Chương 70: Quán trọ đen
Một bên khác, Dung Khi cưỡi ngựa phi nhanh, một đường hướng về phía Bình Hưng thành. Chỉ ngắn ngủi hai ngày, y đã đến biên giới Thăng Châu.
Thăng Châu núi non trùng điệp, có không ít đường núi, xung quanh rừng cây rậm rạp, không biết ẩn chứa bao nhiêu chim muông thú rừng.
Thấy trời đã tối, Dung Khi bèn tìm một quán trọ hẻo lánh để nghỉ chân.
Quán trọ tuy giản dị nhưng còn sạch sẽ, tiểu nhị vừa thấy y bước vào liền cười toe toét, nhiệt tình tiếp đón. Dung Khi không thích gian đại sảnh chật hẹp, tối tăm, bèn trực tiếp gọi một gian phòng tốt nhất ở trên lầu, dặn dò chủ quán mang thức ăn lên.
Căn phòng không lớn, chỉ cần thắp vài ngọn đèn dầu là sáng trưng.
Dung Khi sửa soạn qua loa một chút, không bao lâu sau, chủ quán liền mang thức ăn lên.
“Khách quan, đây là món đặc trưng của quán bọn ta, mau ăn lúc còn nóng kẻo nguội!”
Dung Khi phẩy tay, không kiên nhẫn đuổi người đi. Y vừa cầm đũa lên định nếm thử thì ngửi thấy một mùi thuốc thoang thoảng.
Y cười lạnh một tiếng, đặt đũa xuống.
“Hóa ra là quán đen.”
Y cầm Trục Không kiếm, bước ra khỏi phòng, thấy tiểu nhị và hai tên đại hán đang cầm vũ khí đợi ở cửa, như thể sẵn sàng xông vào bất cứ lúc nào.
Dung Khi không nói nhảm với bọn chúng, thậm chí còn chưa rút kiếm, đã đá cả ba xuống lầu.
Đúng lúc có một người qua đường bước vào quán trọ, vừa bước vào đã thấy ba người lăn từ trên cầu thang xuống.
Dung Khi chậm rãi bước xuống cầu thang, mũi kiếm cứa vào cánh tay tiểu nhị, lạnh lùng nói: “Dám bỏ thuốc vào đồ ăn của ta, chán sống rồi sao?”
Tiểu nhị run rẩy cầu xin tha thứ: “Tiểu nhân có mắt không tròng, đại hiệp tha mạng, tha cho tiểu nhân đi!”
Dung Khi cười: “Đại hiệp?”
Tiểu nhị vội vàng nói: “Tiểu nhân thực sự không còn cách nào khác, quán đã nửa tháng không có khách, trên có già dưới có trẻ, mấy miệng ăn trong nhà chờ cơm, cho nên mới hồ đồ, mạo phạm đại hiệp! Tha mạng, tha mạng!”
Dung Khi đá một cái vào ngực hắn: “Ngươi nhìn chỗ nào mà thấy ta là đại hiệp?”
Tiểu nhị ngẩn người.
Dung Khi: “Ta không phải.”
Tiểu nhị lập tức mặt mày ủ rũ, thầm nghĩ: Xong rồi, hóa ra là người của Ma đạo.
Dung Khi vỗ vỗ mặt hắn, như đang suy nghĩ nên ra tay từ đâu, ánh mắt vô tình liếc về phía người đứng ở cửa, khựng lại: “Là ông?”
“Là ta.” Người qua đường đáp, bước đến tìm một chiếc bàn ngồi xuống.
Người tới chính là “chính nhân quân tử” đã ngăn y dạy dỗ người khác ở trấn Thanh Sơn.
Dung Khi thầm nghĩ: Đúng là oan gia ngõ hẹp. Xúi quẩy!
“Chính nhân quân tử” nói: “Lại đánh nhau?”
Dung Khi cười lạnh: “Không nhìn ra đây là quán đen sao?”
Đang nói thì từ trong bếp lại xông ra mấy tên đồng bọn tay lăm lăm đại đao, hùng hổ chĩa về phía Dung Khi, rồi quay sang nhìn người vừa bước vào.
“Đại ca, sao lại có thêm một người nữa?”
“Kệ hắn, nhìn bộ đồ hắn mặc cũng khá sang, lên hết đi!”
Dung Khi lười nói nhảm. Y vốn định thử Trục Không kiếm mà Cố Vân Hành tặng, nhưng đám giang hồ thảo khấu này võ công tầm thường, đến cả tư cách để y rút kiếm cũng không có.
Thế là, y tiện tay lấy ra vài thứ nhỏ, tay一 vung lên, mấy cây kim nhỏ bay ra, xuyên thẳng qua cổ tay đám người đối diện, tiếng kêu la thảm thiết, tiếng đao rơi xuống đất đồng thời vang lên, quán trọ nhỏ bé lập tức trở nên hỗn loạn.
Đám thảo khấu biết mình đã chọc phải người không dễ chọc, lập tức thay đổi thái độ, vừa kêu la vừa quỳ rạp xuống đất, cầu xin tha mạng.
Dung Khi không để ý đến bọn chúng, đi thẳng đến trước mặt người đàn ông, khoanh tay đánh giá một lượt.
“Ônh rốt cuộc là ai?”
“Bỉ tính Thôi. Dung công tử có thể gọi ta một tiếng tiền bối.”
Thôi? Họ này không phổ biến lắm.
Dung Khi nhíu mày: “Thôi nào?”
Người nọ không trả lời, ánh mắt rơi vào thanh kiếm trong tay Dung Khi, hơi kinh ngạc: “Trục Không kiếm?”
Dung Khi: “Ông biết?”
“Danh kiếm giang hồ, tự nhiên là biết.” Ánh mắt người nọ phức tạp: “Chỉ là không ngờ, Cố Vân Hành lại tặng nó cho ngươi.”
“Chuyện này thì sao, liên quan gì đến ngươi.”
“Tuy là một thanh danh kiếm sắc bén, nhưng vẫn chưa đủ tốt.”
“Ta thấy dùng cũng được.”
“...Vừa rồi thấy ám khí của ngươi cũng khá, chỉ là kim này quá bình thường, nếu gặp phải người nội lực thâm hậu, e rằng không thể mảy may làm tổn thương họ.”
“Ta từng có loại kim không tầm thường, gọi là, Âm Hoàn Thứ Cốt Châm.” Dung Khi mỉm cười, “Thôi tiền bối từng nghe qua chưa?”
“Vị trí thứ hai mươi sáu trong thiên ám khí của Binh Khí Phổ những năm gần đây. Quả thật không tồi.”
Dung Khi ngẩn người: “Binh Khí Phổ gì vậy?”
“Ta cho đệ tử dưới trướng biên soạn.” Ông lấy từ trong ngực ra một cuốn sách, “Xem thử?”
Dung Khi không động đậy: “Sao chỉ xếp thứ hai mươi sáu?”
“Tuy là lợi khí kỳ quái, nhưng so với việc đối địch, Dung công tử thích dùng nó để thẩm vấn phạm nhân hơn đúng không?”
Dung Khi im lặng.
Xuất hiện ở Thăng Châu, võ công cao cường, lại mang họ Thôi, còn am hiểu về binh khí. Trải qua cuộc trò chuyện này, cuối cùng y cũng xác nhận được thân phận của người trước mặt —— Trang chủ Thúy Vi sơn trang, Thôi Tâm Nguyên.
Nghĩ đến việc ông từng đáp ứng Cố Vân Hành sẽ rèn kiếm cho mình, Dung Khi khó có được kiềm chế tính tình.
Dung Khi: “Ông nói đúng. Ta đánh nhau không hay dùng nó.”
Thôi Tâm Nguyên: “Nếu Dung công tử không hài lòng với thứ hạng, có thể lấy ra cho ta xem. Ta chưa từng tận mắt chứng kiến, có lẽ đã đánh giá sai.”
“Xếp thứ mấy cũng không sao.” Dung Khi lật vài trang, quả nhiên tìm thấy ghi chép về Âm Hoàn Thứ Cốt Châm, y nói, “Thứ cốt châm đã hết rồi, trang này ông có thể bỏ đi.”
Thôi Tâm Nguyên ngẩn người: “Dùng hết như thế nào?”
Dung Khi liếc ông một cái: “Gặp phải cường địch, tự nhiên là dùng hết.”
Thôi Tâm Nguyên im lặng.
Dung Khi không đoán được mục đích ông xuất hiện ở đây là gì, thấy ông không nói, y cũng không chủ động mở lời.
Y đảo mắt nhìn đám tiểu nhị quán trọ đen đang quỳ phía sau không dám nhúc nhích, gõ gõ lên mặt bàn, không khách khí nói: “Các ngươi, đừng ở đây chắn mắt, trong vòng nửa canh giờ, làm lại một bàn thức ăn đi.”
Mọi người hoảng sợ: “Vâng vâng! Chúng ta lập tức đi chuẩn bị ngay!”
“Nếu bỏ trốn giữa chừng, cũng không tệ.” Dung Khi từ từ nhếch mép, “Dù sao, ta cũng lâu rồi không giết người, đúng là có chút nhớ nhung.”
Mọi người lập tức bị y dọa cho run rẩy, ngoại trừ chủ quán và tiểu nhị bị bắt giữ, những người còn lại vội vàng cam đoan sẽ không bỏ trốn.
Không bao lâu sau, món ăn nóng hổi và không có thuốc đã được dọn lên bàn.
Dung Khi ngửi ngửi: “Tay nghề này mà cũng dám mở quán buôn bán?”
Chủ quán rất ấm ức: “Chẳng phải là... chỉ đành làm chút việc khác để duy trì sinh kế thôi sao.”
Dung Khi nghe vậy càng thêm chán ghét, nghĩ đến còn có một người khác bên cạnh, nói: “Thêm cho Thôi tiền bối một bộ bát đũa.”
Tiểu nhị vội vàng đi tìm bát đũa mới mang lên bàn.
“Yên tâm đi, lần này không có thuốc.” Dung Khi thờ ơ nói, “Nếu Thôi tiền bối không muốn cùng Ma đầu như ta dùng bữa, thì bảo bọn họ làm lại một bàn khác.”
“Thêm một bình rượu là được.” Thôi Tâm Nguyên cầm đũa lên, nếm thử một miếng: “Vị cũng được.”
Dung Khi không tin lắm, nhưng đi đường xa, y cũng không phải người kén chọn, thử một miếng, thấy ngon hơn nhiều so với thịt khô nướng hồi còn ở trên đảo, không tệ như trong tưởng tượng, nhưng tuyệt đối không thể so sánh với tay nghề của Đinh Khỉ.
Tiểu nhị lại mang lên một bình rượu.
Thôi Tâm Nguyên không thích có nhiều người nhìn ngó khi ăn cơm, bèn phẩy tay bảo bọn họ lui ra. Chẳng mấy chốc, trong đại sảnh chỉ còn lại hai người.
Thôi Tâm Nguyên: “Uống rượu không?”
Dung Khi không chút hứng thú: “Không quen uống.”
Thôi Tâm Nguyên: “... Phu nhân ta cũng không thích uống rượu.”
Dung Khi ngẩn người: “Nói đến chuyện này, trước đó ta đã gặp Thôi phu nhân một lần trên biển, khi đó có nhiều mạo phạm, mong tiền bối và Thôi phu nhân lượng thứ.”
Thôi Tâm Nguyên: “Nàng ấy không trách ngươi.” Ông như nghĩ đến điều gì, liên tục rót cho mình mấy chén rượu, uống cạn chén này đến chén khác.
Dung Khi: “...”
Dung Khi nghi hoặc nhìn ông, tưởng rượu này có gì đặc biệt, không nhịn được cũng rót cho mình một chén, thử uống một ngụm.
“Khụ khụ khụ!” Mùi rượu nồng xộc thẳng lên mũi, mang theo cảm giác cay nồng, khiến đầu óc choáng váng. Dung Khi lập tức nhíu mày, tay chống lên bàn ho sặc sụa.
Trong mắt Thôi Tâm Nguyên thoáng hiện ý cười, thấy y ho khó chịu, ân cần rót cho y một chén trà.
“Biết ngay là ngươi không phải đang từ chối mà.” Thôi Tâm Nguyên nâng chén rượu, “Nào, cụng ly với ta!”
Dung Khi mặt mày sa sầm, vô cớ cảm thấy buồn bực, uống cạn chén trà mới đỡ hơn một chút. Trong lòng y âm thầm thề lần sau tuyệt đối không đụng đến rượu nữa, nhưng thấy Thôi Tâm Nguyên uống như không có việc gì, lại không nhịn được nghi ngờ.
“Rượu này... là rượu ngon sao?”
“Đương nhiên!” Thôi Tâm Nguyên uống mấy chén rượu vào, thoải mái hơn không ít: “Càng là nơi hẻo lánh, rượu ủ ra càng nồng.”
Dung Khi suy nghĩ một hồi, quay đầu dặn tiểu nhị rót cho y một bình.
Thôi Tâm Nguyên ngẩn người: “Ngươi đây là...”
Dung Khi cài bầu rượu vào thắt lưng: “Có người cũng thích rượu mạnh, mang cho hắn nếm thử.”
Sắc mặt Thôi Tâm Nguyên không biết vì sao lại sa sầm, lầm lì uống rượu.
Đây là lần đầu tiên Dung Khi chính thức tiếp xúc với chưởng môn của một phái chính đạo, thấy ông có vẻ chuyên tâm uống rượu, hẳn là không phải đến để truy quét Ma đầu dư nghiệt như y, bèn không để ý nữa, tự mình ăn cơm.
Thôi Tâm Nguyên đột nhiên lên tiếng: “Ta định đến Bình Hưng thành một chuyến. Dung tiểu huynh đệ muốn đi đâu?”
Dung Khi nhíu mày, trầm ngâm một lát rồi nói dối: “Ta đi về phía Tây Nam.”
Thôi Tâm Nguyên nhìn y một cách đầy ẩn ý, thản nhiên nói: “Xem ra không cùng đường rồi.”
Dung Khi: “Đúng vậy.”
Thôi Tâm Nguyên: “Tiếc thật.”
Dung Khi: “Tiếc gì?”
Thôi Tâm Nguyên: “Vốn tưởng trên đường có thể có thêm một người bạn đồng hành. Xem ra sáng mai, chúng ta phải mỗi người một ngả rồi.”
Dung Khi suy nghĩ một chút: “Dám hỏi tiền bối đến Bình Hưng thành làm gì?”
Thôi Tâm Nguyên lại rót một chén rượu, thong thả nói: “Nghe nói gần đây ở Bình Hưng thành có một đám ác đồ hoành hành, ta đến xem náo nhiệt.”
“Ác đồ gì?”
Thôi Tâm Nguyên: “Có lẽ là tàn dư của Ly Hỏa Cung, cũng có thể là tà ma ngoại đạo khác.”
Dung Khi còn muốn hỏi thêm, nhưng Thôi Tâm Nguyên không muốn trả lời nữa, chỉ khen rượu trong chén thơm ngon đậm đà.
—— Là thứ mà Dung Khi không thưởng thức được.
Sau khi ăn xong, Dung Khi không còn kiên nhẫn nữa, lên lầu về phòng. Y định sáng hôm sau sẽ dậy sớm, xuất phát trước Thôi Tâm Nguyên.
Y không tin trên đời lại có chuyện trùng hợp như vậy, bất kể mục đích Thôi Tâm Nguyên xuất hiện ở đây là gì, y đều phải đề phòng.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro