Chương 27

Trời sập tối, Phất Dung Quân ở trong nhà trên tay cầm một khay đồ ăn ra đặt trên bàn, thấy Mặc Phương đang cặm cụi ở trước cửa nhà, y tò mò đi ra xem. Lúc ra đến nơi thì thấy có một cái xích đu mới làm, hóa ra cả một buổi chiều bị hắn làm ồn là do hắn đang làm một cái xích đu.

- Mặc Phương, chàng làm xích đu này sao?

- Ừm, có đẹp không? Ta làm cho đệ đó

- Vết thương của chàng vẫn chưa khỏi mà đã vận động mạnh nhỡ vết thương bị hở ra thì sao?

Thấy Phất Dung lo lắng, hắn liền nắm tay an ủi y, rồi kéo y ngồi xuống chiếc xích đu mà hắn mới làm. Hắn khẽ cười, dịu dàng nói :

- Ta không sao đâu đệ đừng lo, nhưng đệ nhìn xem có phải thêm một chiếc xích đu thì mọi thứ xung quanh đều rất hòa hợp không? Phất Dung căn nhà tranh này sư phụ đã cho ta rồi nên sau này nơi này sẽ là nhà của chúng ta, đệ thấy thế nào?

- Như chàng nói, sau này nơi đây sẽ là nhà của chúng ta

Phất Dung nói xong xoay người lại hôn lên môi hắn một cái rồi mỉm cười, y nói tiếp :

- Sau này chúng ta thành thân ở đây nhé?

Mặc Phương có chút ngạc nhiên nhưng rồi lại nhìn Phất Dung vui vẻ trả lời :

- Được, nghe đệ

...

Bốn ngày sau, khi thấy Mặc Phương có vẻ đã đỡ hơn đôi chút, Sở Tiêu Thiên mới ngỏ ý muốn hắn đưa ông đến thăm mộ tỷ muội Nguyệt, Dao.

Hắn đưa ông đến phía Đông nơi mà năm đó hắn thu nhận tỷ muội Sở Nguyệt, đứng trước mộ Sở Dao và Sở Nguyệt hắn cố nén lại đau thương trong lòng, Sở Tiêu Thiên vốn cũng rất thương hai nàng, ông đặt một túi bánh đậu xanh xuống trước mộ cho hai nàng.

- Sao con lại an táng hai đứa nhỏ ở đây?

- Dù sao ở đây cũng là nơi nuôi lớn hai muội ấy với cả nơi này cũng yên tĩnh hai muội ấy sẽ không bị làm phiền. Sư phụ lần này người quay lại là có chuyện cần nói với con sao?

- Mặc Phương à ta chỉ có mỗi con là đồ đệ

- Sư phụ người biết rồi sao?

- Mặc Phương, ta biết con muốn làm gì nhưng con cũng phải biết rằng tính mạng của mình cũng rất quan trọng

Sở Tiêu Thiên quay sang nghiêm túc nhìn hắn, từ lúc ông quay về đã biết trước số mệnh của hắn.

- Con có biết tự ép bản thân nhập ma nguy hiểm như thế nào không? Con còn dám luyện hắc khí hòa vào cơ thể, không muốn sống nữa sao?

- Nhưng con không còn cách nào khác, con phải có sức mạnh thì mới có thể giết được kẻ thù

- Ý chí trả thù làm cho con hồ đồ rồi sao? Con phải biết rằng hắc khí này có độc, bây giờ cơ thể của con đang bị hắc khí dần ăn mòn vào xương tủy nó khiến con từ từ đau đớn mà chết đi

Mặc Phương khi nghe ông nói thì cũng trầm mặc đi, hắn cũng biết lần này không ai có thể cứu hắn được nữa hoặc có thể nói khi hắn quyết định làm chuyện này hắn đã không chừa cho bản thân đường lui nào cả, hắn hoàn toàn không có lựa chọn.

Ông thở dài một hơi, cụp mắt xuống rồi lại nhìn hắn nói :

- Lần này sư phụ chỉ giúp con đến đây thôi..

- Đệ tử cảm tạ ơn cứu giúp của sư phụ

Mặc Phương hiểu được những gì ông đã nói nên hắn vội quỳ xuống đất thi lễ như thay lời cảm tạ ông, Sở Tiêu Thiên khẽ gật đầu, ông lại thở dài một hơi rồi cười mỉm nói :

- Nhớ lấy dù đi đâu con cũng là đồ đệ của ta, dù số mệnh thế nào ta cũng hy vọng sẽ có một ngày sư đồ chúng ta hội ngộ! Sư phụ đi đây

- Đệ tử nhất định sẽ không phụ tâm ý của sư phụ, nhất định...

Nói rồi Sở Tiêu Thiên phất tay áo bay đi, có lẽ ông biết rằng lần này không thể giúp cho hắn được nữa nên mới rời đi, không ngờ chỉ vừa mới quay lại vậy mà những người ông quan tâm đã dần dần mà rời đi, dần trở về quỷ đạo của chính nó.

Mặc Phương sau khi từ biệt sư phụ, hắn quay sang mộ của tỷ muội Sở Nguyệt khẽ cười giọng hắn run run cất lên :

- A Dao, Nguyệt nhi hôm đó chỉ thiếu một chút nữa thì ta đã giết được hắn nhưng ta lại thất bại..nhưng ta hứa với hai muội lần sau sẽ giết được hắn để hai muội yên lòng.

...

Mặc Phương đi hết cả một buổi chiều đến tối hắn mới về đến nhà, hắn vừa đi đến định mở cửa vào thì nhìn thấy ở phía xa dưới góc cây Phất Dung Quân đang ngồi trên xích đu đọc sách, đột nhiên hắn nhớ lại những gì lúc chiều hắn và sư phụ đã nói với nhau, tâm trạng của hắn bây giờ vừa mờ mịt vừa rối bời hắn cũng không biết mình đang nghĩ gì nữa chỉ là khi nhìn thấy Phất Dung hắn lại như biến thành một kẻ hèn nhát tham sống sợ chết, hắn sợ khi hắn chết, y sẽ đau lòng, hắn không muốn y như vậy.

Phất Dung đối với hắn mà nói, y là một phần quan trọng nhất trong cuộc đời này của hắn nhưng từ lâu hắn đã đi một bước sai lầm mà không thể quay đầu.

Phất Dung đang đọc sách thì vô tình nhìn thấy Mặc Phương đang đứng ở ngoài cửa mà chưa vào nên y vội vàng bỏ sách xuống mà chạy ra mở cửa cho hắn.

- Mặc Phương chàng về rồi sao không vào nhà mà lại đứng đây?

- Lúc đệ đọc sách trong rất đẹp và an yên nên muốn ngắm nhìn đệ một chút

- Chàng dẻo miệng quá rồi đấy

Phất Dung mở cửa ra, vui vẻ nắm tay hắn rồi kéo hắn đi vào chỗ xích đu ngồi.

- Cơ mà Sở tiên sinh đâu? Không phải ông ấy đi với chàng sao?

- Ông ấy đã đi rồi

- Đi rồi? Sao lại đi nhanh thế

- Vốn dĩ ông ấy không thuộc về nơi này, bởi vì ở đây có quá nhiều thị phi ông ấy đi cũng là cách tốt nhất

Nói xong hắn quay sang nhìn y, ngập ngừng như muốn nói gì đó.

- Phất Dung, ta không giống ông ấy dù nơi này không về ta nhưng ta không muốn rời đi, cũng không muốn rời xa đệ

Phất Dung nhìn thấy được trong đôi mắt của hắn có vô vàn tâm tư không thể bài tỏ, y khẽ cười, hỏi hắn một câu vu vơ :

- Nhưng nếu chàng lại rời xa ta thì sao?

- ...

Trước câu hỏi của y, hắn đột nhiên im lặng nhìn y một hồi rồi mới trả lời :

- Vậy ta thề nếu như ta lại rời bỏ đệ thì ta sẽ không được chết tử tế..

Vừa dứt lời Phất Dung áp hai tay lên mặt hắn rồi hôn lấy môi hắn hành động bất ngờ của y làm hắn nhất thời ngơ ra một lúc, sau một hồi lâu y mới chịu buông hắn ra.

- Lời này không thể tùy tiện để chàng nói đâu

Nhìn thấy đôi mắt ngấn nước của y, hắn vội vàng ôm vào lòng mà an ủi.

- Được rồi chỉ là câu nói thôi mà, đệ không thích ta sẽ không tùy tiện nói nữa, dù thế nào ta cũng sẽ ở bên đệ không rời xa

Phất Dung khi nghe hắn nói đột nhiên nước mắt y từng giọt rơi xuống nhưng dường như giọt nước mắt đó không phải là cảm giác hạnh phúc mà là cảm giác bất lực khi thật sự biết hắn đã trúng độc nhưng lại không có cách nào để giúp được hắn.

Vốn chuyện này sư phụ và Mặc Phương không muốn cho y biết nhưng là vì đêm hôm đó y đã túc trực bên cạnh hắn, lúc y tựa đầu vào ngực hắn thì đã cảm nhận được một luồng hắc khí mãnh liệt đang chạy theo các kinh mạch, khi biết được đây là hắc khí có độc y đã vội vàng thanh tẩy cho hắn nhưng thanh tẩy cách nào cũng không được cũng vì thế mà khiến y kiệt sức mà ngất đi.

Ngay lúc này khi nghe hắn thề độc chỉ vì muốn ở bên y không rời, trái tim y như bị ai đó bóp nát, vừa đau vừa nhói.

Một cảm giác bất lực mà không làm gì được.


Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro