Chương 6: Quan Tâm

Buổi chiều hôm sau, khi Ngọc Liên đang ngồi đọc sách tại cung Ngọc Hoa, một nhóm tiểu thư quan gia đột ngột tiến vào, dáng vẻ kiêu ngạo và trịch thượng. Dẫn đầu là một cô gái vận y phục lụa là sang trọng, đầu cài trâm ngọc, ánh mắt lộ rõ vẻ khinh miệt.

"Ngươi là công chúa Man Di mới được Hoàng Thượng sắc phong đúng không?" Cô ta cất tiếng, giọng nói lạnh lùng đầy khiêu khích.

Ngọc Liên ngẩng lên, đặt cuốn sách xuống, thản nhiên đáp: "Phải thì sao, không phải thì sao?"

Cô gái kia nhếch môi, ánh mắt càng thêm khinh thường: "Ta tới để cảnh báo. Thượng Thư Phòng từ trước đến nay chỉ nhận con em quan lại triều đình và hoàng tộc cao quý. Loại người thuộc dân tộc Man Di hạ đẳng như ngươi, không có tư cách bước chân vào đó học cùng bọn ta."

Ngọc Liên cười nhạt, ánh mắt lóe lên tia sắc lạnh: "Ngươi nói ai là dân tộc Man Di hạ đẳng? Nói lại lần nữa xem."

Cô gái khổng tước ngẩng đầu, giọng càng thêm đanh thép: "Ta nói ngươi đấy. Đừng tưởng được phong làm công chúa thì đã bay lên cây cao làm phượng hoàng. Gà rừng mãi mãi chỉ là gà rừng thôi!"

"Chát!"

Một âm thanh thanh thúy vang lên, khiến cả gian phòng im bặt. Cái tát trời giáng của Ngọc Liên khiến cô gái kia ngã nhào, trên má in hằn năm dấu ngón tay đỏ ửng.

Những người đi theo cô ta đều ngỡ ngàng, còn nạn nhân thì ôm mặt, mắt trợn trừng: "Ngươi... ngươi dám đánh ta! Ngươi có biết ta là ai không?"

Ngọc Liên mỉm cười, giọng nói bình tĩnh nhưng mang theo uy nghi khiến người khác không dám xem thường: "Ta không quan tâm ngươi là con gái ai, cha mẹ ngươi quyền thế ra sao. Trước giờ, ta không thích ra tay với kẻ yếu, nhưng miệng ngươi nói ra toàn những lời xấu xa, ta chỉ thay phụ mẫu ngươi dạy dỗ lại mà thôi."

Cô gái kia nổi giận, đứng bật dậy, gào lên: "Tiện nhân! Hôm nay bản quận chúa phải giết ngươi!"

Không để cô ta kịp lao tới, Liên lại nhanh như chớp giáng thêm "chát... chát... chát". Những cái tát liên tiếp khiến khuôn mặt phúng phính của đối phương nhanh chóng sưng vù, trông không khác gì một cái đầu heo.

Ngọc Liên xoa xoa bàn tay đang nóng rát, nhưng trong lòng cảm thấy vô cùng sảng khoái. Nàng nhếch môi cười nhạt: "Thế nào? Còn muốn ăn nói ngông cuồng nữa không? Nhìn mặt ngươi hiện giờ mới giống cái đầu heo thôi, nhưng nếu thích, ta cũng không ngại chỉnh nó thành đầu chó, đầu bò đâu."

Cô gái kia ôm mặt bật khóc, miệng lắp bắp không thành tiếng. Đám tiểu thư đi cùng, vốn nãy giờ câm nín, giờ đây cũng sợ đến run rẩy, vội vã muốn bỏ chạy.

Nhưng Liên đâu để chúng dễ dàng thoát đi như thế. Nàng tung chiếc cửu liên phiến trong tay, chiếc quạt bay sượt qua người bọn họ, rồi quay về tay nàng theo một đường vòng cung hoàn hảo. Tất cả đứng khựng lại, mặt cắt không còn giọt máu.

Ngọc Liên chậm rãi bước tới, chiếc quạt trong tay khẽ gõ vào lòng bàn tay, giọng nói đầy uy nghi: "Bản công chúa đã cho các ngươi đi chưa mà dám tự tiện rời khỏi? Khi đến không chào, khi về không biệt - đây là cách ứng xử của các tiểu thư quan gia ở quý quốc đó sao? Thật làm ta mở mang tầm mắt."

Một tiểu thư khác cố lấy lại bình tĩnh, bực bội lên tiếng: "Chúng ta đến hay đi không cần phải xin phép ngươi!"

Ngọc Liên nhướn mày, ánh mắt đầy mỉa mai: "Ồ? Vậy ra, những tiểu thư cao quý các ngươi chỉ biết cậy thế kiêu ngạo, nhưng lại không biết phép tắc cơ bản? Nếu vậy, hôm nay ta không ngại dạy các ngươi một bài học về lễ nghĩa!"

Nói rồi, nàng giơ cao chiếc quạt, ánh mắt sắc lạnh khiến đám tiểu thư không ai dám lên tiếng. Không khí trong phòng như đông đặc lại.

Ngọc Liên đứng thẳng, ánh mắt quét qua đám tiểu thư đang run rẩy trước mặt mình. Nàng hờ hững cất giọng, từng từ mang theo uy áp nặng nề:
"Vậy ta hỏi, trong số các người, có ai có thân phận công chúa không?"

Không gian lập tức chìm vào im lặng. Không một ai dám lên tiếng. Ánh mắt sợ hãi của họ chạm nhau, như đang hy vọng tìm được câu trả lời từ người khác.

Ngọc Liên khẽ cười lạnh, ánh mắt dừng lại trên gương mặt sưng đỏ của Nguyên An quận chúa:
"Ngoài con đầu heo vừa bị ta đánh kia có thân phận quận chúa ra, thì còn lại chắc toàn là các tiểu thư, đúng không?"

Bị khí thế của nàng áp đảo, cả đám lùi lại vài bước. Một số người định lên tiếng biện minh, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt sắc như dao của Ngọc Liên thì lại im bặt.

Nàng bước tới, nắm lấy tóc của một tiểu thư vừa lên tiếng hỗn xược trước đó, kéo mạnh khiến cô ta phải ngẩng đầu lên. Nhanh như chớp, chiếc quạt trong tay Ngọc Liên dí sát vào cổ cô ta, để lộ những lưỡi thép sắc bén trồi ra từ các nan quạt.

Ánh mắt nàng trở nên lạnh lẽo, giọng nói trầm thấp nhưng đầy đe dọa:
"Có nói không? Hay để ta cho ngươi nếm thử mùi vị chiếc quạt này của ta? Nó chưa từng nếm máu người lần nào, nhưng ta không ngại đâu."

Cô gái kia run rẩy, mặt tái mét, lắp bắp đáp:
"Ta nói... Ta nói... Ngoài Nguyên An quận chúa ra, tất cả chúng ta đều là tiểu thư quan gia cả..."

Ngọc Liên buông tay, chiếc quạt được thu lại. Nàng nhìn đám người trước mặt, giọng nói trở nên mỉa mai:
"Thân phận cũng không tệ nhỉ? Xuất thân từ danh môn thế gia, chắc hẳn các ngươi không thiếu cơ hội học tập lễ nghi. Vậy mà lại không biết khi gặp công chúa phải hành lễ thế nào? Thật khiến ta thất vọng."

Một tiểu thư, dù sợ hãi nhưng vẫn cố gắng phản kháng, lớn tiếng nói:
"Ngươi không xứng đáng làm công chúa!"

Ngọc Liên quay đầu lại, ánh mắt sắc như dao găm, từng từ bật ra lạnh lùng:
"Ta không xứng? Vậy ngươi xứng chắc? Ta là công chúa do đích thân Hoàng Thượng sắc phong. Các ngươi không để ta vào mắt tức là không coi Hoàng Thượng ra gì. Tội khi quân phạm thượng này, các ngươi chịu nổi không?"

Đám tiểu thư tái mặt, lùi thêm vài bước. Nguyên An quận chúa cũng run rẩy, nhưng vẫn cố gắng biện minh, giọng đầy hoảng loạn:
"Chúng ta không hề có ý đó! Là ngươi xuyên tạc, ngươi nghĩ có ai tin ngươi chắc?"

Ngọc Liên nhếch môi cười nhạt, ánh mắt càng thêm lạnh lẽo:
"Bằng vào việc các ngươi tự tiện xông vào cung của ta, không hành lễ, ngôn hành bất kính - ngươi nghĩ Hoàng Thượng sẽ tin lời ai? Một đám tiểu thư cậy đông hiếp yếu, hay một công chúa thân cô thế cô?"

Đám tiểu thư bắt đầu cúi gằm mặt, không ai dám nói thêm lời nào. Sự im lặng bao trùm cả căn phòng, chỉ còn tiếng bước chân chậm rãi của Ngọc Liên khi nàng tiến gần hơn, từng bước đầy áp lực.

Ngọc Liên dừng lại, ánh mắt sắc bén quét qua từng gương mặt tái xanh:
"Ngay từ khi các ngươi bước vào đây khiêu khích ta, các ngươi đã xác định thua rồi. Nghĩ kỹ xem, ta với các ngươi không thù không oán. Chắc chắn có kẻ đứng sau giật dây các ngươi làm vậy. Nói cho ta biết, là ai xúi các ngươi?"

Cả đám run rẩy, không ai dám lên tiếng. Ánh mắt của Ngọc Liên như muốn đâm xuyên từng người, khiến họ không thể giữ được sự im lặng lâu hơn.

Cuối cùng, Nguyên An quận chúa hoảng hốt lùi lại vài bước, giọng run rẩy thú nhận:
"Là... là Mã tiểu thư. Nàng ta nói nếu không dạy dỗ ngươi từ sớm, sau này ngươi sẽ đè đầu cưỡi cổ bọn ta. Chúng ta chỉ nghe lời..."

Ngọc Liên nhếch môi, ánh mắt lóe lên sự lạnh lùng:
"Mã tiểu thư? Là ái nữ của tướng quân Mã Siêu, đúng không?"

Nguyên An gật đầu, giọng nói càng nhỏ lại:
"Đúng... Nàng ta là con gái duy nhất, được cưng chiều hết mực. Bình thường chúng ta không quá thân thiết, nhưng hôm nay nàng ta chủ động nói chuyện với chúng ta..."

Ngọc Liên cười nhạt, thu chiếc quạt lại, giọng nói như tiếng dao cứa qua không khí:
"Hóa ra là vậy. Thật ngu ngốc. Một bài học cho các ngươi: đừng để bản thân trở thành con cờ trong tay kẻ khác. Còn bây giờ, cút khỏi đây trước khi ta đổi ý."

Đám tiểu thư vội vã cúi đầu hành lễ, rối rít rời đi. Nhưng Ngọc Liên vẫn giữ nguyên ánh mắt sắc bén, trong lòng thầm nghĩ: "Nếu Mã tiểu thư đã muốn gây sự, ta sẽ để nàng ta thấy, ai mới thực sự là người kiểm soát cuộc chơi này."

Ngay khi Nguyên An quận chúa vừa cúi đầu hành lễ, chuẩn bị bước ra khỏi cung Ngọc Hoa, giọng nói trầm tĩnh nhưng đầy uy quyền của Ngọc Liên vang lên:
"Nguyên An quận chúa, dừng bước. Ở lại trò chuyện với bản cung một lát."

Nguyên An khựng lại, cảm giác vừa thoát khỏi kiếp nạn lại bị gọi giật ngược trở lại khiến nàng ta không khỏi tái xanh mặt. Đang mừng rỡ vì thoát nạn, nay lại phải đối diện với Ngọc Liên, nàng ta không giấu nổi vẻ sợ hãi và bất mãn.

Lết thân hình mập mạp tới gần, Nguyên An dè dặt ngồi xuống, ánh mắt đầy cảnh giác. Ngọc Liên nhìn nàng ta, không nói gì thêm mà lấy từ trong tay áo ra một hộp cao nhỏ, đặt lên bàn.

"Đây là cao Ngọc Cơ bản cung mới chế tạo. Được làm từ tinh bột nghệ và các loại thảo mộc lành tính, nó có tác dụng giảm đau, tiêu sưng. Mặt ngươi bị ta đánh ra thế này, về nhà nên chườm đá lạnh, sau đó thoa cao này lên. Bên cạnh đó, hạn chế ăn đồ cay nóng, uống nhiều nước mát. Dù sao ngươi cũng là một tiểu cô nương, để lại thương tổn trên mặt sẽ không tốt."

Nguyên An tròn mắt nhìn hộp cao trước mặt, giọng nói đầy ngạc nhiên và nghi hoặc:
"Tại sao ngươi lại cho ta? Rõ ràng mặt ta bị thương là do ngươi đánh mà!"

Ngọc Liên khẽ mỉm cười, ánh mắt thoáng chút lạnh nhạt: "Ta trước giờ luôn việc nào ra việc nấy, ta đã cho ngươi cứ nhận đi!"

Nguyên An cúi đầu, giọng run rẩy:
"Ta... ta biết rồi. Ta sẽ không tái phạm nữa."

Ngọc Liên khẽ nhướng mày, ánh mắt vẫn giữ vẻ sắc lạnh, nhưng giọng nói đã có phần dịu lại:
"Biết là tốt. Nhưng nhớ kỹ, lời nói hôm nay không phải để ngươi nói suông. Nếu không, lần sau bản cung sẽ không chỉ tặng ngươi một hộp cao để chữa sưng mặt đâu."

Nguyên An khẽ rùng mình, cảm nhận được sự cảnh cáo rõ ràng trong từng lời nói. Nhưng nàng ta vẫn không thể nhịn được, bèn hỏi lại, giọng thấp như muỗi kêu:
"Ngươi thật sự không ghét ta sao? Rõ ràng... ta đã đến đây làm khó ngươi..."

Ngọc Liên mỉm cười, ánh mắt lóe lên sự khinh miệt pha lẫn chút dịu dàng:
"Ngươi không đủ sức để ta phải ghét. Những kẻ yếu kém luôn dễ bị lợi dụng, như ngươi hôm nay. Ta không trách ngươi, nhưng cũng không có nghĩa ta sẽ tha thứ cho sự ngu ngốc lặp lại."

Nguyên An cắn môi, ánh mắt thoáng chút hối hận. Thấy vậy, Ngọc Liên chậm rãi đứng dậy, tiến lại gần, giọng nói trở nên sâu lắng hơn:
"Ngươi còn trẻ, tương lai còn dài. Nếu ngươi muốn đứng vững trong cung này, phải biết ai đáng tin, ai không. Đừng để người khác đẩy ngươi xuống hố mà chính ngươi lại không biết."

Nguyên An ngẩng lên, đôi mắt tròn xoe, thoáng ánh lên chút cảm kích. Nhưng nàng ta vẫn giữ im lặng, không biết phải đáp lại thế nào. Ngọc Liên khẽ phất tay, ra hiệu cung nữ dẫn Nguyên An ra ngoài.

"Về đi, và nhớ lời bản cung nói."

Nguyên An cúi đầu thật sâu, rồi chậm rãi lui ra khỏi phòng. Khi bóng nàng ta khuất sau cánh cửa, không gian trong phòng trở nên yên tĩnh lạ thường.

---

Ngọc Liên ngồi xuống bàn, tay chạm vào hộp cao còn lại, ánh mắt dần trở nên xa xăm. Nàng hiểu rõ, câu chuyện hôm nay không dừng lại ở đây. Chắc chắn việc này đã lọt vào tai các quan viên và cả Hoàng Thượng. Quan trọng hơn, nàng biết phu quân Vương Diệu của mình sẽ không bỏ qua.

Nàng mỉm cười nhạt, tự nhủ: "Nếu chàng định trách phạt ta, ta cũng không sợ. Cùng lắm là chép phạt hoặc quỳ thôi. Nhưng liệu chàng có hiểu, tất cả những gì ta làm chỉ là tự bảo vệ mình trong cung đình đầy hiểm ác này?"

Ngay khi ý nghĩ vừa thoáng qua, một cung nữ vội vã chạy vào, giọng đầy lo lắng:
"Bẩm công chúa, ngài Vương Diệu đã tới và đang trên đường đến đây."

Ngọc Liên ngẩng đầu, đôi mắt lóe lên sự thú vị pha lẫn thách thức. Nàng khẽ nhếch môi, đứng dậy chỉnh trang lại y phục, giọng điệu bình thản nhưng đầy kiêu ngạo:
"Tốt thôi. Ta sẽ xem chàng định trừng trị ta thế nào."

Cửa lớn mở ra, và bóng dáng Vương Diệu cao lớn, uy nghiêm bước vào. Chàng dừng lại trước mặt nàng, đôi mắt sắc bén quét qua từng ngóc ngách trong phòng trước khi nhìn thẳng vào nàng, giọng nói trầm thấp:
"Liên, ta nghe nói hôm nay nàng đã gây náo loạn?"

Ngọc Liên ngẩng lên, đôi mắt trong veo nhưng không kém phần kiên định, đáp lại:
"Náo loạn? Nếu tự vệ trước kẻ khiêu khích là náo loạn, vậy thì đúng, ta đã làm vậy."

Ánh mắt của Vương Diệu thoáng lóe lên tia giận dữ, nhưng chàng không vội lên tiếng. Sự im lặng của chàng khiến cả gian phòng như bị đè nén bởi áp lực vô hình.

Ngọc Liên không né tránh, nàng nhìn thẳng vào chàng, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy quyết đoán:
"Ta chỉ làm điều mà một công chúa nên làm: bảo vệ danh dự của mình và Hoàng Thượng, người đã sắc phong ta. Nếu vì điều đó mà chàng muốn trách phạt ta, ta sẵn sàng nhận."

Vương Diệu im lặng, đôi mắt sâu thẳm không thể đọc thấu. Một lúc sau, chàng khẽ thở dài, giọng nói thoáng chút dịu lại:
"Ta không trách nàng vì bảo vệ mình. Nhưng nàng có biết, hành động hôm nay đã đẩy nàng vào tâm bão của những kẻ đang rình rập không?"

Ngọc Liên khẽ nhếch môi cười nhạt, ánh mắt lấp lánh sự tự tin:
"Ta biết. Nhưng nếu sợ hãi mà im lặng để kẻ khác chèn ép, vậy ta không xứng làm công chúa."

Vương Diệu nhìn nàng thật lâu, đôi mắt như muốn dò xét từng suy nghĩ trong lòng nàng. Cuối cùng, chàng khẽ cười, giọng nói thấp trầm nhưng đầy ý tứ:
"Liên, nàng thật sự không giống bất kỳ ai ta từng gặp. Nhưng hãy nhớ, trong cung đình này, mạnh mẽ thôi chưa đủ. Nàng cần phải khôn ngoan hơn nữa."

Ngọc Liên mỉm cười, ánh mắt lóe lên tia kiên định:
"Chàng yên tâm, ta sẽ khiến mọi kẻ muốn đối đầu với ta phải trả giá."
---

Khi Vương Diệu rời đi, Ngọc Liên quay trở lại bàn, ánh mắt trầm ngâm nhìn ra ngoài cửa sổ. Nàng biết, sóng gió vừa qua chỉ là khởi đầu. Những kẻ đứng sau như Mã tiểu thư chắc chắn sẽ không dừng lại. Nhưng nàng cũng hiểu rõ, bản thân mình không hề đơn độc.

Tốt thôi. Nếu đây là trò chơi quyền lực, ta sẽ chơi cùng các ngươi. Nhưng các ngươi có chắc, mình đủ sức để chiến thắng không?

---

Ngày hôm sau, trong buổi triều nghị tại đại điện, một tình huống gây chấn động đã diễn ra.

An Lăng Vương, với vẻ mặt giận dữ, dẫn đầu một nhóm mười quan viên tiến vào dâng tấu, hạch tội Diệu Liên công chúa. Bản tấu đầy những lời lẽ cáo buộc nặng nề, khẳng định rằng công chúa đã "cậy quyền ỷ thế", "hiếp đáp" ái nữ của các đại thần trong triều. Bọn họ mô tả nàng như một người kiêu ngạo, tàn nhẫn, không coi ai ra gì, làm mất đi vẻ thanh cao mà một công chúa nên có.

Đám quan viên này đồng thanh quỳ trước bệ rồng, giọng nói đầy vẻ phẫn nộ và yêu cầu Hoàng Đế phải đưa ra công lý, bảo vệ danh dự cho ái nữ của họ.

Hoàng Đế, ban đầu còn do dự, định mở lời hòa giải để giảm căng thẳng. Nhưng ngay lúc này, một giọng nói trầm ổn, đầy uy quyền vang lên, khiến cả đại điện lặng ngắt như tờ:

"Khởi bẩm Hoàng Thượng, thần không đồng ý với những lời cáo buộc này."

---

Người lên tiếng chính là Nhiếp Chính vương Vương Diệu, vị vương gia ngoại thích được Hán Đế tin tưởng nhất.

Vương Diệu bước ra khỏi hàng, thần thái bình tĩnh nhưng ánh mắt sắc bén quét qua đám quan viên đang quỳ dưới điện. Giọng nói của chàng trầm trầm, nhưng từng lời từng chữ đều mang trọng lượng:

"Các vị đại nhân nói rằng Diệu Liên công chúa cậy quyền hiếp đáp ái nữ nhà quý vị, nhưng các vị có bằng chứng gì để chứng minh điều đó? Hay các người chỉ muốn đẩy một công chúa đại diện cho dân tộc Bách Việt vào thế bất lợi để bảo vệ danh dự cho những kẻ thật sự phạm tội?"

Những lời của Vương Diệu khiến đám quan viên im bặt. Bọn họ không ngờ được rằng, người lên tiếng bảo vệ Diệu Liên lại chính là vị Nhiếp Chính vương có quyền lực gần như cao nhất trong triều.

--

Vương Diệu không dừng lại ở đó.

Chàng rút từ tay áo một tập giấy được cuộn gọn gàng, giơ cao trước mặt toàn thể triều đình. "Thần đã điều tra kỹ lưỡng sự việc này và thu thập đầy đủ chứng cứ. Đây là lời khai từ các cung nhân và hộ vệ trong Ngọc Hoa cung, cũng như các vật chứng xác thực. Theo đó, các tiểu thư này, đứng đầu là Nguyên An quận chúa, đã tự ý xông vào tẩm cung của Diệu Liên công chúa mà không có sự cho phép, vi phạm nghiêm trọng quy tắc trong hoàng cung."

Chàng đặt tập giấy lên một chiếc khay, để thái giám trình lên Hoàng Đế. Sau đó, tiếp tục trầm giọng:

"Hành vi của các tiểu thư này không chỉ thiếu lễ phép mà còn mang tính xúc phạm, coi thường thân phận công chúa. Hành động này chính là coi thường mệnh lệnh của Hoàng Thượng - người đã đích thân sắc phong Diệu Liên làm công chúa. Đây chính là tội khi quân phạm thượng, làm tổn hại uy tín của triều đình."

Đám quan viên nghe đến đây, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Không chỉ có chứng cứ, mà ngay cả lời buộc tội của Vương Diệu cũng nặng nề hơn hẳn. Bọn họ vốn định đẩy Diệu Liên vào thế yếu, nhưng giờ đây, mọi thứ như bị lật ngược hoàn toàn.

Hoàng Đế nhíu mày, định mở lời xin giảm nhẹ hình phạt cho con gái của các đại thần, nhưng Vương Diệu lập tức bước lên một bước, ánh mắt kiên định:

"Thưa Hoàng Thượng, thần không dám nói quá, nhưng chuyện này nếu không xử lý nghiêm minh sẽ gây ảnh hưởng nghiêm trọng. Diệu Liên công chúa không chỉ là một người trong hoàng tộc, mà còn là biểu tượng của dân tộc Bách Việt ở phương Nam. Sau cuộc chiến với hai chị em Trưng Trắc - Trưng Nhị, lòng dân vùng này vẫn chưa ổn định. Việc này nếu để lan truyền rằng người đại diện cho Bách Việt bị xúc phạm, sẽ khiến dân tâm phương Nam dao động, sinh ra bất ổn không đáng có."

Chàng nhấn mạnh từng chữ, ánh mắt quét qua toàn triều:

"Một quốc gia mạnh mẽ cần sự đoàn kết từ các dân tộc. Nếu hôm nay chúng ta bỏ qua chuyện này, không những khiến nhân tâm bất an mà còn để lại tấm gương xấu cho kẻ khác. Mong bệ hạ suy xét lại!"

Toàn triều đình nhất loạt quỳ xuống, đồng thanh hô to: "Mong bệ hạ suy xét lại!"

Trước sức ép từ cả triều thần và những lời lẽ đầy trọng lượng của Vương Diệu, Hoàng Đế không thể không nghiêm túc suy xét. Sau một hồi lâu trầm ngâm, ngài phất tay, ban lệnh:

"Nguyên An quận chúa, với tội danh tự ý xông vào tẩm cung, ngôn hành bất kính với công chúa, từ hôm nay bị giáng làm huyện chủ. Còn lại các tiểu thư khác tham gia cùng, tước bỏ thân phận quý tộc, giáng làm thứ dân. Đây là lời cảnh báo nghiêm khắc cho bất cứ ai dám bất kính với người của hoàng gia."

---

Khi lệnh được ban ra, cả điện im phăng phắc.

An Lăng Vương và nhóm quan viên không dám thốt lên nửa lời, mặt cắt không còn giọt máu. Những lời lẽ của Vương Diệu và quyết định của Hoàng Đế khiến bọn họ nhận ra rằng lần này không chỉ thất bại mà còn tự rước họa vào thân.

Sau khi buổi triều kết thúc, cả triều đình đều biết rõ một điều: Diệu Liên công chúa không phải là người dễ bị bắt nạt, và phía sau nàng còn có Vương Diệu - vị Nhiếp Chính vương đầy quyền lực, sẵn sàng ra mặt bảo vệ nàng.

Từ đó về sau, không một ai dám khinh thường hay chọc giận vị công chúa sống tại Ngọc Hoa cung nữa.

Buổi chiều hôm đó, vào giờ Thân (khoảng 3:45 chiều), một thái giám đến truyền khẩu dụ dẫn Ngọc Liên tới điện Cần Chính.

Khi đến nơi, thái giám cung kính nhắc nàng đứng chờ bên ngoài, còn bản thân hắn tiến vào bẩm báo. Ngọc Liên im lặng, mắt hướng về cánh cửa gỗ lớn được khắc hoa văn tinh xảo, lòng nàng thoáng dâng lên cảm giác mệt mỏi xen lẫn buồn bã.

---

Bên ngoài điện Cần Chính, cảnh vật cuối thu đầu đông trở nên tiêu điều, xơ xác.

Những cơn gió Đông Bắc thổi qua, khiến cây cối trong sân rụng lá, chỉ còn trơ lại những cành khẳng khiu. Ngọc Liên nhìn khung cảnh đó, cảm thấy nó phản chiếu hoàn hảo tâm trạng mình lúc này. Mặc dù nàng đang đứng trong một không gian được bài trí vô cùng tao nhã, quý khí, nhưng không gì có thể xua đi cảm giác lạc lõng và trống trải trong lòng nàng.

Bên tay phải của điện, một cánh cửa sổ hé mở, để lộ cảnh sắc bên ngoài. Gió lạnh ùa vào, mang theo chút hơi thở của mùa đông sắp tới. Nàng lặng người nhìn một lúc lâu, ánh mắt dần trở nên xa xăm.

---

Ở bên trong điện, Vương Diệu đang xoay sở với chồng tấu chương chất cao trước mặt.

Dù Quang Vũ Đế Lưu Tú là một vị quân vương tài giỏi, nhưng đất nước vừa trải qua nội chiến nên vẫn còn rất nhiều vấn đề tồn đọng. Những tin tức từ biên ải càng khiến Vương Diệu đau đầu: Hung Nô năm nay gặp nạn hạn hán và châu chấu, mùa màng thất bát, nguy cơ cướp bóc khi mùa đông tới là điều khó tránh khỏi. Tuy họ đã xin hàng nhiều năm, nhưng không thể hoàn toàn tin tưởng.

Cùng lúc đó, trong nước, chính sách thuế của triều đình cũng đang gặp bất cập. Dù đã tiến hành kiểm tra và xử tử một số quan viên khai gian ruộng đất để trốn thuế, nhưng vấn đề này vẫn chưa được giải quyết triệt để. Ngân khố quốc gia thất thoát, đời sống nhân dân chịu ảnh hưởng, khiến tình trạng bất ổn càng thêm nghiêm trọng.

Đối diện với những vấn đề này, Vương Diệu cảm thấy không quen, dù trước đây chàng từng xử lý triều chính rất giỏi. Dường như sau hơn ngàn năm không trực tiếp quản lý, những việc này lại trở nên nặng nề hơn bao giờ hết.

---

Khi thái giám tiến vào bẩm báo rằng công chúa Diệu Liên đã tới, Vương Diệu khẽ ngẩng đầu, ánh mắt thoáng qua chút mệt mỏi.

"Sai người mang trà bánh đến phòng khách. Nói với nàng đợi ta xử lý xong công vụ rồi sẽ tới gặp."

Chàng vừa nói vừa cầm bút đỏ phê duyệt một tấu chương, khuôn mặt vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, không lộ ra cảm xúc gì. Nhưng khi người vừa đi khỏi, Vương Diệu khẽ thở dài. Chàng không phải không muốn gặp nàng ngay, nhưng cần phải hạ bớt "sĩ khí" của nàng một chút.

---

Bên ngoài, một tiểu cung nữ mang khay trà bánh đến đặt trước mặt Ngọc Liên.

"Tiểu công chúa, bên ngoài gió lạnh, người nên đứng cách xa cửa sổ một chút, tránh nhiễm phong hàn."

Ngọc Liên liếc mắt nhìn cung nữ, khẽ gật đầu rồi hỏi: "Diệu không đến gặp ta sao?"

Cung nữ cúi người cung kính: "Vương gia đang bận xử lý công vụ. Ngài chuyển lời tới người rằng sẽ gặp ngay khi xong việc."

Ngọc Liên nghe vậy thì tức tối phồng má: "Hừ! Ngụy biện! Nếu chàng muốn thì đã tới gặp ta rồi, sao phải bày đặt lý do? Công vụ lúc nào không làm được, chẳng qua là chàng không muốn gặp ta thôi. Uổng công ta một đường vất vả đến đây, cuối cùng lại thành công cốc!"

Nàng càng nói càng uất ức, hốc mắt bắt đầu đỏ lên, giọng nói cũng lạc đi: "Chàng thật vô tình! Phong cho ta làm công chúa rồi bỏ mặc ta ở Ngọc Hoa cung suốt ba tháng không thèm quan tâm. Phải chăng chàng tưởng rằng quăng cho ta cái danh hão là ta đã đủ mãn nguyện?"

---

Nàng quay sang cung nữ, giọng nói đầy tức giận:
"Nhắn lại với chủ tử của ngươi, đa tạ hắn và Hoàng Đế đã tiếp đãi ta suốt thời gian qua. Nhưng giờ ta muốn trở về Giao Chỉ. Bảo hắn không cần tiễn, cứ lo cho nước, cho dân của hắn đi!"

"Công chúa..." Cung nữ lúng túng, định nói thêm thì một giọng trầm thấp nhưng quen thuộc vang lên từ phía sau:
"Liên nhi, chưa gặp ta mà nàng đã định đi đâu?"

Ngọc Liên quay đầu lại, ánh mắt gặp ngay bóng dáng uy nghi của Vương Diệu. Chàng đang đứng ngay ngưỡng cửa, ánh mắt sắc lạnh nhưng khóe môi nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt.

---

Nàng giận dỗi hừ một tiếng, quay đi:
"Ra là Nhiếp Chính Vương. Ta biết ngài bận rộn quốc sự, nên không tiện làm phiền. Giờ cũng không còn sớm, ta xin cáo từ. Mong Vương gia hãy 'bảo trọng'." Nàng cố tình nhấn mạnh hai chữ "bảo trọng", như muốn trù ẻo chàng vậy.

Vương Diệu bật cười, nụ cười ấy đẹp đến mức khiến người đối diện phải ngây ngẩn. Nhưng trong mắt Ngọc Liên, nó lại đầy mỉa mai.

"Mới nhập cung được ba tháng, mà miệng lưỡi nàng đã sắc bén hơn không ít nhỉ? Xem ra ta phải ban thưởng thêm cho ma ma dạy dỗ nàng mới được."

---

Nàng nghiến răng, nhưng không kìm được mà lén ngắm nhìn chàng.

Khoan đã, không phải giờ là lúc để mềm lòng! Nàng hít sâu, giữ giọng điệu châm chọc:
"Vương gia quá khen. Nhưng dù miệng lưỡi ta có sắc bén đến đâu, cũng không thể xuyên qua lớp mặt dày tựa Vạn Lý Trường Thành của ngài."

Vương Diệu nhướng mày, phất tay ra hiệu cho cung nhân lui xuống, sau đó mời nàng ngồi. Khi cửa đóng lại, trong phòng chỉ còn lại hai người.

Chàng thong thả ngồi xuống, ánh mắt chăm chú quan sát nàng, giọng nói trầm ổn:
"Ta đã xử lý xong chuyện của quận chúa Nguyên An. Vụ việc sáng nay trên triều, nàng có điều gì muốn nói không?"

---

Ngọc Liên nhướng mày, trả lời thẳng thắn:
"Người là do ta đánh, mặt nàng ta biến dạng là do ta làm. Giờ ngài muốn thế nào? Chém hay giết, tùy ý ngài xử trí."

Vương Diệu bật cười, lắc đầu:
"Nàng không bị trừng phạt, thay vào đó là bọn họ. Nhưng ta muốn biết, lý do gì khiến nàng ra tay?"

Nàng quay mặt đi, giọng đầy thách thức:
"Ngài không cần biết. Ta đã nhận tội, còn gì để nói nữa đâu?"

Chàng thở dài, kéo nàng vào lòng, dịu dàng nói:
"Liên nhi, ta chỉ muốn hiểu rõ mọi chuyện. Thời gian qua ta đã bỏ bê nàng, nhưng quốc sự quá nặng nề. Nhà Hán mới phục hưng, mọi thứ đều cần được củng cố. Nàng hiểu cho ta, được không?"

---

Nàng nghẹn ngào, khẽ đáp:
"Ta hiểu. Nhưng ta không muốn trở thành gánh nặng cho chàng. Nếu vậy, hãy để ta trở về Giao Chỉ..."

Vương Diệu siết chặt vòng tay, ánh mắt kiên định:
"Liên nhi, nàng không bao giờ là gánh nặng. Nàng là người ta muốn bảo vệ nhất, dù có phải đối đầu với cả thế gian này."

Cơn giận dữ của Vương Diệu bùng lên như một ngọn lửa dữ dội, đôi mắt hổ phách vương đầy tơ máu do thiếu ngủ nay ánh lên tia u ám đáng sợ. Chàng ghì chặt lấy Ngọc Liên, gằn từng chữ, giọng nói như lưỡi dao sắc lạnh:

"Nàng muốn về Giao Chỉ? Được, trừ khi ta trở về cùng nàng, nếu không thì đừng mơ. Không ai, kể cả Hoàng Đế, có thể tách nàng ra khỏi ta. Ngọc Liên, ta đã chờ nàng hơn một ngàn năm ròng, và ta sẽ không cho phép bất cứ kẻ nào chia cắt chúng ta thêm một lần nào nữa."

Cơn thịnh nộ của chàng khiến nàng kinh hãi. Nàng vùng vẫy muốn thoát ra, nhưng mọi nỗ lực của nàng đều bị chàng dễ dàng khống chế.

"Liên nhi, không có lệnh của ta, nàng đừng mơ tưởng trốn thoát khỏi đây. Nàng là người của ta, chỉ thuộc về một mình ta mà thôi!"

"Vương Diệu, chàng điên rồi! Thả ta ra!" Ngọc Liên hét lên, giọng nói chứa đầy sợ hãi và bối rối. Nàng cố giãy giụa, nhưng sức lực nhỏ bé của nàng chẳng thể thắng nổi người đàn ông trưởng thành như chàng.

Chàng giữ chặt lấy cổ tay nàng, làm lớp tay áo trượt xuống, để lộ một vết bớt hình hoa sen đỏ rực như được thêu trên làn da trắng mịn. Ánh mắt của Vương Diệu lập tức dịu lại, từ giận dữ chuyển sang mê luyến. Ngón tay chàng khẽ chạm vào vết bớt, vuốt ve nó một cách trân trọng, như thể đó là báu vật vô giá.

"Liên nhi, nàng có thể đã quên chuyện kiếp trước, nhưng ta thì không. Ta đã hứa với nàng rằng, một ngày nào đó, ta sẽ dùng kiệu lớn tám người khiêng, rước nàng vào cửa. Lời hứa đó ta nhất định sẽ thực hiện. Từ giờ đến lúc đó, nàng sẽ ở bên cạnh ta, không được đi đâu hết."

"Vương Diệu, ngươi điên rồi! Ngươi không có quyền hạn chế tự do của ta!" Ngọc Liên hét lớn, cố vùng vẫy nhưng vô ích.

"Ta điên? Đúng, ta điên rồi, điên vì nàng!" Chàng cúi đầu, ánh mắt đầy bi thương và bất lực. "Hơn một ngàn năm qua, ta đã tìm kiếm nàng khắp nơi, bỏ bê mọi thứ chỉ để gặp lại nàng. Nàng nói xem, điều đó có đáng không?"

"Không đáng!" Ngọc Liên gắt lên, giọng nói đầy phẫn nộ. "Ngươi điên một mình thì thôi, sao phải kéo ta vào? Cách ngươi đối xử với ta chỉ càng khiến ta hận ngươi mà thôi!"

Ánh mắt Vương Diệu trở nên lạnh lùng hơn, nhưng giọng nói lại đầy thê lương:
"Hận ta? Vậy hãy hận ông trời, hận số phận đã buộc chúng ta gặp lại nhau. Nàng hận ta vì không thể quên nàng, vì không thể để nàng rời xa ta thêm một lần nào nữa."

---

Chàng đột ngột kéo nàng vào lòng, ôm chặt đến mức như muốn nàng hòa vào cơ thể mình. Hơi ấm từ thân hình rắn rỏi của chàng truyền sang, nhưng không khiến nàng cảm thấy an tâm. Trái lại, nàng chỉ cảm nhận được sự đau khổ và tuyệt vọng trong vòng tay ấy.

"Liên, đừng rời bỏ ta... Đừng rời bỏ ta thêm một lần nào nữa..." Giọng nói của chàng nghẹn lại, đứt quãng, giống như một lời cầu xin yếu đuối. Vai chàng run rẩy, và lần đầu tiên, Ngọc Liên cảm thấy hơi ẩm trên vai mình - Vương Diệu đang khóc.

Nàng cứng đờ người, không biết nên làm gì. Vương Diệu là một người kiêu ngạo, cứng rắn và mạnh mẽ hơn bất cứ ai nàng từng gặp. Hắn là hiện thân của một quốc gia lâu đời nhất, từng trải qua chiến tranh, thiên tai và phản bội. Ngay cả khi bị Kiku phản bội trong chiến tranh Trung-Nhật, bị chém một nhát kiếm sau lưng để lại sẹo vĩnh viễn, hắn vẫn không rơi một giọt nước mắt. Nhưng giờ đây, hắn lại khóc vì nàng.

"Liên, ta thực sự không muốn mất nàng..." Giọng nói của chàng nhỏ dần, như thể đang thì thầm vào khoảng không.

---

Hơi ấm từ cơ thể chàng, sự run rẩy trong giọng nói ấy khiến trái tim Ngọc Liên mềm lại. Nàng bối rối không biết nên nói gì, chỉ có thể buột miệng hứa:
"Được, ta hứa với chàng, ta sẽ không rời đi. Ta sẽ mãi mãi ở bên chàng."

Vòng tay của Vương Diệu khẽ siết chặt hơn, như thể câu nói ấy là sợi dây cứu rỗi hắn khỏi vực sâu tuyệt vọng.

---

Rất lâu sau này, khi hồi tưởng lại khoảnh khắc ấy, Ngọc Liên mới nhận ra lời hứa hôm nay là một gánh nặng nàng không bao giờ có thể thực hiện trọn vẹn. Đó cũng là vết thương chí mạng nhất, để lại dấu ấn không thể phai mờ trong cuộc đời họ. Nhưng khi đó, nàng không biết, và Vương Diệu cũng không hề hay rằng, số phận đã an bài họ đi vào con đường không thể quay đầu.

---

Ngọc Liên rời khỏi vòng tay của Vương Diệu, khẽ lùi lại một bước, ánh mắt nàng thoáng chút ngập ngừng. Hơi ấm từ cơ thể chàng vẫn còn vương vấn trên người nàng, nhưng tâm trí nàng lại đang rối bời với những suy nghĩ mâu thuẫn.

"Vương Diệu," nàng cất tiếng, giọng nói dịu lại nhưng vẫn mang theo sự dứt khoát, "chàng không cần phải ép buộc ta ở lại bên chàng như thế. Nếu chàng thật lòng yêu thương ta, hãy để ta có quyền tự do lựa chọn. Một mối quan hệ nếu chỉ được duy trì bằng sự ép buộc sẽ chẳng thể bền vững."

Ánh mắt hổ phách của Vương Diệu lóe lên một tia đau đớn. Chàng tiến lại gần nàng, khẽ đưa tay lên nhưng rồi lại thu về, như sợ rằng nếu tiến thêm một bước, nàng sẽ rời đi mãi mãi.

"Liên nhi, ta không hề muốn ép buộc nàng," chàng nói, giọng nói trầm thấp mang theo sự chân thành. "Nhưng nàng không hiểu đâu... Từ lúc mất nàng kiếp trước, ta đã sống trong sự dằn vặt và ân hận suốt hơn một ngàn năm qua. Ta sợ, sợ rằng nếu buông tay, ta sẽ lại mất nàng lần nữa."

Ngọc Liên nhìn thẳng vào mắt chàng, đôi mắt trong veo của nàng thoáng ánh lên sự xót xa. Nàng không phủ nhận rằng lời nói của chàng khiến trái tim nàng mềm đi, nhưng nàng cũng không thể bỏ qua cảm giác rằng mình đang bị bó buộc trong một mối quan hệ mà nàng chưa hoàn toàn sẵn sàng đối mặt.

"Diệu à," nàng khẽ gọi, giọng nói trở nên nhẹ nhàng hơn. "Ta biết chàng đã phải chịu đựng rất nhiều, và ta biết tình cảm của chàng dành cho ta là thật lòng. Nhưng ta không phải là người con gái của kiếp trước, ta là Ngọc Liên của hiện tại. Nếu chàng thực sự yêu ta, hãy để ta tự nguyện lựa chọn ở bên chàng, chứ không phải là vì sự níu kéo này."

Vương Diệu im lặng, đôi mắt sâu thẳm nhìn nàng thật lâu. Một lúc sau, chàng thở dài, khẽ gật đầu.

"Liên nhi, ta hiểu rồi," chàng nói, giọng nói chứa đầy sự mệt mỏi. "Ta sẽ không ép buộc nàng nữa. Nhưng ta mong nàng hiểu, không phải vì ta không yêu nàng, mà vì ta muốn nàng tự cảm nhận được rằng, bên ta, nàng sẽ không bao giờ phải cô đơn hay chịu đựng bất kỳ tổn thương nào."

Ngọc Liên khẽ mỉm cười, đôi mắt ánh lên sự dịu dàng nhưng cũng đầy kiên định.

"Được rồi, ta hứa với chàng, ta sẽ không bỏ đi đâu cả. Nhưng ta cũng muốn chàng hứa với ta, từ giờ hãy tôn trọng quyết định của ta, được không?"

"Ta hứa," Vương Diệu đáp, ánh mắt chân thành và đầy hy vọng.

---

Sau đó, cả hai ngồi xuống bàn, không khí trong phòng dần dịu lại. Vương Diệu rót trà cho nàng, ánh mắt chàng lúc này không còn giận dữ, mà là sự dịu dàng và ân cần.

"Nàng nói muốn rời đi vì cảm thấy cô đơn, đúng không?" chàng hỏi, giọng nói trầm ấm. "Ta biết ta đã bỏ bê nàng, nhưng từ nay, ta sẽ cố gắng dành nhiều thời gian hơn cho nàng. Ta không muốn nàng cảm thấy lạc lõng trong cung điện này."

Ngọc Liên nhìn chàng, ánh mắt thoáng chút ngạc nhiên. Nàng không nghĩ rằng chàng lại dễ dàng nhượng bộ như vậy, nhưng trong lòng nàng cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn.

"Ta không trách chàng vì những trách nhiệm của chàng," nàng nói, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy ý tứ. "Ta chỉ muốn chàng hiểu rằng, dù chúng ta đã từng thuộc về nhau trong quá khứ, nhưng hiện tại, ta cần thời gian để thích nghi và để tìm lại chính mình."

Vương Diệu gật đầu, ánh mắt tràn đầy sự cảm thông. "Ta hiểu. Ta sẽ cho nàng thời gian, nhưng ta hy vọng nàng cũng hiểu rằng, ta luôn ở đây, chờ nàng."

---

Câu chuyện giữa họ dần chuyển sang những chủ đề nhẹ nhàng hơn, về cuộc sống trong cung, về những kế hoạch tương lai của Ngọc Liên. Vương Diệu lắng nghe nàng nói, ánh mắt chàng không rời khỏi nàng một giây nào, như thể sợ rằng nếu chàng lơ là, nàng sẽ biến mất.

Dù trong lòng vẫn còn nhiều mâu thuẫn và lo lắng, nhưng lúc này, cả hai đều cảm nhận được sự an ủi từ sự hiện diện của đối phương. Có lẽ, giữa những giông bão của cuộc đời, đây chính là khoảng thời gian bình yên hiếm hoi mà họ có thể tận hưởng cùng nhau.

---

Buổi sáng hôm sau, sau khi đón nhận khẩu dụ của thái giám, Ngọc Liên buộc phải rời cung Ngọc Hoa đến điện Cần Chính theo lệnh của Vương Diệu. Cung nữ theo hầu vội vàng chuẩn bị kiệu phượng để đưa nàng đi.

Ngồi trong phượng liễn lung linh với rèm lụa thêu hoa văn tinh xảo, Ngọc Liên vén một góc rèm lên, đôi mắt trầm lặng nhìn ra bên ngoài. Những bức tường đỏ ngói xanh quen thuộc lướt qua tầm mắt, các cung điện rộng lớn nối tiếp nhau tạo thành một quần thể kiến trúc xa hoa. Dưới cái nền nguy nga ấy, con người qua lại trông thật nhỏ bé, tựa như những chấm nhỏ giữa bức tranh khổng lồ của hoàng cung.

Nàng buông rèm che xuống, khẽ thở dài, rồi cất tiếng hỏi cung nữ:
"Còn bao lâu nữa thì tới nơi?"

Một cung nữ khẽ đáp:
"Bẩm công chúa, còn khoảng hai khắc nữa ạ."

Hai khắc, tức là nửa canh giờ - một khoảng thời gian không dài nhưng cũng không ngắn khi phải ngồi trong phượng liễn nhỏ hẹp, lắc lư qua những con đường lát đá quanh co. Nàng chợt nhận ra, khoảng cách giữa cung Ngọc Hoa của nàng và điện Cần Chính của Vương Diệu quả thực rất xa.

---

Sau hơn nửa giờ chịu đựng cảm giác ê ẩm khi ngồi kiệu, cuối cùng nàng cũng đến được nơi cần đến. Tấm biển lớn mang ba chữ "Điện Cần Chính" hiện ra trước mắt, lấp lánh ánh vàng trong ánh sáng nhàn nhạt của buổi sáng cuối thu.

Khi vừa bước xuống, một tiểu thái giám nhanh chóng chạy ra ngăn nàng lại, cung kính cúi đầu thưa:
"Công chúa, xin người dừng bước. Vương gia hiện đang tiếp kiến Đại Tổng quản bên cạnh Bệ hạ trong chính điện."

Ngọc Liên nhướn mày, giọng điệu thoáng chút tò mò:
"Ồ, là thái giám tâm phúc của Hoàng Thượng sao? Vậy ngươi có biết hắn đến đây để bàn bạc chuyện gì không?"

Tiểu thái giám vội vàng dập đầu, mặt mũi tái xanh, giọng run rẩy:
"Bẩm công chúa, nô tài chỉ là kẻ hèn mọn, làm sao dám biết nội dung đàm đạo giữa các đại nhân. Xin công chúa thứ tội, là do nô tài vô dụng."

Nhìn dáng vẻ sợ hãi của hắn, Ngọc Liên chợt thấy buồn cười, nhưng cũng không muốn làm khó thêm. Nàng khẽ phẩy tay, giọng nói ôn hòa:
"Thôi, ta cũng không trách ngươi. Nếu chàng ấy đang bận rộn chính sự thì ta sẽ đợi."

Tiểu thái giám nghe vậy liền cúi đầu cảm tạ, dẫn nàng vào một phòng khách nhỏ để nghỉ ngơi trong lúc chờ đợi. Đám cung nhân theo hầu nàng bị yêu cầu chờ ở bên ngoài. Một tiểu cung nữ nhanh chóng mang trà bánh tới, đặt lên bàn rồi lui ra ngoài.

---

Ngọc Liên ngồi lọt thỏm trên chiếc ghế thái sư lớn, chống cằm nhìn quanh phòng. Đây là lần thứ hai nàng bước chân vào nơi này, nhưng khung cảnh xung quanh dường như chẳng có gì thay đổi - vẫn là sự đơn giản nhưng không kém phần sang trọng. Các bức tường sơn đỏ được trang trí bằng những bức tranh thủy mặc cổ điển, trần điện khảm ngọc trai phản chiếu ánh sáng dịu dàng, khiến cả căn phòng toát lên vẻ tao nhã, quý khí.

Nàng nhìn quanh một hồi, rồi lại ngẩng đầu lên trần điện, đôi mắt chớp chớp đầy vẻ buồn chán. Một lát sau, mí mắt nàng bắt đầu nặng trĩu. Cơ thể mệt mỏi sau chuyến đi dài và cảm giác yên bình nơi đây nhanh chóng kéo nàng vào giấc ngủ.

---

Ngọc Liên không biết mình đã ngủ được bao lâu, nhưng trong giấc mơ chập chờn, nàng cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay quen thuộc khẽ chạm vào má mình. Giọng nói trầm ấm đầy từ tính của Vương Diệu vang lên bên tai:
"Liên nhi, nàng đến đây để ngủ sao?"

Nàng mở mắt, nhìn thấy gương mặt anh tuấn của Vương Diệu đang gần trong gang tấc. Đôi mắt hổ phách của chàng ánh lên sự dịu dàng xen lẫn trách cứ.

Ngọc Liên giật mình, ngồi thẳng dậy, xấu hổ đáp:
"Ta... chỉ là vô tình ngủ quên thôi. Ai bảo chàng để ta đợi lâu như vậy?"

Vương Diệu nhướn mày, khóe môi cong lên một nụ cười nhẹ:
"Được, là lỗi của ta. Nhưng lần sau, nàng đừng nên ngủ gật ở nơi không có ta bên cạnh, biết chưa? Nếu có kẻ nào muốn hại nàng thì sao?"

Ngọc Liên phồng má, vẻ mặt trẻ con pha chút hờn dỗi:
"Chàng nghĩ ta yếu ớt thế sao? Dù ta nhỏ tuổi, nhưng không phải là dễ bị bắt nạt như vậy."

Vương Diệu bật cười, ánh mắt chàng nhìn nàng đầy sự cưng chiều. Chàng đưa tay chỉnh lại mái tóc hơi rối của nàng, rồi nghiêm túc nói:
"Dù nàng mạnh mẽ đến đâu, với ta, nàng vẫn chỉ là Liên nhi cần được bảo vệ. Nhưng từ nay, ta sẽ không để nàng phải đợi lâu như vậy nữa."

---

Ngọc Liên nhìn chàng, ánh mắt thoáng lóe lên sự cảm động. Nhưng nàng nhanh chóng giấu đi cảm xúc đó, chỉ khẽ gật đầu, rồi đứng dậy chỉnh lại y phục.

"Được rồi, ta tha lỗi cho chàng. Nhưng lần sau nếu còn để ta đợi lâu như vậy, ta sẽ không khách sáo nữa đâu."

Vương Diệu mỉm cười, bước theo nàng ra ngoài. Ánh nắng buổi sáng xuyên qua những khung cửa sổ lớn, rọi sáng cả hành lang dài của điện Cần Chính, tựa như một bức tranh hoàn hảo giữa hoàng cung rộng lớn.

Ngọc Liên ngồi ngay ngắn trên ghế thái sư, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn Vương Diệu, rồi tò mò hỏi:
"Diệu, chuyện gì mà thái giám thân cận của Hoàng Thượng lại đích thân tới truyền lệnh vậy? Có gì quan trọng sao?"

Vương Diệu nhẹ nhấp một ngụm trà, đặt chén xuống bàn, ánh mắt thoáng qua chút suy tư trước khi đáp:
"Lý tổng quản mang đến ý chỉ của Hoàng Thượng. Sắp tới sẽ có đoàn sứ thần từ La Mã Đế Quốc đến thăm nước ta. Bệ hạ giao cho ta trọng trách chuẩn bị và tiếp đón họ. Hoàng Thượng còn nhấn mạnh rằng, việc đãi sứ lần này là vô cùng hệ trọng, ảnh hưởng lớn đến thể diện quốc gia cũng như mối bang giao giữa hai nước. Ngài ấy mong ta sẽ không để xảy ra sai sót nào."

Ngọc Liên nghe xong, khẽ chép miệng, cười nói:
"Đúng là không đem tới tin tốt lành gì. Xem ra những ngày tới sẽ khiến chàng bận rộn đây."

Vương Diệu mỉm cười, gật đầu:
"Đúng thế. Nhưng việc quốc gia đại sự không thể xem nhẹ. Dẫu bận thế nào, ta cũng phải làm tròn trách nhiệm."

Dứt lời, chàng khẽ nhéo má nàng, đôi mắt hổ phách ánh lên sự cưng chiều. Ngọc Liên giật mình, đưa tay ôm lấy má, đôi môi nhỏ khẽ mím lại đầy vẻ hờn dỗi:
"Diệu, chàng lại trêu ta!"

Vương Diệu bật cười, nhìn nàng với ánh mắt đầy yêu thương. Dù giờ đây nàng chỉ là một cô bé, nhưng những đường nét xinh đẹp trên gương mặt bầu bĩnh ấy đã lộ ra chút ít, báo hiệu tương lai sẽ là một tuyệt sắc mỹ nhân.

Đôi mắt nàng trong veo như nước mật ong, lông mi dài cong tựa hai phiến lá rẻ quạt, hàng mày đen rậm tự nhiên như nét vẽ, kết hợp cùng đôi môi nhỏ xinh khẽ nhếch lên khiến khuôn mặt nàng trở thành một bức tranh sống động, đáng yêu.

Mái tóc đen mềm mại được búi thành hai búi nhỏ - kiểu tóc thịnh hành dành cho trẻ em gái thời bấy giờ - cố định bằng hai sợi dây buộc tóc đỏ thẫm, trên đó đính những chiếc chuông nhỏ. Mỗi khi nàng cử động, tiếng chuông sẽ phát ra âm thanh đinh đang vui tai, tạo nên vẻ ngây thơ, hồn nhiên đúng tuổi.

Trên cổ nàng, chiếc khóa Trường Mệnh bằng bạc lấp lánh khẽ đung đưa. Chiếc khóa được chạm khắc tinh xảo với hình cá chép béo tròn vờn hoa sen. Các chi tiết như vảy cá, nụ hoa sen, lá và cành đều được chế tác tỉ mỉ, tinh tế. Mặt sau của chiếc khóa khắc bốn chữ "Trường Mệnh Bình An", mang ý nghĩa cầu chúc phúc khí và bình an cho người đeo.

Chiếc khóa này là quà tặng của Vương Diệu dành cho Ngọc Liên khi nàng tròn một trăm ngày tuổi. Dù nàng là sinh quốc bất tử, không cần đến những món đồ như thế để cầu trường thọ, nhưng chàng vẫn làm chiếc khóa này, coi như một vật may mắn luôn đi theo nàng.

"Chàng trêu đùa bản công chúa đủ chưa?" Ngọc Liên phớt lờ việc bị bẹo má, cố gắng lấy lại vẻ nghiêm nghị mà hỏi chàng.

"Chưa bao giờ là đủ," Vương Diệu cười đáp, ánh mắt lấp lánh ý trêu chọc. "Ta có thể dành cả phần đời còn lại của mình để trêu chọc nàng, nàng biết mà."

Ngọc Liên đỏ mặt, đôi mắt ánh lên tia bực bội nhưng không giấu được chút bối rối:
"Thứ đồ không biết xấu hổ này! Chàng nghĩ làm vậy là được à?"

"Tất nhiên là ta rất được," Vương Diệu nhấn mạnh từ "được," nụ cười trên môi càng thêm ý tứ.

Ngọc Liên nhanh chóng hiểu ra hàm ý ẩn sau lời nói của chàng. Khuôn mặt nàng lập tức đỏ bừng, ánh mắt lảng tránh. Nàng vội quay người, giọng nói cố gắng giữ bình tĩnh:
"Chàng thật đáng ghét!"

Vương Diệu cười lớn, ánh mắt dịu dàng không rời khỏi bóng dáng nhỏ nhắn của nàng. Trong lòng chàng, Ngọc Liên mãi mãi là viên ngọc quý giá, là ánh sáng duy nhất mà chàng nguyện dành cả đời để bảo vệ và trân trọng.

Ngọc Liên vờ giận dỗi, quay mặt đi, nhưng không kìm được mà liếc trộm Vương Diệu qua khóe mắt. Thấy chàng vẫn nhìn mình, ánh mắt vừa dịu dàng vừa tinh nghịch, nàng càng đỏ mặt hơn, đành cất tiếng đánh trống lảng:

"Thôi không nói chuyện linh tinh nữa. Chàng chuẩn bị tiếp sứ thần La Mã thế nào rồi? Ta nghe nói người La Mã nổi tiếng là khó tính và kiêu ngạo."

Vương Diệu nhấp một ngụm trà, ánh mắt khẽ trầm xuống như đang cân nhắc:
"Đúng vậy. Sứ thần La Mã lần này là người có quyền lực cao trong triều đình La Mã, vừa thông minh lại rất khôn khéo. Họ luôn muốn thể hiện vị thế vượt trội của mình, và mục đích chuyến đi này chắc chắn không đơn thuần là xã giao. Chúng ta cần hết sức cẩn trọng."

Ngọc Liên nghiêng đầu suy nghĩ, đôi mắt long lanh ánh lên vẻ tò mò:
"Chàng định dùng cách gì để đối phó với họ?"

Vương Diệu bật cười, ánh mắt đầy vẻ tự tin:
"Đối phó? Liên nhi, từ khi nào nàng xem việc tiếp sứ thần là một trận chiến vậy?"

Nàng hờn dỗi đáp:
"Vậy chàng định làm thế nào? Chẳng lẽ chỉ nhường nhịn họ, để họ tự tung tự tác sao?"

"Không, ta sẽ không nhường nhịn, nhưng cũng không để xảy ra xung đột. Mục tiêu của ta là cân bằng giữa việc giữ thể diện cho triều đình và khiến họ phải kính nể chúng ta." Chàng ngừng lại, ánh mắt sắc bén lóe lên một tia quyết đoán. "Người La Mã luôn tôn trọng sức mạnh, vì thế chúng ta sẽ khiến họ phải nhận ra rằng, Đại Hán không phải là một quốc gia họ có thể xem thường."

Ngọc Liên gật đầu đồng ý, nhưng không khỏi lo lắng:
"Nhưng người La Mã có tiếng là khó đoán. Nếu họ đưa ra những yêu cầu vô lý thì sao?"

Vương Diệu nhướng mày, cười nhạt:
"Vậy thì tùy vào yêu cầu của họ. Nếu hợp lý, ta sẽ xem xét. Còn nếu quá đáng, bản vương không ngại cho họ biết thế nào là lễ độ."

Ngọc Liên bật cười trước vẻ tự tin của chàng, nhưng trong lòng vẫn không khỏi khâm phục. Dù chàng luôn trêu chọc nàng, nhưng khi nói đến quốc gia đại sự, sự uy nghiêm và tài năng của Vương Diệu khiến nàng không thể không tin tưởng.

Chàng đưa tay chạm nhẹ vào búi tóc của nàng, ánh mắt dịu dàng:
"Đừng lo lắng, mọi chuyện sẽ ổn thôi. Ta đã xử lý biết bao việc khó khăn hơn thế này rồi. Nàng chỉ cần chờ xem kết quả là được."

"Thế chàng định tiếp đón họ ở đâu?" nàng hỏi.

"Cung Vạn Quốc. Nơi đó vừa trang trọng vừa rộng rãi, đủ để phô bày sự uy nghi của triều đình Đại Hán mà vẫn giữ được không khí thân thiện. Ta sẽ cho người chuẩn bị yến tiệc chu đáo để tiếp đãi họ."

Ngọc Liên khẽ gật đầu, nhưng rồi nảy ra một ý, ánh mắt sáng lên:
"Nếu chàng bận rộn như vậy, để ta giúp chàng chuẩn bị được không?"

Vương Diệu thoáng bất ngờ, nhưng rồi bật cười, lắc đầu:
"Không được. Nàng còn nhỏ, đừng xen vào chuyện này. Việc tiếp đãi sứ thần không phải trò chơi."

Ngọc Liên bĩu môi, giọng đầy vẻ bất mãn:
"Chàng lúc nào cũng coi ta là trẻ con. Ta có thể giúp được mà. Chàng xem thường ta quá rồi."

Vương Diệu nhìn nàng, ánh mắt đầy ý cười:
"Được rồi, được rồi. Nếu nàng muốn giúp, ta sẽ tìm cho nàng một việc phù hợp. Nhưng chỉ giúp một chút thôi, không được làm gì quá sức."

Ngọc Liên vui vẻ gật đầu, đôi mắt long lanh ánh lên sự hào hứng:
"Chàng nói đấy nhé! Không được nuốt lời!"

"Ta chưa bao giờ nuốt lời với nàng," Vương Diệu mỉm cười, ánh mắt dịu dàng như ánh nắng ấm áp.

Ngọc Liên bật cười, niềm vui lan tỏa khắp lòng nàng. Dù biết rằng cuộc gặp sứ thần sẽ là một thử thách lớn, nhưng với sự tự tin và tài trí của Vương Diệu, nàng tin rằng mọi chuyện rồi sẽ ổn thỏa.

Ngọc Liên ngồi đối diện với Vương Diệu, ánh mắt đầy vẻ tò mò. Sau một hồi trò chuyện xoay quanh việc tiếp đón sứ thần La Mã, nàng không kìm được mà hỏi:

"Vậy rốt cuộc chàng vời ta đến đây để làm gì? Chẳng lẽ chỉ để nói chuyện tiếp sứ thần thôi sao?"

Vương Diệu mỉm cười, đôi mắt hổ phách lóe lên chút trêu chọc:
"Nếu không có việc gì thì bản vương không thể mời Diệu Liên công chúa đến tệ xá của mình sao?"

Ngọc Liên thoáng lúng túng, khuôn mặt nhỏ nhắn thoáng đỏ lên. Nàng vội lắc đầu, giọng lí nhí:
"Không... không phải thế. Ý ta là... chắc hẳn chàng mời ta đến đây phải có chuyện quan trọng khác."

Vương Diệu bật cười, đặt chén trà xuống bàn:
"Thật ra cũng không có gì quan trọng lắm. Ta chỉ muốn đưa cho nàng một thứ."

Nói rồi, chàng lấy ra một chiếc hộp gỗ dài màu đen bóng, trên mặt hộp chạm khắc hoa văn tinh xảo, rõ ràng là vật quý giá. Ngọc Liên tò mò nhìn hộp gỗ, đôi mắt ánh lên sự háo hức. Chàng đặt chiếc hộp trước mặt nàng, khẽ nói:
"Mở ra xem đi."

Ngọc Liên chậm rãi mở nắp hộp, đôi mắt tròn xoe khi nhìn thấy vật bên trong. Đó là một cây trâm ngọc bích trắng, dài và thanh mảnh. Chất ngọc sáng trong suốt, trơn mịn như lụa khi chạm tay vào, phát ra ánh sáng dịu dàng tựa như có thể nhìn xuyên thấu. Trên thân trâm khắc hình hoa mẫu đơn, từng cánh hoa mềm mại được chạm khắc tinh xảo, đường nét sắc sảo đến mức tưởng như đóa hoa thật sự đang rung rinh trước gió.

Nàng mân mê cây trâm trong tay, ánh mắt say mê ngắm nhìn vẻ đẹp của nó. Cây trâm không chỉ mang giá trị thẩm mỹ mà còn toát lên khí chất cao quý, hiển nhiên là một tuyệt phẩm khó có thể định giá. Ngọc Liên nhìn cây trâm một lúc lâu, rồi ngẩng lên hỏi:
"Nhưng tóc ta bây giờ chỉ buộc hai bên, đâu dùng được cây trâm này. Chàng tặng ta chẳng phải vô ích sao?"

Vương Diệu mỉm cười, ánh mắt dịu dàng nhìn nàng:
"Tặng trước cho nàng dùng vào lễ cập kê. Khi đó, nàng sẽ cần đến nó."

Ngọc Liên nghe vậy liền cúi xuống nhìn lại cây trâm trong tay, đôi má đỏ ửng. Đôi bàn tay bụ bẫm của nàng nắm lấy cây trâm, trông thật ngây thơ nhưng cũng buồn cười. Vẻ trẻ con của nàng, cộng thêm cây trâm hoa quý giá, khiến Vương Diệu không kìm được mà bật cười nhẹ.

"Nàng cầm cây trâm này trông thật giống như trẻ con dùng đồ của người lớn vậy," chàng trêu chọc.

Ngọc Liên lườm chàng, nhưng vẫn không buông cây trâm. Nàng dường như rất yêu thích món quà này, mân mê nó mãi không rời tay. Vương Diệu nhìn thái độ của nàng, trong lòng không khỏi hài lòng.

Tuy nhiên, chàng không hề tiết lộ rằng cây trâm ngọc này không chỉ đơn thuần là một món trang sức quý giá. Trong thời đại này, trâm ngọc được xem là một trong những tín vật định tình giữa nam và nữ. Việc tặng trâm ngọc cho một nữ tử đồng nghĩa với việc bày tỏ tình cảm, mong nàng chấp nhận tình yêu của mình. Khi nữ tử nhận lấy cây trâm, đó chính là sự đồng ý với tình cảm của đối phương.

Vương Diệu lặng lẽ quan sát vẻ mặt hân hoan của Ngọc Liên khi nhận món quà. Trong lòng chàng thoáng dâng lên một cảm giác ấm áp. Nàng không hề biết ý nghĩa sâu xa của cây trâm này, nhưng việc nàng vui vẻ chấp nhận đã khiến chàng thấy hài lòng.

Ngọc Liên bất giác hỏi:
"Sao chàng lại tặng ta món đồ quý giá như thế này? Chàng không sợ ta làm mất sao?"

"Không sao cả," Vương Diệu khẽ nói, ánh mắt dịu dàng như ánh trăng mùa thu. "Cây trâm này vốn thuộc về nàng. Nó được làm ra là để dành riêng cho nàng. Dù nàng không dùng nó bây giờ, nhưng một ngày nào đó, nàng sẽ cần đến nó."

Ngọc Liên ngẩn người trước lời nói của chàng. Dù không hiểu hết ý nghĩa ẩn sau những lời đó, nàng vẫn cảm nhận được sự chân thành trong ánh mắt của Vương Diệu. Nàng cúi đầu, khẽ mân mê cây trâm một lần nữa, rồi thì thầm:
"Cảm ơn chàng, ta rất thích món quà này."

Vương Diệu nhìn nàng, không nói gì thêm, chỉ khẽ mỉm cười. Trong lòng chàng, một ý nghĩ kiên định dần hình thành: Ngọc Liên, dù nàng chưa nhớ ra mọi chuyện, nhưng ta sẽ chờ đến ngày nàng nhận ra tình cảm của ta. Và khi đó, ta sẽ đứng trước nàng, đường đường chính chính thổ lộ tất cả.

Ngọc Liên nâng cây trâm trong tay, ngắm nghía thật kỹ từng đường nét được chạm khắc tinh xảo. Sau một lúc quan sát, nàng khẽ nghiêng đầu, đôi mắt lấp lánh sự tò mò:

"Tại sao không khắc cây trâm hình hoa sen? Hoa sen là biểu tượng cho tên ta, cũng là loài hoa đại diện cho ta, sao lại là hoa mẫu đơn?"

Vương Diệu nghe câu hỏi thoạt nhìn như vu vơ của nàng thì thoáng giật mình. Chàng nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh, ánh mắt không để lộ chút cảm xúc, nhưng trong lòng không khỏi lo lắng nàng đã nhận ra điều gì.

Chàng khẽ cười, giọng điệu tự nhiên như không có gì bất thường:
"Mẫu đơn là vua của các loài hoa, vẻ đẹp vương giả, diễm lệ và quý khí của nó rất phù hợp với nàng. Ta nghĩ rằng một loài hoa cao quý như vậy mới xứng đáng làm điểm nhấn cho khí chất của nàng."

Ngọc Liên nghe vậy liền mỉm cười, ánh mắt ngờ vực không hoàn toàn tan biến. Nhưng nàng cũng không hỏi thêm, chỉ tiếp tục mân mê cây trâm trong tay.

Thật ra, lời nói của Vương Diệu chỉ là cách lấp liếm cho dụng ý sâu xa mà chàng đang âm thầm thực hiện. Cây trâm này không phải đơn thuần là một món quà, mà còn chứa đựng một âm mưu thầm kín.

Mẫu đơn không chỉ là quốc hoa của nước chàng, mà còn là loài hoa đại diện cho chính chàng, bởi Vương Diệu - hiện thân của Trung Hoa - đã được sinh ra từ một đóa mẫu đơn. Chàng chọn mẫu đơn không chỉ vì vẻ đẹp của nó, mà vì loài hoa này còn mang ý nghĩa tượng trưng cho mối quan hệ chàng đang âm thầm ràng buộc với Ngọc Liên.

Trong thế giới của các quốc gia mang hình hài con người, có những quy tắc ngầm liên quan đến việc sử dụng trâm hoa hoặc loài hoa đại diện. Với các nữ quốc gia, khi đến độ mười lăm tuổi, họ sẽ tổ chức lễ trưởng thành, còn gọi là lễ cài trâm. Tại buổi lễ này, các nàng từ bỏ kiểu tóc trẻ con với hai búi hoặc cột nơ, chuyển sang vấn tóc bằng trâm.

Thông thường, trâm dùng trong lễ trưởng thành sẽ khắc hình loài hoa đại diện cho quốc gia của nữ nhân đó, thể hiện nàng vẫn thuộc về đất nước của mình. Tóc sẽ chỉ búi một nửa, phần còn lại để buông xõa.

Kiểu búi tóc này mang một ý nghĩa sâu sắc: tóc nửa búi, nửa buông chứng tỏ nàng đã trưởng thành nhưng vẫn chưa kết hôn, vẫn thuộc về chính mình và quốc gia của mình.

Ngược lại, nếu toàn bộ tóc được búi gọn và dùng trâm khắc hình loài hoa khác với quốc hoa của đất nước mình, điều đó có nghĩa là nàng đã kết hôn và thuộc về quốc gia đại diện cho loài hoa được khắc trên trâm. Đây là cách để tuyên bố chủ quyền trong thế giới của các quốc gia mang hình hài con người.

Chính vì lẽ đó, việc sử dụng quốc hoa của nhau là điều vô cùng cấm kỵ. Chỉ khi hai quốc gia có mối quan hệ đặc biệt hoặc đã kết thành hôn nhân thì mới có thể dùng loài hoa của nhau. Nếu không, việc sử dụng quốc hoa của nước khác được xem là hành động xúc phạm, thể hiện sự không tôn trọng.

Câu nói trong thế giới của họ - "Trâm có thể tùy tiện đeo, nhưng trâm hoa không thể đeo bậy" - đã nói lên tất cả.

Như vậy, việc Vương Diệu tặng Ngọc Liên cây trâm khắc hình hoa mẫu đơn không phải ngẫu nhiên. Chàng cố ý chọn mẫu đơn để đánh dấu nàng, biến nàng trở thành người mang dấu ấn của chàng mà không để nàng hay bất kỳ ai khác nhận ra.

Ngọc Liên ngắm cây trâm, không hề biết rằng hành động vô tình nhận lấy món quà này đã đồng nghĩa với việc nàng ngầm chấp nhận mối quan hệ ràng buộc giữa nàng và chàng.

Vương Diệu khẽ cười, ánh mắt thoáng qua sự hài lòng khi thấy nàng yêu thích cây trâm:
"Thế nào? Nàng có thích không?"

Ngọc Liên gật đầu, cười tươi:
"Thích lắm! Nhưng tiếc là ta không dùng được bây giờ."

"Không sao," chàng khẽ nói, ánh mắt trầm xuống như cất giấu điều gì đó. "Dù nàng không dùng được bây giờ, nhưng cây trâm này sẽ có ý nghĩa lớn với nàng vào một ngày nào đó. Hãy giữ lấy nó thật cẩn thận."

Ngọc Liên không hiểu hết ý nghĩa ẩn sau những lời đó, chỉ nghĩ rằng đây là một món quà đơn thuần. Nàng cười nhẹ, cất cây trâm lại vào hộp, thầm nghĩ sẽ giữ gìn nó như một món đồ quý giá mà chàng đã trao tặng.

Còn Vương Diệu, chàng chỉ nhìn nàng đầy ý nhị, không nói thêm bất kỳ điều gì. Chàng biết rằng, thời gian sẽ dần khiến nàng hiểu ra ý nghĩa thật sự của món quà này, cũng như mối quan hệ mà chàng đang âm thầm xây dựng với nàng.

Sau khi nhận cây trâm, Ngọc Liên ngắm nghía một hồi rồi cất lại vào hộp gỗ, đôi mắt nàng lóe lên vẻ tinh nghịch:

"Vương Diệu, nếu sau này ta trưởng thành và không thích mẫu đơn mà thích một loài hoa khác thì sao? Chàng sẽ làm thêm một cây trâm khác cho ta chứ?"

Vương Diệu hơi khựng lại, nhưng rất nhanh đã khôi phục vẻ trầm tĩnh thường ngày. Chàng khẽ cười, ánh mắt ẩn chứa nét thâm tình khó tả:

"Liên nhi, cho dù nàng thích loài hoa nào, ta cũng sẽ vì nàng mà làm. Nhưng... nàng nên nhớ, mẫu đơn không chỉ là biểu tượng của đất nước ta mà còn là biểu tượng cho ta. Nàng nhận cây trâm này, tức là đã nhận ta rồi."

Ngọc Liên thoáng ngây người trước lời nói của chàng. Nàng cảm thấy trong câu nói ấy có gì đó rất khác lạ, như một lời hứa hẹn mà nàng không thể nắm bắt được ý nghĩa thực sự. Nhưng nàng vẫn nở một nụ cười tươi, cố tình trêu chàng:

"Vậy sao? Chẳng lẽ đây là cách chàng ép ta chấp nhận sao? Không công bằng chút nào!"

Vương Diệu nhìn nàng, ánh mắt như thâm sâu hơn:

"Nếu không công bằng, vậy hãy để ta dùng cả cuộc đời này để bù đắp cho nàng. Liên nhi, ta chưa bao giờ ép buộc nàng điều gì. Nhưng nếu nàng đã nhận trâm của ta, ta mong nàng hiểu rằng, món quà này không chỉ là một món đồ trang sức, mà còn mang theo lời hứa của ta dành cho nàng."

Ngọc Liên cảm thấy lồng ngực mình như bị nghẹn lại, không phải vì lời nói của chàng, mà vì ánh mắt sâu thẳm ấy. Một cảm giác khó tả tràn ngập lòng nàng, vừa lạ lẫm vừa thân quen, như thể nó đã xuất hiện từ rất lâu trước đây, nhưng nàng không thể nhớ ra.

Nàng hít sâu, cố xua tan cảm giác kỳ lạ trong lòng, rồi bật cười để phá tan không khí nặng nề:

"Được rồi, được rồi! Ta sẽ giữ cây trâm này cẩn thận. Nhưng chàng phải nhớ, nếu sau này ta muốn một cây trâm hoa sen, chàng cũng phải làm cho ta đấy!"

Vương Diệu cười khẽ, ánh mắt dịu dàng nhìn nàng:

"Chỉ cần nàng muốn, ta sẽ làm mọi thứ vì nàng. Hoa sen hay bất kỳ loài hoa nào khác, ta đều có thể khắc cho nàng."

Ngọc Liên nghe vậy, cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn. Nàng nghĩ chàng chỉ đang đùa vui với mình, nên không để tâm quá nhiều. Nhưng Vương Diệu thì khác, mỗi lời chàng nói ra đều ẩn chứa một sự chân thành không thể lay chuyển. Chàng biết, một ngày nào đó, nàng sẽ hiểu được ý nghĩa thực sự của tất cả những gì chàng đang làm vì nàng.

---

Sau khi trò chuyện thêm một lúc về những chuyện vặt vãnh khác, Ngọc Liên liền đứng dậy, chuẩn bị rời đi. Nàng quay sang nhìn Vương Diệu, ánh mắt lóe lên vẻ trêu chọc:

"Chàng đừng quên lời hứa với ta đấy. Dù là hoa sen hay mẫu đơn, chàng cũng phải làm cho thật đẹp!"

Vương Diệu khẽ gật đầu, đôi mắt ánh lên một sự dịu dàng hiếm thấy:

"Ta sẽ không quên. Nhưng Liên nhi, hãy nhớ rằng, cây trâm mẫu đơn này là lời hứa đầu tiên của ta dành cho nàng. Nó sẽ luôn là duy nhất."

Ngọc Liên nghe xong chỉ cười, vẫy tay chào chàng rồi bước ra khỏi phòng. Nhưng nàng không biết rằng, sau khi nàng rời đi, Vương Diệu vẫn đứng tại chỗ, ánh mắt dõi theo bóng lưng nhỏ bé của nàng, mang theo vô vàn tâm tư không thể nói thành lời.

"Liên nhi," chàng khẽ lẩm bẩm, giọng nói trầm thấp vang lên trong không gian tĩnh lặng. "Nàng không cần hiểu bây giờ. Một ngày nào đó, nàng sẽ biết, ta đã chờ đợi nàng lâu đến nhường nào."

Khi ngồi trong kiệu trở lại Ngọc Hoa cung, Ngọc Liên cảm thấy tâm trí mình dần trở nên nặng nề bởi những thông tin vừa nghe được. Nàng hít sâu, cố trấn tĩnh bản thân, nhưng lòng nàng vẫn không thể thôi nghĩ về nhiệm vụ đầy thách thức mà hệ thống đã giao.

---

"La Mã Quốc..." nàng lẩm bẩm, ánh mắt đăm chiêu nhìn qua tấm rèm che cửa kiệu. "Không phải là Đế Quốc La Mã đang rất hùng mạnh tại châu Âu, là tiền thân của nước Ý (Italy) sau này đó chứ?"

Hệ thống, như mọi khi, đáp lại bằng giọng nói lạnh lùng, máy móc:

"Chính xác."

Ngọc Liên nghiêng đầu, hai tay chống cằm, giọng nàng trầm ngâm:

"Vậy ngươi hãy nói thêm cho ta biết một số thông tin về Đế Quốc La Mã đi. Nó có liên quan gì đến nhiệm vụ lần trước ngươi giao cho ta không?"

Giọng nói của hệ thống vang lên, đều đều phổ cập kiến thức:

"Đế Quốc La Mã, hay còn được biết đến với tên gọi tiếng Anh là Ancient Rome (La Mã cổ đại), là một đế chế hùng mạnh nằm ở cực Nam châu Âu, gần biển Địa Trung Hải. Nhờ được thiên nhiên ưu ái với các điều kiện tự nhiên thuận lợi, cùng sự phát triển vượt bậc về quân sự, kinh tế, và văn hóa, La Mã đã vươn lên thành đế chế rộng lớn nhất châu Âu, cai trị nhiều quốc gia cổ đại như Germania (Đức cổ đại), Britannia (Anh cổ đại), Ancient Greece (Hy Lạp cổ đại), Ancient Egypt (Ai Cập cổ đại)..."

Nghe đến đây, Ngọc Liên khẽ nhíu mày. Đế quốc La Mã thật sự quá lớn mạnh, nếu đặt lên bàn cân, quả thực nó chẳng khác gì Trung Hoa - một đế quốc cường thịnh ở phương Đông.

Hệ thống tiếp tục:

"Hiện tại, trong toàn cõi châu Âu, Đế Quốc La Mã được xem là quốc gia mạnh nhất, cả về quân sự lẫn văn hóa. Và đúng như kí chủ đã đoán, nhiệm vụ của ta đã giao cho ngươi liên quan mật thiết đến họ. Đã đến lúc ngươi tiếp cận và xây dựng mối quan hệ tốt đẹp với La Mã, bởi điều này ảnh hưởng trực tiếp đến tương lai mà chúng ta hướng tới."

Ngọc Liên chống tay lên trán, giọng đầy hoài nghi:

"Ý ngươi là nhiệm vụ này cũng giống như nhiệm vụ trước kia phải không? Ngươi muốn ta tạo thiện cảm với một trong những cường quốc mạnh nhất phương Tây?"

Hệ thống đáp:

"Chính xác. Tuy nhiên, mục tiêu lần này không chỉ đơn thuần là xây dựng mối quan hệ. Nhiệm vụ quan trọng hơn của kí chủ là tạo tiền đề để sau này có thể tiếp xúc và chăm sóc các quốc gia sơ sinh, là hiện thân của những vùng đất hoặc quốc gia sẽ hình thành trong tương lai."

Nàng nhíu mày, giọng pha chút ngán ngẩm:

"Ta biết rồi. Mục tiêu chính là chiếm được thiện cảm của bọn họ để chuẩn bị nền tảng cho nhiệm vụ dài hơi sau này... Nhưng ta vẫn tò mò không biết hiện thân của La Mã sẽ trông như thế nào đây? Hẳn là cực kỳ uy nghi và sắc sảo nhỉ?"

Hệ thống giữ giọng điệu lạnh lùng:

"Kí chủ sẽ sớm được gặp. Tuy nhiên, hãy nhớ rằng mọi chuyện không chỉ phụ thuộc vào vẻ bề ngoài. Chinh phục hiện thân La Mã cần nhiều hơn sự khéo léo và tinh tế trong ứng xử. Bọn họ nổi tiếng với tính cách tự tôn, đầy lý trí và thực dụng."

Ngọc Liên nhướng mày:

"Vậy ngươi sẽ giúp ta thế nào đây? Đừng chỉ nói lý thuyết suông."

Hệ thống lập tức liệt kê hàng loạt cách để nàng lấy lòng và tạo thiện chí với đoàn sứ giả La Mã: từ việc thể hiện sự hiểu biết về văn hóa của họ, đến việc sử dụng sự khéo léo và uyển chuyển trong từng lời nói để tạo ấn tượng tốt.

---

Sau khi nghe hệ thống trình bày chi tiết, nàng khẽ thở dài. Đôi mắt lấp lánh sự mệt mỏi nhưng cũng ánh lên chút quyết tâm. Nàng lẩm bẩm:

"Không chỉ Vương Diệu, mà ta cũng sẽ phải đóng một vai trò lớn trong chuyện đón tiếp sứ đoàn La Mã lần này. Xem ra nhiệm vụ của ta cũng chẳng hề nhẹ nhàng gì."

Khi kiệu dừng lại trước cửa cung Ngọc Hoa, nàng bước xuống, ánh mắt thoáng chút trầm tư khi nhìn vào cánh cửa lớn. Gió đông thổi qua, khiến nàng hơi rùng mình.

"Xem ra đây sẽ là một thử thách lớn. Nhưng..." nàng thì thầm, môi nở một nụ cười nhẹ nhàng nhưng đầy kiên định, "ta sẽ không để mình thất bại."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro