Được thấy em

Giọng nói ấy vang lên trong tâm trí tôi, vừa xa lạ lại vừa quen thuộc đến mức khiến tim tôi như ngừng đập trong khoảnh khắc. Đó chính là giọng nói của Vy cô gái với mái tóc dài mềm mại, thướt tha rũ xuống vai, khuôn mặt dịu dàng và nụ cười ấm áp mà tôi đã nhìn ngắm vô vàn lần qua bức ảnh cũ kỹ treo trên tường, ánh sáng le lói trong những đêm cô đơn. Tôi cố gắng nắm lấy hình ảnh ấy trong lòng, như một cứu cánh duy nhất giữa biển khổ không lối thoát.

"Đúng rồi... chính là cô ấy," tôi thầm thì trong lòng, trái tim đập loạn nhịp, mạnh đến nỗi như muốn vỡ tung khỏi lồng ngực. Mọi tiếng hò reo, tiếng la hét ầm ĩ xung quanh bỗng nhiên lặng yên, dần dần biến mất hoàn toàn, nhường chỗ cho một không gian chỉ có hai người tôi và Vy, người con gái duy nhất vẫn luôn là nguồn sống trong những tháng ngày tăm tối của tôi.

Nhưng ảo mộng ấy lại chóng vánh tan biến khi tiếng gầm gừ giận dữ của đối thủ vang lên, kéo tôi trở lại với thực tại khắc nghiệt:

"Mày muốn chết hay sao mà đứng im một cục thế hả?"

"Đánh bao nhiêu cú rồi mà vẫn ngồi dậy được à?"

"Đầu óc thằng này còn hoạt động không vậy?"

Tôi nhìn xuống cơ thể mình, cảm nhận từng vết bầm tím, những vết sẹo chằng chịt trên làn da rám nắng đầy sức sống. Đây không phải cơ thể gầy guộc, yếu ớt ngày trước mà là một hình hài rắn rỏi, cơ bắp cuồn cuộn, được tôi luyện qua hàng ngàn trận đấu sinh tử. Từng thớ thịt, từng dấu tích đều kể câu chuyện về một chiến binh không chịu khuất phục.
"Đây đâu phải cơ thể của mình..." tôi lẩm bẩm.

Ở một góc khác của sân đấu, hai người đang chăm chú theo dõi trận đấu qua màn hình. Chàng trai tóc đỏ không khỏi thốt lên với vẻ ngạc nhiên pha lẫn lo lắng:

"Cho nó uống bao nhiêu thuốc thế mà vẫn đứng vững được nhỉ?"

Người đàn ông áo choàng đen, giọng trầm bí ẩn, thản nhiên đáp:

"Chờ đã... quan sát kỹ đi, trận đấu còn lâu mới kết thúc."

Một cơn bão đòn đánh như thác lũ trút xuống tôi không ngừng nghỉ. Đối thủ to lớn như một cỗ máy chiến đấu giận dữ, những cú đấm thô bạo, sắc nhọn như mũi tên xuyên thẳng vào thân thể tôi. Máu hòa quyện mồ hôi, mùi khét nóng hổi của cơ thể và bùn đất trộn lẫn bay vào không khí nặng nề đến nghẹt thở.

Dù đau đớn tê tái, cơ thể tôi lại phản ứng nhanh nhạy đến kỳ lạ từng cú né tránh linh hoạt, từng pha phản công sắc bén như đã thấm sâu vào máu thịt. Trong tâm trí, vang vọng tiếng nói lạnh lùng nhưng nghiêm khắc của người cha đã từng rèn luyện thân xác này:

"Mày phải mạnh hơn nữa! Mạnh lên, không được gục!"

Tiếng va chạm chát chúa của những cú đấm vang vọng, tiếng hò reo từ khán đài thúc giục không ngừng:

"Đứng dậy đi! Đứng dậy ngay!"

Đối thủ không ngừng dồn ép, đẩy tôi ngã nhào xuống sàn đấu, siết chặt cổ tôi bằng hai bàn tay to như kìm, cố gắng bóp nghẹt hơi thở cuối cùng. Nhưng trong tâm trí tôi, chỉ có hình ảnh Vy người con gái duy nhất khiến tôi không thể khuất phục:

"Phải đứng dậy... không được gục..." Tôi vùng vẫy, dồn hết sức lực để níu chặt cổ đối thủ, dù mệt mỏi đến tột cùng nhưng ý chí vẫn bùng cháy dữ dội.

"Ngươi biết không? Tao đã chờ khoảnh khắc này rất lâu rồi!" tiếng gã đối thủ gầm lên, kéo dài trận chiến như không hồi kết. Từng giây, từng phút là một cuộc chiến sinh tử căng thẳng tột độ, âm thanh hỗn loạn như vỡ tung trong tâm trí tôi.

"Giết nó đi! Đừng để nó sống!" tiếng la hét từ đám đông, lạnh lùng và tàn nhẫn, như thể họ chỉ xem đây là cuộc đấu giữa hai con thú dữ.

Cuối cùng, người đàn ông to lớn gục xuống trước ý chí kiên cường của tôi. Toàn thân run rẩy, mệt lả, ý thức dần mờ nhạt, nhưng trong đầu tôi chỉ còn một suy nghĩ duy nhất phải đứng lên trước, bởi mạng sống không quan trọng bằng ý chí.

Tôi ngước mắt nhìn lên khán đài, nơi ánh đèn chập chờn soi rõ khuôn mặt Vy đang khóc, những giọt nước mắt lăn dài trên má cô, ánh mắt tràn đầy lo lắng và đau đớn.

Trái tim tôi bỗng nhiên dậy lên một sức mạnh kỳ lạ, một ngọn lửa quyết tâm chưa từng có: "Không được để cô ấy khóc thêm lần nào nữa."

Bước chân chậm rãi, tôi đứng dậy, không cần đợi trọng tài hay tiếng còi, tiến đến bên Vy, ôm chặt cô mà không nói gì. Xung quanh tối sầm, ý thức lịm dần, nhưng trong lòng tôi lại sáng rỡ hơn bao giờ hết. Chỉ còn giọng Vy nghẹn ngào bên tai:
"Dũng... đừng bỏ em..."

"Nhà vô địch của chúng ta một lần nữa giữ được danh hiệu!" tiếng thông báo vang lên, phá tan sự im lặng.

Tiếng hò reo từ đám đông như sóng biển cuộn trào, nhấn chìm mọi âm thanh khác, như chứng kiến một trận đấu không thể nào quên.

Giữa lúc bất tỉnh, ý thức của tôi bị cuốn vào một dòng ký ức hỗn loạn, những hình ảnh ùa về dồn dập như một thước phim tua chậm, từ những ngày thơ ấu đến lúc trưởng thành.

Ký ức của chủ nhân của thân xác này cũng mang tên Dũng, gương mặt giống hệt tôi, chỉ khác cơ thể rắn chắc, đầy cơ bắp. Anh ta là một võ sĩ thiên tài, được mọi người ngưỡng mộ. Nhưng người cha luôn đặt kỳ vọng cao, nghiêm khắc đến lạnh lùng, đã biến tuổi thơ anh ta thành chuỗi ngày khắc nghiệt với những bài tập rèn luyện không ngừng, những giọt nước mắt đổ trên sàn tập. Anh ta học cách giấu cảm xúc thật, dựng lên bức tường lạnh lùng để tự bảo vệ.

Trong lòng anh ta, những lời khen ngợi chỉ là sự lợi dụng. Anh ta kết hôn với Vy, nhưng không yêu cô thật sự. Cuộc hôn nhân chỉ là sắp đặt của người cha. Trái tim anh ta đã dành cho một bóng hình khác con gái của người sáng lập sàn đấu sinh tử. Lý do duy nhất khiến anh ta tham gia những trận đấu đó là để chứng tỏ bản thân với cô gái ấy.

Ký ức tiếp tục tràn về, đến trước trận đấu vừa rồi. "Cô gái ấy" đã hẹn gặp anh ta trong một căn phòng riêng, để lại trong lòng những hy vọng xen lẫn lo lắng chưa từng có...

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro