🍊 Chương 56
Chương 56
Ánh sáng sớm mai dừng trên mặt người tới, hai mắt vốn hung ác nham hiểm nhìn qua càng thêm đáng sợ, tiếng ông ta như không phải tiếng người, như tiếng địa ngục truyền đến, khàn khàn âm trầm.
"Cút!" Ánh mắt Lang Vương dừng trên người Thẩm Hàm, nếu như Thẩm Hàm không cút, ông ta sẽ lập tức ăn Thẩm Hàm.
Thẩm Hàm thả tay Lâm Chi Túy, đứng lên nhìn thẳng Lang Vương, hắn đè thấp giọng nói: "Ta từ chối."
Lang Vương hung hăng nhìn chằm chằm Thẩm Hàm, cắn răng không nói "Tìm chết", lại không động Thẩm Hàm, mà nhìn bên cạnh bàn, lạnh lùng hỏi: "Hắn đang làm gì?"
Thẩm Hàm quay đầu lại nhìn Lâm Chi Túy trả lời: "Tẩy kinh phạt tuỷ."
Lang Vương cả kinh, rồi sau đó tiếp tục lạnh lùng mà nói: "Kinh mạch và yêu cốt (xương yêu) của hắn đều rất tốt, không cần phải làm thế."
"Đã bắt đầu rồi, không thể dừng."
Lang Vương lại lần nữa hung hăng, nhìn chằm chằm Thẩm Hàm, cuối cùng vung tay, đi rồi, lưu lại Thẩm Hàm có chút không thể hiểu được mà nhìn bóng dáng ông ta, chung quy cũng từ bỏ, không nghĩ tiếp.
Nhưng một đời trước, 1 năm sau, đúng là Lang Vương muốn giết Lâm Chi Túy, như vậy hiện tại sao ông ta lại đến xem y?
Lâm Chi Túy lại bắt đầu run rẩy, trán nhíu chặt, Thẩm Hàm lại lần nữa ngồi bên cạnh, tay đặt lên tay Lâm Chi Túy, dần dần, Lâm Chi Túy lần thứ hai khôi phục bình tĩnh, chẳng qua mồ hôi trên chán không dừng.
3 canh giờ sau, Lâm Chi Túy rốt cuộc tỉnh lại, vừa mở mắt, y nhìn thấy Thẩm Hàm đang ngồi trước mặt, mà tay hai người còn luôn nắm.
Sung sướng bao phủ, khoé môi Lâm Chi Túy nhếch lên, Thẩm Hàm thật sự không có đi, thật tốt.
Thẩm Hàm nhắm mắt dưỡng thần, cảm nhận được Lâm Chi Tuý có động tĩnh, cũng mở mắt, nhưng vừa mở mắt, hắn sửng sốt, người đàn ông trước mặt nào còn lạnh lùng, bình thản, cô đơn, người trước mặt tươi cười mới nở, mắt cong cong mí mắt che khuất một nửa, lông mày sắc bén cũng nhu hoà như gió xuân phất qua mặt, như tuyết đông, Thẩm Hàm nhìn nụ cười mà rung động.
Muốn nói gì đó mà còn chưa kịp nói ra, Lâm Chi Túy trước mặt đã bám vào người, hôn môi Thẩm Hàm.
Ngay từ đầu, Thẩm Hàm có vài phần kinh ngạc, nhưng sau thì bắt đầu trầm mê, vì nụ hôn này từ dịu dàng đến nhiệt tình, từ trúc trắc đến mạnh mẽ, cảm giác quen thuộc, quả nhiên thay đổi, quả nhiên người yêu theo mình tới.
Đầu lưỡi tiến vào khoang miệng tựa hồ quá mức quyến luyến, lưu luyến không muốn rời đi, thẳng đến khi Thẩm Hàm thở không ổn, Lâm Chi Túy mới thả ra.
Đôi môi tách ra, trán hai người chạm, môi cùng môi tựa hồ còn chạm, hiện tại cả người Lâm Chi Túy không có sức lực, nhưng dù vậy y cũng không muốn tách khỏi Thẩm Hàm.
"Thật tốt, em không đi." Lâm Chi Túy nói.
"Tự mình tắm rửa, sau đó thì đi ngủ, yên tâm ta ở bên chàng."
Lâm Chi Túy nhớ tới dáng vẻ lúc Thẩm Hàm tỉnh lại, trên mặt quẫn, dùng quyết Làm sạch, dính nhớp biến mất.
Thả Thẩm Hàm, Lâm Chi Túy nằm trên giường, rồi sau đó mắt nhìn thẳng Thẩm Hàm, như thể nếu Thẩm Hàm không ngủ, chính là tội ác tày trời.
"Em đã nói ngủ cùng ta."
Than nhẹ một hơi, Thẩm Hàm đi đến sườn giường, nằm bên Lâm Chi Túy, nói: "Ừ, cùng chàng."
Đã qua vài thế giới, Thẩm Hàm có lý giải khác với chữ "cùng", vì tình yêu không chịu nổi năm tháng mài mòn, nói là vĩnh viễn, có đôi khi thật sự là mộng tưởng, hắn nhìn sinh ly tử biệt, cũng tiếp xúc với rất nhiều cái gọi là chia tay "Bất đắc dĩ", mà làm bạn, đáng quý cỡ nào, mỗi một thế giới tới giai đoạn già cả, hắn đều sẽ càng thêm lý giải.
Càng nhiều lúc, dịu dàng làm bạn, so với tình cảm mãnh liệt càng thêm trân quý, cũng khó có được, mà Thẩm Hàm nói "Cùng người", là thật sự ở cùng, sống chết cũng không thể tách rời.
Lâm Chi Túy cũng không biết trong lòng Thẩm Hàm suy nghĩ cái gì, y thấy Thẩm Hàm nằm bên người, yên lặng cầm tay, rồi sau đó mười ngón tay đan vào nhau.
Cảm tình không cần nói nhiều, tâm linh tương thông là được.
Lâm Chi Túy nặng nề ngủ, Thẩm Hàm cũng ngủ, chẳng qua một giấc này hắn ngủ không yên, vì hắn luôn cảm thấy Lang Vương đã đến, tuyệt đối không phải đơn giản như vậy.
Nắng sớm mờ mờ, Thẩm Hàm chậm rãi mở to mắt, Lâm Chi Túy bên người ngồi xếp bằng, củng cố tu vi, Thẩm Hàm hơi hơi mỉm cười, nói với Lâm Chi Túy: "Sớm."
Lâm Chi Túy lập tức mở to mắt, tuy trên mặt không cười, nhưng Thẩm Hàm nhìn ra được y vui vẻ.
"Sớm, có đói bụng không, ta tìm chút trái cây tới ăn."
"Không cần, ta hiện tại không cần ăn, hẳn cũng không có việc gì."
"Ăn một ít sẽ càng tốt, bằng không ta dẫn em tới chợ con người xem."
Thẩm Hàm gật gật đầu, nếu hắn không nhớ lầm, đời trước, Lâm Chi Túy còn có đan Phúc Thanh, đồ kia là tán tu làm ra, đối với tu vi rất có ích, lấy được lại nhẹ nhàng, cơ bản không phí sức, nhưng đối với Lâm Chi Tuý sau này lại rất quan trọng, vì thứ này có thể làm Lâm Chi Tuý đang điên cuồng mất trí tỉnh táo lại.
Một đời trước, lúc sắp nhập ma, Lâm Chi Túy dùng đan Phúc Thanh, nên lúc đối mặt với dục vọng giết chóc đẫm máu, y dừng bước, tu vi tiến giai, cũng giết Lang Vương ở đêm 15.
"Được, vậy đi nơi con người tụ tập xem đi."
"Ừ. Còn có, Tuý vũ thật sự là gạt ta sao?"
Thẩm Hàm nhìn chằm chằm Lâm Chi Túy, gằn từng chữ một nói: "Đúng vậy, lừa chàng, về sau không được lại nói chữ nhảy!"
Lâm Chi Túy gật gật đầu, "Được."
Thẩm Hàm cạn lời, nhưng đối mặt với vành tai hồng, không tiện nói lời tàn nhẫn.
Ai, thôi thôi, một đời trước, Lâm Chi Túy trầm mê tu luyện, không có chuyện tình cảm đáng nói, một đời này có, Thẩm Hàm mới phát hiện y lớn lên tuấn lãng bao nhiêu, ở trên phương diện tình cảm vụng về bấy nhiêu.
Vốn Lâm Chi Túy muốn dẫn Thẩm Hàm bay tới chợ con người, nhưng Thẩm Hàm từ chối, vì hắn không muốn Lâm Chi Túy lại ôm công chúa, hai người tới thôn trang gần nhất, thuê chiếc xe bò, lắc lư vào thành.
Đúng vậy, Thẩm Hàm có tu vi rất thấp, bản thân hắn cũng mới sống 20 năm, mà 20 năm tu vi so với yêu quái 100 năm, quá yếu.
Lâm Chi Tuý có tu vi khoảng 200 năm, tất nhiên tuổi thật của Lâm Chi Túy không phải 200 tuổi, trên thực tế, y cũng mới sống 30 năm, chẳng qua tu vi y tăng trưởng quá nhanh, y tu luyện 10 năm đã bằng tinh quái bình thường tu luyện năm sáu mươi năm.
Nếu không tính sai, tu vi của Lang Vương đại khái là 900 năm, này ở Yêu giới đã rất lợi hại, tựa hồ Yêu Vương cũng mới có tu vi 1000 năm.
Yêu Vương?
Thẩm Hàm nhớ tới nguyên chủ, chính vì Yêu Vương điểm hóa mới thành tinh, nhưng hắn không có một chút ký ức nào về Yêu Vương?
Xe bò lảo đảo lắc lư, đi rất chậm, Thẩm Hàm ngồi sau xe bò thanh thản mà dựa vào vai Lâm Chi Túy, như vô tình nói: "Mấy ngày hôm trước, Lang Vương đã tới."
Thân thể Lâm Chi Túy nháy mắt cứng đờ, Thẩm Hàm có thể tinh tường cảm nhận được, vì Lâm Chi Túy vốn nhàn nhã để mình dựa vào, đột nhiên ngồi thẳng tắp.
"Có chuyện gì? Là lúc ta dùng lô Sùng Minh sao? Hắn không làm khó dễ em chứ?"
Thẩm Hàm dựa vào Lâm Chi Túy, cũng không đứng dậy, mà duỗi tay nhéo mũi Lâm Chi Túy nói: "Hình như không có việc gì, lúc chàng dùng lô Sùng Minh, không có khó xử ta."
"Hắn nói cái gì?"
Lâm Chi Túy tựa hồ vẫn không yên tâm, nhìn kỹ Thẩm Hàm, xác nhận hắn thật sự không có việc gì.
"Cái gì cũng không nói, biết chàng tẩy kinh phạt tuỷ thì đi rồi."
Trán Lâm Chi Túy hơi hơi nhăn lại, Thẩm Hàm hỏi y: "Lang Vương là muốn làm gì, trong lòng chàng hiểu rõ đúng không?"
Trán Lâm Chi Túy không thả lỏng, con ngươi như hồ sâu màu đen, như có dao động, nhiễu loạn tiếng lòng Thẩm Hàm.
"Ừ, nhưng giờ ta không thể nói cho em."
Thẩm Hàm cũng không tức giận, chỉ cười hỏi: "Vậy khi nào có thể nói cho ta."
Lâm Chi Túy cúi đầu, hôn đỉnh đầu Thẩm Hàm nói: "Chờ ta mạnh mẽ có thể giết hắn."
Thẩm Hàm lần này cũng ngậm miệng, vì nếu Lâm Chi Túy nói vậy, nói cách khác mâu thuẫn giữa y và Lang Vương không thể điều hòa, mà hiện tại Lang Vương lại không động thủ với Lâm Chi Túy, vì cái gì?
Nếu lúc sau, Lâm Chi Túy trở nên càng thêm lợi hại, ông ta ra tay không phải càng thêm phiền toái sao?
Lâm Chi Túy xác thật không hiểu cặp cha con này, nhưng hắn nghe ra Lâm Chi Túy và Lang Vương cần chết một, mà họ đều không hy vọng là mình.
Chờ một chút, có lẽ còn có một loại khả năng, đó chính là đại nạn của Lang Vương sắp tới rồi?
Ở Yêu giới có loại tình hình này, chính là sau khi tu vi đạt tới trình độ nhất định, thời gian dài tu vi không thể tiến giai, như vậy họ sẽ trở nên già, thẳng đến khi chết đi, nhưng nếu có thể sử dụng yêu đan của kẻ mạnh khác kích thích, như vậy có khả năng lại tiến giai.
Trách không được Thẩm Hàm luôn cảm thấy Lang Vương nhìn qua có chút không khoẻ, nói không chừng vẻ ngoài là ông ta cố sửa, mà tiếng lại không cách nào sửa, nên nghe khàn khàn mà âm trầm, như một ông già.
Trong cơ thể Lâm Chi Túy có máu rồng, yêu đan của y tự nhiên trân quý vô cùng, nhưng giờ tu vi y quá thấp, không có tác dụng, nếu có 500 năm tu vi, thậm chí là 400 năm, như vậy yêu đan của y như tiên đan linh dược.
Với lại, nếu Lang Vương thật sự xảy ra vấn đề, lấy năng lực của ông ta, nói không chừng có thể đoạt xá (cướp xác), mà tốt nhất, tất nhiên là Lâm Chi Túy có quan hệ huyết thống.
Lang Vương phái những người đó tới giám thị Lâm Chi Túy, nói không chừng là vì bảo vệ y, phòng ngừa yêu đan của Lâm Chi Túy bị người khác cướp đi?
Nói cách khác, Lang Vương sợ Lâm Chi Túy mạnh hơn, lại sợ y không mạnh, tóm lại đều phải khống chế y trong lòng bàn tay mới được.
Nhưng 3 người kia công kích Lâm Chi Túy, sao họ không nhúng tay?
Thật ra cơ bản những gì Thẩm Hàm nghĩ đều đúng, có cái duy nhất hắn không nghĩ tới là người của Lang Vương không ra tay, vì họ rất rõ, ba người tuyệt không phải đối thủ của Lâm Chi Túy.
"Suy nghĩ cái gì?" Lâm Chi Túy hỏi Thẩm Hàm.
"Suy nghĩ lần trước chàng đi mua quần áo, cửa hàng kia còn quần áo khác."
Thẩm Hàm nói xong, Lâm Chi Túy lập tức nghĩ đến khi kinh mạch Thẩm Hàm bị hủy, y mua quần áo, trên yếm lộ ra đầu v.ú, phía dưới quần, hạ bộ cũng mở ra, vừa lúc có thể nhìn thấy vật nhỏ đáng yêu của Thẩm Hàm.
Lỗ tai lập tức hưởng ứng kêu gọi mà đỏ hồng, Lâm Chi Túy nói: "Khẳng định có!"
Thẩm Hàm cười như không cười mà ngẩng đầu, nhẹ nhàng mổ bên môi Lâm Chi Túy, mỉm cười nói: "Mua mấy bộ, chàng mặc cho ta xem."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro