Chương 2
Lam Anh ngồi chống cằm nơi cửa sổ, nhìn thơ thẩn ra ngoài trời, dù trên bàn trước mặt đang bày la liệt những "dụng cụ": Nào cát, nào bìa các-tông, nào những cánh hoa Osaka màu nắng. Tháng 6 màu trời xanh biếc, Đà Nẵng đang bước vào mùa rực rỡ nhất trong năm.
Cô cứ nhìn trời như vậy một lúc lâu, rồi lại bắt tay vào công việc dang dở. Cô đang muốn ép khô những cánh hoa Osaka - cánh hoa cô nhặt dưới gốc cây hoa Osaka duy nhất trong nhà thờ ở đường Trần Phú. Nhớ khi còn ở Đà Nẵng, Khanh đã từng mê mẩn loài hoa này biết bao, anh đã tốn không biết bao nhiêu cuộn phim và bao nhiêu buổi chiều để có được những bức hình hoa Osaka thật đẹp đẽ, còn Lam Anh thì tốn không biết bao nhiêu thời gian để đi theo anh. Năm nay, Khanh đã để vuột mất một mùa hoa anh đào, vậy nên cô không muốn anh để vuột mất thêm một mùa hoa Osaka nữa.
Lam Anh tỉ mẩn làm mọi cách, để khi bức thư này đến nơi, những cánh hoa Osaka sẽ vẫn xinh tươi, không héo tàn có màu của nắng. Khi mọi việc đã xong đâu đấy, cô bắt đầu viết những dòng đầu tiên gửi Khanh.
"Ngày 21/5/2011
Anh biết không?
Sáng nay em và Áo Len đã ra biển từ rất sớm. Chúng em mang theo một cái hộp và mang về rất nhiều cát mịn và khô. Rồi sau đó, em đến nhà thờ và nhặt về rất nhiều cánh hoa Osaka.
Chỉ mấy phút trước thôi, em đã ép hoa Osaka khô bằng một công đoạn thật đơn giản: Một chiếc hộp các-tông có rải một lớp cát mịn, rồi đặt những cánh hoa vào trong, rồi lại rải lên trên một lớp cát dày nữa. Đóng hộp và đặt ở nơi khô ráo. Một tuần sau, em sẽ đục một cái lỗ nhỏ, để cát chảy ra hết và bắt đầu "thu hoạch" những cánh hoa. Em sẽ gửi đến Tokyo cho anh một mùa hoa Osaka thật rực rỡ. Anh hãy cho những cánh hoa này vào một chiếc lọ thủy tinh nhé, và ngắm nó khi nhớ Đà Nẵng và nhớ em.
Có một điều em muốn kể anh nghe. Khi em ở nhà thờ và tỉ mẩn nhặt những cánh hoa, Cha đã đến và hỏi em vì sao anh không đến. Thì ra Cha vẫn nhớ hai chúng mình - hai đứa trẻ ngốc nghếch vẫn mê mẩn cây Osaka mỗi mùa hoa nở. Rồi Cha hỏi em có biết ý nghĩa của cái tên Osaka không. Em lắc đầu và Cha nói: Cây hoa là tượng trưng cho niềm thương nhớ của những người ở lại dành cho những người thân ở Osaka. Lúc đó em đã cười, em không biết liệu mình có nên đổi tên cây hoa Osaka thành Tokyo không nữa...
Vì thật sự là em rất nhớ anh..."
Lam Anh định viết dài thật dài, nhưng cô nghĩ thế là đủ, đủ cho bức thư Tokyo đầu tiên. Tuần sau, khi công đoạn ép khô được hoàn thành, cô sẽ lấy cánh hoa ra, tỉ mẩn cho nó vào chiếc hộp dài nhỏ, gửi kèm phong bì thư to thật to có những bức ảnh hoa Osaka...
Lá thư đầu tiên của Lam Anh đến khi Khanh vẫn còn đang cuộn trong trong chăn ngủ khì. Hôm nay là Chủ nhật nên anh tự cho phép mình ngủ thêm. Bà chủ nhà đã gõ cửa mấy lần, nhưng anh không chịu hé mắt ra, chỉ đến khi bà nói "Có thư từ Việt Nam" anh mới đầu bù tóc rối mở cửa. Hotaru-san đưa cho anh một phong thư to, dày, công phu và cười tủm tỉm. Nụ cười ấy làm anh đỏ mặt. Rồi bà đi xuống lầu dưới. Lúc nào bà cũng mặc kimono. Anh nhanh chóng lấy kéo, cắt một đường, và đọc ngay, chẳng thèm đánh răng nữa.
"Ta để bát mì ramen cho cậu ở dưới này nhé, Khan-kun". Bà chủ nhà gọi với lên. Bà ấy luôn gọi anh như thế. Và bà ấy vẫn thường tự tay nấu mì mặc dù công việc ấy đòi hỏi lắm công phu. Anh có thắc mắc sao bà không gọi điện và bảo người ta mang tới thì bà chỉ cười thôi.
"Vâng ạ. Cám ơn bà".
Những cánh hoa Osaka vẫn còn tươi nguyên màu nắng khiến buổi sáng đó của anh dường như cũng ngập tràn nắng theo, dù bên ngoài vẫn đang mưa rả rích. Mùa mưa đầu tiên của anh ở Nhật.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro