Ngoại Truyện: Teen Girl

Ngọc Liên sau khi nói ra điều mong ước nhỏ bé của mình thì bầu không khí như đổi hẳn màu. Nàng không còn ngồi khoanh tay hờn dỗi nữa, mà như vừa gỡ bỏ được một khối đá trong lòng. Đôi mắt nâu ánh vàng bừng sáng lên sự háo hức khó kìm, đôi môi cong thành nụ cười tươi nhẹ, khiến căn phòng như tràn ngập ánh nắng sau một cơn mưa.

Nàng vươn tay ôm lấy cánh tay Alfred, giọng vang lên đầy vui sướng:
"Chỉ cần nghĩ đến ngày mai thôi, em đã thấy tim mình đập nhanh rồi. Bao lâu rồi em chưa được ngồi bên cả mười người cùng lúc, nghe các anh tranh cãi ồn ào, thấy ai cũng ở đó, không thiếu ai. Nghĩ đến thôi đã hạnh phúc biết bao!"

Alfred nghe vậy thì nửa muốn cười, nửa muốn cau mày. Hắn vỗ nhẹ lên tay nàng, làm bộ ghen hờn:
"Angel à, vậy ra em háo hức gặp mấy ông vắng mặt đến thế sao? Trong khi hai thằng này đang ở ngay đây, đã hầu hạ em suốt mấy ngày ở New York, thế mà em lại chỉ mong nhanh chóng về để gặp những gương mặt kia?"

Giọng hắn nghe có vẻ trách, nhưng khóe môi lại nở nụ cười rạng rỡ, ánh mắt xanh long lanh. Bởi hắn biết, dẫu nàng có mong mỏi tám người kia đến đâu, thì ở đây, trong giây phút này, nàng vẫn ngồi trong vòng tay hắn.

Matthew thì không trêu nhiều. Hắn ngồi yên, nhưng bàn tay vẫn đan chặt tay nàng. Ánh mắt tím dịu dàng soi thấu vào niềm vui của nàng, giọng trầm thấp nhưng chứa sự nhói nhẹ:
"Anh hiểu. Em nhớ họ cũng giống như nhớ bọn anh. Nhưng đôi khi... anh vẫn thấy hơi ghen. Bởi lẽ tình yêu em dành cho mười người, anh luôn phải san sẻ."

Ngọc Liên nghe vậy thì khẽ nghiêng đầu, nhìn hắn, môi mỉm cười nhưng ánh mắt long lanh:
"Mattie ngốc... nếu em không yêu tất cả, thì làm sao có thể giữ được mối dây ràng buộc này đến hôm nay? Em nhớ họ, nhưng em cũng nhớ hai anh khi các anh vắng. Chỉ là... em mong lần này sẽ không còn phải thiếu bất kỳ ai nữa. Em đã chịu đủ cảm giác cô độc rồi."

Lời nói ấy khiến Alfred khựng lại, nụ cười bớt tinh nghịch mà hóa thành dịu dàng. Hắn hạ giọng, thì thầm bên tai nàng:
"Được rồi, baby. Ngày mai, chúng ta sẽ cho em một điều kỳ diệu. Không còn vắng mặt, không còn thiếu ghế. Em sẽ được thấy mười người cùng ở đó - và bọn anh thề, đó sẽ là lần đoàn tụ đẹp nhất."

Matthew siết chặt tay nàng hơn, khẽ gật đầu. Trong ánh mắt tím sâu thẳm là sự dịu dàng xen lẫn tự hài: nàng có thể ghen tị, có thể hờn dỗi, có thể mong ngóng những kẻ khác - nhưng rốt cuộc, nàng vẫn ngồi đây, để tay trong tay họ, để niềm hạnh phúc hiện hữu đầu tiên dành cho hai kẻ song sinh này.

Alfred nghiêng người, hôn nhẹ lên trán nàng, giọng pha chút kiêu hãnh:
"Angel, cứ mơ mộng về ngày mai đi. Nhưng nhớ nhé, người em ở bên hôm nay, người khiến em cười rạng rỡ ngay lúc này... chính là bọn anh."

Matthew thì không nói thêm, chỉ cúi xuống, chạm môi lên bàn tay nhỏ nhắn trong tay mình, nụ hôn khẽ mà dài. Trong khoảnh khắc ấy, Ngọc Liên cảm nhận rõ ràng sự ghen tuông ẩn dưới sự nuông chiều, và sự nuông chiều lại càng khiến nàng thấy mình được yêu thương.

Nàng ngả đầu vào vai Alfred, bàn tay còn lại vẫn được Matthew giữ chặt, nụ cười sáng rỡ:
"Em mong ngày mai thật nhanh đến. Để em được ôm tất cả các anh, không còn khoảng trống nào nữa."

Hai kẻ song sinh nhìn nhau qua mái tóc nàng, cả ghen tuông, cả yêu thương, cả tự hào. Bởi họ biết: dẫu nàng có mong mỏi mười người, thì nàng vẫn còn ở đây, trong vòng tay họ - và tình yêu ấy, không một ai có thể thay thế.

---

Buổi chiều New York ngả sang gam vàng cam dịu nhẹ, ánh nắng xiên qua lớp kính dày làm căn phòng khách sạn sáng bừng lên thứ ánh sáng ấm áp. Ngọc Liên sau một lúc tựa vai vào Alfred, bàn tay trong tay Matthew, cuối cùng cũng bật dậy, kéo cả hai đứng lên. Nàng nghiêng đầu, đôi mắt ánh lên niềm háo hức như trẻ thơ:

"Đi thôi. Em muốn chuẩn bị sớm cho concert tối nay. Đây là khoảng thời gian riêng của chúng ta - chỉ ba người thôi - trước khi sáng mai em có cuộc hẹn đoàn tụ với cả tám người còn lại."

Nói rồi, nàng chủ động nắm tay kéo cả hai về phía phòng thay đồ. Tiếng bước chân của ba người hòa nhịp trên nền gạch, vang lên như một bản hòa âm nhỏ bé, ấm áp. Alfred nhướn mày, quay sang Matthew, ánh mắt xanh dương lóe lên sự tinh nghịch quen thuộc. Matthew thì không nói, nhưng khóe môi khẽ nhếch, như đã hiểu cùng một điều: lần này sẽ không để nàng tự chọn.

Cánh cửa phòng thay đồ mở ra, mùi hương dịu nhẹ của vải mới và nước hoa phảng phất. Trước mắt họ lại là cả một "kho tàng nhỏ" - dãy váy áo treo ngay ngắn, từ ren mỏng manh, lụa mềm rủ cho đến những bộ cocktail dress thanh lịch. Mỗi chiếc váy đều như đang thì thầm một câu chuyện, gợi lại hình ảnh đêm hôm qua - cuộc khủng hoảng váy ngủ suýt biến thành "nghị quyết quốc tế".

Alfred bước vào trước, bàn tay to lớn lướt qua những chiếc móc áo, mắt nhìn chằm chằm từng thiết kế. Hắn khẽ bật cười, giọng pha chút châm chọc:

"Angel, lần này thì quên mấy bộ 'làm tim người ta nổ tung' đi nhé. Anh không muốn concert biến thành một cuộc... biểu tình chồng quốc tế."

Matthew đi phía sau, trầm lặng hơn, nhưng cũng vươn tay tách riêng một vài bộ: váy satin đen đơn giản, một chiếc váy lụa xanh navy kín đáo hơn, và một chiếc đầm dài màu kem ôm dáng nhưng không quá phô trương. Hắn quay lại nhìn nàng, giọng thấp, dứt khoát:

"Lần này, để bọn anh chọn. Em mặc gì ra ngoài phải là điều khiến cả chúng ta yên tâm, chứ không phải lo lắng."

Ngọc Liên khẽ bặm môi, giả vờ hờn dỗi, nhưng trong ánh mắt lại lóe lên sự thích thú. Nàng chống tay vào hông, cong môi cười:

"Thế là em chẳng còn tiếng nói nào trong việc mình mặc gì sao? Các anh định biến em thành búp bê để mặc theo ý mình à?"

Alfred bật cười, tiến lại gần, vòng tay ôm eo nàng, giọng thì thầm đầy khiêu khích:

"Baby, nếu em là búp bê thì anh sẽ là kẻ giữ độc quyền. Nhưng yên tâm, chúng ta không chọn để kiểm soát em, mà để bảo vệ. Em có biết... mỗi lần em mặc váy quá gợi cảm, tim bọn anh như muốn bùng nổ? Không phải vì em sai, mà vì em khiến bọn anh phát điên vì ghen."

Matthew thì không đùa cợt. Hắn đưa chiếc váy lụa xanh navy ra trước mặt nàng, ánh mắt trầm tĩnh nhưng ẩn chứa ngọn lửa sâu kín:

"Em mặc thế này, vẫn đẹp, vẫn lộng lẫy. Nhưng không ai ngoài chúng ta được phép nhìn thấy. Liên, em phải hiểu, đó không phải luật lệ... mà là bản năng yêu thương."

Ngọc Liên nhìn hai người - một rực rỡ, một trầm lặng - rồi khẽ thở ra, nửa bất lực, nửa ấm áp. Nàng vươn tay cầm lấy chiếc váy Matthew chọn, đôi mắt long lanh:

"Được rồi. Em sẽ nghe lời hai anh, lần này thôi. Nhưng nhớ nhé, tối nay em muốn tận hưởng trọn vẹn concert, không được có thêm trận cãi vã nào nữa đâu."

Alfred bật cười lớn, kéo nàng lại gần, hôn nhẹ lên mái tóc nàng:

"Deal. Tối nay sẽ chỉ có nhạc, tiếng hát... và em. Không có 'phiên tòa váy vóc' nào hết."

Matthew đặt bàn tay lên lưng nàng, ánh mắt dịu dàng nhưng kiên định:

"Và nhớ rằng, mọi lựa chọn chúng ta làm lúc này... đều để ngày mai em bước vào cuộc đoàn tụ với tám người kia trong niềm vui trọn vẹn. Không ai được phép làm em buồn thêm nữa."

Ngọc Liên nghe vậy thì trái tim run rẩy. Nàng gật đầu, đôi môi cong thành nụ cười rạng rỡ. Ánh mắt nàng ánh lên niềm mong chờ kép: một là đêm concert tối nay - khoảng thời gian nhỏ bé chỉ dành cho ba người, hai là cuộc đoàn tụ ngày mai - nơi nàng sẽ được nhìn thấy cả mười người chồng cùng hiện diện, không còn khoảng trống nào nữa.

Trong khoảnh khắc ấy, Alfred và Matthew thoáng nhìn nhau qua bờ vai nàng. Trong ánh mắt cả hai, vừa có chút ghen tuông - vì nàng mong gặp những kẻ vắng mặt nhiều đến thế - vừa có niềm tự hài và hạnh phúc: bởi cuối cùng, người nàng đang đứng cạnh, người nàng để cho chọn váy, để cho quyết định, vẫn là họ.

Trong căn phòng thay đồ tách biệt khỏi sự ồn ào ngoài kia, ánh đèn vàng dịu phủ xuống từng kệ dài, nơi treo la liệt váy vóc, áo khoác, giày túi và phụ kiện. Mỗi món đồ đều được chuẩn bị kỹ lưỡng từ trước cho chuyến công tác này, nhưng hôm nay, không khí đã khác hẳn hôm qua. Nàng không còn là người tự do lựa chọn theo ý mình, bước vào, thử đồ, rồi hồn nhiên khiến cả hội đồng chồng phát điên. Sau "cơn khủng hoảng váy vóc" tối qua, Alfred và Matthew đã ngầm hiểu: lần này, họ phải làm khác. Họ không để nàng tự tung hoành nữa. Họ đã trao đổi với nhau chỉ bằng một cái nhìn, và sự đồng thuận song sinh ấy đủ để kết luận: họ sẽ chọn cho nàng. Đó vừa là cách ngăn tái diễn hỗn loạn, vừa là sự khẳng định âm thầm về quyền được dẫn dắt trong tình yêu.

Ngọc Liên bước vào giữa hai người đàn ông ấy, dáng đi uyển chuyển, làn váy khẽ lay theo từng nhịp. Đôi mắt nàng rạng rỡ niềm vui mong chờ. Nàng biết rõ tối nay không chỉ là buổi concert - một đêm âm nhạc và ánh sáng - mà còn là khoảnh khắc riêng tư hiếm hoi chỉ có ba người. Sau đó, sáng mai nàng sẽ đoàn tụ với tám người còn lại. Ý nghĩ về buổi đoàn tụ lớn khiến trái tim nàng rộn ràng, nhưng đồng thời, nỗi mong chờ dịu dàng dành cho hai kẻ song sinh luôn bên cạnh lại khiến nàng cảm thấy ấm áp, yên tâm.

"Angel..." Alfred lên tiếng trước, giọng pha chút giễu cợt lẫn nghiêm nghị. Hắn khoanh tay, tựa lưng vào tủ đồ, đôi mắt xanh dương sáng lấp lánh:
"Anh đã cảnh báo rồi, lần này em ngồi yên ngoan ngoãn thôi. Không có chuyện em tự chọn nữa đâu. Tin anh đi, hai bộ óc thiên tài này còn biết phối đồ hơn cả stylist Met Gala."

Ngọc Liên khẽ bật cười, nụ cười cong cong như vẽ ánh trăng lên gương mặt. Đôi mắt nàng lóe tia tinh nghịch thách thức:
"Thật sao? Hai anh mà còn biết chọn đồ hợp với concert hơn cả em ư? Được thôi, em sẽ ngồi yên xem hai thiên tài thời trang này tính toán ra sao."

Matthew không mặn lời. Hắn lặng lẽ tiến đến dãy treo váy, đôi mắt tím trầm ngâm lướt qua từng lớp vải. Ngón tay dài chạm vào lụa mềm, ren mỏng, rồi dừng lại ở một thiết kế. Hắn như đang lắng nghe một bản nhạc, chọn đúng nốt cần vang. Khi ánh mắt hắn sáng lên, Alfred cũng lập tức hiểu. Hai anh em chỉ cần trao đổi bằng một cái gật đầu, và Alfred cười rạng rỡ:
"Chính nó."

Ngọc Liên ngoan ngoãn thay đồ. Khi nàng đẩy cửa bước ra, cả căn phòng như nín thở.

Nàng - trong bộ trang phục họ chọn - hóa thành một dải ngân hà sống động. Ánh đèn vàng phản chiếu từng chi tiết, khiến nàng chẳng cần ánh đèn sân khấu mà vẫn tỏa sáng.

Chiếc áo khoác lưới dài đến mắt cá, dệt từ organza nhập Pháp pha sợi carbon siêu nhẹ, lay động theo từng bước nàng đi như hơi thở của gió đêm. Những sợi pha lê Swarovski khói bạc bắt sáng, khiến mỗi cử động của nàng tựa như một vũ điệu ánh sáng.

Bên trong, crop-top kẻ trắng đen với ô vuông như bàn cờ Shogi, gợi cảm nhưng không dung tục, như trò chơi trí tuệ mặc thành hình. Trên cổ nàng, dải ruy băng da đen buộc mặt dây Chrome Hearts bạc nguyên khối, khắc xước thủ công, mang tuyên ngôn riêng: "Tôi ngoan đạo theo cách của riêng tôi."

Váy denim bạc xử lý acid wash Nhật Bản phản chiếu loang mờ như mặt hồ mùa thu dưới trăng. Viền gấu váy sờn nhẹ, như từng bước chân nàng có thể xé rách mọi định kiến về chuẩn mực. Vớ cao sọc tím-xám ôm lấy đôi chân thon, phối cùng đôi boot đế dày Rick Owens x Nike Air Monarch "Dark Rebel Moon" - bản giới hạn Paris Fashion Week.

Phụ kiện càng làm nàng lộng lẫy: túi bạc hình kim cương với dây xích nhỏ lạnh lùng, sản xuất đúng mười chiếc cho mười nhân vật Met Gala. Trên đầu, chiếc mũ bóng chày đen buộc nơ lụa ngược, kết hợp nổi loạn và nữ tính. Cặp kính râm Gentle Monster viền titan tròn phản chiếu ánh sáng, khiến đôi mắt nâu ánh vàng ẩn hiện như kim quang sau lớp kính.

Và nổi bật nhất - vẫn là đôi nhẫn cưới trên tay trái. Một tím biếc khắc dòng chữ "For your eyes only" - món quà Matthew. Một xanh lam rực rỡ hình trái tim - biểu tượng của Alfred. Hai màu sắc, hai linh hồn song sinh, cùng sáng trên ngón tay nàng, minh chứng cho tình yêu vừa tĩnh lặng vừa bùng nổ.

Alfred huýt sáo, mắt xanh dán chặt không rời:
"Angel... anh biết ngay mà. Em vừa bước ra, cả thế giới này biến thành sân khấu của em. Tối nay concert chẳng cần ca sĩ nào nữa, chỉ cần em đứng đó là đủ."

Matthew tiến lại gần, khẽ chỉnh lại dải ruy băng trên cổ nàng cho ngay ngắn. Đôi mắt tím ánh lên niềm tự hào khó giấu:
"Đẹp... nhưng hơn cả đẹp, em khiến anh thấy an lòng. Lần này em không khiêu khích ai hết, em chỉ thuộc về chúng ta."

Ngọc Liên bật cười khẽ. Nàng vòng tay ôm lấy cả hai, nép vào lồng ngực họ, thì thầm như một khúc ca nhỏ:
"Hôm nay là concert của chúng ta. Ngày mai... là đoàn tụ của em. Em mong từng phút, từng giây. Nhưng các anh đừng ghen nhé. Trong tim em, tình yêu dành cho hai anh vẫn khác biệt, vẫn đặc biệt theo cách mà không ai thay thế."

Alfred cúi xuống, ôm nàng chặt, giọng lẫn cả cười cả ghen:
"Angel, anh sẽ ghen thôi, nhưng rồi cũng phải thừa nhận... em là phép màu giữ cả mười chúng ta lại với nhau. Mai kia, nếu mấy ông kia giành hết sự chú ý của em, thì anh sẽ gây chuyện để kéo em về."

Matthew thì dịu dàng hơn. Hắn đặt nụ hôn lên bàn tay nhỏ bé của nàng, ánh mắt sáng như lời khẳng định:
"Anh biết em yêu chúng ta. Và anh cũng biết, cho dù em mong chờ cả tám người còn lại đến thế nào, thì giây phút này... vẫn chỉ thuộc về ba chúng ta."

Ngọc Liên nhắm mắt, tựa đầu vào vai Alfred, bàn tay siết lấy tay Matthew. Nụ cười nàng rạng rỡ, trái tim nàng đập rộn ràng. Trong khoảnh khắc này, nàng vừa là người phụ nữ háo hức chờ đợi đoàn tụ ngày mai, vừa là người tình dịu dàng tận hưởng buổi hẹn hò riêng tư tối nay.

Giữa căn phòng ngập ánh sáng, nàng chính là trung tâm vũ trụ. Alfred và Matthew - hai quỹ đạo song sinh - xoay quanh nàng, tràn đầy ghen tuông, nuông chiều, yêu thương và tự hào. Và cả ba đều biết: tối nay sẽ là một kỷ niệm không thể thay thế, trước khi ngày mai đến mang theo sự đoàn tụ trọn vẹn.

Trong căn phòng thay đồ, khi váy áo và phụ kiện đã được chọn xong, Alfred và Matthew vẫn chưa chịu buông tha. Họ đứng khoanh tay quan sát Ngọc Liên soi gương, ánh mắt trao đổi kín đáo như thể vẫn còn một kế hoạch dang dở. Và đúng như nàng đoán, chưa đầy một phút sau, Alfred đã lên tiếng trước, giọng pha chút hứng khởi lẫn ra lệnh:

"Angel, váy thì đẹp rồi, nhưng để hoàn hảo thì tóc và makeup cũng phải theo concept. Anh nghĩ... hôm nay em nên đổi phong cách một chút. Không cần sang trọng kiểu quý cô châu Âu nữa. Thử cái gì đó... trong sáng, tinh nghịch, kiểu như mấy cô bé tuổi teen ấy."

Ngọc Liên bật cười, ngẩng đầu nhìn hắn qua gương:
"Teen á? Em mà buộc tóc kiểu đó thì có khác gì học sinh cấp ba đâu."

Matthew chậm rãi tiến lại gần, đôi mắt tím ánh lên nét dịu dàng nhưng kiên định:
"Không đâu. Chính vì em có nét thanh thuần, khi kết hợp với bộ đồ nổi loạn này mới tạo thành đối lập độc đáo. Váy áo mang hơi hướng high fashion, còn mái tóc thì lại gợi nhớ đến sự hồn nhiên. Sự tương phản đó mới làm em nổi bật."

Alfred chen vào, không quên thêm thắt một ví dụ:
"Đúng đấy. Nhìn quanh mà xem, châu Âu bây giờ người ta chẳng còn chuộng kiểu makeup già chát nữa đâu. Son đỏ, mắt khói, tóc búi cầu kỳ - lỗi mốt cả rồi. Giờ xu hướng là trẻ trung, tự nhiên, cứ như chưa chạm đến lớp phấn son nào cả. Em mà tết tóc hai bên, buộc chun bông to đùng trắng tinh... thì mái tóc đen của em sẽ nổi bật đến mức mọi ánh đèn trong concert cũng chỉ còn chạy theo thôi."

Ngọc Liên chớp mắt, nửa nghi ngờ, nửa bật cười. Hình ảnh mà hắn miêu tả nghe vừa buồn cười vừa đáng để thử. "Hai bên tết tóc, chun bông to đùng trắng tinh..." Nàng lặp lại, giọng nửa chế nhạo nửa tò mò. "Em nghe đã thấy như cosplay thiếu nhi rồi đó."

Matthew cúi xuống, đưa tay gỡ nhẹ một lọn tóc đang buông bên má nàng, rồi giọng chậm rãi vang lên, êm ái như một bản đàn:
"Em không phải cosplay gì cả. Chỉ cần là em - một chút giản dị, một chút tinh nghịch - là đủ khiến bọn anh muốn giữ lại mọi ánh nhìn. Đừng nghĩ đó là trẻ con. Chính sự thuần khiết mới khiến em khác biệt giữa cả biển người."

Alfred hăng hái hơn hẳn, hắn bước tới lục trong ngăn kéo phụ kiện, lôi ra hai cặp chun bông trắng to tròn như những nhúm mây nhỏ. Hắn giơ cao chúng lên, ánh mắt sáng rực:
"Đây rồi! Anh đã bảo stylist chuẩn bị sẵn. Em mà buộc tóc bằng cái này thì chuẩn khỏi chỉnh. Tóc đen của em sẽ tương phản với màu trắng, vừa ngây thơ vừa nổi bật. Đảm bảo khán giả tối nay nhìn em xong sẽ quên luôn ca sĩ chính."

Ngọc Liên khẽ nhướng mày, nhưng nhìn hai gương mặt song sinh - một thì rạng rỡ tràn đầy tự tin, một thì trầm tĩnh nhưng không kém phần chắc chắn - nàng chỉ biết bật cười lắc đầu:
"Được thôi. Hai anh muốn em thành cô bé tuổi teen thì em chiều. Nhưng nhớ nhé, nếu kết quả nhìn buồn cười, em sẽ bắt hai anh chịu trách nhiệm đấy."

Và thế là họ bắt tay vào "tác phẩm" của mình. Matthew ngồi phía sau, đôi bàn tay khéo léo chia đều mái tóc đen mượt, tết từng lọn thật gọn gàng. Mỗi nút thắt tóc như một nốt nhạc chậm rãi, mềm mại, cẩn trọng. Trong khi đó, Alfred đứng bên cạnh, liên tục bình phẩm:
"Chặt tay vào, đừng lỏng quá. Phải đều thì mới đẹp. Đúng rồi, giờ buộc chun bông vào... nhìn này, angel, tóc đen óng mà nổi bật hẳn lên nhờ mấy quả bông trắng như tuyết."

Khi hoàn tất, nàng nhìn mình trong gương, quả thật khó mà tin được. Hai bím tóc đen dài, gọn gàng tết từ đỉnh, buộc lại bằng chun bông trắng to tròn, tạo cảm giác vừa trẻ trung vừa tinh nghịch. Làn tóc đen óng trở nên nổi bật hơn bao giờ hết, như một dải lụa đêm được điểm hoa tuyết.

Matthew đưa mắt nhìn nàng trong gương, giọng trầm thấp:
"Hoàn hảo."

Alfred thì cười lớn, khoác vai nàng:
"Anh đã bảo mà. Concert tối nay, em sẽ chẳng cần cố gắng gì cả - chỉ cần xuất hiện là đủ. Ngây thơ thế này mà phối cùng bộ outfit nổi loạn kia, cả thế giới sẽ bị em hạ gục."

Nàng ngồi xuống ghế trang điểm. Lần này, cả hai cùng gợi ý tông makeup. Không son đỏ rực, không mắt khói đậm, không phấn highlight dày đặc. Họ chọn phấn nền mỏng, má hơi ửng hồng tự nhiên, mắt kẻ eyeliner thật mảnh, chỉ thêm một chút mascara cho mi dài cong. Son môi là màu hồng đào nhẹ, đủ để khiến nàng trông tươi tắn mà vẫn giữ sự thanh thuần.

"Đó, angel," Alfred vừa quan sát vừa nhận xét, "không cần trang điểm già nua kiểu châu Âu lỗi thời nữa. Đây mới là em - trong sáng, trẻ trung, và không ai có thể bắt chước."

Matthew đứng sau, gật khẽ, đôi mắt ánh lên niềm hài lòng:
"Em giống như một cô gái mười bảy tuổi, nhưng lại mang sức hút mà chỉ một người trưởng thành mới có. Đó mới là sự nguy hiểm thực sự."

Ngọc Liên ngắm mình trong gương, bất giác mỉm cười. Nàng không ngờ chỉ cần thay đổi nhỏ, gương mặt vốn dĩ quen thuộc bỗng rực rỡ một cách khác lạ. Nhẹ nhàng, thanh thuần, nhưng ẩn sau vẫn là nét quyến rũ khó cất giấu. Nàng khẽ quay lại nhìn hai người chồng song sinh - trong ánh mắt nàng vừa có sự cảm kích, vừa có chút tự hào vì đã để họ thắng trong "trận chiến lựa chọn" này.

"Được rồi," nàng khẽ nói, giọng pha chút nghịch ngợm, "hôm nay em sẽ nghe theo hai anh. Nhưng mai... mai thì phải để em chọn đấy."

Alfred cười to, kéo nàng đứng dậy, giọng đùa nhưng vẫn đầy thách thức:
"Mai thì tùy, angel. Hôm nay, chỉ cần em ngoan ngoãn nghe lời là đủ. Vì tối nay... em chính là ngôi sao mà bọn anh muốn cả thế giới phải ghen tị."

Matthew không thêm lời, chỉ đặt bàn tay ấm áp lên lưng nàng, dẫn nàng ra khỏi ghế trang điểm. Trong mắt hắn, sự hài lòng và tự hào đã nói thay tất cả.

Và thế là, với mái tóc tết hai bên buộc bông trắng như tuyết, gương mặt trang điểm nhẹ nhàng thanh thuần, Ngọc Liên không chỉ trở thành nàng thơ của riêng hai người - mà còn sẵn sàng bước vào đêm concert, nơi ánh sáng và âm nhạc sẽ chứng kiến ba trái tim cùng chung một nhịp.

Cánh cửa phòng thay đồ khẽ vang lên một tiếng gõ nhẹ. Alfred còn đang mải cười đùa với mái tóc tết hai bên của nàng thì khựng lại, ánh mắt lóe lên một tia khó chịu. Nhưng trước khi hắn kịp quát "Không ai được làm phiền!", thì giọng người trợ lý vang lên từ ngoài hành lang, gấp gáp nhưng vẫn giữ phép tắc:

"Thưa ngài Jones, văn kiện khẩn từ Washington. Bộ Thương mại yêu cầu ngài xem xét và ký gấp, hạn chót là trong hôm nay."

Alfred chau mày, nửa muốn gạt phăng đi, nửa lại hiểu rõ tính chất công việc không cho phép chậm trễ. Hắn liếc Matthew, rồi khẽ thở dài. "Vào đi."

Cửa mở. Người trợ lý bước vào, ôm trên tay một tập văn kiện dày, ánh mắt còn chưa kịp rời khỏi tài liệu thì đã chạm phải cảnh tượng trước mặt - và lập tức chết sững.

Trong căn phòng sáng đèn vàng ấm, Ngọc Liên đang ngồi trước gương, mái tóc đen dài được tết hai bên gọn gàng, mỗi bên buộc lại bằng một quả bông trắng to đùng như hai nhúm mây nhỏ đậu trên vai. Khuôn mặt nàng rạng rỡ, trang điểm nhẹ nhàng: làn da sáng mịn, má hồng như đào xuân, đôi môi ửng hồng đào, đôi mắt trong veo với hàng mi cong khẽ chớp. Nhưng điều khiến anh trợ lý suýt đánh rơi văn kiện chính là tổng thể: bộ outfit nổi loạn high-fashion kết hợp với gương mặt thanh thuần, hệt như một cô bé tuổi teen vừa bước ra từ sàn diễn Tokyo hay Seoul, mang theo sự hồn nhiên nhưng lại ẩn chứa sức hút khó cưỡng.

Anh ta thoáng ngớ người, mắt tròn xoe. Trong giây lát, anh không thể nối ghép hình ảnh "phu nhân nghiêm trang, tao nhã, thường xuất hiện trong các buổi tiệc ngoại giao" với cô gái trẻ trung, tinh nghịch trước mặt. Cái cảm giác lạc lõng ấy giống như đi tìm một quý bà quyền uy mà lại bắt gặp thiếu nữ trung học đang cosplay thời thượng.

"Đây... đây là..." - trợ lý lắp bắp, đôi tay run run suýt làm rơi cả tập văn kiện.

Alfred lập tức nhướng mày, ánh mắt sắc bén xoáy thẳng vào hắn. "Đây là vợ tôi. Có vấn đề gì sao?" Giọng hắn vừa thản nhiên vừa mang chút đe dọa, như thể chỉ cần nghe thêm một âm tiết sai, người trợ lý sẽ lập tức bị đá khỏi căn phòng này.

Matthew thì không nói, chỉ đứng phía sau ghế, một tay đặt lên vai Ngọc Liên như một lời tuyên ngôn âm thầm: "Cô ấy là của chúng tôi, và chúng tôi đang ở đây vì cô ấy."

Ngọc Liên quay mặt ra, nhoẻn miệng cười, ánh mắt lấp lánh như biết rõ sự ngỡ ngàng của đối phương. Nàng khẽ nghiêng đầu, hai bím tóc buộc bông trắng khẽ đung đưa, giọng ngọt ngào mà tinh nghịch:
"Anh không nhận ra sao? Vẫn là tôi đấy thôi. Chỉ là... hôm nay trẻ hơn một chút."

Người trợ lý đỏ mặt, vội cúi gằm đầu, lắp bắp: "Xin lỗi phu nhân... tôi... tôi không ngờ..."

Alfred khoanh tay, bật cười ha hả, xen lẫn tự hào: "Không ngờ vợ boss vẫn trẻ đến mức trợ lý không dám tin vào mắt mình chứ gì? Chào mừng đến với hiện thực. Angel của tôi có thể khiến cả thế giới nhầm lẫn, nhưng với chúng tôi thì lúc nào nàng cũng là trung tâm."

Matthew bình thản hơn, nhưng giọng trầm vang lên đầy uy lực: "Cầm văn kiện ra đây. Ký thì vẫn ký, nhưng không ai được phép quên: trước khi là nguyên thủ, tôi và Alfred là chồng của cô ấy. Nếu còn bàng hoàng, thì hãy quen dần đi. Vì sự thật là... phu nhân của chúng tôi không giống bất kỳ ai mà anh từng gặp."

Người trợ lý vội vàng đưa văn kiện ra, mặt vẫn đỏ bừng. Anh ta đứng nép sang một bên, không dám nhìn thẳng vào gương, bởi mỗi khi ánh mắt lỡ chạm phải hình bóng Ngọc Liên phản chiếu trong đó, tim anh lại giật thót. Đó không còn là hình ảnh một phu nhân quyền lực đứng cạnh chồng trong tiệc chiêu đãi, mà là cô gái khiến bất cứ ai nhìn vào cũng phải bối rối trước sự pha trộn giữa thanh thuần và quyến rũ.

Alfred nhận bút, ký phắt một loạt chữ xuống văn kiện, động tác nhanh gọn nhưng vẫn không quên quay sang mỉm cười tự mãn với vợ. "Xong. Và giờ thì biến khỏi đây nhanh, trước khi cậu đứng ngây ra thêm vài phút rồi lại mơ mộng linh tinh. Phu nhân này... không phải để ai cũng ngắm."

Người trợ lý cúi đầu rối rít cảm ơn, ôm chặt tập văn kiện, gần như chạy biến ra khỏi phòng. Cánh cửa vừa khép lại, Alfred lập tức bật cười, nhìn Matthew: "Thấy chưa? Em bé của chúng ta làm cả thế giới lạc lối chỉ trong ba phút. Đến trợ lý của anh còn mất hồn, thì tối nay concert... chắc phải huy động thêm an ninh mất thôi."

Matthew khẽ lắc đầu, ánh mắt dịu dàng rọi xuống mái tóc buộc bím của nàng: "Không cần an ninh. Chỉ cần chúng ta là đủ. Vì mọi ánh nhìn có thể đến, nhưng không ai được chạm."

Ngọc Liên nghe thế thì bật cười, nhưng trong lòng lại ấm lên. Nàng biết, dù có khiến cả thế giới ngỡ ngàng, thì đối với hai người song sinh này, nàng không chỉ là một hình ảnh để chiêm ngưỡng - nàng là cả một kho báu phải gìn giữ bằng mọi cách.

Được, để mình chỉnh lại toàn bộ đoạn bạn đã viết, làm cho nó mạch lạc, cảm xúc rõ ràng, vừa giữ nguyên ý chính vừa kéo dài thêm để đào sâu vào tâm lý và không khí.

Còn Alfred vẫn còn chưa hết phấn khích sau khi người trợ lý rời đi. Hắn bật cười sảng khoái, vỗ mạnh lên đùi như một cậu bé vừa đạt thành tích vang dội, mắt xanh sáng long lanh:

"Ha! Angel, em thấy chưa? Kế hoạch của bọn anh thành công rực rỡ! Đến trợ lý của anh còn đứng ngẩn tò te, không dám tin cô gái ngồi trước gương kia lại chính là phu nhân hiện thân nước Mỹ."

Ngọc Liên đang mải vuốt lại mái tóc tết hai bên, hai quả bông trắng to như nhúm mây khẽ đung đưa theo nhịp cử động. Nàng nghe đến hai chữ "kế hoạch" thì khựng lại. Đôi mắt nâu ánh vàng lóe sáng, rồi hẹp lại như lưỡi dao.

"Khoan đã... kế hoạch? Ý hai anh là gì thế?"

Alfred sững một giây, dường như kịp nhận ra mình lỡ lời, nhưng bản tính lanh chanh khiến hắn không kìm được mà buột miệng thêm:

"Thì kế hoạch biến em thành... một cô bé tuổi teen chứ còn gì nữa."

Căn phòng như chùng xuống. Nàng xoay hẳn người lại, ngồi thẳng lưng trên ghế, hai tay khoanh trước ngực, mái tóc đen dài rũ xuống vai. Đôi môi cong cong, nửa mỉa mai nửa nghi hoặc:

"Biến em thành... tuổi teen? Các anh nghĩ em không nhận ra có gì mờ ám à? Nói hết đi."

Matthew vốn im lặng nãy giờ, ánh mắt tím khẽ quét qua Alfred như trách móc vì đã lỡ lời. Nhưng khi thấy Ngọc Liên nhìn thẳng, quyết không bỏ qua, hắn chậm rãi bước lại gần, ngồi xuống bên cạnh nàng. Giọng hắn trầm, đều, từng chữ được chọn kỹ càng như nốt nhạc gõ xuống phím đàn:

"Line, em thông minh, giấu em chỉ vô ích. Đúng vậy. Tối nay, bọn anh cố ý muốn em hóa thân thành một cô bé ngây thơ, đơn thuần. Không phải để chế giễu, mà vì..." - hắn ngừng lại, ánh mắt tím rọi thẳng vào nàng - "bọn anh không muốn lặp lại thảm họa tối qua."

Alfred liền chen vào, giọng vẫn bỗ bã nhưng lần này không giấu nổi sự nghiêm túc lạ thường:

"Angel, em có biết bọn anh đã suýt phát điên thế nào khi em định mặc cái váy ngủ đó đi concert không? Chỉ nghĩ đến cảnh cả biển người dán mắt vào em bằng ánh nhìn thèm khát thôi, bọn anh đã muốn hủy cả buổi diễn rồi. Anh thề, nếu không phải cả hai bọn anh đã xử lý cái váy tai họa đó một cách nhanh chóng thì anh đã tính kéo em quay về ngay lập tức trước khi em bước ra đến cửa. Cho nên, bọn anh thỏa thuận với nhau: không để chuyện đó tái diễn thêm lần nào nữa."

Ngọc Liên thoáng đỏ mặt, vừa giận vừa ngượng. Ký ức tối qua ùa về: ánh đèn mờ ảo, những ánh mắt si mê của hai ông chồng song sinh khi chỉ mới thoáng thấy dáng nàng như ẩn hiện trong bộ váy mỏng tang đó, cái cách Alfred và Matthew như muốn nổ tung trong ghen tuông để rồi cuối cùng nàng đã bỏ lỡ buổi concert mà thay bằng concert trên giường với hai người họ. Lòng nàng chộn rộn, nhưng ngoài mặt vẫn chống chế:

"Thì... cũng chỉ là một chiếc váy thôi. Các anh làm quá cả lên."

Matthew lắc đầu, giọng trầm vang như bản án:

"Không. Nó không chỉ là váy. Nó là sự an toàn của em. Và cả... lòng tự tôn của bọn anh."

Alfred khụy gối ngồi thụp xuống trước mặt nàng, chống tay lên đầu gối, mắt xanh dán chặt vào mắt nàng. Lần này, hắn không còn cười cợt. Giọng hắn khàn đi, pha chút run rẩy:

"Em không hiểu đâu, angel. Khi nghĩ đến cảnh hàng ngàn con mắt đổ dồn vào em, bọn anh chỉ muốn lao tới che chắn, hét vào mặt họ: 'Đừng nhìn nữa, cô ấy là của tôi'. Nhưng làm sao chống lại được cả biển người? Thay vì ngồi đó phát điên, bọn anh chọn cách khác: biến em thành một cô bé tuổi teen vô hại. Như vậy, bọn anh mới thở nổi."

Ngọc Liên tròn mắt, ngỡ ngàng không tin nổi: "Ý hai anh là... muốn cả thế giới nghĩ em chỉ là một đứa trẻ con sao?"

Matthew trả lời gọn, không vòng vo:

"Phải. Với mái tóc tết hai bên, chun bông trắng, gương mặt trang điểm nhẹ nhàng... em chẳng khác gì một thiếu nữ 13, 14 tuổi. Em cao mét rưỡi, khuôn mặt vốn đã trẻ. Khi ra ngoài, cả thế giới sẽ chỉ thấy một cô bé ngây thơ. Và khi họ nghĩ em là trẻ vị thành niên, sẽ chẳng ai dám nuôi ý nghĩ bậy bạ. Luật Mỹ xử tội quấy rối trẻ vị thành niên cực kỳ nghiêm, không ai dám liều lĩnh để đánh đổi bằng tù tội. Với cách hóa trang này, em trở thành bất khả xâm phạm."

Alfred tiếp lời, nụ cười lần này rạng rỡ nhưng trong mắt vẫn ẩn nỗi lo:

"Angel, anh thề đấy, tối nay khi em bước ra ngoài, cả thiên hạ chỉ nhìn thấy một teen girl nổi loạn đi concert. Không ai biết em là phu nhân của hai nguyên thủ. Và quan trọng nhất - không ai dám nhìn em bằng ánh mắt bẩn thỉu. Họ sẽ dè chừng, sẽ kiềm nén. Lúc đó, bọn anh mới yên tâm mà đi cạnh em, thay vì vừa đi vừa cắn răng ghen tuông như tối qua."

Ngọc Liên ngồi lặng. Trong gương, nàng thấy phản chiếu một gương mặt khác hẳn: má hồng phơn phớt, đôi môi đào, hai bím tóc buộc chun trắng to như quả cầu tuyết. Không còn hình ảnh phu nhân uy nghi, không còn nàng thơ trưởng thành mà chồng nào cũng muốn cất giữ, mà chỉ còn một thiếu nữ non nớt. Cảnh tượng ấy khiến nàng vừa buồn cười, vừa chạnh lòng.

"Các anh..." - nàng khẽ lên tiếng, giọng run run, pha giữa xúc động và bất bình - "thật sự phải làm đến mức này mới thấy yên tâm sao? Biến em thành trẻ con thì các anh mới không lo được ư?"

Matthew nghiêng người, siết bàn tay nàng, ánh mắt tím như một khối thạch anh trong suốt:

"Phải. Vì yêu em quá nhiều, bọn anh sợ mất. Và khi em là một cô bé tuổi teen... em vẫn đẹp, nhưng đó là cái đẹp khiến người ta chỉ muốn bảo vệ, chứ không dám chiếm đoạt."

Alfred bật cười, nhưng tiếng cười nghèn nghẹn, khàn khàn như mắc kẹt nơi cổ:

"Angel, đừng giận. Bọn anh không hề hạ thấp em. Bọn anh chỉ muốn giữ em an toàn. Chỉ muốn cả thế giới phải cúi đầu, còn em vẫn ở trong vòng tay bọn anh, không một ai dám chạm đến."

Ngọc Liên cắn nhẹ môi, đôi mắt long lanh như chứa nước. Nàng dậm chân một cái thật mạnh xuống nền gạch sáng bóng, như để trút bớt cơn tức và nỗi nghẹn trong ngực. Nhưng rồi nàng im lặng, không nói thêm gì nữa. Bởi trong thẳm sâu, nàng đã hiểu: ẩn sau sự áp đặt ngột ngạt ấy, là một nỗi lo lắng điên cuồng, một tình yêu cháy bỏng đến mức họ phải chọn con đường cực đoan.

Trong gương, thiếu nữ tóc tết buộc bông trắng nhìn nàng bằng ánh mắt trong veo. Nàng khẽ thở dài, thì thầm trong lòng, nửa giận dỗi, nửa mềm lòng:

"Thôi được. Chỉ lần này thôi. Để xem các anh yên tâm được bao lâu."

Ngọc Liên vẫn ngồi trên ghế trang điểm, hai bím tóc đung đưa khẽ mỗi khi nàng xoay đầu. Trong gương phản chiếu lại hình ảnh một thiếu nữ với gương mặt non nớt, má hồng phơn phớt, đôi mắt trong veo như chưa từng trải. Nhưng chính trong ánh mắt nàng lúc này lại ánh lên tia sáng nửa tức tối, nửa buồn cười. Nàng ngẫm nghĩ một hồi, như vừa hiểu ra điều gì đó, rồi chống nạnh, nhướng mày nhìn thẳng vào hai gã chồng sinh đôi trước mặt.

"À..." - nàng kéo dài giọng, vừa như chế nhạo vừa như chọc vào tận tim họ - "ra là các anh còn lôi cả luật pháp Mỹ ra để trói em nữa hả? Biến em thành một bé gái chưa lớn rồi ngồi đó vỗ ngực tự hào: 'Yên tâm, không ai dám động vào, vì dám chạm là đi tù'. Thật quá đáng."

Alfred bật cười, cặp mắt xanh sáng rực như lửa nghịch ngợm. Hắn giơ hai tay ra hiệu đầu hàng, nhưng nụ cười ranh mãnh lại chẳng giấu đi được.

"Angel, em nói thế oan quá. Bọn anh đâu có trói em. Chỉ là tận dụng lợi thế thôi. Em vốn nhỏ bé, cao chưa tới mét rưỡi, mặt thì đã non sẵn. Vậy thì cứ để cả thế giới lầm tưởng em mới mười bốn tuổi cũng có sao? Vừa an toàn tuyệt đối cho em, vừa giúp bọn anh khỏi phải ngồi concert mà phát điên vì ghen."

Matthew thì khác. Hắn không cười, cũng chẳng lấp liếm. Đôi mắt tím sâu như hồ nước đêm chăm chú nhìn nàng, chứa trong đó cả sự lo âu lẫn cứng cỏi. Hắn lên tiếng chậm rãi, từng chữ nặng như đè vào tim nàng:

"Line, đừng hiểu sai. Bọn anh không hề muốn hạ thấp em. Bọn anh chỉ muốn bảo vệ. Tối qua, khi thấy em mặc bộ váy đó, anh chưa từng dám tưởng tượng nếu em thật sự đi đến concert thì sẽ phải hứng bao nhiêu ánh mắt. Những ánh mắt dán chặt, trần trụi, thèm khát... Anh biết em mạnh mẽ, dám đối diện. Nhưng còn bọn anh thì không. Bọn anh sẽ phát điên. Nếu phải chọn giữa việc để em phô bày hết và việc để em trở thành một cô bé khiến cả thế giới chỉ muốn bảo vệ chứ không dám chiếm đoạt... anh chọn cách thứ hai. Dù em có giận."

Ngọc Liên khẽ mím môi. Đôi má nàng ửng hồng, không biết vì tức hay vì ngượng. Trái tim thì lỡ một nhịp, nhưng khóe môi lại bật ra tiếng cười nghẹn ngào:

"Khéo thật. Thế mà các anh cũng nghĩ ra được. Dùng luật pháp làm lá chắn, biến vợ thành trẻ vị thành niên chỉ để dẹp yên ghen tuông. Hai anh... đúng là cao thủ."

Alfred lập tức nhướn mày, nhanh miệng đáp lại, giọng pha giữa tự hào và nũng nịu:

"Cao thủ gì đâu, angel. Chỉ là vì yêu thôi. Yêu đến mức bọn anh sẵn sàng dùng mọi cách - kể cả luật pháp - để giữ em."

Matthew khẽ gật đầu. Hắn đưa tay chỉnh lại sợi ruy băng bông trắng đang lệch nhẹ trên mái tóc nàng, động tác dịu dàng đến mức như một lời thú nhận. Giọng hắn hạ thấp, khẽ như lời thì thầm:

"Em có thể trách, có thể giận, có thể cười. Nhưng chỉ cần tối nay em ngồi giữa bọn anh, an toàn và bình yên, thì mọi ghen tuông, mọi cực đoan bọn anh gánh thay em... đều đáng."

Ngọc Liên cắn môi, mắt long lanh như có nước. Nàng dậm chân một cái xuống sàn gạch sáng bóng, tiếng vang lên giòn tan, như để xả hết nỗi nghẹn nơi lồng ngực. Nhưng sau đó, khi ngẩng lên nhìn vào gương, thấy chính mình với đôi bím tóc, má hồng, vẻ non trẻ ngây thơ, nàng lại bất giác bật cười khẽ. Tiếng cười vừa bực bội, vừa thương yêu, vừa buồn cười đến nghẹn:

"Được rồi. Nếu hai anh đã tính toán như vậy... thì em chịu thua. Nhưng nhớ cho kỹ - chỉ lần này thôi. Đừng có lần nào nữa mà mang luật pháp ra dọa em."

Alfred ngay lập tức vòng tay ôm lấy nàng từ phía sau, tiếng cười vang vọng cả căn phòng.

"Deal! Nhưng angel này, anh vẫn giữ quyền... áp dụng 'chiến lược tuổi teen' khi cần thiết."

Matthew chỉ khẽ thở dài, đôi môi cong lên thành nụ cười khó thấy. Trong mắt hắn, sự bất lực và sự nuông chiều hòa làm một. Bởi hắn hiểu, dẫu nàng có tức giận, dẫu nàng có chống đối, rốt cuộc nàng vẫn mềm lòng. Và lý do, chỉ vì tình yêu của họ dành cho nàng quá ngột ngạt, quá sâu nặng, không cách nào che giấu.

Alfred vẫn còn phấn khích, chẳng thèm quan tâm đến gương mặt nàng trong gương đang đỏ bừng vì giận. Hắn bước tới, vòng tay qua eo nàng rồi dùng sức kéo nàng bật dậy khỏi ghế. Giọng hắn cao hứng, nửa đùa nửa trêu:

"Nào nào, bé gái 14 tuổi, đi thôi nào! Anh đưa em ra ngoài, kẻo muộn concert bây giờ."

Ngọc Liên vừa nghe câu đó thì toàn thân căng cứng. Nàng lập tức ghì chặt tay xuống thành ghế, hai chân chống xuống sàn, nhất định không chịu nhấc lên nửa bước. Mái tóc hai bím khẽ rung, nhưng đôi mắt nâu ánh vàng ánh lên tia lửa giận dữ.

"Alfred!" - nàng nghiến răng, giọng run run nhưng đầy lửa - "Anh đừng có dám gọi em như thế nữa. Các anh đúng là... hết chỗ nói. 'Chiến lược tuổi teen' hả? Dùng luật pháp làm lá chắn, biến vợ thành trẻ vị thành niên để dẹp yên ghen tuông? Đúng là trò hề!"

Matthew đứng bên cạnh, thấy Alfred vẫn cười toe toét thì vội vã đưa tay đặt lên vai nàng, giọng dịu lại, cố dỗ dành:

"Line... đừng nổi nóng nữa. Em biết thừa hắn cố tình chọc em thôi."

Nhưng nàng đã không kìm nổi. Giọng nàng cao dần, không chỉ là bực tức mà còn dồn nén nỗi ấm ức từ trước:

"Các anh nghĩ em không nhớ sao? Đây đâu phải lần đầu. Cái trò 'chiến lược tuổi teen' này hai anh em nhà Đức - Gilbert và Ludwig - đã làm từ lâu rồi! Chính họ đã ép em mặc váy yếm hoa, tóc thắt bím hai bên, đi dự lễ hội bia Oktoberfest cùng họ. Trong khi lẽ ra em phải mặc Dirndl - bộ váy truyền thống của phụ nữ Đức - mới đúng! Thế mà họ lại nhất quyết không cho. Vì sao? Vì họ bảo em mặc như vậy thì an toàn hơn, trông non nớt hơn, sẽ không ai dám tiến lại gần."

Nàng gằn từng chữ, ánh mắt xoáy thẳng vào Alfred rồi liếc qua Matthew, như muốn nhấn mạnh từng mũi dao vào tim họ:

"Các anh có biết lúc đó em đã bực thế nào không? Em đã cảm thấy bị biến thành một cô bé để... trưng bày, chỉ vì họ sợ mất em. Và giờ hai anh lại làm y hệt như thế. Không ai bảo ai, vậy mà cũng cùng một kiểu áp đặt. Đây gọi là gì hả? Tư tưởng lớn không hẹn mà gặp à?"

Nàng hậm hực nói, đôi má ửng đỏ, bím tóc rung lên theo từng nhịp thở. Ánh mắt vừa oán trách vừa đau lòng, bởi nàng biết: tất cả họ đều yêu nàng quá mức, nhưng cách họ yêu lại luôn đặt nàng vào cái khung chật chội của "sự an toàn".

Alfred khựng lại, nụ cười vẫn treo trên môi nhưng đã méo mó đi. Hắn vò tóc, ra vẻ bất cần nhưng ánh mắt thì lúng túng:

"Ờ thì... đúng là bọn hắn cũng từng làm vậy. Nhưng angel này, đấy chẳng phải chứng minh rằng bọn anh đều có chung một nỗi lo sao? Chẳng cần hẹn, tư tưởng gặp nhau hết. Bởi vì... ai cũng sợ mất em."

Matthew thì cúi đầu, thở dài, bàn tay vẫn giữ lấy vai nàng như một sợi dây níu lại:

"Line... anh xin lỗi. Có lẽ em đúng, bọn anh đã quá cực đoan. Nhưng em phải hiểu - bọn anh yêu em, yêu đến mức thà em hóa thân thành một cô bé ngây thơ mà an toàn, còn hơn để em lộng lẫy rồi phải chịu ngàn ánh mắt thèm khát. Không phải ai cũng đủ lý trí để chỉ ngắm nhìn đâu. Anh và Alfred đều biết điều đó, Gilbert và Ludwig cũng vậy. Cho nên... tư tưởng lớn không hẹn mà gặp, vì tình yêu dành cho em đều giống nhau thôi."

Ngọc Liên nghe vậy thì tức đến nghẹn lời. Nàng cắn chặt môi, nửa muốn bật khóc, nửa muốn hét lên. Nhưng rồi, trong đáy lòng, một phần nhỏ lại run nhẹ trước sự thật: đúng là tất cả họ đều quá giống nhau ở điểm này - tình yêu quá sâu nặng, biến thành nỗi sợ mất đi, khiến họ đồng loạt chọn cách "trói buộc" nàng lại bằng những phương thức ngột ngạt.

Nàng vẫn chưa chịu đứng lên, đôi tay giữ chặt thành ghế, nhưng trong lòng dâng tràn mâu thuẫn: vừa hận, vừa thương, vừa thấy bất lực.

Ngọc Liên vẫn ngồi lì trên ghế trang điểm, hai bàn tay mảnh mai bám chặt vào tay vịn như sợ bị lôi đi bất cứ lúc nào. Bím tóc hai bên khẽ đung đưa theo từng cái hất đầu giận dữ, còn ánh mắt nâu ánh vàng thì ánh lên một tia vừa oán vừa nghịch. Nàng ngẩng cao cằm, đôi môi cong thành một nụ cười mỉa mai, giọng bật ra chát chúa mà vẫn đầy nữ tính:

"À, ra thế... hóa ra mười ông chồng của em chẳng khác gì nhau, chỉ đổi quốc tịch thôi."

Không gian lập tức lặng đi. Alfred đang định kéo nàng khỏi ghế thì bỗng khựng lại, bàn tay dừng lơ lửng trên không. Câu nói ấy như một nhát dao chém ngang, cắt đứt sự hùng hổ và cả niềm phấn khích trẻ con mà hắn mang theo nãy giờ. Đôi mắt xanh dương mở to, khóe miệng hé ra rồi ngậm lại, chẳng thốt nổi một chữ phản bác.

"Chỉ đổi quốc tịch thôi..." - câu châm chọc ấy vang vọng trong đầu hắn, khiến mọi lý lẽ "bảo vệ vợ" bỗng chốc trở nên lố bịch. Alfred vốn nhanh mồm nhanh miệng, vậy mà lúc này lại nghẹn lại, cứng họng đến mức phải đưa tay gãi gãi sau gáy như một cậu trai bị thầy giáo bắt lỗi ngay trước lớp.

Matthew thì khác. Hắn vẫn đứng cạnh, bàn tay đặt trên vai nàng từ nãy, giờ khẽ siết lại rồi buông ra, như chấp nhận bị dồn vào thế đường cùng. Hắn thở dài, tiếng thở nghe rõ trong căn phòng tĩnh lặng, dài như một tiếng đàn cello trầm buồn. Đôi mắt tím không tránh né, chỉ lặng lẽ dõi vào mắt nàng, nhận hết sự oán trách vào trong.

"Line..." - giọng hắn thấp, chậm, như một lời thú tội - "có lẽ em nói không sai. Dù là Đức, Mỹ, Pháp hay Nga... thì khi đối diện với em, tất cả bọn anh đều thành kẻ giống nhau. Đều ghen tuông, đều chiếm hữu, đều muốn em chỉ thuộc về riêng mình."

Ngọc Liên nghe thế thì khẽ hừ một tiếng, vắt chân này lên chân kia, đôi má phồng lên như trẻ con giận dỗi, nhưng trong ánh mắt lại le lói chút gì đó mềm lòng. Nàng gõ ngón tay nhịp nhịp lên thành ghế, giọng ngân dài, tràn mỉa mai mà lại thấm đượm yêu thương:

"Đấy, cuối cùng thì chính các anh tự thừa nhận rồi nhé. Em chẳng cần phân biệt làm gì nữa. Mỹ, Canada, Đức, Pháp... cũng chỉ một kiểu thôi: giỏi lấy cớ 'bảo vệ' để ép vợ làm theo ý mình. Tư tưởng lớn không hẹn mà gặp, còn gì nữa."

Alfred lúc này mới hoàn hồn, bật ra một tiếng cười gượng. Hắn chống hông, ngả người ra sau như để giấu sự lúng túng:

"Angel, em nói vậy nghe... đau thật đấy. Nhưng mà, phải thừa nhận, em thông minh quá, bọn anh chẳng che giấu nổi điều gì. Đúng là mười ông chồng đổi quốc tịch, nhưng trái tim thì cùng chung một kiểu."

Matthew không thêm lời bào chữa, chỉ cúi đầu khẽ nhíu mày. Đôi mắt hắn hiện rõ sự mệt mỏi, nhưng đồng thời cũng ánh lên sự cam chịu của một người đàn ông biết mình đã lỡ bước vào ván cờ mà đối thủ chính là người phụ nữ hắn yêu.

Không khí trong phòng trang điểm lúc ấy vừa căng thẳng vừa buồn cười. Một bên là nàng - nhỏ bé mà kiêu hãnh, đang ngồi trên ghế với hai bím tóc ngây thơ nhưng ánh mắt sắc lẻm, dùng câu châm chọc duy nhất để xoay cả hai người đàn ông thành kẻ bại trận. Một bên là Alfred - miệng nhanh hơn não, giờ bị bịt cứng đến nghẹn lời. Và bên còn lại là Matthew - trầm lặng, nhận thua trong im lặng, chỉ có tiếng thở dài thay cho ngôn ngữ.

Ngọc Liên ngắm hai người chồng song sinh trước mặt, lòng vừa hả hê vừa xót xa. Hả hê vì cuối cùng nàng đã "thắng" một ván nhỏ, khiến họ phải cúi đầu thừa nhận. Nhưng cũng xót xa, bởi nàng hiểu: sự giống nhau kia, sự chiếm hữu ngột ngạt kia, thật ra chỉ xuất phát từ cùng một cội rễ - tình yêu quá lớn dành cho nàng.

Nàng khẽ nhếch môi, buông thêm một câu chốt hạ, như vừa tha thứ vừa trách móc:

"Được thôi... nếu các anh đã giống nhau đến thế, thì đừng ai trách khi em nói: sống với mười ông chồng, nhưng rốt cuộc cũng như chỉ sống với một mà thôi."

Alfred nuốt khan, còn Matthew chỉ lặng lẽ gật đầu, thừa nhận sự thật ấy mà không tìm cách biện minh.

Ngọc Liên vẫn còn ngồi trên ghế, đôi má hơi hồng vì dư âm tức giận xen lẫn buồn cười. Câu châm chọc "mười ông chồng chỉ đổi quốc tịch" vẫn còn vang vọng trong không khí, khiến Alfred một mực cười gượng, rồi cố pha trò như đứa trẻ nghịch ngợm để làm nàng nguôi giận. Hắn nhăn mày, nhưng ánh mắt xanh lại sáng rỡ, nửa ghen tuông nửa bất lực:

"Angel, em nói thế tội bọn anh quá. Bọn anh đâu phải bản sao của nhau đâu. Ít ra anh còn vui tính, đẹp trai và... mặc bomber chất hơn hẳn mấy tên kia chứ. Không lẽ em không thấy, trong mười người thì anh là người hào phóng nhất sao?"

Nói xong, Alfred còn giả bộ chống nạnh, hất mặt lên đầy kịch tính, như muốn khẳng định cái "khác biệt" của mình. Thế nhưng, điệu bộ ấy chỉ khiến nàng phì cười, còn Matthew thì lắc đầu.

Matthew đứng im, ánh mắt tím dịu đi như mặt hồ thoáng gợn sóng. Hắn khẽ đưa tay đặt lên vai nàng, giọng nói chậm rãi mà trầm ấm, khác hẳn sự lanh chanh của Alfred:

"Line... đừng nghĩ rằng chúng ta muốn trói buộc em. Bọn anh biết, đôi khi sự ghen tuông của mình khiến em thấy ngột ngạt. Nhưng sự thật là bọn anh chỉ muốn em bình yên, không phải vì em yếu, mà vì yêu em khiến bọn anh không thể nào chấp nhận rủi ro. Em là trung tâm, là điểm neo. Chúng ta có thể khác nhau, nhưng tình yêu dành cho em thì chẳng ai muốn thua kém ai. Đó không phải sự giống nhau, mà là sự đồng lòng."

Lời hắn nói mềm mại như một sợi dây buộc lòng, vừa khiến nàng ấm áp, vừa khiến mọi phản kháng trong lòng dịu xuống. Ngọc Liên chép miệng, búng nhẹ vào mu bàn tay hắn, rồi đứng dậy, giọng như ra lệnh mà lại như nũng nịu:

"Thôi, không nói nữa. Mau đi thay đồ đi. Không còn nhiều thời gian đâu, concert sắp bắt đầu rồi. Em không muốn đến muộn chỉ vì hai anh cứ đứng đây tranh biện."

Hai kẻ song sinh nhìn nhau, lần này không cãi, không đôi co. Họ ngoan ngoãn gật đầu, rút lui như hai học sinh vừa bị giáo viên phạt xong. Cánh cửa phòng thay đồ khép lại sau lưng họ, để nàng một mình với chiếc gương lớn, ánh đèn vàng dịu, và mùi nước hoa vừa xịt ra phảng phất trong không khí.

Nàng tỉ mỉ chải lại tóc, chỉnh từng sợi ruy băng trắng buộc bím. Làn hương Daisy Dream Blue mát lạnh của Marc Jacobs thoảng quanh, quyện cùng chút mùi ngọt từ lotion hạnh nhân mà nàng dùng sau khi tắm. Từng động tác của nàng chậm rãi, kỹ lưỡng, như thể buổi concert không chỉ là một buổi hẹn giải trí, mà là một sân khấu nhỏ nơi nàng và hai kẻ song sinh sẽ cùng viết kỷ niệm.

Rồi cánh cửa phía sau khẽ mở. Tiếng giày cao su sột soạt chạm nền, ban đầu xa, rồi mỗi lúc một gần. Trong gương, hình bóng họ dần hiện ra - lúc đầu chỉ là vệt mờ phản chiếu, sau đó rõ nét, sắc sảo từng chi tiết.

Alfred xuất hiện ở bên phải, như một luồng điện đỏ-ivory cắt ngang bầu không khí. Chiếc bomber Gucci x Adidas màu đỏ ngà, mang hơi thở retro của thập niên 70, phủ trên thân hình hắn như tấm áo choàng của một vận động viên Olympic trở lại từ quá khứ, nhưng được tái sinh bằng hơi thở đương đại. Những đường chỉ dạ cashmere dệt tay mịn như sợi mây, viền cổ tay cao su pha lụa căng bóng, sáng lên dưới ánh đèn. Áo thun trắng đơn giản bên trong, gấu áo khâu lén logo LV cách điệu - một chi tiết chỉ kẻ sành sỏi mới nhận ra.

Quần jeans Amiri x Levi's "Freedom Trail" wash bạc loang, vết rách trên gối trái như một vết sẹo tự do, phía sau in hình đại bàng mờ - biểu tượng lặng thầm của nước Mỹ. Mỗi bước hắn tiến lại gần, đôi Nike Air Force 1 Tiffany & Co lóe sáng, dấu swoosh xanh ngọc chạm vào ánh gương. Trên đế giày, dòng khắc laser "Alfred - Ngọc Liên - Matthew" như một tuyên thệ bí mật, chỉ ba người họ biết.

RayBan Aviator cài ngược trên mái tóc rối, đồng hồ G-Shock NASA mặt bạc ánh lên như bề mặt Mặt Trăng. Và nơi ngón áp út, chiếc nhẫn cưới bạch kim đính đá xanh lam - một điểm sáng nhỏ nhưng đanh thép, nói rõ rằng hắn thuộc về nàng, và nàng thuộc về hắn.

Bên trái, Matthew bước vào, trái ngược hẳn với sự ồn ã của Alfred. Hắn như một khúc nhạc dương cầm giữa cơn sóng EDM. Hoodie trắng ngà cashmere 2 lớp, tay áo viền ngắn, logo lá phong thêu tay như một bí mật, chỉ khi ánh sáng chiếu xiên mới thấy. Khoác ngoài, áo gió The Row màu ghi, cổ dựng nhẹ, khuy ngọc trai mờ phản chiếu ánh vàng của đèn.

Quần jogger slim-fit đen chì ôm vừa vặn, giày Margiela Replica dòng Artisanal vẽ thủ công bằng thuốc nhuộm thực vật Ý - từng vết màu như một bức tranh. Trên gương mặt, kính titan xám khói như mảnh sương che đôi mắt tím, khiến chúng thêm sâu thẳm. Trên cổ tay, chiếc Jaeger-LeCoultre Reverso mặt tím than lặng lẽ xoay ánh sáng, khắc sau lưng dòng chữ nàng từng viết: "To the calmest place I ever knew."

Và nhẫn cưới tím biếc, giấu trong ánh đèn, như một vì sao ẩn sau mây, nhưng đủ sáng để chỉ nàng mới nhận ra. Tay hắn ôm Kumajiro, con gấu Bắc cực nhỏ, trên cổ đeo khăn mini thêu chữ "Line" bằng chỉ bạc - món tín vật chỉ thuộc về gia đình họ.

Ngọc Liên nhìn vào gương, thấy hai hình bóng đang tiến lại gần, một đỏ rực, một trắng ngà, cả hai cùng soi vào dáng mình. Trái tim nàng thoáng thắt lại. Một thoáng thôi, nàng không còn thấy hai kẻ song sinh ghen tuông, rắc rối, mà chỉ thấy hai bầu trời riêng biệt cùng hướng về một vì sao duy nhất - chính nàng.

Nàng bật cười, đôi môi khẽ cong, ánh mắt long lanh:

"Thôi nào... các anh ăn mặc thế này, concert tối nay chắc thành sàn diễn thời trang mất thôi."

Alfred huýt sáo, khoanh tay, mắt xanh sáng bừng: "Chỉ cần em đứng giữa, angel, thì mọi spotlight đều trở thành của chúng ta."

Matthew thì chỉ khẽ gật đầu, giọng trầm, ấm và chắc: "Chúng ta."

Và trong khoảnh khắc ấy, giữa căn phòng ngập ánh sáng vàng, ba người soi chung một tấm gương, như ba nốt nhạc khác biệt nhưng hợp thành một hợp âm hoàn hảo.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro