Chương 67
Thẩm Hàm xem như thấy rõ bản chất của Phương Vũ Luân, đó chính là trong ngoài bất nhất, nhìn qua vẻ mặt không cảm xúc, áo mũ chỉnh tề, đáng tiếc lại là kẻ háo sắc đầy dục vọng, Thẩm Hàm nhớ rõ vị đồng chí học thần này trước kia cũng không thích nam, đúng rồi, cậu nói với Bệ Hạ mình không phải yêu đương đồng giới.
Nhìn sườn mặt Phương Vũ Luân, Thẩm Hàm thầm nghĩ, người quả nhiên là sẽ thay đổi, vị đồng chí học thần này, ngay cả tính hướng còn thay đổi.
Thẩm Hàm biết thẳng nam chân chính sẽ không bẻ cong nổi, có thể biến cong thật ra chính bản thân có khuynh hướng gay.
Hôm nay, sau tiết 2, Thẩm Hàm từ WC trở về, bị Vương Tử Liên gọi lại.
Đi học 4 tháng, Thẩm Hàm tận lực tránh tiếp xúc cùng Vương Tử Liên, mà Vương Tử Liên cũng như một đời trước, lớp trưởng ban 1 lớp 7, là bảo trong mắt giáo viên, nam thần trong mắt nữ sinh, cũng giống đời trước, cậu ta coi trọng Thẩm Hàm, từ ánh mắt đầu tiên đã thích.
Nhưng một đời trước, sắp vào lớp 11 Vương Tử Liên mới thổ lộ, vì lớp 10 Thẩm Hàm cơ hồ sẽ không đi học, chơi đùa với đám bạn xấu.
Một đời này, Thẩm Hàm vào lớp 10 đã không còn liên hệ với đám côn đồ kia, mà đám côn đồ kia đời trước thật ra cũng không liên hệ Thẩm Hàm, là Thẩm Hàm bám lấy họ, nên đến bây giờ mới thôi, Thẩm Hàm sống rất yên bình.
Nhìn Vương Tử Liên đẹp trai trước mặt, đôi mắt Thẩm Hàm hơi nhắm, không thân thiện lắm hỏi: "Có việc?"
Vương Tử Liên cười ôn hòa, hàm răng chỉnh tề lộ ra, "Thẩm Hàm, tôi có lời muốn nói với cậu, giữa trưa tan học, có thể ở phòng học chờ tôi một lát không?"
Thẩm Hàm lắc đầu trả lời: "Không được, giữa trưa tôi hẹn ăn cơm cùng người khác."
Vương Tử Liên lại cười nói: "Tôi biết, Phương Vũ Luân lớp 8, các cậu không phải vẫn luôn cùng ăn cơm trưa sao, thiếu một lần cũng không có gì đi, với lại, tôi cũng không phải không cho cậu ăn cơm, nói xong thì cậu có thể đi ăn cơm."
Thẩm Hàm lại lắc đầu nói: "Không được, hẹn cậu ấy trước, cậu ở sau, nên xin lỗi."
Thẩm Hàm lướt qua Vương Tử Liên, trong hàng hiên, người tới lui không ít, nhưng tất cả mọi người đều tốp năm tốp ba nói chuyện, cũng không để ý Thẩm Hàm nói chuyện với Vương Tử Liên, hoặc là nói, dù để ý, cũng sẽ không đứng nghe họ nói.
Vương Tử Liên thấy Thẩm Hàm phải đi, cuống lên kéo tay Thẩm Hàm, mà Phương Vũ Luân từ cửa sau lớp 8 ra, nhìn thấy một màn này, lập tức đi qua, chẳng qua cậu còn chưa tới, Thẩm Hàm đã tránh tay Vương Tử Liên.
"Còn có việc?" Giọng Thẩm Hàm càng thêm không thân thiện.
Vương Tử Liên thấy Thẩm Hàm tức giận, người ôn hòa lời nói càng ôn hòa, nghe lên giống như lấy lòng, Vương Tử Liên nói: "Thẩm Hàm đừng vậy được không, tôi thực sự có lời muốn nói, cậu không cần trốn tránh tôi."
Thẩm Hàm lui về phía sau một bước, cánh tay dựa vào hàng hiên: "Vậy ở chỗ này, nói đi."
Phương Vũ Luân lúc này cũng đi qua, giọng trầm thấp, "Sao thế này, Thẩm Hàm?"
Vương Tử Liên vốn thấy Thẩm Hàm kiên quyết, thật sự tính thổ lộ ở hàng hiên, dù sao cậu ta không chịu nổi, mỗi ngày nhìn thấy Thẩm Hàm xinh đẹp, ngồi trước mình, lại trước nay không để ý tới mình, cậu ta muốn có câu trả lời.
Nhưng giờ phút này, Phương Vũ Luân cũng tới, lời nói cũng mạnh mẽ nuốt lại bụng, chỉ có thể lui bước mà xin: "Vậy khi nào cậu rảnh, tôi chỉ cần 10 phút là được."
Thẩm Hàm nghĩ nghĩ, biết Vương Tử Liên khẳng định muốn cùng mình nói chuyện, muốn tránh cũng tránh không được, nên dứt khoát nói: "Vậy chiều nay tan học đi."
Thẩm Hàm nói xong, nói với Phương Vũ Luân đối diện: "Nếu vậy, chiều nay cậu về nhà trước đi."
Phương Vũ Luân nhìn chằm chằm Thẩm Hàm nói: "10 phút mà thôi, tôi chờ cậu."
Bên cạnh, Vương Tử Liên rất buồn bực, cậu ta nói là 10 phút, nhưng nếu có thể ở cùng thêm, nói thêm vài lời, vài câu, cậu ta cũng vui, hiện tại Phương Vũ Luân nói như vậy, cậu ta thật sự không có lý do ở cùng Thẩm Hàm.
Thẩm Hàm gật gật đầu, trả lời Phương Vũ Luân: "Cũng được."
Đối với lời Phương Vũ Luân, Thẩm Hàm rất vừa lòng, nhưng giữa trưa, hai người cùng ăn cơm, không khí lại có chút xấu hổ, cuối cùng Thẩm Hàm nghĩ nghĩ nói: "Tôi và Vương Tử Liên không có gì."
Phương Vũ Luân cũng chỉ đáp "Ừ" rồi không nói, thời gian gần hết, Phương Vũ Luân nhìn chằm chằm Thẩm Hàm, nghiêm túc mà nói: "Sau khi tan học 10 phút, tôi tới tìm cậu."
Giọng Phương Vũ Luân cực kỳ nghiêm túc, Thẩm Hàm nghe xong, không chút nghi ngờ, 10 phút sau, nếu hắn không ra, Phương Vũ Luân sẽ đến lớp 7 bắt.
Hơi hơi mỉm cười, Thẩm Hàm trả lời: "Được."
Buổi chiều học hoá, lý và địa, hoá và địa còn ổn, nhưng lý đối với Thẩm Hàm mà nói thật khó, vốn Thẩm Hàm học lý không tốt, giờ nhặt nhạnh kiến thức cũng khó, nhớ lần thi đầu lúc nhập học, nhìn điểm lý của mỗi người, Thẩm Hàm đều thấy mặt đỏ, đã qua ngàn năm, quên đến sạch sẽ không còn gì, Thẩm Hàm không chịu nổi thành tích lót đế của mình.
Tuy hiện tại Thẩm Hàm đã theo được đại khái, vậy cũng chỉ đạt trung bình, nhưng hắn không so đo, dù sao cách thời gian thi đại học còn rất lâu, hắn không vội, cả cấp 3, hắn chỉ cần cuối cùng bay vọt.
Bởi vì chương trình học đều đã nói xong, giờ là giai đoạn ôn tập, nên giao viên lý để họ làm bài thi.
Thời gian quá nhanh, đến lúc tan học, Thẩm Hàm quen thói, dọn đồ vào cặp, Sư Hiểu ở phía trước kêu kêu quát quát kéo Nghiêm Âu Lãng chạy, Thẩm Hàm cũng vừa muốn cất bước, bất ngờ nhớ tới Vương Tử Liên, lúc này mới lại ngồi về.
2-3 phút sau, trong phòng học đã trống, Thẩm Hàm quay đầu lại hỏi Vương Tử Liên: "Chuẩn bị chưa, nói đi."
Vương Tử Liên còn đang tự khuyến khích, nghe Thẩm Hàm nói, trong lòng có chút không thoải mái, nhưng nhìn Thẩm Hàm đẹp đến kỳ cục, Vương Tử Liên nuốt nuốt nước miếng nói: "Thẩm Hàm, cậu chán ghét tôi sao?"
Thẩm Hàm lắc đầu trả lời: "Tôi không ghét cậu, tất nhiên cũng không thích cậu, bạn học mà thôi, biết tên họ là đủ rồi."
"Cậu đối với tất cả mọi người đều như vậy sao?"
"Không, phần lớn đều là như thế này, có 3-4 người không phải vậy." Thẩm Hàm trả lời.
Bởi vì Thẩm Hàm trả lời đến trắng ra, thẳng thắn thành khẩn, nên mới càng khiến người ta đau lòng, vì Vương Tử Liên biết Thẩm Hàm nói thật, mà chính cậu ta bị phân loại đến "Phần lớn".
"Thẩm Hàm, tôi có thể trở thành người đầu tiên trong 3-4 người kia không?"
"Không thể, tôi không có tinh lực."
Nụ cười ôn hoà trên mặt Vương Tử Liên có chút tan vỡ, cậu ta cố gắng duy trì ưu nhã nói: "Thẩm Hàm, tôi thích cậu, từ lần gặp đầu đã thích cậu, nếu không thể trở thành bạn bè, tôi đây sẽ tiến thêm một bước, tôi hy vọng trở thành người yêu cậu, tôi muốn theo đuổi cậu."
Thẩm Hàm có nghĩ Vương Tử Liên sẽ thổ lộ, nên cũng không kinh ngạc, hít sâu nói: "Xin lỗi, tôi đối với cậu không có loại hứng thú này."
Vương Tử Liên liên tục bị mất mặt, tươi cười cũng không giữ nổi, cậu ta cúi đầu, cố ngăn phẫn nộ, ôn hòa hỏi: "Có phải cậu không thích nam?"
Thẩm Hàm lắc đầu: "Không phải, tôi chỉ là không thích cậu."
Cái này làm Vương Tử Liên không áp nổi xấu hổ cùng phẫn nộ, lên giọng, Vương Tử Liên hỏi: "Thẩm Hàm, cậu không phải là thích Phương Vũ Luân đấy chứ?"
"Liên quan tới cậu à." Thẩm Hàm đeo cặp, quàng khăn, chuẩn bị rời đi.
"Phương Vũ Luân sẽ không thích cậu, cậu ta không thích nam, cấp 2 cậu ta còn có bạn gái, nên Thẩm Hàm suy xét tôi đi, không cần lãng phí thời gian và tinh lực trên người Phương Vũ Luân, sẽ không có kết quả, Thẩm Hàm. Tôi sợ cậu đau lòng thôi." Vương Tử Liên nói thành lời thấm thía.
"Xin lỗi, vẫn câu nói kia, liên quan tới cậu à. Ý cậu tôi hiểu, tôi hy vọng cậu cũng hiểu, nếu không tôi sẽ lặp lại lần nữa, tôi không chấp nhận lời thổ lộ của cậu. Được rồi, đã đến giờ, gặp sau."
Thẩm Hàm nói xong, đội mũ muốn đi, Vương Tử Liên nhìn khuôn mặt trắng nõn lộ ra ngoài khăn quàng cổ và mũ của Thẩm Hàm, trong nháy mắt, trái tim đều thắt lại, trước kia cậu ta cho rằng mình chỉ thích mặt Thẩm Hàm, giờ cậu ta phát hiện mình thích cả người Thẩm Hàm, cậu ta sợ hãi Thẩm Hàm rời đi.
"Không cần đi, Thẩm Hàm." Vương Tử Liên thấp giọng nói, giọng mang theo sự hèn mọn, không khí phách hăng hái như bình thường.
Thẩm Hàm coi như không nghe được, vì Phương Vũ Luân đã tới rồi, nói 10 phút chính là 10 phút.
Vài giây sau, Vương Tử Liên thấp giọng cười, như trào phúng mình không biết tự lượng sức mình, lại ngẩng đầu, vừa lúc nhìn thấy sườn mặt Thẩm Hàm.
Thẩm Hàm hơi ngửa đầu, nói với Phương Vũ Luân: "Đi thôi."
Phương Vũ Luân thoáng cúi đầu, nhìn Thẩm Hàm, lại nhìn Vương Tử Liên, rồi sau đó trả lời: "Ừ, đi thôi."
Trên mặt Phương Vũ Luân không có cảm xúc, thậm chí lúc nói chuyện với Thẩm Hàm cũng là sự nghiêm túc, như cán bộ già thập niên trước, không chút cẩu thả, nhìn không ra chút tình cảm riêng tư, nhưng Vương Tử Liên biết, dù Phương Vũ Luân là người không thú vị, ở trong mắt Thẩm Hàm, cũng quan trọng hơn mình.
Có một ngọn lửa tên là ghen ghét tăng vọt trong lòng, Vương Tử Liên đi đến bên cửa sổ, ánh mắt nhìn chằm chằm Thẩm Hàm và Phương Vũ Luân, nhìn Phương Vũ Luân đưa găng tay cho Thẩm Hàm, Thẩm Hàm cười nhạt, ngọn lửa biến thành một thanh lợi kiếm, làm đau đớn trái tim Vương Tử Liên.
Che ngực, Vương Tử Liên lẩm bẩm tự nói: "Dù sao cũng không chiếm được, không bằng huỷ, không thú vị."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro