7. Web of a spider

"Seulgi."

Người phụ nữ nhìn lên từ laptop của mình, đôi mắt mở to khi nhìn thấy người bạn cùng phòng ăn mặc xuề xòa. Có phải Joohyun chỉ quấn mỗi chiếc khăn lau màu hồng đó không ?!

Cô đẩy máy tính của mình ra, cổ họng khô khốc khi cố gắng sử dụng bộ não đang chập chờn của mình để tìm kiếm những từ cần nói với Nữ thần trước mặt cô.

"V-Vâng !?"

Nữ thần nhếch mép, chỉ hơi cúi xuống để có thể nhìn thấy khe ngực lấp ló sau chiếc khăn lông.

"Không còn nhiều nước để em tắm, Seulgi. Vì vậy,"

Không, đừng nói. Làm ơn!

"Em có muốn tắm chung không Seulgi?"

Bộ não của Seulgi hoàn toàn mất tín hiệu. Tất cả sự kiểm soát bây giờ được trao cho các hormone của cô.

"Em rất thích, Joohyun--!"

"AHH, TRỜI ĐẤT ƠI CÁI GÌ VẬY NÈ!"

Seulgi giật bắn người, hét lên như thể cô đang chết đuối trong bể bơi khi cảm thấy một xô nước trên mặt.

Cô ho, đảo mắt qua cố gắng loại bỏ những giọt nước, tai cô lờ mờ bắt được tiếng cười của hai người phụ nữ trong phòng.

Luật sư vuốt lại mái tóc ướt đẫm, trừng mắt nhìn hai cô gái từ bên dưới hàng mi ướt của cô.

Còn có thể ai khác ngoài cô bạn cùng phòng vui tính và đồng bọn, Yeri.

Cô ấy nghĩ Yeri đáng lẽ ra phải là trợ lý của cô, nhưng có vẻ Joohyun đã làm được điều đó.

"Hahaha." Cô chết lặng. "Rất buồn cười."

Cô trợ lý còn cười to hơn, ca nước đã cạn vẫn còn trên tay. Có lẽ công cụ gây án vẫn còn.

Và Joohyun, mặc dù không làm, nhưng chắc chắn là đồng phạm!

Joohyun nhếch mép cười với cô, hai tay khoanh trước mặt cô một cách tự mẫn. "Vì vậy, em muốn tắm với chị, hmm, Seulgi?"

Luật sư nuốt nước bọt. Cô tự hỏi liệu mơ về Joohyun với bản chất thô lỗ như vậy có phải là một hành vi phạm tội đáng bị trừng phạt hay không.

"Chị đã trêu chọc em." Seulgi lầm bầm khiến Joohyun càng cười lớn hơn.

"Chị không ngại tắm chung với em, Seulgi." Nữ tiếp viên hàng không cười khúc khích, thưởng thức sự khó chịu rõ ràng của Seulgi, "Chị là vì muốn tiết kiệm nước."

Yeri thấy điều này buồn cười, bây giờ cô đang lăn lộn trên sàn, ôm bụng cười như một con linh cẩu.

"HAHAHA, TIẾT KIỆM NƯỚC!"

Lúc này Seulgi chịu thua trợ lý và Joohyun, cầm điện thoại lên xem giờ.

Cô chợp mắt, những giọt nước rơi trên màn hình điện thoại khi cô nhìn thời gian.

Ôi trời, cô đến muộn!

Cô ném tấm trải giường đi, vội vàng đứng dậy và lao về phía tủ của mình, đồng thời mắng mỏ trợ lý vì sự chậm trễ của cô.

"Cái quái gì vậy, Yeri? Tại sao em không đánh thức chị sớm hơn! Sắp 9 giờ rồi! Hôm nay chúng ta có buổi phiên tòa sớm!"

Trợ lý cười to hơn, lăn lộn trên sàn nhiều hơn. "Vậy chị thử nghĩ tại sao em lại đánh thức chị bằng cách đổ nước vào người?!"

Seulgi đỏ mặt tía tai. Chúa ơi, cô đã nói mớ nhiều đến mức nào?

"Nghe này, mọi người mơ về những gì họ thấy, được chứ ?! Và Joohyun cứ khệnh khạng trong khăn tắm! Không phải lỗi của chị!"

Tiếng cười của họ to hơn. Yeri huýt sáo với cô.

Cô quay lại, chỉ một ngón tay đang giảng bài về người trợ lý trẻ tuổi của mình.

"Còn em! Em không phải còn quá trẻ để nói về khăn tắm và vòi hoa sen sao !?"

Joohyun cười khúc khích, nhướng mày. "Em đã thấy chị khỏa thân, Seulgi."

"Suỵt! Yeri còn quá nhỏ!"

Yeri chế giễu, cuối cùng đứng dậy khỏi sàn. "Unnie, em năm nay 20 tuổi. Em đã có bạn gái hồi cấp ba. Em hoàn toàn có thể hiểu về tình dục."

Seulgi co rúm người khi nghe thấy điều đó. Thực sự, cô không phải là người thô lỗ duy nhất ở đây!?

"Tuyệt," cô ngớ người ra, tự hỏi liệu tất cả những người đồng tính nữ ở Seoul có đang ở trong nhóm bạn bè và đồng nghiệp của cô không. "Có vẻ như chúng ta nên đặt tên nhóm là chữ L."

Joohyn bấm ngón tay với ý tưởng, một biểu hiện tán thành trên khuôn mặt của cô. "Chị thích ý kiến đó. Yeri, hãy tạo một nhóm WhatsApp và thêm mọi người vào mọi đó. Đặt tên nhóm là L."

Hmm, L cũng có thể đại diện cho luật sư, phải không? Dù thế nào nó cũng không phải là một cái tên tồi -- Này, đợi đã? Nhóm WhatsApp?

"Không được!" Seulgi hét lên, bước tới chỗ Joohyun đang cười toe toét. "Chị có biết hậu quả của việc xếp Sooyoung và Yeri vào cùng một nhóm không! Họ sẽ là con đẻ của Satan!"

Yeri bối rối chớp mắt. "Sooyoung là ai?"

Seulgi gầm gừ, cô thực sự sợ bị hai con quỷ này chơi khăm. Một là quá tệ. "Người mà em không bao giờ nên gặp!"

Con mẹ nó, Seulgi mày đang làm gì vậy ?! Mày đang muộn mà!

Cô vớ lấy bộ đồ đi làm của mình, lao vào phòng tắm để chải đầu và tắm nhanh. Cô nhìn thấy roomate và Yeri đang túm tụm lại với nhau, nhưng mà, cô không có thời gian để phá những trò bịp bợm đó!

Trong vòng 7 phút tiếp theo, cô đánh răng và tắm rửa, mặc quần áo xộc xệch ngay cả khi Joohyun keo kiệt của cô phải hét lên để cô đi ra khỏi nhà tắm.

Cô thấy Yeri và Joohyun đang ăn sáng trên bàn gấp. Tất nhiên họ phải cảm thấy đói sau khi biến buổi sáng của cô thành địa ngục.

Miệng cô chảy nước miếng khi chứng kiến món ngon của người bạn cùng phòng làm. Mẹ kiếp, cô muốn bánh mì nướng kiểu Pháp với cà phê! Joohyun pha cà phê ngon nhất từ trước đến nay! Nó có vị sô cô la nhẹ, làm cho hương cà phê trở nên tuyệt vời hơn!

Cô bĩu môi, khi thấy Joohyun chất nhiều lát bánh mì vào đĩa của Yeri, rót đầy cốc cà phê cho em ấy! Em ấy đã uống bao nhiêu vậy?

Hừ hừ. OK, vậy là đủ cà phê cho trợ lý. Cô chắc chắn rằng bây giờ Yeri có thể sóng sót sau tất cả các thủ tục giấy tờ mà cô sắp ném vào em ấy với ly cà phê đang uống.

Cô tiến về phía trước, nắm lấy cổ áo trợ lý, kéo cô ra cửa.

"C-CHỊ!" Yeri ngọ nguậy như một con cá sấu bị mắc đuôi khi Seulgi kéo cổ ra ngoài căn hộ, "Ít nhất hãy để em ăn sáng chứ ?!"

Seulgi nhếch mép tự mãn, nhìn xuống người trợ lý của mình với sự đe dọa về những giấy tờ mà cô sắp giao. "Nếu ông chủ không được ăn bất cứ thứ gì, thì em cũng vậy."

Luật sư quay về phía Joohyun, người đưa gói đồ ăn trưa cho cô. Seulgi ngay lập tức buông tay trợ lí của mình.

"Chị cũng gói một cái bánh mì. Ăn nó trên đường đi. Để Yeri lái xe hôm nay, được chứ?"

Seulgi bĩu môi, lấy bữa trưa và bữa sáng trong tay Joohyun hào hứng chạy xuống xe. Chiếc xe của cô gái tội nghiệp đã bị luật sư cướp suốt 10 ngày qua. Seulgi vừa trượt bằng lái! Cô ấy đã từng lái một chiếc Audi, bạn biết đấy!

Thực sự, cuộc sống bất công khi một sinh viên hai mươi tuổi có xe riêng. Trong khi cô còn không có nổi chiếc xe đạp cho riêng mình.

"Này, nhớ chú ý ăn uống! Đừng làm việc quá sức nhé."

Seulgi bật cười, nhanh chóng vỗ vai Joohyn. "Chị cũng vậy, Joohyun. Hôm nay chị có chuyến GM mới phải không? Đừng để bị đối xử bất công như lần rước!"

Cô tiếp viên hàng không chớp mắt. "Tiffany unnie không đến nỗi tệ, cô ấy chỉ tỉ mỉ thôi."

Seulgi không đồng ý. Người đó đã làm cho Joohyun có những lịch trình tồi tệ nhất! Thực sự, đồng hồ báo thức đã chạy bao nhiêu vòng lúc 4 giờ sáng? Quá nhiều!

Họ có thể tranh cãi vì điều này cả ngày, nhưng cả hai đều có việc làm của mình. Seulgi chào tạm biệt Joohyun nhanh chóng, yêu cầu cô ấy cập nhật thông tin khi cô chạy về phía cầu thang, nhảy hai bậc thang vì con nhóc trợ lý của cô đang bấm còi cho cả khu phố này nghe!

Khi cô đang nhai giăm bông cho bánh mì kẹp pho mát, cô quyết định rằng cuộc sống thật tươi đẹp. Cô có một người bạn cùng phòng tuyệt vời, những người bạn thân tuyệt vời. Cô sẽ sớm có công ty tuyệt vời.

Trợ lý của cô cũng khá giỏi, khi Yeri đọc lại lịch trình của họ cho ngày hôm nay khi Seulgi đến Phòng xử án. Vào trong, cô thấy Moonbyul và trợ lý của cô ấy đến chỗ của họ.

Người lớn hơn nhìn chằm chằm vào đàn em của mình, người bẽn lẽn mỉm cười khi những người mới đến chỗ ngồi bên cạnh cô.

"Em đến muộn! Em đã ở đâu vậy ?!"

"Kẹt xe!" Seulgi rít lại, lấy tập tài liệu từ trong cặp ra. "Dù sao thì Thẩm phán cũng chưa đến."

Moonbyul nheo mắt. "Em thật may mắn khi Thẩm phán nổi tiếng vì sự đi trễ, Seulgi. Nếu không thì chúng ta đã có điểm trừ."

Luật sư, thở dài, gật đầu. Không phải là một ấn tượng tốt nếu bạn đến muộn với buổi phiên tòa của mình. Điều tốt là Thẩm phán Jessica Jung không bao giờ đi đúng giờ cho các phiên tòa.

"Hôm nay là bước ngoặt của chúng ta, Seulgi. Hãy bình tĩnh! Phe đối lập đang chơi một trò chơi thực tế. Chúng ta không thể trở thành tên hề để bị vượt mặt như vậy."

Seulgi nghiến chặt hàm, gật đầu. Họ đã đấu tranh với một vụ án lớn trong tuần qua. Nó cũng khá gay go. Seulgi đã rất lo lắng khi phải đối đầu với họ, nhưng với Moonbyul giờ đã ở bên cô, cảm thấy tự tin hơn nhiều khi hạ gục các Giám đốc điều hành.

Họ hiện đang đấu tranh với CEO điều hành của một công ty Kpop nhỏ về tội cưỡng hiếp và mại dâm. Kẻ lừa đảo đang tống tiền các idol kpop, cả nam lẫn nữ và dụ dỗ cho khách hàng họ. Thậm chí có một số chính trị gia nhỏ trong đó.

Seulgi không muốn làm trường hợp này, vì nghĩ nó quá mạo hiểm. Nhưng khi nhìn thấy những cô gái và chàng trai với vẻ mặt bất lực, gương mặt của Joohyun hiện lên trong tâm trí cô.

Trông chị ấy bất lực làm sao khi để gã đàn ông chạm vào người mình. Ngay cả sau một tháng, cô vẫn bị ám ảnh bởi nó. Cô vẫn buồn vì Joohyun không chia sẻ đủ về cuộc sống nghề nghiệp của mình.

Nhưng nó cho thấy. Bất cứ khi nào Joohyun yên lặng sau chuyến bay, mắt chị ấy nhăn lại trên khóe, cô biết điều gì đó đã xảy ra.

Tất cả chỉ vì những kẻ hèn nhát như Seulgi, những người sẽ không đứng ra bảo vệ những người đáng thương này, những người trở thành nạn nhân của thế giới thờ ơ.

Thôi, không cần nữa! Cuối cùng cô cũng đang làm một cái gì đó cho chính mình. Bây giờ, cô đã sẵn sàng. Tất cả những gì cô muốn là để tên khốn này và những người bạn của hắn phải trả giá.

Cô muốn thắng vụ này. Chỉ khi đó, cô mới có thể chứng minh cho Joohyun thấy rằng cô có thể bảo vệ chị ấy khỏi bất cứ ai.

"Thẩm phán đang vào! Hãy đứng dậy!"

Seulgi đứng dậy, cúi chào.

Hôm nay, công lý sẽ là của cô. Và cuối cùng cô cũng sẽ nói với Joohyun rằng nó có thể là của chị ấy.

---

Hmm, đã một tuần nay.

Thực tế là hơn một tuần.

Căn hộ nhỏ luôn nhộn nhịp đêm nay thật yên tĩnh. Vị luật sư hôm nay tỏ ra chu đáo, nữ tiếp viên hàng không luôn ngổ ngáo thậm chí còn không tự hạ thấp mình, như chị ấy vẫn làm khi nấu ăn.

Seulgi đặt lòng bàn tay lên má, mắt cô chăm chú theo dõi.

Joohyun hôm nay đi làm sớm. Lần nữa.

Mặc dù nói chung Joohyun cũng không phải là người thích hoạt động ngoài trời. Một người thích ở trong khách sạn của mình và ngủ thay vì khám phá Paris. Nữ tiếp viên có tính cách trái ngược với công việc. Cô thà ở nhà đan lát rồi ra ngoài gặp gỡ mọi người.

Tuy nhiên, Joohyun vẫn thỉnh thoảng đi uống bia với đồng nghiệp.

Cô đã có hai tháng với Joohyun để đúc kết rằng chị ấy sẽ không đi chơi trung bình hai lần một tuần với đồng nghiệp. Đó là một con số lành mạnh, Seulgi đã chấp thuận nó. Không quá để trở thành người thích tiệc tùng, cũng không quá ít để trở thành người sống ẩn dật, người chỉ biết thu vén cả ngày.

Mặc dù cô chắc chắn Joohyun sẽ thích sống ẩn.

Tuy nhiên. Vấn đề là trong tám ngày qua, Joohyun đã không đi chơi với đồng nghiệp. Không một lần.

Kể từ khi GM mới đến bộ phận của Joohyun. Nhân tiện, Joohyun đã không hé lộ một chút về người này.

Cô không mất nhiều thời gian để tổng hợp một và một lại với nhau và hét lên những lời quấy rối nơi làm việc trong đầu. Tên khốn này là ai thì chắc chắn hắn ta đang lạm dụng quyền lực của mình đối với Joohyun.

Cô chắc GM này là một người đàn ông. Thống kê chứng minh hầu hết những kẻ phạm tội tình dục là nam giới.

Nó chắc chắn là #NotAllMen, nhưng chắc là #MostMen.

Cô thở dài, thư giãn trên chiếc ghế dài, choàng tay qua mắt vì mệt mỏi và thất vọng.

Cô rất thất vọng khi Joohyun không tâm sự với cô về điều hiển nhiên. Cô nghĩ rằng lẽ ra sau hai tháng ở bên nhau, sau cái đêm cô bảo vệ chị ấy, Joohyun sẽ tin tưởng cô.

Có lẽ cô làm chưa đủ? Có lẽ cô nên là Kang già mạnh mẽ đó, Joohyun sẽ chạy đến với cô để được giúp đỡ.

"Seulgi, em có thể đến đây một lát không?"

Luật sư muốn nói rằng cô sẽ đến vì bất cứ điều gì, nhưng giữ im lặng và đi vào bếp, nơi chị ấy đang cầm chiếc thìa.

"Chị muốn em nếm thử xem có được không?"

Hmm? Cô nghĩ rằng Joohyun khá tốt với cách nêm nếm của mình. Cả body và food đều khôn ngoan.

Cô ho khan một tiếng, ngoan ngoãn há miệng ăn bất cứ thứ gì Joohyun cho cô ăn. Vào bất kỳ ngày nào khác, cô sẽ đỏ mặt trước cử chỉ thân mật này, nhưng Seulgi quá lo lắng.

Ngay cả khi Joohyun cũng không có ý muốn trêu chọc.

"Thế nào? Ổn chứ?"

Seulgi gật đầu. Nó thực sự tốt. Có kim chi và gà xé nhỏ cho cảm giác vừa miệng.

"Em không biết chị làm món kim chi hầm tối nay."

Cô bạn cùng phòng mỉm cười, quay lại khuấy nồi. Giống như khuấy động trái tim của Seulgi như thể cô cần làm trong những ngày qua.

"Tụi mình cần ăn mừng chiến thắng lớn của em, phải không?"

Seulgi cau mày. Đó có phải là lý do Joohyun hôm nay im lặng hơn không? Vâng, Joohyun đã bị khuất phục trong những ngày này, nhưng hôm nay hơi quá đáng. Joohyun thậm chí không cố gắng che giấu điều gì đó xảy ra.

Chà, một ngày nào đó một người sẽ cảm thấy mệt mỏi khi phải trốn tránh?

Seulgi thoải mái trở lại quầy bếp, cẩn thận quan sát người ở cùng. "Em tưởng chị không biết chuyện gì cả? Ý của em là, chị phải mất một thời gian mới có thể chúc mừng em."

Không phải cô đang bĩu môi vì nó hay bất cứ điều gì.

"Chà, có một điều mà em nên nói với chị, em đã đấu tranh cho một vụ án cấp cao như vậy sớm hơn, Seulgi. Chị đã sốc khi nhìn thấy em trên tivi tại nơi làm việc!"

Seulgi nhăn mặt. Được rồi, hoàn toàn có thể xảy ra trường hợp Joohyun im lặng như vậy vì cô ấy đang buồn. Có lẽ cô nên chia sẻ điều này sớm hơn.

"Em chỉ muốn cho chị ngạc nhiên! Em thậm chí còn không chắc liệu mình có thắng kiện không!"

Joohyun đặt cái vá xuống, lần đầu tiên cô dành sự quan tâm đầy đủ cho Seulgi kể từ khi cô về nhà tối nay.

"Seulgi, chị chưa bao giờ tự hào hơn khi được làm bạn của em. Thậm chí còn tự hào vì sự hiện diện của em!"

Luật sư hơi đỏ mặt vì điều đó. Chúa ơi.

"Em biết không, đối với chị việc lạm dụng tình dục toàn thân có ý nghĩa như thế nào--"

Joyun chỉ dừng lại một chút ở đó, khuôn mặt cô cuối cùng cũng lộ ra một chút gợi ý về những gì đã trải qua.

Seulgi im lặng, để chị ấy tiếp tục.

"Nó cho chị sức mạnh, để chứng kiến những người này bị trừng phạt. Để chứng kiến tất cả các nạn nhân có được công lý của họ, mang lại cho chị can đảm. Hy vọng."

"Họ không phải nạn nhân, Joohyun." Seulgi nói, giọng cô dày đặc cảm xúc. "Họ là những người sống sót. Các chiến binh. Sẽ thật xúc phạm nếu chỉ giới hạn họ là nạn nhân."

Seulgi hướng ánh mắt về phía Joohyun, tiếp tục khi lần đầu tiên nói về vụ án này. Đây là điều mà cô chờ đợi, kể từ ngày cô nhận vụ án.

Để cho Joohyun thấy rằng cô có thể được tin cậy. Chứng tỏ cô là người mà Joohyun có thể tâm sự.

"Em và Moonbyul không muốn giới truyền thông biết vụ này? Chúng em muốn bảo vệ quyền riêng tư của họ. Ngay cả khi Yongsun thực sự muốn tin tức." Cô cười khúc khích, tiếp tục.

"Nhưng họ," cô nói đến những người sống sót, "Họ nhấn mạnh rằng thế giới cần biết về họ. Họ muốn kể câu chuyện để nó đừng xảy ra với ai đó nữa."

Joohyun bật cười vỡ òa, không tin vào sự lạc quan của câu nói. "Chị biết nó sẽ xảy ra một làn nữa."

"Chà," Seulgi nhún vai, không phủ nhận quan điểm hư vô của Joohyun nhưng cũng không chấp nhận. "Con người phải đi vệ sinh mỗi ngày. Vì vậy, chúng ta có nên ngừng lau mông mỗi khi đi vệ sinh không? Ý em là, nếu ngày mai lại đi vệ sinh thì việc chùi mông hôm nay có lợi ích gì?"

Joohyun nghẹn thở, nhìn chằm chằm vào sự hoài nghi trước khi cuối cùng bật ra tiếng cười thực sự đầu tiên trong tuần.

Seulgi cảm thấy vai mình có một chút trọng lượng nặng nề. Giá mà cô có thể khiến Joohyun luôn cười như thế.

Đợi Joohyun ngừng cười, ngay cả khi cô cũng không muốn chị ấy dừng lại. Nhưng cô thực sự muốn nói ra điều này.

"Joohyun?"

"Hmm, Seulgi?"

Cô luật sư thở dài, nhích lại gần một chút, cho đến khi gần như ôm chặt lấy người phía trước.

"Em muốn chị biết rằng giống như em đã chiến đấu cho những cô gái và chàng trai đó, em cũng sẽ chiến đấu vì chị. Hãy làm những gì có thể."

Seulgi cầu xin một cách thận trọng người trước mặt mình.

"Chị tin tưởng em, được không?"

Joohyun im lặng, không trả lời. Càng im lặng sâu, Seulgi càng cảm thấy bị tổn thương.

Đúng là có một cái gì đó giữa họ, nhưng ít nhất, họ là bạn bè?

Họ đã làm rất nhiều điều cùng nhau. Chia sẻ cuộc sống cùng nhau, thậm chí bắt một kẻ theo dõi. Và gì nữa?

Họ thậm chí không ở trong cuộc sống của nhau. Không phải theo cách mà nó thực sự quan trọng.

"Nó không dễ." Joohyun cuối cùng thì thào khẽ, khuôn mặt bị mái tóc đen che khuất trên khuôn mặt tái nhợt. "Chị muốn, chị thực sự muốn. Nhưng em phải hiểu, khi chị đăng tin tìm bạn cùng phòng, chị đã không mong đợi sẽ là em, Kang Seulgi."

Luật sư gật đầu. OK, đó là hiển nhiên. Joohyun yêu cầu một khoảng thời gian điều chỉnh. Cô sẽ cho chị ấy cái đó.

"Em có thể lo món hầm được không, Seulgi? Chị cần đi tắm ngay bây giờ."

Để làm gì? Để loại bỏ tất cả bẩn thỉu của họ cho chị? Lời nói khiếm nhã của họ? Những động chạm dơ bẩn?

Seulgi nuốt nước bọt, gật đầu. Cô nắm chặt tay để kiềm chế cơn bực bội.

Chết tiệt, Joohyun. Làm thế nào mà chị ấy có thể khiến cho cô điên cuồng với thế giới?

Ngay khi Joohyun đến ngưỡng cửa, Seulgi mở miệng.

"Joohyun." Seulgi gọi lớn, không sử dụng unnie thông thường.

"Chị nghĩ rằng chị thực sự giỏi trong việc che giấu cảm xúc của mình như diễn viên chuyên nghiệp sao, nhưng chị không làm được." Seulgi cười khúc khích, nhưng lúc này cô không hài hước.

"Em biết rằng có cái gì đó xảy ra ở nơi làm việc vủa chị. Chị đi làm về sớm? Không còn đi chơi với đồng nghiệp? Chị muốn tránh thứ gì đó, phải không? Em cũng đoán rằng GM mới của chị, nhân tiện chị chưa bao giờ nói về người này, có gì để chị che giấu chứ?"

Seulgi không cần quay lại cũng biết Joohyun đang đứng yên.

"Em thực sự nên cân nhắc việc mở văn phòng thám tử đó, Seulgi. Bởi vì không có gì giấu được em."

Seulgi cười. Quay lại, đối mặt với Joohyun hơi thích thú, hơi buồn và chủ yếu là sợ hãi.

Cô chìa tay ra. Theo một cách nào đó, cô cũng đã mở rộng trái tim của mình.

"Hãy hứa với em rằng chị sẽ không để mình cô đơn, Joohyun."

Xin hãy để em làm điều đó?

Bạn cùng phòng của cô, người bạn đời chết tiệt của cô lúc này đã bước tới và giữ bàn tay to hơn của cô lại.

"Chỉ khi nào em không rời khỏi chị, Seulgi."

Seulgi siết chặt bàn tay nhỏ bé ấy, tự hứa sẽ bảo vệ nụ cười dù là nhỏ nhất của Joohyun.

Nhưng sau đó, mắt Joohyun tối sầm lại. Và cô ấy buông tay, rút lui.

"Chị thực sự cần đi tắm ngay bây giờ. Hãy canh chừng món hầm, được không?"

Để tay cô lơ lửng trong không khí khi chị ấy đi vào nhà tắm để rửa, ngay cả đó là những va chạm tốt của Seulgi.

Cô luật sư cảm thấy tim mình như nứt ra khi nghe thấy vòi sen bật. Cô nghĩ, có lẽ, chỉ có thể, Joohyun sẽ nói điều gì đó? Bất cứ cái gì?

Nhưng không, thay vì cầu cứu, cô chỉ để Seulgi đứng nhìn.

Ngay cả phần còn lại của bữa tối, Joohyun cũng không bày tỏ bất cứ cảm xúc gì. Ngay cả khoảnh khắc nhỏ họ có với nhau cũng không.

Như thể lời của Seulgi trống rỗng. Như thể cô ấy không tin vào Seulgi. Cũng giống như cha của cô đã không tin vào cô vậy.

"Con quá ngây thơ với thế giới này, con gái."

Luật sư biết rằng bạn không thể tin tưởng một người chỉ sau hai tháng. Joohyun không có lý do gì để tâm sự với cô, nhưng tại sao lại nuôi hy vọng nói ra điều đó?

chà, tốt quá! Cô là một luật sư. Không phải lần đầu tiên đối phó với người không sẵn sàng hợp tác với cô.

Cô sẽ bắt lấy GM chết tiệt đó. Kể cả phá luật.

Có vẻ như Yeri và Sooyoung phải làm việc cùng nhau bây giờ. Khỉ thật. Cô sẽ làm điều đó nếu cô phải gửi GM này xuống địa ngục.

----

"Tất cả mọi người thực sự cần phải dừng lại."

Moonbyul đặt đĩa trà và đồ ăn nhẹ xuống bàn, nhìn chằm chằm vào tất cả những người đang ngồi chật kín văn phòng tại nhà của cô.

Sooyoung đặt máy tính laptop trên bàn cà phê, làm việc với nhiệm vụ rình rập mới. Trong khi đó Yeri và Seulgi đang ngồi trên bàn gỗ sồi của Moonbyul, lật lại tất cả vụ án mà họ mượn từ kho lưu trữ của Tòa án.

"Đừng lo, Byulyi. Văn phòng của chị cũng hơi chật chội đối với tụi em. Ngay sau khi bọn em kiếm được chỗ rẻ, sẽ chuyển văn phòng chính thức của mình đến đó." Slgi nhẹ nhàng nói cô hướng sự chú ý của trợ lý vào ghi chép một tập tin khác và cất đi để sử dụng sau.

"Seoul không hề rẻ, Seulgi! Và tôi không bị phá sản như em! Chúng ta có thể mua được một nơi đàng hoàng!"

Seulgi xua tay, rõ ràng không để ý lắm đến đồng nghiệp mình. "OK, chúng ta sẽ chuyển vào lần sau, em thề."

Người lớn tuổi hơn thở dài, thả mình xuống chiếc ghế cạnh Sooyoung. Cô nhìn trộm màn hình. Kho lưu trữ công dân Hàn Quốc đã được mở.

"Vậy, có thành công không? Em đã phát điên vì nó hai ngày nay. Chúng ta nên thực sự chuẩn bị cho trường hợp tiếp theo của mình ngay bây giờ." Cô hỏi, Seulgi ngẩng đầu lên với nụ cười tàn ác.

"Ồ, rất thành công. Sooyoung! Hãy để chị ấy nghe đi!"

Tên hacker nhìn lên, thấy tách trà trên bàn và chộp lấy nó trước. Nhấp một ngụm lớn.

"Gã GM mờ ám này có gì để khiến Seulgi unnie nghi ngờ? Hóa ra, anh ta có hồ sơ về hành vi lệch lạc tình dục, lăng nhăng và thậm chí là khiếu nại và kiện cáo anh ta. Đó chỉ là bề nổi. Các bức ảnh trên Google của hắn cho thấy là một ta trùm ma túy lớn và có lối sống giàu có so với đồng lương của mình. Có thể là từ số tiền mà anh ta biển thủ từ Air Korean."

Wow, đúng là nhân vật phản diện khuôn mẫu. Chỉ là tên ngốc này là ai mà không thể bận tâm đến việc che giấu chúng chứ?

Moonbyul kinh ngạc nhìn người đồng nghiệp. Cái quái gì vậy? Tại sao Seulgi lại để Sooyoung hack vào thông tin của Tổng giám đốc?

Chà! Không phải bây giờ họ phải làm việc cùng nhau sao?! Đó là toàn bộ điểm của đội!

"GM này là ai mà Seulgi đã bị ám ảnh hai ngày?" Moonbyul  hỏi, đáp lại cô thậm chí còn gây sốc hơn.

"Seulgi unnie đã bị ám ảnh 10 ngày rồi. Chị ấy vừa mới làm nó hai ngày trước."

Seulgi hắng giọng, Sooyoung tiếp tục.

"Đúng vậy. Anh ta thực sự là GM của bộ phận Joohyun unnie tại Air Korea."

Các bánh xe bắt đầu chuyển động trong não Moonbyul.

 Nữ tiếp viên hàng không. Tiền sử lạm dụng tình dục. Jooyun làm việc dưới quyền anh ấy.

Bóng đèn vụt tắt trên đầu cô.

"Đừng nói với chị-?" Cô ấy lảng tránh, không muốn xác nhận điều đó. Nhưng vẻ mặt giận dữ của luật sư trẻ hơn đã nói lên tất cả.

"Đúng." Seulgi nghiến răng, đập một tập hồ sơ xuống bàn. "Cái tên đáng ghét đó đã quấy rối Joohyun của em hơn một tuần nay và Joohyun thậm chí còn chưa gửi đơn khiếu nại chống lại anh ta! Chết tiệt, chị ấy còn không để em giúp!"

Moonbyul cau mày. Hành vi mà Seulgi thể hiện, trong khi bực bội, cũng là điều dễ hiểu.

"Seulgi, em nên hiểu cho hành động của cô ấy. Cô ấy đang ngăn mọi thứ để tồn tại ở một ngày nào đó. Cô ấy đang cố gắng hạ thấp tình huống để khiến bản thân cảm thấy tốt hơn."

Cả hai thường thấy khách hàng của họ có tính chất như vậy. Vừa đau lòng vừa tức giận khi xem.

"Chị không muốn chiến đấu nữa! Chị không thể đối mặt với anh ta! Thậm chí điều tốt để trải qua tất cả những chuyện này là gì ?! Nó sẽ không thay đổi gì! Làm ơn, làm ơn bỏ vụ này đi! Chị vẫn còn sống! Đó là --- Điều đó đủ tốt cho chị!"

Không, nó không đủ tốt. Để sống với những sợi dây xích đào sâu vào tâm hồn bạn như thế này. Nhưng khi chúng trở thành một phần trong cuộc đời đến nỗi khi bạn cố gắng xé chúng ra, bạn sẽ chảy máu.

Nhưng đôi khi, để thoát khỏi chất độc, bạn phải chảy máu.

Seulgi cáu kỉnh, tay xoa xoa khuôn mặt mệt mỏi. Cô đã trải qua các vụ kiện suốt hai ngày liền. Cô thậm chí không về nhà cả hai ngày, chỉ ngủ trên ghế dài trong phòng của mình. Moonbyul không chắc liệu người phụ nữ trẻ có thực sự ủng hộ cô ấy như bạn cùng phòng không.

"Em nên ở cạnh chị ấy, em biết đấy. Không phải ở đây, truy cập thông tin bất hợp pháp."

Seulgi bật ra tiếng cười mỉa mai. "Chị là người CUỐI CÙNG dạy em về quyền riêng tư, Moonbyul!"

Moonbyul và Sooyoung đều co rúm trước lời nhắc nhở, trong khi Yeri bối rối nhìn vào.

Nhưng thật bất ngờ, cô gái luôn luyên thuyên đó im lặng và để mặc cho những người lớn tuổi nói chuyện. Cô thực sự đã cư xử tốt trong hai ngày qua. Nhưng sau đó, tình hình quá nghiêm trọng cho bất kỳ hành động xúi giục hoặc đùa cợt nào.

Vị luật sư lớn tuổi giơ tay bào chữa, đồng ý với Seulgi.

"Được rồi, Seulgi. Chị đồng ý rằng chúng ta có thể nên xem xét tên khốn này. Nhưng điều đó sẽ giúp ích được gì nếu Joohyun không muốn đâm đơn kiện?"

Seulgi cười khúc khích, đôi mắt cô ánh lên tia tối. "Ai nói em muốn chị ấy đâm đơn kiện?"

Moonbyul chớp mắt. "Gì?"

Seulgi đập một tập tài liệu khác lên bàn.

"Người này đã có bốn tội danh hiếp dâm bạn gái anh ta trong khi hẹn hò. Anh ta được thả ra tự do vì những người sống sót phải rút lui! Rõ ràng là có một vụ tống tiền đang diễn ra ở đây! Chị có nghĩ em có bất kỳ niềm tin nào anh ta sẽ nhận được sự giúp đỡ của mình không Tòa án? Không!"

Moonbyul lo lắng nuốt nước bọt. Ôi, họ thực sự đã đúng về Kang này.

Bạn sẽ chết nếu bạn từng chọc giận họ.

Seulgi lúc này đang rất tức giận.

"Sau đó em định làm gì?"

"Hủy hoại cuộc đời hắn ta. Không có gì khác có thể làm em hài lòng. Không có gì khác là đủ công lý cho Joohyun. Đối với tất cả những cô gái mà hắn ta lợi dụng." Cô lầm bầm trong bóng tối, đôi mắt lóe sáng trong ánh sáng trắng của phòng. "Em muốn thu thập tất cả những thứ bẩn thỉu của hắn và đưa nó ra thế giới."

Moonbyul nuốt nước bọt. Ôi Chúa, có lẽ cô nên nghĩ đến việc kết hợp với luật sư tâm thần này trước đây. Nếu họ bị bắt, cô có thể từ biệt với sự nghiệp và mọi thứ của mình.

Nhưng, nếu Yongsun ở vị trí của Joohyun, cô sẽ không làm điều tương tự sao? Bảo vệ người phụ nữ mình yêu?

Moonbyul cười khúc khích, nhìn đồng nghiệp với vẻ thích thú. "Em đang vi phạm pháp luật đối với người phụ nữ này. Tại sao em không chỉ thú nhận tình yêu của e, với chị ấy?"

Seulgi ánh mắt thoáng bối rối, ngồi phịch xuống ghế. Thực ra đó là chỗ ngồi của Moonbyul.

Nhưng cô sẽ để em ấy ngồi đó. Seulgi có thể dử dụng một số hỗ trợ ngay bây giờ. Người phụ nữ tội nghiệp trông như bị đưa vào chiếc máy sấy khô vắt kiệt sức lực.

"Em- em quan tâm đến chị ấy rất nhiều. Thậm chí có thể yêu chị ấy? Ý em là, luôn cảm thấy yêu chị ấy." Seulgi tự lẩm bẩm một  mình, có lẽ đã kiệt sức đến mức cô không quan tâm rằng mình có một khán giả đang chăm chú lắng nghe tâm sự.

"Nhưng biết Joohyun gần gũi như vậy, sống với lòng tốt của chị ấy, nụ cười đó, tiếng cười ngọt ngào đó? Chị ấy thậm chí không mắng em vì những trò con bò của mình! Chết tiệt, ở bên chị ấy khiến em không muốn trở nên điên cuồng!"

"Thật khó để không thích chị ấy." Seulgi tiếp tục, giọng mơ màng. "Khi chị nhìn thấy khía cạnh dễ bị tổn thương của chị ấy, thật khó để không muốn bảo vệ."

Moonbyul không thể tưởng tượng được rằng người đó lại yếu đuối. Joohyun tỏa ra khí chất của một người phụ nữ độc lập, tự chủ. Những người phụ nữ này thường không tìm kiếm sự giúp đỡ khi cần thiết.

Seulgi thở ra, hai tay nắm chặt tay vịn của ghế xoay đầy quyết tâm. Moonbyul có thể cảm thấy một ý chí quyết tâm tương tự trong cô.

"Em thực sự không quan tâm đến cảm giác này bây giờ. Tại thời điểm này, em chỉ muốn Joohyun không sao. Em không bao giờ muốn cô ấy cảm thấy sợ hãi khi sống trên thế giới này khi em ở bên."

Được rồi, Moonbyul nghe đủ rồi. Seulgi và Jooyun đang là những kẻ ngốc. Họ thực sự nên nói chuyện. Đặc biệt, Joohyun nên xem Seulgi nghiêm túc đến mức nào đối với toàn bộ công việc bảo vệ này.

"Thu dọn đồ đạc đi Seulgi. Em về nhà ngủ đi. Ngủ ở nhà. Đã gần nửa đêm rồi."

Seulgi đứng lên phản đối. Có thể làm nhiều việc hơn để không muốn đối mặt với Joohyun và sự im lặng của chị ấy nữa.

Moonbyul không cho phép chuyện này đâu. Bây giờ cô cũng cần phải nghiên cứu riêng về GM này.

"Seulgi, về nhà đi. Chị sẽ giải quyết mọi việc, được không? Ngày mai chúng ta sẽ gặp nhau và bày ra mọi cách để phá hỏng tên khốn đó, được không? Nhưng bây giờ? Hãy đến gặp Joohyun của em và ôm cô ấy thật chặt. Cô ấy cần điều đó."

Seulgi mở miệng định nói ngay lập tức im bặt. Cuối cùng, chính là Yeri là người lên tiếng.

"Unnie, chị ấy đã liên tục yêu cầu. Chị nên thực sự về nhà."

Họ Kang trông có vẻ tội lỗi, rõ ràng đã khiến Joohyun lo lắng. Moonbyul lắc đầu với người cứng đầu này.

Thực sự, tất cả các Kang đều phải đi đường vòng để thể hiện tình yêu của mình, hả?

--

Joohyun đang trừng mắt nhìn người đang ngủ yên bình bên cạnh cô.

Kang Seulgi duy nhất. Cuối cùng về nhà sau hai ngày.

Cô thực sự muốn dội gáo nước lạnh vào khuôn mặt đẹp trai ngốc nghếch này, nhưng cứ nhìn vào bọng mắt bên dưới mắt Seulgi, cô tức giận, chỉ lắng xuống ngạc nhiên trước những đường nét tuyệt đẹp, mệt mỏi trên khuôn mặt em ấy.

Cô nhấc một ngón tay lên, từ từ phủ bóng nó lên hàng mi, kéo nó từ từ xuống mũi, đến đầu ngón tay và cuối cùng đôi môi căng mọng, khô ráp ấy.

Joohyun tự hỏi minh có nên làm ướt chỗ khô cho Seulgi hay không.

Nhưng không, cô đã vuột mất cơ hội?

Tay cô buông xuống, quay đi, quay lưng lại với sự cám dỗ lớn nhất mà lời bào chữa xin lỗi của cuộc đời đã ban cho cô.

Cô tự cười một mình, cảm giác như những mảnh thủy tinh mắc kẹt trong cổ họng.

Tại sao, tại sao cô lại khó nói với Seulgi mọi chuyện như vậy? Tại sao lý trí của cô không lắng nghe trái tim mình và để cô tin tưởng Seulgi?

Vậy nếu cô có những trải nghiệm tồi tệ với pháp luật, với công lý, với mọi người trong cuộc sống thì sao? Seulgi thì khác!

Em ấy khác biệt.

Thế thì tại sao em ấy lại bỏ rơi mình hai ngày? Sau khi mình bảo em ấy đừng rời đi, em ấy đã làm đúng như vậy.

Nhưng Seulgi đã trở lại, phải không? Em ấy đã trở lại với mình. Và nó chỉ được hai ngày! Chỉ hai ngày và cô đang đổ tất cả vấn đề bị bỏ rơi của mình cho người tội nghiệp, người có lẽ đang làm việc quá sức trong công việc của mình.

Joohyun tức giận lau khô những giọt nước mắt lặng lẽ, đứng dậy bắt đầu ngày mới. Hôm nay là chủ nhật. Có nghĩa là Seulgi nên ở nhà. Không, cô sẽ bắt Seulgi ở nhà.

Không, dừng lại. Seulgi không phải của mày. Ngừng dự đoán về em ấy! Mày đang thật hiện cùng một hành vi mà bác sĩ trị liệu yêu cầu không được làm!

Vòi hoa sen! Em ấy cần tắm! Nó đã giúp em ấy  những ngày qua. Hôm nay cũng là chủ nhật!

Cô không cần phải đối mặt với em ấy về đôi mắt đó.

Em ấy sẽ tắm thật lâu để thư giãn. Cô sẽ pha trà hoa cúc sau đó. Hãy làm một bữa ăn sáng kiểu Mỹ thật ngon.

Sau đó cô sẽ đi ngủ.

Bất cứ điều gì để không ở trong nơi tối tăm này gọi là tâm trí của cô.

Cô đứng dậy khỏi tấm đệm sàn, quấn lấy người bạn cùng phòng trước khi đến tủ đồ. Cô mở nó ra, ngâm nga một bài hát êm đềm cho riêng mình.

Cô nhìn thấy một con nhện có kích thước như một con nhện tarantula đang bò bên trong kệ đồ lót của cô.

Trên mặt toát mồ hôi lạnh. Với nụ cười trên môi, cô đóng cửa tủ lại.

 Sau đó, hét lớn lên.

"GAAAH, CÁI GÌ THẾ ?!"

Seulgi ngay lập tức cũng hét lên sau cô, tất cả đều chìm trong giấc ngủ khi cô luật sư tội nghiệp nhìn xung quanh xem có kẻ đột nhập hay tên trộm nào không.

"Yaah! Là tên nào ?! Bước ra ngoài rồi chiến đấu đi! Ta có đai đen teakwondo đó!"

Không thấy có người thách thức nào, cô quay sang Joohyun, lúc này lặng lẽ nhìn chằm chằm vào tủ của mình, khuôn mặt vẫn cười như cũ.

Cười lên, Joohyun. Hãy cứ mỉm cười để nó biến mất!

Cô cố gắng bước tới một lần nữa, mở ra cánh tủ cho con quái vật xấu xí đó. Một lần nhìn thấy đôi mắt to xấu xí đó và cô đóng sập tủ lại lần nữa.

Không. Cô không thể làm được. Cô cần giúp đỡ!

Seulgi! Seulgi dậy rồi phải không ?! Em ấy có thể giúp mình!

Cô quay người lại, lao đến bên giường và túm lấy áo phông của em ấy. Cô luật sư thở hổn hển trước hành động thô bạo, nhưng cuối cùng nó chỉ là một cái ngáp vì cô đang ngái ngủ.

Đôi mắt của Joohyun nheo lại. Liệu người ngu ngốc này có thể thực sự giúp được mình không?

"Có một con nhện rất lớn trong tủ của chị."

Luật sư lơ mơ chớp mắt.

"Joohyun?"

Seulgi vẫn không ấn tượng với câu nói của Joohyun. Thực sự đó là tất cả những gì Seulgi đã nói? Em ấy không nghe thấy rằng CÓ MỘT CON NHỆN KHỔNG LỒ TRONG TỦ CỦA CÔ ?!

Joohyun thà có bộ xương khô trong tủ quần áo của cô hơn là con nhện khổng lồ!

Cô đẩy người bạn cùng phòng vô dụng của mình trở lại chiếc giường thân yêu, thay vào đó cô đứng dậy và dậm chân vào bếp.

Cô sẽ tự mình phá hủy mọi thứ.

"Đến lúc thiêu rụi nơi này thành bình địa rồi. Không thể sống ở đây nữa."

Johyun cầm chiếc bật lửa lên và thắp sáng.

Chà, ít nhất cô có thể đốt cháy con nhện!

Tại thời điểm này, Seulgom cuối cùng cũng định hình được những gì Joohyun định làm, ngay lập tức chạy theo Joohyun đang bốc cháy.

"Joohyun, chúng ta có thể giải quyết chuyện này --- BỎ CÁI BẬT LỬA ĐÓ XUỐNG!"

Nhưng Seulgi không đợi chị ấy bỏ xuống, thay vào đó, cô đã giật lấy nó, tắt nó đi và để lại trên quầy. Sau đó, cô quay về phía Joohyun với ánh mắt nghiêm khắc.

Cô tiếp viên hàng không nhìn xuống, xấu hổ. Cô thực sự đã hành động một cách trẻ con. Nếu bây giờ Seulgi đang buồn--- hả?

Thay vì một lời mắng mỏ, Joohyun thấy minh được bao bọc trong vòng tay mạnh mẽ, má áp vào ngực luật sư.

Chúng khá nhỏ, cô thoáng lưu ý.

"Em thật nhỏ nhắn."

Seulgi gầm gừ, ôm cô chặt hơn nữa.

"Sau đó, em có thể ôm chị bao lâu em muốn vì chị sẽ không chết ngạt vì bộ ngực của em."

Joohyun bật cười, âm thanh bị bóp nghẹt vì ép vào người bạn cùng phòng. "Tại sao còn ôm chị?"

"Moonbyul nói rằng chị cần một cái ôm lớn. Và em cũng vậy."

Joohun cau mày. Luật sư đã làm gì trong hai ngày qua? Tuy nhiên, cô vẫn gật đầu, cánh tay nhỏ đưa lên ôm chặt lấy Seulgi, nhắm mắt để tận hưởng hơi ấm mà cô nhớ mong hai ngày nay.

"Chị đã rất nhớ em."

Cô cảm thấy Seulgi đặt cằm lên đầu mình, cánh tay uốn éo ôm lấy khung hình nhỏ nhắn của cô. "Yeah, em cũng vậy. Nhưng bây giờ em đã trở lại. Sẵn sàng dẫm chết bất kỳ con nhện nào đến gần chị."

Tại sao dòng chữ đó lại có ý ẩn dụ? Toàn bộ tình huống này bốc mùi của phép ẩn dụ nào đó mà Đức Chúa Trời đang đưa họ đi qua.

Seulgi buông cô ấy ra, vỗ nhẹ đầu trước khi nhìn xung quanh để tìm thứ gì đó khiến cô giậm chân tại chỗ. Cô tìm thấy một cái thùng đầy bụi và đựng bàn chải.

Joohyun co rúm người lại. Đó là một bộ màu hồng, cô thực sự không muốn nó bị hủy hoại bởi con nhện.

"Không thể dùng cái khác sao?"

Seulgi nhìn cô đầy ẩn ý. "Đôi khi chị phải làm bẩn chúng, Joohyun."

Được rồi, Chúa ơi. Dù bạn là ai, xin hãy dừng lại với những ẩn dụ.

Seulgi đưa tay ra, một nụ cười thật tươi trên khuôn mặt ngốc nghếch xinh đẹp.

"Thôi nào, hãy giết con nhện đó."

Joohyun nhìn bàn tay đầy nghi ngờ. Cô sẽ làm gì khi cầm nó? Dù sao thì Seulgi cũng sẽ làm mọi việc. Cô chỉ nên đứng một bên tự đau đớn khi nhìn thấy con nhện xấu xí đó đã chết.

Nhưng, nếu Seulgi đang yêu cầu cô ấy đưa tay, cô phải cầm nó? Cô không muốn Seulgi ở một mình. Ít nhất thì cô chỉ có thể đứng đó và làm hoạt náo viên chứ?

Cô cũng muốn nhìn thấy con nhện đó chết.

Cô đan các ngón tay của mình với Seulgi, bắt đầu nhiệm vụ của họ.

"OK, chỉ cần giữ tay em, Joohyun. Và lùi lại. Chuyện này sẽ trở nên lộn xộn."

Khi Seulgi từ từ mở cánh cửa ra, Jooohyun cảm thấy cánh tay của cô bạn cùng phòng cũng đang run lên.

Seulgi, em ấy cũng sợ. Nhưng vẫn bước lên và làm những gì Joohyun không làm.

Cô cảm thấy xấu hổ. Vì rất nhiều lí do.

Joohyun kiên cường giữ lấy người bạn dũng cảm của mình khi mở cánh cửa, con nhện xuất hiện.

Ôi trời, thật lá xấu xí! Đôi chân đầy lông, con mắt to tròn! Làm thế quái nào mà con nhện trông như thuộc về Amazon Jungle lại nằm trong tủ quần áo của cô!

"Ah, Joohyun. Có vẻ như chị gặp phải tên xấu xa lớn." Seulgi lầm bầm với suy nghĩ giống hệt mình, "Chúng đều theo đuổi quần lót của chị, hả?"

Joohyun không thể không cười nhạo trước trò đùa đen tối này. Thật sai lầm nhưng đồng thời cũng đúng!

"Chà, đừng lo loắng. Chị có một luật sư để bắt tất cả những kẻ xấu." Seulgi tự mãn nói, tay cô đã sẵn sàng. Joohyun nới lỏng một chút, để cho cô tự do thống trị.

Trong nháy mắt, Seulgi quét con nhện lên trên, ngay lập tức đập mặt sau của bàn chải lên cái đầu to lớn của nó.

CÚT!

Joohyun co rúm người khi nhìn thấy nước nhện rỉ ra trên chiếc chổi quét rác và bàn chải quý giá của mình. Cô không buông tha cho Seulgi, để tang dụng cụ làm bếp của mình khi em ấy ra ngoài ném con nhện đã chết.

Cánh cửa lặng lẽ mở ra khi Seulgi bước vào, một lần nữa lại có một khoảng lặng khó xử giữa họ.

Cũng giống như đêm đó hai ngày trước, khi Seulgi đối đầu với cô.

Cô nuốt nước bọt, không biết có nên xin lỗi vì hành động lạnh lùng của mình đêm đó hay không. Cô biết mình đã làm tổn thương Seulgi bằng cách không đáp lại tình cảm chân thành của em ấy.

Trên tực tế, điều tồi tệ hơn là cô đáp lại, sau đó lấy nó đi.

Cô hít thở sâu một mình, quay lại. Seulgi đang đứng trước cửa, vẫn chờ được cho phép vào.

Joohyun thở dài trước vẻ mặt lo lắng của em ấy.

"Chị- chị không khó chịu với em. Vì đã ở xa hai ngày mà không thèm nói."

Được rồi, có lẽ cô đã hung hăng thụ động một chút.

Seulgi gục vai vì thất bại. "Chị nhất định khó chịu."

Joohyun hí hửng. Nhưng cô không có nhiều thời gian để mở rộng vòng tay vủa mình cho luật sư đang bĩu môi.

"Chị vừa nhìn thấy một con nhện mới chết. Hãy ôm chị và chị sẽ tha thứ cho em."

Luật sư tiến hai bước dài và Joohyun ngay lập tức được trở lại trong vòng tay ấm áp đó. Cô thở dài, rúc vào nơi trú ẩn an toàn của mình.

Joohyun sợ rằng cô có thể nghiện sự ấm áp này. Nhưng cô cũng bắt đầu không quan tâm. Nếu cô đã được ban cho một điều tốt đẹp trong cuộc đời, cô là ai để từ chối nó?

Cô cảm thấy Seulgi áp má mình vào đầu, nhẹ nhàng nói phía trên cô.

"Điều đó bây giờ không quá khó phải không? Tất cả những gì chị phải làm là yêu cầu sự giúp đỡ. Nếu không chị sẽ thiêu rụi nơi này."

Joohyun cười khúc khích, cảm xúc nghẹn lại trong cổ họng. Đúng vậy, cô đã ở trong chế độ tự hủy bản thân trong một thời gian dài như vậy.

Nhưng có sự khác biệt giữa con nhện và chúng.

"Chị không nghĩ rằng em có thể giúp chị đối mặt với anh ta, Joohyun?" Seulhi hỏi, lần này không giữ im lặng trước sự im lặng của chị ấy. "Anh ta thậm chí không phải một con cá lớn. Anh ta là một tên ngốc thậm chí không buồn dọn dẹp dấu vết của mình."

"Một khi chị đã đối mặt với con quái vật, Joohyun, ngay cả những bóng tối cũng khiến chị sợ hãi." Joohyun đáp lại không sót một nhịp --- đợi đã. Seulgi đang nói về cái gì vậy?

Đừng nói với cô . . .

Reng!

Cả hai người đều nhìn vào điện thoại của Joohyun nằm bên cạnh tấm nệm. Cái tên vừa lóe lên đã khiến trái tim nữ tiếp viên hàng không chấn động.

Seulgi buông cô ra, cúi xuống nhận điện thoại. Cô giơ nó lên, đôi mắt của cô biết điều gì diễn ra.

"Là hắn, phải không?"

------

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro