🍊 Chương 97
Chương 97
Đối với loại cốt truyện "Ba ta là XX", Thẩm Hàm không muốn để ý, thoát khỏi ba già thì cơ bản đều là kẻ hèn nhát, Thẩm Hàm chỉ muốn nói 3 từ với loại người này: Cút xéo mau.
Thẩm Hàm hiện tại càng thêm mặc kệ vai chính, còn không bằng yêu đương, rốt cuộc yêu đương còn có thể sảng, đấu với vai chính không có trí thông minh, cảm giác thành tựu cũng không có.
"Suy nghĩ cái gì?" Cao Khánh Ca đạp xe, thấy Thẩm Hàm không có động tĩnh, nghiêng đầu hỏi Thẩm Hàm một câu.
"Lần đầu ngồi sau xe đạp, cảm giác còn rất mới mẻ." Thẩm Hàm trả lời, khi hẹn hò, hắn mới không muốn bị 2 người khuyết tật trí tuệ làm hỏng không khí.
Cao Khánh Ca cười nói: "Xin lỗi, đối tượng hẹn hò tương đối nghèo, hiện tại chỉ có thể dùng xe đạp."
Thẩm Hàm cũng cười trả lời: "Xin lỗi, đối tượng hẹn hò, kiến thức tương đối thiển cận, ngồi xe đạp cũng hưng phấn nửa ngày."
Thẩm Hàm nói xong, hai người bật cười, đều là trêu chọc, cả hai hiểu, còn Cao Khánh Ca nói là nghèo, Thẩm Hàm cũng rõ, nếu nghèo thì sao anh có xe đạp đỉnh vậy được, còn không coi là chuyện lớn mà gắn yên sau lưng, rõ ràng là Cao Khánh Ca tự thêm, nếu nghèo, cũng sẽ không mặc quần áo hàng hiệu.
Mà nếu Cao Khánh Ca nghèo rớt mùng tơi thật, Thẩm Hàm cũng không để ý, hai nam bên nhau và nam nữ bên nhau cũng có một chút khác biệt, không có đứa nhỏ để lo toan, chỉ cần hai người thoải mái, cả đời thuê nhà cũng có thể sống thư thái vui sướng.
Cao Khánh Ca dẫn Thẩm Hàm đi vào ngõ nhỏ sâu thẳm mà ăn sáng, cuối ngõ nhỏ có một nhà có cây thuỵ hương [1] bán cháo, hương vị rất ngon, bởi vậy dù có vị trí lạ, vẫn có không ít người xếp hàng.
Cao Khánh Ca cũng là người khác giới thiệu, từng tới vài lần, lúc sau không tới nhiều lắm, không phải vì anh không thích mà là bận quá, vì bữa sáng mà chạy xa vậy, với một mình thì thật phiền.
Ăn sáng, hai người lại xem phim, đi hiệu sách, lúc sau hai người lại ăn trưa, buổi chiều hai người ở công viên giải trí, tuy rất nhiều người thấy kỳ quái vì sao hai nam thanh niên lại cùng tới nơi này, nhưng Thẩm Hàm và Cao Khánh Ca căn bản không để bụng, chơi đến vui vẻ, chờ đến lúc ra, Thẩm Hàm cười nói: "Hôm nay tôi rất vui, cho anh quà nhé."
"Tôi cũng vui." Cao Khánh Ca trả lời, nhưng anh vẫn chờ quà của Thẩm Hàm, vì lúc ra cửa Thẩm Hàm xuống tay không, trên người khẳng định không mang đồ, vậy quà kia từ đâu tới đây?
Thẩm Hàm cười cười, từ trong túi móc ra mấy đồng tiền xu nói: "Đưa anh 2 con thú bông đi."
Nói rồi Thẩm Hàm đi vài bước, tới máy game, tiện tay chỉ bên trong, Thẩm Hàm hỏi: "Thích cái nào, tặng cho anh."
Khoé miệng Cao Khánh Ca nhếch lên, hiểu được thì anh cũng tiến lên vài bước, nhìn bên trong, thật ra anh không có hứng thú, nhưng rất nhiều lúc quà không có ý nghĩa mà là ở với người đưa, thế nên anh nhìn rồi trả lời: "Bên trong có 2 con khủng long, nếu cậu có thể tóm được, chúng ta mỗi người 1 con, nếu cậu chỉ tóm được 1 con, vậy 1 con khác tôi tóm, tặng cho cậu, thế nào?"
Thẩm Hàm gật đầu mỉm cười, "Có thể."
Đây là người yêu, tuy không động lòng, nhưng rất biết điều, nếu vậy cũng dễ làm, "Vô tình" rũ quyến là được.
1 tệ, tay nắm được Thẩm Hàm điều khiển, lung lay vài cái hạ xuống, khủng long bị tóm lên, rồi sau đó bị ném vào khung hình vuông, rơi xuống, thành công.
Cao Khánh Ca cạn lời, vì anh cũng từng chơi đùa vài lần, nhưng xác xuất thành công trên cơ bản là 1/10, nói cách khác, 10 lần có thể thành công 1 lần, Thẩm Hàm thế mà 1 lần đã thành công, anh không thể không hoài nghi đây là Thẩm Hàm có vận may tốt.
Thẩm Hàm đưa khủng long nhỏ xanh lục cho Cao Khánh Ca nói: "Cái này đưa anh trước, cái tiếp theo đặt tay lên, xem như anh đưa tôi."
"Được." Cao Khánh Ca gật đầu, anh cũng muốn nhìn xem Thẩm Hàm nhanh chóng bắt được là vận may gì.
1 tệ, tay Cao Khánh Ca đặt trên tay cầm, Thẩm Hàm ở phía sau, cầm tay Cao Khánh Ca.
Chờ tay Thẩm Hàm đặt lên, Cao Khánh Ca có chút hối hận, vì như vậy, anh vừa hay bị Thẩm Hàm ôm trong ngực, tuy Thẩm Hàm lùn hơn anh, nhưng loại thân thể dán sát này thật sự là có chút quá ái muội, anh thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở của Thẩm Hàm ở bên sườn tai.
Xúc cảm thân thể bị phóng đại vô hạn, mu bàn tay Thẩm Hàm nhỏ hơn tay anh một ít, nhưng cảm giác non mịn, có chút lạnh, có chút trơn, rất thoải mái.
Cả người đều có chút mất tự nhiên, Cao Khánh Ca muốn lui ra phía sau, nhưng Thẩm Hàm ở bên tai anh nhỏ giọng mà nói: "Đừng nhúc nhích, tôi muốn tóm."
Hơi thở ấm áp phun bên tai Cao Khánh Ca, nháy mắt kích thích anh nổi da gà, giọng nói cũng lướt nhẹ, trong đầu đều là chuyện này nọ, toàn thân trên dưới đều kháng cự, bụng dưới thiêu cháy phát hỏa.
"Rồi, cái này coi như quà anh đưa, kỷ niệm lần đầu hẹn hò." Thẩm Hàm buông Cao Khánh Ca nói.
"Ừ." Cao Khánh Ca cúi đầu, muốn che dấu xấu hổ.
Thật ra anh căn bản không cần che dấu, vì Thẩm Hàm đã xem phản ứng trong mắt, lỗ tai đỏ ửng đã sớm bán đứng anh, còn có thân thể anh cứng đờ, đều đang nói rõ một vấn đề, đó chính là anh nhẫn nại, còn nhẫn nại cái gì, Thẩm Hàm hiểu.
Không có dừng lại, hai người về trường, Thẩm Hàm về ký túc, vừa hay bên trong không ai, hắn tắm rửa một cái, ngồi xuống trên giường, khóe miệng vẫn luôn nhếch.
Lên giường, hắn lại lần nữa nhìn khủng long nhỏ xanh lục bên gối, tiện tay chụp bức ảnh đăng Weibo, caption: "Kỷ niệm hẹn hò, phải quý trọng."
Hắn làm xong, lập tức có người nhắn lại, Thẩm Hàm mở ra, phát hiện không phải ai khác, đúng là xã trưởng Tiếng Vang Lớn Khổng Cố Ly.
"ĐM, Tiểu Hàm, hai người xác định quan hệ?"
Thẩm Hàm hơi mỉm cười trả lời: "Đúng vậy."
Bên kia không hồi âm, nhưng Thẩm Hàm tìm tòi Dùng thơ văn để giải toả nỗi buồn, tìm được Weibo thì ấn theo dõi, lúc này mới phát hiện hoá ra người nào đó đăng Weibo trước đó 3 phút, nội dung Weibo cũng là khủng long nhỏ, anh viết mấy chữ: "Có lẽ rung động."
Thẩm Hàm nhìn mấy chữ, khóe miệng nhếch, một khi đã vậy, không bằng thêm lửa, khiến người yêu hoàn toàn say mê đi.
Ngày đó, Cao Khánh Ca lại bận, vì xã đoàn họ muốn tham gia một triển lãm, họ chuẩn bị 1 bộ nhân vật manga anime, nhưng từ trang phục đến đạo cụ đều phải tự chế, tuy có người chia sẻ, nhưng Cao Khánh Ca vẫn không thể không phụ trách bộ trang phục phức tạp cho vai ác có ảnh hưởng lớn.
Tổng cộng có 1 tháng chuẩn bị, còn đi học nữa, Cao Khánh Ca bận đến chân không chạm đất, ngay cả Khổng Cố Ly tìm anh, anh cũng không để ý tới.
Thẩm Hàm biết họ bận, thế nên cũng không quấy rầy, vì hắn cũng có chuyện của mình, tỷ như hoàn thành mộng tưởng CV của nguyên chủ.
Thẩm Hàm thật ra cũng có chút không hài lòng với giọng nói, nhưng nguyên chủ có chút quá mức tự ti, thế nên tuy tích cực, lúc ghi âm lại không tự nhiên.
Thẩm Hàm thử ghi lại giọng giả mấy lần, lại thử lên giọng, cuối cùng phát hiện thật ra hắn làm CV cũng không thành vấn đề, đặc biệt là lúc dùng giọng giả phối âm cho thiếu niên hoặc trẻ con, nếu dùng kỹ xảo sẽ thấy có chút không ổn.
Nếu tìm được phương pháp, Thẩm Hàm bắt đầu viết kịch bản, còn hậu kỳ, hắn sẽ tìm người, dù tìm không thấy cũng còn có Khổng Cố Ly, dù sao cũng là xã trưởng Tiếng Vang Lớn, hỗ trợ tìm 2 người vẫn được.
Ngay từ đầu, Thẩm Hàm chuẩn bị kịch bản cả 1 kỳ, vì tương đối đơn giản, sáng tác cũng đơn giản, không cần có nhiều xung đột, nhân vật lên sân khấu cũng không phải rất nhiều, thế nên CV cũng tương đối nhàn, sau Thẩm Hàm vẫn sửa lại vì cả 1 kỳ kịch truyền thanh rất nhiều người sẽ không chú ý, thế nên rất khó bồi dưỡng ra đại thần, Thẩm Hàm phải làm CV, như vậy trong vòng luẩn quẩn này hắn phải phong thần, tuyệt không phải gà mờ cà lơ phất phơ.
Nhưng nếu như thế, chỉ có 1 mình thì hắn không thể, vì có rất nhiều chuyện cần phối hợp, cuối cùng hắn nghĩ nghĩ, vẫn tìm Khổng Cố Ly.
"Xã trưởng, tôi muốn xin chuyện này, tôi chuẩn bị tự ra kế hoạch kịch truyền thanh, nhưng vì là tay mới, thế nên tôi cần một đoàn đội hậu kỳ." Trên mạng, Thẩm Hàm nói thẳng, hắn không thích quanh co lòng vòng.
Khổng Cố Ly đối với xã đoàn vẫn tương đối tích cực, nhưng gần nhất anh ta và Lý Cường có rất nhiều vấn đề, thế nên anh ta nói: "Có thể, chỉ cần đừng bỏ dở nửa chừng, tôi đề cử một người, cậu liên hệ: 998XXX98"
"Được."
Bên này Thẩm Hàm mới đồng ý, bên kia Khổng Cố Ly đã gọi Lưu Anh Tuấn, cũng chính là xã trưởng được chọn, lâm trận lại đẩy cho Khổng Cố Ly.
Lưu Anh Tuấn thấy Khổng Cố Ly yêu cầu, rất sảng khoái đồng ý, mới vừa đồng ý xong, cậu ta đã nhận được lời mời kết bạn của Thẩm Hàm.
Thật ra thành viên của Tiếng Vang Lớn rất nhiều, ở giới võng phối, họ có danh tiếng rất cao, thế nên có thể được chọn làm xã trưởng thì năng lực của cậu ta căn bản không cần nghi ngờ.
Lưu Anh Tuấn là CV đã sớm thành danh, am hiểu phối nam 1 tà mị, Weibo có hơn 30 vạn fans, ở trong vòng xem như tiểu thần, với lại cậu ta có đoàn đội của mình, lúc Khổng Cố Ly nói, cậu ta cũng đồng ý, thế nên chấp nhận kết bạn của Thẩm Hàm, cậu ta lập tức kéo Thẩm Hàm vào nhóm riêng, hậu kỳ, họa sĩ v.v cái gì cũng có.
Thẩm Hàm bị kéo vào trong nhóm cũng sửng sốt, vì hắn còn tưởng mình sẽ phí chút miệng lưỡi mới có thể tìm được đoàn đội, không nghĩ tới người này trực tiếp kéo vào.
Nhìn thành viên, Thẩm Hàm hiểu trong lòng, hắn muốn nhắn riêng cho Lưu Anh Tuấn, kết quả lại thấy cậu ta nói chuyện ở trong nhóm.
【CV - Anh Tuấn lên làm xã trưởng】: Tiểu Hàm, thành viên mới gia nhập, mọi người chăm sóc nhiều hơn, đừng xuất hiện tình huống bắt nạt người, có chuyện thì nói thẳng, vấn đề kỹ thuật cũng nói thẳng. Với lại người này ra kịch, đến lúc đó mọi người xem kịch bản, có hứng thú thì báo danh, mặt khác, nếu có yêu cầu, tôi cũng có thể đảm nhiệm nhân vật, rồi đó. Tiểu Hàm, cậu cũng ra chào hỏi một cái.
【Khác - Tiểu Hàm】: Chào mọi người, tôi là Tiểu Hàm, về sau quan tâm nhiều hơn.
【CV - Vân Tiếu Tiếu】: ĐM, Tiểu Hàm? Vợ của Dùng thơ văn để giải toả nỗi buồn?
Chú thích
[1] Cây thuỵ hương
Thụy hương, bồng lai tử, phong lưu thụ (Daphne odora) là một loài cây thuộc chi Thụy hương. Đây là loài cây bụi thường xanh. Nó hiếm khi ra quả, nhưng khi ra quả thì nó có quả màu đỏ sau khi nở hoa.
Thụy hương là cây bản địa Trung và Việt Nam, mọc tốt nhất trên đất màu mỡ, đất hơi chua một chút, chứa nhiều nước. Loài cây này không sống lâu, chỉ từ 8-10 năm. Thụy hương khó ra rễ nên khó chiết cành, nó cũng dễ bị nhiễm virus.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro