🍊 Chương 84

Chương 84

Lưu Ngạo Vân oai hùng, dáng người cường tráng, màu da hơi đen, ánh mắt ngay thẳng, dù ở đại điện cũng không lộ chút e sợ nào.

Vốn là thiếu niên 14 tính trẻ con cũng mất, Thẩm Ngạo Vân 14 thề thốt ở hoàng cung Đại Thẩm, nay tên Lưu Ngạo Vân, là tướng quân trung thành nhất Đại Thẩm, dẫn theo gần 30 vạn đại quân.

Lúc này, hoàng đế đã già nua, nhiều năm làm lụng, vất vả sầu lo khiến thân thể ông dần suy sụp, hậu cung tranh đấu cũng khiến tâm ông mệt, muốn buông tất cả, nhưng nếu ông buông, vậy bọn nhỏ sẽ chém giết, ông chỉ có thể chống, dù nhiều hơn một ngày cũng tốt.

Trước kia ông vô cùng chán ghét Quy Cừ vương, nhưng giờ nhìn Lưu Ngạo Vân, ông bỗng nghĩ nếu có đệ đệ ở bên giúp đỡ thì thật tốt, nhưng Quy Cừ vương đã chết, người trước mặt này thậm chí đã sửa lại họ, y thừa nhận mình là con dân Đại Thẩm, lại không thừa nhận mình là người hoàng gia.

Thở dài một hơi, Hoàng Thượng nói: "Lưu tướng quân, bình thân."

Lưu Ngạo Vân đứng dậy, lui một bước, đứng ở một bên, dáng vẻ kính cẩn nghe theo. Như lời y hứa hẹn, y nguyện sống chết vì Đại Thẩm, tuyệt không có tâm làm phản.

Ban đầu, Hoàng Thượng đúng là có phái người giám thị y, sau Lưu Ngạo Vân nhiều lần trung thành, nhiều lần thượng tấu, không hề giấu giếm, đối với Đại Thẩm trung tâm như bàn đá, không chút di dịch. Sau, Hoàng Thượng rốt cuộc hoàn toàn tin y, rút người của mình về, thậm chí giao quân vụ Tây Nam cho Lưu Ngạo Vân.

Dĩ vãng, Hoàng Thượng cũng gửi thư tín muốn Lưu Ngạo Vân về kinh báo cáo, lĩnh thưởng cũng được, Lưu Ngạo Vân đều lấy quân vụ bận rộn không đi, y tự dâng sổ con nói với Hoàng Thượng, nếu chuyện không quan trọng, y sẽ không về kinh, y trung thành, có thể thực hiện ở biên cương, Hoàng Thượng bởi vậy càng thêm tín nhiệm Lưu Ngạo Vân, một tướng quân vĩnh viễn không vào cung, nào sẽ có tâm làm phản, huống hồ Lưu Ngạo Vân không có.

Lúc này, Hoàng Thượng cảm thấy thân mình thật sự không cố được bao lâu, cho nên muốn Lưu Ngạo Vân coi chừng các hoàng tử trong cung, hai là muốn gặp y một lần, không vì gì khác, ít nhất gọi y một tiếng hoàng đệ.

Lưu Ngạo Vân lui về một bên đứng, tuy cúi đầu nhưng khí thế không giảm, Hoàng Thượng cũng vui vẻ trong lòng nói: "Ngô Trung Hà ở Tây Nam, hàng năm không đặt Đại Thẩm trong mắt, thậm chí nuôi dưỡng binh riêng, tâm tạo phản rõ như ban ngày. Lần này, Lưu tướng quân phá tan quân Ngô Trung Hà, đồng thời diệt trừ mấy tên quan viên cấu kết với nhau làm việc xấu, thật sự nên thưởng."

Trong triều, phần lớn người đều không biết Thẩm Ngạo Vân, nên hoàn toàn không biết vị Đại tướng quân này là Quy Cừ vương, mấy hoàng tử trước nay cũng lười qua lại với Quy Cừ vương, Thẩm Ngạo Vân lúc trước cũng một thân một mình, không kết giao mấy với cả hoàng cung.

Có mấy thái giám cung nữ hẳn nhớ rõ, nhưng mười năm qua đi, cung nữ đều rời cung, thái giám cũng thay đổi mấy lần, giờ ngoài Thẩm Hàm và Hoàng Thượng, không một ai biết Lưu Ngạo Vân chính là Quy Cừ vương lúc trước.

Hoàng Thượng nói xong, chúng thần phía dưới sôi nổi phụ họa, Tể tướng đương triều Tần Văn Khải đứng ra: "Lưu tướng quân kiêu dũng thiện chiến, tận tâm báo quốc, thật sự nên có thưởng lớn, thần đề nghị phong Lưu tướng quân thành vương khác họ, ban cho dinh thự ở kinh thành, lại hưởng vinh quang, tất nhiên, vương khác họ sẽ không có đất phong."

Tần Văn Khải đúng là biết lấy niềm vui cho người, vì chuyện Ngô Trung Hà, Hoàng Thượng tất nhiên sẽ câu nệ vương khác họ, đặc biệt là có đất phong, nhưng nếu không có đất phong chỉ là phong vương thì cái gì cũng không có.

Lưu Ngạo Vân ở một bên, vẫn không nói gì.

Tần Văn Khải là Thừa tướng nói xong, có không ít người tán thành, Hoàng Thượng vốn cũng không nghĩ ra thưởng gì cho Lưu Ngạo Vân, phong vương thì vừa hay quay lại vị trí, với lại về sau Đại Thẩm còn muốn dựa vào Lưu Ngạo Vân bảo vệ.

Suy nghĩ cẩn thận, Hoàng Thượng ho khan vài tiếng, mở miệng nói: "Phong Tây Nam Đại tướng quân Lưu Ngạo Vân làm Chiêu Bình vương, thưởng ngàn lượng hoàng kim, vạn lượng bạc trắng."

Lưu Ngạo Vân tiến một bước, đứng giữa đại điện, quỳ lạy: "Tạ long ân Hoàng Thượng."

Lâm triều qua đi, Hoàng Thượng gọi riêng Lưu Ngạo Vân lại. Thiên điện, Hoàng Thượng nhìn chồng tấu chương, tâm tình có chút phiền muộn.

Dĩ vãng, ông còn gọi Thái Tử tới hỗ trợ, sau biết chút chuyện, Thái Tử cũng không gọi, nhưng mà ông cũng không muốn trách cứ Thái Tử, rốt cuộc hoàng tử trong cung, có ai không tranh quyền đoạt lợi?

Bởi vì chuyện Ngô Trung Hà, Tĩnh phi bị ban chết, thế lực Ngũ hoàng tử hoàn toàn suy yếu, nhưng Ngũ hoàng tử âm ngoan, về sau nói không chừng còn có nhiều động tác hơn.

"Ai." Thở dài một hơi, Hoàng Thượng muốn nói gì đó lại ho khan, ho khan không dừng được, thẳng đến khi khụ ra một chút tơ máu, mới dần bình ổn lại.

"Hoàng Thượng, xin ngài bảo trọng thân thể, Đại Thẩm không ngài không được." Lưu Ngạo Vân nói, không phải tiếng ròn rã của thiếu niên, mà trầm thấp giàu từ tính như thể đã trải qua đủ loại tang thương nên trầm tĩnh, không có gợn sóng.

Lưu Ngạo Vân khí thế sắc bén, ánh mắt lại rất ôn hòa, tiếng y tựa như an ủi Hoàng Thượng, chỉ nghe Thẩm Minh Hạo nói: "Ai, hoàng đệ, mệnh hoàng huynh đại khái không lâu."

Lưu Ngạo Vân cứng đờ, Thẩm Minh Hạo chưa từng gọi y một tiếng hoàng đệ, lần này lại gọi, làm cho y có chút xấu hổ, đồng thời lại có một chút sung sướng.

"Hoàng Thượng, ngài không cần nói như vậy."

Thẩm Minh Hạo lại thở dài một hơi nói: "Hoàng đệ, đừng an ủi, trẫm cũng biết thân thể mình thế nào, chỉ là trẫm không bỏ được Đại Thẩm. Thái Tử tuy trông ổn, nhưng không có chủ kiến, chuyện gì cũng nghe Hoàng Hậu, Nhị hoàng tử tuy có chủ kiến nhưng chỉ vì cái trước mắt, Ngũ hoàng tử tàn nhẫn độc ác, Lục hoàng tử thì tâm địa thiện lương nhưng không có quyết đoán, không có thủ đoạn, cũng không thể thống trị quốc gia, Thất hoàng tử hai chân đã phế, Cửu hoàng tử và Thái Tử giống nhau, toàn nghe Hoàng Hậu, Thập hoàng tử quá mức ngu dốt, tuyệt không thể làm hoàng đế. Ai, trẫm nhiều hoàng tử, lại tìm không thấy một người thích hợp nối nghiệp."

Nói nói, Thẩm Minh Hạo càng thêm u ám.

Lưu Ngạo Vân trầm mặc trong chốc lát nói: "Hoàng Thượng, con cháu đều có phúc con cháu, ngài nghĩ nhiều như vậy, không bằng thả lỏng tâm tình, dưỡng thân mình, nói không chừng qua mấy năm, bọn nhỏ lớn, tâm tính cũng định."

"Hoàng đệ đừng giải vây cho bọn nó, Thái Tử năm nay 27, đứa nhỏ nhất cũng 8 tuổi. 3 hoàng tử cùng tuổi, cũng 17, ngoài Thất hoàng tử, Cửu hoàng tử, Thập hoàng tử chưa cưới phi. Đừng nói cái gì mà nhỏ, bọn họ đều có thế lực riêng."

Lưu Ngạo Vân nói không ra lời, vì y cũng coi như là một thế lực trong đám hoàng tử, chỉ là Hoàng Thượng không biết thôi.

"Ai, triều đình này, quan viên trên dưới phần lớn đều có chủ, giống như đệ, ai làm hoàng đế cũng được, chỉ cần Đại Thẩm vẫn là Đại Thẩm, chỉ trung với quân, thì không nhiều lắm."

Lưu Ngạo Vân tiếp tục trầm mặc, Thẩm Minh Hạo nói: "Hoàng đệ, xem như trẫm xin ngươi, trước khi tân hoàng chưa đăng cơ, đừng về Tây Nam, giúp ta nhìn hoàng cung đi."

Lưu Ngạo Vân vẻ mặt khó xử, y nói: "Hoàng Thượng, thần chỉ phụ trách bảo vệ Đại Thẩm, chuyện hoàng tộc... Vi thần thật sự là..."

Thẩm Minh Hạo nghe xong thì biết Lưu Ngạo Vân từ chối, nhưng mà hiện tại người duy nhất ông tín nhiệm ngược lại là Lưu Ngạo Vân. Ông từ sau bàn đứng dậy, cầm tay Lưu Ngạo Vân, "Hoàng đệ, trẫm trước kia sai rồi, nhưng hiện tại trẫm biết sai, trẫm cũng biết ngươi trung thành, nhưng nếu Đại Thẩm không gọi Đại Thẩm, đệ còn trung thành sao, cho nên hoàng đệ nhất định phải giúp hoàng huynh lúc này."

Lưu Ngạo Vân lại trầm mặc, vì chính y cũng có tư tâm, Hoàng Thượng lại cho rằng y còn do dự, vì thế càng thêm tin tưởng vững chắc y trung thành vô tư.

Rốt cuộc Lưu Ngạo Vân vẫn gật đầu.

Hoàng Thượng cũng vui vẻ, chỉ mới vui hơn lại lần nữa ho khan. Chờ một đợt ho khan dừng lại, Hoàng Thượng mới thở hổn hển nói: "Hoàng đệ, về sau đệ có thể tùy tiện ra vào hoàng cung, mấy vị hoàng tử cũng có thể tùy ý quản giáo."

"Hoàng Thượng, vi thần sẽ không quản giáo hoàng tử, vi thần chỉ có thể bảo đảm, chỉ cần vi thần còn sống một ngày, hoàng đế Đại Thẩm chỉ có thể họ Thẩm."

Hoàng Thượng vui mừng gật đầu, bảo Lưu Ngạo Vân đi xuống. Lưu Ngạo Vân vì ở kinh thành chưa có nhà nên tạm thời ở một nhà trọ xa hoa.

Nhà trọ cách hoàng cung không xa, ở trung tâm kinh thành, mà y vào ở nơi này cũng truyền khắp nơi, đêm đó y còn chưa dọn đồ đã nghênh đón khách thăm thứ nhất.

Lưu Ngạo Vân vốn một mình tới kinh, lúc này cũng một mình nên không có người bẩm báo, có người gõ cửa, y ra mở cửa, mở cửa thì cũng không thể từ chối, vì người tới đúng là lão Thừa tướng Tần Văn Khải, lúc lâm triều đã kiến nghị hoàng đế phong y làm vương khác họ.

Lão Thừa tướng là cha Hoàng Hậu, tất nhiên lão Thừa tướng là người dẫn đầu đảng Thái Tử, cũng là phái mạnh mẽ nhất triều.

"Lão thần tham kiến Chiêu Bình vương." Tần Văn Khải vừa vào cửa đã quỳ gối trên mặt đất, Lưu Ngạo Vân tránh qua bên, xem như tránh đi Thừa tướng quỳ lạy, lúc sau đỡ Thừa tướng đứng lên.

"Thừa tướng, là vi thần bái kiến ngài mới đúng."

Tần Văn Khải được Lưu Ngạo Vân đỡ dậy, ông vuốt râu nói: "Không thể, quân là quân, sau quân đó là vương, sau vương mới là thần, lão thần quỳ là lẽ chính đáng."

Lưu Ngạo Vân đỡ Tần Văn Khải, bảo ông ngồi xuống mới nói: "Thừa tướng về sau ngàn vạn không thể như thế, vi thần chịu không nổi."

"Tất nhiên nhận nổi, Lưu tướng quân vì Đại Thẩm chém giết liều mạng, ngày ngày màn trời chiếu đất, ở trên sa trường bảo vệ thiên hạ, tất nhiên nhận nổi."

Lưu Ngạo Vân cảm thấy nghiền ngẫm từng chữ một không thú vị, cười hỏi: "Thừa tướng tìm ta, có chuyện gì sao?"

"Không có việc gì, không có việc gì, là nghe Lưu Đại tướng quân kiêu dũng thiện chiến, đặc biệt tới kết bạn một phen." Lão Thừa tướng nói xong nở nụ cười ha ha.

Lưu Ngạo Vân cũng cười, nhưng trong lòng lại nghĩ tới, không có việc gì đừng tới nhiễu y ngủ.

Thật ra Lưu Ngạo Vân nhìn thì trầm ổn, nhưng ở trong quân lâu, luôn thích người hào sảng thẳng thắn, đối với lão Thừa tướng ba quẹo chín cong không thích nổi, nhưng Thừa tướng chủ động lại đây kết bạn, Lưu Ngạo Vân cũng không thể không cho mặt mũi, chỉ có thể cười nói: "Ta cũng nghe đại danh Thừa tướng, sự vụ trong triều ngài vất vả rồi."

Tần Văn Khải xua tay nói: "Nào có, nào có, ta cũng chỉ làm chút chuyện trong khả năng cho phép, đều vì Đại Thẩm."

Hai người quanh co lòng vòng một hồi, thẳng đến trước khi đi, Tần Văn Khải mới lấy ra cái hộp nhỏ nói: "Lần đầu gặp mặt, ta cũng không kịp chuẩn bị, đưa ngươi tráp này làm lễ gặp mặt đi."

Lưu Ngạo Vân mở tráp, bên trong là một tá ngân phiếu chỉnh chỉnh tề tề, mỗi tấm ngân phiếu có giá trị năm ngàn lượng.

Trong lòng lộp bộp, Lưu Ngạo Vân đóng tráp, thả lại tay Tần Văn Khải, vẻ mặt cũng thay đổi, "Thừa tướng, lễ gặp mặt này, bổn vương không nhận nổi."

Lưu Ngạo Vân vẫn luôn tự xưng "Ta", lúc này đổi thành "Bổn vương", như vậy hàm nghĩa cũng thay đổi, từ chối người ngàn dặm, ý tứ vô cùng rõ ràng.

Tần Văn Khải cười nói: "Như thế nào, chê ít?"

"Không, ngại nhiều. Thừa tướng đại nhân, chúng ta vẫn đừng qua lại, bổn vương từ trước đến nay trung lập, dù các ngươi có ân oán gì, bổn vương cũng không muốn nhúng tay, thứ này ngài thu lại đi, chúng ta vẫn là bạn, nếu ngài không thu về, bổn vương sẽ đốt."

Tần Văn Khải lúc này hoàn toàn không nhịn được, cười cũng cứng đờ, "Một khi đã vậy, đốt đi, ta cũng không lấy lại đồ."

Dứt lời, Tần Văn Khải xoay người ra cửa, Lưu Ngạo Vân xoay người cất ngân phiếu, ai, cháu trai nhỏ muốn làm hoàng đế, cần rất nhiều tiền đi?

Tần Văn Khải đi vài bước lại lui về, lặng lẽ từ cửa sổ nhìn vào trong, kết quả cái gì cũng không thấy lại ngửi được hương vàng mã, nhỏ giọng nói một câu "Thằng nhãi này, thế mà đốt thật", cuối cùng cũng chỉ có thể hậm hực mà đi. Tần Văn Khải rời đi cũng thử, Lưu Đại tướng quân như cục đá trong hầm cầu, vừa thúi lại cứng, nói không tham dự tranh đấu, thế mà thật sự không tham dự.

Tần Văn Khải đi thật, vừa đi vừa nghĩ, vậy cũng tốt, ít nhất không đối đầu với Lưu Ngạo Vân, nếu Lưu Ngạo Vân tham gia thì thật sự là việc lớn không tốt, y dẫn theo 30 vạn đại quân đó, 30 vạn đại quân kia còn luôn thắng, quân đội chỉnh tề cao đến dọa người, nếu Lưu Ngạo Vân luôn ủng hộ thì ổn, nếu y phản thì Đại Thẩm có khả năng sẽ bị lật đổ.

Thôi, Tần Văn Khải nghĩ thầm, 10 vạn bạc mà thôi, mua yên tâm cũng được.

Tần Văn Khải đi rồi, Lưu Ngạo Vân muốn nghỉ ngơi một chút, vừa mới chuẩn bị rửa mặt, lại có người tới thăm.

"Cộc cộc cộc."

Lần này, Lưu Ngạo Vân thông minh, y không mở cửa, mở miệng hỏi: "Ai?"

"Lưu tướng quân, tại hạ Đinh Minh."

Lưu Ngạo Vân vốn nghĩ ai cũng không gặp, nghe đối phương báo tên họ, y lại mở cửa, vì Đinh Minh không phải người khác, là Uy Vũ Đại tướng quân, dẫn theo mấy chục vạn quân Đại Thẩm, ở trong quân, uy danh hiển hách, Lưu Ngạo Vân cũng vô cùng bội phục người này.

Mở cửa, Lưu Ngạo Vân ôm quyền nói: "Uy Vũ Đại tướng quân, kính đã lâu, mời vào."

Đinh Minh năm nay đã hơn 60 tuổi, nhưng mà hai mắt sáng ngời, tinh thần quắc thước, ông cũng ôm quyền với Lưu Ngạo Vân, cất bước vào cửa.

Hai người ngồi xuống, Lưu Ngạo Vân rót trà, hai người vừa uống vừa nói.

"Hậu sinh khả uý (lớp trẻ hơn hẳn cha chú), hậu sinh khả uý, ta nghe nói ngươi từng ở Tây Nam cưỡi ngựa ngàn dặm một mình, đốt lương thảo quân Ngô Trung Hà, thậm chí còn dẫn 1 tiểu đội trực tiếp xông vào lều lớn chỉ huy của Ngô Trung Hà, thật là kỳ tài."

"Nào có, nào có, đều là các huynh đệ khoác lác, sao có thể đánh giặc như thần?"

Lưu Ngạo Vân trong miệng khiêm tốn, trong lòng lại có chút phiền muộn, vì y phát hiện Uy Vũ Đại tướng quân nói chuyện không khác lão Thừa tướng là mấy, đều quanh co lòng vòng.

Thật vất vả tiễn Đinh Minh, Lưu Ngạo Vân lại phát hiện một bộ tranh ở chỗ Đinh Minh ngồi, tranh kia y không hiểu cũng biết, đây là tác phẩm của một tài tử trứ danh tiền triều, lúc này mới truyền lưu ngoài thế gian 10 bản tranh, bức họa này có thể nói là giá trị liên thành, đừng nói 10 vạn lượng, chính là 50 vạn lượng cũng sẽ không nhất định mua được.

Lưu Ngạo Vân nhìn tranh nghĩ thầm, thôi, ngày mai vẫn nên tìm người đưa về đi, này không thể so với ngân phiếu, ngân phiếu có thể giấu, thứ này thì chỉ cần hơi vô ý sẽ hỏng, nếu hỏng trong tay mình, kia cũng thật đáng tiếc.

Rửa mặt, Thẩm Ngạo Vân lúc này tính lên giường ngủ, mới vừa cởi giày, y lại nghe được tiếng đập cửa.

"Ai?"

"Người đoán xem."

Thẩm Ngạo Vân không có tâm tình đoán, "Có việc mai lại đến, bổn vương đã ngủ."

Y trả lời xong, cửa lại bị gõ, sau đó là tiếng bước chân nhẹ, Lưu Ngạo Vân thở dài nghĩ thầm, triều thần thật phiền, vậy không được, chỉ có thể ngồi ở mép giường, chuẩn bị rời giường ứng phó với người mới tới.

Nhưng mà còn chưa chuẩn bị tốt đâu, người tới cũng đã vào phòng. Thẩm Ngạo Vân ngẩng đầu, thấy một đôi mắt mỉm cười, xinh đẹp đến kỳ cục, người tới nói: "Vân hoàng thúc, đã lâu không gặp, biệt lai vô dạng (thúc còn khoẻ chứ)."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro