4. gặp nhau

những thông tin phía dưới không đúng nên không nên tin.

______

vào một sáng chủ nhật, vừa ngủ dậy, thành an đã nhận được thông báo từ email của quản lý minh hiếu - họ đồng ý tham gia số báo đặc biệt. cậu ngồi bật dậy, mắt mở to, cứ ngỡ mình đọc nhầm. nhưng đọc đến dòng cuối, cậu khựng lại một nhịp vì bên đó họ muốn dời lịch chụp xuống mười một ngày và nếu tính hôm nay thì chỉ có bốn ngày để setup.

phản hồi đến nhanh hơn cậu tưởng: " làm tốt có thưởng. "

chỉ một dòng ngắn ngủn, nhưng đủ để cậu vui suốt cả buổi chiều.

và thế là -

khói bốc nghi ngút, hòa cùng mùi bò hầm, sả và ớt, bay nghiêng nghiêng theo làn gió ngoài hiên. nồi lẩu giữa bàn sôi ùng ục, từng bong bóng li ti vỡ ra nghe như tiếng reo nhỏ. gân bò mềm đung đưa theo muôi múc, chạm vào hương tía tô, hành lá và vài lát ớt đỏ, tạo nên thứ mùi hỗn độn nhưng lại dễ chịu đến lạ.

tiếng cười nói rộn ràng lấp kín khoảng không giữa những chiếc bàn. ở góc bên phải, nhóm bạn của thành an ngồi chen chúc quanh chiếc bàn gỗ tròn, ly chạm vào ly, hơi nước phủ mờ mặt bàn và cả mắt kính của vài đứa.

" nhưng mà sao nay tốt rủ tụi tao đi ăn vậy? "

một người trong nhóm nghiêng đầu hỏi, giọng trêu chọc.

thành an múc miếng gân bò bỏ vào chén, ngẩng đầu lên, môi nhếch nhẹ.

" đố mấy bạn biết đấy. "

giọng cậu vang vừa đủ nghe, kéo theo ánh nhìn khó hiểu của mấy đứa bạn.

một cậu thanh niên ngồi ngoài rìa trề môi, liếc mắt sang cậu.

" mới trúng số hả? "

" khùng hả anh hào, nó mà trúng số nó đi du lịch rồi, chứ ai mà bao tụi mình đâu. "

" ê thằng dương kia bước về liền, mày nghĩ tao ích kỷ vậy hả? "

ừm. trong đầu đăng dương nghĩ như thế nhưng nào dám mở miệng để phát ra âm thanh.

" nhưng mà sao chồng rủ đi ăn dọ~ "

' cô vợ nhỏ ' của cậu kế bên ngã đầu lên vai, giọng ngọt như mía lùi.

" tại chồng muốn gặp vợ mà không có lý do á. " 

nói rồi cậu còn buông đũa để nựng má người kia một cái với vẻ mặt rất mãn nguyện.

" ê chỗ tụi bây giỡn hả? rốt cuộc là tại sao. "

" trí sơn ồn quá. "

" nói chứ em mới được bên kia đồng ý rồi. "

" gì thật hả? "

tuấn huy người từ đầu buổi chỉ xã giao vài câu rồi tập trung vào đồ ăn, cũng phải xác nhận lại lần nữa với cậu.

an không nói thêm, chỉ khẽ gật đầu, môi hơi nhếch nhẹ. trong ánh sáng vàng của quán, cậu trông bình thản, nhưng ánh mắt lại ánh lên một thứ lấp lánh khó giấu.

thật ra đây là chuyện đáng lẽ phải giữ kín trong tòa soạn, nhưng nhóm bạn của cậu - những người cùng làm trong môi trường nghệ thuật - cũng là "người nhà", nơi cậu không cần giữ khoảng cách, chẳng có gì phải giấu.

;

hôm nay là ngày đặc biệt, ngày mà công việc vô tình đặt cậu và anh cạnh nhau.

đã bốn ngày kể từ bữa nhận được cái mail đấy, và cậu không nhớ nổi mình đã làm sao để có thể đứng ở đây, trong studio của tòa soạn. mọi thứ diễn ra quá nhanh, quá dồn dập. bình thường, để ra một số báo, tòa soạn cần cả vài tháng chuẩn bị, nhưng với cậu, tất cả chỉ gói gọn trong chưa đầy một tháng.

chính cả hai, nhiều năm sau ngồi ngẫm lại, cũng thấy mọi thứ quá ảo.

thành an cảm nhận rõ bầu không khí căng thẳng bao trùm cả ekip. trong khi đạo diễn hình ảnh điều chỉnh lại ánh sáng và nhân viên kỹ thuật rà soát từng chi tiết nhỏ, cậu lật sổ tay, rà lại các câu hỏi trong đầu một lần nữa. dù đã quen với những buổi phỏng vấn quan trọng, cậu vẫn muốn chắc chắn rằng mọi thứ sẽ diễn ra suôn sẻ. một cuộc phỏng vấn với minh hiếu không phải cơ hội dễ lặp lại.

cậu hít một hơi sâu, cố giữ nhịp tim bình thường, nhưng trong lòng vẫn dấy lên cảm giác vừa hồi hộp vừa háo hức - chỉ còn chờ minh hiếu xuất hiện để mọi thứ chính thức bắt đầu.

không lâu sau, cửa studio mở ra.

minh hiếu bước vào.

dù không phải lần đầu gặp anh qua màn hình, nhưng đây là lần đầu thành an được nhìn thấy anh ở khoảng cách gần đến vậy. minh hiếu mặc sơ mi trắng, cúc cổ mở, tay áo xắn gọn tới khuỷu, toát lên vẻ chỉn chu mà không cầu kỳ. cao khoảng mét bảy tám, anh nổi bật giữa không gian - nhưng thứ khiến cậu chú ý hơn cả lại là thần thái trầm ổn, pha chút xa cách.

lúc ấy, cậu bỗng hiểu vì sao máy quay luôn ưu ái anh đến thế - ánh mắt ấy, ngoài đời, còn sắc và tĩnh hơn cả trong khung hình.

minh hiếu nhìn quanh studio, dừng lại một chút khi bắt gặp chiếc camera, rồi mới hướng về phía thành an. một giây, hai giây...

ánh mắt họ chạm nhau.

thành an nhanh chóng bước tới, nở một nụ cười, đưa tay ra.

" chào anh, tôi là thành an, phụ trách phỏng vấn hôm nay. "

minh hiếu nhìn cậu một lát, rồi bắt tay. cái bắt tay vừa đủ lực, thể hiện sự chuyên nghiệp. thành an cảm nhận rõ lực tay, nhưng đồng thời tim cậu đập nhanh - cố kìm nhịp thở, cố giữ bình tĩnh, nhưng không khỏi cảm thấy một thứ gì đó... khác lạ, khiến đầu óc vừa tỉnh táo vừa hơi rối.

" ừm, chào cậu. "

giọng anh trầm ấm, nhẹ nhàng, không nhanh không chậm. thành an hít một hơi thật sâu, nhắc mình: tập trung, tập trung, cuộc phỏng vấn còn chưa bắt đầu.

thành an dẫn minh hiếu về vị trí phỏng vấn. anh điềm tĩnh, từng bước vừa đủ chậm để cậu kịp quan sát. sơ mi, tóc, tất cả đều chỉnh chu; trang điểm hay thay đồ không cần thiết. trong bốn ngày vừa qua, khi thử trang phục, có chút trục trặc khiến đồ không hoàn toàn vừa ý. ekip của anh đã đề nghị sẽ phụ trách luôn khâu trang phục và trang điểm, nên bên studio cũng đỡ phần nào việc chuẩn bị.

khung hình hôm nay giản đơn mà tinh tế: phông xanh navy được căng phẳng, ánh đèn hắt nhẹ tạo chiều sâu. chính giữa là một chiếc ghế cao, lưng thấp, khung sắt mảnh, phần đệm vàng ôm vừa lưng người ngồi - kiểu ghế bar mang hơi hướng tối giản, hiện đại.

anh ngồi xuống ghế, lưng thẳng, tay đặt nhẹ trên đùi. không có vẻ gì là căng thẳng, nhưng cũng không hoàn toàn thả lỏng.

thành an tiến đến, đưa anh tập bản thảo đã kẹp gọn trong file nhựa.

" tuy bên anh đã duyệt trước rồi, nhưng em gửi lại để chắc, phòng khi có chi tiết cần điều chỉnh lần cuối. "

minh hiếu nhận lấy, lướt nhanh vài trang, mắt lia qua những câu hỏi quen thuộc. ánh nhìn thoáng dừng lại trên một số đoạn, đủ để thành an cảm nhận được sự tập trung và cẩn trọng của anh. sau đó, anh gật nhẹ, đưa tập giấy trở lại tay thành an.

" ổn hết rồi. "

buổi phỏng vấn bắt đầu.

" câu hỏi đầu tiên, khá đơn giản thôi. anh thường tìm cảm hứng từ đâu ngoài công việc? "

minh hiếu nhắm mắt một thoáng, như để gom lại suy nghĩ, rồi mở ra, giọng trầm ấm, chậm rãi.

" cảm hứng với tôi không chỉ từ kịch bản hay vai diễn. nó còn đến từ những điều rất đời thường - một câu chuyện tình cờ, ánh sáng buổi chiều, hay một khoảnh khắc mà mọi người thường bỏ qua. tôi học cách quan sát, lắng nghe, và để những khoảnh khắc ấy thấm vào cảm xúc, để khi bước lên sàn diễn hay trước ống kính, nó tự nhiên bật ra trên gương mặt và cử chỉ. "

thành an ghi chép, mắt dõi theo từng cử chỉ anh - cách anh nhấc nhẹ cổ tay khi nói, cách giọng anh nhấn nhá từng chữ - tất cả đều vừa đơn giản vừa tinh tế, khiến câu trả lời thêm phần sâu sắc hơn.

"  ồ, vậy anh làm cách nào để cân bằng giữa công việc và bản thân không? "

minh hiếu đặt tay lên đùi, giọng đều:

" tôi nghĩ mình cần biết đủ và biết ưu tiên thứ quan trọng ở từng thời điểm. đối với tôi, công việc là trách nhiệm mình cần phải hoàn thành. còn bản thân là những giá trị, niềm vui và sức khỏe mà mình cần giữ gìn. khi xác định rõ ưu tiên, mình sẽ biết lúc nào nên tập trung cho công việc, lúc nào nên dành thời gian cho bản thân, tránh bị cuốn theo áp lực mà quên chăm sóc chính mình. với tôi, cân bằng không phải là chia đều năm mươi năm mươi mà là sống có ý thức, biết dừng đúng lúc và dành thời gian chất lượng cho mỗi phần trong cuộc sống. "

thành an ghi chép, mắt dõi theo từng cử chỉ anh. sự điềm tĩnh và cách nói chuyện tự nhiên của minh hiếu khiến câu trả lời vừa đời thường, vừa cho cảm giác nặng trĩu kinh nghiệm sống.

" lúc đứng trên sân khấu nhận giải, anh có bao giờ nghĩ trong đầu "mình thực sự xứng đáng với điều này" không? "

minh hiếu không trả lời ngay. anh nghiêng người, ngón tay vô thức miết nhẹ trên bề mặt ghế. một giây, hai giây...

" thành thật mà nói, chưa bao giờ. "

thành an nhướn mày, hơi nghiêng người về phía trước.

minh hiếu bật cười, không quá lớn, nhưng đủ để xua đi bầu không khí nghiêm túc vừa rồi.

" ý tôi là, tôi luôn cảm thấy mình có thể làm tốt hơn. khi nhận giải, tôi không nghĩ "mình xứng đáng", mà tự hỏi "mình đã đủ giỏi chưa?". "

anh dừng lại, ánh mắt lắng xuống một nhịp, rồi tiếp tục.

" nhưng sau này tôi nhận ra, một giải thưởng không chỉ là công sức riêng tôi. nó còn là kết quả của ekip, bạn diễn, đạo diễn, biên kịch... nếu chỉ nhìn từ góc độ cá nhân mà phủ nhận tất cả điều đó, thì thật không công bằng với những người đã cùng tôi tạo nên bộ phim. "

thành an thích cách minh hiếu trả lời - không hẳn khiêm tốn theo kiểu từ chối, mà là một góc nhìn thực tế, sâu sắc, khiến cậu vừa nể vừa học được điều gì đó từ cách anh nhìn nhận thành công.

" nếu phải mô tả cuộc sống của một diễn viên bằng một màu sắc, anh sẽ chọn màu gì? vì sao?"

minh hiếu gõ nhẹ đầu ngón tay lên thành ghế.

" là màu xám."

thành an hơi nghiêng đầu, chờ đợi câu trả lời.

minh hiếu khẽ cười, một nụ cười không rõ cảm xúc.

" màu xám không hẳn là u ám, cũng không hoàn toàn tươi sáng. nó nằm giữa hai thái cực, giống như cuộc sống của một diễn viên. có hào quang, có thành công, nhưng cũng có những khoảng lặng mà người ngoài không thấy được. đó là màu của sự cân bằng, của những điều chưa rõ ràng, và đôi khi... của cả sự cô độc. "

anh dừng lại một chút, ánh mắt thoáng qua ống kính máy quay, như đang cân nhắc điều gì đó. những ngón tay vô thức miết nhẹ lên tay ghế, rồi mới chậm rãi nói tiếp.

" cũng có lẽ nó không phải trắng cũng không hoàn toàn là đen, mà là sự giao thoa, là ranh giới giữa những gì người ta thấy và những gì người ta không thấy. cá nhân tôi thấy màu này cũng khá đẹp. "

thành an gật gù. cậu không bất ngờ khi Minh Hiếuminh hiếu chọn một màu sắc có phần trầm như vậy, nhưng nó lại hợp với cách anh trả lời từ nãy đến giờ - thực tế, không quá bi quan nhưng cũng không tô hồng mọi thứ.

cậu đã xem đủ nhiều talkshow và gameshow có minh hiếu để nhận ra một điều - anh không thích để lộ cảm xúc quá rõ, nhưng nếu quan sát kỹ, vẫn có thể thấy được những thay đổi nhỏ trong ánh mắt hoặc cử chỉ.

" nếu một ngày thức dậy và nhận ra mình không còn là diễn viên nữa, anh nghĩ điều đầu tiên mình sẽ làm là gì? "

minh hiếu ngả lưng ra ghế, ánh mắt lơ đãng nhìn vào khoảng không, không còn vẻ suy tư nặng nề như trước.

" tôi sẽ đi du lịch. "

thành an khẽ cười.

" không phải tìm một công việc khác sao? "

minh hiếu nhún vai, khóe môi khẽ nhấc lên.

" tôi đã dành cả thanh xuân để đóng phim. nếu không còn là diễn viên, ít nhất tôi cũng muốn cho bản thân một khoảng thời gian để tận hưởng thế giới bên ngoài. "

thành an im lặng một chút rồi hỏi tiếp.

" vì sao lại là du lịch? "

minh hiếu dựa lưng vào ghế, ánh mắt vẫn lơ đãng nhìn ra xa.

" vì tôi chưa từng thực sự có một chuyến đi đúng nghĩa. những lần đi xa trước đây hầu hết đều vì công việc - để quay phim hoặc quảng bá. tôi muốn thử một lần rời khỏi tất cả những thứ quen thuộc, đi đến một nơi mà không ai biết tôi là ai. "

câu trả lời này vẫn giữ nguyên sự tĩnh lặng, mong muốn thoát khỏi những điều thường ngày, nhưng không hề trốn tránh - một chút rất... minh hiếu.

thành an ghi chép, mắt không rời anh. cậu để ý đến cách minh hiếu thả lỏng cơ thể, ánh mắt nhìn xa xăm, như thể đang vẽ ra một bản đồ riêng trong đầu. không hoa mỹ, không khoa trương, chỉ là sự bình thản và thẳng thắn - nhưng lại đủ sức khiến câu trả lời nghe nặng trĩu kinh nghiệm sống.

" vậy chắc chỉ có trong rừng thôi, may ra mới có chỗ không ai biết anh là ai. "

cậu nói, giọng thoải mái hơn, vừa đủ để xua đi khoảng lặng trước đó.

minh hiếu nhếch môi, gật nhẹ, ánh mắt thoáng nở một chút ấm áp. trong khoảnh khắc yên lặng ấy, thành an cảm nhận rõ ràng: đằng sau sự nổi tiếng và hào quang là một con người biết trân trọng những điều bình thường, và biết cách giữ cho bản thân không bị cuốn theo dòng chảy công việc.

" câu này tôi cảm thấy hơi cá nhân nhưng mà người ta thường khen anh vừa có tài vừa có sắc, nhưng theo anh, nét cuốn hút nhất của mình nằm ở đâu? "

minh hiếu bật cười, nhưng không vội trả lời ngay.

" câu này là thử thách tôi phải tự khen mình sao? "

thành an bật cười, nhún vai.

" tôi chỉ muốn biết anh nghĩ gì thôi. "

minh hiếu im lặng vài giây, rồi nghiêng đầu nhẹ.

" có lẽ là... sự kiên nhẫn. "

thành an hơi ngạc nhiên.

" kiên nhẫn? "

minh hiếu gật đầu.

" tôi không giỏi nhất, không nổi bật nhất. nhưng tôi đủ kiên nhẫn để đi lâu dài. "

một nét cuốn hút không nằm ở ngoại hình, không phải tài năng bẩm sinh, mà là sự bền bỉ. cậu nghĩ, có lẽ đó là lý do minh hiếu có thể đứng vững trong ngành này lâu đến vậy.

" anh nói vậy nghe có vẻ hơi khiêm tốn, "

thành an nghiêng đầu, nụ cười khẽ xuất hiện.

" nếu không nổi bật thì sao khán giả lại nhớ tên anh nhiều đến thế? "

minh hiếu bật cười, ánh mắt thoáng lấp lánh.

" vì tôi đi lâu quá, nên người ta quen mặt thôi. "

trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, anh cảm nhận rõ nhịp điệu và sự tập trung của thành an - cách cậu lắng nghe, ghi chép, và quan sát từng chi tiết. những điều nhỏ nhặt ấy, với anh, đủ để thấy buổi phỏng vấn hôm nay diễn ra trôi chảy và chân thành.minh hiếu vẫn ngồi đó, ánh mắt thoáng nhìn quanh studio. máy quay đã tắt, ánh sáng dịu đi, nhưng anh chẳng vội rời ghế. trong đầu anh, những câu hỏi vừa qua lướt qua nhanh như những con sóng - đủ để nhắc nhở anh về kiên nhẫn, bền bỉ, và nhịp sống đã giữ anh đứng vững suốt nhiều năm.

anh đứng dậy, chỉnh lại tay áo, điềm tĩnh bước ra khỏi khung hình. buổi phỏng vấn có thể chưa kể hết mọi điều, nhưng với minh hiếu, khoảnh khắc này đủ để giữ lại cảm giác cân bằng và tự nhiên - cũng đủ để ai đó quan sát thấy, một thoáng thôi, anh vẫn là anh.

minh hiếu mỉm cười, nhìn thành an đứng dậy, dù trải qua gần hai tiếng trò chuyện mà vẫn tươi và có thể nói thêm mấy tiếng nữa.

" cảm ơn cậu. dù hơi gấp nhưng mọi thứ hôm nay đều ổn. ekip của cậu làm rất tốt. "

thành an gật đầu, nụ cười khẽ xuất hiện.

" phải là tôi cảm ơn anh mới phải, rất vui được làm việc với anh. "

minh hiếu nhíu mày, ánh mắt thoáng lấp lánh một chút như nghĩ gì đó, rồi nói thêm.

" hy vọng chúng ta sẽ còn gặp lại. "

câu nói nhẹ nhàng, nhưng đủ để để lại dư âm - như một lời hẹn thầm lặng giữa hai người, mở ra khả năng cho những khoảnh khắc tiếp theo.

nói xong anh quay người bước đi, kh quên cúi người cảm ơn mọi người, hẹn mọi người sau khi xuất bản số báo sẽ mời mọi người đi ăn một bữa.

minh hiếu vừa rời studio, thành an vẫn đứng đó thu dọn sổ tay, thì bỗng nhớ lại câu nói vừa nãy.

" hy vọng chúng ta sẽ còn gặp lại. "

ai ngờ, đúng tuần sau, định mệnh dường như chẳng chờ đợi - cả hai lại gặp nhau tại buổi ra mắt sản phẩm âm nhạc của một đồng nghiệp cùng công ty của hiếu. thành an cười thầm: đúng là anh... đồ tiên tri.

khoảnh khắc ấy chẳng báo trước, nhưng dư âm của lần gặp trước vẫn còn - vừa quen thuộc, vừa mới mẻ, và đủ để khơi lên cảm giác tò mò cho những lần tiếp theo.

;



bí rồi

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro