vóc dáng anh cao, đi thêm một bước nữa thậm chí còn có thể nhìn thấy khe rãnh ngay trước ngực cô.
Ánh mắt Chu Khải tối xuống, cởϊ áσ khoác tây trang của mình ra, khoác lên người cô.

"Anh..." Ôn Mạn chấn kinh, lùi về sau một bước.

"Đừng nhúc nhích." Giọng nói Chu Khải vẫn dịu dàng nhưng không cho phép người cự tuyệt, ma xui quỷ khiến thế nào mà Ôn Mạn lại dừng lại, không lùi về sau nữa.

Cô đứng cách anh rất gần, trên áo khoác có mùi tuyết tùng mát lạnh, khoác lên người cô như muốn bao bọc cô trong làn hương ấy, làm cô thở không nổi.

"Chu Khải.." Ôn Mạn mất tự nhiên dời tầm mắt đi, giọng nói giống như mèo con gãi vào lòng người.

Chu Khải cảm thấy ngực mình bị cào một cái, anh cười nhẹ xoa xoa tóc cô: "Nói chuyện đàng hoàng, đừng nứng."

"Anh... anh mới nứng ấy." Ôn Mạn tức giận giơ nắm tay nhỏ muốn nện lên người anh mấy cái.

"Rồi, rồi, đừng quậy nữa." Chu Khái nắm lấy tay cô, thuận tay đổi thành dắt tay, mười ngón tay đan vào nhau chặt chẽ: "Quậy nữa anh hôn em ở đây ngay giờ đấy."

Ôn Mạn không dám lộn xộn nữa, bởi vì cô biết, Chu Khải nói được làm được. Trước kia anh luôn như vậy.

Chương 2: 

Ôn Mạn nhìn tay hai người nắm chặt, không nói được tâm trạng lúc này của mình là như thế nào, rõ ràng là hai người đã chia tay lâu rồi, tại sao anh còn có thể tự nhiên nắm tay cô như thế được?

"Nghĩ cái gì đó?" Chu Khải rũ mi, trong mắt vẫn là tình ý như năm nào.

Ôn Mạn có chút hoảng loạn dời mắt đi: "Không có gì."

Chu Khải nhẹ nhàng ừ một tiếng, thân sĩ không hỏi tiếp nữa. Anh biết số phòng ở đâu, sau khi nói với nhân viên phục vụ một tiếng thì kéo Ôn Mạn đi theo nhân viên về phía đó.

"Mời anh." Nhân viên phục vụ dừng lại trước cửa phòng, cung kính khom lưng.

"Cảm ơn." Chu Khải rấy tự nhiên thả nắm tay Ôn Mạn ra, lấy ví tiền từ trong áo khoác tây trang, rút ra một tờ tiền tip cho nhân viên phục vụ.

Nhân viên phục vụ nhận lấy, nói tiếng cảm ơn cũng nhiệt tình hơn nhiều, khom lưng rời đi.
Lòng bàn tay Ôn Mạn chợt trống trái, giống như khoảng không trong lòng cô vậy, đến cả bàn tay anh cọ qua ngực cô lấy ví tiền đi cô cũng không để ý tới. Lúc không nhìn thấy anh, cô vốn không như vậy mà...

Sớm biết thế đã không tới buổi họp lớp này làm gì. Ôn Mạn mím mím môi, trong mắt sáng trong có chút hối hận.

Cô khát vọng Chu Khải đυ.ng chạm, nhiều hơn cô nghĩ nhiều.

"Trả áo cho anh này." Ôn Mạn cởi tây trang trên người xuống, trên khuôn mặt xinh đẹp treo nụ cười xa cách: "Cảm ơn."
Ánh mắt Chu Khải ảm đạm xuống, nhận lấy áo khoác, cũng không nói gì.

Ôn Mạn đẩy cửa phòng ra, âm thanh ồn ào náo nhiệt vốn bị tường ngăn cách cứ thế đập vào tai, ồn tới mức làm cô đau đầu.

"A! Ôn Mạn!" Có người nhìn thấy cô thì lập tức hô lên.

"Mạn Mạn...!" Lúc này La Hàm mới nhìn thấy tin nhắn Ôn Mạn gửi cho cô ấy: "Ôi, mới rồi tớ với bọn họ nhiệt tình uống quá, không nghe thấy chuông reo, sao cậu tìm được phòng thế, hình như tớ không nói số phòng cho cậu mà..."
La Hàm vừa đi về phía Ôn Mạn vừa nói, đến lúc nhìn thấy người đàn ông đứng ngoài cửa, giọng nói không hiểu sao liền nhỏ đi nhiều. 

"A, Chu Khải."

Âm nhạc đinh tai nhức óc trong phòng bị dừng lại, không gian bỗng chốc trở nên yên tĩnh tới mức châm rơi cũng nghe được.

"Ôn Mạn với Chu Khải tới cùng nhau?"

"Hai người bọn họ làm lành rồi à..."

"Ba năm không thấy bọn họ xuất hiện cùng nhau rồi."

......

Bạn học trong phòng nhỏ giọng thảo luận với nhau, không ngờ Ôn Mạn lại nghe được rành mạch.

"Mới gặp dưới lầu thôi." Ôn Mạn cưới nhạt, ngồi xuống ghế.

Vóc dáng Chu Khải cao, đứng ở cửa gần như chạm ngưỡng, anh gật gật đầu với mọi người trong phòng, âu phục vắt trên cánh tay, bước vào, tùy ý tìm một góc rồi ngồi xuống. 

Xung quanh có rất nhiều bạn nữ, trong phòng đủ loại mùi nước hoa và khói thuốc trộn lẫn với nhau, nhưng anh lại có thể phân biệt được đâu là mùi nước hoa thoang thoảng trên người Ôn Mạn.

Suy nghĩ muốn giảm bớt khoảng cách với Ôn Mạn đi bồn chồn ngay trong thời khắc đó.

Âm nhạc trong phòng bao lại vang lên lần nữa, tiếng nhạc sập sình đánh mạnh vào màng tai mọi người, không khí có chút quái dị mới rồi trôi đi mất, mọi người ai nấy đều bắt đầu high.

"Mạn Mạn, cậu chơi xúc xắc không!" Có một bạn nam đứng giữa cái bàn quơ quơ tay, gân cổ hét lên.

"A, mình không..."

Câu từ chối còn chưa kịp nói hết thì đã có một cô gái khác đẩy cô một cái: "Phải chơi, phải chơi, Từ lúc tốt nghiệp tới giờ đây là lần đầu tiên Ôn Mạn tham gia họp lớp đó, sao lại không chơi với bọn tớ mấy ván chứ.

"Mạn Mạn, mau tới đây..." La Hàm cũng vẫy vẫy tay với cô, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn cô: "Yên tâm, uống say mình đưa cậu tới khách sạn!"

Trong lòng Ôn Mạn thở dài bất đắc dĩ, cuối cùng cũng không có từ chối, cầm túi xách bên cạnh, đứng dậy đi qua đó.

Xung quanh Chu Khải chẳng mấy chốc mà đã có rất nhiều cô gái vây quanh, trên tay anh cầm một ly rượu có bỏ thêm đá, xuyên qua mọi người nhìn chằm chằm vào Ôn Mạn. Anh lại hạ mắt xuống, không để người khác nhìn ra suy nghĩ của mình.

Nếu anh nhớ không lầm, Ôn Mạn không uống được rượu.

CHƯƠNG 3:

Tửu lượng của Ôn Mạn đúng thật là không tốt, chơi xúc xắc đương nhiên là có thắng có thua. Dưới tình huống bị mọi người cố ý nhắm vào, cô vẫn thua nhiều hơn thắng.

Sau khi vài chén rượu xuống bụng rồi, gương mặt trắng nõn cũng đỏ bừng lên làm gương mặt vốn lạnh lùng lại thêm một phần mị hoặc.

"Không được, không thể uống nữa rồi." Ôn Mạn phất phất tay, có chút kháng cự, lùi về sau một bước.

"Ài, không có gì đâu, cậu xem không phải cậu vẫn còn tỉnh táo đó sao." Bạn nam kia không muốn bỏ qua, vươn tay giữ chặt không muốn để cô đi, lại đột nhiên bị một người đè tay lại.

Hơi thở quanh Chu Khải có chút tối tăm nhưng trong nháy mắt anh lại khôi phục dáng vẻ nho nhã lịch sự.

"Tửu lượng Ôn Mạn thấp, uống nhiều quá sẽ xảy ra chuyện."

Bạn nam kia bị khí thế lúc đầu của anh dọa sợ, há miệng thở dốc nói: "A vậy được, vậy người khác tới chơi đi."

La Hàm chơi high rồi, lúc này nào còn nhớ phải chăm sóc cho chị em của mình nữa chứ, thậm chí Chu Khải đỡ Ôn Mạn đi ra ngoài mà cũng không biết.

"Muốn nôn sao?" Chu Khải ôm lấy bả vai Ôn Mạn, kéo cô về hướng WC. Thật ra trong phòng có toilet riêng nhưng chỗ đó anh lại cảm thấy không tiện lắm.

"Không buồn nôn, dùng nước lạnh rửa mặt một chút là được." Ôn Mạn vẫn còn có thể nói được câu hoàn chỉnh nhưng cơ thể lại không có sức lực, chỉ có thể nhu nhược dựa vào lồng ngực Chu Khải.

"Ừ, được." Chu Khải đưa cô tới toilet, Ôn Mạn ép mình đứng thẳng người lên, gật gật đầu với anh.

"Làm phiền anh rồi." Cô nói.

Sau đó Ôn Mạn dẫm lên giày cao gót đi vào toilet cho nữ.

Chu Khải ngước mắt nhìn biểu tượng trên cửa toilet, chỉ cảm thấy ánh mắt Ôn Mạn sau khi say rượu cực kỳ câu người, làm toàn thân anh khô nóng khó thể áp chế được.
Ôn Mạn dùng nước lạnh nhẹ nhàng tát lên mặt mình, giảm bớt cảm giác khô nóng trên mặt nhưng lại không làm giảm được cảm giác hốt hoảng do cồn măng lại.

Nhất định là cô uống say rồi, bằng không, sao cô lại nhìn thấy Chu Khải đi vào theo cô....

"A ——" Một tiếng kêu sợ hãi ngắn ngủi, ngay sau đó miệng cô bị che lại. Ôn Mạn lảo đảo bị Chu Khải kéo vào một gian tận trong cùng.

Toilet của câu lạc bộ cao cấp vô cùng sạch sẽ, thậm chí mỗi gian còn rộng hơn bình thường một chút, hai người trưởng thành đứng trong đó cũng dư dả.

Chu Khải che miệng Ôn Mạn lại, cúi đầu hôn lên trán cô, dịu dàng dỗ dành: "Đừng kêu, được không?"
Ôn Mạn như chìm đắm trong giọng nói như mật của anh, ngoan ngoãn gật gật đầu, sau khi anh buông tay ra thì cái miệng nhỏ chu lên hít thở. Đuôi mắt mang theo men say nhếch lên, miệng nhỏ trề ra như đang làm nũng: "Anh làm gì vậy, làm em sợ muốn chết."
Chu Khải đè cô lên ván cửa, chân dài lập tức chen vào giữa hai chân cô: "Không uống được rượu tại sao còn uống?"

"Em uống có nhiều đâu..." Ôn Mạn chớp chớp mắt, ý đồ thanh minh cho mình: "Em còn tỉnh táo mà..."

Chu Khải khẽ cười một tiếng, ngón tay nhéo nhéo vành tai cô, nghe được miệng cô tràn ra một tiếng rên rỉ, cơ thể mềm nhũn như thể véo ra nước được.

"Chỗ này vẫn mẫn cảm thế à." Chu Khải cúi người xuống, ngậm vành tai Ôn Mạn vào trong miệng, tỉ mỉ liếm láp.

"Nếu em không thích, có thể đẩy anh ra." Miệng Chu Khải trượt xuống dưới, mút mát cọ xát trên cần cổ cô.

"Ưm...a... Chu Khải...."

Ôn Mạn cảm thấy, mỗi sự đụng chạm của Chu Khải đều làm cô run rẩy. Cho dù chia tay đã ba năm rồi, cơ thể cô vẫn khát vọng anh như xưa.

"Muốn đẩy anh ra không?" Chu Khải để lại một dấu hôn đỏ tươi sau gáy cô, anh vừa lòng nhìn ấn ký mà mình lưu lại, cuối cùng cũng có thể ôm cô lần nữa rồi.
"Không... không đẩy ra." Có lẽ là do tác dụng của cồn, Ôn Mạn thuận theo khát vọng của mình, nâng ngực lên đưa tới bên miệng Chu Khải. 
"Muốn anh làm sao đây?" Chu Khải ý xấu vươn đầu lưỡi liếm một chút lên xương quai xanh của cô. Hôm nay nhìn thấy cô, việc đầu tiên anh muốn làm chính là thế này.

"Hôn... Hôn em..." Ôn Mạn thở gấp liên tục, trọng lượng cơ thể gần như đè hết lên người Chu Khải.

"Chỉ hôn thôi sao mà đủ." Tay Chu Khải tiến vào trong vạt áo, dọc theo eo thon một đường hướng lên trên, cầm lấy quả đào mềm mại mình đã khát khao từ lâu.

"Ưm..." Cả người Ôn Mạn như bị điện giật, run rẩy, tiếng rên rỉ bị Chu Khải chặn lại trong miệng.

CHƯƠNG 4

Kỹ thuật hôn môi của Chu Khải rất tốt, sau khi đầu lưỡi cạy mở cánh môi cô ra thì tiến công thần tốc, tìm kiếm lưỡi đinh hương liếm mút không ngừng, trao đổi nước bọt hai người cho nhau.

"Ưm... ha... ư... Khải." Ôn Mạn bị anh hôn chảy nước mắt, thở dốc liên tục, huyệt dâm dưới thân động tình rỉ ra nước dâm làm cô nhịn không được muốn kẹp hai chân lại, cọ xát để giảm bớt dục vọng. Nhưng chân dài của Chu Khải lại để ngay giữa hai chân cô, cô chỉ có thể nhẹ nhàng cọ cọ lên bắp đùi anh.

Trong mắt Chu Khải mang theo ý cưới, anh hôn cô càng sâu hơn, đổ hết tiếng rên rỉ của cô ngược lại. Một bàn tay vén vạt áo cô lên, nội y ren gợi cảm cùng với bộ ngực mượt mà lộ ra. Một bàn tay khác vòng ra sau lưng cởi móc áo của cô ra, không còn nội y trói buộc, hai chú thỏ béo mập cứ thế mà nhảy bật ta.

Vú Ôn Mạn vừa lớn, vừa tròn lại vừa mềm, đột nhiên bị bại lộ trong không khí, núm vú bị kích thích mà dựng đứng lên: "Ưm...a..."

Cô nhịn không được nắm chặt cổ áo người trước mặt, nâng cơ thể mình tới càng gần anh hơn.

"Đẹp quá." Chu Khải kéo giãn khoảng cách hai người ra một chút, đầu lưỡi kéo ra một sợi chỉ bạc mờ ám. Anh không hề che giấu khen ngợi dáng vẻ bây giờ của Ôn Mạn, trên gương mặt đẹp trai sáng ngời là sự dịu dàng dụ hoặc.

Trong mắt Ôn Mạn đều là ý xuân mơn mởn. Có lẽ vì say hoặc vì nụ hôn mới rồi, đuôi mắt cô đỏ ứng chọc lòng người ngứa ngáy. Môi anh đào bị hôn hơi sưng đỏ lên, đang khẽ mở thở phì phò, hồng nhuận mọng nước như thạch trái cây ngọt ngào.

"Ưm.." Đầu ti đỏ hồng bị ngậm lấy, theo bản năng bộ ngực càng nâng về trước hơn, cơ thể ưỡn lên thành một độ cong hoàn mỹ.

Chu Khải chôn mặt mình vào hai bầu vú cô, miệng ngậm lấy núm vú, đầu lưỡi khiêu khích đá qua đá lại đầu ti, tiếng liếm mút chậc chậc vang lên, hương vị dâm mĩ tràn ra khắp không gian.

Ôn Mạn bị anh liếm láp một cách sắc tình mà nhũn hết cả eo, một bên ngực khác không được ai an ủi làm cô thấy trống vắng vô cùng: "Bên kia nữa... cũng muốn..."

Hai mắt cô mông lung, miệng thơm thở dốc, đắm chìm trong sự liếm mút dịu dàng của Chu Khải.

Bạn trai cũ của cô, chia tay ba năm rồi, vừa mới gặp mặt đã kéo cô vào toilet bú mút ngực cô. Nước nhầy trong lồn nhỏ chảy ra ào ào vì sướng. Cô đang nghĩ không biết quần có bị ướt hết rồi không.

"Bên kia nữa muốn gì?" hàm răng Chu Khải nhẹ cắn lên núm vú cô, hạt đậu đỏ được anh bú mút hồng nhuận mà dựng cứng, co tròn thành một cục hiên ngang trên núi tuyết, làm cây hàng trong quần anh nhịn không được giật giật.

"Muốn được anh bú... ưm... anh bú nó đi mà..." Gương mặt lạnh lùng của Ôn Mạn bây giờ đã nhuốm đầy dục vọng, tiếng rên rỉ vừa dụ người vừa mềm mại.
Chu Khải nhỏ giọng cười một tiếng, nhả núm vú trong miệng ra, đi sang liếm mút bên còn lại.

"Ưm... ư...a..." Ôn Mạn sướng tới mức thân dưới không khống chế được mà cọ loạn xạ lên bắp đùi anh, mong giảm bớt cảm giác trống trải trong bướm nhỏ đi.

"Ư... a...ứ... Khải." Cọ xát mang tới khoái cảm ngược lại càng làm cho sự trống rỗng trong cơ thể cô dâng cao. Ôn Mạn nước mắt lưng tròng, giọng điệu từ tủi thân đổi sang làm nũng: "Không đủ... ư...a... như vậy không đủ..."

"Vậy em muốn thế nào?" Chu Khải buông núm vú trong miệng ra, từ trên cao nhìn xuống Ôn Mạn đang động tình. Hai tay mạnh mẽ xoa nắn ngực cô, còn thường nghịch núm vú cô, nhìn cô khó chịu thở dốc, tỏ ra như một quý ông lịch sử mà hỏi dò ý kiến cô.

Bờ môi Ôn Mạn hồng nhuận, khoái cảm trước ngực truyền tới làm cô rên rỉ không ngừng, bên miệng thốt ra tiếng rầm rì nhưng lại không muốn nói tiếp gì nữa.

Cô muốn con cặc của Chu Khải, muốn Chu Khải không kiềm chế gì mà đụ vào trong cái lồn dâm đãng của cô. Nhưng bọn họ đã chia tay rồi, cô sợ ham muốn của mình sẽ làm Chu Khải khinh thường cô.

"Nói đi." Chu Khải cúi đầu hôn môi cô, lưỡi đẩy hàm răng trắng bóc của cô ra, không cho cô cắn môi mình.

"Cục cưng à..." Chu Khải thấp giọng thở dài, nhẹ nhàng dỗ dành cô.

Ôn Mạn bị một tiếng cục cưng này làm cho mũi đau xót. Cho dù bây giờ Chu Khải có ghét bỏ cô dâm đãng cô cũng không thể nào kìm nén được khát vọng của mình với anh nữa.

Ôn Mạn tiến gần sát tai anh, mềm mại nói: "Bên dưới ngứa lắm, muốn anh đi vào, muốn con cặc của anh cắm vào lồn dâm của em."

CHƯƠNG 5

Chu Khải được sự thành thật của cô lấy lòng, giọng điệu cũng mang theo chút mệnh lệnh: "Cởi quần ra đi."

Cánh tay Ôn Mạn đã mềm nhũn, hôm nay cô mặc một chiếc quần suông ống rộng, cúc quần vừa cởi là trượt xuống tận cổ chân. Lúc này cơ thể cô gần như bại lộ trọn vẹn, vú lớn cương cứng dựng thẳng trong không khí, núm vú còn hơi run run.

Thân dưới chỉ còn lại mỗi chiếc quần lót bao bọc lấy nơi riêng tư, hai chân trắng nõn tinh tế lúc này lại mềm nhũn đứng không vững.
"Ngoan quá." Chu Khải thưởng thức ôm lấy cơ thể Ôn Mạn, dùng lời khen tán thưởng cô.

Lông mi Ôn Mạn run rẩy, xấu hổ không biết phải nhìn đi đâu, cái miệng nhỏ bẹt bẹt như muốn khóc tới nơi.

"Đẹp quá." Chu Khải khẽ hôn lên đuôi mắt cô, giọng nói trầm thấp lại dịu dàng: "Đừng khóc."

"Ưm..." Ôn Mạn tủi thân vươn tay ôm lấy cổ anh, phần đầu hơi ngẩng lên, hôn loạn xạ lên miệng anh.

Chu Khải thuận thế hôn cô, liếm mút đầu lưỡi cô, trao đổi nước bọt giữa hai người.

"Ư... a..." Ôn Mạn bị hôn dường như thở không nổi, cô nghe thấy tiếng thắt lưng kim loại bị cởi ra, sau đó là một con cặc cực nóng bắn lên bụng cô, kích thích da đầu cô tê dại.

Chu Khải chọc chọc cây hàng lên bụng nhỏ cô hai cái, nó cứng tới phát đau rồi.

Anh kiềm chế dục vọng muốn đâm thẳng vào trong cô xỏ xuyên xuống, vươn ngón tay bóp nhẹ hai cái chỗ riêng tư của cô. Nước dâm đã thấm ướt quần lót, đầu ngón tay anh nhanh chóng bị chất lỏng dính lên.

"Ư... a....a..." Ôn Mạn thấp giọng rên lên thành tiếng một cách dâm đãng.

Chu Khải cười nhẹ giơ ngón tay dính đầy chất lỏng tới trước mặt cô, nói đúng sự thật: "Em chảy nước rồi."

Ôn Mạn đỏ mặt dời mắt đi, không dám nhìn nó.

Chu Khải vươn đầu lưỡi liếm sạch sẽ chất lỏng dính trên hai đầu ngón tay, ngón tay khớp xương rõ ràng trắng nõn rất đẹp, Ôn Mạn nhìn mà bím dâm lại chảy nước ròng ròng.

"Đừng... Đừng liếm...... Dơ." Ôn Mạn muốn kéo đầu ngón tay trong miệng anh ra.

"Không dơ," Chu Khải liếm liếm khóe miệng, để mặc cô kéo tay anh xuống rồi lại xoa xoa lên nơi riêng tư của cô: "Nước dâm của Mạn Mạn nhà mình ngọt lắm."

Nói xong, đầu ngón tay Chu Khải đẩy quần lót sang bên cạnh, cứ thế xoa lên cái lồn nhỏ không còn gì che chắn của cô.

"Ứ...ứ..." Ôn Mạn yêu kiều rên rỉ, lỗ nhỏ dâm dục được anh xoa nắn sướng muốn chết.

"Tiếng rên dâm đãng của Mạn Mạn rất dễ nghe." Chu Khải khen ngợi, miết rồi dây qua lại hột le của cô để khiêu khích, sau đó một ngón tay cắm vào người cô mà không hề báo trước.

"Ư...a... đâm...đâm vào rồi..." theo bản năng, Ôn Mạn muốn kẹp chặt tay Chu Khải, lỗ lồn nhỏ bé vô thức phun ra nuốt vào ngón tay anh.

"Chặt ghê." Chu Khải nhíu nhíu mày, Ôn Mạn chặt tới mức một ngón tay anh cắm vào thôi cũng đã thấy khó khăn, lồn nhỏ của cô giống như xử nữ làm trong đầu anh hiện lên một suy nghĩ không thể nào tin.

"Em chưa từng tự sướng với nó sao?" Ngón tay Chu Khải moi móc không ngừng trong lồn cô, lỗ nhỏ vừa ướt vừa nóng gắt gao bọc lấy ngón tay anh, giống như xúc tu bú mút lên nó vậy.

"Ưm... không... không có...ư...a...Chu Khải...." Ôn Mạn đung đưa thân dưới theo từng cử động ra vào của ngón tay Chu Khải, tiềm thức bảo cô mau ăn ngón tay vào càng sâu hơn chút nữa.

"Chư từng để người khác chơi qua à?" Chu Khải thuận thế cắm thêm một ngón tay vào, hai ngón tay học theo động tác làm tình, thọc vào rút ra.

Ôn Mạn sướng tới mức không còn năng lực tự hỏi sao anh lại muốn hỏi thế. Cô chỉ biết hơi nâng một chân lên nghênh đón động tác cắm rút của Chu Khải, mông cũng lắc lư theo cử động của anh, vặn eo ư ư a a dâm đãng không ngừng rên.

"Không... Không có...... Chỉ... Chỉ bị anh chơi thôi...... Ư ư.. giỏi quá... ứ.. a... Chu Khải... A Khải..." Theo bản năng Ôn Mạn gọi tên tự của anh ra, eo và mông vặn vẹo khó chịu, cảm thấy hai ngón tay vẫn chưa đủ: "Ưm... muốn anh... muốn nữa..."

Ánh mắt Chu Khải âm u, trái tim bị tin tức này lấp đầy tới mức sắp nứt toạc ra.

Ngón tay thứ ba lại được cắm thêm vào, Chu Khải dùng sức đâm lên trên.

"ÁÁÁÁÁÁÁÁ.." Ôn Mạn hét lên một tiếng chói tai, hai chân vô lực run lẩy bẩy, ngón chân cuộn tròn lại, trước mắt như lóe lên ánh sáng trắng, đại não sướng tới mức nổ tung trắng xóa.

"Cao... Cao trào rồi...... ưm a... Lên đỉnh rồi, A Khải......" Nước dâm của Ôn Mạn chảy đầy tay anh, thậm chí còn trượt theo bắp bùi chảy xuống nền nhà.

"Ư.. a không được... từ a..a..a..a..a giỏi quá.... Sâu quá rồi... sâu rồi... nhanh quá rồi... sẽ hư mất... lồn em hư mất.... hu...hu..."

Động tác tay của Chu Khải không hề dừng lại, sau khi cô cao trào rồi anh càng cắm rút ác hớn, mặt úp vào ngực Ôn Mạn bú vú cô khiêu khích, cửa mình bị hai người đâm mà phát ra tiếng không ngừng.

"Ư...a...á...ứ... Sâu quá... nhanh quá...." Ôn Mạn bị ngón tay anh chơi tới mức nói không nói thành câu hoàn chỉnh, chỉ biết há miệng rên loạn không ngừng.

Mãi tới khi trong lồn nhỏ lại co rút một trận kịch liệt nữa, cô kẹp chặt tay Chu Khải lại, hét lên chói tai: "Aaaaaa!"

Lại lên cao trào lần nữa.

CHƯƠNG 6

Dư vị cao trào làm Ôn Mạn sướng thật lâu không nói thành lời, hai tay cô treo trên bả vai dày rộng của Chu Khải, cả người đều đổ rạp lên người anh thở hổn hển.

Cái lồn dâm dục phía dưới không khống chế được phun dâm thuỷ đầy đất, gần như làm ướt hết quần dưới cổ chân cô. Thậm chí lúc này cô không còn năng lực tự hỏi lát nữa làm sao để đi ra ngoài.

"Sướng không." Rõ ràng là câu nghi vấn nhưng thốt ra từ miệng Chu Khải lại mang theo ngữ khí khẳng định.

Anh biết chắc Ôn Mạn đang rất sướng, bím dâm được ngón tay đâm chín rục giờ chỉ muốn thứ gì thô hơn, lớn hơn dài hơn nữa cắm vào.

"Ưm... sướng lắm..." Ôn Mạn làm nũng chôn mặt trong ngực anh cọ cọ, cảm thấy cơ ngực Chu Khải sao mà cứng quá vậy.

Cây hàng của Chu Khải để trên bắp đùi cô nhẹ nhàng ma sát, mạch máu trên cây hàng nổi lên rần rần, lúc này anh chỉ có một suy nghĩ đụ cho đến khi Ôn Mạn khóc lớn mới thôi.

"Ưm... không được... từ bỏ..." Ôn Mạn nhận ra ý đồ của anh, tay nhỏ vô lực đẩy anh ra: "Không muốn nữa..."

Mặc dù cô uống nhiều rượu, đầu óc choáng váng nhưng hai lần cao trào liên tiếp mới rồi đã làm cô tỉnh táo hơn chút. Cô bị Chu Khải dùng tay chơi tới mức lên đỉnh, hôm sau tỉnh lại có thể mượn cớ say rượu làm loạn, bị con cu của anh giã vào đụ tới nứng lên sung sướng thì lại là chuyện khác rồi.

Mối quan hệ của cô với Chu Khải lúc này rất xấu hổ, rõ ràng là bạn trai bạn gái đã chia tay 3 năm, bây giờ lại chẳng cần mặt mũi được anh địt lên cao trào ngay trong toilet.

Đáng sợ nhất chính là, cơ thể cấm dục ba năm của cô vừa gặp được Chu Khải đã nứng lên giống như đĩ điếm sẵn sàng vểnh mông muốn được anh chơi chết.

Cô không biết Chu Khải nghĩ như thế nào về cô, thậm chí cô cũng không biết bây giờ Chu Khải có còn độc thân hay không. Cô chỉ có thể mềm yếu vô lực đẩy ngực anh ra, từ chối anh đâm vào.

"Ưm... em... em không phải... là người tùy tiện..." Rõ ràng cả người Ôn Mạn được Chu Khải liếm láp qua, đầu vú hồng nhuận dựng đứng cao cao, lồn dâm dưới thân lầy lội như hồng thủy lũ lụt, nhưng cô vẫn còn căng da đầu nói mình không phải là người tùy tiện.

Chỉ vì đối phương là Chu Khải, cô mới có thể mất không chế mà nứng lên như vậy.

Chu Khải hôn lên khóe mắt ướt nước của cô, giọng nói dịu dàng, dỗ dành: "Ừ, em không phải."

Nhưng cây hàng của anh lại không hề có ý định rút lui. Anh rút đại hai tờ giấy lót lên nắp bồn cầu, Chu Khải ngồi xuống đó, ôm Ôn Mạn kéo vào ngực mình, vô tình đá văng chiếc quần vướng víu dưới chân cô, để cô khóa ngồi trên người anh.
"Ưm..." Cả người Ôn Mạn run lên.

Chu Khải cảm thấy quần lót còn đó của cô quá vướng víu, dứt khoát rẹt một cái, xé rách hoàn toàn trong tiếng kêu sợ hãi của Ôn Mạn, rồi nhét đại nó vào túi quần mình.
Động tác như vậy làm lỗ nhỏ của cô không còn gì trở ngại mà dán lên gậy thịt thô to của anh. Lỗ lồn dâm dục đang trống trải, ngứa ngáy, phảng phất như đang muốn mút lấy con cu của anh.

Trong toilet đột nhiên vang lên tiếng nói chuyện của phụ nữ, hơn nữa cách cô càng ngày càng gần. Thậm chí Ôn Mạn còn nghe thấy giọng nói của Liễu Đường, căng thẳng mím chặt môi, bất lực ôm chặt Chu Khải.

"Lồn nhỏ của em lại chảy nước rồi này." Chu Khải cười khẽ dùng cu anh cọ cọ lên mu của cô, đôi tay theo sau xoa bóp mông tròn vểnh cao, dùng sức nâng nó lên, cố ý dùng đầu khấc cọ sát lên mép lồn: "Mạn Mạn nếu không muốn, vậy phải giữ chặt, đừng ngồi xuống nhé."

"A...a..." Ôn Mạn bị kích thích, hai mắt rưng rưng ôm sát lấy cổ Chu Khải, sợ mình bị anh đâm vào khi bên ngoài còn đang có người.

Chu Khải điều chỉnh góc độ cu anh ở trước cửa mình cô cọ xát, thỉnh thoảng còn đâm quy đầu vào trong một chút, sau đó lại rút ra ngay.

Ôn Mạn bị anh đùa bỡn thở gấp liên tục, chỉ có thể cắn lên vai anh không để mình kêu thành tiếng.

Mấy người La Hàm đã đi vào toilet, âm thành ở ngay bên ngoài phòng cô, thậm chí có người còn kéo thử cánh cửa buồng cô đang ở, phát hiện có người trong đó rồi mới bỏ qua, đi vào buồng bên cạnh.

"A..." Chu Khải nhỏ giọng cười một tiếng, nhắc nhở nói: "Em phải trụ cho vững nha."

Dứt lời, bàn tay đang bóp mông Ôn Mạn nâng lên đột nhiên buông ra, cơ thể Ôn Mạn trượt dần xuống, cửa mình bị đầu khấc của anh đâm mở không chút trở ngại nào, hoàn toàn ngậm hết con cu vừa to vừa cứng của Chu Khải vào trong.

"Ư ư...!!" Ôn Mạn cắn vai anh, kích thích hai chân run loạn xa, nước miếng cũng thấm ướt áo sơ mi anh. Nhưng cô nhịn xuống không kêu thành tiếng, cơ thể được lấp đầy làm nội tâm cô không tự giác thở dài một hơi đầy thỏa mãn.

CHƯƠNG 7

Bả vai Chu Khải thậm chí còn bị cô cắn chảy máu, nhưng anh lại làm như không có chuyện gì xoa bóp mông Ôn Mạn, dùng sức nâng cô lên xuống để cô tự nuốt cây hàng của anh vào.

Lồn của Ôn Mạn bị địt đến mức hai cánh thịt non cũng bị lật ra ngoài, cu quá lớn làm cái lỗ dâm của cô bị căng trướng đến tràn đầy, chỉ có thể chịu đựng từng đợt sóng khoái cảm xông tới, cắn môi không dám rên thành tiếng.

"Nhẹ... nhẹ chút..." Ôn Mạn vô lực ghé vào ngực anh nức nở. Mấy người La Hàm vẫn còn trong toilet chưa đi ra, mà cô đang ở buồng tận cùng bên trong, lỗ lồn cô còn đang bao bọc bú mút không ngừng con cu của một người đàn ông, được anh địt cho tới mức nước dâm chảy ra ròng ròng.

"Nhẹ chút... em chắc không?" Chu Khải thả chậm động tác của mình lại, cúi đầu ngậm lấy vú cô, đầu lưỡi sắc tình liếm láp, đôi tay không ngừng xoa nắn bờ mông phì nhiêu đẫy đà của cô, không đâm lên trên nữa, mà chỉ nhẹ nhàng chọc ngoáy trong lồn nhỏ xinh đẹp.

"Ư... ha..." Đầṳ ti đỏ hồng ướt nước trước ngực Ôn Mạn bị anh day day bú liếm một cách rất dâm, trong lồn nhỏ còn đang bọc lấy cây hàng to khủng khiếp làm eo cô mềm nhũn, dâm thuỷ trào ra từng đớt tưới lên quy đầu của Chu Khải.

"Ứ a... Ha...... Không được... Ngứa qúa......"

Cách chơi này đúng là làm Ôn Mạn sướng ngất nhưng lại không được tận hứng. Cô chỉ có thể đè giọng lên án bên tai Chu Khải. Cô muốn nhiều hơn, nhiều hơn nữa. Cô muốn được Chu Khải đụ cô một cách thô bạo, một lần phải bù đắp đủ sự trống vắng của cô suốt ba năm qua.
Lúc này trong đầu cô không còn tự hỏi mối quan hệ của mình với Chu Khải là như thế nào nữa, chỉ muốn được con cu của anh đụ tới chết mà thôi.

"Mạn Mạn dâm quá đi, chảy nhiều nước thế này." Chu Khải mút lấy đầṳ vú, sau đó ngẩng lên hôn miệng lên cô, duỗi một bàn tay cắm vào giữa hai chân, ép cô hôn môi với mình một cách mạnh mẽ

"Ngoan, há miệng ra." Chu Khải nhẹ giọng dụ dỗ.

Ôn Mạn cũng thuận theo há miệng, vươn lưỡi dây dưa bú mút với đầu lưỡi Chu Khải, nước miếng trào xuống bên khóe miệng không phân biệt rõ được là của ai. Cô hưởng thụ nụ hôn lưỡi này, thân dưới lại không ngừng phun ra nuốt vào cu anh. Hai bầu vú múp míp trên ngực được Chu Khải xoa bóp mạnh mẽ, đầu lưỡi được Chu Khải mút mạnh, sướng tới mức cô chỉ muốn rên lên một cách dâm đãng.

Giọng nói La Hàm vang lên bên ngoài: "Ài, mới rồi chơi high quá, hình như không thấy Mạn Mạn đâu."

"Hình như ra ngoài với Chu Khải rồi..."

"Ôn Mạn uống nhiều quá, Chu Khải đỡ cô ấy ra ngoài rồi."

"Cậu nói xem có thể nào bọn họ... hí hí hí!"

"Mấy cậu uống nhiều rồi à? Chu Khải không giết Ôn Mạn đã là không tệ lắm rồi, còn có lòng tốt đỡ cô ấy ra ngoài?" La Hàm cười thành tiếng: "Mấy cậu đó, tựu lượng kém quá."

Những người khác cảm thấy La Hàm nói cũng có lý.

"Trong phòng mờ ảo quá... có lẽ chúng tớ nhìn nhầm rồi."

"Tí về tớ gọi điện thoại cho Mạn Mạn xem sao." La Hàm nói xong thì cười đùa nói chuyện với mọi người đi ra ngoài, tiếng cười nói càng ngày càng xa, trong toilet lại an tĩnh lại. Vì thế, Ôn Mạn có thể nghe được rõ ràng tiếng xì xì khi lồn dâm của cô được cu của Chu Khải đâm vào.

Đột nhiên Chu Khải thẳng lưng dùng sức một cái, Ôn Mạn sướng tê đầu, dâm đãng kêu thành tiếng: "Ưm... ư... quá... quá sâu rồi..."

"Không có ai nữa, em có thể yên tâm rên đi." con cu vừa thô to vừa cứng của Chu Khải nhanh chóng giã nát cái lồn đang bì bõm nước của Ôn Mạn. Được một con cu dài hơn 20cm đụ không ngừng trong lồn, Ôn Mạn sướng cả người co giật.

Mông Ôn Mạn bị đụ liên tục mà phát ra tiếng bạnh bạch, Chu Khải đỡ lấy eo cô rồi đâm lên chỗ sâu nhất. Tư thế ngồi mặt đối mặt chơi như này làm cô không thể trốn được, chỉ có thể bị động thừa nhận việc bị cu của anh đâm vào tận cùng lỗ lồn.

Ôn Mạn hét lên một cách sung sướng: "A a... ư... ứ.. to quá... nhanh quá rồi... không được rồi... lớn quá...ư... sướng quá... ư...a...giỏi quá... con cu vừa lớn vừa dài này... cu của A Khải giỏi quá... em sắp bị A Khải chơi chết rồi... ư... sướng quá... ư...a..."

"Lồn dâm này chặt quá." Chu Khải nhìn Ôn Mạn bị mình đụ đến mức ý loạn tình mê chỉ biết rên rỉ dâm đãng, con cu anh lại bị kích thích trướng lên một vòng trong lồn nhỏ của cô. Anh bế Ôn Mạn lên, để hai chân cô vòng lên eo anh, cứ thế đứng từng chút từng chút đâm vào, giã mạnh tới tận cùng của lồn cô.

"Nứng à, sướng không? Hửm? Để anh địt em sướng hơn nữa? nhé?"

Ôn Mạn liên tục rên rỉ: "Nứng quá... sướng chết mất... anh giỏi quá... đụ em đi, địt em sướng hơn đi... giỏi quá đi.... em sắp bị anh đụ đến chết rồi..."

CHƯƠNG 8

Tính cách Ôn Mạn chính là như vậy, dưới giường là người đẹp lạnh lùng, ở trên giường với Chu Khải lại dâm đãng như yêu tinh, không còn là mình nữa.

Chu Khải thích tính cách khác lạ này của Ôn Mạn, thích nhìn cô bị mình chơi đến ý loạn tình mê, thích cô không lựa lời gọi anh là anh trai, hoặc là chồng .

"Ngoan, gọi chồng đi, gọi chồng thì anh sẽ thỏa mãn em ngay." Chu Khải dụ dỗ nói.

"A..a.. chồng, chồng, anh mau dùng con cu khủng của anh đụ chết em đi..." Hai chân Ôn Mạn vòng trên hông anh, vì sợ mình sẽ ngã xuống nên quặp lấy anh vô cùng chặt. Trong lồn nhỏ gắt gao bú mút cây hàng của anh, sướng tới mức sắp chẳng biết mình tên gọi là gì rồi. Chu Khải bảo cô gọi gì thì cô gọi nấy.

Nước mắt sinh lý trào ra nơi khóe mắt Ôn Mạn, nhìn qua vô cùng yếu ớt đáng thương, đuôi mắt xếch đỏ ửng, ấm ức gọi: "chồng, chồng ơi ... nhấp đi mà... đừng...đừng dừng lại..."

Chu Khải cảm thấy cu của mình lại căng trướng lớn thêm một vòng nữa, anh dựa lưng Ôn Mạn lên vách ngăn, cu anh điên cuồng đâm vào chọc ngoày trong cái lồn dâm đãng đầy nước của cô: "Con điếm nhỏ dâm đãng này, cho em... cho em hết... sướng không, hả? Chồng địt như vậy có làm em sướng không?"

"Ưm... ứ... á... sướng... sướng lắm... chồng .... Cu của chồng đang đụ em... chồng em đụ làm em thoải mái chết mất thôi... ư... ha... trong toilet em bị... bị chồng ...đụ ... đụ đến sướng... chết..."

Ôn Mạn lớn tiếng rên rỉ, thậm chí còn không kịp nghĩ mình rên như thế có thể nào thu hút người khác tới không. Cô chỉ biết bây giờ cô đang bị Chu Khải đụ, bị anh đụ một cách sung sướng, sướng đến sắp chết rồi...

"Ư... a... hô... cu của chồng em lớn quá... cu của chồng quá lớn rồi... đâm vào tử cung rồi... ư ư... sẽ có thai mất... A Khải... nhẹ... nhẹ chút đi... em chịu không nổi... ưm... a...a.." Ôn Mạn vô lực túm lấy vai anh, ngón tay cắm sâu vào da thịt anh. Chu Khải lại nhấp nhanh hơn, sâu hơn, đến cả tiếng khóc nức nở của cô cũng bị ngắt quãng.

"Có thích chồng không?" Chu Khải nhân cơ hội hỏi cô.

"Thích... thích chồng ... con cu của chồng lớn... thích nhất..." cơ thể của Ôn Mạn không chịu nghe khống chế, nứng đến tột độ. Từ lỗ lồn dâm lại trào ra từng đợt nước nhớp nháp.

"À, chỉ thích cu của chồng thôi sao, con đĩ hư hỏng này, em phải bị phạt." Chu Khải rút cây hàng ra, trong cơ thể Ôn Mạn bỗng chốc trống vắng, cô vặn vẹo người như đang làm nũng, không muốn rời khỏi cây hàng của anh.

"Nằm úp xuống, vểnh mông cao lên." Chu Khải kéo Ôn Mạn tới bồn cầu, để cô khom lưng chống tay lên đó, phần eo võng xuống, mông to nhếch lên cao, dùng tư thế vào từ phía sau hung hăng cắm phập vào.

"Aaaaa...!" cảm giác trống trải đột nhiên được lấp đầy, Ôn Mạn ngưỡng cao cổ như thiên nga xinh đẹp, phát ra một tiếng kêu dâm dài đầy thỏa mãn.

"A a ứ a... Sâu quá.. Quá sâu rồi... ư... không được... chọc vào bụng rồi... sắp chọc thủng rồi... ứ... á..." Ôn Mạn thấy chỉ cần cô cúi đầu một cái là có thể nhìn thấy hình dáng cây hàng khủng của Chu Khải chọc ra trên bụng cô ngay. khoái cảm ập tới xen lẫn chút đau đớn khi anh đâm vào quá sâu.
"Anh địt....anh địt vào.. vào tới tử cung rồi... hu hu...a... Sâu quá... a... chồng giỏi quá... A Khải... A Khải..." Một tay Ôn Mạn vuốt bụng mình, cảm nhận được động tĩnh cây hàng Chu Khải trong đó, một cái tay khác cố gắng chống lên bồn cầu, giữ thăng bằng.

Chu Khải dùng cách thức chín nông một sâu để đụ cô, lần chọc vào sâu nhất lập tức đâm tới mở cổ tử cung chui vào trong vách tường: "Sướng đến mức chỉ biết rên rỉ dâm đãng thôi... Mạn Mạn.." Giọng nói Chu Khải rất dịu dàng, giống như đang nghe đứa nhỏ thầm thì vậy.

Ôn Mạn đã chẳng còn tỉnh táo để nghe được anh nói gì, chỉ biết nắc mông phối hợp với mỗi lần ra vào của anh. Cô đã sớm quen với kích thước thô to và chiều dài của anh, chút đau đớn kia đã hoàn toàn biến mất. Thứ cô nhận được chỉ là từng đợt khoái cảm mà Chu Khải mang lại cho cô.

"Ư.. ư.. giỏi quá..." Ôn Mạn không biết mình ở trong toilet đã bị Chu Khải chơi bao lâu rồi, eo vừa mỏi vừa đau, lồn dâm thì tê dại như không còn là của mình: "Không được... không được... em không được rồi... em muốn...ra a a a a!"

Chu Khải gầm nhẹ một tiếng, đột nhiên rút gậy thịt ra, bắn hết tinh dịch lên eo với mông cô, trong buồng nhỏ tràn đầy hương vị kiều diễm.

"A...ư.. ha.." Ôn Mạn ngồi quỳ trên mặt đất, cơ thể không ngừng co giật, dâm thuỷ lại phun ra từng đợt, hai mắt mê ly không nhìn thấy tiêu cự.

"Cao.. Cao trào rồi..."
 

CHƯƠNG 9

Chu Khải nhìn tinh dịch tưới hết lên người cô, nỗ lực đè nén xúc động muốn ôm cô lên chơi thêm hiệp nữa.

Trong buồng vệ sinh chợt an tĩnh lại, chỉ nghe được tiếng thở dốc của Chu Khải và tiếng rên rỉ nỉ non yêu kiều của Ôn Mạn.

Tình trạng như thế này thì không thể về phòng được nữa, những hoạt động tiếp theo hiển nhiên là Ôn Mạn chẳng còn sức mà tham gia. Mà anh mỗi lần tới tham dự họp lớp cũng là vì cô mới tới. Những lần trước không có Ôn Mạn ở đây, anh cũng chỉ ở lại chừng nửa tiếng rồi đi. Bây giờ gặp cô rồi, nếu cô không ở lại nữa, đương nhiên là anh cũng phải theo cô rồi.

Trên người Chu Khải quần vẫn còn nguyên vẹn, chỉ có áo sơ mi bị Ôn Mạn túm nhăn nhúm và vài vết máu thấm trên bả vai ra thì anh vẫn mang dáng vẻ quân tử dịu dàng như ngọc.

Anh rút mấy tờ khăn giấy lau sạch sẽ tinh dịch trên người Ôn Mạn đi, sau đó sáp lại gần ngửi ngửi. Quá tốt rồi... toàn là hương vị của anh, anh yêu chết Ôn Mạn thế này rồi, trên người anh cũng dính đầy hương vị của Ôn Mạn. 

Lúc khăn giấy chà lau tới tiểu huyệt, Ôn Mạn bị kích thích, theo bản năng cơ thể cô lại run lên.

"Ngoan, anh chỉ đang lau sạch cho em thôi." Chu Khải nhẹ giọng trấn an, động tác trên tay càng thả nhẹ, chà lau thân dưới cho cô.

Quần anh bị dâm thuỷ Ôn Mạn phun ướt hết cả rồi, may mà quần tối màu, trong ánh đèn mờ của phòng bao, người khác cũng không nhìn ra được. Nhưng quần Ôn Mạn lại là màu nhạt, lúc này chỗ bị dâm thuỷ phun ướt đã trở nên đậm màu, nhìn vô cũng lộ liễu.

Quần lót đã bị anh xé nát, Chu Khải chỉ có thể nâng Ôn Mạn đang mềm nhũn chân không đứng được lên, để cô mặc quần vào trước mặt anh. Chờ cô mặc quần xong rồi mới đỡ cô ngồi xuống nắp bồn cầu đã lót sẵn khăn giấy.
Chu Khải sửa sang lại mái tóc dài có chút loạn của cô, nửa quỳ trên mặt đất, giúp cô cài lại dây áo ngực, sao đó mới sửa sang lại áo trên cho cô.

"Chu ... Chu Khải..." Lúc này Ôn Mạn mới bình tĩnh lại được một chút, đột nhiên nhận ra mình và anh mới rồi đã làm gì, mà cô thì lại kêu dâm mới mức nào, mặt tức khắc trắng bệch.

Cô không thể nào đổ lỗi cho việc mình uống rượu say được, bởi vì lúc đó tui là cô có chút mơ mơ màng màng nhưng thực tế ý thức vẫn còn tỉnh táo.

Chu Khải nhận thấy sắc mặt cô thay đổi, động tác sửa sang lại áo quần cho cô cũng khựng lại, rũ mi che đi cảm xúc trong đáy mắt: "Em thế này không thể quay lại phòng bao được, anh về phòng cầm túi xách tới cho em, sau đó đưa em về khách sạn, được không?"

Ngón tay Ôn Mạn đang siết chặt lấy nhau, có chút không biết phải đối mặt với anh như thế nào, nhưng cô cũng biết dáng vẻ bây giờ của cô không thể ra ngoài được, chỉ có thể gật gật đầu: "Vậy làm phiền anh rồi."
Chu Khải đứng dậy, không tới gần cô thêm nữa, ngược lại anh lùi về sau một bước cho cô có đủ không gian, sau đó mở khóa cửa đi ra ngoài. 

Cho dù là ai cũng không thể tưởng tượng được, một người đàn ông tuấn tú lịch lãm như vậy sẽ đi ra từ toilet nữ, thậm chí mới rồi anh còn làm chuyện riêng tư ở trong đó nữa.

Chu Khải trở lại phòng bao lập tức đã có người vây lại hỏi anh đã đi đâu thế, anh lẳng lặng lùi về sau, tránh cho người khác ngửi được hương vị trên người mình mà đoán được anh mới làm gì.

"Xin lỗi mọi người, có việc đột xuất, lần sau có cơ hội lại cùng uống mấy ly." Chu Khải cười cười xin lỗi, thái độ khiêm tốn làm những người khác cũng không nhìn ra khác thường, chỉ có thể la hét lần sau sẽ bắt anh uống thêm vài li.

Có vài bạn học nữ còn cảm thấy mất mát, ở đây có tám mười cô có ý với Chu Khải, còn đang độc thân cả. hơn nữa vóc người Chu Khải đẹp, mặt lại điển trai, tính cách dịu dàng, đúng là mẫu bạn trai trong mộng của bao cô gái. 

Nghĩ tới đây mấy cô nàng không khỏi nhớ tới bạn gái trước của Chu Khải-Ôn Mạn. Lúc trước hai người trai tài gái sắc bọn họ được tất cả mọi người công nhận là một đôi trời đất tạo thành, ai biết đột nhiên bọn họ lại chia tay.

"Có cơ hội lại tụ tập." Chu Khải nhìn thấy có bạn nữ muốn đi cũng anh, lập tức trở lại dáng vẻ xa cách lễ độ mỉm cười, cầm lấy áo vest rồi im hơi lặng tiếng nhấc túi xách của Ôn Mạn dấu dưới lớp áo. Anh không hy vọng những người khác sẽ nói xấu cô sau lưng.

CHƯƠNG 10

Chia tay với Ôn Mạn ba năm, không phải anh không đi tìm cô. La Hàm lúc nào cũng bơ anh, càng sẽ không cho số điện thoại mới của Ôn Mạn cho anh.

Thật ra Chu Khải cũng rất nghi hoặc, rõ ràng là Ôn Mạn đá anh, tại sao La Hàm còn tỏ vẻ như anh có lỗi lầm trời đánh với Ôn Mạn vậy?

Lúc tới toilet, Chu Khải nhận thấy buồng bên cạnh có khóa trái, anh không gọi tên Ôn Mạn, chỉ nhẹ nhàng gõ hai tiếng lên cửa, buồng vệ sinh trong cùng mở cửa ra, Ôn Mạn đi giày cao gót chân có chút mềm, đỡ cửa bước ra.

Chu Khải thân sĩ vươn một tay ra cho cô dựa, đỡ cô ra ngoài: "Em đặt khách sạn nào rồi? Anh đưa em qua đó trước."

Ôn Mạn há miệng thở dốc, có chút khó mở miệng: "Em... em còn chưa có đặt phòng..."

Hai người vừa mới làm xong chuyện này, nói ra lời như thế cứ có chút mập mờ khó nói.

Ánh mắt Chu Khải tối sầm xuống, anh cười nhẹ: "Vậy tới chỗ anh trước đi, ở đây khách sạn không dễ đặt phòng, em lúc này đi lung tung thì cũng không tiện."

"Vậy... làm phiền anh." Ôn Mạn gật gật đầu, đi theo Chu Khải lên xe. 

Cô cảm thấy như mình đang cố tình không đặt phòng trước, còn gấp không nổi mà muốn tới nhà của người đàn ông vậy.

Dưới thân có chút mềm mại, lúc cô ngồi xuống tấm nệm kia, thiếu chút nữa đã rên thành tiếng, cố cắn môi dưới nhịn lắm mới không phát ra âm thanh.

Dư quang khóe mắt Chu Khải đảo qua, bắt được tình trạng không thoải mái của cô, nhấc người sáp qua.

Theo bản năng, Ôn Mạn dựa sát vào lưng ghế, ngón chân cũng cuộn tròn lại.

Chu Khải bất đắc dĩ thở dài, không làm thêm động tác gì, chỉ thắt dây an toàn kỹ càng cho cô.

"Cảm ơn." Lúc này Ôn Mạn mới phản ứng lại anh đang làm gì, mệt cô còn nghĩ là... nghĩ là anh sẽ hôn cô.
Ôn Mạn cảm thấy hơi thẹn, kéo dây an toàn xuống thấp hơn một chút, quay đầu nhìn cảnh sắc bên ngoài đang lùi về sau không ngừng qua cửa sổ xe. 

Mãi tới khi xe đi vào bãi đỗ xe ngầm của khách sạn mà Chu Khải đặt trước, trong bãi đỗ xe cứ 5 mét lại có một gờ giảm tốc, lúc thân xe đột nhiên xốc nảy lay động, tiểu huyệt vốn đang mẫn cảm của Ôn Mạn lại bị ma sát, cô kêu lên một tiếng: "Ư..a.."

Lọt vào trong tai, đều là mị ý dụ hoặc.

Chu Khải nhíu nhíu mày, nhìn về phía cô.

Sắc mặt Ôn Mạn trắng bệch ngay tứ khắc, liên tục xin lỗi: "Xin... xin lỗi anh, không phải em cố ý kêu thành tiếng đâu. Chỉ là em quá mẫn cảm, mới thế đã nhịn không được."

Càng giải thích cô lại càng cảm thấy mình giống một cô dâm nữ dục cầu bất mãn vậy, chỉ có thể cắn môi nuốt ngược những lời còn lại về.

Không biết có phải là Chu Khải đang cố ý không, những lần đi qua gờ giảm tốc tiếp theo anh cố tình để xe đi chậm lại. Ôn Mạn đáng thương cắn chặt môi, chỉ có thể chịu đựng xóc nảy như thế, tiếng rên rỉ yêu kiều thỉnh thoảng lại bất giác dật ra khỏi môi lưỡi. 

Mãi tới khi xe đỗ vững rồi, Ôn Mạn mới lấy lại tinh thần, cánh tay vô lực tháo dây an toàn ra.

"Mạn Mạn." Đột nhiên Chu Khải đè tay cô lại, thay cô tháo nút thắt ra: "Lúc khó chịu có thể nói với anh."

Ý tứ của những lời này rất rõ ràng, Ôn Mạn trợn trừng hai mắt.

"Anh có thể thỏa mãn em." Chu Khải đứng dậy, ngả ghế dựa cô ngồi về sau, mình thì xoay người qua, đè lên người cô: "Muốn sao? Hửm?"

Ôn Mạn được hương vị đàn ông bao phủ tầng tầng lớp lớp, hô hấp cũng thả nhẹ hơn một chút. Trong không gian không lớn này, hai người lại càng dán chặt vào nhau. Trong lúc Chu Khải sáp người đè lên, lỗ nhỏ đã trào ra dâm thuỷ. 
Cô khó chịu kẹp chặt hai chân, tay bám lấy cổ anh, bật ra hơi thở thơm ngọt: "Muốn..."

Chu Khải cong mày, cúi người thấp xuống, nỉ non những lời đường mật bên tai cô: "Cục cưng ngoan, anh cho em hết."
 

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #travel