🍊 Chương 70

Chương 70

Bốn phía đều yên tĩnh, dưới khung cảnh màu trắng, nụ cười của Thẩm Hàm như hoa súng nở rộ, tươi mát và cũng diễm lệ.

Rung động ở ngực xông thẳng vào não, Phương Vũ Luân trả lời: "Ừ."

Bệ Hạ yên lặng ở trong ngực Phương Vũ Luân, không có làm loạn, có lẽ do quá lạnh, nó vùi người vào áo lông của Phương Vũ Luân.

Thẩm Hàm cười, càng thêm đẹp, mày hẹp dài hơi cong, hắn nói: "Tôi cũng thích cậu, Phương Vũ Luân."

Bông tuyết lớn bắt đầu rơi xuống, đầy trời là sương tuyết, tầm mắt chỉ có thể nhìn thấy người ở gần, bốn phía trống trơn, như thể thế giới này đã hình thành một không gian độc lập cho hai người.

Phương Vũ Luân dưới nụ cười của Thẩm Hàm tiến lên hai bước, cúi đầu, hôn lên đôi môi Thẩm Hàm.

Thẩm Hàm tùy ý Phương Vũ Luân hôn, xúc cảm ấm áp, trước sau như một.

"Meo..." Đù, đồ xấu xa, ngươi ôm chặt quá, ta muốn chết, hôn thì cứ hôn, sao phải ôm chứ.

Phương Vũ Luân dưới sự kháng nghị của Bệ Hạ, thả Thẩm Hàm ra, Thẩm Hàm nhìn lỗ tai đỏ bừng của Phương Vũ Luân nói: "Muốn tới nhà em không?"

Phương Vũ Luân sửng sốt, lỗ tai càng đỏ, Thẩm Hàm nhìn đến rõ ràng, vỗ bả vai cậu nói: "Đi nhà anh ôn tập."

"A."

Thi cuối kỳ, Phương Vũ Luân vẫn đứng đầu khối, Thẩm Hàm đứng thứ 4 trong lớp, thứ 27 khối, thành tích này với người khác là không tệ rồi, nhưng với Thẩm Hàm, thành tích này không lý tưởng, hắn trước nay cao ngạo, không thể so với Phương Vũ Luân thì được, nhưng hắn không thể chịu đựng mình không so nổi với Vương Tử Liên.

Tất nhiên Thẩm Hàm cũng rõ, một đời trước, một 1000 năm nhàn nhã, khiến hắn quên đi nhiều thứ, hắn cũng không ép mình, dù sao hắn còn rất nhiều thời gian.

Vương Tử Liên thi đứng nhất lớp 7, xếp thứ 2 trong khối, thành tích có thể nói là rất tốt, với lại cậu ta cũng phục Phương Vũ Luân, nhưng chung quy vẫn luôn bị đè nặng, nên sâu trong nội tâm, cậu ta vẫn hận sự tồn tại của Phương Vũ Luân, cậu ta luôn muốn hỏi đã sinh Du sao còn sinh Lượng [1], nên lúc cậu ta tận mắt nhìn thấy cậu và Thẩm Hàm ôm nhau, trong lòng cậu ta thế mà có một loại hưng phấn, đó là cậu ta sẽ có cơ hội huỷ cả hai người kia.

Lúc đó, nghỉ đông, Sư Hiểu nhiều chuyện đã hẹn Nghiêm Âu Lãng, Thẩm Hàm cùng ra ngoài chơi, sau, Thẩm Hàm lại gọi Phương Vũ Luân, 4 người đều ở trung tâm thành phố, tụ tập rất dễ, mấy người họ hẹn đi chơi ở núi Tố Hà nơi ngoại thành.

Núi Tố Hà là ngọn núi nổi tiếng của thành phố, lúc mùa xuân có rất nhiều du khách, vì hoa đào nở rộ trông rất đẹp, gió thổi nhẹ là có mưa hoa.

Trời lạnh, trên núi Tố Hà không có người, trên xe buýt, Sư Hiểu vô cùng phấn khởi mà nói: "Mùa đông cũng rất có ý cảnh, như... cây khô?"

Sư Hiểu muốn tìm lý do, dù sao cũng là cậu nói muốn đi núi Tố Hà, nhưng lúc lên xe cậu lại hối hận, nhưng đã đi rồi cũng không về được, chỉ có thể nghĩ, nhưng suy nghĩ nửa ngày, cậu vẫn cảm thấy đề nghị của mình ngu ngốc, nhưng thấy ba người khác đều không có ý trở về, cậu cũng chỉ có thể thành thành thật thật ngồi.

"Ờ, còn có thể rèn luyện thân thể." Nghiêm Âu Lãng nói, cậu luôn cho Sư Hiểu mặt mũi.

Sư Hiểu cũng gật đầu nói: "Đúng đó, đúng đó, nghỉ đông ấy, mỗi ngày đều ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, thật sự cần rèn luyện."

"Tớ cũng vậy." Nghiêm Âu Lãng nói.

Thẩm Hàm biết Nghiêm Âu Lãng có rèn luyện thường xuyên, cậu không phải tên ngốc to con, cậu chỉ không nói thôi, với lại trước mặt Sư Hiểu không thể nói, Nghiêm Âu Lãng thật ra là nam sinh rất ấm áp.

Nhìn hai người, Thẩm Hàm ở sau lưng lặng lẽ cào eo Phương Vũ Luân, Phương Vũ Luân trong nháy mắt cứng còng, "Làm sao thế?"

Thẩm Hàm cười, "Không có việc gì, muốn chạm vào anh."

Lỗ tai Phương Vũ Luân đỏ, nghiêng đầu nhìn về phía Thẩm Hàm, Thẩm Hàm như không có việc gì, quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ.

Nhà Thẩm Hàm, Phương Vũ Luân, và Nghiêm Âu Lãng đều có xe với tài xế, nhưng ba người đều ăn ý mà không nhắc tới, không phải vì phối hợp với Sư Hiểu, mà là bọn họ đều thích phương thức này.

Từ đầu trạm ngồi tới chân núi Tố Hà, mấy người ở chân núi Tố Hà mua chút đồ ăn, còn mua ba lô, bắt đầu leo núi.

Mùa đông ít người, leo núi cũng không cần giao phí, bốn người từng bước từng bước leo lên.

Lúc xuân hạ, nơi này còn có xe cáp, nhưng mùa đông không làm việc, họ chỉ có thể dùng chân.

Sư Hiểu, Nghiêm Âu Lãng đi ở trước, nói nói cười cười, giọng Sư Hiểu vang vọng khắp núi rừng yên tĩnh, tựa hồ làm núi rừng cũng nhiễm một loại sức sống.

Thẩm Hàm, Phương Vũ Luân đi ở sau, thỉnh thoảng Thẩm Hàm sẽ trêu đùa Phương Vũ Luân, lần nào tai Phương Vũ Luân cũng đỏ mà nhìn Thẩm Hàm, cũng không phản kháng.

Mà vốn tưởng phong cảnh núi Tố Hà không có gì, nhưng cây cối đọng tuyết lộ ra chút sắc xanh, phối hợp như vậy, cũng làm người ta thấy cảnh đẹp ý vui, tùy tiện chụp một tấm cũng có thể làm bưu thiếp.

Đi 1/2 quãng đường, bốn người mới phát hiện leo núi thật sự không đơn giản như họ nghĩ, Sư Hiểu đằng trước hiện đã dừng ở cuối, Nghiêm Âu Lãng không có biện pháp nào chỉ có thể duỗi tay kéo cậu, Thẩm Hàm thấy họ như vậy cũng lặng lẽ nói với Vũ Luân: "Chúng ta cũng như vậy."

Phương Vũ Luân không hiểu, vì cậu không chú ý tới phía sau có hai người tay nắm tay, cậu nghi hoặc: "Như nào?"

Mới vừa hỏi xong, Thẩm Hàm đã yếu ớt dựa vào một cây đào, còn thở hổn hển nói: "Không được, em mệt quá."

Phương Vũ Luân tưởng cậu mệt thật, nói: "Anh cõng em."

Thẩm Hàm cười nói: "Được."

Cõng còn gần gũi hơn năm tay, tất nhiên là được, Thẩm Hàm nghĩ.

Từ khi hai người thổ lộ tâm ý, Thẩm Hàm vẫn luôn tương đối chủ động, ngoài yêu cầu lên giường, hắn xem như cũng tận sức mà rũ quyến Phương Vũ Luân, mà Phương Vũ Luân đều rõ ý Thẩm Hàm, tai cậu bán đứng cậu, nhưng rõ ràng cậu luôn kiềm chế, sợ Thẩm Hàm chịu thương tổn.

Phương Vũ Luân cõng Thẩm Hàm, Sư Hiểu, Nghiêm Âu Lãng tay cầm tay, bốn người tiếp tục đi về phía trước, trong quá trình này, Thẩm Hàm không thành thật mà duỗi tay chạm cổ Phương Vũ Luân, rồi sau đó tiếp tục đi xuống, thẳng đến khi đụng tới hai điểm nào đó của Phương Vũ Luân.

"Đừng lộn xộn." Phương Vũ Luân thấp giọng nói với Thẩm Hàm trên lưng, bảo cậu thu tay lại, Thẩm Hàm không những không thu tay, còn dán lỗ tai Phương Vũ Luân nói: "Yên tâm, họ nhìn cũng chẳng sao, chỉ nghĩ em làm ấm tay. Anh nói, có phải không?"

Một câu cuối, Thẩm Hàm vừa nói vừa thổi khí vào tai Phương Vũ Luân, nhìn tai cậu đỏ lên, nói tiếp: "Anh không phải cũng rất hưởng thụ sao?"

Nói xong, Thẩm Hàm cắn vành tai Phương Vũ Luân, cả người Phương Vũ Luân run lên, thiếu chút nữa làm Thẩm Hàm ngã xuống.

"Đừng nháo, nguy hiểm." Phương Vũ Luân cuối cùng chịu không nổi Thẩm Hàm khiêu khích, thả Thẩm Hàm xuống, hơi trách cứ mà nói.

Thẩm Hàm cười vươn tay, "Không bằng nắm tay đi."

Lúc này Phương Vũ Luân cũng hiểu được, vừa rồi Thẩm Hàm nói "Chúng ta cũng như vậy" là như nào, thế là nắm tay Thẩm Hàm, Phương Vũ Luân nhỏ giọng nói: "Bên ngoài đó, cẩn thận họ phát hiện."

Thẩm Hàm gật đầu, rồi sau đó lại lắc đầu, "Em không sợ họ phát hiện."

Phương Vũ Luân dừng một chút, trả lời: "Anh cũng không sợ." Cậu đương nhiên không sợ, cậu còn hy vọng tuyên bố với cả thể giới rằng Thẩm Hàm là của mình, đáng tiếc cậu sợ ảnh hưởng đến Thẩm Hàm, với lại hiện tại họ đều còn học cấp 3, nếu có chuyện xảy ra, tương lai hai người có khả năng sẽ chịu ảnh hưởng.

Bốn người dùng 2 tiếng rưỡi leo đến đỉnh núi, tới đỉnh núi, họ ngây người, vì cảnh sắc thật sự quá đẹp, cả thành thị đều rơi vào đáy mắt họ, màu trắng bạt ngàn, phòng ốc, nhà lầu san sát, thế giới đều trở nên linh hoạt kỳ ảo tốt đẹp, mà bên người, Thẩm Hàm đối diện Phương Vũ Luân, Sư Hiểu đối diện Nghiêm Âu Lãng, tốt đẹp đơn giản.

Nói không nên lời, thiên nhiên làm bốn người không thể hình dung, nội tâm cảm động cọ rửa 2 tiếng rưỡi mỏi mệt, cuối cùng mỏi mệt tản đi.

Tìm nơi sạch sẽ ngồi xuống, ánh dương mùa đông chiếu lên khá ấm, ba lô có nước ấm, còn có các loại đồ ăn, tuy không ngon nhưng đảm bảo.

Bốn người lấy đồ trong ba lô ra, ngồi trên chiếu, mỗi người một chén nước, tất cả đều định uống, Thẩm Hàm bất ngờ nói: "Nói với các cậu chuyện này, Sư Hiểu, Nghiêm Âu Lãng, tôi và Phương Vũ Luân là người yêu."

Lần này ba người cùng sửng sốt, Phương Vũ Luân nhìn chằm chằm Thẩm Hàm, Thẩm Hàm vẻ mặt bình tĩnh, thậm chí nói với Phương Vũ Luân: "Anh sợ sao, nói với họ ấy?"

Phương Vũ Luân vẫn nhìn chằm chằm Thẩm Hàm, "Không sợ."

Sư Hiểu sau vài giây phản ứng lại, tay run lên, cái ly nghiêng ra, nước nóng tràn ra làm cậu kêu lên 'ngao ngao', Nghiêm Âu Lãng nôn nóng mà dò hỏi, Sư Hiểu xấu hổ vươn tay để Nghiêm Âu Lãng xem, ngập ngừng mà nói: "A, hai cậu... Cái kia... Cũng khá tốt, ha ha... Ha ha ha..."

Thẩm Hàm cười nói: "Đúng vậy, chúng tôi rất tốt."

Sư Hiểu lại lần nữa xấu hổ mà cười ra, đời này, cậu chưa từng nghĩ đến bên người mình thật sự có yêu đương đồng tính, nhưng vừa quay đầu, nhìn Nghiêm Âu Lãng đang thổi mu bàn tay phồng rộp của mình, bất ngờ run rẩy, cậu nhanh chóng rút tay nói: "Không có sao, không cần thổi."

Sư Hiểu quái dị nhìn Nghiêm Âu Lãng, Nghiêm Âu Lãng lại không thể hiểu được, Thẩm Hàm quan sát phản ứng của hai người nghĩ thầm, muốn hai người này tâm ý tương thông, 3 năm cũng không đủ.

Cũng sau hôm nay, Thẩm Hàm ôm Phương Vũ Luân chào tạm biệt ở tiểu khu, Vương Tử Liên vừa lúc nhìn thấy, cậu ta cười lạnh trong lòng, cậu ta sẽ mau chóng làm hai người này đều rời khỏi Túc Vân 1, cậu ta không muốn nhìn Thẩm Hàm và người khác đùa giỡn, càng thêm không muốn luôn làm lão nhị ở Túc Vân 1.

Chú thích
[1] Đã sinh Du sao còn sinh Lượng

Trong "Tam Quốc diễn nghĩa", Chu Du là đại danh từ tượng trưng cho lòng dạ hẹp hòi, không chịu thua ai, cũng chỉ khi ông ta bệnh nặng vô phương cứu chữa, không còn sống được bao lâu nữa, mới cảm khái mà thốt ra câu nói này từ tận đáy lòng.

Chỉ có điều là câu nói này quá tự ti, tôn vinh chí khí của Gia Cát Lượng, mà hạ mất uy phong của chính mình. Khiến cho hình tượng của hai người này đã định rõ vị trí trong đầu của mọi người mãi về sau.

Nhưng sự thật đã được nhiều nhà sử học kiểm chứng, La Quán Trung là người đời sau, sử sách lại không ghi như vậy, từ đấy có thể suy diễn: La Quán Trung viết để ca ngợi nhà Thục Hán, nên "thần thánh hóa" Gia Cát Lượng, biến Chu Du thành người có tài năng kém Khổng Minh. Và trong lịch sử, Gia Cát Lượng chưa bao giờ chọc tức Chu Du, và Chu Du cũng chưa bao giờ tức thổ huyết mà chết. Vì sao? Vì Chu Du là một con người rất có bản lĩnh. Tam quốc chí đánh giá rất cao về ông: "Cởi mở, khí phách hơn người". Người cùng thời cũng rất trân trọng ông.

Chu Du là một tướng tài cũng là một chiến thuật gia. Được mô tả rõ ràng qua trận Xích Bích, trận chiến quyết định thế chân vạc của ba nước Ngụy, Thục, Ngô về sau. Lúc đó, thời thế Tào Tháo cực mạnh do vừa chiếm được Kinh Châu, mang danh nghĩa Hán Đế để yêu cầu Tôn Quyền đầu hàng, lúc này các quan nước Ngô chia làm 2 phe: phe chủ hàng do Trương Chiêu cầm đầu, phe chủ chiến thì có Chu Du. Tôn Quyền rất phân vân, nhưng khi nhìn tình thế nếu giao chiến xảy ra, Chu Du đã phân tích rõ chiến lược: Địa thế: Đất Ngô có sông bao bọc. Tào Tháo không có thủy quân giỏi. Tình thế: Tào Tháo chưa bình định xong vùng Tây Lương, không thể ở lâu. Thời điểm: Đang là mùa đông, đất Ngô khí hậu ẩm ướt, quân phương Bắc sẽ sinh bệnh.

Nhờ phân tích chính xác và lựa chọn chiến thuật hợp lý, nên dù quân ít hơn Tào, nhưng Chu Du đã đại thắng trận Xích Bích, đưa tên tuổi mình vào hàng những tướng tài giỏi nhất trong lịch sử Trung Quốc.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro