🍊 Chương 102
Chương 102
Hôm nay Thẩm Hàm cùng Cao Khánh Ca còn có Khổng Cố Ly ăn cơm, Khổng Cố Ly đã ký thực tập với công ty thành phố, Thẩm Hàm cùng Cao Khánh Ca thi cuối kỳ kết thúc, mấy người chuẩn bị ở về nhà nấy trước.
Thẩm Hàm tựa hồ ít liên hệ với người nhà, một học kỳ hắn cũng chỉ nhận được mấy cuộc gọi, cùng mấy tin nhắn, nội dung là thăm hỏi đơn giản, có đôi khi thậm chí không quan tâm.
Thẩm Hàm thấy không sao cả, hắn luôn không tin tình thân, nếu có gặp cha mẹ anh em thì hắn rất vui, nhưng nếu không, hắn cũng sẽ không cưỡng cầu.
Cao Khánh Ca cũng không tính về nhà lâu, vì xã đoàn có rất nhiều hoạt động, anh cần chỉ đạo, tất nhiên anh cũng không muốn đối mặt với người nhà, anh biết sớm muộn gì mình cũng sẽ làm họ đau lòng, giống như Khổng Cố Ly.
Tuy lúc sáng Khổng Cố Ly và người nhà đã làm hoà, thế nhưng xấu hổ vẫn còn, cũng bởi vậy anh ta đã tìm lý do tết không về nhà.
Từng người đều có tâm tư, nhưng không ảnh hưởng tới việc bọn họ cùng uống rượu.
Ba người ăn lẩu, rõ là ba lại vẫn muốn một phòng đơn dù có thêm tiền, đều là gay, họ có nhiều điều hiểu rõ, có nhiều chuyện khi ở trong sảnh họ khó mà nói.
Phòng đơn rất lớn, đủ chỗ cho 13-14 người, ba bọn họ ngồi cùng nhau, bên cạnh còn mười cái ghế đều trống không, nhìn qua có chút buồn cười.
Thẩm Hàm gọi chút thịt và đồ ăn, Cao Khánh Ca gọi mấy chai bia, Khổng Cố Ly khinh bỉ nhìn hai người họ nói hai người có bệnh, còn ngược chó độc thân.
Cao Khánh Ca hôn sườn mặt Thẩm Hàm, không để ý tới Khổng Cố Ly.
Thẩm Hàm cũng mặc kệ, hắn phụ trách ăn, ba người ăn 10 phút, ăn được lưng lửng bụng thì bắt đầu nói chuyện trời nam biển bắc, vừa nói vừa uống rượu, thế mà bất giác trong vòng 1 tiếng rưỡi ba người uống 2 thùng bia.
"ĐM, sắp căng chết, tôi đi WC." Khổng Cố Ly nói.
Thẩm Hàm, Cao Khánh Ca cũng không tốt chỗ nào, Khổng Cố Ly ra khỏi phòng đơn, hai người họ cũng đi theo.
Ba người đều giải quyết xong, đang xiêu xiêu vẹo vẹo, lòng Thẩm Hàm giật mình, hắn muốn kéo Cao Khánh Ca né tránh, lại vì tác dụng của cồn mà lệch khỏi dự đoán, hai người cùng ngã xuống đất, bên cạnh Khổng Cố Ly cười ha ha nói hai người là ngốc x, đang cười, phía sau bỗng nhiều thêm một người, có thứ gì đó che miệng, chỉ chốc lát sau, Khổng Cố Ly hôn mê.
Thẩm Hàm, Cao Khánh Ca chậm rãi đứng lên, nhìn bốn người, hai người chậm rãi giơ tay.
"Chúng tôi phối hợp, cho nên không cần làm chúng tôi hôn mê, bằng không các ngươi nâng ba người 'uống nhiều quá' dễ khiến hoài nghi, không phải sao?" Cao Khánh Ca giơ tay, vô cùng bình tĩnh thong dong.
Bốn người rõ ràng không phải nhân vật đơn giản, đã trải qua nhiều thế giới, chút ánh mắt vẫn phải có, bốn người này ánh mắt không thâm trầm, không né tránh, tràn ngập lực lượng như họ có một loại tín ngưỡng kiên định, cũng bởi trong mắt họ còn có một thứ là mâu thuẫn.
Mâu thuẫn khiến Thẩm Hàm biết bốn người họ có lẽ cũng không muốn làm chuyện này, thế nên có thể xuống tay từ bốn người, nhưng giờ ba bọn họ muốn chạy trốn là không thoát, bốn người này tuyệt đối là cao thủ.
Vô cùng phối hợp, Thẩm Hàm và Cao Khánh Ca theo bốn người rời đi, Khổng Cố Ly cũng vì "Say rượu" mà bị họ kéo đi, còn tính tiền thay, Thẩm Hàm nhìn ông chủ, ông chủ cũng chỉ gật đầu, hắn biết hẳn là bốn người tìm cớ, nói bọn họ say nên mình thanh toán.
Đối với chuyện này, Thẩm Hàm tỏ vẻ có người mời khách, sao lại không thích.
Rất nhanh mấy người đã bị đưa đến một biệt thự, biệt thự cách trung tâm không xa, bên trong có mấy biệt thự nhỏ, đều là một cửa một viện, Thẩm Hàm nghĩ thầm, biệt thự có giá bán phỏng chừng là ngàn vạn trở lên, xem ra người "mời" bọn họ tới là người có tiền.
Thẩm Hàm bình tĩnh, Cao Khánh Ca cũng thế, Khổng Cố Ly vẫn ngủ.
Bốn người đưa họ đến nhìn nhau, gật đầu ra ngoài, nhưng họ đều không đi, mà canh giữ ở cửa.
"Tiểu Hàm, em thấy thế nào?"
Thẩm Hàm nghĩ nghĩ nói: "Em cũng không biết sao lại thế này, nhưng lòng em có suy đoán."
Cao Khánh Ca nhìn Thẩm Hàm nói: "Em đoán là Kỳ Tích Mấy Đồng?"
Thẩm Hàm gật gật đầu, "Em ở thế giới này cũng không có đắc tội người đặc thù nào, mà mỗi thế giới, người đối đầu với em cơ hồ đều là vai chính, một đời này hẳn cũng không ngoại lệ."
"Kỳ Tích Mấy Đồng là vai chính? Vì sao?" Cao Khánh Ca thật sự không nghĩ ra, người nọ ngoài diện mạo tương đối xuất sắc, rốt cuộc có đặc thù gì.
Thẩm Hàm mở tay tỏ vẻ hắn cũng không biết, vai chính hắn gặp được, không mất não thì cũng kỳ ba, có lẽ thật sự có thế giới vai chính là người đáng tôn trọng và tín nhiệm, đáng tiếc mấy người Thẩm Hàm gặp, đều không ngoại lệ, đều không phải người tốt lành.
Nhưng không sao, dù là ai, đều có sơ hở, Thẩm Hàm nhìn cảnh vật chung quanh nói: "Trước không nói cái này, chúng ta ngẫm xem làm thế nào mới có thể chạy đi, với lại đánh thức tên này trước."
Thẩm Hàm chỉ chỉ Khổng Cố Ly trên mặt đất nói.
Cao Khánh Ca tiến lên, duỗi tay véo đùi Khổng Cố Ly, Khổng Cố Ly ăn đau, ngao một tiếng.
Cao Khánh Ca quay đầu lại nhìn về phía Thẩm Hàm, "Tỉnh."
Khổng Cố Ly cạn lời mà bò dậy, còn không rõ tình hình, bốn người ở ngoài kia nghe tiếng bước vào.
"Sao thế?"
Thẩm Hàm trả lời: "Không sao, vừa rồi không cẩn thận đụng tới bạn, bị chúng tôi đánh thức."
Khổng Cố Ly vẫn mơ mơ màng màng, vẻ mặt ngờ nghệch, bốn người thấy họ không làm gì, vì thế nói một câu "Mấy người đừng nói chuyện" rồi lại ra ngoài.
Thẩm Hàm không để ý tới Khổng Cố Ly còn ngờ ngệch, nói với Cao Khánh Ca: "Bốn người hẳn không phải người xấu, từ cách nói chuyện đến cử chỉ hành động, đều rất chỉnh tề, rất có kỷ luật, em đoán họ nghe lệnh làm việc, còn việc ra sao họ không thể quyết, thế nên họ chỉ có thể cố gắng cư xử tốt với chúng ta một chút, thậm chí khi chúng ta đến nơi này, họ cũng không trói."
Cao Khánh Ca gật đầu nói: "Ừ, anh cũng có cảm giác này, nhưng nếu vậy, khả năng là Kỳ Tích Mấy Đồng lại tăng, vì ba gã hình như là thị trưởng thành phố, tuyệt đối có năng lực làm chuyện như vậy."
"Đúng thế, nhưng có phải thị trưởng ra lệnh không, chúng ta còn chưa xác định, nói không chừng là người nào đó mượn danh thị trưởng."
Khổng Cố Ly tỉnh táo lại, anh ta bò đến trên sô pha ngồi xuống, xoa đầu nói: "Chúng ta đây, làm sao giờ."
Khổng Cố Ly nói xong, có một người từ lầu hai xuống, gã vỗ tay nói: "Mấy người đoán không sai, đúng là tôi mượn danh ba, để họ mời mấy người đến, nhưng thế thì sao, trên thế giới này vì sao lại có nhiều người theo đuổi quyền thế, còn không phải vì quyền thế có thể cho người ta chỗ tốt, tỷ như tôi có thể cho mấy người 'không cẩn thận' mà gặp tai nạn xe, hoặc 'không cẩn thận' mà chết oan chết uổng, sau khi chết, tôi vẫn là tôi, mấy người chết chả ảnh hưởng tới tôi."
Ba người đều nhìn về phía thang lầu, Trâu Nguyên Kỳ tới, vẻ mặt Thẩm Hàm bình tĩnh, vẻ mặt Cao Khánh Ca thong dong, Khổng Cố Ly lại vẻ mặt khó hiểu, người này, mẹ nó, bệnh tâm thần à, trong lòng anh ta nghĩ.
Điện thoại đã sớm bị lấy, họ tất nhiên không thể báo cảnh sát, nhưng Thẩm Hàm có chú ý tới căn nhà này có camera, là camera tiên tiến nhất, không chỉ có hình ảnh rõ ràng, ngay cả âm thanh cũng sẽ thu vào, nghĩ đến đây, Thẩm Hàm hơi mỉm cười, lấy đồ của kẻ địch hủy diệt kẻ địch, thật tốt.
"Thẩm Hàm, biết vì sao bắt cậu không?"
Thẩm Hàm gật đầu nói: "Anh ghen tỵ."
Trâu Nguyên Kỳ sửng sốt rồi cười ha ha, "Không sai, tôi chính là ghen tỵ, dựa vào cái gì, một người mới như cậu có thể nổi nhanh như thế, cậu có cái gì, cậu biết cái gì?"
Thẩm Hàm không trả lời, Cao Khánh Ca lại nói, "Em ấy có kiên cường, có dũng khí, có tài hoa không gì sánh kịp, em ấy biết rất nhiều, học rất nhanh, em ấy thành công là đúng, còn cậu thua, cũng là tự tìm."
Cao Khánh Ca trực tiếp bóc vết sẹo của Trâu Nguyên Kỳ, Trâu Nguyên Kỳ oán hận nhìn Cao Khánh Ca nói "Nếu muốn là người chết đầu, tôi thỏa mãn anh."
Thẩm Hàm cười nói: "Anh ấy không nghĩ, nhưng Trâu Nguyên Kỳ anh so với tôi cao hơn không ít, cũng cường tráng hơn, vì sao phải dùng loại phương pháp này, tìm tôi đánh một trận không phải được rồi sao, thua tôi sẽ rời khỏi giới võng phối thế nào?"
"Chẳng ra gì, tôi không thích đánh nhau, tôi chỉ thích bạo hành."
"Đặc biệt là bạo hành người yếu hơn hay đã suy yếu, đúng không?" Thẩm Hàm nói tiếp.
"Thì sao."
Thẩm Hàm cười trả lời: "Không thế nào, nhưng tôi cảm thấy cậu chọn sai đối tượng rồi."
Trâu Nguyên Kỳ đã xuống lầu, trong tay gã là súng lục loại nhỏ. Thẩm Hàm thấy đồ trong tay gã cũng không sợ hãi nửa phần, hắn nói: "Trâu Nguyên Kỳ, tôi không phải đối tượng anh có thể bạo hành."
Trâu Nguyên Kỳ giơ khẩu súng lên, Cao Khánh Ca và Khổng Cố Ly đều sửng sốt, Thẩm Hàm lại nói: "Bởi vì anh không phải... Đối thủ!"
"Phanh! Đông!"
Tiếng súng vang lên, ngay sau đó là có người té ngã trên đất.
Bốn người ngoài cửa vọt vào, chỉ thấy người ra lệnh cho họ đã bị ba người ấn trên đất.
Thẩm Hàm giơ súng mới vừa cướp được, nói với bốn người: "Tôi biết các người nghe lệnh làm việc, nhưng đạo lý cơ bản các người chẳng lẽ không hiểu? Rõ như ban ngày lại làm bạn tôi hôn mê, mạnh mẽ đưa chúng tôi tới nơi này, nói cách khác, dù thế nào, tội danh bắt cóc đã thành lập."
Bốn người bất động, họ cũng không muốn làm việc này, là tên trên mặt đất ra lệnh, thậm chí còn uy hiếp họ, nếu không làm sẽ khiến họ mất bát cơm, cho nên bốn người mới không thể không theo Trâu Nguyên Kỳ lên thuyền tặc, giờ phút này nghe Thẩm Hàm nói vậy, bọn họ cũng ảo não muốn chết.
"Nhưng chúng tôi sẽ không so đo, vậy mấy người có khả năng sẽ được miễn tai ương lao ngục, cho mấy người một cơ hội, gọi ông chủ chân chính tới, nếu không, chúng tôi sẽ dưới tiền đề "Tự cứu" làm chuyện chúng tôi có thể, nếu súng trong tay 'không cẩn thận' bắn vào người trên đất, mấy người cũng đừng mong thoát."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro