Chương 10: Trừ khước Vu sơn

Lam Hi Thần vừa chịu đựng cơn choáng váng của Truyền Tống trận, vừa cố gắng ngồi thẳng thân thể để tránh bị gió trong trận thổi bay mất.

Y tuy là ở trong trận do Vong Cơ thi triển nhưng giờ không còn linh lực, dùng truyền tống thế này, khó chịu vạn phần. Thân thể bất tiện không thể thoải mái ngự kiếm như trước, suy nghĩ qua lại, y chỉ tìm được ba cách có thể đi từ Vân Thâm đến đây.

Cách đầu là nhờ Vong Cơ ngự kiếm cõng y. Nhưng mà cách này... không thích hợp lắm.

Tiếp theo chính là ngồi xe ngựa đến, tuy tốn thời gian nhưng cũng khá thích hợp. Lúc đầu y vốn muốn như vậy mà đến, nhưng Vong Cơ sợ y vất vả, cuối cùng lại thành dùng thẳng Truyền Tống phù đến Vân Mộng.

Y nhớ, lúc trước, cũng là Vãn Ngâm dùng cách này mà đến Hàn Thất gặp y. 

Đến khi đầu óc bắt đầu định hình được phương hướng, gió trên tai bắt đầu dịu đi, y đã đến trước cửa Liên Hoa Ổ.

Mà những âm thanh đầu tiên y nghe được, chính là hàng loạt ô ngôn uế ngữ đang đem người y tâm duyệt ra mắng chửi phỉ nhổ.

Vãn Ngâm...

Lúc mắt phượng mở ra, y mới nhận thấy, đại môn Liên Hoa Ổ lúc này, so với lời kể từ Lam Cảnh Nghi cùng Lam Tư Truy còn khoa trương hơn nhiều lần.

Trước mặt y là không ít Thiên Càn của tu chân giới, cũng có nhiều tông chủ các nhà phụ cận. Ở Thanh Đàm hội, y đã gặp qua mấy lần, cũng có chút nhận thức. Lúc này, bọn họ quần áo lộn xộn, miệng đầy ô uế, nom như một đám thất phu đòi nợ thuê.

Lam Hi Thần biết đánh giá người khác qua ngoại hình là không đúng, nhưng mà những người kia đem Vãn Ngâm của y nói thành như vậy, thực sự đáng giận. 

Vậy mà lúc trước, y còn bảo Vãn Ngâm chọn một trong những người họ, giờ thật muốn đánh bản thân lúc đó mấy cái cho thỏa.

Lam Hi Thần đang âm thầm nhớ thật kỹ danh tính cùng tông môn những người này, đằng kia cũng bị quang mang lam sắc rực rỡ làm chú ý.

Đến khi nhìn rõ hai dung mạo giống nhau đến bảy tám phần, tuấn lãng phiên phiên, đoan chính khiêm nhường, áo bào rộng rãi, hoãn đái tung bay, họ bỗng hơi giật mình:

Đây không phải Cô Tô Song Bích, Trạch Vu Quân cùng Hàm Quang Quân sao? Trạch Vu Quân không phải lui về Hàn Thất tỉnh dưỡng rồi sao? Tuy vẫn là Lam gia Tông chủ nhưng tất cả tông sự đều giao hết cho Hàm Quang Quân, không màng thế sự?

Thắc mắc trong đầu ùn ùn kéo đến, họ bỗng nhớ ra đây là đại môn Liên Hoa Ổ. Đến đây, hẳn là hai người kia cũng đang nhằm đến tên Địa Khôn họ Giang kia.

Vốn tưởng Cô Tô Lam thị chính trực thế nào, hóa ra cũng chỉ là ra vẻ đạo mạo thôi.

Trong đầu suy nghĩ quay như chong chóng, ngoài mặt đã tươi cười nịnh nọt chân chó chạy đến:

"Ai nha, Trạch Vu Quân, Hàm Quang Quân, có lễ có lễ."

"Hai người rốt cuộc cũng tới rồi! Ta còn tưởng Cô Tô Lam thị sẽ không tham gia cơ."

"Ta nói, Thiên Càn như chúng ta sao có thể bỏ qua cơ hội ngàn năm có một này, đúng không? Hai người họ đến cũng là điều đương nhiên."

"Cơ mà Hàm Quang Quân không phải có đạo lữ rồi sao? Chả nhẽ ngươi cũng muốn đè Giang tông chủ?"

"Xì, ngươi thắc mắc linh tinh! Di Lăng Lão Tổ giờ chỉ là Cùng Nghi, có thể chơi khoái hoạt bằng Địa Khôn sao? Lại còn là Địa Khôn nam tử đẹp đẽ như vậy?"

"Ha ha, nghĩ đến hắn nằm trên giường rên rỉ hầu hạ, gia đã muốn 'lên' rồi! Ha ha ha!"

"Hơn nữa Liên Hoa Ổ nhiều tiền như vậy, đè được tên kia, cũng chiếm luôn được tài phú Giang gia, lão tử đến nằm mơ cũng muốn cười!"

Thậm chí, một số tên còn quá phận hơn, liếc qua thân dưới của Lam Hi Thần, giọng mang đấy tiếu ý: 

"Trạch Vu Quân vốn là hảo bằng hữu của tên Giang Vãn Ngâm kia nhỉ? Đến đây là cũng..." miệng kéo lên cười đầy ý vị thô bỉ, mày rậm nhấc nhấc lên vẻ khinh miệt: "...muốn hắn sao?"

Sức khỏe như vậy, nếu có may mắn được hắn chọn, không phải là để hắn 'thượng' sao?

Để Địa Khôn 'thượng'? Ha ha ha mẹ nó lão tử cười chết mất!

Hai huynh đệ Lam gia vốn quy phạm, giờ lại nghe đầy lời tục tữu như vậy, khó chịu vô cùng. Những người này sớm đã tinh trùng lên não, làm gì còn chút lễ giáo thường ngày phô bày ra. Hơn nữa, trọng điểm là, họ còn đem đạo lữ cùng đạo lữ tương lại của huynh đệ họ ra mỉa mai đến như vậy, đáng chết!

Lam Hi Thần hiếm khi nụ cười không mang theo gió xuân phiên phiên, tay y siết chặt Liệt Băng, mắt phượng nhìn chằm chằm mấy tên kia, con ngươi sẫm màu sâu không thấy đáy.

Sát khí!

Cuồn cuộn sát khí!

Mấy người kia đang cười cười nói nói bỗng nhận thấy ánh mắt của người ngồi kia khác lạ, lông tơ trên gáy bỗng dựng thẳng lên, từng đợt hàn khí chạy dọc theo sống lưng.

Lạnh toát!

Chưa kịp phản ứng lại, một đợt Đàn Hương cũng phía kia ào ạt đã phóng ra, úp mạnh lên người bọn họ, ép đến không thở nổi.

Mẹ nó! Tin hương!

Tên Lam Vong Cơ kia vậy mà phóng tin hương!

Cố gắng đè lại bản năng muốn quỳ xuống xưng thần dưới chân hai huynh đệ kia, khống chế lại nhịp thở, tự thả ra tin hương của mình yếu ớt chống lại, miệng lại mở lớn, cao giọng mắng người:

"Lam Vong Cơ, ngươi phóng tin hương áp bức người khác! Lam gia các ngươi đúng là quy phạm mà! Đúng là bốn ngàn gia huấn dạy dỗ ra!"

"Mẹ nó, cạnh tranh công bằng! Ngươi khát Địa Khôn đến điên rồi à?"

Tiếng mắng chửi càng lúc càng lớn, mùi Đàn Hương ngày càng nồng đậm không chút thu lại, hòa quyện với hàng loạt mùi tin hương khác làm người đứng bên cảm thấy vô cùng không khỏe.

Môn sinh gác cửa thấy tình hình có vẻ khó khống chế, ba chân bốn cẳng chạy vào tìm người giúp.

Lam Hi Thần thấy tình hình mỗi lúc một căng thẳng, cũng không muốn ở ngay trước Đại Môn của Giang gia náo loạn một hồi gây thêm phiền cho Vãn Ngâm.

Đang trước sau định gọi Vong Cơ, một giọng nói khéo léo quen thuộc mang mấy phần anh khí hào sảng của thiếu niên vang lên, đánh vỡ một trận giương cung bạt kiếm:

"Vân Mộng Giang thị Giang Hiểu bái kiến Trạch Vu Quân, Hàm Quang Quân!"

Giang Hiểu đứng thẳng tắp, bên hắn có vài môn sinh, cùng hướng họ làm một cái lễ.

Từ khi biết Tông chủ nhà mình có hôn ước với Trạch Vu Quân bên kia, môn sinh Giang gia bọn hắn đã vui như được mùa, còn cười hơn cả đi đường nhặt được trân châu kỳ bảo.

Mừng chứ sao không? Cuối cùng bọn họ sau bao nhiêu năm cuối cùng cũng có chủ mẫu rồi! Sức khỏe của Tông chủ cũng sắp tốt lên, sẽ không bỏ lại bọn họ nữa.

Phải biết là hồi trước bọn họ lo thế nào...

Tông chủ trong người có bệnh, mà bệnh lại cần tìm Thiên Càn giúp đỡ. Mấy người ngoài cửa thì thôi đi, họ ngăn mấy người kia ở ngoài còn chưa xong lại mở cửa dẫn tụi hắn vào?

Nằm mơ! Nhân phẩm mấy tên kia còn không sạch bằng cái xẻng hót phân chó Giang gia. Cho vào làm ô uế Liên Hoa Ổ bọn họ!

Không nhận!

Có cho cũng không nhận!

Nhưng mà sức khỏe của tông chủ càng lúc càng yếu. Theo sự bận rộn chuẩn bị thuốc thang của Giang y sư, Giang gia đệ tử cũng càng ngày càng gấp gáp. Đầu óc cứ quay cuồng không hiểu chuyện gì, vừa lo cho tông chủ, vừa bận ngăn đám Thiên Càn ngu muội ở bên ngoài.

Tông chủ là người cưu mang bọn họ. Trong số họ không ít người được tông chủ dìu dắt từ hồi là những đứa bé ốm yếu bệnh nhược, thân đầy sứt sẹo. Đến đây họ được cho ăn, cho mặc, cho ở, không những vậy còn có huynh đệ đồng môn, còn được tu luyện linh lực.

Đối với họ, tông chủ như phụ mẫu tái sinh vậy.

Tuy hơi độc mồm độc miệng một chút, mỗi ngày cũng sẽ cầm Tử Điện dọa họ mấy lần, cũng bắt họ đi gánh nước, lau sàn, giặt quần áo,... tông chủ vẫn là người tốt nhất trên đời.

Là ánh sao sáng nhất cuộc đời họ, là người vĩ đại nhất mà họ biết.

Vậy nên khi biết người có thể sẽ xa Giang gia, bỏ lại họ côi cút một mình, môn sinh đệ tử từ trên xuống dưới của Vân Mộng đều hoảng muốn khóc rồi.

Cuống quá hòa liều.

Mấy hôm trước bọn họ còn đang định mua chuộc Ngụy gia phó Ngụy Vô Tiện làm tiếp ứng bên kia, trong ứng ngoài hợp mà bắt Trạch Vu Quân về làm chủ mẫu Giang gia. Sau khi bắt về rồi sẽ viết tấu sớ dài bảy bảy bốn chín trang về sự vĩ đại của tông chủ nhà mình cho y đọc, từ từ cho y cảm nhận được tông chủ bọn họ tốt đẹp thế nào.

Tông chủ của bọn hắn là tốt nhất, phải xứng với Thiên Càn tốt nhất.

Đúng là tâm ý tương thông, bọn hắn chưa kịp làm, tông chủ vĩ đại đã tự đem người về tay! Nếu không phải tông chủ lệnh xuống không được nói ra ngoài, bọn hắn đã sớm thét lên cho cả tu chân giới biết được hỉ sự nhà mình.

Lam Vong Cơ thấy người đến cũng không tiếp tục áp chế những người kia, nhanh chóng thu lại tin hương, gật đầu đáp đáp lễ.

Lam Hi Thần tay cầm Liệt Băng, nở nụ cười nhè nhẹ, giọng nói trầm ấm hướng bên kia chào hỏi mang mấy phần quen thân:

"A... lâu ngày không gặp, Dư Hiểu cao lên không ít rồi?" Giang Dư Hiểu là tự của Vân Mộng đại đệ tử - Giang Hiểu.

Giang Hiểu cũng không kiêng nể nhiều, nhấc nhấc khóe miệng cười đến phong lưu sáng lạn:

"Quả thật vậy. Người để tâm đến như vậy, là phúc của Giang Hiểu."

Ngừng lại một chút, hắn né người qua lệnh cho các sư đệ mở ra đại môn, nghiêng người đưa tay:

"Gian phòng của người vẫn được giữ nguyên, sớm đã chuẩn bị tốt. Trạch Vu Quân, Hàm Quang Quân, mời."

Lam Hi Thần nhẹ gật đầu, đáp: "Lam mỗ đột ngột đến đây, làm phiền rồi."

"Không có gì. Trạch Vu Quân khách khí rồi." Khóe mắt Giang Hiểu liếc nhìn những người đừng đang ngơ ngác đằng kia, nhấc mày lên như cảnh cáo, lại như đe dọa. Giọng nói hắn ngược lại vẫn hữu lễ như cũ, nhả từng tiếng rõ ràng:

"Tông chủ chúng ta đã nói qua: người và hắn, đều là người một nhà!"

Lam Hi Thần hơi nhướng mày, cũng hiểu ý khích tướng của Giang Hiểu với những người ngoài kia, thuận ý hắn mà đáp, bồi thêm một nụ cười tươi tắn tựa xuân phong:

"Phải rồi, đều là người một nhà cả. Là ta không đúng, quá câu nệ tiểu tiết rồi."

Đến khi mấy bóng người khuất đi xa, cửa lớn lại một lần nữa đóng lại, đám người bên ngoài bỗng bừng tỉnh, trợn tròn mắt nhìn nhau, vẻ mặt đều không thể tin được.

Ơ... Tại sao Lam thị Song Bích kia có thể tiến vào Liên Hoa Ổ dễ dàng như vậy? Bọn họ ngồi ở đây đến bốn tháng có hơn rồi mà diễm phúc động vào đại môn cũng chưa có đâu.

Thiên lý ở đâu? Thật là con mẹ nó không công bằng!

Mà...

Mà vừa nãy... Trạch Vu Quân trả lời gì ấy nhỉ?

Bổ não thật kỹ, tỉ mỉ nhớ lại trong lúc đang bận mắng chửi lúc nãy, tuy ồn quá không nghe được tiếng, nhưng khẩu hình người kia đang nói rất rõ ràng, đôi mắt tràn đầy kiên định như muốn khẳng định chủ quyền:

"Ta là Thiên Càn của hắn."

"Chúng ta, đều là người một nhà."

.

Nghe ồn ào bên này, Giang Trừng đang tập trung xử lý chồng công vụ bị làm phiền, giữa mi tâm nhăn lại thật sâu, tỏ rõ sự khó chịu. Đám Thiên Càn kia ngày hôm nào cũng to mồm mắng chửi, dù sao từ đây nghe cũng không rõ là chửi gì, chỉ biết là một đám láo nháo ồn ào, hắn nghe đã sớm quen.

Đuổi cũng không đuổi được, hắn liền mặc kệ.

Dù sao môn sinh nhà mình đang hành mấy người kia đến phát khổ, ăn không ăn được, ngủ không ngủ được, hơn nữa mấy ngày lại bị đám nhóc kia gài thuốc đến bị Tào Tháo rượt vài vòng.

Thế mà đám Thiên Càn đó còn không chịu rời đi, đây là nên khen Địa Khôn hắn có mị lực kinh người, hay Vân Mộng tài phú kinh thiên?

Nhấc nhấc khóe miệng cười khổ, Giang Trừng gác lại bút lông, mắt hạnh lơ đãnh hướng ra ngoài cửa sổ.

Không hiểu sao, hắn lúc này thật nhớ Lam Hi Thần. Nhan sắc y bế hoa tu nguyệt, trầm ngư lạc nhạn, luôn cười nhẹ nhàng dễ gần tựa gió xuân tháng ba ấm áp, khác hẳn với những người kia.

Hơn nữa,... y còn quan tâm hắn như vậy.

"Tông chủ, tông chủ! Tông chủ!"

Đang bận tương tư bị giọng nói thật lớn phá vỡ, Giang Trừng giật nảy người, mày nhíu thật chặt, quát lớn:

"Giang Hiểu! Ngươi không cần chân nữa phải không?"

Thiếu niên kia cũng không hành lễ, mở cửa chạy thẳng vào phòng Giang Trừng rút ra cái áo bào tử sắc quý giá của Giang gia tông chủ trên giá, miệng không ngừng giục giã:

"Chân ta nghĩ sau đi. Tông chủ, chủ mẫu tới rồi! Trạch Vu Quân tới rồi, người mau mau lên."

Giang Trừng nghe hắn nói cũng có chút giật mình. Không phải linh vậy chứ... hắn mới nhớ người kia, mà y đã đến rồi?

"Vội cái gì mà vội! Lam Hi Thần đến thì đến, có gì đặc biệt?"

Nói thì nói vậy, Giang Trừng vẫn đứng lên nhanh chóng, tiếp nhận áo bào từ tay Giang Hiểu khoác lên người, với lấy Tam Độc, uy dũng hướng cửa phòng mà đi. Lúc qua gương đồng, hắn còn không nhịn được liếc mắt nhìn qua một cái xem tóc có bị lộn xộn không, phát quan còn gọn gàng không.

Hướng đại sảnh chạy đến, chả mấy chốc người kia đã lọt vào trong tầm mắt.

Trong một khắc nhìn thấy khuôn mặt tươi cười ấm áp mình đang tâm tâm niệm niệm, Giang Trừng đang nhanh bước đi đến bỗng nhiên sững người lại, thiên ngôn vạn ngữ bỗng kẹt trong cổ họng, không biết hướng người kia nói gì.

Nhìn người kia đang chăm chú nhìn mình, đôi mắt sẫm màu đầy mềm mại của y như đong đầy như tình mật ý.

Nói gì bây giờ? Nói gì bây giờ?

Giang Trừng càng lúc càng gấp, tay siết chặt Tam Độc, miệng mấp máy vài lần nhưng lại không ra chữ.

Ngươi có muốn làm chủ mẫu Giang gia không? Có muốn làm mợ Kim Lăng, làm chủ Tử Điện không?

Muốn cùng ta quản lý Vân Mộng, giáo dưỡng môn sinh không?

Cùng ta sớm sớm chiều chiều kề cận, sáng ngắm bình minh, chiều ngắm hoàng hôn không?

Trăm ngàn câu hỏi bật ra rào rào trong đầu, nhưng thấy cái nào cũng không thích hợp.

Hắn cũng không thể không cần mặt mũi, giống tên Ngụy Vô Tiện đối Lam Vong Cơ trực tiếp hét lớn rằng muốn lên giường cùng y được.

Mặc dù... giường cũng lăn rồi, đánh dấu cũng đánh dấu xong rồi. Cái gì nên làm thì đã làm, không nên làm cũng đã làm xong, giờ nói gì cảm giác cũng đều bị sai thứ tự.

Suy nghĩ thật lâu, ngàn vạn lời thương nhớ đều dồn lại thành một câu, ôn nhuận như nước, nhu tình vạn dặm: 

"Ngươi đến rồi?"

Người kia nhìn hắn thật sâu, khuôn mặt đẫm xuân phong tươi cười như trăng non đầu tháng, giọng dịu dàng khiến sỏi đá cũng muốn chảy mật ngọt ngào:

"Hoán đến rồi." Dừng lại một chút, đôi con ngươi ấm áp của y càng thêm sẫm màu, phản chiếu cả dáng người của ái nhân trong đáy mắt:

"Vãn Ngâm, Hoán đến đón ngươi về nhà."

Nhà của họ, không nhất định là Lam gia cũng không phải nhất định là Giang gia. Nhà là nơi có người kia sớm chiều kề cận, bình đạm một đời; nơi hắn sẽ quay về khi mệt mỏi, xả vào lòng người kia, ngửi lấy đàm đạm tin hương, nhận lấy một mảnh tình ý.

Lênh đênh nửa đời, bi thương nửa kiếp.

Hắn... có nhà rồi.

.

Tin tức Lam thị Song Bích đến Liên Hoa Ổ chỉ chưa truyền đi đến một ngày, Vân Mộng Giang thị cùng Cô Tô Lam thị đồng loạt hướng toàn bộ tu chân giới công bố hôn sự, Lam - Giang hai nhà trở thành thông gia lần hai.

Là hôn sự giữa Lam gia tông chủ Trạch Vu Quân Lam Hi Thần và Giang gia tông chủ Tam Độc Thánh Thủ Giang Vãn Ngâm.

Lam thị lần này chuẩn bị sính lễ thập phần cẩn thận, nói là mười dặm hồng trang cũng không ngoa.

Kỳ trân dị bảo, thư tịch ngàn vàng khó cầu, bí tịch trăm năm được lưu giữ cẩn thận từng đoàn từng đoàn tiến đến Vân Mộng. Hơn nữa lần này đi gửi hôn thiếp, không những Trạch Vu Quân tự mình đến, bốn mươi vị trưởng lão của Lam gia vốn đã ở ẩn từ lâu nay cũng tự mình ra mặt, đủ để thấy Lam gia coi trọng mối hôn sự lần này như thế nào.

Cả tu chân giới nhiều năm nay không có hỉ sự nào lớn đến vậy, từ thường nhân đến các gia tộc lớn, tất cả mọi người đều chú ý nhất cử nhất động của hai nhà Lam Giang.

Nói đùa! Hai vị tân nhân này đều là tông chủ cả đấy. Tông chủ của hai trong ngũ đại gia tộc kết làm đạo lữ với nhau, tràng diện lớn đến nỗi khiến người ta phải lóa mắt.

Bên ngoài lời ra tiếng vào không ngừng, cả chúc hỉ và mỉa mai đều có cả.

Có người nói Trạch Vu Quân giờ tàn phế như vậy mà lấy được Địa Khôn Tam Độc Thánh Thủ tài phú ngất trời, Lam gia không biết phải bỏ ra bao nhiêu tiền tài cùng lợi ích để trao đổi.

Lại có người nói tên Giang Vãn Ngâm đó quả thật đói bùng ăn quàng, lấy tên Thiên Càn đó về để trưng sao, có lăn giường được không?

Lời nói càng lúc càng khó nghe, càng nghe càng khiến người ta tức giận không thôi.

Nhưng đó là bên ngoài,còn ở Vân Mộng, toàn bộ đều là một mảnh vui mừng chúc phúc.

Từ các đầu phố lớn đến trong các con hẻm nhỏ, đâu đầu cũng thấy đèn lồng chăng kín, lụa đỏ phất phơ, chữ hỉ rực rỡ dán lên từng bức tường, thổi vào cho Vân Mộng một mảnh hỉ khí.

Người dân Vân Mộng vốn giàu có, tự may cho mình mấy bộ đồ đỏ đẹp đẽ. Tụi trẻ con ngày thường náo loạn đánh nhau lại vì có lễ phục mới mà vui vẻ, gõ cửa nhà từng người bằng hữu khoe đồ mới.

Ngoài Vân Mộng đã thế, trong Liên Hoa Ổ còn náo nhiệt hơn gấp trăm ngàn lần.

"Thập tam sư đệ, thập tam sư đệ, mau mau treo cái đèn lồng này vào gốc cây đằng kia. Đúng rồi đúng rồi, cái liên hoa đăng ấy."

"Bát sư huynh, đại sảnh đã quét dọn xong rồi, sạch bong luôn."

"Đại sư huynh, hoa sen trong hồ đã tỉa tốt, người mau lại kiểm tra xem."

Môn sinh Lam gia cùng các vị trưởng lão và tông chủ đến thấy cảnh từ trên xuống dưới Giang gia tưng bừng náo nhiệt, bóng tử sắc chạy qua chạy lại, hô hoán nhau đến thật vui vẻ, trong lòng vui thích cũng muốn tham gia liền tiến đến xin việc.

Cuối cùng, thử đi thử lại, Giang Hiểu quyết định cho hội cải trắng Lam gia ngồi bóc hạt sen.

Nói đùa sao... cho bọn họ quét sân, quét chưa xong nửa cái sân đã gãy mất chổi. Nhà bọn họ tuy giàu nhưng cũng chưa muốn chi tiền để mua lại toàn bộ chổi trong Liên Hoa Ổ đâu.

Tông chủ kiếm tiền rất vất vả, phải tiết kiệm!

Bởi vậy trong ánh nắng nhẹ nhàng trong vắt của mùa thu, gió thổi nhè nhẹ thơm ngát, bên cạnh hồ sen, thiếu niên trắng nõn của Lam gia ngồi khoanh chân, vụng về tách từng hạt một.

"Ai da ai da không phải! Không phải như vậy, cái tụi nhóc này!" Lam Diêu - thúc công của Lam Hi Thần, một trong bốn mươi vị trưởng lão Lam gia nhìn thấy đám nhỏ nhà mình làm việc mà sốt hết cả ruột: "Bỏ tay ra, nhìn đây này!"

Nói xong, lão nhân gia cũng không để ý quy phạm mà vén áo ngồi xuống, kéo đạo bào Lam gia lên quá khuỷu tay, thuần thục nhặt lấy một đài sen, tách lấy hạt sen trắng nõn, miệng không ngừng chỉ dẫn: "Nhìn rõ vào, ở đâu có một khe nhỏ, từ đây chầm chậm tách ra. Đúng rồi! Lấy tâm sen ra, nhẹ tay thôi! Làm như mấy đứa, mấy chục cân hạt sen này đều bị bóp nát hết."

Thực ra chỉ cách đây một tháng thôi ông không hề biết bóc hạt sen, làm hỏng cũng không ít. Thời gian ấy Tiểu Trừng phải về Liên Hoa Ổ, Tiểu Hi Thần lại bận rộn sính lễ không thể đi theo, lại lo lắng cho sức khỏe của hắn chưa ổn định đành phải nhờ ông đi Vân Mộng giúp đỡ.

Lam Diêu, so với việc cùng những Lam gia trưởng lão khác thanh tu, ông thích được đi đây đi đó ngang dọc thiên nhai hơn. Sau mấy chục năm, hai chữ Thánh y của ông cũng không phải danh phù kỳ thực, nổi danh khắp giang hồ đến tận trong triều đình. Mấy năm nay là do Lam Hi Thần sức khỏe không tốt, ông mới lặn lội trở lại giúp đỡ cho tôn tử ngoan ngoãn này.

Đối với sức khỏe và bệnh tình của y, trong toàn bộ tu chân giới, ông là người hiểu rõ nhất, cũng là người trực tiếp điều trị.

Nhưng mà ở Lam gia rất chán nha... Không được làm cái này, cũng không được làm cái kia; không được đi nhanh, cũng không được tự do cười nói.

Nếu không phải có tôn tức Ngụy Vô Tiện cùng tiểu tôn Cảnh Nghi chơi cùng, ông đã sớm chết.

Chết vì buồn.

Bởi vậy mấy hôm nay sang Vân Mộng, lão nhân gia quả thật như cá về với nước, thỏa sức vui đùa chạy nhảy, chỉ thiếu mức choàng vai bá cổ mấy tiểu bối kia mà xưng huynh gọi đệ.

Hái sen, bắn diều, trèo cây, bắt gà,... không thứ gì họ không dẫn ông theo. Giang Trừng nhìn thấy một lớn mấy nhỏ chơi với nhau đến bất diệc nhạc hồ cũng chỉ biết thở dài bất lực, nhắm một mắt mở một mắt cho mấy người họ tiếp tục phá phách.

Mà cách bóc sen này cũng là tụi nhóc Giang gia đích thân dạy cho ông.

"Mấy đứa bóc nhẹ tay thôi, cứ chầm chậm mà làm. Lực tay cũng đừng dùng nhiều thế, đây cũng không phải trồng chuối chép gia quy!"

Dừng lại một lúc, lão nhân gia vuốt vuốt chòm râu trắng, khóe mắt nhấc lên trêu chọc: "Lam gia nhà chúng ta rất nghèo, không đủ đền tiền cho Liên Hoa Ổ của Tiểu Trừng đâu. Mấy đứa cẩn thận mà làm, nếu không chúng ta chỉ có thể gán tông chủ các ngươi trả nợ cho người ta thôi!"

Lão nhân gia tự biên tự diễn, cười nói một mình đến thật vui vẻ.

Lam Cảnh Nghi lắc lư chòm tóc nho nhỏ sau đầu, đôi mắt tròn tròn hấp háy đầy vẻ tinh nghịch nhìn đống hạt sen đã bị bóp đến không còn hình dạng một bên: 

"Lão thúc tổ, dù sao tông chủ chúng ta cùng Hàm Quang Quân đều phải gán thân trả nợ hết rồi. Hay chỗ hạt sen này đem hết đi nấu chè có được không?"

Hạt sen của Liên Hoa Ổ nổi tiếng khắp tu chân giới là cực phẩm, là trân bảo khó cầu, giá nửa cân cũng đủ cho một nhà bình thường ăn đến một năm. Có một lần Kim Lăng đem theo một gói hạt sen ngào đường tới, xin mãi mới được đại tiểu thư cho năm viên, vị ngọt bùi thơm ngậy đến giờ hắn vẫn nhớ kĩ vô cùng.

Lam Cảnh Nghi vừa nói, vừa cầm hạt sen đã bóc tốt định thả vào miệng lại bị lão nhân gia đập một cái vào tay, mắng: "Chưa xin phép, không được ăn vụng! Cẩn thận Tiểu Vong Cơ biết chuyện cho ngươi chép gia quy đến gãy tay."

Lão nhân ngừng lại một chút, ánh mắt lại liếc nhìn Lam Tư Truy bên cạnh, bồi tiếp: "Cơ mà Tiểu Cảnh Nghi à, muốn ăn thì cố bám lấy Tiểu Tư Truy ấy. Có ai đó cũng đang muốn đến làm rể Vân Mộng kìa, cứ đi theo hắn cũng không sợ không có hạt sen ăn."

Lam Tư Truy bị trêu, hai chóp tai đỏ hồng một mảnh.

Nếu hắn và người kia có thể làm một hôn lễ như tông chủ cùng Giang tông chủ, như Hàm Quang Quân cùng Ngụy tiền bối yêu thương quấn quýt, nắm tay nhau đi hết một đời, vậy thì thật tốt.

Như vậy... thật tốt.

.

21/06/2020

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro