Chương 3 : Lá thư giấu tên

Buổi sáng hôm sau, khi Lan Khanh đến lớp, cô lại nhìn thấy một phong thư nằm gọn trong ngăn bàn của mình.

Không có tên người gửi, không có bất kỳ dấu hiệu nhận dạng nào, chỉ là một phong thư màu trắng đơn giản.

Tim cô khẽ đập mạnh, nhưng lần này, cô không mở nó ngay lập tức. Cô nhìn quanh lớp một lượt, cố tìm xem có ai đang chú ý đến mình không. Nhưng mọi thứ vẫn diễn ra bình thường, không ai tỏ vẻ khả nghi.

Cô chậm rãi mở thư. Bên trong là một mẩu giấy nhỏ với những dòng chữ ngay ngắn:

“Cậu nghĩ rằng có thể trốn khỏi quá khứ sao? Bắc Thành không phải là nơi an toàn cho cậu. Hãy cẩn thận.”

Bàn tay cầm lá thư của cô hơi siết chặt lại. Ai đã gửi thứ này? Họ biết gì về quá khứ của cô? Những ký ức đau buồn về cuộc sống trước kia, về gia đình và những vết thương cũ bỗng chốc ùa về như cơn sóng dữ.

Trạch Dương, như thường lệ, đã sớm nhận ra biểu cảm bất thường của cô. Cậu chống cằm, quan sát cô một lúc rồi hỏi:

“Lại có chuyện gì nữa sao?”

Lan Khanh không đáp, cô gập tờ giấy lại, bỏ vào túi áo khoác rồi lặng lẽ ngồi xuống.

Buổi trưa, khi cả nhóm rủ nhau xuống căn-tin ăn trưa, Lan Khanh vẫn không khỏi suy nghĩ về lá thư kỳ lạ đó. Hôm nay, cô không còn tâm trạng để ăn uống. Trạch Dương thấy vậy liền đẩy khay thức ăn đến trước mặt cô.

“Ăn đi, mặt cậu trông như sắp gục xuống bàn rồi đấy.”

Cô ngước mắt nhìn cậu, đôi mắt đen sâu thẳm ánh lên chút ngờ vực.

“Tại sao cậu quan tâm tôi?”

Trạch Dương cười nhạt, tựa lưng vào ghế, đôi mắt sắc sảo của cậu nhìn cô chằm chằm như muốn đọc thấu suy nghĩ trong cô. “Chỉ là tôi thấy cậu thú vị.”

Lan Khanh không đáp, cô cúi đầu tiếp tục ăn, nhưng suy nghĩ thì vẫn rối bời. Trong lúc đó, một giọng nói trầm thấp vang lên từ phía sau.

“Có chuyện gì sao?”

Cả hai quay lại, thấy Thiên Phong – một trong những người bạn thân của Trạch Dương, cũng là một thành viên trong đội tuyển học sinh giỏi toán. Cậu ta là người ít nói nhưng vô cùng nhạy bén.

Trạch Dương nhướn mày. “Cô ấy nhận được một lá thư kỳ lạ.”
Lan Khanh lập tức lườm cậu, như muốn bảo rằng cậu không nên nói với ai về chuyện này. Nhưng Thiên Phong lại tỏ ra hứng thú.

“Một lá thư?” Cậu ta nghiêng đầu, ánh mắt sắc lạnh lướt qua Lan Khanh. “Có thể cho tôi xem không?”

Lan Khanh hơi chần chừ, nhưng rồi cũng lặng lẽ lấy tờ giấy trong túi áo ra, đưa cho Thiên Phong. Cậu ta đọc lướt qua, rồi ánh mắt khẽ nheo lại.

“Lời cảnh báo này không đơn giản chỉ là trò đùa đâu.”
Trạch Dương khoanh tay, dựa người vào ghế. “Cậu nghĩ thế nào?”

Thiên Phong im lặng một lát rồi chậm rãi nói: “Người viết thư này biết rõ về quá khứ của cậu ấy.”

Lan Khanh cảm thấy lạnh sống lưng. Cô nhìn chằm chằm vào tờ giấy trên bàn, cảm giác lo lắng dâng lên trong lòng.

Tối hôm đó, khi trở về nhà trọ nhỏ của mình, cô không ngừng nghĩ về lá thư. Cô mở cửa sổ, để ánh trăng chiếu vào phòng, rồi thở dài. Ai đã gửi lá thư này? Và mục đích của họ là gì?

Điện thoại bỗng reo lên. Một tin nhắn từ số lạ:

“Cậu đã đọc lá thư chưa? Đừng lờ đi những lời cảnh báo này.”

Cô siết chặt điện thoại trong tay. Đây không còn là chuyện đơn giản nữa. Ai đó đang theo dõi cô.
Cô quyết định nhắn lại:

“Cậu là ai?”

Nhưng tin nhắn đó không được hồi đáp.

Lan Khanh tắt điện thoại, ngả người xuống giường. Trong đầu cô giờ đây chỉ có một câu hỏi:

Mình thực sự đã bước vào một trò chơi nguy hiểm rồi sao?

Sáng hôm sau, khi Lan Khanh đến trường, cô cảm giác như có ai đó đang quan sát mình. Cô quay đầu nhìn lại, nhưng không thấy ai khả nghi. Dù vậy, cảm giác rợn người vẫn bám lấy cô suốt cả buổi sáng.

Trong lớp, Trạch Dương nhận ra vẻ mặt đăm chiêu của cô, liền nghiêng người qua, thấp giọng hỏi: “Sao vậy?”

Lan Khanh lắc đầu. “Không có gì.”

Nhưng Trạch Dương không tin. Cậu biết chắc có điều gì đó đang làm phiền cô. Cậu định hỏi tiếp, nhưng đúng lúc đó, giáo viên bước vào lớp, buộc cả hai phải im lặng.

Buổi học trôi qua một cách nặng nề. Khi chuông báo hết tiết vang lên, Lan Khanh đứng dậy, định đi ra ngoài thì bất ngờ, có một tờ giấy nhỏ bị nhét vào sách của cô. Cô mở ra, tim bỗng thắt lại.
“Cậu không thể trốn mãi được đâu.”

Lần này, cô không còn nghi ngờ gì nữa – có ai đó đang thực sự muốn đe dọa cô. Nhưng là ai? Và tại sao?

Cô siết chặt mẩu giấy trong tay, đôi mắt ánh lên sự kiên định. Cô sẽ không để mình bị điều khiển bởi nỗi sợ hãi. Nếu ai đó muốn thách thức cô, cô sẽ không lùi bước.

Trạch Dương và Thiên Phong, quan sát từ xa, biết rằng có chuyện nghiêm trọng đang diễn ra. Nhưng họ cũng biết, để hiểu được chuyện gì đang xảy ra, họ cần có thời gian và sự kiên nhẫn.
Và đó chỉ mới là khởi đầu của mọi chuyện...

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro