Chương 2 : Giữa chia ly và tự do

Giờ hay tin tôi sắp rời đi, con bé như hóa thành một đứa trẻ khác. Nó khóc nấc, la hét, đập phá, van xin – những tiếng gọi "mẹ ơi đừng đi" khiến lòng tôi tê tái như bị ai siết nghẹn. Achille dọa sẽ không ăn, không ngủ, thậm chí đòi "chết theo mẹ" – hững lời lẽ non nớt mà đau như dao cứa.

Tôi không biết làm sao để giải thích với một đứa trẻ rằng, đôi khi yêu thương không thể giữ người ta ở lại. Tôi cũng không thể nào nói với con rằng, tôi ở lại thì chỉ thêm buồn, thêm cô độc – và rằng, tôi đang đi để tự cứu lấy chính mình.

Bà Mei đứng bên, cố giấu đi ánh mắt đỏ hoe. Bà đặt tay lên vai tôi, giọng nặng trĩu:
"Con hãy cứ đi, mặc kệ nó. Rồi nó sẽ quên. Trẻ con mà..."

Nhưng tôi biết, không chỉ có Achille cần tôi. Một phần trái tim tôi đã nằm lại nơi đứa trẻ ấy – một mối gắn bó âm thầm nhưng sâu sắc, như sợi dây vô hình khó lòng dứt ra.

Dinh thự nằm ở vùng ngoại ô, khá xa trung tâm thành phố. Khi xe vừa đi được nửa đường, quản gia nhận được cuộc gọi báo tin Achile mất tích. Lisa – người giúp việc ,vốn đã trông nom rất cẩn thận, nhưng con bé đã trèo ra ngoài qua cửa sổ. Có khả năng nó đã bám theo xe tôi một đoạn đường dài .

Tôi hoảng loạn yêu cầu dừng xe, nhìn về phía sau. Đường vắng và dài hun hút. Trong đầu tôi thoáng qua một ý nghĩ kinh hoàng: "Con bé đang lang thang ngoài kia... giữa đường."

Tôi lạnh người.

" Bác ơi, Achile bám theo chiếc xe đi lạc rồi"

Chúng tôi vội vã quay đầu xe, lòng như lửa đốt. Tôi gần như không thể thở nổi, mắt không ngừng lia dọc hai bên đường, hy vọng bắt gặp dáng hình bé nhỏ quen thuộc ấy. Tay tôi siết chặt, rồi khẽ chắp lại trước ngực – thầm cầu khẩn, khẩn thiết như chưa từng khẩn thiết điều gì trong đời: Xin hãy để Achille được bình an, xin hãy để con bé an toàn trở về.

Thời gian như ngưng đọng, từng giây trôi qua dài như một nhịp đời. Nhưng rồi, chưa đầy mười phút sau, điện thoại tôi đổ chuông. Tim tôi như muốn ngừng đập khi bắt máy – giọng người bên kia thở gấp, nhưng mang theo một câu nói khiến nước mắt tôi lập tức trào ra:

-Tìm thấy rồi. Achille được tìm thấy rồi!

Achille ngồi co ro bên vệ đường, toàn thân lấm lem bùn đất, mái tóc rối bù dính đầy lá khô. Đôi mắt đỏ hoe, tiếng nấc nghẹn ngào run rẩy phát ra từ thân hình nhỏ bé khiến cả không gian như nghẹn lại.

"Cô Larisa, cô mau đi đi, không sẽ lỡ chuyến bay mất!" - Giọng Lisa vội vã cắt ngang tiếng khóc thổn thức.

"Không! Con không cho cô đi! Hức...hức..." - Achile giãy giụa trong vòng tay Lisa, giọng nói khản đặc vì khóc.

"Xin hãy đưa máy cho cháu" - Tôi cố giữ bình tĩnh.

"Achille nghe máy đây..."

"Cô Larisa đừng đi mà...hu hu..."

" Achile à, cô phải đi"

" con sẽ đi cùng cô"

"Con nghe cô nói, nơi cô đến rất xa, con thật sự muốn đi sao?"

"Con đi với cô! Hu hu..."

"Con sẽ không được gặp bố mẹ, bà ngoại và mọi người nữa đâu?"

"Con nhất định phải đi với cô!" - Giọng nói nhỏ bé nhưng đầy kiên quyết.

"Vậy con đợi cô một chút nhé, Achile..."

Tôi trở về dinh thự với bước chân nặng trĩu. Bà Mei đang giận dữ đến mức tôi có cảm giác bà sắp sửa ném con bé vào nồi hầm. Tôi đứng đó, bất lực, không thể làm gì để ngăn cơn thịnh nộ của bà.

"Achile, lại đây với cô nào!" - Vừa nghe tiếng tôi, con bé như mũi tên lao về phía tôi, hai tay bé nhỏ ôm chặt lấy cổ tôi, khuôn mặt ướt đẫm nước mắt dính đầy vào vai áo.

"Con bé này thật là hư đốn!" - Bà Mei tức giận nói.

"Mẹ đã gọi cho anh chị chưa ạ?"

"Chúng nó sắp về tới nơi rồi!"

"Mẹ ơi, con muốn xin mẹ một việc..." - Tôi hít một hơi thật sâu - "Con muốn đưa Achile đi cùng..."

"Cái gì?!" - Đôi mắt bà Mei mở to đầy kinh ngạc.

"Con... con không thể sống thiếu Achile được. Con đã yêu con bé như con đẻ của mình rồi."

"Con tự đi mà nói với hai đứa kia! Mẹ chẳng thèm quan tâm đến cái đứa hư hỏng này nữa!" - Bà quay đi, giọng đầy phẫn nộ.

Tôi đành đưa Achille đi tắm rửa. Nước nóng rửa trôi lớp bùn đất trên người con bé, nhưng chẳng thể làm nhẹ đi chút nào khối đá đang đè nặng trong lòng tôi. Tôi quấn khăn cho con bé, ôm nó vào lòng khi nó vẫn nức nở, đôi tay bé xíu bám chặt lấy cổ tôi như sợ tôi biến mất một lần nữa.

Trong lúc chờ anh chị về, đầu óc tôi như quay cuồng trong một vòng xoáy không lối ra. Những câu hỏi không ngừng gõ vào tâm trí: Tôi là ai trong đời con bé? Tôi có quyền gì để đòi giữ nó bên mình? Achille không phải con tôi, chúng tôi không có cùng huyết thống, không có một mối ràng buộc nào ngoài những năm tháng gắn bó âm thầm.

Tôi biết, khi anh chị trở về, họ sẽ nổi giận. Họ sẽ trách tôi là người vượt quá giới hạn, là kẻ không biết thân phận. Có lẽ họ sẽ mắng tôi là kẻ vô liêm sỉ – vì dám để một đứa trẻ vì mình mà trở nên hoảng loạn đến thế. Và nếu thật sự như vậy, thì cũng tốt. Một trận mắng chửi có thể là lý do đủ rõ ràng để tôi rời đi mà không còn vương vấn.

Tôi siết nhẹ vai Achille. Con bé đã ngủ thiếp đi, hơi thở vẫn còn nghẹn từng nhịp, hai hàng mi ướt sũng nước mắt. Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ấy, tôi thấy mình chẳng khác gì một kẻ trộm – lén lút yêu thương, lén lút gắn bó, để rồi phải lặng lẽ rút lui, không một danh phận, không một lời chính thức được quyền yêu.

Chị dâu tôi – Rose Hartley – là một người phụ nữ xinh đẹp và sắc sảo. Chị mang khuôn mặt góc cạnh đầy khí chất, nổi bật với mái tóc ngắn màu bạch kim. Rose là người có học thức và tài năng, thông thạo nhiều thứ tiếng, sở hữu bảng thành tích ấn tượng từ thời đại học.

Là một nữ doanh nhân thành đạt, Rose giữ vai trò chủ chốt trong công ty gia đình.. Thế nhưng, cái giá của sự thành công là thời gian – và Rose gần như hiếm khi có mặt ở nhà. Những bữa cơm vội, những cuộc điện thoại đứt quãng, những cái ôm thay bằng lời dặn dò ngắn ngủi... tất cả dần tạo nên một khoảng cách vô hình giữa chị và gia đình, đặc biệt là giữa chị và mẹ chồng. Mối quan hệ ấy, theo thời gian, trở nên lạnh nhạt và đầy dè chừng.

Dù vậy, tôi biết – Rose vẫn yêu con gái mình. Chị yêu theo cách riêng, lặng lẽ, thực tế, và có phần cứng nhắc. Nhưng tiếc thay, Achille lại không hiểu được điều đó. Trong mắt con bé, mẹ chỉ là một người phụ nữ luôn tất bật, lúc nào cũng bận rộn, luôn đặt công việc lên trên những ngày sinh nhật, những buổi đi dạo công viên, những cơn sốt giữa đêm khuya.

Chính sự hụt hẫng ấy khiến Achille ngày càng xa cách, và không thể thân thiết với mẹ mình như một đứa trẻ đáng lẽ nên được. Còn Rose, có lẽ cũng cảm nhận được khoảng trống đang lớn dần giữa hai mẹ con, nhưng chị chưa từng biết cách nào để lấp đầy.

Bước vào phòng khách, chị vẫn mang phong thái điềm đạm, chững trạc đấy. Rose cuối xuống, nắm lấy đôi tay của Achile:

"Achille à... mẹ rất yêu con." Giọng chị run lên, đôi tay cũng khẽ rung theo từng lời nói. "Mẹ thật sự xin lỗi vì đã không thể bên con nhiều hơn. Mẹ không mong con sẽ hiểu hay tha thứ cho mẹ... nhưng chỉ nghĩ đến việc con rời xa nơi này, đến một nơi thật xa, khiến tim mẹ như bị xé ra từng mảnh."

Đôi mắt Rose đỏ ửng, ánh nhìn chực trào nước. Chắc hẳn chị đang đau đớn lắm – nỗi đau của một người mẹ nhìn đứa con bé bỏng mình sinh ra lại muốn rời khỏi vòng tay mình để đi theo người khác. Nỗi đau ấy đan xen với cảm giác tội lỗi, ân hận, và bất lực.

Achille cúi đầu, giọng buồn bã:
- "Nhưng con muốn đi cùng cô Larisa... Nếu không có cô ấy, con sẽ rất cô đơn. Không còn ai chơi đùa với con nữa..."

Rose vội bước tới, ngồi xuống ngang tầm mắt con gái, nghẹn ngào đáp:
- "Có ba mẹ ở đây, ông bà cũng ở đây... và còn cả chị Lisa nữa. Mọi người sẽ không để con cô đơn đâu, Achille à."

Nhưng con bé chỉ lắc đầu, đôi môi run run, rồi bật khóc nấc lên từng tiếng:
- "Mọi người đều ở đây... nhưng chẳng ai hiểu con bằng cô Larisa cả. Cô ấy biết con thích ăn bánh gì, biết con thích chiếc đầm công chúa nào... và cả..."

Giọng con bé vỡ òa, tiếng khóc rút ruột rút gan:
- "Mẹ ơi... con sẽ nhớ cô ấy lắm... lắm luôn..."

Cả căn phòng như chìm vào một nỗi lặng im đặc quánh. Giữa hai mẹ con là một khoảng trống không thể gọi tên – khoảng trống của những năm tháng đã mất, của những cảm xúc chưa kịp bù đắp. Còn tôi, đứng ở góc phòng, lặng lẽ nhìn hai mẹ con mà trái tim như thắt lại.

Rose siết Achile vào lòng, những giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên gò má chị, rơi xuống mái tóc mềm mại của đứa trẻ như những hạt sương tan vào đất. Mỗi giọt lệ chứa đựng cả một trời thương nhớ, một nỗi đau tê tái đến nghẹn thở. Chia ly chẳng bao giờ là điều dễ dàng, nó khiến con người ta cảm thấy lạc lõng giữa dòng đời vô tận. Nhưng quan trọng không phải là nỗi cô đơn ấy, mà là cách ta đối diện với nó - nhắm mắt làm ngơ để nó gặm nhấm tâm can như mối mọt, hay mở lòng đón nhận để trưởng thành?

Tôi đứng dậy, quyết định sẽ cứng rắn từ chối, nhưng Rose đã chặn tôi lại. Bàn tay chị nắm lấy tay tôi, ấm áp mà run rẩy, rồi một nụ hôn nhẹ như cánh bướm đậu trên mu bàn tay tôi.

"Larisa, em gái yêu quý của chị..." - giọng chị nghẹn lại, như có ai bóp nghẹt trái tim - "Achile là cả thế giới của chị. Chị yêu con bé hơn cả sinh mạng mình, em hiểu không?"

"Em hiểu mà, chị Rose..."

"Vậy thì..." Chị hít một hơi thật sâu, như cố ghìm nước mắt. "Hãy đưa nó đến một nơi đẹp đẽ, nơi bầu trời luôn trong xanh và cỏ cây ngập nắng. Nuôi dạy nó thành một thiếu nữ kiên cường, cho nó một tuổi thơ êm đềm... Đừng để nó phải chịu đựng những u uất ."

"Nhưng chị ơi..."

"Chị đã suy nghĩ kỹ rồi." Rose cắt lời tôi, đôi mắt đỏ hoe, nhưng trong ánh nhìn ấy lại lấp lánh sự kiên quyết – như thể chị vừa buông xuống cả một đoạn đời mà vẫn phải đứng vững.

"Giữ con bé lại chỉ khiến nó thêm oán trách," chị nghẹn giọng. "Oán hận chị... oán hận em... oán hận cả gia đình này vì đã không hiểu nó."

Chị bước tới, ôm chầm lấy tôi. Vòng tay chị siết chặt, như dồn hết mọi dằn vặt, mọi nỗi đau không thể nói thành lời.
Giọng chị vỡ ra trong nước mắt:
"Vậy nên... xin em... hãy hứa với chị... Hãy chăm sóc nó. Đừng để nó cô đơn như khi còn ở đây."

Tôi đứng sững trong vòng tay chị, toàn thân run lên vì xúc động. Trái tim tôi như bị bóp nghẹt, bởi tôi hiểu rõ lời hứa này không đơn giản là một trách nhiệm - mà là một món nợ tình cảm, một phần trái tim chị đang gửi gắm lại nơi tôi.

Tôi không thể từ chối.

Tôi nuốt nghẹn nơi cổ họng, chỉ biết gật đầu trong im lặng, mắt nhòe đi bởi nước:
"Vâng... em hứa."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro