Chương 6: Phiên vân phúc vũ

Tiếng thở dốc ồ ồ vang lên trong không gian tĩnh lặng của Hàn Thất.

Bên dưới dịch thể không ngừng chảy xuống, thấm đẫm nơi đang không ngừng ra vào gắn kết, chảy xuống ướt nhẹp cả khăn trải giường trắng muốt. Tiếng nước lép nhép vang lên liên tục không chút đứt đoạn người ta muốn mặt đỏ tim đập.

Tay Lam Hi Thần mạnh mẽ đỡ lấy mông nộn thịt của hắn không ngừng nâng lên hạ xuống đâm rút, tốc độ cùng sức mạnh đều được bung ra đến cực hạn.

Mỗi lần đi vào, phân thân to lớn đều cường ngạnh đâm mở cung khẩu, chen vào cung khang ấm áp. Nội bích nóng bỏng như có cả ngàn cái miệng nhỏ không ngừng bao quanh, siết lấy cứng rắn nóng rực. Cung khang ấm áp không ngừng kích thích y, đem bản tính Thiên Càn của y toàn bộ đều bộc lộ ra ngoài.

Tin hương càng lúc càng nồng, tình dục càng lúc càng mạnh.

Giang Trừng cả người mềm nhũn dựa trên người Lam Hi Thần, toàn bộ đều để cho y dẫn dắt. Phân thân to lớn nóng rực tựa thép nung không ngừng ra vào huyệt động bên dưới, đem từng nếp uốn đều căng ra đến cực hạn. Từng đường gân nổi lên chằng chịt bao quanh nhục bổng được nội bích tỉ mỉ miêu tả, từng cái kích động co giật của nó cũng khiến hắn kích thích cao trào không kìm được mà bật ra mấy tiếng rên rỉ yêu kiều.

Vẻ động tình của hắn đập mạnh vào thị giác của Lam Hi Thần, Liên hương ngọt dụ hoặc tràn ngập trong phổi, từng cái thúc càng lúc càng lúc điên cuồng.

Tốc độ mỗi lúc một nhanh, nhục bổng chen vào sâu tới mức muốn đem cả ngọc hoàn bên dưới đều nhét vào bên trong, quy đầu béo mập không ngừng công kích cung khang mềm mại.

Giang Trừng dựa vào vai Lam Hi Thần, cao giọng rên rỉ không kiểm soát, đầu óc hắn lại cố giữ lấy thanh tỉnh, nói trọn vẹn hết một câu:

"Lam Hoán... ừm... Hoán... Hoán, ta tâm duyệt ngươi... ưm... tâm duyệt ngươi!"

Tròng mắt Lam Hi Thần co rút lại, kinh hỉ vạn phần, ra tay càng lúc càng tàn nhẫn.

Y ôm chặt thân thể mềm mại thơm ngát, tay nắm lấy mông hắn, ấn mạnh thân thể hắn xuống, phân thân đâm vào cung khang không chút lưu tình. Tốc độ kia thật khiến người ta phải líu lưỡi, nhanh đến nỗi Giang Trừng cảm giác như đang lênh đênh trên biển, từng đợt sóng không ngừng nhấn chìm lấy hắn. Tiểu Trừng bên cương cứng đứng thẳng, run run phun ra bạch trọc, chưa kịp mềm xuống đã bị sóng tình kéo cứng rắn trở lại, đáng thương hề hề mà rỉ ra thủy dịch trong suốt.

Lam Hi Thần nhìn thật sâu vào mắt hắn, một chút cũng không rời đi, trong con ngươi sẫm màu đẫm tình dục là cả một mảnh thâm tình cùng ôn nhu, tựa như dưới thân đang điên cuồng đâm rút là hai người khác nhau.

Y thành kính hôn lên trán hắn. Đôi môi ấm áp lướt qua mắt rồi đến sống mũi cao thẳng như đang nâng niu bảo vật trân quý nhất đời y. Giọng y vang lên, khàn khàn đầy kiên định, tựa như lời hứa ngàn đời sẽ không đổi tay:

"Vãn Ngâm... Hoán tâm duyệt ngươi. Ngàn kiếp, vạn kiếp đều là ngươi. Thiên hoang địa lão, trời đất hợp nhất, Hoán cũng quyết không buông tay."

"Vãn Ngâm... Hoán có thể... đánh dấu ngươi không?" Tiếng thở dốc của y ồ ồ bên tai hắn, dưới thân cũng chậm lại, như đang đợi một lời phán quyết từ người dưới thân.

Giang Trừng nhìn thật sâu vào Lam Hi Thần, vào sống mũi cao thẳng của y, vào đôi mắt phượng đẫm nhu tình mật ý cùng dục vòng dạt dào, khẽ hắng giọng "Ừ" một tiếng.  

Dứt lời, nhục bổng bên dưới như to ra vài phần, nhồi chặt lấy nội bích của người kia mà điên cuồng ra vào đâm rút tới lút cán. Giang Trừng bị kích thích mạnh mẽ, đem răng cắn thật mạnh vào vai Lam Hi Thần, huyết tinh tanh ngọt lập tức tràn ngập trong khoang miệng, kích thích y càng thêm mất lý trí.

Phân thân y không chút ngừng lại, không biết hết bao lâu, nó nảy lên như gào thét rồi thúc mạnh, đâm sâu đến tận cùng, đem bạch trọc nóng rực dội thẳng vào cung khang.

Tay y gạt tóc mai đằng sau gáy hắn, lưỡi mềm mại liếm nhè nhẹ xung quanh tuyến thể đẫm liên hương, cẩn thận khống chế lực dùng răng cắn xuống làm vỡ tuyến thể, đem ngọc lan hương mạnh mẽ truyền vào.

Đầu Giang Trừng trắng xóa một mảnh, bị kích thích không tự chủ được mà ngẩng đầu cao giọng ngâm đầy thoả mãn. Hai chân hắn quấn chặt lấy eo y, dưới thân theo bản năng mà co rút ôm chặt lấy cứng rắn không để lộ một khe hở. Kết dưới gốc phân thân nhanh chóng phồng to, chặn kín lại cửa huyệt không để một chút tinh túy nào rơi ra ngoài.

Bụng dưới càng lúc càng căng, phồng phồng thành một đường cong xinh đẹp. Tinh dịch vừa nóng vừa nhiều bắn sâu vào bên trong lại bị kết chặn lại không thể chảy ra.

Giang Trừng cảm nhận được cung khang căng tràn đầy mầm mống ấm nóng, tuyến thể của hắn nóng rực lên, từng đợt Ngọc Lan hương cùng Liên hương càng lúc càng hòa hợp rồi quyện lại với nhau, thơm ngát đầy quyến rũ.

Khế ước hoàn tất.

Lam Hi Thần vùi đầu vào gáy hắn, tham luyến hít lấy nồng đậm Liên hương. Đầu lưỡi mềm mại của y như có như vẽ theo vết răng cắn, nhẹ nhàng liếm láp lấy tơ máu vương ra.

Sóng tình chầm chậm lui xuống, Giang Trừng như kiệt sức mà dựa vào lòng Lam Hi Thần, kết vẫn chưa xẹp xuống, bên dưới vẫn gắn kết chặt chẽ như trước. 

Trong phòng ngập hương vị hoan ái, giọng y nỉ non bên tai hắn, khàn khàn đẫm ôn nhu:

"Vãn Ngâm, Vãn Ngâm."

"Vãn Ngâm, Hoán tâm duyệt ngươi."

"Tâm duyệt ngươi, yêu ngươi, muốn cùng ngươi đi đến trọn kiếp."

Đầu tóc đen nhanh hơi rối không ngừng bên má hắn cọ cọ: "Vãn Ngâm, ngươi có nguyện làm đạo lữ của Hoán không? Cùng Hoán đi đến Thiên Trường Địa Cửu, kiếp kiếp không rời?"

Tay Giang Trừng vuốt ve ba ngàn sợi tóc của người kia, nhẹ nhàng nhấc đầu y ra rồi tựa đầu vào trán y.

Hạnh mâu nhu hòa, đẹp đến kinh tâm động phách, như cả thế giới đều gói lại trong đôi mắt ấy. Miệng hắn nâng lên, nở một nụ cười đẹp muốn nghịch thiên:

"Được. Vậy đời này của ta, kính xin nhờ Trạch Vu Quân đây chiếu cố!"

Lam Hi Thần hai mắt loan loan, hoan hỉ trong con ngươi màu hổ phách như muốn tràn cả ra ngoài. Nhấc lên khoé miệng vui vẻ, mổ một cái lên khóe miệng người kia như trộm hương, thanh âm y khàn khàn đấy quyến rũ:

"Hoán biết bản thân còn nhiều thiếu sót, sau này xin nhờ Vãn Ngâm chỉ giáo thêm."

Ngừng lại một chút, bàn tay y nắm lấy tay người kia, đem mạt ngạch trên cổ tay hắn vì vừa rồi kịch liệt mà có chút lộn xộn chỉnh lại cho ngay ngắn, đưa lên môi chân thành hôn xuống. Giọng nói của y đẫm ôn nhu cùng mềm mại:

"Nguyện cùng người bạch đầu giai lão, vĩnh bất phân ly."

.

Trong Hàn Thất, hai thân ảnh trần trụi ôm chặt lấy nhau. Một Càn một Khôn phiên vân phúc vũ xong liền mệt mỏi, ngủ say đến mức có thiên lôi đánh bên tai cũng không nghe thấy. Hai người một chút cũng không biết, trong lúc họ đang dựa vào lòng nhau đồng sàng cộng chẩm, ngoài cửa kia đã sớm loạn thành một đoàn.

Lam Khải Nhân mày cau thật chặt. Chân lão nhân gia không ngừng bước qua bước lại, thỉnh thoảng như nghĩ đến điều gì lại bật ra tiếng mắng:

"Hoang đường! Hoang đường!"

"Vô cùng hoang đường!"

"Không có nhã chính!"

"Không có phép tắc!"

"Đây là còn để Gia huấn Lam gia vào trong mắt nữa không?"

Đại chất tử ngoan ngoãn ôn nhu, cải trắng ông trồng mấy chục năm bị củng đi ngay giữa Vân Thâm Bất Tri Xứ, ngay dưới mí mắt của ông. Bảo Lam Khải Nhân ông phải làm sao mới nuốt trôi được cục nghẹn này?

So với Lam Khải Nhân, sắc mặt của Lam Vong Cơ dù lãnh đạm không biểu cảm lại có vẻ hòa hoãn hơn.

Vừa rồi, khi đang ở Tĩnh thất xử lý công vụ, ngọc bội bên hông đã lâu không có phản ứng bỗng nhiên nóng rực lên làm hắn hoảng hốt.

Trước đây khi cơ thể của huynh trưởng còn chưa điều dưỡng tốt, thường xuyên sẽ bị hàn khí đột ngột dâng lên làm người y cứng đờ rồi ngất lịm, mạch đập cũng hỗn loạn vô cùng.

Lẽ vậy sẽ luôn cần phải có người trông chừng, nhưng huynh trưởng không thích ồn ào, cũng không muốn phiền toái người khác phải bỏ công sức ra chăm sóc y, liền thuyết phục thúc phụ và hắn để lại cho y không gian riêng.

Chỉ là, sau đó có một vài lần phát bệnh không được phát hiện sớm khiến mọi người một phen chân tay luống cuống. Tuy là may mắn là chưa có tổn hại gì nặng nề, song để đề phòng lại có thêm những lần sau, các trưởng lão liền trực tiếp hạ chú lên người y, kết nối thẳng với ngọc bội thông hành của Lam gia.

Mỗi khi cơ thể Lam Hi Thần có dấu hiệu bất thường, ngay lập tức ngọc bội sẽ nóng rực lên thông báo để có thể chữa trị kịp thời, tránh đem lại hậu họa sau này.

Lúc đầu, Lam Hi Thần kịch liệt phản đối, nhưng nhìn khuôn mặt lo lắng của thúc phụ và Vong Cơ, y đành phải lùi một bước. Dù sao lúc ấy sức khỏe y phần nào cũng đã khá hơn, không đến nỗi động một chút là ngất lịm. Làm thế này, so với việc lúc nào cũng cần một môn sinh phái ra đến nhìn y cũng tốt hơn không ít lần.

Sự kiện ấy cũng đã gần một năm trôi qua, mà cũng đã từ thật lâu, ngọc bội ấy cũng không vì y mà đột ngột phản ứng lên nữa.

Khi Lam Vong Cơ trong tim hoảng hốt nhanh chóng phóng đến, ngoài cửa Hàn thất đã lộn xộn một vài môn sinh cùng y sư.

Vừa tiến đến bên cửa định mở ra, tròng mắt lưu ly chợt có rút co rút lại, trên tay ngay lập tức đình chỉ động tác.

Người tu tiên tai thính mắt tinh, giác quan đều rất tốt. Bởi vậy, tiếng rên rỉ kìm nén cùng tiếng loạt xoạt của vải vóc trong phòng không chút nào bị ngăn cản mà vọng đến tai hắn khiến hắn ngượng ngùng đến chóp tai đỏ ửng.

Không những vậy, khí tức Thiên Càn quen thuộc của huynh trưởng cùng với tin hương dụ hoặc của Địa Khôn đang quấn quýt lấy nhau kia thập phần hòa hợp, giờ bảo hắn không nhận ra là chuyện gì cũng khó.

Nắm chặt lấy ngọc bội đang nóng bỏng tay bên hông, Lam Vong Cơ sững sờ đến không còn động tác.

Huynh trưởng không phải là phát bệnh.

Là phát tình.

Bị khí tức Địa Khôn nồng đậm kia làm khó chịu, Lam Vong Cơ nhanh tay rút ra ba đạo phù chú dán lên cửa Hàn Thất, niệm lấy khẩu quyết tạo nên một tầng kết giới thật dày, đem toàn bộ tin hương cùng rên rỉ ngăn lại bên trong.

Nhìn một loạt động tác của Lam Vong Cơ, mấy môn sinh nhỏ tuổi cùng rơi vào một mảnh mộng bức khó hiểu.

Không phải Trạch Vu Quân phát bệnh, cần y sư sao? Tại sao Hàm Quang Quân lại tạo kết giới không cho họ vào?

Lam Vong Cơ phất tay với môn sinh, đôi mắt nhạt màu đầy nghiêm túc, đàm đạm lên tiếng: "Mau trở về. Không được đến gần Hàn Thất."

Mấy thiếu niên mới mười bốn mười lăm tuổi chưa phân hóa không hiểu được tại sao nhưng vẫn ngoan ngoãn nhất nhất làm theo, cũng không dám tiến lên chất vấn.

Hàm Quang Quân lúc này nhìn đáng sợ như vậy, ngươi dám tiến lên hỏi sao? Dám sao?

Tất nhiên không dám.

Chỉ trong một khắc, môn sinh người nọ nối tiếp người kia nhanh chóng rời đi, chỉ còn lại một mình Lam Khải Nhân đứng đó, chắp tay sau lưng nghiêm khắc lên tiếng:

"Vong Cơ, giải thích."

Lam Khải Nhân tuy biết Lam Vong Cơ không phải người tùy hứng làm bậy, nhưng vẫn lo lắng sốt ruột mà chất vấn.

Hắn nhìn Thúc phụ, chóp tai đỏ ửng, lựa lời mà nói:

"Hàn Thất có Địa Khôn..." Dừng lại một chút, hắn bồi thêm: "Là bạn lữ định mệnh của huynh trưởng."

Trong lòng Lam Vong Cơ đã sớm có suy đoán về thân phận của người kia trong Hàn Thất, thậm chí đã mười phần chắc chắn. Thính giác của hắn rất nhạy bén, đã nhận ra được giọng nói đó; hơn nữa, người mà huynh trưởng hắn tâm duyệt là ai, hắn cũng đã biết.

Hắn hiểu rõ huynh trưởng, nếu không phải là người kia, dù có là bạn lữ định mệnh đang trong kỳ phát tình ở trước mặt y, y dù có phải tự đoạn mạch cũng sẽ không đáp lại.

Thời gian trước đây, khi sức khỏe của huynh trưởng còn chưa tốt, hắn là người trực tiếp chăm sóc cho y. Nhiều lần trong mộng mị, Lam Hi Thần vô thức mà gọi danh tự của Giang Tông chủ bên kia.

Những lần đầu hắn còn kinh ngạc thật lâu. Nhưng dần dần, nhận ra được tình thâm ý trọng của huynh trưởng, Lam Vong Cơ cũng lẳng lặng đứng bên mà chúc phúc cho hai người.

Lúc đó thân phận Địa Khôn của Giang Trừng còn chưa lộ, hắn vẫn nghĩ rằng huynh trưởng và Giang Tông chủ bên kia cũng như hắn và Ngụy Anh, là một Thiên Càn tâm duyệt một Cùng Nghi nam tử.

.

"Huynh trưởng, nên uống thuốc"

Sau trận Phạt Điểu, Lam Hi Thần hôn mê thật lâu mới tỉnh dậy, thân thể còn rất yếu ớt, các sinh hoạt cá nhân vẫn cần được giúp đỡ. Vong Cơ chỉ cần có thời gian đều ở lại Hàn Thất bồi y, chu đáo cẩn thận không chút sai sót.

Lam Hi Thần hướng hắn ừ một tiếng, tiếp nhận lấy bát thuốc đen kịt còn bốc khói trên tay hắn, một hơi uống cạn.

A... Thật đắng! Y uống cả thật lâu rồi mà chưa quen được vị của chúng.

Không tự chủ được hơi nhíu mày, người kia cũng rất quen thuộc mà rót cho y một chén trà giúp thanh lại cổ họng.

Uống liền hai ba chén, đến lúc đỡ hơn, Lam Hi Thần mới nhìn thật kỹ bóng dáng bận rộn vì y chạy qua chạy lại trong phòng.

"Vong Cơ, vất vả đệ rồi."

Đang sắp xếp lại quần áo cho Lam Hi Thần, Lam Vong Cơ ngẩng đầu lên nhìn huynh trưởng, đôi mắt lưu ly trong trẻo mang chút ưu thương, nhẹ lắc đầu, đáp:

"Huynh trưởng, đây vốn là việc của đệ."

Ngưng lại một chút, môi mỏng hơi mím, hắn do dự một lúc lại nói thêm:

"Về chuyện Giang Tông chủ..."

Lam Hi Thần nghe cũng không quá bất ngờ. Dù sao Lam Vong Cơ đã vô tình nghe được y trong mộng gọi Vãn Ngâm không ít lần, thắc mắc giữ trong lòng đến giờ mới hỏi, đã là kiềm chế cực điểm rồi.

Cười cười hướng đệ đệ đang tràn ngập do dự, giọng y trầm ấm vang lên: "Vong Cơ nói xem?"

Lam Vong Cơ giọng ba phần suy luận, bảy phần chắc chắn đáp lời: "Huynh trưởng tâm duyệt hắn?"

Trên môi ý cười không giảm bớt, đầu nhẹ gật gật. Tay y miết nhẹ trên Liệt Băng, khẳng định lại lời của đệ đệ: "Vi huynh thật lòng tâm duyệt hắn"

Lam Vong Cơ nhìn huynh trưởng thật chăm chú, chỉ mong nhìn thấy một tia do dự của y. Rốt cuộc tìm mãi không thấy, môi mỏng của hắn hơi mím lại như vẻ giận dỗi.

Lam Hi Thần hiếm khi nhìn được vẻ mặt trẻ con của đệ đệ, ý cười trên môi càng thêm sâu. Tuy biết với tình trạng thân thể y bây giờ, có thể kết đạo lữ với hắn thật là chuyện mơ mộng, y vẫn muốn thăm dò suy nghĩ của đệ đệ:

"Vong Cơ không thích Vãn Ngâm làm huynh tẩu sao? Là vì hắn không tốt?"

Ngẫm nghĩ thật lâu, Lam Vong Cơ gật gật đầu rồi dừng một lúc, lại lắc lắc đầu.

"Giang Vãn Ngâm hắn rất tốt."

Đây là lời thật lòng.

Thời gian trước, khi Ngụy Anh mới trùng sinh, hắn tâm phiền ý loạn, lại tự cho mình là đúng, suy một thành ba mà hiểu nhầm Giang Trừng. Đến cả thời điểm Quan Âm Miếu, hắn vẫn khư khư suy nghĩ cũ, ấn tượng rất tệ về vị Giang Tông chủ độc đoán đầy lời cay nghiệt này.

Giang Trừng kiêu ngạo lại cố chấp, chưa từng lên tiếng vì mình mà minh oan, cứ như vậy mà chấp nhận mọi hiểu lầm.

Nhưng mà sau này có nhiều chuyện xảy ra, hắn mới nhận ra sai lầm của bản thân.

Từ cố sự về Kim Đan, về Trần Tình, về trận vây quét Loạn Táng Cương ngày đó; cũng qua cách Giang Trừng luôn âm thầm quan tâm đối với Ngụy Anh và huynh trưởng, hắn mới chầm chậm hiểu được tính cách của người này.

Ngày Vân Mộng Song Kiệt nối lại tình xưa, việc đầu tiên hắn đã làm chính là hướng Giang Trừng chân thành cáo lỗi. Nếu không phải do hắn quan tâm quá thành loạn, Ngụy Anh và Giang Trừng từ lần trên núi Đại Phạn đã sớm có thể làm lành, không phải đau khổ mất nhiều năm như vậy.

Việc này là hắn sai, phải xin lỗi.

Lam Vong Cơ im lặng một lúc như suy tính chuyện gì, sau lại nhìn y, đôi mắt nhạt màu có chút thắc mắc:

"Huynh trưởng tại sao không theo đuổi hắn?"

Lam Hi Thần nghe hắn hỏi hơi giật mình, cũng không trả lời ngay, đưa tay lên vẫy vẫy hắn lại, làm dấu bảo hắn cúi đầu xuống.

Lam Vong Cơ không nghĩ nhiều, nhất nhất làm theo hiệu từ Lam Hi Thần.

Đang muốn lên tiếng hỏi, đỉnh đầu đã cảm nhận được một bàn tay to lớn xoa nhẹ, giọng nói trầm ấm của huynh trưởng vang lên bên tai:

"Vong Cơ trong lòng đã rõ, còn cần vi huynh trả lời sao?"

Hơi ấm từ bàn tay nhẹ nhàng truyền xuống vào trong da thịt, mang theo từng đợt dịu dàng quan tâm:

"Ta với Vãn Ngâm đã bỏ lỡ nhiều năm như vậy... Lúc này nếu xuất hiện thêm một cơ hội mỏng manh, ta cũng sẽ cố hết sức mà nắm giữ." Chỉ một cơ hội không có, ta lại chưa rõ tâm ý của hắn, không muốn hắn phải khó xử.

Nửa câu sau y không nói nhưng Lam Vong Cơ đã đoán được.

Năm đó hắn theo đuổi Ngụy Anh cũng nâng lên đặt xuống, suy tính thiệt hơn, lại sợ người kia không chấp nhận được mà bỏ đi mất. Nhưng mà cứ chần chừ như vậy, lại khiến họ suýt nữa âm dương cách biệt mà bỏ lỡ một đời.

Năm xưa huynh trưởng toàn tâm toàn ý ủng hộ hắn và Ngụy Anh, giờ đến lượt hắn làm hậu phương vững chắc cho huynh trưởng có thể theo đuổi một mảnh chân tình trong tim .

Lam Vong Cơ nhìn vào ánh mắt sẫm màu loan loan đây ôn nhu của y, đàm đạm lên tiếng:

"Huynh trưởng, có ta ở đây."

Lam Hi Thần nghe giọng hắn kiên định hơi sững người lại mất một lúc, cũng đoán được y nói úp mở khiến đệ đệ hiểu sai.

Đến khi bình tĩnh lại, khóe môi y nâng lên nhè nhẹ, tay vò mạnh đầu hắn, đem một đầu tóc đoan chính chỉnh tề thành lộn xộn, miệng bật ra tiếng cười vui vẻ ấm áp:

"Đúng đúng. Có Vong Cơ ở đây, nếu ta bị Vãn Ngâm từ chối sẽ trở về Vân Thâm, nhờ Vong Cơ chiếu cố ta. Lúc đó Vong Cơ không được chê vi huynh phiền phức mà không nhận nhé!"

Lam Vong Cơ cũng không ngăn lại tay của y, thậm chí còn hạ người ngồi xuống bên chân y, tựa như hồi còn nhỏ để y xoa đầu thuận tiện hơn.

Đầu tựa lên đùi huynh trưởng, tròng mắt tựa lưu ly mang chút rung động:

"Sẽ không."

Ngưng lại một chút như lấy dũng khí, sắc đỏ dần dần kéo lên hai chóp tai, đỏ như muốn nhỏ máu.

"Vong Cơ ở đây." Mím mím miệng một lúc, cuối cùng vẫn quyết tâm đem lời nói ra:

"Sau này, A Trạm sẽ nuôi ca ca, làm chỗ dựa cho người."

.

Thật lâu thật lâu về trước, có hai bóng dáng nho nhỏ bước đi trong hội ở Thải Y Trấn.

Đứa bé lớn hơn khoảng tám tuổi, phấn điêu ngọc mài, mặc trên người một thân đỏ rực, tay còn bế một đứa nhỏ mắt tựa lưu ly đang hưng phấn nhìn qua nhìn lại, được bọc trong áo một đoàn áo bông cát tường, tròn như cái bánh ú.

Tiểu Hoán cầm cái bánh hạnh nho nhỏ đưa cho đệ đệ, nhẹ giọng dỗ dành hắn cầm lấy ăn. Tiểu Trạm mắt nhìn chằm chằm cái bánh nhỏ không muốn rời đi, hai bàn tay trắng nõn mập mạp như ngó sen lại nắm thật chặt, lại kiên quyết không mở ra nhận lấy.

Đây là lần đầu tiên Tiểu Hoán tùy hứng trèo tường trốn ra khỏi Vân Thâm, đến cả bạch y cùng mạt ngạch đều đã cởi xuống. Hắn còn nhỏ chưa được phát tiền tiêu vặt, từ trước đến nay đều là thúc phụ hoặc các sư huynh trả tiền, thành ra trên người đều không có ngân lượng. Cái bánh nho nhỏ này Tiểu Hoán thấy đệ đệ thích, vất vả viết thư giúp người ta suốt nửa canh giờ mới đủ tiền để mua.

Nhưng mua về rồi, Tiểu Trạm lại kiên quyết không nhận.

Dọc theo con đường nhỏ đều là tiếng đối thoại của hai huynh đệ, đồng âm vang lên lanh lảnh tựa chuông bạc:

"Ca ca, ăn."

"Ca ca không ăn, A Trạm ăn đi."

"Một cái, không ăn. Ca ca ăn."

"A Trạm ăn đi. Ca ca không đói."

"Ca ca, ăn."

"A Trạm ăn đi. Không ăn sẽ nguội mất đó!"

"Ca ca, ăn."

"Được được được, ca ca ăn."

Tiểu Hoán bất lực, miễn cưỡng đưa bánh lên miệng cắn một miếng nhỏ, thậm chí còn chưa đến nhân. Giọng tiếp tục dỗ dành:

"Đã cắn rồi, A Trạm ăn đi."

Đứa bé thấy ca ca ăn rồi mới yên tâm, mở bàn tay nhỏ ra tiếp nhận cái bánh, từng ngụm từng ngụm cắn lấy.

Cái bánh vốn bé, chẳng mấy chốc đã bị ăn hết.

Tiểu Hoán lấy cái khăn tay được thêu vân mây tinh xảo, tỉ mỉ lau tay cho hắn. Xong đâu vào đó, vừa ngẩng đầu lên nhìn đệ đệ đã thấy hai tròng mắt nhạt màu kia nhè nhẹ rung động.

Đang định lên tiếng hỏi làm sao, giọng bé con đã kiên định bất ngờ vang lên, là câu nói dài nhất từ trước đến nay của một đứa trẻ chưa đầy bốn tuổi:

"Ca ca, về sau A Trạm sẽ nuôi ca ca."

"Sẽ lớn thật nhanh... làm chỗ dựa cho người."

.

09/06/2020

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro