🍊 Chương 71

Chương 71

Thẩm Hàm và Phương Vũ Luân tách ra, về nhà, hắn nhìn qua rèm thấy Vương Tử Liên đứng dưới cột đèn, cách đó không xa.

Vương Tử Liên có vẻ đang đợi người, qua mấy phút cậu ta đã chờ được, người kia Thẩm Hàm cũng gặp qua mấy lần, là 1 người chủ của căn biệt thự số 190, hình như trong trung tâm thành phố có mấy chục cửa hàng, không cực kỳ giàu có, nhưng cũng coi như là kẻ có tiền.

Thẩm Hàm nhớ rõ, thế giới nguyên bản, ba mẹ Vương Tử Liên lúc này bắt đầu vươn lên, 2 năm sau, thậm chí lớn mạnh đến mức có thể đối chọi cùng công ty ba mẹ Thẩm Hàm, cuối cùng họ dùng thủ đoạn phi pháp cô lập xí nghiệp của ba mẹ Thẩm Hàm, cũng khiến ba mẹ Thẩm Hàm tử vong.

Vương Tử Liên vào biệt thự số 190, lúc sau thì không trở ra, nhưng nếu tới sớm 2 phút, Thẩm Hàm nghĩ thầm, hẳn vừa lúc có thể nhìn thấy mình ôm Phương Vũ Luân.

Một đời trước, Vương Tử Liên lòng dạ hẹp hòi, tuy mặt ngoài ôn nhuận như ngọc, nhưng nếu có cơ hội ngáng chân, Thẩm Hàm biết cậu ta nhất định sẽ dùng hết sức lực.

Đóng bức màn, Thẩm Hàm rửa mặt ngủ, hắn nói rồi, nếu Vương Tử Liên không làm chuyện xấu, vậy hắn sẽ cho Chủ Thần mặt mũi, cũng không trêu chọc, nhưng nếu Vương Tử Liên tìm chết, Thẩm Hàm sẽ không nương tay.

Còn ba mẹ mình và ba mẹ Vương Tử Liên, chuyện của họ, Thẩm Hàm không định nhúng tay, dù sao 4 người này với mình mà nói đều là "Người xa lạ".

Ngày ăn tết, dì trong nhà Thẩm Hàm cũng về nhà, nhưng bà đã gói bàn sủi cảo lớn cho Thẩm Hàm, còn đông lạnh một ít ở tủ lạnh, Thẩm Hàm đưa thẻ ba mẹ cho dì, bên trong có 50.000, Thẩm Hàm không động vào.

Lúc dì đi, kéo tay Thẩm Hàm nói bà sẽ nhanh chóng quay lại, Thẩm Hàm chỉ cười khẽ, hắn biết dì đau lòng cho hắn.

"Không có sao, tôi quen rồi, không cần sốt ruột, ở cùng cháu trai cháu gái dì đi." Thẩm Hàm nói.

Dì lau nước mắt rời đi, Thẩm Hàm lên lầu, hắn không có sao, ngược lại, ở một người tương đối thoải mái.

Đang nằm trên giường đọc sách, Thẩm Hàm nhận được cuộc gọi từ Phương Vũ Luân, đêm nay, cuối cùng hắn vẫn tới nhà Phương Vũ Luân.

Ở nhà Phương Vũ Luân, Thẩm Hàm vẫn ngoan ngoãn nghe lời, ba mẹ Phương Vũ Luân càng vui mừng.

Ăn cơm xong, Thẩm Hàm ở trong phòng Phương Vũ Luân chơi với Bệ Hạ, qua chốc lát, Phương Vũ Luân cũng đi vào, Bệ Hạ vừa thấy cậu thì nhảy, Phương Vũ Luân cũng không để ý tới nó, ngồi bên Thẩm Hàm.

Thẩm Hàm cười nói: "Khai giảng em chuẩn bị làm một việc."

"Cái gì?"

"Em chuẩn bị nói cho chủ nhiệm biết chuyện hai ta."

Trầm mặc trong chốc lát, Phương Vũ Luân hỏi: "Vì sao chứ?"

Thẩm Hàm cười, "Vì phòng vạn nhất."

Thẩm Hàm nói, Vũ Luân không trả lời, có vẻ không hiểu, hắn giải thích: "3 năm, người phát hiện chuyện của chúng ta sẽ tăng, nếu người có tâm muốn tra sẽ quá đơn giản, nên trước khi chuyện này xảy ra, chúng ta phải tìm ô dù cho mình."

Lúc này Phương Vũ Luân đã hiểu, "Nhưng chủ nhiệm lớp sẽ bảo vệ chúng ta sao?"

"Chúng ta không cần ông bảo vệ, chỉ cần nói chúng ta phiền não, không biết làm sao, ông sẽ qua an ủi chúng ta." Thẩm Hàm trả lời, vẻ mặt giảo hoạt gian manh, trong mắt lập loè ánh sao.

Gật đầu, Phương Vũ Luân nói: "Được, anh và em cùng nhau."

"Ừ."

Ngày đầu khai giảng, giáo viên học sinh đều rất bận, Thẩm Hàm chờ đến ngày hôm sau đi tìm chủ nhiệm lớp, mà ngày này vừa vặn là Lễ tình nhân.

Chủ nhiệm vui tươi hớn hở hỏi Thẩm Hàm có chuyện gì, Thẩm Hàm vẻ mặt xấu hổ, có chút bất an. Chủ nhiệm lớp lúc này mới cảm thấy Thẩm Hàm có chuyện, hỏi lại: "Làm sao thế, Thẩm Hàm?"

Thẩm Hàm vẫn rất xấu hổ khó chịu, cuối cùng như có dũng khí nói: "Thầy, chúng ta tìm nơi khác nói, có thể không?"

Chủ nhiệm lớp nhìn mấy giáo viên khác trong văn phòng, gật đầu, "Được, chúng ta đi thư viện, hôm nay nơi đó đóng cửa, thầy có chìa khóa."

"Dạ, cảm ơn thầy."

Cũng lúc này, Phương Vũ Luân tìm thấy chủ nhiệm lớp, chủ nhiệm lớp hơi trẻ, vì Phương Vũ Luân tới lớp học, ông vui vẻ hỏng rồi, lần trước, thi cuối kỳ Phương Vũ Luân lại đứng đầu khối, ông hãnh diện lắm, ông cũng cho Phương Vũ Luân khoảng không gian lớn, muốn làm gì thì làm, dù Phương Vũ Luân đi học không nghe giảng, ông cũng không quản, dù sao thành tích tốt là ok.

Lúc này, văn phòng vừa lúc không có ai, Phương Vũ Luân với vẻ mặt không cảm xúc nói với chủ nhiệm lớp: "Thầy, em cảm thấy em là yêu đương đồng tính, em rất đau khổ."

Chủ nhiệm lớp sợ ngây người, không phải vì Phương Vũ Luân nói cậu yêu đương đồng tính, mà là vì cậu nói mình rất đau khổ, nhưng cậu như này, là rất đau khổ?

Chủ nhiệm lớp nhìn kỹ Phương Vũ Luân, thật sự không phát hiện dấu vết đau khổ gì, vẫn không thấy cảm xúc khác, không hiểu sao mà thở dài, ông nghĩ thầm, chắc Phương Vũ Luân đau khổ trong lòng, vì thế ông vỗ vỗ bả vai Phương Vũ Luân nói: "Không có sao, này không phải bệnh, đi học đi."

Phương Vũ Luân không đi, trưng vẻ mặt không cảm xúc: "Em rất đau khổ, thầy, em nên làm gì bây giờ?"

Chủ nhiệm lớp chỉ có thể nhắm mắt lại nghĩ giờ mình đang nói chuyện với đứa nhỏ đang giãy giụa đau khổ, đang cầu cứu, bằng không nhìn mặt Phương Vũ Luân, ông thật sự không thể sinh ra loại cảm xúc này.

"Phương Vũ Luân, không cần sợ hãi, cũng không cần đau khổ, em rất bình thường, giống như thích bạn học nữ, đều là bé ngoan. Em cũng không cần làm gì, làm chính em là được, có yêu thích nam cũng bình thường, chỉ cần không ảnh hưởng tới học tập, thầy sẽ không nói gì."

"A, cảm ơn thầy, tạm biệt, em đi học." Phương Vũ Luân vẻ mặt trước sau như một, chủ nhiệm lớp híp mắt, như vậy, ông có thể tưởng tượng ra một đứa nhỏ lễ phép.

Bên Phương Vũ Luân rất thuận lợi, bên kia Thẩm Hàm cũng bắt đầu quá trình mình gọi là "Tự thú".

Thư viện quả nhiên rất yên tĩnh, Thẩm Hàm nói với thầy đã nhiều tuổi: "Thầy, thầy cứu em."

"Làm sao thế, đứa nhỏ?" Chủ nhiệm lớp rất quan tâm hỏi, ông cũng nhận ra vấn đề Thẩm Hàm muốn nói rất nghiêm trọng.

"Thầy, em thích nam." Thẩm Hàm có vẻ do dự một chút mới mở miệng nói, tiếng rất nhỏ.

Lòng chủ nhiệm lớp lộp bộp, nói: "Thầy cũng già rồi, Thẩm Hàm, em không thể đổi mục tiêu sao?"

Thẩm Hàm bất ngờ ngẩng đầu lên, chủ nhiệm lớp ha ha cười, lại nói: "Đứa nhỏ, này có cái gì, thầy cũng không phải đồ cổ, chuyện này trước kia thầy đã tra qua, không phải bệnh, cũng không sửa được, từ khi sinh ra chính là vậy, đến chết cũng là như thế, em đừng có rào cản. Đừng sợ, nhìn này, em sợ hãi khiến thầy cũng sợ hãi, biết rõ thì sau này sẽ không sợ. Về học tập ăn cơm đầy đủ, đừng nghĩ đông nghĩ tây, nếu có yêu thích nam sinh cũng không sao, cấp 3 mà, ai không có mối tình đầu, đúng không, nhưng không thể ảnh hưởng tới học tập."

Quả nhiên, tất cả giáo viên đều giống nhau, đối với học sinh đều có một loại dung túng, nhưng trên cơ bản đều sẽ lấy một câu "Đừng ảnh hưởng tới học tập" làm kết.

"Thầy..."

"Ai, đừng như vậy, không có việc gì, không có việc gì, nếu có người vì cái này tìm em gây chuyện, em nói cho thầy, thầy xả giận giúp em." Chủ nhiệm lớp cười ha ha.

Lòng Thẩm Hàm ấm, thế giới này có rất nhiều nơi lạnh nhạt, cũng có rất nhiều nơi ấm lòng, nhưng với Thẩm Hàm mà nói, ấm áp xa xa lớn hơn lạnh nhạt, bởi vậy hắn thấy đủ, cảm ơn.

Hai người đều đi tìm chủ nhiệm lớp, về phòng học, vừa lúc gặp gỡ đối phương ở hàng hiên, ánh mắt đều vui mừng, không cần nhiều lời họ cũng biết kết quả thế nào, xoay người vào lớp.

Mà Vương Tử Liên cũng không hành động rõ, vì ngày đó khi cậu ta thấy Thẩm Hàm, Phương Vũ Luân thì cũng không mang di động, nên không có chứng cứ, cũng không thể báo giáo viên, nhưng vẫn sẽ rải rác tin tức.

Vì thế, ngày lễ Tình nhân, tin học thần lớp 10 đang yêu đương với Thẩm Hàm lớp 7 cũng truyền ra.

Thẩm Hàm cũng mặc kệ, Sư Hiểu, Nghiêm Âu Lãng có chút sốt ruột, giữa trưa cậu thấy Thẩm Hàm bình tĩnh, không bình tĩnh nói, "Thẩm Hàm, trường học đều truyền tới điên rồi, cậu cũng nghĩ biện pháp đi."

Thẩm Hàm uống miếng nước, trả lời: "Sư Hiểu, trường học cấm yêu đương sao?"

"Ách, hình như không ngăn cấm, tớ nhớ hình như chỉ trường số 1 cấm. Cậu hỏi cái này làm gì?"

Thẩm Hàm cười: "Không ngăn cấm là được, cả trường đều biết cũng chẳng sao."

"Không phải tớ sợ có người bắt nạt cậu à."

Thẩm Hàm lại cười, "Chỉ cần cậu, Nghiêm Âu Lãng cảm thấy tôi bình thường, vậy những người khác bắt nạt không được, vì tôi không để bụng."

Sư Hiểu xấu hổ, Nghiêm Âu Lãng nói: "Tớ cảm thấy cậu rất bình thường, Sư Hiểu, cậu cũng đừng nói nữa."

Sư Hiểu sửng sốt, này vẫn là lần đầu tiên Nghiêm Âu Lãng dùng loại giọng này nói chuyện với cậu, tuy không nghiêm khắc, nhưng dù sao cũng là yêu cầu Sư Hiểu, xấu hổ qua đi, cậu mới nói: "Thẩm Hàm, tớ không thấy cậu không bình thường, thôi, cậu không nóng nảy, tớ cũng mặc kệ, nhưng nếu thực sự có người bắt nạt cậu, cậu phải nói cho tớ, chúng ta đánh họ."

"Được, cảm ơn."

"Ai nha, khách sáo gì, đều là anh em." Nói rồi Sư Hiểu lại hi hi ha ha, thuận tay cướp chocolate của Thẩm Hàm cắn một miếng.

Trong miệng ngậm chocolate, quai hàm Sư Hiểu phồng lên: "Nhưng Thẩm Hàm này, việc này cậu, Phương Vũ Luân, tớ, Nghiêm Âu Lãng bốn người biết thôi, đúng không? Rốt cuộc là ai truyền ra?"

Nói nói, Sư Hiểu bất ngờ ngẩng đầu, trừng Nghiêm Âu Lãng, "Không phải là cậu chứ?"

Nghiêm Âu Lãng lập tức giơ tay biện giải: "Tất nhiên không phải tớ."

Thẩm Hàm lại lấy ra 2 miếng chocolate, cho Nghiêm Âu Lãng 1, mình lại ăn 1, nói: "Còn 2, Sư Hiểu cậu vừa ăn, không cho cậu. Không phải Nghiêm Âu Lãng nói ra, yên tâm, tớ biết là ai."

"A? Cậu biết là ai?" Sư Hiểu nói, lại cắn một miếng chocolate của Nghiêm Âu Lãng, Nghiêm Âu Lãng cũng mặc cậu cắn, cắn một miệng, còn dư lại đặt bên miệng cậu, Sư Hiểu cắn.

"Tất nhiên biết, là người rất lợi hại." Nói rồi Thẩm Hàm quay đầu lại nhìn thoáng qua, mà sau hắn, Vương Tử Liên nghe được toàn bộ, nhìn Thẩm Hàm đối diện, cả người cậu ta cứng đờ, mà Thẩm Hàm lại nói, "Cậu ta muốn trường học khai trừ tôi với Phương Vũ Luân, các cậu nói xem tôi và Phương Vũ Luân sẽ bị khai trừ sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro