🍊 Chương 74
Chương 74
Hôm nay, Thẩm Hàm và Phương Vũ Luân cũng tới ăn tôm hùm đất, hai người họ tới chậm hơn Vương Tử Liên nửa phút, vừa vặn thấy Vương Tử Liên và Hồng Khải Ngu được đưa tới bên trái lầu 2, hai người theo lên, nhìn hai người chọn phòng đơn, hai người liền chọn phòng đối diện.
Quán ăn thì cách âm nào có tốt, lúc Vương Tử Liên chọn thì có để ý phòng đơn cuối, cạnh là nơi để dụng cụ, đoán hẳn không ai nghe được, đặc biệt hiện tại là mùa hè, phần lớn người đều lựa chọn ngồi ngoài, nhưng Hồng Khải Ngu sướng quá, tiếng kêu làm Vương Tử Liên hưng phấn lại lo lắng, nhưng nghĩ dù sao cũng không có ai chú ý, nên đã điên cuồng mà làm tiếp.
Thẩm Hàm, Phương Vũ Luân định về, lúc chuẩn bị đi mới nghe được những động tĩnh đó, vì thế mở cửa, Thẩm Hàm thuận tay ghi âm.
Thẩm Hàm ghi 3 đoạn, nội dung 3 đoạn đều có tên Vương Tử Liên, còn có đoạn Hồng Khải Ngu xưng là thầy, vậy là có thể xác định người được chọn, rốt cuộc ngoài 5 cô dạy Vương Tử Liên, dư lại là Hồng Khải Ngu và các thầy trung niên khác.
Hai người ghi xong cũng đi, nhưng tình hình chiến đấu bên trong có vẻ càng ngày càng nghiêm trọng, hai người không muốn nghe, xuống lầu tính tiền.
Ra quán ăn, Phương Vũ Luân nghiêng đầu hỏi Thẩm Hàm: "Em cầm cái này làm cái gì?"
Thẩm Hàm cười: "Cái gì cũng không làm, chơi thôi."
Hắn đúng là không tính làm gì, nhưng nếu Vương Tử Liên không thành thật, vậy thứ này chính là vũ khí.
Phương Vũ Luân cạn lời mà nhìn Thẩm Hàm nói: "Chúng ta về sau không thể như vậy."
Thẩm Hàm phốc một tiếng cười ra, tai Phương Vũ Luân lại đỏ, Thẩm Hàm cố ý truy hỏi: "Chúng ta không như nào?"
"Khụ khụ, không thể ở bên ngoài... Như vậy."
"Nhưng kích thích nha."
"Ách..."
Phương Vũ Luân dù sao cũng nói không lại Thẩm Hàm, chỉ có thể nhàn nhạt nhìn hắn, tâm tình Thẩm Hàm không tệ, lại dạo một vòng với Phương Vũ Luân rồi mới về nhà.
Hắn về nhà thì phát hiện cha mẹ đều ở, có vẻ hai người đang cãi nhau, Thẩm Hàm cũng không để ý tới, dù sao chẳng liên quan tới hắn.
Nhưng Thẩm Hàm đang chuẩn bị ngủ, hai người lại đẩy cửa phòng Thẩm Hàm, một cuồng loạn, một lạnh nhạt.
Mẹ Thẩm Hàm có vẻ bị kích thích, bà tiện tay lấy đồ trong phòng Thẩm Hàm ném tới mặt ba Thẩm Hàm, trong miệng còn gào: "Sao ông không chết đi! Đồ đàn ông đê tiện! Của ông không phải tôi cho sao, còn dám dính vào thư ký, tôi giết ông!"
Ba Thẩm Hàm trốn, thoát khỏi đồ mẹ Thẩm Hàm ném tới, châm chọc: "Đàn ông không phải đều như vậy sao, bà thì tốt chỗ nào, bà nói muốn vệ sĩ, nhưng bà muốn vệ sĩ gì, tiểu bạch kiểm [1] có thể bảo vệ bà sao, còn không phải muốn lên giường với hắn à."
"Câm miệng! Ít nhất tôi không lên giường với hắn, còn ông và thư ký bị tôi bắt tại trận."
"Ờ, bà không lên giường với hắn, nhưng trong thâm tâm không phải bà đã thích hắn sao? Giả thiếu nữ ngây thơ trong sáng cái gì, bà tưởng bà còn 18 sao, đừng quên tấm màng của bà đã bị tôi phá."
Mẹ Thẩm Hàm lúc này hoàn toàn không nói nữa, bà chỉ nhìn chằm chằm chồng, rồi sau đó nước mắt rơi ào ào.
Thẩm Hàm cạn lời mà nhìn hai người, không hiểu vì sao họ náo loạn lại mở cửa phòng mình.
Mẹ Thẩm Hàm lúc này lau nước mắt, nhìn về phía Thẩm Hàm, sau đó tiến tới bên người hắn hỏi: "Thẩm Hàm, đi theo mẹ được không, mẹ chỉ có con."
Thẩm Hàm: ...
Ba Thẩm Hàm nhìn nhìn Thẩm Hàm nói: "Đừng quên, con họ Thẩm, con là người nhà họ Thẩm, dù theo bà ta, con vẫn họ Thẩm."
Mẹ Thẩm Hàm có vẻ thật sự khó thở, vừa quay đầu lại đã vơ lấy cái kéo trên bàn Thẩm Hàm, vọt về phía chồng, mà ba Thẩm Hàm đá chân, mẹ Thẩm Hàm ngã trên mặt đất, lúc sau có vẻ còn chưa hết giận, lại hung hăng đá hai chân.
Mẹ Thẩm Hàm làm rơi kéo, bà ôm bụng, bắt đầu đau khổ rên rỉ, Thẩm Hàm lạnh lùng đứng lên, đi đến trước mặt ba.
"Con trai, nghĩ thông suốt đi, đi theo ba, tiền của ba về sau đều cho con."
Khoé miệng Thẩm Hàm nhếch lên, có chút u ám lạnh lùng, hắn nói: "Ba, tôi nghĩ thông suốt, đó chính là ông không xứng làm ba."
"Cái... A!"
Thẩm Hàm đánh một quyền lên mặt ông ta, ông ta ngã xuống, Thẩm Hàm đá ông ta vài cái, như ông ta đá mẹ.
Không phải lúc nào Thẩm Hàm cũng có tình thâm với mẹ, mà là khi nhìn thấy một người đàn ông bắt nạt phụ nữ hắn đều sẽ vô cùng phẫn nộ, nếu ngay từ đầu, dơ một chân là vì tự bảo vệ mình, dù sao kéo trong tay mẹ, lúc mẹ ngã xuống, ba liều mạng đá mạnh, vậy người đàn ông này không thể nghi ngờ là đồ xấu xa tệ hại.
Chờ ba người đều bình tĩnh lại, họ cùng ngồi ở phòng khách, Thẩm Hàm chú ý thời gian, đã là rạng sáng 1 giờ.
Hai người khác đều không nói lời nào, vì thế Thẩm Hàm mở miệng, bình tĩnh làm ba mẹ thấy đáng sợ.
"Đầu tiên, hai người hẳn không có tình cảm gì, thế nên ly hôn đi, còn tài sản, hai người cũng đừng tranh tới cướp đi, lãng phí thời gian, lãng phí tinh lực, còn lãng phí cảm tình cuối cùng, ngồi xuống nói chuyện, tìm luật sư chia đều. Tôi không theo ai, sẽ tự mình sống, nhưng hai người lúc nào cũng có thể về xem tôi nên căn hộ thuộc về tôi, phí sinh hoạt hai người đưa tôi, đến lúc tôi 18 là được. Đừng nháo, càng đừng đánh, ít nhất xem ở phần tôi là con hai người."
Thẩm Hàm nói xong, hai người đều trầm mặc.
"Ngày mai còn có tiết, sắp thi cuối kỳ, cho nên tôi đi ngủ, hai người nếu còn nháo thì ra ngoài nháo. Được rồi, ngủ ngon, ba, mẹ."
Thẩm Hàm gọi "Ba mẹ" nặng nề lạ thường, cha mẹ hắn cũng nghĩ lại, không biết từ lúc nào, hoá ra con trai đã lớn như vậy, thậm chí sẽ ở lúc họ ly hôn mà lựa chọn tự sống.
Ai, hắn lựa chọn còn không phải do họ ép.
Hai người nhìn nhau, trong mắt đều là chán ghét, nhưng lại bình tĩnh, ly thì ly đi, ở bên nhau cũng không thú vị, trước kia còn vì đứa nhỏ suy xét, giờ con không cần họ băn khoăn, thậm chí đứa nhỏ bảo họ ly hôn.
Nhiều năm cảm tình chung quy vẫn muốn đốt quách cho rồi, nói đáng tiếc thì đáng tiếc, nói không đáng tiếc, hai người họ cũng không sao cả, như lời đứa nhỏ, tài sản chia đều đi, tranh đoạt quá hao tổn tinh thần.
Lúc Thẩm Hàm thi cuối kỳ, cha mẹ ly hôn, mẹ không muốn công ty, ba cho bà số tiền rất lớn, đồng thời lợi nhuận 1 năm cũng sẽ cho bà, như vậy hai người xem như thanh toán xong.
Hai bên, mỗi người cho Thẩm Hàm mấy trăm nghìn, phòng cũng để lại cho Thẩm Hàm, đến đây, một nhà 3 người tách ra, từng người đều bắt đầu cuộc sống của mình, quen nhau lại vẫn là người xa lạ.
Thẩm Hàm còn nghĩ dù sao cũng là cha mẹ, tóm lại sẽ trở về xem mình, nhưng mà không có, họ ly hôn xong cũng không ai trở về, nhưng ông Thẩm Hàm xuất hiện một hai lần, nói rằng hai người đều không muốn nhìn thấy hắn, đều muốn quên hoàn toàn, một lần nữa bắt đầu.
Nghe được lời như vậy, Thẩm Hàm cũng chỉ gật đầu tỏ vẻ đã biết, có lẽ nguyên chủ sẽ cảm thấy đau lòng, hắn lại thật sự không sao cả, hắn sẽ vì nguyên chủ mà trở thành giáo viên tiểu học, sẽ không vì nguyên chủ mà giữ lại ba mẹ không yêu mình.
Cái gọi là báo đáp đều không phải dâng hiến toàn bộ, mà là làm theo khả năng.
Chuyện cha mẹ không ảnh hưởng đến Thẩm Hàm, thi cuối kỳ hắn thi không tệ, ít nhất tự mình cảm thấy không tệ, sự thật cũng như thế, 5 ngày sau, trường học trả phiếu điểm, điểm của hắn vượt qua Vương Tử Liên, trở thành người đứng đầu lớp 7, đứng thứ 2 cả khối, người đứng đầu cả khối không thay đổi, vẫn là Phương Vũ Luân.
Phương Vũ Luân lần này lại bá đạo thi max điểm, ngoài ra, ngữ văn 150 thì thành tích cậu là 151, nghe nói viết rất tốt, được cộng 1, mà Thẩm Hàm kém 3 điểm xếp thứ 2.
Thẩm Hàm chọn sai 1 câu lý, trừ 2 điểm, còn lại cũng max điểm.
Vương Tử Liên đứng 3, cậu ta kém Thẩm Hàm 13 điểm, bình quân mỗi 1 môn, Vương Tử Liên chỉ sai vấn đề nhỏ, nhưng đáng tiếc, chung quy cậu ta cũng chỉ là học bá, so ra kém Thẩm Hàm, cũng không thể so nổi với Phương Vũ Luân.
Thành tích Sư Hiểu từ trước đến nay đứng top 10, xếp thứ 8, kém 12, cho nên khi nhìn thành tích Thẩm Hàm, Phương Vũ Luân, ngao ngao kêu bội phục.
Thành tích Nghiêm Âu Lãng tốt hơn Sư Hiểu một chút, lần này cũng vậy, nhưng lần này thi họ phát huy bình thường, dưới đề nghị của Sư Hiểu, họ quyết định đi ra ngoài du lịch một chuyến.
Đồng thời, xem thành tích còn có bạn học khác, mấy người thi cũng không tệ lắm, sôi nổi chen vào nói họ cũng muốn đi.
Vì thế, vốn tính 4 người ra ngoài chơi, lại thành hoạt động lớp, vì người đi rất nhiều, chủ nhiệm lớp không thể không gọi Hồng Khải Ngu theo, sợ xảy ra vấn đề, Vương Tử Liên không nói, tất nhiên cũng chỉ có thể đi theo.
Nơi họ đi là nông thôn, nghe nói là đầu sông Hà, phong cảnh rất đẹp, nơi đó không có khách sạn, họ đều ở nhà nông.
Tổng cộng có 25 người đi, tất cả mọi người đều thi không tệ, đều rất vui vẻ hào hứng, Hồng Khải Ngu cũng rất vui, vì lớp họ có thành tích ngữ văn bình quân là cao nhất, bình quân lớp 8 thứ 2, đứng 1, 2, 3 cả khối đều ở lớp 7, 8, khi biết thành tích hắn cũng hết nghẹn.
Ngày đầu đến nơi, họ đều rất hưng phấn, đi theo một hướng dẫn du lịch lên núi chơi, trên núi có rất nhiều quả hoang dại, học sinh hưng phấn mà hái ăn.
Vương Tử Liên theo cuối, Hồng Khải Ngu cũng thế, hai người vừa thấy đối phương, Hồng Khải Ngu né tránh, Vương Tử Liên lại kéo tay nói: "Thầy, đừng tiếp tục trốn nữa."
Hồng Khải Ngu nhìn trái phải, mở miệng nói: "Vương Tử Liên, một lần đó là ngoài ý muốn, không cần lại đuổi theo."
Lúc này Thẩm Hàm, Phương Vũ Luân nhìn qua, hai người thấy Vương Tử Liên, Hồng Khải Ngu xoay người đi, Hồng Khải Ngu ra một thân mồ hôi.
Vương Tử Liên bị Thẩm Hàm nhìn, nổi da gà cả người, trong lòng là các loại cảm tình rối rắm, cậu ta phát hiện cậu ta thật sự chờ không nổi nữa, vì càng chờ đợi, cậu ta càng bị Thẩm Hàm đè nặng, loại cảm giác này quá kém, kém cỏi đến thở cậu ta cũng khó nhọc, lớp 11, 12, còn thời gian 2 năm, có Thẩm Hàm, Phương Vũ Luân ở, quá dài lâu.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro