Chương 7: Tình thâm ý trọng

Sáng mùa thu lành lạnh, không khí trong trẻo thanh mát, đem từng đợt gió nhè nhẹ lùa vào khe cửa, chơi đùa từng sợi tóc của thụy nhan trên giường.

Sau một buổi vu sơn vân vũ, cả thân thể Giang Trừng mệt mỏi như rời ra lắp lại, trên người bị Lam Hi Thần nắm đến xanh xanh tím tím, một chút cũng chưa muốn động đậy xuống giường.

Liếc nhìn Lam Hi Thần vẫn đang ngủ say, hắn trong lòng có chút oán giận.

Hôm qua ban đầu là hắn chủ động, vậy mà lại bị y đảo chủ thành khách, vân vũ suốt cả canh giờ không ngừng nghỉ.

Rõ ràng y thân thể bất tiện, để hắn ở trên tự động thân sẽ thuận lợi hơn. Ai ngờ vừa lăn lộn được một lúc, Lam Hi Thần đã giữ chặt lấy mông hắn dành thế chủ động, nâng cả thân thể hắn lên mà lên lên xuống xuống, điên cuồng đâm đâm chọc chọc không để hắn có cơ hội phản kháng.

Chết tiệt! Lực tay của Lam gia quả thật kinh người!

Hắn chưa cần soi gương cũng đã biết sau hông cùng mông đã bầm tím nghiêm trọng, chỉ cần động thôi eo đã đau như muốn gãy làm đôi.

Không hiểu sao, hắn tự nhiên có cảm giác đồng cảm với Ngụy Vô Tiện... Đau eo thế này, đi đứng hẳn sẽ khó khăn, dính dính nhão nhão trên người Lam Vong Cơ kia cũng là chuyện dễ hiểu.

Ánh mắt của hắn dời lên thụy nhan của Lam Hi Thần, cẩn thận ngắm nhìn.

Lông mi y vừa dài vừa cong, như một cái quạt nhỏ đem che đi cặp mắt đầy nhu tình mật ý. Mũi thon thon cao thẳng làm gương mặt y thêm vài phần tiên khí thoát tục. Đôi môi hơi mỏng, trong mơ vẫn đem khóe miệng nhấc lên cười đến kinh diễm. Làn da mịn màng, lỗ chân lông nhỏ như không có, phớt hồng mềm mại.

Dáng người y rất tốt, còn cao hơn hắn một chút. Lam Hi Thần là dạng người mặc đồ vào thì thấy gầy gò, cởi ra rồi mới biết cường tráng. Cơ bắp y dẻo dai mạnh mẽ, không lớn không nhỏ, thêm một chút thì thô kệch, ít đi một chút lại trở thành thư sinh yếu ớt.

Hơn nữa... tính khí bên dưới cũng khiến hắn... ừ, vô cùng hài lòng. Mạnh mẽ tinh tráng, hành hạ hắn thật lâu mới xong.

Càng nghĩ càng làm Giang Trừng đỏ mặt, trong lòng lại dâng lên nỗi tự hào cũng thỏa mãn không tên.

Đệ nhất công tử Huyền môn thế gia, Cô Tô Lam thị Gia chủ, phong quang nguôi nguyệt Trạch Vu Quân, ôn nhu hữu lễ Lam Hi Thần này là Thiên Càn của hắn.

Của riêng một mình hắn.

Nhấc nhấc khóe miệng lên tươi cười, nhanh như cắt mổ một cái vào môi của người kia, khe khẽ mắng: "Trêu hoa ghẹo nguyệt!"

Giọng nói vừa vang lên, khóe miệng Lam Hi Thần giật giật một chút, lông mi của y run rẩy mở ra lộ dần tròng mắt sẫm màu, góc mắt cong cong như trăng non đẫm vui vẻ, một chút mê man của mới ngủ dậy cũng không có.

Đây rõ ràng là giả ngủ!

Nhận thấy Giang Trừng sắp thẹn quá hóa giận, Lam Hi Thần nhanh chóng siết chặt vòng tay, đem má có cọ vào người hắn lấy lòng:

"Vãn Ngâm, Hoán thật sự vui vẻ, vô cùng vui vẻ."

Âm thanh y đang hoan hỉ thì thấp xuống vài phần, nghe như rất tủi thân:

"Hoán không phải muốn trêu đùa Vãn Ngâm, chỉ là Hoán sợ hoan hoan hỉ hỉ kia chỉ là do một mình Hoán mơ mộng. Sợ tỉnh rồi, tất cả đều không còn..."

Giang Trừng nghe được trong giọng y có chút run run tâm cũng liền rớt bụp một cái xuống. Người này... rốt cuộc đã đem tình cảm giấu trong lòng suốt bao lâu mới có thể sợ trước sợ sau không dám đối diện như thế này?

Giang Trừng bỗng nhiên nhớ đến một giây hắn đem tuyến thể mở ra, thả tin hương uy áp Lam Hi Thần... lúc đó, lòng của hắn đã nghĩ gì?

Giang Trừng có chút hốt hoảng đem hai đuôi dây mạt ngạch kia siết thật chặt trong tay.

Hắn tâm duyệt Lam Hi Thần.

Không biết từ khi nào, nhưng chắc chắn là Lam Hi Thần. Hình ảnh nụ cười tựa xuân phong của người kia, đôi mắt cong cong như trăng non đầu tháng, tiếng tiêu ngọc trong trẻo thanh khiết, tin hương ngọt ngào dụ hoặc,.... tất cả trong tim Giang Trừng hắn, đều là Lam Hi Thần.

Rung động vì y, vui vẻ vì y, đau khổ vì y, thương tiếc vì y, hốt hoảng vì y, điên cuồng vì y,...

Hắn đã sớm không còn xem Lam Hi Thần chỉ đơn giản là bằng hữu nữa rồi.

Rõ ràng... đây là cách hắn sẽ đối diện với thân nhân...

Với... đạo lữ.

Lam Hi Thần...

Lam Hoán...

Hoán...

Giờ Giang Trừng mới nhận rõ một điều vốn đã ẩn trong suy nghĩ của hắn từ rất lâu: không phải hắn ghét Thiên Càn, ghê tởm bị họ chạm vào; mà trong lòng hắn sớm đã nhận định người kia, không phải y liền không được.

Không phải Lam Hi Thần thì không thể.

"Ta không ở đây còn có thể ở đâu?"

Nâng tay lên vỗ nhẹ vào trán y một cái, đem vầng trán nguyên bản cao rộng trắng nõn hồng hồng một mảnh:

"Lam Hi Thần, tâm trí ngươi ngoài nghĩ linh tinh còn có thể làm cái gì nữa?"

Lam Hi Thần bị hắn đánh càng thêm vui vẻ:

"Hoán còn nghĩ về Vãn Ngâm. Đêm ngày đều nhớ, nhớ đến hao gầy."

"Hoa ngôn xảo ngữ!" Giang Trừng bị dỗ dành đến vui vẻ vẫn cứng miệng mắng.

Đầu xù lại tiếp tục cọ cọ vào cần cổ hắn: "Thật oan Hoán quá! Đời này Hoán chỉ trêu hoa ghẹo nguyệt với một mình Vãn Ngâm, cũng chỉ đối với Vãn Ngâm hoa ngôn xảo ngữ!"

Giang Trừng nghe y nói, hai má đỏ rực lên một mảnh, hạnh mâu lườm một cái sắc lẹm:

"Ngươi dám! Chỉ cần ngươi có một ý nghĩ không an phận, Tiểu Hoán nhà ngươi sợ rằng không được nhìn thấy được mặt trời ngày mai đâu!"

Thấy tiểu huynh đệ bị đe dọa, ý cười trên mỗi Lam Hi Thần thậm chí còn đậm hơn trước:

"Được! Hoán là của Vãn Ngâm, nó cũng là của Vãn Ngâm. Chỉ cho một mình Vãn Ngâm chạm vào, cũng để toàn quyền Vãn Ngâm xử trí có được không?"

Giờ Giang Trừng có ngu ngốc cũng biết mình bị trêu ghẹo, đỏ mặt trừng mắt cảnh cáo y.

Lam Hi Thần nhìn thấy, khóe miệng biên độ nâng lên cười càng lúc càng lớn, thậm chí vài tiếng còn bật ra ngoài cổ họng, cười đến thật vui vẻ.

"Vãn Ngâm... ngươi có thể gọi Hoán được không?" Cười một lúc mệt mỏi, Lam Hi Thần mang theo thăm dò lên tiếng hỏi.

Nhớ đến hôm qua lúc cao trào đã rên rỉ cao thấp gọi tục danh của y đến khản cả cổ họng, Giang Trừng ngượng ngùng vô cùng, bên môi mím chặt, kiêm quyết không đáp.

"Vãn Ngâm, gọi Hoán được không? Hoán là đạo lữ của Vãn Ngâm, gọi Hoán sẽ thân mật hơn, đúng không?"

Giang Trừng thấy y làm nũng, cả khuôn mặt cười cười lấy lòng khiến trong lòng hắn ẩn ẩn chút vui vẻ, bên ngoại vẫn mạnh miệng đáp:

"Chưa báo trưởng bối hai bên, chưa tam bái, đến bát tự cũng chưa đổi, đạo lữ cái gì chứ!"

"Gọi trước sẽ đỡ bỡ ngỡ nha."

"Lam Hi Thần, ngươi...!"

"Không phải Lam Hi Thần, là Hoán"

"Không..."

"Vãn Ngâm gọi Hoán"

"Ta đã nó là không!"

"Gọi Hoán được không?"

"....."

"Vãn Ngâm không gọi Hoán... vậy gọi phu quân thế nào?"

Giang Trừng nghe đến hai chữ kia lập tức xù lông, cao giọng nạt:

"Lam Hi Thần! Ngươi đừng quá phận!"

Lam Hi Thần thấy vẻ mặt giận dữ của hắn trong nháy mắt thất lạc, ỉu xìu như mèo nhỏ bị dính nước. Giang Trừng cũng thấy mình nói hơi nặng lời, xoắn xuýt một lúc lâu mới nhẹ giọng gọi một tiếng, nhỏ như tiếng muỗi kêu: "Hoán"

Trong một sát na, mặt Lam Hi Thần như cây non được tưới thêm nước, tiếp tục phơi phới xuân phong, cười như một tiểu thái dương:

"Hoán đây!"

Giang Trừng nhìn thấy y cười cũng vui vẻ lên, không ngại gọi y thêm mấy lần. Dù sao đến chuyện xấu hổ hơn cũng đã làm rồi, gọi mấy tiếng cũng không rớt mất miếng thịt nào.

Thanh thanh cổ họng lên tiếng, giọng có trầm có bổng, có vui vẻ, có đàm đạm bình phàm cũng có nhung nhớ yêu thương:

"Hoán!"

"Ơi~"

"Hoán!"

"Vãn Ngâm, Hoán ở đây."

"Hoán!"

"Vãn Ngâm, Vãn Ngâm~"

"Hoán!"

"Vãn Ngâm, ta tâm duyệt ngươi!"

Giang Trừng sững người, không biết đáp ra sao. Đợi đến khi tâm tình bình ổn lại, mắt hạnh hiện lên một tầng nhu tình mềm mại cùng hoan hỉ. Hắn đưa tay cầm lấy cằm của Lam Hi Thần hướng về phía mình, khóe miệng nhếch lên: "A, thât trùng hợp!" giọng mang mấy phần ôn nhu, cũng chứa mấy phần kiêu ngạo:

"Hoán, ta cũng tâm duyệt ngươi!"

.

Nháo từ sáng sớm đến khi mặt trời chiếu rọi khắp Vân Thâm Bất Tri Xứ, hai người một Càn một Khôn quấn quýt như một đôi sam, không khí thân mật tỏa ra bốn phía.

Giang Trừng cảm thấy... cứ như vậy một đời cũng tốt lắm.

Bỗng nhiên bên tai nghe thấy tiếng bụng sôi lên ọt ọt, Giang Trừng giật mình vừa định hướng Lam Hi Thần lên tiếng thanh minh thì đã thấy người kia ôm bụng, chóp tai đỏ ửng, tròng mắt sẫm màu như có như không né tránh hắn.

"Đói?" Giang Trừng lúc này mới nhớ ra Lam Hi Thần lúc này Kim Đan đã bị đóng băng, không thể ích cốc như trước. Bữa tối hôm qua không ăn, lại vận động kịch liệt, đến sáng hôm nay một bát cháo loãng cũng chưa vào bụng, đói là phải.

Y gật đầu đến rụp một cái, giọng đáng thương hề hề: "Hoán đói"

"Đói cũng không biết gọi ta?"

"Không muốn rời giường..."

Thở dài một cái nâng tay lên dùng thanh tẩy quyết, tẩy đi lớp mồ hôi dính dính ngấy ngấy trên người của hắn cùng Lam Hi Thần, tiện thể dọn luôn cả dấu vết ái muội trên sàng đan.

Xong đâu vào đó, đem chăn kéo sang một bên để lộ thân hình thon dài che kín đầy dấu vết hoan ái cùng dấu răng tím tím hồng hồng, Giang Trừng cảm nhận được ánh mắt nóng hừng hực của y dán theo từng động tác của hắn, thẹn đến mức hai má cũng hồng hồng, gằn giọng nạt:

"Nhắm mắt vào! Không cho nhìn!"

Lam Hi Thần cũng biết hắn xấu hổ, bé ngoan nhắm lại hai mắt, chỉ thiếu nước nâng cả hai tay lên che để thể hiện sự thành ý.

Xoay người xuống giường nhặt lấy Tử y vương vãi trên sàn lại phát hiện không còn mảnh nào nguyên vẹn, mắt hạnh ném một cái lườm sắc như đạo đến khiến Lam Hi Thần chột dạ, dù không mở mắt cũng cảm thấy sát khí chiếu thẳng tới.

"Vãn Ngâm... ngươi có thể dùng tạm y phục của ta." Giọng y nói có chút nhỏ, mang theo vẻ thăm dò, nâng tay chỉ chỉ sang tủ quần áo ở góc phòng.

Dù sao cũng không thể không mặc đồ mà ra ngoài gặp người, không cần Lam Hi Thần nói hắn cũng định làm vậy.

Sải bước đến bên tủ quần áo, mở ra thấy bên trong chỉ mang hai màu trắng và lam. Nâng tay rút ngẫu nhiên hai bộ, đem một bộ ném sang cho Lam Hi Thần, chính mình tự mặc vào bộ còn lại.

Sau khi mặc xong tiết khố cùng trung y, Giang Trừng vẫn thấy Lam Hi Thần chống đầu nằm trên giường, chưa ngồi dậy mặc đồ.

Thấy ánh mắt nghi hoặc của Giang Trừng, Lam Hi Thần vươn hai tay ra về phía hắn, gương mặt đáng thương hề hề: "Vãn Ngâm, đỡ ta dậy được không?"

Giang Trừng có chút nhíu mày khó hiểu. Tuy thân thể y bất tiện nhưng những hoạt động thường ngày như ngồi dậy hoặc vịn tường để nhấc người qua lại cũng không phải là không thể. Hơn nữa hôm qua lăn lộn lâu như vậy với y, hắn vẫn thấy được sự linh hoạt bởi tập võ từ nhỏ của y, không đến nỗi không thể chống người ngồi dậy.

Trong lòng có nghi hoặc nhưng cũng không thể hiện ra ngoài mặt, Giang Trừng ba bước thành hai bước tiến đến bên giường, vòng qua hai tay y mà cẩn thận xốc y dậy.

Chăn đang phủ trên người Lam Hi Thần vì động tác mà tuột khỏi thân thể, đem cả thân ngươi của y lộ ra ngoài không khí. Khóe mắt Giang Trừng liếc xuống hai chân của y, con ngươi chợt có rút lại.

Nguyên bản hai chân thon dài có chút tái nhợt hôm qua nay lại vằn vện đầy gân guốc cùng mạch máu, xanh xanh tím tím nhìn đến rợn người.

Đang muốn vươn tay ra kiểm tra xem y bị làm sao, một bàn tay thon dài đã chắn trước tầm mắt, giọng y mang hai phần bất lực, ba phần chua xót:

"Vãn Ngâm... Rất xấu, đừng nhìn."

Tầm mắt bị chặn lại, Giang Trừng giữ nguyên tư thế như cũ, giọng vẫn nhẹ nhàng nhưng đã đem vài phần ra lệnh:

"Lam Hoán!"

Bàn tay to lớn ấm áp kia do dự một lúc vẫn là đem tay rút về, im lặng ngồi ngoan ngoãn cho hắn xem xét.

Ngón tay Giang Trừng lướt qua đùi non, đến đầu gối rồi qua căng chân, tất cả đều tỉ mỉ xem một lượt. Tay hắn bỗng đổi hướng, nhéo mạnh vào phần bụng chân của Lam Hi Thần, cùng lúc cẩn thận quan sát biểu cảm trên mặt y. 

Trong một sát na, mặt y biến sắc, một giọt mồ hôi lớn như hạt đậu nhanh chóng xuất hiện, chỉ trực lăn từ trên trán xuống, cả người y cũng không tự chủ được mà co lại .

Thấy phản ứng của Lam Hi Thần, Giang Trừng thở phào một cái nhẹ nhõm.

Tuy Giang Trừng một chữ y lý cũng không biết, hắn vẫn có thể đoán được mức độ nghiêm trọng của các vết thương cùng trúng độc.

Săn đêm, thỉnh thoảng tổn thương chút gân cốt là bình thường. Mỗi lúc như vậy, Giang y sư đầu tiên đều véo thật mạnh vào tay hắn, chỉ cần hắn kêu đau ra tiếng hoặc hít một ngụm khí lạnh, Giang y sư đều mang vẻ gấp gáp thả xuống, không ngừng nói tốt tốt.

Đối với những vết thương thế này, còn phản ứng nghĩa là còn chữa được; còn nếu không, sợ là thần tiên khó cứu.

Thật may mắn.

Đem tảng đá trong lòng thả xuống, mắt hạnh nhìn thật sâu vào Lam Hi Thần, môi mím thật chặt. Bất chợt, không một tiếng báo động trước, Giang Trừng rời tầm mắt khỏi y, xoay người đứng dậy.

Lam Hi Thần trong khoảnh khắc hắn quay đi tim liền đập đến thịch một cái thật mạnh, nhanh chóng vươn người ra phía trước nắm chặt lấy vạt áo trung y trên người hắn, gấp gáp lên tiếng:

"Vãn Ngâm, Hoán sai rồi, ngươi đừng giận có được không?"

Giang Trừng thấy gấu áo bị kéo căng liền dừng lại, không tiếp tục bước lên, cũng không quay đầu lại nhìn y, chậm rãi nói:

"Không phải lỗi của ngươi, là của ta. Ngươi không cần đại từ đại bi ôm hết tội lỗi về mình như thế."

...Rất ngốc!

Đằng sau lưng thật lâu không nói gì, đang muốn nhấc chân lên bước tiếp thì có một đôi tay cứng rắn hữu lực khoác trọn qua eo hắn, tiếp theo là cả thân mình đều rơi vào một vòng ôm ấm áp trần trụi đẫm Ngọc Lan hương.

Hắn nghe thấy giọng Lam Hi Thần thủ thỉ bên tai, âm thanh trầm thấp mang theo nồng đậm ôn nhu cùng tình ý

"Vãn Ngâm..." Đầu y dụi dụi bên cổ, hơi thở ấm nóng phả vào làm hắn có chút tê tê ngứa ngứa. Giọng y trầm trầm đem âm thanh giữ lại trong thanh quản, ma mị dụ dỗ:

"Tuy Hoán thân thể không tốt, cũng không thể như các cặp Càn Khôn khác mãnh liệt điên cuồng, dục tiên dục tử, Hoán vẫn mong bản thân có thể trao cho Vãn Ngâm những gì tốt nhất, cũng là một Hoán tốt nhất."

Lam Hi Thần y nửa đời trước đạm đạm mạc mạc, sống gần như thanh tâm quả dục, về Chu Công chi lễ y cũng chỉ nghĩ đến thôi đã đỏ rực hai tai.

Nhưng sau hôm qua như vậy, y bỗng nhiên hiểu được một câu mà các hoa hoa công tử hay dùng để trêu đùa nhau: Chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu.

Tất nhiên là cái này y không dám cùng Vãn Ngâm nói.

Hôn một cái lên vết răng đánh dấu đã kết vảy trên gáy trắng nõn của Giang Trừng, Lam Hi Thần siết tay thêm chặt, tựa như muốn đem người kia khảm vào trong thân.

Vãn Ngâm...

Đạo lữ của y - Giang Vãn Ngâm.

Tất cả đều đẹp tới mức giống như một giấc mộng vậy.

Người trong lòng y hơi động đậy muốn thoát, sau lại nghĩ gì đó, ngoan ngoãn ngồi để y ôm.

"Đau không?"

Giang Trừng nhẹ giọng hỏi: "Hôm qua... có đau không?"

Ôm từ đằng sau, Lam Hi Thần biết hắn không nhìn thấy nhưng vẫn theo bản năng gật gật rồi mới đáng thương oa oa mà nhả ra một chữ: "Đau."

Đầu lớn lại tiếp tục cọ lên cổ hắn, bồi thêm mấy tiếng:"Giờ vẫn đau."

Dùng chân để đè ép, chống đỡ, lại tác động cùng kích thích mạnh mẽ trong thời gian dài như vậy, nói không đau là nói dối.

Đau, đau đến mức cả sống lưng lạnh toát, tới mức dường như muốn chết đi.

Nhưng trong khoảnh khắc trong phổi tràn ngập Liên hương, trước mắt lại là khuôn mặt rên rỉ động tình của Giang Trừng, đau đớn kia lại hóa thành động lực, mạnh mẽ kích thích y cùng hắn phiên vân phúc vũ.

Nhìn vẻ mặt thoải mái của Địa Khôn nhà mình, Thiên Càn nào có thể không nở hoa trong lòng đây.

Đó là bản tính, cũng là... thú tính.

Hoặc cũng có thể nói, đó là điên cuồng của y.

"Không được thế nữa." Giang Trừng yên lặng hồi lâu, cuối cùng vẫn lên tiếng nói.

"Thân thể quan trọng, không được tuỳ hứng làm bậy"

"Ngươi bảo vạn nhất xảy ra chuyện, ai trả cho ta Lam Hi Thần bây giờ?..."

"Là ai sẽ đền lại Lam Hoán cho ta đây...?"

.

Lằng nhằng trong phòng một lúc lâu, hai thân thể mới chịu tách nhau ra để mặc quần áo.

Được Giang Trừng giúp đỡ mặc quần áo xong xuôi, ngoại bào cũng đã khoác cẩn thận, còn được đỡ ngồi lên xe lăn, Lam Hi Thần nâng mắt nhìn theo bóng dáng của người kia không thể dời mắt.

Lúc này, trong lòng y là kích động không thôi, vui tới mức nếu chân y còn dùng được sẽ nhảy lên Sóc Nguyệt bay một vòng quanh Vân Thâm Bất Tri Xứ cho thỏa.

Giang Trừng đang mặc y phục của y!

Giang Trừng đang mặc y phục của y!!

Giang Trừng đang mặc y phục của y!!!

Hắn mặc một bộ giáo phục Lam gia, khoác lấy áo bào bạch sắc thêu quyển vân bằng chỉ bạc, hai tay áo dài rộng không gió tự bay, bên hông hắn đeo lấy Giang gia Thanh Tâm Linh.

Chuông bạc tua tím của Giang gia không hiểu sao lại phá lệ hòa hợp cũng một thân bạch y trắng muốt phiêu phiêu.

Hôm qua trong lúc kích động, Giang Trừng đã thẳng tay xả xuống Thanh Tâm Linh kêu leng keng thảnh thót ném đi. Bởi vậy đây là y cùng hắn tìm thật lâu mới thấy, nằm lăn lóc cô đơn ở bên khe tủ.

Giang Trừng lo Lam Hi Thần bị đói, hai ba bước tết tóc của mình thành hai sợi nhỏ, lại vì để phù hợp với Lam gia y phục trên người mà không búi lên như mọi ngày, để xõa ra thoải mái trên vai. Hắn cũng không đội phát quan, chỉ đơn giản dùng dây buộc tóc màu tím quen thuộc buộc lên.

Nhìn người trước mặt diễm lệ tiên khí, mắt hạnh xinh đẹp linh động, bớt đi vài phần âm u ngoan lệ, thêm vài phần vui vẻ cùng thoải mái, trên người còn mặc cùng một dạng y phục với mình, Lam Hi Thần trong lòng nổi lên ngàn vạn thỏa mãn cùng hoan hỉ.

Điều chỉnh xe lăn di chuyển ra khu vực giá sách, tìm ra một chiếc hộp gỗ nho nhỏ được trạm khắc quyển vân tinh xảo, Lam Hi Thần cẩn thận ôm lấy nó vào lòng, ngón tay qua lại vuốt ve.

Quay sang nhìn ái nhân đang bận rộn chạy qua chạy lại, y lên tiếng gọi hắn.

Giang Trừng bị điểm tên, nhanh chóng đưa mắt tìm kiếm thân ảnh của Lam Hi Thần: "Có chuyện gì?"

Y không nói gì, chỉ đưa tay vẫy vẫy gọi hắn trở lại. Giang Trừng cũng không hỏi nhiều, nhất nhất làm theo chỉ dẫn tới bên cạnh ngồi đối diện y, mặt đối mặt.

Lam Hi Thần ôm hộp nhỏ suy tư một chút rồi nhẹ giọng nói:

"Vãn Ngâm... ta không biết bản thân tâm duyệt ngươi từ bao giờ. Chỉ rõ rằng tình này trong tim mãnh liệt vô cùng, đời đời kiếp kiếp bất suy bất biến."

Y mở ra chiếc hộp nhỏ trên tay, xoay miệng hộp về phía hắn để hắn nhìn rõ hơn. Trong hộp nhỏ có một cái mạt ngạch xếp ngay ngắn cùng một ngọc bội trắng noãn, bên trong còn có vân vụ lam sắc lượn lờ đầy tinh xảo.

"Ta vốn tưởng rằng đời này với Vãn Ngâm vô duyên, không có cách nào kết làm đạo lữ, cũng định giấu kín một mảnh tâm tư này ở trong tim, giữ tới khi rời khỏi thế gian này."

"Là trời cao thương xót ta, ban cho ta một cơ hội để ta có phúc phận được ở cạnh người mình tâm nghi. Lần này, dù có thịt nát xương tan, ta cũng quyết không buông tay."

Giọng Lam Hi Thần ôn nhu trầm ấm, tựa như đem toàn bộ nhu tình của thiên địa dồn lại trong lời nói. Đôi mắt sẫm màu của y nhìn hắn thật sâu tựa như cả thế gian chỉ còn chứa được một người.

"Vãn Ngâm, ngươi có nguyện cùng ta kết làm đạo lữ? Cùng ta đời đời quyến luyến, kiếp kiếp không dời?"

Giang Trừng sững sờ.

Lam Hi Thần lấy mạt ngạch ra khỏi hộp gỗ. Lúc này Giang Trừng mới nhìn thấy rõ mạt ngạch này tuy vẫn là quyển vân thêu bằng chỉ bạc nhưng trên vải lụa tinh tế còn là hoa sen chín cánh, gia huy của Giang gia, dưới đuôi mạt ngạch còn thêu một chữ Trừng nho nhỏ.

Nét chữ kia.... là của Lam Hi Thần.

Những thứ này... không biết y đã chuẩn bị từ bao giờ. Tình ý kia cũng không biết đã giữ trong lòng được bao lâu..

Hốc mắt nóng lên, hắn còn cảm nhận được một giọt nước ấm áp lăn xuống bên má.

A cha cùng a nương không hòa hợp, luôn như nước với lửa không ngày bình yên vốn đã khiến hắn sợ hãi hôn nhân. Sau này Liên Hoa Ổ chìm trong lửa đỏ, hắn lại phân hóa thành Địa Khôn. Lúc ấy, kết đạo lữ đối với hắn là điều gì đó hoang đường cực điểm.

Hắn chưa từng nghĩ tới có một ngày người hắn tâm duyệt cũng đáp lại tình cảm của hắn, ngươi ấy sẽ thành tâm đối đãi hắn, vì hắn mà cẩn thân che chở cùng yêu thương. Cũng như chưa từng dám mộng có người sẽ vì hắn mà bộc lộ chân tâm, để ý từng ý niệm của hắn, vừa chân thành vừa hồi hộp cầu hôn.

Nhìn thật sâu vào ánh mặt sẫm màu tựa hổ phách đẫm nhu tình nhìn hắn, chóp mũi lại quanh quẩn hương Ngọc Lan thanh thanh dìu dịu, Giang Trừng có thể cảm nhận được toàn bộ thành lũy trong lòng hắn rầm rầm đổ sụp.

Là ngươi này... sẽ cùng hắn tới thiên hoang địa lão.

Sống một đời oanh liệt cũng tốt, một kiếp bình phàm cũng được. Chỉ cần bàn tay y giữ chặt tay hắn không buông, hắn cũng sẽ dùng cái mạng này của hắn ra mà cố sức bảo vệ.

Giang Trừng cười lên, đẹp đến kinh tâm động phách, mỹ lệ đến nỗi đem hồn của Lam Hi Thần đều rút đi. Hạnh mâu của hắn lấp lánh lệ quang, đầu mắt đuôi mắt đều là ý cười vui vẻ.

"Ta nguyện ý!"

Một đời không đủ, vậy hãy để duyên phận chúng ta khắc sâu lên đá Tam Sinh, kiếp kiếp vương vấn, mãi mãi không rời.

.

11/06/2020

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro