Ngoại truyện: Cam Kiss

Khung hình bắt đầu thu hẹp, ống kính như con mắt tò mò của hàng trăm nghìn người, từ từ khóa chặt vào ba bóng người ở khu VIP. Trong khi đó, ba nhân vật chính vẫn mải mê lắc lư, đắm chìm trong dòng nhạc deep house của DEAMN — những tầng âm thanh dồn dập mà mơ màng như dẫn cả sân vận động vào một cõi khác. Trên sân khấu, giữa làn khói mờ và ánh đèn laser quét ngang dọc, DEAMN cúi xuống bàn mix, đôi mắt ánh lên vẻ nghịch ngợm. Khóe môi cậu DJ trẻ nhếch nhẹ thành một nụ cười bí hiểm — cái kiểu cười của một kẻ đã bày sẵn trò và đang chờ con mồi tự bước vào.

Rồi đột ngột, màn hình LED khổng lồ phía sau sân khấu đổi cảnh. Hai trái tim màu hồng neon khép lại từ hai bên màn hình, ở giữa hiện lên hình ảnh được phóng đại từ camera — gương mặt rạng rỡ của Ngọc Liên, Alfred và Matthew. Ánh sáng sân khấu đồng loạt hội tụ vào khu VIP, chiếu thẳng xuống nơi họ đứng.

Khoảnh khắc ấy, cả sân vận động như vỡ tung. Hàng trăm nghìn khán giả cùng lúc ồ lên, rồi hò reo, huýt sáo, vỗ tay dồn dập. Âm thanh vang rền như một đợt sóng khổng lồ lan khắp không gian.

“Look at those three! So cute!” (Kìa ba người kia! Dễ thương ghê!)

“Wait… is that… Kiss Cam??” (Khoan… đó là Kiss Cam à??)

“Are they siblings? They look like two big brothers and their little sister!” (Họ là anh em à? Trông cứ như hai ông anh và cô em gái nhỏ ấy!)

Trên sân khấu, DEAMN bật cười khẽ vào micro, giọng nói trẻ trung vang lên qua hệ thống loa khổng lồ:
“Well, well… our Kiss Cam seems to have found something… unexpected. Two big brothers and their little sister, huh? Did the cameraman make a mistake?”
(Ồ, xem nào… Kiss Cam của chúng ta hình như vừa tìm thấy một điều… bất ngờ đấy. Hai ông anh trai và cô em gái nhỏ à? Có phải cameraman lia nhầm không vậy?)

Đám đông bật cười rần rần. Không ai, kể cả DEAMN, ngờ rằng ba người trên màn hình LED thực ra là một tam giác tình cảm thực thụ — một mối quan hệ vượt xa khỏi suy nghĩ logic thông thường.

Ngọc Liên lúc đó khựng lại, như bị đóng băng giữa điệu nhảy. Đôi mắt nâu ánh vàng mở to, long lanh dưới ánh đèn chiếu thẳng vào. Nàng ngước lên nhìn màn hình khổng lồ, thấy chính gương mặt mình cùng Alfred và Matthew bị chiếu rõ mồn một giữa hai trái tim hồng neon đang đập nhịp.

“Trời ơi!” – nàng bật thốt bằng tiếng Việt, giọng pha lẫn hoảng hốt và buồn cười, rồi ôm mặt bật cười thành tiếng. Nụ cười ấy vừa ngượng ngùng, vừa rạng rỡ, như một cảnh phim tình cảm bất ngờ bị phát sóng trực tiếp trước toàn thế giới.

Alfred là người phản ứng nhanh nhất. Hắn ngẩng đầu nhìn lên màn hình, rồi quay xuống nhìn xung quanh. Hàng chục chiếc điện thoại từ khán giả đã hướng về phía họ, đèn flash nhấp nháy. Đôi mắt xanh của hắn lóe lên tia tinh nghịch, nụ cười kiểu “thử xem ai chơi hay hơn ai” hiện rõ. Hắn bật cười lớn, khoác vai nàng từ phía bên phải, kéo nàng sát vào lòng mình, như thể đang tuyên bố: đây là sân khấu của ta.

“Angel,” hắn ghé sát tai nàng, giọng nhỏ nhưng rõ từng chữ, “Seems like Kiss Cam picked the right one.”
(Angel, xem ra Kiss Cam đã chọn đúng người rồi đấy.)

Matthew thì hoàn toàn ngược lại. Đôi mắt tím mở lớn, khuôn mặt đỏ ửng. Tai hắn ửng hồng, bàn tay đang nắm tay nàng run nhẹ, nàng cảm nhận được rõ ràng hơi ấm từ lòng bàn tay ấy truyền sang. Hắn chưa bao giờ là kiểu người thích trở thành tâm điểm, nhất là trước biển người như thế này. Hắn khựng lại, mím môi, ánh mắt hoảng hốt xen chút bối rối.

Điều bất ngờ là khán giả không hô “Kiss! Kiss!” như thường lệ với Kiss Cam. Họ dừng lại một nhịp, rồi chuyển sang một loạt những tiếng xì xào, thán phục:

“They look like they stepped out of a movie!” (Trông họ cứ như bước ra từ phim vậy!)
“So beautiful… what a trio!” (Đẹp quá… một bộ ba thật đặc biệt!)
“Look at their faces under the heart! That’s cinematic!” (Nhìn ba người họ dưới khung tim kia đi! Chuẩn điện ảnh luôn!)

Không khí trong sân vận động trở nên kỳ lạ: vừa náo nhiệt, vừa như có một khoảnh khắc bị đóng băng, nơi ánh đèn, trái tim neon, và ba gương mặt rạng ngời tạo nên một khung hình hoàn hảo đến mức khiến đám đông nín thở vài giây.

Alfred bật cười đầy tự tin. Matthew bối rối đỏ mặt. Còn Ngọc Liên thì đứng giữa, hai tay đặt lên vai hai người đàn ông song sinh của mình, má đỏ ửng, ánh mắt sáng rỡ, nửa ngượng ngùng nửa thích thú.

Trên sân khấu, DEAMN vừa tiếp tục pha nhạc, vừa liếc nhìn màn hình LED với nụ cười nửa đùa nửa tinh nghịch, như thể nói thầm với cả sân vận động: “Let’s see what they’ll do next.”
(Chúng ta cùng xem họ sẽ làm gì tiếp theo nhé.)

Khán giả bên dưới vẫn ồ à, quay phim lia lịa, còn trên màn hình LED, trái tim hồng neon vẫn đập nhịp nhàng bao quanh hình ảnh ba người họ, như một khung cảnh lãng mạn điện ảnh bất ngờ được chiếu công khai trước hàng trăm nghìn người.

Trong tiếng nhạc deep house vẫn tràn ngập không gian như một làn sóng điện rung rinh, giai điệu của “Rendezvous” lặp đi lặp lại như lời thôi miên khán giả:

Hey, baby
Kiss me hard
Don't kill my vibe
All my feelings on fire
It's our time
Don't kill my vibe (My vibe)
Don't kill my vibe (It's our time)
Don't kill my vibe (My vibe)
Don't kill my vibe (It's our time)
Don't (Don't)
My rendezvous
Don't (Don't)
It feels like
Don't (Don't)
Like rendezvous
Don't (Don't)
It feels like

Bình thường, Kiss Cam chỉ lia khung hình khoảng mười giây rồi chuyển sang cặp đôi tiếp theo, nhưng lạ thay, chiếc camera khổng lồ treo giữa sân vận động lại không hề rời đi. Nó đứng yên, khung hình như bị khóa cứng vào ba bóng người ở khu VIP — một cô gái nhỏ với hai bím tóc trắng mềm đung đưa, đứng giữa hai người đàn ông có khuôn mặt giống nhau như hai bản thể phản chiếu. Những trái tim neon trên màn hình LED vẫn đập nhịp nhàng, ánh sáng hồng bao quanh họ như khung cảnh được sắp đặt trước, còn DEAMN trên sân khấu thì cúi thấp đầu, môi nhếch lên nụ cười như thể hắn đang xem một ván cờ mà quân chủ lực vừa bắt đầu di chuyển đúng như tính toán.

Alfred là người đầu tiên phá tan sự ngượng ngùng. Hắn ngửa đầu bật ra một tràng cười khanh khách — cái kiểu cười đặc trưng của hắn, bùng nổ, náo nhiệt, át cả một nhịp nhạc, khiến vài khán giả gần đó cũng bật cười theo. Tiếng cười của hắn như một lời tuyên bố: hắn không né tránh, hắn chơi tới cùng.

Không do dự, Alfred vòng tay qua eo nàng, kéo sát nàng vào ngực hắn. Động tác mạnh dạn, dứt khoát như một ngọn sóng cuốn trọn lấy nàng vào trung tâm cơn lốc. Rồi hắn quay đầu, nheo mắt nhìn Matthew bằng ánh mắt khiêu khích đầy tự tin, giống như khi hắn chuẩn bị thách đấu một trận mà biết chắc mình sẽ thắng.

“Mattie,” hắn nói nhỏ, nhưng đủ để nàng nghe thấy giữa âm nhạc, giọng rành rọt và rộn ràng như kẻ sắp ra chiêu, “if we’re already on the big screen, why don’t we give them a real show?”
(Mattie, nếu chúng ta đã lên màn hình lớn rồi thì sao không cho họ một màn biểu diễn thật sự?)

Matthew khựng lại, ánh mắt tím dao động rõ rệt. Khuôn mặt vốn điềm tĩnh của hắn đỏ lựng, tai cũng ửng hồng. Hắn không phải kiểu người thích trở thành tâm điểm, đặc biệt là giữa biển người khổng lồ như thế này, nhưng Alfred đã nói ra đúng điều đang lởn vởn trong đầu hắn: hắn không muốn chỉ đứng im như người thừa bên cạnh hai người kia.

Hắn nuốt khan một cái, ánh mắt nghiêng sang nhìn nàng. Và chính lúc đó — như thể cả thế giới bỗng chậm lại — hắn bắt gặp ánh nhìn của nàng. Đôi mắt nâu ánh vàng của nàng sáng rực trong ánh đèn laser quét ngang, mái tóc đen tết hai bên khẽ đung đưa. Nàng đang nhìn hắn, môi khẽ cắn, ánh mắt đầy tinh nghịch và… trấn an. Trong ánh mắt đó là một lời nói không thốt ra nhưng vang vọng rõ mồn một: “Tùy các anh thôi. Em không chạy đâu.”

Nàng đang ở giữa hai người đàn ông của mình, giữa ánh sáng sân khấu và hàng trăm nghìn ánh nhìn, nhưng nàng không trốn tránh, không bối rối như lúc Kiss Cam mới lia đến. Nàng đứng yên, trái tim đập nhanh, má ửng hồng, nhưng nụ cười mím môi ấy, ánh mắt ấy, rõ ràng là đang chờ đợi.

Matthew hít sâu, ánh tím trong mắt chợt sáng lên như một ngọn đèn nhỏ. Hắn hiểu Alfred đang kéo hắn vào một trò “song kiếm hợp bích” không lời — một cơ hội để họ cùng nắm tay nàng, giữa trung tâm thế giới, không che giấu, không rụt rè.

Phía dưới, đám đông vẫn náo nhiệt. Kiss Cam — vốn chỉ là một trò vui xen giữa chương trình — giờ bỗng trở thành tiêu điểm của buổi concert. Những khán giả cầm light stick bắt đầu đập nhịp, la hét, cổ vũ không dứt.

“Do it!” (Làm đi!)
“They’re still on camera! Why isn’t it switching?!” (Sao camera vẫn chưa chuyển vậy trời?!)
“They’re special! Look at them!” (Họ đặc biệt quá! Nhìn kìa!)

DEAMN nhìn xuống khán đài, thấy máy quay vẫn chưa rời đi thì phá lên cười khẽ. Hắn thì thầm vào micro, giọng lẫn vào âm nhạc như lời xúi giục tinh nghịch:
“They’re not moving… maybe they need a little more time.”
(Họ vẫn chưa hành động gì… có lẽ họ cần thêm chút thời gian.)

Ánh sáng hồng vẫn bao quanh, giai điệu của “Rendezvous” vẫn vang lên như thôi miên. Khung hình Kiss Cam vẫn giữ nguyên, như bị mê hoặc. Đám đông không rời mắt.

Còn ở khu VIP, giữa ánh sáng và tiếng nhạc, giữa hàng trăm nghìn khán giả, ba người họ đứng đó: một cô gái nhỏ đứng giữa, hai người đàn ông song sinh hai bên. Ánh mắt giao nhau, hơi thở đan xen, như thể một quyết định sắp được đưa ra — không phải của một cặp đôi, mà của một “bộ ba” khác thường khiến cả thế giới phải nín thở chờ xem họ sẽ làm gì tiếp theo.

Ánh đèn rọi quét thẳng vào khu VIP như một mũi tên ánh sáng xuyên qua biển người. Trên sân khấu, DEAMN ngẩng đầu, môi nhếch thành một nụ cười ranh mãnh của kẻ biết rõ mình vừa khơi mào một cơn bão cảm xúc khổng lồ. Hắn nâng micro lên, giọng vang vọng khắp sân vận động:

“C’mon, VIP zone… Don’t let the crowd down!”
(Nào khu VIP… đừng làm khán giả thất vọng chứ!)

Khán giả bên dưới gào thét dữ dội hơn, như một cơn sóng người khổng lồ đang dâng lên, vỗ thẳng vào sân khấu. Những cây light stick chuyển thành một biển sáng hồng, tim đập theo nhịp nhạc. DEAMN tiếp tục, pha giọng đầy tinh nghịch, như thể đang cùng cameraman chọc ghẹo:

“I know the cameraman’s teasing you three… but even if you don’t kiss like the usual couples, at least give the crowd some love — a group hug, maybe? That’s not too much to ask, right?”
(Tôi biết anh cameraman đang trêu ba người đấy… nhưng dù không hôn như các cặp đôi bình thường, thì cũng phải thể hiện chút tình cảm chứ nhỉ — một cái ôm nhóm chẳng hạn? Đâu có gì quá đáng đúng không?)

Đám đông nổ tung trong tiếng reo hò, huýt sáo, la hét.
“Group hug! Group hug! Group hug!”
(Cùng ôm nhau đi!)

Nhạc nền phía sau vẫn tiếp tục vang lên không ngừng, giai điệu deep house dồn dập như nhịp tim:
Don’t kill my vibe… It’s our time…

Kiss Cam không hề rời đi. Ngược lại, khung hình lia sát hơn, zoom cận ba gương mặt đang đứng sát nhau, ánh sáng phản chiếu khiến họ như một khung cảnh được cắt ra từ phim điện ảnh.

Alfred là người phá vỡ thế bế tắc đầu tiên. Hắn ngửa đầu bật cười lớn, cái kiểu cười phóng khoáng đậm chất Mỹ, rồi hơi nghiêng người sang phải, vòng tay qua lưng nàng kéo sát nàng vào ngực mình. Hơi thở nóng hổi phả lên vành tai nàng khiến nàng khẽ rùng mình. Alfred cúi sát, giọng khàn khàn mà hừng hực khí thế:
“Angel, I guess it’s our time.”
(Angel, anh đoán đây chính là lúc của chúng ta rồi.)

Matthew dù mặt đỏ như gấc, nhưng bàn tay hắn cũng không còn do dự. Từ bên trái, hắn vòng tay qua vai nàng, kéo nhẹ nàng về phía mình như sợ nếu không giữ thì sẽ bị Alfred “giành mất phần”. Ánh mắt tím sâu lắng của hắn dịu đi, thay vào đó là một sự kiên quyết âm thầm — thứ kiên quyết đặc trưng của người hiền lành nhưng nhất định không chịu bị bỏ lại phía sau.

Nàng đứng giữa hai người, trái tim đập dồn dập như muốn hòa nhịp với tiếng bass đang dội khắp sân vận động. Ánh đèn chiếu sáng từ bốn phía khiến nàng như đứng ở tâm điểm vũ trụ. Giai điệu dồn dập, ánh đèn LED lấp lánh, những tiếng hò hét như hàng trăm ngàn trái tim đang thúc giục.

Trong đầu nàng thoáng lướt qua một ý nghĩ ngắn ngủi mà rõ ràng: Thật nực cười… chỉ từ một trò đùa vô tình của Kiss Cam, mà chúng ta bị đẩy vào tâm điểm của hàng trăm nghìn ánh nhìn như thế này.

Nhưng nàng không hề sợ.

Bên phải là Alfred — ánh mắt xanh rực cháy, như ngọn lửa mùa hè rực rỡ, bốc lửa, có phần ngang tàng nhưng luôn bao bọc nàng bằng vòng tay mạnh mẽ.
Bên trái là Matthew — ánh tím dịu dàng, sâu như hồ nước đầu thu, tĩnh lặng nhưng ẩn chứa một sức hút mãnh liệt không kém.

Cả hai cùng lúc siết nàng sát hơn, như thể họ đã thầm hiểu nhau. Ánh sáng sân khấu quét ngang, mái tóc nàng tung nhẹ, những bím tóc đung đưa, đôi má ửng hồng, ánh mắt nàng sáng rực khi ngẩng lên nhìn hai người.

Trong khoảnh khắc ấy, cả ba như bị đóng khung giữa bầu không khí sôi động của hàng trăm nghìn người nhưng chỉ có ba trái tim đang đập chung một nhịp.

Cả sân vận động gần như nín thở. Rồi — trong tiếng nhạc, ánh sáng, và tiếng gào hò như sấm — nàng gật đầu khẽ, một cái gật đầu bé xíu nhưng đủ khiến hai người hiểu.

Alfred siết eo nàng chặt hơn, Matthew ôm lấy vai nàng, và cả ba cùng nhau cúi đầu vào giữa, vòng tay quấn chặt lấy nhau trong một cái ôm nhóm bùng nổ, giữa tiếng bass deep house và biển người cuồng nhiệt.

Ánh đèn rọi tập trung, Kiss Cam lia cận cảnh, hàng trăm nghìn người nổ tung trong tiếng hò hét, la hét, vỗ tay.

Đúng như DEAMN nói — không cần nụ hôn. Chỉ một cái ôm thôi cũng đủ để biến sân vận động thành một cơn địa chấn cảm xúc.

Chỉ vài giây sau khoảnh khắc ôm nhóm khiến cả sân vận động nổ tung vì phấn khích, sân khấu đã chứng kiến một điều không ai, kể cả DEAMN — kẻ bày trò Kiss Cam tinh nghịch kia — ngờ tới.

Trong vòng tay của hai “người anh trai song sinh”, nàng khẽ ngẩng đầu lên. Ánh sáng từ sân khấu rọi xuống, hắt lên gương mặt nàng — đôi má hồng nhẹ, đôi mắt nâu ánh vàng sáng rực như sao, và khóe môi cong lên một nụ cười nửa ngọt ngào nửa tinh nghịch. Đôi bím tóc đen đung đưa nhẹ như thể nàng chẳng hề bối rối trước hàng trăm nghìn ánh nhìn. Nàng nghiêng đầu, thì thầm đủ để Alfred và Matthew nghe thấy, giọng pha trò nhưng ánh mắt lại rực sáng như kẻ vừa châm mồi lửa:

“Hai người định để cho lần chúng ta lên màn hình lớn thế này chỉ kết thúc bằng một cái ôm thôi à? Trước hàng trăm nghìn người đấy nhé.”

Alfred lập tức đáp lại bằng ánh nhìn bùng cháy. Đôi mắt xanh của hắn lóe lên, không phải ngạc nhiên mà là cảnh cáo pha lẫn thử thách. Hắn cúi sát, giọng khàn khàn như lửa áp sát da thịt:

“Em chắc chưa? Em biết hậu quả khi chúng ta bày tỏ tình cảm thân thiết quá mức trước công chúng nghĩa là gì không? Chúng ta đâu phải một cặp đôi bình thường. Một khi đã làm… sẽ không còn đường lui.”

Hắn không nói ngoa. Bởi với thân phận của ba người — hai hiện thân quốc gia Bắc Mỹ, một người là nàng, hiện thân đất nước ngàn năm tuổi — một nụ hôn công khai trước hàng trăm nghìn người, lại được Kiss Cam phóng lên màn hình LED khổng lồ, sẽ không chỉ là một khoảnh khắc lãng mạn. Đó sẽ là một cú nổ truyền thông. Một cơn sóng thần sẽ lan khắp mạng xã hội, báo chí, truyền hình quốc tế, nơi người ta sẽ truy lùng danh tính, mổ xẻ từng ánh nhìn, từng cái chạm tay.

Nàng hiểu. Nhưng nàng cũng biết rõ hơn ai hết: trốn tránh giờ là vô nghĩa. Camera đã bắt trọn khoảnh khắc. Ánh sáng đã soi đến từng đường nét trên khuôn mặt họ. Ngoại hình của cả ba quá đặc biệt, quá nổi bật để che giấu. Nếu họ chỉ ôm rồi dừng lại, đám nhà báo lá cải sẽ lập tức dựng chuyện: “Ba người cùng xuất hiện nhưng tránh né thân mật — phải chăng quan hệ rạn nứt?”, “Vợ phớt lờ hai chồng?”, “Hai người đàn ông tranh nhau spotlight?”. Những dòng tít kiểu đó nàng đã gặp quá nhiều trong đời.

Nàng nghiêng đầu, nhìn thẳng vào Alfred, ánh mắt sắc như dao nhưng giọng ngọt như mật:
“Đúng là lúc đầu em cũng nghĩ không nên lộ mặt. Nhưng xui cho chúng ta, vẫn bị bắt gặp rồi. Nếu chúng ta không chủ động, họ sẽ dựng chuyện theo cách họ muốn. Chi bằng… để công chúng tò mò và ngạc nhiên đi đến tận cùng. Hay là… các anh không dám?”

Alfred nhướng mày, nụ cười nửa như bị chọc giận nửa như bị kích thích. “Em vừa thách sai người rồi, angel.” Hắn đáp, giọng thấp và dứt khoát như tiếng súng khai hỏa.

Matthew thì nuốt khan. Ánh mắt tím của hắn dao động, rõ ràng là bối rối — hắn vốn không thích đứng giữa tâm điểm của đám đông. Nhưng khi ánh nhìn của nàng xoáy thẳng vào hắn, không né tránh, không lùi bước, một điều gì đó trong hắn thay đổi. Ánh tím dịu đi, rồi trở nên kiên định — một sự kiên định lặng lẽ nhưng vững chãi như đất Bắc Mỹ dưới tuyết.

Âm nhạc vẫn vang lên, những đoạn hook của “Rendezvous” và “Don’t kill my vibe” như thúc giục:

Don’t kill my vibe (My vibe)
Don’t kill my vibe (It’s our time)

Nàng biết, không còn đường lui nữa. Và cũng chẳng có lý do gì để lui cả. Đây là khoảnh khắc của họ. Là “Our time” — Thời khắc của chúng ta.

Ba người cùng lúc quay mặt về phía nhau. Tiếng hò reo của đám đông bùng lên như sấm rền, lan khắp sân vận động. DEAMN trên sân khấu tròn mắt, không ngờ trò đùa nho nhỏ lại sắp dẫn đến một cảnh tượng có thể khiến cả đêm diễn trở thành huyền thoại. Cameraman cũng không rời tay, khung hình thu hẹp lại, trái tim neon hồng đập từng nhịp rõ ràng trên màn LED khổng lồ.

Ánh sáng quét qua, làm gương mặt ba người sáng rực. Alfred nhìn nàng — ánh xanh bốc lửa, thách thức cả thế giới. Matthew nhìn nàng — ánh tím sâu lắng, như muốn khắc khoảnh khắc này vào tim. Nàng nhìn lại họ — ánh nâu ánh vàng như nở bung thành ngàn tia sáng.

Họ cùng nghiêng vào, chậm rãi, từng chút một, để thế giới xung quanh tan biến. Hàng trăm nghìn khán giả im bặt trong một nhịp thở. DEAMN nín thở. Kiss Cam lia sát. Ánh đèn bừng sáng.

Và ba người… chuẩn bị cho nụ hôn công khai giữa toàn sân vận động — một nụ hôn không ai dám tưởng tượng, không kịch bản nào có thể viết trước. Một nụ hôn có thể khiến cả đêm concert này trở thành khoảnh khắc không ai quên được.

Âm nhạc vẫn rền vang, tiếng bass trầm hòa với tiếng synth của DEAMN như trái tim khổng lồ của cả sân vận động đang đập. Ánh đèn quét vòng quanh, laser xanh tím đan xen nhau như vẽ nên bầu trời sao giả lập phía trên, tạo thành một khung cảnh lung linh đến nghẹt thở. Còn dưới ánh đèn rọi, ngay tại khu VIP, hình ảnh nàng và Alfred như tâm điểm của cả vũ trụ.

Nàng kiễng chân lên, đôi tay mảnh khảnh nhưng chắc chắn vòng lấy cổ hắn, kéo hắn cúi xuống. Trong tích tắc, cả thế giới như chậm lại. Mái tóc đen thắt bím khẽ đung đưa, hai cánh bông trắng trên tóc phản chiếu ánh đèn tạo thành những quầng sáng nhỏ như thiên thần. Đôi mắt nâu ánh vàng của nàng ánh lên tia sáng vừa nghịch ngợm vừa rạng ngời, còn Alfred — gương mặt Mỹ trẻ trung sáng rực dưới ánh đèn — cúi xuống như bị hút bởi lực hấp dẫn không thể kháng cự.

Cả sân vận động như bị bỏ bùa. Tiếng khán giả đang reo hò bỗng chốc ngưng lại trong một nhịp ngắn, chỉ còn tiếng nhạc làm nền. Trên màn hình LED khổng lồ, hai trái tim neon sáng rực khép lại, khung hình zoom cận cảnh vào gương mặt họ, bắt trọn từng ánh nhìn, từng nhịp thở. Rồi đúng lúc câu hát quen thuộc vang lên, như một lời dẫn dắt:

“Hey, baby
Kiss me hard
Don't kill my vibe”
(“Này, anh yêu
Hôn em thật sâu đi
Đừng giết đi cảm xúc này”)

Âm nhạc trào dâng như một cơn sóng, ánh đèn quét rực rỡ khắp bầu trời đêm New York. Trong khoảnh khắc tưởng như chỉ kéo dài vài giây nhưng thực ra như cả một thước phim quay chậm, Alfred — vốn bị nàng bất ngờ kéo xuống — thoáng khựng lại, đôi mắt xanh mở to. Nhưng hắn không phải kiểu người chịu đứng yên trong bất kỳ “trò chơi” nào, nhất là khi cả sân vận động đang dõi theo.

Chỉ trong tích tắc, hắn đã lấy lại thế chủ động. Hắn cúi người thấp hơn nữa, để nàng không phải kiễng chân vất vả vì chiều cao chênh lệch giữa hai người. Động tác ấy dứt khoát và chắc nịch, như thể hắn muốn nói với cả thế giới rằng: “Cô ấy thuộc về tôi, và tôi sẽ là người dẫn nhịp khoảnh khắc này.”

Cánh tay mạnh mẽ của hắn vòng ra sau đầu nàng, đỡ lấy một cách đầy bảo vệ nhưng cũng quyết liệt, giữ nàng ở khoảng cách mà chỉ hai người nghe thấy nhịp tim của nhau. Nàng hơi ngửa đầu, mái tóc đen tết bím khẽ rung theo nhịp chuyển động, phản chiếu ánh sáng laser xanh lam đang quét ngang qua. Trong vòng tay hắn, nàng không lùi lại mà dấn lên, ánh mắt ánh vàng sáng lấp lánh như một ngọn đèn giữa biển người.

Bàn tay trái nhỏ nhắn của nàng đặt lên lưng hắn, đúng vị trí nơi hai chiếc nhẫn cưới khảm đá sáng lấp lánh như ngôi sao đang phản chiếu ánh đèn sân khấu. Ánh sáng phản chiếu vào viên kim cương lam trong suốt, lóe lên từng tia sáng mạnh mẽ như minh chứng cho mối dây ràng buộc giữa họ. Khán giả phía dưới như bị cuốn vào cơn lốc, hàng trăm nghìn ánh mắt dõi theo, hàng nghìn chiếc điện thoại giơ cao, hàng trăm tiếng reo hò bật thành một làn sóng lan khắp sân vận động.

Khoảnh khắc ấy, là khoảng cách bị xóa nhòa trong một cái chạm đầy cảm xúc. Không phải là nụ hôn thoáng qua kiểu “làm cho có” để chiều theo Kiss Cam, mà là một cái chạm sâu sắc, mãnh liệt, chứa đựng sự khẳng định rõ ràng: họ không chỉ là hai người bị đẩy vào spotlight, họ thực sự thuộc về nhau.

Tiếng khán giả không còn là những tiếng hô “kiss! kiss!” vui vẻ như các cặp đôi trước đây nữa mà chuyển thành một làn sóng xì xào kinh ngạc vang dội. “Họ… họ vừa hôn nhau thật à?”, “Chẳng phải là… anh em sao?”, “Không thể nào…”, những câu thì thầm lẫn tiếng kêu ngạc nhiên vang lên như sóng lan khắp khán đài. Hàng nghìn chiếc điện thoại lập tức được giơ lên, ánh flash nhấp nháy như sao trời, light stick vung lên đồng loạt như một cơn bão sắc màu.

Những cameraman vận hành Kiss Cam cũng sững sờ, không dám chuyển khung hình sang cặp khác. Trong phòng điều khiển, người kỹ thuật viên nắm lấy tai nghe, hỏi: “Chúng ta có nên… cắt không?”, nhưng người đạo diễn phía sau chỉ khoát tay, mắt vẫn dán vào màn hình chính: “Giữ nguyên. Đây là khoảnh khắc vàng.”

Trên sân khấu, DEAMN ngừng thao tác trên bàn mix, ngẩng đầu lên nhìn màn hình LED phía sau. Nụ cười nghịch ngợm lúc trước của cậu DJ 19 tuổi biến thành một thoáng bối rối hiếm thấy. Cậu đưa tay lên gãi đầu, micro vẫn mở, nhưng không phát ra lời nào. Một cơn sóng bất ngờ đã bùng lên giữa concert mà chính người tạo trò chơi Kiss Cam cũng không ngờ tới.

Matthew đứng bên cạnh, đôi mắt tím mở lớn, tim đập như trống dồn. Hắn đứng đó, chứng kiến toàn bộ, không phải như một người thừa, mà như một phần không thể tách rời. Hắn biết nàng — và Alfred — không hề diễn. Đây là cảm xúc thật, giữa ánh sáng rực rỡ, tiếng nhạc dồn dập, hàng trăm nghìn ánh nhìn. Và hắn cũng hiểu rõ… khán giả vẫn chưa hề ngừng bàn tán.

Âm nhạc tiếp tục rền vang, mỗi nhịp bass như thúc giục, như khắc khoảnh khắc ấy vào sâu trong tim tất cả những ai đang có mặt. Đó không chỉ là một nụ hôn Kiss Cam ngẫu nhiên. Đó là một khoảnh khắc bùng nổ — vừa ngọt ngào, vừa táo bạo, vừa khiến cả sân vận động kinh ngạc đến nín thở.

Và ở trung tâm của tất cả, Alfred và nàng như hai nhân vật chính của một thước phim lãng mạn kinh điển, nơi kẻ dẫn dắt không giấu giếm sự chủ động, còn người kia thì đáp lại bằng sự mềm mại nhưng không hề yếu đuối. Cả sân vận động như nín thở. Không ai còn hát theo giai điệu nữa. Mọi âm thanh, mọi ánh nhìn đều bị hút về một điểm duy nhất: họ.

Trên sân khấu, giữa ánh đèn laser và những nhịp trống dồn dập, DEAMN cúi người xuống bên cạnh bàn mix, mắt vẫn mở to như chưa tin vào những gì mình vừa thấy. Khoảnh khắc nụ hôn kéo dài của nàng và Alfred chiếu rõ rệt trên màn hình LED khổng lồ, khán giả bên dưới thì ồn ào xôn xao không ngừng, tiếng hò hét đan xen tiếng thảo luận như một đợt sóng âm thanh cuộn trào khắp sân vận động.

DEAMN lúng túng đưa tay chỉnh lại tai nghe, ánh mắt vẫn liếc về khu VIP. Đôi mày rậm nhíu lại rồi bật ra một câu nói nửa nghiêm túc nửa hài hước, giọng pha chút bối rối xen lẫn ngỡ ngàng:

“Uh… Are they having… some kind of forbidden love story we didn’t predict?”
(“Ờ… Họ đang có một cuộc tình kiểu cấm kỵ nào đó mà chúng ta không lường trước đúng không?”)

Một khoảng lặng ngắn xuất hiện trên sân khấu, như thể ngay cả tiếng bass cũng khựng lại một nhịp. Rồi cậu DJ trẻ vội bật cười gượng, nâng micro lên, cố pha trò để cứu bầu không khí đang ngập trong những tiếng xì xào khó hiểu của hàng trăm nghìn khán giả.

“Oh man, I hope I didn’t mess something up here… This is getting intense!”
(“Trời ơi, mong là tôi không vừa phá hỏng chuyện gì nhé… Tình hình bắt đầu căng thật rồi đấy!”)

Khán giả phía dưới cười ồ, một số người huýt sáo, một số người vẫn tròn mắt chưa hết ngỡ ngàng. Tiếng cười lan dần ra khán đài như một lớp sóng xoa dịu sự căng thẳng, nhưng trong đám đông, không ít ánh mắt vẫn dõi lên màn hình, nhìn chăm chú vào hình ảnh nàng và Alfred đang ở giữa vòng tay nhau, mà không ai để ý tới ánh sáng lấp lánh của hai chiếc nhẫn cưới trên tay họ — bằng chứng im lặng nhưng rõ ràng nhất cho mối quan hệ mà đám đông vẫn nghĩ là “anh – em”.

DEAMN đưa tay gãi gáy, mặt hơi đỏ, bật ra một tiếng “Oops” rất nhỏ bên micro — câu nói như một dấu phẩy hài hước trong một buổi concert bỗng chuyển thành phim tình cảm mà chính anh ta cũng không ngờ sẽ đạo diễn.

Âm nhạc chưa kịp hạ nhiệt, ánh đèn sân khấu vẫn rực rỡ như hàng nghìn ngôi sao vỡ tung. Trong vòng tay hai người đàn ông của mình, Ngọc Liên khẽ ngẩng đầu, đôi mắt nâu ánh vàng sáng rực lên dưới ánh đèn LED. Nàng xoay người nhẹ, chuyển hướng từ Alfred sang Matthew bằng một chuyển động mềm mại như nước, vừa dứt khỏi vòng ôm nồng cháy của kẻ trước thì lập tức nghiêng người về phía kẻ còn lại.

Matthew thoáng ngẩn ra khi nàng đột ngột áp sát. Hắn chỉ kịp thấy đôi môi nàng hé mở, hơi thở ấm áp phả vào môi mình. Trong khoảnh khắc ấy, trước hàng trăm nghìn ánh nhìn, nàng đặt lên môi hắn một nụ hôn ngọt ngào, sâu lắng không kém những gì nàng vừa dành cho Alfred.

Đám đông gào lên như một cơn bão. Tiếng hú hét, tiếng vỗ tay, tiếng thét vang vọng khắp khán đài, hòa cùng tiếng bass dồn dập như sấm. Cả sân vận động bùng nổ. Những người quay camera gần như hét lên vì phấn khích. Kiss Cam cũng rung nhẹ như thể người điều khiển phía sau chẳng tin vào mắt mình nhưng vẫn giữ nguyên khung hình, không dám rời đi nửa giây.

Nụ cười của Matthew bật ra trong nụ hôn, không phải tiếng cười lớn mà là một tiếng bật khẽ, nhẹ như hơi thở nhưng vang vọng nơi ngực nàng như một nốt nhạc lạc quan giữa bản hòa âm rền vang của sân vận động. Đôi mắt tím của hắn sáng rực rỡ dưới ánh đèn sân khấu, phản chiếu những tia laser đủ màu như hàng ngàn vì sao đang nổ tung trong bầu trời đêm. Trong ánh nhìn ấy, có sự yêu thương sâu lắng, có sự bối rối ngượng ngập của một kẻ vốn không thích trở thành tâm điểm, nhưng đồng thời cũng có một thứ cảm xúc rất thật — hắn đang bị cuốn trọn vào khoảnh khắc, không cưỡng lại được, không muốn dừng lại.

Bàn tay hắn, vốn đặt hờ bên hông nàng, khẽ siết lại như một phản xạ tự nhiên của trái tim. Ánh đèn trắng từ đèn sân khấu phía trên rọi xuống đúng lúc, phản chiếu một tia sáng lóe lên trên ngón áp út tay trái của hắn. Ở đó, một chiếc nhẫn bạch kim lấp lánh đang ôm chặt ngón tay thon dài, được đính một viên kim cương cắt giác hoàn hảo mang sắc tím nhạt, cùng tông với màu mắt đặc trưng của hắn. Viên đá bắt lấy ánh sáng như ngọn lửa tím ẩn mình, vừa dịu dàng, vừa sâu thẳm — thứ ánh sáng khiến người ta không thể rời mắt.

Cùng lúc ấy, trên tay trái của nàng, nơi ngón áp út, ánh sáng phản chiếu từ hai chiếc nhẫn song song khiến hàng trăm ống kính khắp khán đài như cùng nhau lia về phía nàng. Một chiếc là nhẫn bạch kim đính kim cương xanh lam trong vắt, ánh lên màu mắt Alfred — biểu tượng của lửa cháy sáng rực rỡ. Chiếc còn lại là nhẫn bạch kim đính viên kim cương tím dịu, như mảnh trời đêm thu rơi xuống và nằm yên nơi đầu ngón tay. Hai viên đá lấp lánh sát nhau, khi ánh đèn rọi vào, ánh tím và ánh xanh lam giao thoa, hòa quyện thành một quầng sáng kỳ lạ, vừa rực rỡ, vừa thanh nhã, như thể chính nàng đang mang trên tay ánh sáng của cả hai trái tim song sinh.

Ở góc quay từ Kiss Cam, khung hình bắt được khoảnh khắc nàng đưa tay lên chạm nhẹ vào ngực Matthew khi nụ hôn của họ kéo dài. Ngón tay đeo hai chiếc nhẫn ấy như một lời tuyên ngôn không cần nói thành lời. Hàng trăm ống kính máy ảnh của khán giả, máy quay livestream và camera sân khấu đều bắt được tia sáng lóe lên từ đôi nhẫn, biến nó thành một điểm nhấn thị giác lộng lẫy như một cảnh phim được đạo diễn dày công sắp đặt.

Matthew nhận ra điều đó, hắn thoáng liếc xuống tay nàng giữa nụ hôn, ánh mắt tím bỗng mềm lại. Đó là ánh nhìn của một người đàn ông thấy hình bóng mình song hành với người anh song sinh trong trái tim của một người phụ nữ — không lấn át nhau, không mờ nhạt, mà cùng tồn tại, cùng tỏa sáng. Hắn khẽ cười lần nữa, nụ cười hòa vào hơi thở của nàng, ánh sáng của chiếc nhẫn tím lóe lên như một lời đáp không cần ngôn ngữ: “Anh ở đây. Và em cũng đã chọn anh.”

Trên màn hình LED khổng lồ, những chiếc nhẫn lấp lánh trong tay họ vô tình trở thành tâm điểm kế tiếp sau hai nụ hôn. Cả sân vận động như nín thở một thoáng, rồi tiếng reo hò, huýt sáo, tiếng máy ảnh chụp liên hồi vang lên như một trận mưa flash bao phủ. Không ai biết câu chuyện phía sau những chiếc nhẫn ấy là gì, nhưng ai cũng cảm nhận được — giữa ánh sáng, âm nhạc và đám đông, có một mối dây liên kết vô hình đang tỏa sáng rực rỡ trên tay họ.

Trên sân khấu, DEAMN gần như há hốc mồm. Ánh mắt cậu ta lia từ màn hình LED khổng lồ — nơi hình ảnh ba người được phóng đại rõ nét — sang khu VIP, rồi lại về màn hình. Và rồi, như để đồng điệu với khoảnh khắc “đi vào lịch sử concert”, hiệu ứng hình ảnh phía sau sân khấu lập tức chuyển đổi. Hai trái tim neon nhỏ lúc đầu hợp lại thành một trái tim lớn duy nhất, ôm trọn hình ảnh cả ba. Những vệt sáng neon hồng và xanh dương xoay quanh họ, tựa như một cảnh phim được dàn dựng tỉ mỉ, nhưng lại hoàn toàn là ngẫu hứng.

Đám đông đứng bật dậy, hàng nghìn light stick vung lên như sóng biển, tạo thành một rừng ánh sáng. Hàng loạt tiếng huýt sáo, tiếng reo hò như sấm nổ dội xuống khu VIP. Nhiều người há hốc mồm, nhiều người quay phim lia máy lia liên tục. Có người hét to “This is crazy!” (Chuyện này điên thật!), có người lại reo “They kissed both!” (Cô ấy hôn cả hai người!), còn nhiều người chỉ đứng lặng, ngỡ ngàng trước một cảnh tượng mà họ không thể xếp vào bất cứ khuôn mẫu nào họ từng biết.

Và điều khiến tất cả choáng váng hơn nữa là không ai trong ba người né tránh. Không có phản ứng giật lùi, không có cái nhìn hoảng hốt. Ngược lại, ánh mắt của Alfred và Matthew giao nhau qua nàng — không có thù địch, chỉ có sự thấu hiểu, như thể điều này vốn đã là một phần trong mối quan hệ của họ.

Đây không còn là một khoảnh khắc “trò đùa Kiss Cam” đơn thuần. Đây là một màn tuyên bố. Một tình yêu tay ba, đầy rắc rối, không nằm trong khuôn khổ chuẩn mực mà khán giả vẫn nghĩ, được phơi bày giữa ánh sáng sân khấu, âm nhạc rền vang và hàng trăm nghìn trái tim chứng kiến. Và không ai có thể rời mắt.

Tiếng bass từ hệ thống loa công suất khủng dội xuống nền sân vận động như tiếng trống ngực của hàng trăm nghìn con người cùng lúc vang lên. Ánh laser xanh đỏ đan xen xé toạc màn đêm New York, quét thành từng vệt sáng như những dải lụa khổng lồ uốn quanh bầu trời, rọi ngược xuống khu VIP, nơi ba con người — nàng và hai kẻ song sinh Bắc Mỹ — đang trở thành tâm điểm không thể tránh khỏi của cả đêm diễn.

Matthew vẫn còn giữ nàng trong vòng tay, đôi môi vừa tách khỏi nụ hôn ngọt ngào, hơi thở của hắn và nàng quấn lấy nhau, tan ra trong bầu không khí đặc sệt như mật ong. Ánh đèn quét qua gương mặt hắn, bắt sáng đôi mắt tím như mặt hồ mùa thu, sâu lắng và sáng rực. Hắn chưa từng tưởng tượng mình sẽ hôn nàng trước hàng trăm nghìn người như thế này, càng không ngờ khoảnh khắc ấy lại khiến cả thế giới xung quanh trở nên mờ nhạt, chỉ còn lại nàng. Alfred đứng bên phải, ánh mắt xanh bừng lửa, gương mặt pha lẫn phấn khích và nghiêm túc như một kẻ vừa cùng đồng minh gây ra một cú nổ mà chẳng ai đoán trước nổi.

Trên sân khấu, DEAMN — chàng DJ tuổi 19, kẻ khởi xướng trò Kiss Cam nghịch ngợm này — hoàn toàn mất bình tĩnh trong một thoáng. Cậu ta ngẩng đầu nhìn lên màn hình LED khổng lồ phía sau mình, nơi trái tim neon bao quanh hình ảnh ba người họ vẫn còn sáng rực. Tay cậu lóng ngóng vặn nút bàn mix, miệng bật ra mà quên mất micro đang mở: “Oh my god… what just happened…” (Trời ơi… chuyện gì vừa xảy ra thế này…) Câu nói vang rền khắp sân vận động, khiến đám đông bật cười như sóng vỡ, cả thần tượng lẫn fan đều rơi vào một cú sốc tập thể hiếm có.

Những tiếng bàn tán xì xào lan khắp các dãy ghế. Có người đứng bật dậy, có người ôm đầu, có người lia điện thoại quay đi quay lại liên tục. Họ không thể ngờ từ một trò đùa của Kiss Cam, họ lại chứng kiến một cảnh tượng chấn động như vậy. Ba người ấy là ai? Họ là anh em ruột như mọi người vẫn nghĩ, hay là một câu chuyện tình tay ba táo bạo vượt ngoài chuẩn mực? Nếu không phải anh em ruột thì việc một cô gái trẻ hôn cả hai người song sinh trước công chúng còn gây bão hơn cả scandal của các ngôi sao giải trí. Và làm thế nào mà cả ba lại có thể đứng bên nhau, hôn nhau, ôm nhau trước hàng trăm nghìn con người mà không hề bối rối, không có chút phản đối nào giữa hai người đàn ông?

Ánh spotlight từ trên cao lia xuống, gom cả ba người lại thành một sân khấu riêng, tách biệt khỏi biển người phía sau. Ngọc Liên đứng giữa, má nàng đỏ hồng, hơi thở gấp gáp nhưng ánh mắt nâu ánh vàng vẫn sáng rực không run sợ. Nàng biết rõ hàng trăm ống kính máy quay đang chĩa vào mình. Nàng biết vài giờ nữa thôi, toàn bộ mạng xã hội sẽ tràn ngập hình ảnh này, bàn tán, mổ xẻ, bình luận. Nhưng điều kỳ lạ là — nàng không thấy sợ. Ngược lại, trong lồng ngực là một luồng khí ấm nóng dâng lên, lan khắp cơ thể như có ai đó vừa thắp một ngọn lửa bên trong nàng.

Nàng ngước nhìn hai người song sinh đứng bên cạnh, cười khẽ, giọng nàng hòa vào tiếng bass vang rền: “Dù em biết chuyện này sẽ gây ra náo loạn lớn, nhưng em vẫn muốn làm thế. Có phải em quá tùy hứng không?”

Alfred lập tức vòng tay qua vai nàng, kéo sát lại, ánh mắt ánh lên tia kiên định. “Angel,” hắn nói nhỏ, giọng trầm đầy sức nặng, “whatever happens, I’ve got your back.” (Dù có chuyện gì xảy ra, anh sẽ luôn ở phía sau em.) Ánh nhìn của hắn như một lời thề không cần thốt ra: hắn sẵn sàng chống lại cả thế giới nếu cần.

Matthew vẫn giữ eo nàng, bàn tay khẽ siết nhẹ như một lời khẳng định lặng lẽ. Hắn nghiêng đầu, giọng dịu mà vững vàng: “Em đã làm điều này trước ánh mắt của cả thế giới. Nó tạo ra rất nhiều rắc rối, đúng. Nhưng em không hề sai. Chuyện của chúng ta không phải điều phải giấu giếm. Anh… cảm thấy tự hào vì em.”

Nàng bật cười khẽ, giọng vang lên giữa biển âm thanh sôi động: “Thế thì tốt. Vì đây chính là điều em muốn phô bày. Em không xấu hổ, không e sợ, không ngần ngại. Nếu một nụ hôn có thể làm rõ mối quan hệ của chúng ta thì em sẽ làm. Để mọi người thấy — đây là sự thật.”

Alfred bật cười sảng khoái, ánh mắt rực như ngọn lửa giữa đêm hè. “Em đúng là… gan lì thật đấy.”
Matthew chỉ lắc đầu, cười nhỏ, ánh mắt tím dịu đi, như thể hắn cũng bị nàng lôi vào một cơn bão cảm xúc mà chẳng muốn thoát ra.

Cả ba ngước lên màn hình LED khổng lồ. Hình ảnh chính họ, bao quanh bởi trái tim neon khổng lồ, ánh sáng rực rỡ như phim điện ảnh, chiếu rõ từng đường nét gương mặt, từng hơi thở, từng cái ôm. Một hình ảnh vừa đẹp đẽ, vừa táo bạo đến mức không ai có thể quay đi. Đó là lời tuyên ngôn của họ — một tình yêu vượt ngoài khuôn mẫu, được khắc họa giữa âm nhạc, ánh sáng, và hàng trăm nghìn con tim đang chứng kiến.

Tiếng hát nền vang lên lần cuối, ngân dài và dội khắp sân vận động như một làn sóng ánh sáng tràn qua biển người:

“Ooh, ooh
Like rendezvous
Do what you do
It feels like”
(“Ồ, ồ
Tựa như một cuộc hẹn
Hãy làm điều các bạn muốn
Cảm giác thật tuyệt vời”)

Giai điệu quen thuộc hòa vào tiếng bass trầm sâu, ánh laser rọi khắp không trung như những dải ruy băng khổng lồ đang cuốn lấy cả bầu trời New York. Màn hình LED phía sau sân khấu vẫn sáng rực, trái tim neon bao quanh hình ảnh ba người họ — Ngọc Liên ở giữa, Alfred và Matthew hai bên — trở thành điểm sáng chói lọi giữa bầu trời đêm. Không còn là một trò đùa tình cờ của Kiss Cam nữa, mà là một cảnh tượng khó ai có thể sắp đặt được, một khoảnh khắc chạm tới ranh giới giữa huyền thoại và hiện thực.

Cả ba không né tránh. Không cúi đầu. Không che giấu. Không chạy trốn. Họ đứng đó, thẳng lưng và hiên ngang giữa tâm bão ánh sáng, âm nhạc và hàng trăm nghìn ánh mắt đang đổ dồn. Alfred vẫn khoác tay qua vai nàng, nụ cười rực rỡ của hắn sáng lóa dưới ánh đèn sân khấu như biểu tượng của sự tự tin và thách thức. Matthew vẫn giữ tay quanh eo nàng, ánh mắt tím sâu lắng nhìn nàng như muốn khắc ghi khoảnh khắc này vào tận đáy tim. Còn nàng — mái tóc đen thắt bím đung đưa nhẹ, đôi má ửng hồng, ánh mắt nâu ánh vàng sáng rực — như một ngọn đèn nhỏ giữa đại dương ánh sáng.

Tiếng hò reo, huýt sáo và những tiếng gọi vang rền từ hàng trăm nghìn khán giả dội xuống như sóng vỗ bờ, khiến sân vận động rung chuyển. Người ta không còn bàn tán theo kiểu giật mình hay ngờ vực nữa, mà dần bị cuốn vào bầu không khí ấy — thứ không khí của một “rendezvous” thật sự, một buổi hẹn mà cả ba đã cùng nhau chuẩn bị, cùng nhau đón nhận và giờ đây, cùng nhau đứng vững.

Trên sân khấu, DEAMN – kẻ vốn là người tạo ra trò chơi Kiss Cam để chọc cười khán giả – cũng đứng lặng vài giây. Cậu ta ngẩng lên, nhìn vào màn hình LED rồi nhìn xuống khu VIP, ánh mắt pha lẫn kinh ngạc và thích thú. “They’re not running…” (Họ không chạy trốn…) – cậu lẩm bẩm, gần như bật ra từ chính cảm xúc thật. Rồi DJ trẻ tuổi ấy bất giác bật cười, hai tay giơ lên trời như đầu hàng trước chính “màn trình diễn” mà mình không ngờ sẽ xảy ra.

Âm nhạc tiếp tục vang lên, không còn là nền cho những hành động nghịch ngợm nữa, mà như một khúc khải hoàn ca. Khung cảnh này không chỉ là một khoảnh khắc biểu diễn ngẫu nhiên — nó đã hóa thành một lời khẳng định.

Alfred nghiêng đầu, nói nhỏ đủ để nàng và Matthew nghe thấy giữa tiếng nhạc dội: “This is our time, Angel.” (Đây là thời khắc của chúng ta, Angel.)
Matthew khẽ gật đầu, ánh mắt tím như thầm nối tiếp: “And I don’t want it to end.” (Và anh không muốn nó kết thúc.)

Nàng nhìn hai người, môi cong nhẹ thành một nụ cười. Trong lòng nàng dâng lên một cảm giác khó diễn tả — vừa tự hào, vừa lâng lâng, vừa như thể cả thế giới đã mờ đi, chỉ còn lại khoảnh khắc này. Đây là “their time” — thời khắc của riêng họ, được chạm khắc giữa ánh sáng, âm nhạc, tình yêu và cả hàng trăm nghìn trái tim đang cùng chứng kiến.

Không phải một sân khấu được dựng sẵn. Không phải một đoạn phim đã lên kịch bản. Mà là một buổi hẹn hò công khai, không lời biện minh, không e dè. Và họ — ba con người đứng giữa biển người — đã biến Kiss Cam thành lời tuyên ngôn tình yêu đanh thép nhất mà không một ngòi bút báo lá cải nào có thể bóp méo được.

Ánh sáng vụt sáng rực rỡ lần cuối, như một dấu chấm than hoàn hảo khép lại khoảnh khắc vàng rực rỡ ấy.

Tiếng hát nền vang lên lần cuối, ngân dài và dội khắp sân vận động như một làn sóng ánh sáng tràn qua biển người:

“Ooh, ooh
Like rendezvous
Do what you do
It feels like”
(“Ồ, ồ
Tựa như một cuộc hẹn
Hãy làm điều các bạn muốn
Cảm giác thật tuyệt vời”)

Giai điệu quen thuộc hòa vào tiếng bass trầm sâu, ánh laser rọi khắp không trung như những dải ruy băng khổng lồ đang cuốn lấy cả bầu trời New York. Màn hình LED phía sau sân khấu vẫn sáng rực, trái tim neon bao quanh hình ảnh ba người họ — Ngọc Liên ở giữa, Alfred và Matthew hai bên — trở thành điểm sáng chói lọi giữa bầu trời đêm. Không còn là một trò đùa tình cờ của Kiss Cam nữa, mà là một cảnh tượng khó ai có thể sắp đặt được, một khoảnh khắc chạm tới ranh giới giữa huyền thoại và hiện thực.

Cả ba không né tránh. Không cúi đầu. Không che giấu. Không chạy trốn. Họ đứng đó, thẳng lưng và hiên ngang giữa tâm bão ánh sáng, âm nhạc và hàng trăm nghìn ánh mắt đang đổ dồn. Alfred vẫn khoác tay qua vai nàng, nụ cười rực rỡ của hắn sáng lóa dưới ánh đèn sân khấu như biểu tượng của sự tự tin và thách thức. Matthew vẫn giữ tay quanh eo nàng, ánh mắt tím sâu lắng nhìn nàng như muốn khắc ghi khoảnh khắc này vào tận đáy tim. Còn nàng — mái tóc đen thắt bím đung đưa nhẹ, đôi má ửng hồng, ánh mắt nâu ánh vàng sáng rực — như một ngọn đèn nhỏ giữa đại dương ánh sáng.

Concert vẫn tiếp tục bùng nổ trên sân khấu, nhưng đối với ba người họ — Ngọc Liên, Alfred và Matthew — thì cao trào đã đạt đến đỉnh điểm. Những nốt nhạc deep house vẫn dội khắp không gian, đám đông vẫn reo hò, DEAMN tiếp tục trình diễn những bản phối nối dài như một bữa tiệc không có hồi kết. Thế nhưng, khi ánh đèn laser vẫn còn quét ngang bầu trời đêm New York, ba người họ đã âm thầm lùi về phía sau khu VIP, nơi cánh cửa riêng dẫn ra lối dành cho khách đặc biệt mở ra một khoảng tối tĩnh lặng.

Nàng là người bước đi đầu tiên, mái tóc đen tết bím nhẹ đung đưa trên bờ vai, chiếc áo khoác mỏng màu trắng khoác hờ trên vai như phản chiếu ánh đèn của concert còn le lói phía sau. Alfred sải bước bên phải, tay đút túi quần, ánh mắt xanh vẫn còn ánh lên sự phấn khích chưa nguội hẳn sau cú “đột kích” Kiss Cam làm rung chuyển cả sân vận động. Matthew đi bên trái, bàn tay khẽ chạm vào lưng nàng như một thói quen bảo vệ tự nhiên, ánh mắt tím vẫn còn vương dư âm của nụ hôn nơi ánh sáng và âm nhạc giao hòa.

Họ không ai nói gì. Nhưng sự im lặng này không nặng nề — nó giống như cảm giác sau một trận pháo hoa rực rỡ, khi khói vẫn còn bay lơ lửng trên bầu trời, và ba kẻ trong cuộc biết rằng họ đã làm điều không ai ngờ tới.

Lối đi VIP dẫn họ ra khu vực bãi đỗ xe kín, nơi chiếc SUV đen bóng với kính chống nhìn hai chiều đã đợi sẵn. Hai vệ sĩ mở cửa, ánh đèn flash từ những cánh báo chí bên ngoài đã bắt đầu loé lên từ xa, như bầy chim săn mồi đánh hơi thấy miếng mồi lớn. Họ chưa đến gần, nhưng rõ ràng là cơn bão đã bắt đầu hình thành.

Ba người nhanh chóng bước vào xe. Cửa đóng lại, tiếng nhạc, tiếng hò reo, ánh sáng đèn laser… tất cả bị chặn lại bên ngoài như một thế giới khác. Trong không gian kín của chiếc SUV, chỉ còn lại tiếng điều hòa phả nhẹ và tiếng thở dài xen lẫn tiếng cười khẽ của Alfred. Hắn tựa đầu vào ghế, bật ra một tiếng cười nhỏ — không phải kiểu cười lớn ngạo nghễ thường ngày, mà là một tiếng cười thỏa mãn, như thể hắn vừa chứng kiến và tạo nên một kỳ tích. “Well… that escalated quickly,” hắn nói nửa đùa nửa thật (“Chà… chuyện leo thang nhanh thật đấy”).

Matthew ngồi bên cạnh, vẫn giữ tay nàng, khẽ bóp nhẹ như lời nhắc rằng hắn đang ở đây, cùng nàng. Ánh mắt tím lấp lánh phản chiếu ánh đèn đường lướt qua qua lớp kính xe. Nàng ngả đầu ra sau ghế, đôi mắt nâu ánh vàng nhìn ra ngoài cửa sổ. Ánh đèn thành phố New York lướt qua như những vệt sáng dài vô tận. Trên môi nàng vẫn còn phảng phất vị ngọt của hai nụ hôn vừa rồi, tim vẫn đập rộn như muốn hòa vào nhịp bass còn vang vọng từ sân vận động xa xa.

Ở bên ngoài, làn sóng đầu tiên đã bắt đầu. Các phóng viên ở cổng chính bị chặn bởi hàng rào an ninh, nhưng họ đã nghe thấy những lời xì xào, nhìn thấy màn hình LED, chụp được những hình ảnh từ khán giả. Những bức ảnh mờ, những đoạn video rung lắc được tải lên mạng xã hội với tốc độ tên lửa. Hashtag #KissCamConcert, #WhoAreThey, #VIPLoveTriangle bắt đầu lọt vào top trending ở Twitter Mỹ trong vòng chưa đầy mười phút. Các group fan, diễn đàn âm nhạc và cả những trang lá cải quốc tế đồng loạt chia sẻ. Những dòng bình luận đầu tiên nổ ra: “Họ là ai vậy?”, “Cặp đôi với một người em sao? Không thể tin nổi!”, “Cô gái đó là người mẫu à?”, “Song sinh Bắc Mỹ? Hay là hai anh em bạn thân?”…

Nhưng bên trong chiếc SUV, cả ba không màng đến những cơn sóng đang âm ỉ dâng lên ngoài kia. Họ đã có được thứ mình muốn từ đêm nay: một buổi hẹn hò đúng nghĩa, một khoảnh khắc bùng nổ không thể lặp lại, và một lời khẳng định không cần lời nói. Ở lại concert giờ chỉ là nghe thêm vài bản nhạc nữa — điều đó không còn quan trọng.

Xe lướt qua những con đường rực ánh đèn đêm, để lại sau lưng một sân vận động đang sục sôi, một đám đông đang bàn tán, và một thế giới mạng bắt đầu cuồng nhiệt truy tìm danh tính ba người lạ mặt khu VIP đã “phá luật Kiss Cam”. Nhưng với họ, đêm nay đã đủ trọn vẹn. Và phía trước, là những cơn sóng truyền thông khổng lồ đang chờ… mà cả ba đều biết, nhưng không hề sợ.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro